Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 216 - Chương 153: Sinh Tử Chi Cổ

Trước Sau

break
Mộc Tịch Bắc nhíu lại lông mày, còn chưa mở miệng, mũi tên của An Nguyệt Hằng cũng đã phá không mà ra, một mũi tên đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé ấy.

Ma ma ôm hài nhi bị dọa sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, hai tay đang ôm đứa bé trong ngực không ngừng run rẩy, đôi môi thật dầy cũng run rẩy không ngừng, dường như nhận lấy kinh hãi cực độ.

Lại nhìn hài nhi trắng nõn đáng yêu trong ngực vừa rồi còn phát ra tiếng khóc to rõ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, lại đột nhiên tràn ra máu tươi, cánh tay nhỏ bé kia chẳng qua mới lớn hơn mũi tên thô kia một vòng, khuôn mặt nhỏ béo múp míp còn chưa đoán được hình dáng tương lai, nhưng sinh mệnh nhỏ bé này lại chợt kết thúc bởi một mũi tên, trong nháy mắt không còn hơi thở.

Ma ma kia thất kinh ngã ngồi xuống đất, nhìn đứa bé không cẩn thận bị mình ném xuống đất, giống như bị dọa choáng váng.

Thế giới tại thời khắc này bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, Ngũ Thanh Thanh cũng không còn giãy dụa và la hét nữa, mà là an tĩnh lại, sững sờ nhìn một cục nho nhỏ được bao bọc vô cùng tinh xảo nằm dưới đất, đó là đứa con mà nàng trải qua gian khổ mang thai mười tháng sinh hạ, là kết tinh tình yêu của nàng và hắn, thế nhưng hôm nay, hắn lại tự tay giết con của bọn họ!

Ô ô ô! Lấy lại tinh thần Ngũ Thanh Thanh kịch liệt gào thét, sợi tóc dính trên gương mặt, vết máu cộng cả mồ hôi mịn, một đôi mắt giống như ác lang, muốn khắc sâu hai người trước mắt vào trong đầu của mình.

Mộc Tịch Bắc cau lại lông mày, nhưng không có mở miệng, có lẽ đây chính là báo ứng đi, đã từng nàng cũng chịu hết thảy khổ sở, bây giờ lại lặp lại rơi vào trên người nữ tử này, có lẽ năm đó, lúc nàng ta diễu võ giương oai hưởng thụ tất cả những thứ thuộc về mình, nhất định chưa từng nghĩ tới sẽ có một màn hôm nay.

Hoặc là năm đó, An Nguyệt Hằng mang kiệu tám người khiêng, mũ phượng khăn quàng vai cưới nàng ta vào tận Vương phủ, thề non hẹn biển với nàng ta, nàng ta cũng chưa từng nghĩ rằng cuối cùng mình lại thành Tịch Tình kế tiếp, có được càng nhiều, thì mất đi cũng càng nhiều.

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, mình năm đó, hai bàn tay trắng, cho nên cho dù bị mất đi, chẳng qua cũng chỉ một mình thôi, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại có được quá nhiều, cho nên thời điểm mất đi mới có thể càng đau hơn, tựa như ngã xuống đất bằng có lẽ là không đau, nhưng càng đứng ở chỗ cao, thì cú ngã này sẽ càng hung ác hơn, gân cốt đứt gãy.

Tiếng gió nhẹ nhàng gào thét, dường như đang vì một màn hổ dữ ăn con mà tấu lên một khúc bi ca.

Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc Mộc Tịch Bắc, mà nam nhân bên cạnh thì lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng nói: Không biết Bắc Bắc thấy được thành ý của ta chưa? Hay còn muốn tiếp tục?

Mộc Tịch Bắc cười như không cười nhìn An Nguyệt Hằng, trong mắt mang theo đồng tình, lắc đầu: Không cần.

An Nguyệt Hằng vung tay lên, để cho người ta mang Ngũ Thanh Thanh xuống dưới, Mộc Tịch Bắc biết, cho dù hôm nay Ngũ Thanh Thanh còn sống, nhưng dựa theo tính tính diệt cỏ tận gốc của nam nhân này, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta, kết quả là, nàng ta chung quy là không thoát được cái chết.

Không biết Bắc Bắc có hài lòng với thành ý của ta không? An Nguyệt Hằng lại mở miệng, dường như đang khao khát đáp án của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nghiêng người đi qua: Thành ý của Vương gia ta tất nhiên cảm nhận được, nhưng ta lại không có ý định tiếp nhận Vương gia.

Trong mắt An Nguyệt Hằng dần hiện lên một tia tức giận hiếm thấy, nàng rốt cuộc còn muốn hắn như thế nào, hắn vì nàng ngay cả con ruột cũng không cần, vậy mà nàng đến cuối cùng lại không có ý định tiếp nhận mình?

Mộc Tịch Bắc trực tiếp đi về phía trước, cũng không để ý tới An Nguyệt Hằng đang dại ra, dường như muốn rời khỏi Nhiếp Chính vương phủ.

