Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 202 - Chương 139: Ruộng Nước Đế Đô

Trước Sau

break
Nam nhân giống như một con sư tử vận sức chờ phát động, cứ việc cực kì ẩn nhẫn, nhưng vẫn như cũ mang theo sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể cảm nhận được đường cong hữu lực, thắt lưng cường tráng cùng cánh tay vững chắc của nam nhân, gắt gao giam cầm mình ở trong đó.

Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên thân nam nhân, thanh khiết hơi lạnh, hết sức thoải mái, thế nhưng giờ phút này Mộc Tịch Bắc lại không có tâm tình đi tinh tế cảm thụ, chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra đã hoàn toàn dựa vào trên núi giả, trong mắt che kín dục vọng, trên người lại càng trải rộng dấu hôn tinh tế dày đặc, là ấn ký tình yêu của nam nhân thâm trầm nhất.

Bởi vì nữ tử dần dần đáp lại, nên động tác của Ân Cửu Dạ cũng theo đó ôn nhu xuống, trong không khí tản ra hơi thở mập mờ, gió xuân ấm áp thổi qua, mang theo hơi men nhàn nhạt mà đêm hè mới có, ve sầu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu vang, liên tiếp không ngừng, nhưng không thấy tung tích.

Thái tử này lá gan thật sự là quá lớn, vừa mới thượng vị, đã dám khiêu chiến với Hoàng Thượng, quả nhiên là khó đối phó, khó trách Hoàng Thượng trước đó chậm chạp không chịu sắc lập Lục hoàng tử làm Thái tử. Giọng nói như gần như xa truyền đến, có vẻ như yến hội đã tan cuộc.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ ai cũng không để ý đến sau yến hội trên đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Mộc Tịch Bắc lại rất rõ ràng, Hoàng đế tất nhiên sẽ không vì việc này mà phế bỏ Ân Cửu Dạ, lý do rất đơn giản, Thái tử là buổi sáng sắc phong, nếu như lập tức phế đi, chẳng phải là thành thay đổi xoành xoạch, vậy uy nghiêm hoàng thất ở đâu?

Huống hồ hiện tại trong hoàng thất, để chọn ra một hoàng tử khác thật sự là không có, Ân Cửu Dạ ở trong dân gian thanh danh cực cao, cho dù trong lòng Hoàng đế căn bản không nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời như thế.

Nghe thấy tiếng nói truyền đến, hai người đang đắm chìm trong tình yêu lập tức tỉnh lại, Ân Cửu Dạ nhìn cửa động bên cạnh núi giả, kéo Mộc Tịch Bắc đi vào, sau đó ôm chặt ở trong ngực, chặn lại cảnh xuân nửa lộ trước người.

Cảm nhận được hai khối mềm mại trước ngực nữ tử áp sát vào bộ ngực của mình, Ân Cửu Dạ vốn đã bị kích phát dục vọng lại càng thêm khó mà khống chế, chỉ cảm thấy bụng dưới khô nóng, trên gương mặt không khỏi cũng chảy xuống mồ hôi.

Bởi vì hai người trốn ở bên trong, người bên ngoài không nhìn thấy được, cho nên hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau cùng một chỗ, nghe người bên ngoài nghị luận động tĩnh trên đại điện sau đó.

Muốn ta nói, Thái tử quả thực có quyết đoán, nhưng ta cũng không cho rằng Thái tử chỉ vì một nữ tử mà làm như thế, cách làm của Bệ hạ hình như cũng có thâm ý, chỉ có điều dường như Thái tử càng thêm giỏi về cân nhắc lợi hại. Một người khác nhẹ giọng mở miệng, lời nói ra lại rất mờ mịt.

Dù sao đang ở trong cung cũng nên cẩn thận chút mới được.

Có điều ý của nam nhân thêm chút trải nghiệm liền không khó để nghĩ thông suốt, nghĩ đến có rất nhiều người sẽ không cho rằng Ân Cửu Dạ giận dữ rời sân tuyệt không chỉ bởi vì chung tình với Mộc Tịch Bắc, mà phần nhiều cho rằng, kết minh với Tướng phủ có lợi lớn hơn nhiều so với Ngũ Quốc công phủ.

Phải biết rằng, hiện nay Tướng phủ có thể nói là như mặt trời ban trưa, ngược lại là nhất mạch Quốc Công phủ lại có xu thế sắp ngã.

Cho nên những đại thần này phần lớn đều cho rằng Thái tử là chứa tâm tư giao hảo với Tướng phủ, mới có thể không tiếc khiêu chiến cùng Hoàng đế, mà một điểm quan trọng hơn là, mặc dù không có người nói ra miệng, nhưng trong lòng đều biết rõ đó là Hoàng đế có thể có được quyền lực ngày hôm nay tuyệt đối là nhờ vào Thừa tướng từng bước một đi lên.

Cho nên, Thái tử bỏ qua sự ủng hộ của Hoàng đế, đi giao hảo với Tướng phủ, điều này không khỏi làm cho không ít người cảm thấy đây là một nước cờ hiểm.

Mộc Tịch Bắc lẳng lặng nghe, lại cảm thấy buồn cười, Ân Cửu Dạ chẳng qua là giận dữ mới kéo mình ra ngoài, có ai ngờ được, lại dẫn tới những quan viên này nhao nhao suy đoán cùng cân nhắc, hận không thể đem chuyện đơn giản thế này phân tích ra bảy tám điều thâm ý, quan này quả thật không phải người làm.

Trữ Tố Quận chúa thật là đáng thương, lại bị Thái tử vứt bỏ ngay trước mặt mọi người, nói cho cùng cũng là mỹ nhân, Thái tử thật đúng là lòng dạ độc ác, nếu là ta, trực tiếp thu luôn cả hai. Một gã nam nhân cũng còn trẻ tuổi mở miệng nói.

Đúng vậy, bây giờ Trữ Tố quận chúa thân phận đúng là xấu hổ, Bệ hạ tức giận mà rời tiệc, cũng không có nói triệt hồi thân phận Thái Tử Phi của Trữ Tố quận chúa, thế nhưng Thái tử lại nói rõ hắn tuyệt đối sẽ không lấy Trữ Tố quận chúa, cho nên Trữ Tố Quận chúa rốt cục phải lấy loại thân phận nào cho mình đây, thật sự là có chút khó khăn. Một người khác có vẻ hơi đứng đắn một chút, đối với Trữ Tố bị vứt bỏ làm biểu tình rất lo lắng.

Hừ, ta thấy các ngươi đúng là rảnh, nếu là ta chọn, chắc chắn ta sẽ chọn Vĩnh Dạ quận chúa, tạm thời bất luận Vĩnh Dạ quận chúa có bao nhiêu ôn hoà, cho dù ngẫu nhiên bị chúng ta trêu chọc hai câu, nàng cũng chỉ cười gật đầu rồi rời đi, nào giống như những nữ tử Ngũ gia kia, nói cái gì mà Thiên Tiên, ta thấy từng người đều là một bộ giả tạo, nói trắng ra chính là một kỹ nữ cao cấp, có cái gì tốt mà khó lường. Nam tử dường như rất thích Mộc Tịch Bắc, mà đối với nữ tử Ngũ gia thì vô cùng xem thường.

Thế nhưng nam tử cũng không có nghĩa là tất cả mọi người, cho nên lời nói của nam tử vừa ra khỏi miệng, liền bị không ít người chửi rủa, đương nhiên cũng có người tán thành, có điều số đông là thờ ơ lạnh nhạt, dù sao bây giờ Ngũ gia chưa đổ, ai cũng sẽ không vì hai nữ tử không có quan hệ gì với mình mà đắc tội người ta.

Ân Cửu Dạ nghe nam tử bảo vệ Mộc Tịch Bắc, lúc đầu chuyển biến tốt đẹp sắc mặt lại tối xuống, Mộc Tịch Bắc thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành mướp đắng, tội nghiệp nhìn Ân Cửu Dạ, nhưng trong lòng thì oán giận nói, mặt mũi này tối nhanh như vậy, trách không được sẽ mang họ Ân!

( Trong Tiếng Trung từ 阴 âm ( tối, râm) và từ 殷 Ân đọc giống nhau là yin)

Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, dường như biết trong lòng nàng đang tính toán những cái gì, trên tay tăng lực, làm cho Mộc Tịch Bắc càng dán chặt vào người mình hơn, Mộc Tịch Bắc bị đau, suýt nữa kinh hô lên, mặt cũng đỏ lên, bĩu môi, nhìn nam nhân, Ân Cửu Dạ ngươi cái đồ lưu manh!

Từng đoàn người đi qua, ở cuối cùng, lại truyền tới hai giọng nói quen thuộc.

Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng nữ nhi của Quốc Công đại nhân thành Thái Tử Phi, ngày sau thiên hạ Tây La Quốc, còn không phải thành vật trong bàn tay Ngũ huynh! Mở miệng chính là Mộc Chính Đức cười xán lạn, mấy lời này cũng chỉ có Mộc Chính Đức mới dám không kiêng kỵ mở miệng như thế.

Khuôn mặt thoải mái của Mộc Chính Đức đối với Ngũ quốc công mà nói cũng là cực kỳ vô sỉ, khiến Ngũ Quốc công nhìn đến đỉnh đầu bốc khói.

Hừ! Mộc Tướng vẫn chớ nên ăn nói lung tung, cũng không sợ đánh mất đầu lưỡi! Ngũ quốc công không nói hùa theo chuyện Thái Tử Phi, việc hôm nay xem như đủ mất mặt rồi.

Người người tranh đua nhau truy phủng Ngũ gia tiểu thư, giờ lại bị Thái tử cự tuyệt ngay trước mặt văn võ bá quan, đây đối với thanh danh của nữ tử Ngũ gia thật sự bị hao tổn rất lớn, sợ là sau này Ngũ gia tiểu thư sẽ không còn loại cảnh tượng được người người truy phủng nữa rồi.

Từ sau khi Ân Cửu Dạ rời đi, trên đại điện liền sôi trào, người người mở rộng tầm mắt, thậm chí hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, rốt cục sau khi thảo luận ngắn ngủi, mới lần nữa yên tĩnh trở lại, người người cúi đầu sát đất, thở cũng không dám thở mạnh, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ, sẽ liên luỵ đến mình, từng người im miệng không nói.

Ngũ Lưu Ly thì từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí trước đó, thừa nhận đủ loại ánh mắt, có người vui sướng khi người gặp họa, có người đồng tình đáng thương, có người thì khinh thường, có người lại mừng rỡ như điên, chỉ trong nháy mắt, chỉ vì một câu của nam nhân kia, liền làm cho nàng ta được nếm đủ hết tư vị của cuộc đời.

Ngũ Lưu Ly từ đầu đến cuối đều bình tĩnh không lay động, khăn lụa trên đất vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, Hoàng đế ngồi trên cao tức đến khuôn mặt đều run run, dường như đời này chưa bao giờ ở trước mắt bao người, lọt vào đối đãi như vậy.

Cho dù là thế lớn như An Nguyệt Hằng, nhưng cũng chưa từng cho ông ta khó xử như vậy, chính mình tỉ mỉ thiết kế một buổi tuyển chọn mỹ nhân, vì hắn chọn lựa Thái Tử Phi, thế nhưng hắn lại chỉ cấp cho mình ba chữ, hắn cự tuyệt! Cái này khiến mặt của Hoàng đế ông biết để ở đâu đây!

Trong lòng Hoàng đế đè xuống một cỗ lửa giận, nhìn Ngũ Lưu Ly phía dưới trong mắt sinh ra vài phần không vui, cho rằng nếu như nàng ta nhảy múa có thể xuất sắc hơn so với Mộc Tịch Bắc, thì chắc hẳn cũng sẽ không đến nỗi không vào được mắt Ân Cửu Dạ, ngay cả buộc lại tâm của nam nhân cũng không làm được, thì còn dùng làm gì!

Hoàng đế giận dữ đứng dậy, một cước đạp bay mấy cái bàn trước mặt, phất tay áo rời đi.

Đại thần trên điện thấy vậy lại tụm lại nghị luận một trận, cảm thấy mất mặt cùng không tự nhiên giống Hoàng đế còn có Ngũ quốc công, nữ nhi nhà mình vừa mới được sắc phong, cuối cùng lại không qua nổi một đứa thứ nữ của Tướng phủ, quả nhiên là làm cho người ta chán nản.

Ôi chao, có Quốc công đại nhân ở đây, ta tất nhiên là không sợ, bằng vào giao tình của ta và Quốc công đại nhân, cho dù ta phạm vào chuyện gì sai, cũng đều có Quốc công đại nhân quan tâm, hơn nữa nữ nhi của Quốc Quốc công đại nhân bây giờ đường đường là Thái Tử Phi, Thái Tử Phi là cái gì, đây chính là hoàng hậu tương lai, tiểu thần sao có thể không sợ hãi. Mộc Chính Đức mở miệng cười, hai mắt có chút nheo lại dường như vô cùng vui vẻ.

Hừ! Mộc Chính Đức, ngươi không nên quá phận! Tục ngữ nói sơn thủy thay phiên luân chuyển, đừng tưởng rằng con gái của ngươi có thể đắc thế mãi, Bệ hạ sắc lập dù sao cũng là nữ nhi của ta! Sắc mặt của Ngũ quốc công đã xám ngắt, rõ ràng không phải đối thủ của Mộc Chính Đức.

Quốc công đại nhân mau bớt giận, nếu như ngươi vì vậy mà ảnh hưởng đến tính mạng, Quốc Công phủ ngươi người đông thế mạnh, tìm lão đầu ta tính sổ sách, ta không chịu đựng nổi đâu. Mộc Chính Đức nói.

Ngũ Quốc công đang muốn mở miệng, Mộc Chính Đức lại tiếp tục nói: A, ta suýt nữa đã quên, Bệ hạ đúng là sắc lập Lục tiểu thư làm Thái Tử Phi! Chỉ là Thái tử cũng không cần Thái Tử Phi! Cho nên a, Ngũ huynh, ngươi là định đem Thái Tử Phi nuôi dưỡng ở Quốc Công phủ cả đời sao!

Ngũ quốc công một hơi không đi lên, hai mắt khẽ đảo, cả người đúng là hôn mê bất tỉnh, một nhóm tâm phúc đi theo phía sau Mộc Chính Đức từng người che miệng bật cười, muốn cười nhưng lại chỉ có thể kìm nén, sắc mặt đều đỏ bừng.

Lão gia, lão gia, người không sao chứ. Nói chuyện chính là gã sai vặt của Quốc Công phủ, cuống quít đỡ Ngũ Quốc công dậy, bóp ấn huyệt nhân trung, Ngũ quốc công thế này mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Có ai ngờ được, vừa nhấc mắt, lại vẫn nhìn thấy khuôn mặt kia của Mộc Chính Đức, suýt nữa chửi ầm lên.

Mộc Chính Đức vẻ mặt nghiêm túc nói với Ngũ Quốc công: Quốc công đại nhân, tiểu thần cân nhắc hồi lâu, cảm thấy Thái tử cự tuyệt cũng là có đạo lý, hi vọng Quốc Công đại nhân sau khi trở về đừng nên trách phạt Lục tiểu thư, dù sao dáng dấp của Lục tiểu thư không xinh đẹp bằng Bắc Bắc chúng ta thực sự không phải lỗi của nàng ta, dù sao có Quốc Công huynh đây ở phía trước chuẩn bị sẵn, Lục tiểu thư có thể phát huy được như vậy là đã vượt xa người thường rồi.

Ngũ quốc công một hơi còn chưa thở ổn, lại lần nữa bị Mộc Chính Đức chọc tức hôn mê bất tỉnh, Mộc Chính Đức cười lạnh một tiếng rời đi, đều nói sơn thủy thay phiên luân chuyển, vận khí tốt của Ngũ gia các ngươi cũng nên chấm dứt rồi.

Mộc Tịch Bắc bị Mộc Chính Đức đùa dai che miệng bật cười, bả vai run lên, ngay sau đó thân thể cũng đi theo ma sát lên người của Ân Cửu Dạ.

Cho đến khi người đi hết Mộc Tịch Bắc mới phát hiện không đúng, sững sờ nhìn nam tử đang nhìn mình chằm chằm.

Ân Cửu Dạ, chàng động kinh đủ chưa! Mộc Tịch Bắc thấy Ân Cửu Dạ giống như không tức giận nữa, mang theo vài phần tức giận mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ buông ra nữ tử trong lòng, giúp nàng sửa sang tốt quần áo, lại không nói một lời, rõ ràng vẫn đang tức giận.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy đau đầu, tên nam nhân này thật sự là cố chấp quá đáng, cảm giác được đôi môi mình nóng rát, dứt khoát xoay người đi ra ngoài, cũng không thèm để ý tới nam tử nữa.

Ân Cửu Dạ vội vàng đi theo, cho đến khi Mộc Tịch Bắc trở về Tướng phủ Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, hai người cứ như vậy kỳ lạ giằng co nhau.

Lúc Mộc Tịch Bắc trở về, Mộc Chính Đức đang bày quân cờ, Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn chính mình một thân vết máu cùng quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, liền muốn tranh thủ thời gian nhanh trốn đi.

Nhón chân lên, mắt thấy đã sắp qua, Mộc Chính Đức đầu cũng không ngẩng lại mở miệng nói: Nhớ kỹ đem vết máu trên người tẩy rửa cho sạch sẽ.

Mộc Tịch Bắc suýt nữa té ngã trên đất, cũng không trả lời, nhanh như chớp chạy mất.

Lúc về đến phòng, Ân Cửu Dạ quả nhiên đã trước nàng một bước ở trong phòng, Mộc Tịch Bắc cũng không để ý tới hắn, tự mình bắt đầu thu thập.

Nam nhân cứ như vậy lẳng lặng đứng đó, nhìn nàng cũng không mở miệng.

Trong phòng yên tĩnh chỉ có thanh âm tách tách không ngừng ở trên tay Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn lướt qua, giả bộ không nhìn thấy, quay đầu tiếp tục sửa sang lại giường.

Ân Cửu Dạ vẻ mặt ngơ ngác nhìn nữ tử không chịu để ý tới hắn, nắm đấm trong tay không tự chủ nắm chặt.

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn lướt qua, rốt cục không kìm chế được, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ nói: Ân Cửu Dạ! Chàng có phải ngốc không vậy!

Ân Cửu Dạ vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc giận một tay đẩy người ra, đi lấy cái hòm thuốc, thật sự là làm bậy.

Nhìn thấy nữ tử ôn nhu băng bó vết thương cho mình, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia mừng rỡ, mang theo vài phần thăm dò nhẹ giọng mở miệng hỏi: Nàng quan tâm?

Mộc Tịch Bắc một tay lấy vải bông màu trắng dùng để băng bó ném đến trên mặt Ân Cửu Dạ: Chàng nói xem!

Ân Cửu Dạ dùng một cái tay khác lấy xuống miếng vải bông kia, lộ ra hai phần cười ngây ngô không phù hợp với hắn, cũng là chói mù hai mắt Mộc Tịch Bắc.

Hôm nay sắc lập Thái Tử Phi. Ân Cửu Dạ lại mở miệng, dường như không đạt được một đáp án thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mộc Tịch Bắc cũng không còn nháo với hắn, lẳng lặng mở miệng nói: Ta không tức giận là bởi vì tin tưởng chàng.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc thở dài trong lòng, là bản thân mình làm còn chưa đủ sao? Mới có thể khiến hắn luôn luôn bất an như vậy, tên ngốc này.

Lần sau mà bị thương nữa, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ta. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

Ừ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Ân Cửu Dạ rời đi sớm, bởi vì mới sắc lập Thái tử, cho nên tất nhiên có rất nhiều quan hệ phải xử lý, có rất nhiều chuyện bận rộn.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên hồ nước, thoát giày, kéo lên ống quần, thả hai chân xuống hồ, mặc dù có hơi lạnh, nhưng cũng cực kì hài lòng, hai mắt híp lại, toát ra tia sáng hạnh phúc.

Tiểu thư, tra được rồi, tiếp giáp vùng ngoại ô xác thực có một mẫu ruộng nước số lượng vô cùng khả quan, ước chừng hơn vạn mẫu. Thanh Từ đứng ở một bên nói với Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng không biết Mộc Tịch Bắc muốn điều tra ruộng nước này làm cái gì.

Ruộng nước hơn vạn mẫu này đều ở trong tay ai? Mộc Tịch Bắc hỏi lại.

Có mấy tên thổ thân ( thân sĩ có đất), còn lại đều là dân chúng bình thường. Thanh Từ trả lời.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhưng trong lòng lại đang tính toán gì đó, dưới ánh mặt trời, uể oải như là mèo con.

Đi xem xem ở vùng đó có ai danh vọng cao, tìm đến cho ta, thuận tiện tìm cho ta một thầy bói đến đây. Mộc Tịch Bắc suy nghĩ một phen sau đó mở miệng nói.

Thanh Từ đầu tiên là sững sờ, sau đó lại rất nhanh làm theo, có điều trong lòng vẫn luôn kinh nghi ( kinh ngạc + nghi ngờ), tiểu thư muốn tìm thầy bói làm cái gì.

Người đến có hai tên, đều là người có danh vọng cực cao ở trong thôn, Mộc Tịch Bắc không gặp bọn họ ở Tướng phủ, mà là ở trong phòng Đệ Nhất Lâu gọi một ít đồ ăn tinh xảo.

Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn lướt qua hai người kia, đại khái đã có hiểu biết nhất định về tính tình của bọn họ, một người đôn hậu, có vẻ thành thật, một người thì khôn khéo hơn một chút, từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, cả hai đều là y phục thân vắt khăn lau, trên tay có vết chai rất dày, xác thực đều là nông dân thật.

Hai người cũng không tính là người có tiền, chỉ là nhìn thấy Mộc Tịch Bắc một thân lộng lẫy thì vô cùng bất an.

Hai vị không cần khách khí, cứ từ từ dùng. Mộc Tịch Bắc cười vô cùng tự nhiên, khiến cho hai người đã có tuổi lập tức liền thả lỏng không ít.

Dù sao hiện giờ Mộc Tịch Bắc đối với bọn họ cũng giống như những tiểu thư nhà giàu ở trong thôn, cái ăn, cái mặc, bọn họ nào dám chạm vào, từng người hận không thể kéo con mắt dài đến bầu trời.

Không biết vị tiểu thư này tìm chúng ta là... Người trung thực vẫn thật sự tính động đũa, dù sao Đệ Nhất Lâu này cũng không phải gia đình bình thường có thể ăn được, chỉ là lại bị nam tử khôn khéo âm thầm huých một cái.

Ta biết thôn các ngươi có hơn vạn mẫu ruộng nước, cho nên muốn giá cao thu mua, không biết hai vị có thể giúp đỡ ta một chút không. Mộc Tịch Bắc cười mở miệng, ánh mắt quét qua giữa hai người.

Hai người lập tức hiểu ý đồ đến của Mộc Tịch Bắc, sau khi liếc nhau mở miệng nói: Thực không dám giấu giếm, vị tiểu thư này, chuyện ruộng nước liên quan đến đại đa số dân chúng trong thôn, cũng không phải hai người chúng ta có thể làm chủ, nếu như tiểu thư có ý muốn mua, ra giá cả hợp lý, chúng ta nguyện ý giúp tiểu thư hỏi ý kiến thử xem.

Đa tạ hai vị, như vậy hi vọng đợi đến khi có kết quả, hai vị có thể tới cửa cho ta biết một tiếng. Mộc Tịch Bắc lần nữa thành khẩn mở miệng, không có ý muốn tận lực ép mua ép bán, cho nên cũng không làm cho hai người cảm thấy phản cảm.

Mấy thôn dân bọn họ phần lớn dựa vào mấy vạn mẫu ruộng nước sống qua ngày, cho nên tất nhiên rất quý báu, nghe xong có người muốn động tới mẫu ruộng nước này, tâm từng người đều bắt đầu đề phòng.

Nếu như đến lúc đó có việc gì, hai vị có thể đến phủ Thừa Tướng tìm ta, cho dù không có việc, thì nếu gặp khó khăn cũng có thể tới tìm ta, mặc dù ta là một nữ tử, nhưng nếu như có chỗ nào có thể hỗ trợ, vẫn sẽ nghĩa bất dung từ (không chối từ). Mộc Tịch Bắc cười nói với hai người.

Nam tử khôn khéo kia vừa nhìn liền biết khéo đưa đẩy, mặc dù khôn khéo, nhưng Mộc Tịch Bắc còn có thể cảm nhận được hắn thuần phác và thiện lương, trong lòng không khỏi than thở nói, thật sự là một phương khí hậu nuôi một phương người.

Đa tạ vị tiểu thư đây, nếu như có gì tiến triển ta nhất định chi tiết bẩm báo. Trong lòng hai người rung động nơi mà trong miệng Mộc Tịch Bắc nói tới, phủ Thừa Tướng! Trong thôn bọn họ có một Huyện thừa được xem là quan lớn nhất, bình thường cũng không ít lần ức hiếp bọn họ, chẳng qua là nhịn một chút liền trôi qua.

Thế nhưng hôm nay nhìn thấy lại là người của phủ Thừa Tướng, Thừa tướng là chức quan lớn cỡ nào, chắc hẳn nó phải lớn hơn những gì họ đã thấy trong cuộc đời của họ.

Hai người vẫn bất an như cũ, cứ việc Mộc Tịch Bắc không có một chút làm cao, nhưng hai người vẫn khá khẩn trương, chỉ biết vùi đầu khổ ăn, Mộc Tịch Bắc không hề động, chỉ bưng một chén trà hoa nhài, lẳng lặng uống, trong phòng tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.

Hai người rất chất phác, đồ ăn cơ bản đều không còn thừa, sau khi ăn cơm xong thì lại co người nhìn Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cười nói: Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay tìm các ngươi tới chính là vì chuyện này, ta nguyện ý trả cho mỗi mẫu giá mười ba lượng bạc, ngươi xem xem có bao nhiêu người nguyện ý bán ruộng lại cho ta.

Được ạ, tiểu thư yên tâm, chuyện này trở về chúng ta nhất định thương lượng kỹ lưỡng. Nam tử kia mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không nói gì thêm, nếu như bình thường ruộng nước đại khái sẽ ở trên dưới tám lượng một mẫu, nhưng bởi vì ruộng nước này gần Đế đô, cho nên giá cả tự nhiên cao hơn một chút, đại khái trên dưới mười lượng, cho nên Mộc Tịch Bắc cho ra giá cả như vậy đã là khá cao, cũng không có chỗ nào không hợp lý, mới khiến cho hai người ghi nhớ ở trong lòng.

Trò chuyện thêm một hồi, Mộc Tịch Bắc để Thanh Từ tiễn hai người đi, chính mình vẫn đang suy nghĩ gì đó, đối với mấy người dân này, vẫn đừng dùng những hư tình kia, dù sao những người dân này đều rất nhạy cảm, ai tốt ai xấu vẫn có thể phân biệt ra được.

Thanh Từ trở về không lâu, Mộc Tịch Bắc dường như mới nhớ tới còn để Thanh Từ tìm một thầy coi bói, lúc này mới lên tiếng nói: Thanh Từ, mời người vào đi.

Thanh Từ gật gật đầu, thời gian không bao lâu, liền có một nam tử để râu quai nón, tay cầm một tấm chiêu bài đi đến, đi một bước lắc ba lắc, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy rất thú vị.

Người kia đầu tiên là tùy ý nhìn lướt qua Mộc Tịch Bắc, tiếp theo lại đột nhiên mở to hai mắt, tròng mắt suýt nữa rơi ra, xem dáng vẻ là chấn kinh quá độ.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, lẳng lặng chờ đạo sĩ coi bói đánh giá.

Cho đến nửa ngày, người kia mới lấy lại tinh thần, lập tức ngoan ngoãn lại hẳn, cực kì kính cẩn lễ phép.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc khẽ nhúc nhích, chẳng lẽ người này thật đúng là có chút tài năng, thật sự có thể nhìn ra cái gì?

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Kỳ thật lúc đầu ta tính xin nghĩ mấy ngày, nhưng mà suy nghĩ lại một chút vẫn không làm, ta rất khó chịu. Lúc ta đang nghịch điện thoại của người yêu, lại nhìn thấy rất nhiều thứ không muốn nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy người thật sự là rất phức tạp, ta một chút cũng nhìn không hiểu, hắn rõ ràng đối tốt với ta như vậy, nhưng mà ai biết mọi thứ có phải sẽ giống như mặt ngoài nhìn thấy hay không. Ta nói chia tay với hắn, đột nhiên cảm thấy khí lực gì cũng không còn, cũng không muốn nói chuyện, hắn lại nói với ta cho hắn thêm thời gian ba tháng, ta không biết nên nói cái gì, vẫn chưa hồi phục, chỉ là ta đột nhiên nghĩ, trên thế giới này có tình cảm mãi mãi không thay đổi sao? Vô luận nam nữ, lại có bao nhiêu người có thể chịu được cô đơn, chịu nổi phồn hoa, từ đầu đến cuối như một a?

( Vũ: Tác giả ơi, cố lên nhé!)
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc