Ân Cửu Dạ đi rồi, tâm Mộc Tịch Bắc lập tức liền trống vắng không ít, thiếu đi mấy phần ôn nhu, lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa sổ, nhìn xa xa hoa đang nở rực rỡ, chỉ cảm thấy ngày hè bỗng dưng thật khô nóng, mặc dù có gió nhẹ thổi qua, nhưng vẫn xen lẫn hơi nóng oi bức, khiến cho người ta thật không thoải mái, sinh ra bực bội khó hiểu.
Trong lúc rảnh rỗi, Mộc Tịch Bắc đợi đến chập tối, lúc trời không còn nóng, liền mang theo Thanh Từ và Bạch Lộ ra ngoài.
Đi trên đường phố náo nhiệt, Mộc Tịch Bắc đi dạo khắp nơi, nhưng nàng lại không muốn mua gì cả.
Đi lên một đoạn, thấy phía trước tụ tập không ít người, hình như đang đứng xem gì đó, Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn thoáng qua, không có mở miệng.
Thanh Từ lại nói: Tiểu thư, hình như là có người bán thân.
Đi xem xem. Mộc Tịch Bắc bình tĩnh mở miệng, nhưng trong lòng thì lại hơi nhớ Ân Cửu Dạ, cũng không biết hắn đã tới đâu rồi, một đường có thuận lợi không.
Đi đến chỗ mà đám người vây xem, xuyên qua khe hở giữa đám người, có thể nhìn thấy trên mặt đất quỳ một nữ tử quần áo đơn sơ, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhìn lướt qua.
Nữ tử kia dung mạo chỉ có thể xem như không tệ, không thuộc về tiểu gia bích ngọc ( mượn chỉ tì thiếp, hoặc con gái nhà bình thường, nhỏ tuổi và xinh xắn.) cũng tuyệt không phải tiểu thư khuê các, nếu như nhìn kỹ, ngược lại không tìm ra chỗ nào đặc biệt hơn người, có điều nữ tử này lại có một cảm giác, đủ làm cho nàng ta cho dù bị ném vào trong đám người cũng sẽ không bị bao phủ.
Đó chính là linh khí, cho dù đôi mắt nữ tử vẫn đang cầu tình, nhưng vẫn lộ ra một cỗ linh khí, cũng giống như một bức tranh, tranh tuy đẹp, nhưng nếu âm u đầy tử khí cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đẹp, ngược lại, nếu như có linh khí, cho dù không không được hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối cũng sẽ trở thành một tác phẩm xuất sắc, người cũng là như thế.
Nữ tử trước mặt viết bán mình chôn mẹ, nguyện làm nô làm tỳ.
Người đi ngang qua đều dừng lại nhìn, nhưng trong lòng thì đều lo lắng, thời tiết nóng như vậy, nếu như thi thể này không sớm chôn cất, không bao lâu sẽ bị hư thối.
Mà khiến cho mọi người vây xem lại là một chuyện khác, đó chính là trước mặt nữ tử này đứng một gã thổ hào (địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương), mà gã thổ hào này tuổi cũng không nhỏ, đoán chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy nữ tử quỳ trên mặt đất bán thân liền nhịn không được dừng lại.
Tiểu nương tử theo ta về nhà đi, tang sự của mẫu thân ngươi ta sẽ làm cho ngươi. Gã thổ hào kia coi như hiền lành.
Mộc Tịch Bắc theo thanh âm nhìn lại, gã thổ hào kia mặc một thân áo bào màu tùng hương, thân thể có chút mập mạp, râu ria trên mặt cũng không cạo sạch sẽ, cao lớn vạm vỡ, nhưng hai mắt lại có chút đục ngầu, dường như là bị nữ tử vét cạn tinh lực.
Đi theo sau lưng thổ hào là bốn năm tên sai vặt, trên tay đều mang theo không ít đồ, từng người theo sát bước chân của thổ hào.
Nữ tử quỳ trên mặt đất nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn thổ hào kia một chút, sợ hãi nói: Không biết vị lão gia này có thể cho ta mượn tiền trước được không, đợi đến khi tiểu nữ tử mai táng mẫu thân xong, xử lý tang sự thỏa đáng, liền sẽ đi tìm lão gia làm nô làm tỳ.
Nữ tử kia tuổi tác không lớn, đại khái mười bảy mười tám tuổi, cực kì linh động, không có ôn nhu nội liễm như bao nữ tử khác.
Gã thổ hào dường như đã đợi không kịp, hoặc căn bản không muốn lấy tiền ra, thế là mở miệng nói: Tiểu nương tử cứ theo bản lão gia hồi phủ đi, lão gia ta tất nhiên sẽ phái người xử lý ổn thỏa cho mẫu thân ngươi.
Khóe miệng Thanh Từ dâng lên một nụ cười lạnh, còn xử lý ổn thỏa, nếu như nữ tử đi theo gã thổ hào này, thì không tới nửa khắc, thi thể của mẫu thân nàng ta sẽ bị ném vào bãi tha ma.
Nếu như lão gia không thành tâm mua tiểu nữ, tiểu nữ sẽ không quấy rầy lão gia nữa. Nữ tử kia khẽ cúi người với gã thổ hào, cũng không cường ngạnh, khiến cho người ta không tìm ra tật xấu gì.
Nữ tử kia cũng nhìn thấy mấy người Mộc Tịch Bắc, nhưng chỉ khẽ gật đầu, cũng không chủ động bắt chuyện với mấy người.
Thổ hào kia không chịu từ bỏ ý đồ, nháy mắt với hai gã sai vặt sau lưng, hai gã sai vặt lập tức tiến lên kéo nữ tử kia lên: Đi thôi, cùng ông ngoại chúng ta hồi phủ, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.
Nữ tử kia bắt đầu giãy dụa, nhưng lại không có ai để ý tới, trước đó người xem náo nhiệt phần lớn vẫn đang xem tình hình, còn có một ít thì lại nhân cơ hội rời đi.
Buông ra, các ngươi đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, cứu mạng. Cứu mạng a. Giọng điệu của nữ tử kia cũng không kém, nhưng lại giãy không thoát hai gã sai vặt, nếu như nhìn vẻ mặt, liền sẽ cảm thấy rất đáng thương.
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối an tĩnh nhìn, lúc vừa nhìn thấy nữ tử kia, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, nữ tử này tuyệt không đơn giản chỉ là bán thân chôn mẹ, nếu như nàng không nhìn lầm, nữ tử này vừa mới trộm đi hai túi bạc trên người hai gã sai vặt, nếu túi bạc là của nữ tử kia, thì sau khi nữ tử dùng qua, vẫn sẽ giữ lại.
Đúng lúc này, một giọng nữ sang sảng quát lớn: Các ngươi đang làm gì vậy!
Mọi người lại chuyển ánh mắt, Mộc Tịch Bắc cũng không ngoại lệ, người đến là một nữ tử rất gọn gàng, trên tay cầm một thanh kiếm, y phục chất liệu không tệ, lại không ăn mặc như đại gia tiểu thư, mà có chút giống như nữ tử xông pha giang hồ.
Nữ tử dung mạo không tệ, mang theo vài phần sắc bén cùng phóng khoáng, trong lúc nhất thời làm mọi người mê mắt.
Người này không phải người khác, chính là Tứ tiểu thư Ngũ gia Ngũ Tư Tư, là Ngũ Tư Tư không hề hoà hợp với Quốc Công phủ, là dị loại của Ngũ gia.
Các ngươi đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ban ngày ban mặt, rốt cuộc còn có vương pháp hay không. Ngũ Tư Tư giọng điệu sắc bén, mang theo vài phần uy nghiêm.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ngũ Tư Tư, Ngũ Tư Tư coi như không tệ, một đôi mắt trong suốt mà sắc bén, dường như còn chưa bị vấy bẩn.
Ôi, vị cô nương này từ đâu xuất hiện đây, nếu như nhìn không quen, không ngại thay thế tiểu nương tử này cùng bản lão gia hồi phủ, bản lão gia nhất định sẽ không tiếp tục quấy rầy tiểu nương tử này nữa, thế nào? Gã thổ hào nhìn về phía Ngũ Tư Tư, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Hừ, nếu như ta không đi với ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Ngũ Tư Tư lạnh lùng nói, bàn tay đã siết chặt bội kiếm của mình.
Hừ, người tới, bắt lấy ả cho ta! Gã thổ hào mở miệng nói với gia đinh và gã sai vặt sau lưng.
Tràng diện lập tức liền hỗn loạn cả lên, mấy người sau lưng gã thổ hào lập tức tiến lên, muốn bắt lấy Ngũ Tư Tư, nhưng Ngũ Tư Tư cũng đã rút kiếm ra, ánh sáng bén nhọn trong nháy mắt bắn ra.
Lúc Ngũ Tư Tư đang đánh nhau với mấy gã sai vặt, Mộc Tịch Bắc không biết suy nghĩ cái gì, nói với hai người nha hoàn đang xem đến hăng say bên cạnh: Đi thôi.
Thanh Từ hơi sững sờ, nàng đang còn muốn xem đến cuối cùng xem võ công của nữ tử trước mắt đã đạt tới cảnh giới nào.
Nhưng Thanh Từ và Bạch Lộ phản ứng cũng nhanh, Mộc Tịch Bắc kêu đi, hai nàng cũng không nói nhiều lập tức đi theo Mộc Tịch Bắc, Ngũ Tư Tư cũng không để ý, chỉ giao thủ với mấy gã sai vặt kia, nhưng không tới mấy chiêu, những người kia đã bại trận.
Dân chúng vây xem xung quanh hoan hô một trận, nhưng khi mọi người lấy lại tinh thần, nữ tử trước đó bán mình cũng đã biến mất, dẫn tới mọi người một trận thổn thức, chỉ nói người này thật sự là vong ân phụ nghĩa.
Ngũ Tư Tư chỉ gật gật đầu với mọi người, liền rời đi.
Mộc Tịch Bắc mang theo hai người đi đến một cái hẻm nhỏ, sau đó nói với Bạch Lộ: Ngươi chờ ở chỗ này, Thanh Từ đi theo ta.
Dứt lời, liền dẫn Thanh Từ vòng qua hẻm nhỏ, đi đến một hẻm khác, nhưng nếu cẩn thận nhìn, liền có thể phân biệt ra được đầu hẻm nhỏ này là cuối của con hẻm trước đó, chắc hẳn nữ tử kia đã đi qua hẻm nhỏ này.
Ngay tại thời điểm Mộc Tịch Bắc đứng chờ ở nơi đó, nữ tử kia cũng đã từ trong hẻm nhỏ đi ra, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc chờ ở nơi đó hiển nhiên sững sờ, nhưng dường như lại không có ý định mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tử đi về phía mình, cười nói: Lấy đồ của người ta rồi còn định trở lại sao.
Nữ tử kia sững sờ, ánh mắt xoay vòng nói: Tiểu nữ không biết tiểu thư đang nói cái gì.
Mộc Tịch Bắc thấy nàng ta không chịu thừa nhận, cũng không miễn cưỡng, đi lên phía trước, một tay nắm lấy cổ tay tinh tế của nàng ta mở miệng nói: Túi tiền.
Nữ tử kia hiển nhiên sững sốt, nhưng nàng ta chỉ phản ứng một lát, vẫn lấy ra túi đồ giấu ở trong ống tay áo cùng đai lưng, Thanh Từ nhìn thấy hai mắt choáng váng, người này trộm lúc nào vậy, vừa rồi nàng rõ ràng vẫn luôn ở đó, lực chú ý cơ hồ chưa rời khỏi người nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta lại giấu nhiều túi tiền trong người như vậy, trách không được tiểu thư lại muốn đến đây.
Mộc Tịch Bắc chỉ cầm lấy túi tiền, nhìn thật sâu nữ tử kia một cái, sau đó quay người rời đi.
Hai người ở đầu hẻm đợi hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Bạch Lộ trở về, lông mày Mộc Tịch Bắc vặn chặt, bỗng dưng sinh ra một dự cảm không tốt, đứng tại chỗ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian từng chút trôi qua, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng dẫn Thanh Từ vòng qua ngõ hẻm này, trở lại chỗ ban đầu, nhưng ai ngờ được, lại ở nơi đó nhìn thấy thi thể của Bạch Lộ.
Nhìn thấy hai người Mộc Tịch Bắc vội vàng rời đi, trong lòng Phó Dĩ Lam dâng lên vài phần lo lắng, nàng là dưỡng nữ của Bắc Yên vương, vẫn luôn nghe nói nhiều về Mộc Tịch Bắc, lúc này mới muốn đến tìm tòi thực hư, nhưng nhìn thấy hai người vội vàng rời đi như vậy, liền biết dường như đã xảy ra chuyện.
Mộc Tịch Bắc nháy mắt ngốc lăng, vành mắt ửng đỏ, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Bạch Lộ nằm trên mặt đất, Thanh Từ cũng đỏ mắt, hai tay siết chặt thành quyền.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ngồi xổm ở bên cạnh Bạch Lộ, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Bạch Lộ.
Bạch Lộ trừng lớn hai mắt, dường như chết rất không yên lòng, trên cổ có một vết đao rất dài, trực tiếp cắt vỡ mạch máu, vết máu trên đó vẫn còn chưa khô.
Hai tay Bạch Lộ cào trên mặt đất, móng tay cũng tróc ra một ít, dẫn đến ứa máu, quần áo lộn xộn, nhìn ra được trước khi chết đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
Thanh Từ che miệng, mặc dù nàng và tiểu thư vẫn ít thân cận với Bạch Lộ, nhưng nháy mắt cũng đã ở bên nhau gần hai năm, Bạch Lộ nói cũng không nhiều, nhưng lại chân thành, mặc dù có đôi khi hâm mộ tình cảm giữa nàng và tiểu thư, nhưng lại không hề ghen ghét, mà chỉ im lặng đứng ở một bên.
Mộc Tịch Bắc nặng nề nhắm mắt lại, trong lòng đau nhức, cho tới nay, nàng cơ hồ chưa từng thất bại, thế nhưng nàng lại quên không phải lúc nào mình cũng sẽ có vận khí tốt, có lẽ nàng có thể tránh thoát mỗi một âm mưu, nhưng đến cuối cùng vẫn có người vì nàng mà bị liên lụy.
Tay nhỏ trắng nõn siết thành nắm đấm, nhìn Bạch Lộ trợn to hai mắt, Mộc Tịch Bắc vươn tay nhẹ nhàng vuốt mắt của nàng, tâm lại co rút không thôi.
Thanh Từ ở một bên giữ im lặng, dường như tâm tình cũng rất xấu, ai có thể ngờ được, người mới vừa rồi còn đi chung với các nàng, giờ đột nhiên lại chết rồi.
Tiểu thư, trong tay Bạch Lộ hình như có gì đó. Thanh Từ cau mày nhìn thấy trong tay Bạch Lộ nắm chặt cái gì đó.
Mộc Tịch Bắc nghe vậy, nhẹ nhàng gỡ ra tay Bạch Lộ, chỉ thấy trong tay Bạch Lộ cầm một khối ngọc màu đỏ, đỏ tươi giống như có thể nhỏ ra máu.
Mộc Tịch Bắc lấy khối ngọc kia ra, đặt ở trong lòng bàn tay, đánh giá một phen, ngọc rất tinh xảo, có vẻ có giá trị không nhỏ, mà chói mắt nhất chính là, trên mặt ngọc bội viết ba chữ rất to!
Thanh Từ cũng đồng thời nhìn thấy, khiếp sợ mở miệng nói: Là A Tam.
Con ngươi Mộc Tịch Bắc xiết chặt, lại lập tức bóp nát huyết ngọc trong tay, máu tươi lập tức chảy ra, Mộc Tịch Bắc cũng không để ý đến, lại nhìn vết đao trên cổ Bạch Lộ, đúng là thủ pháp của A Tam.
Mấy ngày nay Bạch Lộ có gì dị thường không? Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Không có, chỉ là mấy ngày trước nghe nàng ấy vô ý lẩm bẩm vài câu, dường như nói là cảm giác hai ngày này có người đi theo nàng ấy, nô tỳ có để ý một chút, nhưng lại không phát ra ai, cho nên chỉ cho rằng nàng ấy suy nghĩ nhiều thôi. Thanh Từ có chút ít hối hận mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Không nên tự trách, người này nhất định là A Tam, cho dù ta còn võ công, cũng không nhất định có thể tìm được A Tam.
Tiểu thư, nữ tử trộm túi tiền hồi nãy có phải đã bày kế trước, tách bạch Lộ và chúng ta ra, sau đó chế tạo cơ hội cho A Tam, thừa cơ giết chết Bạch Lộ hay không. Thanh Từ đột nhiên nghĩ đến tên trộm vừa rồi.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: Có lẽ không phải, A Tam cũng đã nhìn chằm chằm Bạch Lộ rất lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội, hai ngày này, ta đều không để Bạch Lộ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên nghĩ đến A Tam vẫn không tìm được cơ hội.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, tuy nhiên, chủ tớ hai người lại không ai chú ý tới, trong khối huyết ngọc bị Mộc Tịch Bắc dùng lực bóp gãy, có một điểm đen đã theo máu tươi trên tay Mộc Tịch Bắc, dần dần di chuyển vào trong cơ thể của nàng.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy: Đi thôi, hồi phủ rồi sai người thu thập thi thể của Bạch Lộ.
Giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo lãnh ý lành lạnh, lại là A Tam, Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn ngọc vỡ trong tay, thả tay ra, khối ngọc kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tâm tình Mộc Tịch Bắc vốn cũng không tốt, phát sinh sự việc này, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quen thuộc, A Tam là người của An Nguyệt Hằng, mặc dù có thể là A Tam tự tiện động thủ, nhưng bút trướng này, cũng bắt hai người bọn họ đến gánh!
Sau khi Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ rời khỏi hẻm nhỏ được một lúc, A Tam lại từ một hẻm nhỏ khác đi ra, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, không khỏi cau lại khuôn mặt mang theo vết sẹo, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi hai người này vậy mà gọi ra tên của mình, trong lòng sinh ra một tia do dự.
Chẳng qua nghĩ đến nhiệm vụ An Nguyệt Hằng giao cho mình đã hoàn thành, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, A Tam hắn mới sẽ không lãng phí thời gian ở trên người mấy người này, nếu như hắn muốn biết hắn sẽ tự đi thăm dò, cùng lắm thì bắt Mộc Tịch Bắc hỏi một chút, nhưng mấy chuyện râu ria này, cũng chẳng có nghĩa gì, A Tam nghĩ, có lẽ là bọn họ nhìn thấy trên khối ngọc mà hắn cố ý để lại có ba chữ, cho nên mới gọi A Tam hắn.
A Tam nhìn cũng không nhìn thi thể trên đất, lặng yên rời đi.
Sau khi Mộc Tịch Bắc trở lại Tướng phủ, Thanh Từ lo lắng giúp Mộc Tịch Bắc băng bó vết thương, ánh mắt bình tĩnh, Bạch Lộ, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi yên nghỉ đi.
Thanh Từ nhìn vết thương nơi lòng bàn tay của Mộc Tịch Bắc, may mắn vết thương không sâu, nhưng lại bởi vì thiếu đi Bạch Lộ, nên tâm tình đều có chút nặng nề.
Đi, đi Nhiếp Chính Vương phủ thăm Ngân Bình một chút. Mộc Tịch Bắc nhìn ánh trăng đen nhánh, sau đó mở miệng nói.
Nhưng mà... Thanh Từ muốn nói lại thôi, hiện tại tiểu thư căn bản không có nội lực, nhưng khắp nơi trong vương phủ lại đều là cao thủ, nếu cứ như vậy mạo muội chạy đến Vương phủ, rất dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó tình cảnh liền nguy hiểm.
Cứ làm theo lời ta. Mộc Tịch Bắc trầm giọng nói.
Lúc Ân Cửu Dạ đi, hắn muốn lưu lại những người mặt quỷ cho nàng, bởi vì biết được động tác kế tiếp của nàng cần dùng đến không ít sát thủ tinh nhuệ, cho nên một mặt muốn lưu lại người cho nàng dùng, một mặt cũng là để bảo hộ nàng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại cự tuyệt, nàng cho rằng chiến sự biên cương nhất định gian nan hơn so với ở đây, hơn nữa sát thủ lợi hại tuy rằng rất ít, nhưng cũng không phải không có.
Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân y phục dạ hành, ở một khách điếm trước cửa Vương phủ gặp được Ngân Bình, Ngân Bình nhìn thấy Mộc Tịch Bắc chỉ để lộ một đôi mắt, hơi sững sờ, lại rất nhanh khôi phục dáng vẻ, khí thế trên người là không thể nào thay đổi, cứ việc có thể thu phóng tự nhiên, nhưng cũng có thể nhận ra.
Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn Ngân Bình, mở miệng nói: Sau khi Tịch Tình đi, ngươi tiếp quản phần lớn sát thủ trong phủ, nhưng ngươi có tiếp tục hợp tác với A Tam không?
Ngân Bình đầu tiên là sững sờ, gật đầu nói: Sau khi tiểu thư đi, đúng là ta và A Tam bắt đầu hợp tác, nhưng võ công của ta không bằng A Tam, A Tam không nhìn trúng ta, trừ phi là một ít hoạt động quan trọng, còn lại ta rất ít hợp tác với A Tam.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu tiếp tục hỏi: Ngươi có biết gần đây A Tam tiếp nhận nhiệm vụ gì không?
Sau khi Mộc Tịch Bắc hồi phủ, suy đi nghĩ lại, từ đầu đến cuối đều không hiểu vì sao A Tam lại phải giết chết Bạch Lộ, nếu là An Nguyệt Hằng sai, giết một cái tỳ nữ để làm gì, nhưng nếu không phải An Nguyệt Hằng sai, là A Tam tự tiện động thủ, vậy mục đích An Nguyệt Hằng điều động A Tam lại là cái gì?
Ngân Bình không nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy sương mù dày đặc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng A Tam tính tình tàn nhẫn, làm việc chưa bao giờ cố kỵ điều gì, rất nhiều lần cùng A Tam hợp tác, nàng nhìn thấy tròng mắt đều muốn rơi ra, A Tam làm càn gần như là cuồng vọng.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm qua khen thưởng tiền tệ không cũng mệt chết ta rồi, khen thưởng tiền tệ, mỗi một lần khen thưởng đều phải nhập mật mã một lần, chảy mồ hôi. Khen thưởng nhắn lại bắt đầu từ số mười bảy, có bảo bối nhắn lại rất nhiều lần, không phải mỗi lần đều khen thưởng, nhưng cũng tuyệt đối không phải một lần, nếu như có bảo bối trông thấy mình không được khen thưởng, có thể quay lại vương...
Cuối cùng, cuối tháng rồi, vé tháng đánh giá mau tới đi ~