Ngươi đang đùa giỡn Bản vương? An Nguyệt Hằng rốt cục mở miệng, trong giọng nói lại mang theo không cam lòng cùng lửa giận ngập trời!

Mộc Tịch Bắc cũng không quay đầu: Vương gia lời nói này không công bằng rồi, hổ dữ còn không ăn thịt con, thế nhưng vương gia bây giờ ngay cả con của mình đều không cần, cái này khiến ta làm sao dám tin tưởng Vương gia là thật tâm với ta?

An Nguyệt Hằng tiến lên hai bước nắm chặt Mộc Tịch Bắc, không cho nàng tiếp tục rời đi, Mộc Tịch Bắc dừng bước lại cùng hắn đối mặt, đại mi cau lại, thể hiện nàng đang không vui: Vương gia đây là ý gì?

Ta nói rồi, với nàng, ta là thật tâm. An Nguyệt Hằng lại mở miệng, trong giọng nói đúng là nghiêm túc trước nay chưa từng có, hắn không phủ nhận cho dù cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ đang tính toán thế lực Tướng phủ, nhưng hắn lại chưa từng thật tình với một nữ tử nào như vậy.

Vương gia đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng ta tự nhận sẽ không tin tất cả. Mộc Tịch Bắc âm thanh lạnh lùng nói.

Vậy nàng muốn như thế nào mới có thể tin tưởng Bản vương? An Nguyệt Hằng lại mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm hai mắt An Nguyệt Hằng, từng câu từng chữ mở miệng nói: Lời của ngươi nói, ta một chữ cũng sẽ không tin!

Mộc Tịch Bắc!

An Nguyệt Hằng rốt cuộc nổi giận, bóp chặt Mộc Tịch Bắc không chịu buông tay.

Mộc Tịch Bắc nâng lên một cái tay khác, gạt mạnh tay An Nguyệt Hằng khỏi người mình, tiếp tục nói: Vương gia ngay cả nhi tử của mình đều không yêu, ta lại có tài đức gì, cho rằng vương gia sẽ yêu ta? Cái này chẳng phải là thiên đại chê cười?

Trong lòng An Nguyệt Hằng kịch liệt phập phồng, dường như không nghĩ tới kết quả Mộc Tịch Bắc lại cho ra một đáp án như vậy.

Hai tay An Nguyệt Hằng lại bắt lấy hai vai Mộc Tịch Bắc, mắt đầy nghiêm túc cùng thâm tình, cố gắng bình phục tâm tình có chút vội vàng xao động của mình: Bắc Bắc, ta thật sự yêu nàng, ta chưa bao giờ thích và yêu một nữ tử như vậy, cho ta một cơ hội có được không.

Mộc Tịch Bắc nghe thấy lời này lại cười to: Ha ha, An Nguyệt Hằng, ngươi không cảm thấy lời nói này rất buồn cười sao? Ngươi nói ngươi yêu ta, thế nhưng ta sớm đã bị tình yêu của ngươi giết chết rồi!

An Nguyệt Hằng sững sốt, mặc dù hắn có một trái tim linh lung, nhưng cũng chưa kịp phản ứng lời này của Mộc Tịch Bắc là có ý gì.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: Ngươi còn nhớ Tịch Tình không, ngươi có còn nhớ được ngươi cũng như hôm nay làm cho nàng vạn tiễn xuyên tâm không, ngươi có còn nhớ được ngươi đã tự tay khoét đi cặp mắt của nàng không, ngươi có biết nàng phải nuốt hận mà chết không!

An Nguyệt Hằng không dám tin buông lỏng ra bả vai Mộc Tịch Bắc, không nhịn được lui về sau hai bước, đầu óc xoay chuyển, trong nháy mắt hắn nhớ tới tất cả những chuyện hôm nay dường như rất giống với một màn của hai năm trước.

Ngươi... Ngươi... Không thể nào. An Nguyệt Hằng nhẹ giọng nói.

Mộc Tịch Bắc cũng không lùi lại, mà là đi lên phía trước, từng bước một tới gần An Nguyệt Hằng, cười nói: Đúng, ta chính là Tịch Tình, ta chính là Tịch Tình vì ngươi bán mạng hơn mười năm, ta chính là Tịch Tình vì ngươi vào sinh ra tử chỉ vì đi theo ngươi, ta chính là Tịch Tình biết rõ ngươi và Ngũ Thanh Thanh làm chuyện cẩu thả vẫn còn nguyện ý tin tưởng ngươi, An Nguyệt Hằng! Ngươi không nghĩ tới sao, ta còn sống, ta còn trở về! Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi mất đi mọi thứ mà ngươi có được!

An Nguyệt Hằng dường như đang đắm chìm trong rung động bất ngờ, hắn làm sao cũng không dám tin nữ tử một thân mềm mại trước mắt và nữ tử trầm mặc ít nói kia có một chút xíu tương tự, ngoại trừ cặp mắt giống nhau, thì không còn một điểm nào tương tự, nhưng nàng ( Mộc Tịch Bắc) sao lại là nàng ( Tịch Tình) được!

Nhìn thấy An Nguyệt Hằng sững sờ, Mộc Tịch Bắc dường như còn ngại không đủ: Cho nên Vương gia ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi không cảm thấy đây quả thực là chuyện buồn cười nhất trên thế giới này à, Tịch Tình đã từng yêu ngươi như vậy, nhưng ngay cả đến lúc chết, nàng vẫn còn bị ngươi lợi dụng!

An Nguyệt Hằng rốt cuộc biết mở miệng: Cho nên, ngươi vẫn luôn âm thầm bày kế, từng bước một phá hủy thế lực ta vất vả tạo dựng, từng chút một làm cho ta từ trên mây ngã xuống đáy cốc?

Phải! Ngươi hại ta nhận hết mọi khổ sở của nhân gian, sao ta có thể để cho ngươi nếm hết mĩ vị của nhân gian được! Mộc Tịch Bắc âm thanh lạnh lùng nói, ánh mắt lúc này đúng là giống y như dáng vẻ kiếp trước.

Ha ha ha ha ha! Sự tình trên thế giới này luôn luôn kỳ diệu như vậy! An Nguyệt Hằng ngửa mặt lên trời cười to, cười đến chảy cả nước mắt.

Mộc Tịch Bắc chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nam nhân chỉ vì quyền thế mà bỏ rơi cả vợ con này.

An Nguyệt Hằng cứ cười như vậy, Mộc Tịch Bắc cũng nhìn đủ, bình tĩnh xoay người rời đi.

Nhưng không ngờ, An Nguyệt Hằng lại giữ nàng lại: Ta mặc kệ nàng là Tịch Tình hay là Mộc Tịch Bắc, ta bây giờ là thật tâm thích nàng, không vì quyền cũng không vì thế, nàng phải tin tưởng ta!

Mộc Tịch Bắc cười nhạt không nói, An Nguyệt Hằng lại có chút vội vàng, tiếp tục nói: Tình nhi, không phải nàng đã từng yêu ta sao, không phải vẫn luôn yêu tha thiết ta sao, không phải cam nguyện vì ta xông pha khói lửa sao, nàng chỉ là hận ta không yêu nàng đúng không, nàng vẫn còn yêu ta đúng không, ta nguyện ý lập tức phong nàng làm phi, có được hay không, Tình nhi, trở về bên cạnh ta đi có được hay không!

Trong lòng An Nguyệt Hằng rất phức tạp, hắn làm sao cũng không nghĩ tới nữ tử đầu tiên mình thích lại là Tịch Tình, mặc dù chuyện này thoạt nhìn là quỷ dị như vậy, nhưng bây giờ mặc kệ là thật hay giả, hắn đều phải cố gắng tranh thủ có được nàng, huống hồ một khi nàng là Tịch Tình, tất cả mọi chuyện đều tràn ngập nguy cơ.

Còn nữa, bây giờ hắn là thật sự có tình cảm với nàng, nếu như nàng chịu trợ giúp hắn, hắn tin tưởng, thiên hạ này nhất định sẽ là vật trong túi hắn.

An Nguyệt Hằng, người ta yêu là Thái tử! Mộc Tịch Bắc từng chữ nói ra cho An Nguyệt Hằng nghe, không chút nào để ý sắc mặt nam nhân càng ngày càng khó coi.

Ngươi nói dối! An Nguyệt Hằng giận dữ hét lên, xé tan bình tĩnh của ngày xưa.

Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, với ta mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

An Nguyệt Hằng sắc mặt khó coi, lại tiếp tục nói: Nàng có biết Ngũ Lưu Ly đang cùng hắn chinh chiến biên cương không, nàng có biết bọn hắn đồng sinh cộng tử không, nàng có biết hiện nay binh sĩ Tây La, tất cả bách tính đều nói bọn họ là trời đất tạo nên một đôi không, nàng cứ như vậy khẳng định Ân Cửu Sanh sẽ không bao giờ động tâm với nàng ta sao! Phải biết rằng, nữ tử Ngũ gia chính là chuyên môn học tập đối phó tâm lý nam nhân, nàng cho rằng nàng ta sẽ kém hơn nàng sao!

Tâm Mộc Tịch Bắc xiết chặt, trên mặt lại bất động thanh sắc, đây thật đúng là An Nguyệt Hằng mà, biết bắt người uy hiếp nhất, nhưng đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy, nàng cũng sớm đã luyện thành hỉ nộ không lộ, huống chi, bây giờ hắn động tâm, mà nàng đối với hắn lại không có tâm, cho nên, tự nhiên là nàng cao hơn một bậc.

Ở trong lòng ngươi, ta và Ngũ Lưu Ly có lẽ không có gì khác biệt, nhưng trong lòng hắn, lại không có một chút để so sánh, huống hồ, đã từng, trong lòng ta biết ngươi và Ngũ Thanh Thanh làm chuyện cẩu thả, nhưng ta vẫn có thể nhẫn nhịn được, vì ngươi vào sinh ra tử, nay cho dù Thái tử thích Ngũ Lưu Ly, ta lại có gì mà không thể nhịn? Mộc Tịch Bắc cười lạnh mở miệng.

Nàng giả bộ đã phát hiện ra chuyện giữa hắn và Ngũ Thanh Thanh từ rất lâu, dựa vào đó đến đả kích hắn!

Mộc Tịch Bắc! Nàng tỉnh táo một chút có được hay không, bây giờ Ân Cửu Sanh và nàng ta hòa hợp gắn bó, chỉ cần hắn muốn kế thừa ngôi vị, cũng chỉ có thể cưới Ngũ Lưu Ly, Ngũ gia mặc dù đã xuống dốc, nhưng chỉ cần một nữ tử nổi lên, liền mang ý nghĩa Ngũ gia sẽ có khả năng đông sơn tái khởi! Nàng cho rằng Ân Cửu Sanh sẽ còn trở về cưới nàng, đừng ngốc nghếch nữa! Ngũ Lưu Ly sẽ không chịu để nàng tồn tại đâu! An Nguyệt Hằng không dám tin nhìn Mộc Tịch Bắc, nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng nhịn không được hỏi lại mình, đây thật sự là nàng năm đó sao?

Rốt cuộc khi nào thì bắt đầu, tâm hắn đã rơi vào trên người nàng, vì sao lúc trước ngày đêm làm bạn gần hai mươi năm, hắn lại luôn thờ ơ, duy nhất chỉ e ngại đôi tròng mắt kia, nhưng bây giờ lại trầm luân như vậy, thậm chí nàng còn rất nhiều lần làm xáo trộn kế hoạch của hắn, rõ ràng không biết đã nhổ đi bao nhiêu cọc ngầm của hắn.

Phải, ta biết, An Nguyệt Hằng, ngươi thật đúng là không biết một tí gì về ta, ta cho ngươi biết, cho dù ta gả cho một tên ăn mày làm cơ thiếp, cũng sẽ không ở bên ngươi cùng hưởng thụ cái gì mà vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời đâu! À không, ta quên mất, ngươi không có cơ hội này, ở bên ngươi, chỉ có Hoàng Tuyền thôi, ta đã đi qua Hoàng Tuyền một lần rồi, cho nên lần này không có ý định đi tiếp. Mộc Tịch Bắc cười lạnh nhìn nam tử trước mặt, nàng chưa từng nhìn thấy hắn có bộ dáng như vậy, thất hồn lạc phách chưa nói tới, nhưng chưa bao giờ có dáng vẻ chật vật như vậy.

Mộc Tịch Bắc dường như không có ý định dây dưa với hắn, xoay người đang muốn rời đi, sau khi đi được mấy bước, An Nguyệt Hằng lại khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, mở miệng nói: Mộc Tịch Bắc, nàng có nhớ thời điểm Bạch Lộ chết nàng đã từng nhìn thấy một khối huyết ngọc không.

Mộc Tịch Bắc dừng bước, A Tam từ đầu đến cuối đứng ở một bên cũng thoáng nhìn qua.

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, An Nguyệt Hằng lại nói: Người chết không phải Bạch Lộ, mà là một cổ sư đến từ Đông Du, cổ sư lấy tính mạng của mình nuôi cổ, lúc chủ nhân sắp chết nó sẽ chuyển đến trên huyết ngọc, lần nữa tìm kiếm chủ nhân mới.

Trong lòng A Tam căng thẳng, sao An Nguyệt Hằng lại biết người chết không phải Bạch Lộ? Cổ sư lại từ đâu mà đến?

Trong lòng Mộc Tịch Bắc cũng có nghi vấn tương tự, quay đầu hỏi An Nguyệt Hằng: Ngươi nói người chết không phải Bạch Lộ? Như vậy Bạch Lộ đang ở đâu? Ngươi cho rằng ngươi gạt được ta?

An Nguyệt Hằng cũng không cãi lại, vỗ vỗ tay, liền có người đem một nữ tử cả người nhếch nhác lên, nữ tử đầy người chật vật, sợi tóc lộn xộn, giống như bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh nắng, nên hai mắt hơi nheo lại, có chút tránh né.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ tính cả A Tam đều rơi vào trên người nữ tử kia.

Nữ tử hơi giương mắt, đánh giá bốn phía một vòng, nhưng cũng không có phản ứng gì, giống như con rối không có sinh khí.

Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt, trên mặt không có một chút phản ứng, nếu người kia thật sự là Bạch Lộ, như vậy nếu như nàng có phản ứng gì, liền tương đương với có nhược điểm rơi vào trong tay An Nguyệt Hằng, nếu như người kia không phải Bạch Lộ, như vậy nàng càng không cần có một chút phản ứng.

Vương gia cho rằng tùy tiện tìm một người đến lừa gạt ta, thì ta sẽ tin sao? Hôm đó ta tận mắt nhìn thấy thi thể Bạch Lộ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây được. Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm nói, nhưng trong lòng thì đang tính toán chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải A Tam nói Bạch Lộ đang trong tay hắn sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở trong tay An Nguyệt Hằng? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ngày đó Bản vương phái A Tam đi giết Bạch Lộ, đặt huyết ngọc ở trong tay Bạch Lộ, chẳng qua là chế tạo hiện trường giả thôi, trước khi A Tam đến giết người, Bản vương đã sớm mang Bạch Lộ đi, làm cổ sư có bộ dáng giống Bạch Lộ thế vào, cho nên người mà A Tam giết chết là cổ sư bôn ba ngàn dặm từ Đông Du đến, mà huyết ngọc ta giao cho A Tam kỳ thật là ngọc bình thường, còn huyết ngọc trong tay cổ sư là huyết ngọc Đông Du dùng để nuôi cổ, cho nên, hôm đó ngươi nhìn thấy người chết là cổ sư Đông Du, căn bản không phải Bạch Lộ. An Nguyệt Hằng bình tĩnh không lay động giải thích.

Hắn ngay cả A Tam đều không cho biết, hôm đó người chết không phải Bạch Lộ, chẳng qua là hi vọng khiến Mộc Tịch Bắc cho rằng người thật sự đã chết, đem màn kịch này diễn cho trọn vẹn, đến lúc đó Bạch Lộ còn có thể trở thành một lợi thế trong tay mình, hoặc là, hắn còn có thể từ trong miệng Bạch Lộ biết được một ít bí mật trên người Mộc Tịch Bắc, hoặc là đợi đến một ngày, thuần phục Bạch Lộ, để nàng ta về lại bên cạnh Mộc Tịch Bắc, đánh cắp cơ mật.

Những điều này đều không quan trọng, mà mục đích thực sự của hắn là khiến A Tam nhắm đúng thời gian giết chết cổ sư kia, mà đúng lúc khiến cho Mộc Tịch Bắc đúng vào thời điểm thích hợp phát hiện ra khối huyết ngọc kia.

Bởi vì cổ sư là dùng sinh mệnh để nuôi cổ, chỉ có cổ sư chết đi, cổ mới có thể từ bên trong cơ thể người đi ra, mà cổ trùng linh hoạt nhỏ bé, cho nên trên người cổ sư sẽ mang theo một khối huyết ngọc, mà lúc còn chưa tìm thấy hơi người, cổ trùng sẽ ẩn thân trong huyết ngọc trước, hút tinh huyết bên trong huyết ngọc, nuôi sống mình, cho đến khi tìm được chủ nhân tiếp theo.

Cho dù chủ nhân tiếp theo chết đi, cổ trùng này cũng sẽ không chết, lặp đi lặp lại tiếp tục sống sót, trừ phi, một cổ khác chết đi.

Kỳ thật hạ cổ căn bản không cần phiền toái như vậy, cũng không cần dùng tính mệnh đến đổi, nhưng bởi vì cổ này không đơn giản là cổ dùng người giữ tính mạng, cho nên khó nuôi cũng khó hạ.

Tâm Mộc Tịch Bắc trầm xuống, xem ra Bạch Lộ sống hay chết còn chưa thể xác định, An Nguyệt Hằng đem người đổi đi, A Tam cũng đem người đổi đi, như vậy phải xem giữa An Nguyệt Hằng và A Tam là ai đem người đổi trước, nếu là A Tam đổi Bạch Lộ thành người hắn tìm đến trước, như vậy người An Nguyệt Hằng bắt đi chính là Bạch Lộ giả mà A Tam tìm đến.

Nếu như là An Nguyệt Hằng đổi Bạch Lộ thành cổ sư trước, như vậy A Tam lại cho rằng cổ sư là Bạch Lộ, đem người đổi đi, như vậy Bạch Lộ nhất định đang trong tay An Nguyệt Hằng, cũng chính là nữ tử trước mắt này.

Mộc Tịch Bắc bắt đầu lo lắng, kết quả này cũng mang một ý nghĩa khác, đó chính là nếu như Bạch Lộ đang trong tay A Tam, như vậy liền mang ý nghĩa mình đã trúng cổ độc, nếu như Bạch Lộ đang trong tay An Nguyệt Hằng, như vậy người mà mình phát hiện sau đó cũng không phải cổ sư, nên mình cũng không trúng cổ.

A Tam cũng nghĩ thông mấu chốt trong chuyện này, ngước mắt mắt nhìn Bạch Lộ ánh mắt đờ đẫn, lại không biết người này rốt cuộc là Bạch Lộ giả mình tìm đến, trời đất xui khiến bị An Nguyệt Hằng bắt đi, hay thật sự chính là Bạch Lộ!

Mộc Tịch Bắc đi lên trước hai bước, cẩn thận quan sát nữ tử vẻ mặt nhếch nhác kia, nữ tử thần sắc ngốc trệ, dường như bị giam quá lâu, ở nơi tối tăm không ánh mặt trời, nên có chút đần độn.

Bàn tay giấu trong tay áo của Mộc Tịch Bắc có chút nắm chặt, xem ra chính mình đã bị An Nguyệt Hằng tính kế rồi.

Khi ánh mắt rơi vào cổ Bạch Lộ , Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên rũ mắt xuống, người này không phải Bạch Lộ, trên cổ Bạch Lộ có một cái bớt màu hồng phấn, không lớn lắm, to bằng hạt đỗ tương, nhưng trên cổ nữ tử phát điên trước mắt lại không có, xem ra động tác của A Tam nhanh hơn một chút, như vậy cũng liền mang ý nghĩa, mình đã trúng cổ.

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng, âm thanh lạnh lùng nói: Chẳng lẽ Vương gia cho là ta sẽ quan tâm sống chết của một tỳ nữ?

An Nguyệt Hằng hơi nheo lại con ngươi, hắn phỏng đoán lòng người trước giờ luôn chuẩn xác, mặc dù trước đó vẫn nghĩ mãi mà không ra Mộc Tịch Bắc rốt cuộc muốn cái gì, nhưng hắn tự cho rằng chính mình sẽ không đoán sai, Mộc Tịch Bắc tuyệt đối sẽ không phải người không quan tâm hai nha hoàn này.

Nếu nàng không quan tâm, A Tam! An Nguyệt Hằng nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, dường như muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút manh mối, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không chút lay động.

A Tam thu hồi đao, Bạch Lộ nháy mắt ngã xuống đất mà chết.

An Nguyệt Hằng thấy Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối vậy mà không có một tia biến hóa, trong lòng thấy trầm xuống, tiếp tục nói: Nếu nàng không quan tâm sống chết của nha hoàn nàng, vậy cũng nên quan tâm sống chết của bản thân mình chứ.

Mộc Tịch Bắc thật sâu nhìn thoáng qua An Nguyệt Hằng, xoay người rời đi.

An Nguyệt Hằng nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng nói: Trong cơ thể nàng là sinh tử cổ, sinh tử cổ có đôi có cặp, ngụ ý đồng sinh cộng tử, cho nên lấy tên sinh tử cổ, trừ phi người trúng cổ chết đi, nếu không cổ trùng sẽ không đi ra, cho nên trừ phi nàng chết, nếu không cổ trùng này sẽ vĩnh viễn sống ở trong cơ thể nàng, dùng máu tươi của nàng nuôi dưỡng nó.

Mộc Tịch Bắc chỉ thoáng dừng một chút, mà An Nguyệt Hằng lại tiếp tục nói: Cổ có hai con, tìm kiếm hai cỗ thân thể, một cổ chết, một cổ khác sẽ ngày càng suy yếu, bởi vì suy yếu, nên sẽ điên cuồng hút máu tươi của chủ nhân, mà chủ nhân của cổ này, sẽ tử vong trong vòng bốn mươi chín ngày.

Mộc Tịch Bắc mím chặt đôi môi, nhưng không có quay đầu, bước mỗi một bước đều giống như đang giẫm trên mũi đao.

Bây giờ một con ở trên người của nàng, mà một con còn lại thì đang ở trên người của ta, nàng không giúp ta? Còn muốn giúp ai? Trong giọng nói của An Nguyệt Hằng mang theo điên cuồng gần như đắc ý, hắn vốn lấy mệnh đến đổi, lần này nếu như không thành công, liền chỉ có một con đường chết, nếu hắn đã không chiếm được tâm của Mộc Tịch Bắc, cũng không chiếm được sự trợ giúp của nàng, vậy hắn sẽ dùng biện pháp này đến nhốt nàng lại.

Hắn cũng không tin, đồng sinh cộng tử đều nhốt không được nàng!

Mộc Tịch Bắc không cam lòng yếu thế, mặc dù không quay đầu, nhưng lại lạnh lùng nói: Vương gia chớ đắc ý quá sớm, cũng đừng quên đây là sinh tử cổ, nếu như ngày nào đó ta nghĩ quẩn, kết thúc bản thân, bá nghiệp thiên thu của Vương gia chẳng phải cũng sẽ kết thúc?

Dường như không nghĩ tới Mộc Tịch bắc lại đáp lại như vậy, An Nguyệt Hằng thoáng sững sờ, nhưng lại không chút hoang mang.

An Nguyệt Hằng khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng đã không còn bình tĩnh nữa, cổ này đúng là sinh tử cổ, nhưng con còn lại hắn vẫn chưa có gan hạ trên người mình, nếu hắn có quyết định này, nhất định sẽ cân nhắc chu toàn, đồng thời cũng sẽ đem cách làm của Mộc Tịch Bắc tính toán vào trong đó.

Cho nên, cổ này hắn vẫn luôn giữ lại, nếu nàng muốn thiết kế hắn chết, như vậy sẽ lấy mạng của mình làm đại giới, hắn không tin nàng vì muốn giết mình, mà không cần mạng sống?

Mộc Tịch Bắc mắt sắc tĩnh mịch, An Nguyệt Hằng rốt cuộc là An Nguyệt Hằng, vô luận là nắm chắc thắng lợi trong tay hay là binh bại núi đổ, cũng sẽ không quên lưu lại đường lui cho mình.

Tựa như mật đạo ở Vạn Phật Tự, còn có con cổ trùng bên trong người mình, quả nhiên là thỏ khôn có ba hang!

Mộc Tịch Bắc chưa có ý định rời đi, nhưng An Nguyệt Hằng lại lần nữa ném ra một tin tức khiến Mộc Tịch Bắc suýt nữa phát điên: Cổ sư từ Đông Du đến có hai người, trên người mỗi người nuôi một con cổ, còn trong cổ khí ( dụng cụ đựng cổ) còn có một con cổ nữa, cho nên tổng cộng có hai đôi.

Bây giờ một đôi ở trên người ta và nàng, một đôi khác, ta giao cho Ngũ Lưu Ly, nàng phải biết rằng, cổ này nếu có thể đồng sinh cộng tử, tự nhiên là tình nghĩa sâu xa, tựa như nàng, nếu ngoài ta ra nàng còn có nam nhân khác, nam nhân kia tất sẽ mất mạng, mà nàng thì phải chịu nổi khổ xương cốt ăn mòn. An Nguyệt Hằng bình tĩnh mở miệng.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc đau từng cơn, giống như đang nhỏ máu, nhưng lại ném ra một câu: An Nguyệt Hằng, một con cổ khác tốt nhất nên ở trên người ngươi, miễn cho ta còn phải hao tâm tổn trí đi giết ngươi!

An Nguyệt Hằng nhìn bóng dáng Mộc Tịch Bắc rời đi, không có mở miệng, sinh tử cổ này đồng sinh cộng tử, cần máu người bảo dưỡng, cho nên mỗi một đôi, ít nhất phải có một con ở trong cơ thể người, bởi vì một con mạnh khỏe, một con khác cho dù không ở trong cơ thể người, cũng sẽ mạnh khỏe, cho nên, mỗi một đôi, nhiều nhất chỉ có thể có một con đặt ở trong cổ khí.

Sinh tử cổ rất khó tìm, ở Đông Du cũng vô cùng trân quý, bởi vì mỗi khi sử dụng một đôi, cổ sư nuôi cổ sẽ chết đi, cho nên càng là ngàn vàng khó tìm.

Lần này nếu không phải có Thanh Quốc công chúa hỗ trợ, hắn thật đúng là không lấy được cổ trùng này, đương nhiên, Tây La đối với thuật vu cổ rất kiêng dè, rất khó đưa người vào Đế đô, cái này may cũng nhờ có thời điểm Thanh Quốc vận chuyển hạ lễ, đem hai người giấu ở trong rương hạ lễ, mình lại là người chuẩn bị quan viên tiếp đón, nên mới khiến cho hai người đó không lộ ra một chút dấu vết đi vào Đế đô.

Hắn biết Mộc Tịch Bắc nhạy cảm, cho nên chuyện lần này có thể nói là đã hao hết tâm tư, bố trí từng lớp sương mù, nhưng cũng may mặc kệ phí đi bao nhiêu tâm tư, hắn cuối cùng là thành công đem cổ trùng hạ vào trên người Mộc Tịch Bắc, cái này khiến tâm hắn không khỏi an ổn hẳn.

An Nguyệt Hằng nhìn ma ma đang ôm con mình cách đó không xa, nhíu mày, đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một cái bóng điên lao ra, người đầy máu tươi, ngay cả đứng đều đứng không vững, dùng cả tay chân bò tới, trong mắt vừa có dữ tợn vừa có hận ý.

An Nguyệt Hằng, ngươi cái tên điên này, ngươi cái tên điên này! Ngươi giết con của ta, ngươi giết con của ta. Ta hận ngươi. Ta hận ngươi. Giọng nói của Ngũ Thanh Thanh mới đầu là khàn cả giọng, sau đó dần trở nên hữu khí vô lực, mặt mũi tràn đầy nước mắt cũng tìm không thấy thương tiếc lần gặp đầu tiên, khi vẻ ngoài mà Ngũ gia tỉ mỉ tạo nên bị xé rách, ngoại trừ một bộ túi da tốt, thì các nàng cũng chẳng có gì khác biệt so với những nữ tử khác.

An Nguyệt Hằng có chút chán ghét cau lại lông mày, những ngày này hắn thật sự là chịu đủ nữ nhân này, động một chút lại bày ra một bộ dáng ủy khuất yếu đuối, hắn mỗi ngày đều phải ở trong tranh đấu sáng tối cố gắng sống sót, thế nhưng về đến trong nhà, vẫn còn phải an ủi nữ tử mảnh mai này, ngẫm lại liền cảm thấy phiền chán trước nay chưa từng có.

Còn không mau dẫn người đi! An Nguyệt Hằng lạnh lùng nói.

Rất nhanh liền có người mang Ngũ Thanh Thanh đi, cũng không ngăn cản được nàng ta ôm lấy đứa con toàn thân đầy máu đã chết của mình.

Đương nhiên, Ngũ Thanh Thanh sẽ không tiếp tục được mang về phòng ngủ Vương phi xa hoa, trong Nhiếp Chính Vương phủ to như vậy, tất cả mọi thứ tốt đẹp rốt cuộc đều không còn một chút gì liên quan đến nàng ta nữa, từ nay về sau nàng ta bị ném vào một viện tử hoang vu lạnh lẽo, tự sinh tự diệt, cho đến khi chết đi, cũng sẽ không có người vào xem.

Mộc Tịch Bắc đi ra Nhiếp Chính vương phủ, bước chân trống rỗng, suýt nữa đứng không vững, Thanh Từ cùng Phó Dĩ Lam vội vàng đỡ lấy nàng, Mộc Tịch Bắc cố gắng bình phục tâm tình, nhưng vẫn không thể ức chế phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu thư! Thanh Từ lo lắng gọi nàng.

Mộc Tịch Bắc khoát khoát tay, đi tới xe ngựa của Tướng phủ.

Nàng có thể không quan tâm thời gian của mình không nhiều, thậm chí vì có thể tiếp tục được ở bên Ân Cửu Dạ, mà sẽ từ bỏ cừu hận, chỉ cầu qua loa sống sót.

Nhưng nàng không thể không quan tâm mạng của Ân Cửu Dạ lại bị Ngũ Lưu Ly nắm trong tay, càng không thể không quan tâm, đời này các nàng vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau.

Cho dù không thể ở bên nhau, cho dù không thể yêu nhau, cho dù cách xa thiên sơn vạn thủy, nàng cũng muốn hắn còn sống, nàng cũng muốn hắn sống thật khỏe mạnh.

Một giọt nước mắt từ trong mắt Mộc Tịch Bắc rơi xuống, không có chảy xuống theo gương mặt, mà là trực tiếp rơi xuống vạt áo trong không trung, phát ra một tiếng tách, trên lông mi ẩm ướt, nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng còn nhớ bọn nàng đã từng nói phải ở bên nhau đến đầu bạc răng long, cũng nhớ rõ bọn nàng tay trong tay nói muốn cùng nhau xem tế thủy trường lưu.

Ân Cửu Dạ, ta rất muốn có thể mãi được dựa vào lồng ngực của chàng đếm sao trên trời, ta cũng rất muốn có thể sinh cho chàng hai đứa con thông minh đáng yêu, ta cũng rất muốn có thể ở bên cạnh chàng đến già, nhìn tóc của chàng dần dần bạc trắng, nhìn mặt của chàng mọc ra từng nếp nhăn.

Nhưng mà, chàng xem, dường như ông trời cũng không cho chúng ta ở bên nhau, cũng không biết cổ của Ngũ Lưu Ly có ở trên người của chàng hay không, cũng không biết ta có thể sống được đợi đến ngày lại nhìn thấy chàng hay không, nếu như, cuối cùng có một ngày, chúng ta ở hai đường chân trời, thì hãy nhớ, tình yêu của ta vẫn còn ở đây, chưa từng tiêu tán.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng vuốt ve Thanh ngọc trong tay, phía trên có khắc tên của hắn, một cái tên không được ai biết, giống như sự tồn tại của hắn, từ đầu đến cuối yên lặng ở trong đêm tối.

Yên lặng một lát, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở ra hai mắt, mắt đầy hàn quang, nàng biết, chiến tranh, cho tới bây giờ đều không có người có thể toàn thân trở ra! Không có đao không nhuốm máu, không có binh sĩ không bị tàn sát, không có tướng sĩ không bị ngã xuống ngựa, cũng không có Vương không bị thương!

Nếu bây giờ một cước đã bước vào vũng bùn, như vậy thì hãy lấy mạng đến đọ sức, An Nguyệt Hằng, ngươi hủy đi hạnh phúc của ta, như vậy chúng ta chính là không chết không dừng!

Xe ngựa một đường lắc lắc ung dung trở lại Tướng phủ, sắc mặt Mộc Tịch Bắc luôn trắng bệch, khiến cho Thanh Từ và Phó Dĩ Lam rất lo lắng, Phó Dĩ Lam cũng an tĩnh không có mở miệng trêu chọc.

Lúc trở lại Tướng phủ, người trong Tướng phủ lại làm cho Mộc Tịch Bắc kinh ngạc giật mình, bởi vì nam nhân cao lớn ra đón nàng không phải người khác, mà là Bắc Yến vương nàng đã từng gặp qua hai lần.

Bắc Yên vương đầu tiên là gật gật đầu với Phó Dĩ Lam, mà Phó Dĩ thì nhu thuận kêu một tiếng: Cha.

Bắc Yên vương vừa nhìn đã thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc trắng bệch, nhưng vẫn trầm giọng nói: Cha ngươi đã rời đi, để cho ta lưu lại giúp ngươi một tay.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc khẽ nhúc nhích, tạm thời gác lại chuyện vừa rồi ra sau đầu, xem ra Hoàng đế đã rời kinh.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Khụ khụ... Ta lăn lộn đầy đất cầu phiếu phiếu ~ Nhìn ta chuẩn bị kiểm tra còn kiên trì viết nhiều như vậy. Cảm động chứ. Cảm động chứ. Phiếu phiếu phiếu, muốn muốn ~!

Ta nhớ trước đó có bé nói không nhìn ra An Nguyệt Hằng có chỗ nào lợi hại... Xem đi. Khó chơi chưa khó chơi chưa! Tính kế sâu bao nhiêu.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc