Bên phía cửa thành huyên náo khí thế ngất trời, mà mặt khác trên triều đình cũng đang đối chọi gay gắt, có không ít người một lòng muốn bắt lấy nhược điểm của Mộc Chính Đức liền lập tức thượng tấu tin tức này đến trong tai Hoàng đế.
Hoàng đế sắc mặt cổ quái, nhưng nghĩ tham ô số bạc chẩn tai chắc chắn không phải một chuyện nhỏ, nhìn về phía đông đảo quan viên đang cãi lộn khí thế ngất trời dưới đài, cùng An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối bình chân như vại chưa từng mở miệng, sắc mặt phức tạp.
Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối nhắm mắt lại cũng không mở miệng, An Nguyệt Hằng cũng chưa từng thêm mắm thêm muối một câu, ngược lại là Ngũ quốc công cùng Mộc Chính Đức đấu lâu như vậy, cuối cùng có chút không kìm nén được đắc ý, dường như lòng tràn đầy chờ mong với việc Mộc Chính Đức đánh mất lòng người cùng rơi đài.
Mặc dù nói ông ta cùng Gia chủ Tề gia không hợp nhau nhiều hơn nhiều so với Mộc Chính Đức, nhưng mà dù sao thì Gia chủ Tề gia cũng cùng một chiến tuyến với ông, mà lão hồ ly Mộc Chính Đức luôn luôn cười tủm tỉm này, lại thường thường đâm sau lưng ông một nhát, ông cũng không phải loại tính tình thích trở mặt tại chỗ, cho nên hai người thường xuyên qua lại liền giao thủ nhiều hơn.
Chỉ là theo số lần giao thủ với Mộc Chính Đức càng ngày càng nhiều, thì Ngũ quốc công lại càng cảm thấy Mộc Chính Đức là một kẻ đầu óc không bình thường, căn bản không biết cơn gió phía sau một trận mưa rốt cuộc là có ý gì.
Trọng yếu nhất chính là, sau lưng Mộc Chính Đức có một nhóm lớn tùy tùng trung thành, cái này khác với nhà mình dựa vào nữ tử để thiết lập quan hệ, cho dù là nhà mình đem toàn bộ những nữ tử kia nâng lên thần đàn, thế nhưng rất nhiều thời điểm, lại như cũ không có cách nào nắm giữ được tâm tư của nam nhân, dù sao những người trà trộn ở quan trường có mấy kẻ không phải đã hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, thích giả heo ăn thịt hổ, nhưng kỳ thực một đám đều là hầu tinh.
Giống loại người như Mộc Chính Đức, từ một thân phận con thứ trà trộn đến vị trí thừa tướng, lại còn có một nhóm lớn người trung thành ủng hộ có thể nói là ít càng thêm ít, mặc dù không thể không nói đến nguyên nhân hắn là nhờ vào một vị tỷ tỷ tốt, nhưng phi tần ở trong hậu cung nhiều vô kể, lại không thấy có mấy người có thể bảo hộ cả đệ đệ.
Hơn nữa còn một điểm khiến cho Ngũ quốc công trước giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ chính là đám người ủng hộ Mộc Chính Đức tuyệt không phải là a miêu a cẩu, bình thường có lẽ không thấy được bọn hắn ra bao nhiêu lực, nhưng Ngũ quốc công tin tưởng, nếu như có một ngày, Mộc Chính Đức sắp rơi đài, những người đó nhất định sẽ tận hết sức lực lần nữa kéo Mộc Chính Đức lên.
Nghĩ lại lão tổ tông nhà mình lợi dụng nữ tử khai sơn lập phái, mặc dù Ngũ quốc công thừa nhận đây là một đường tắt lại là một kỳ chiêu, nhưng Ngũ gia có thể vững vàng đặt chân ở đất Tây La, thứ nhất là dựa vào nữ tử, thứ hai chính là số lượng lớn tiền bạc, thế nhưng Ngũ quốc công càng ngày càng cảm thấy, hai thứ này đã càng ngày càng không đáng tin, nếu như ngày sau An Nguyệt Hằng thật sự đăng cơ, chắc chắn sẽ trở thành vấn đề.
Trên triều đình quỷ dị phi thường, nhân vật chính Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều không mở miệng, Hoàng đế cũng không hỏi gì, chỉ còn lại người phái Tướng phủ cùng phái Ngũ gia đối chọi gay gắt, mấy nhân vật lớn lại ngồi vững ở Điếu Ngư Đài.
Mà ngay tại lúc đó, làm cho tình hình của Tướng phủ càng thêm không ổn chính là, Hoàng đế đưa cho quan ngân ( bạc của nhà nước) cứu tế, lại bắt đầu lưu thông ở trên thị trường.
Số bạc gom từ yến hội của Hoàng đế ngược lại là bạc thật, nhưng mà hậu cung cùng triều thần quyên góp lại có rất nhiều là châu báu ngọc thạch, bởi vì không có phương tiện vận chuyển, cho nên Hoàng đế thống nhất đổi thành quan ngân giao cho Mộc Chính Đức, dưới đáy bạc đều có số năm thống nhất.
Thu Phong đệ đệ của Thu Nương giờ phút này có thể nói là đắc chí vừa lòng, giấu trong lòng mấy thỏi bạc ra tay xa xỉ tựa như thiếu gia nhà giàu, nguyên bản một thân chỉ có thể xem là y phục bình thường, bây giờ lại đổi lại cẩm y trơn láng, tóc chải chỉnh tề bóng loáng, bên hông treo ba khối ngọc bội, một khối hình tròn, một khối hình chữ nhật, còn có một khối là hình bất quy tắc, đều nói ngọc thạch vô giá, nhưng mà ở nơi thừa thãi ngọc thạch như Tây La, nó cũng không tính là đồ chơi hiếm lạ gì.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với những thiếu gia nhà giàu có cả đống bạc để xài, nhưng với người giống như Thu Phong, đeo mấy khối ngọc bội này lên, giá trị bản thân đúng là tăng lên gấp mấy chục lần, đáng tiếc phối hợp với một thân trang phục, cùng chiếc nhẫn thuần kim trên ngón cái, không thể không nói hắn đủ giống một gã nhà giàu mới nổi.
Tươi cười trên mặt Thu Phong đắc ý mà huênh hoang, hận không thể làm cho mọi người lập tức có thể nhận ra hắn là tên quản gia nghèo kiết hủ lậu ngoan ngoãn ngày thường, nện từng bước huênh hoang, Thu Phong đi vào Xuân Mãn Lâu.
Ai yo, đây chính là Thu gia à, hôm nay thổi ngọn gió nào, lại nghênh đón Thu đại công tử đến đây vậy. Tú bà một thân nồng đậm mùi son phấn.
Đi, tìm cho ta hai cô nương nhanh nhẹn đến đây.
Xem gia nói kìa, cô nương của Xuân Mãn Lâu chúng ta có ai không nhanh nhẹn đáng yêu. Tú bà kia giả bộ tức giận.
Đi, đừng lấy cái này gạt ta, gia đây có bạc rồi, làm gì cũng phải tìm cho gia hoa khôi đến mới tính. Thu Phong rất hào phóng nói.
Tú bà kia trên dưới đánh giá Thu Phong một phen, sau đó cười nói: Cái này đều dễ nói, chỉ là giá cả...
Thu Phong vung tay liền ném ra ba thỏi bạc mười lượng, chính là số quan ngân trên tay Mộc Chính Đức chuẩn bị cứu tế vật tư.
Tú bà kia nhìn bạc trong tay, mắt sáng lên, gọi người ta tìm cho Thu Phong hai cô nương cũng không tệ lắm, sau đó liền cầm bạc đi tới một gian phòng trong, bên trong có mấy tên thuộc hạ, tú bà nhìn mấy cái rương trên đất mở miệng nói: Đi đi, đem bạc tràn ra ngoài, bắt đầu lưu thông.
Những người kia gật gật đầu, từng người giấu không ít thỏi bạc vào trong tay áo, sau đó từ cửa sau Xuân Mãn Lâu đi ra ngoài, bắt đầu xài những thỏi bạc kia.
Một nha hoàn bên người tú bà thấy vậy, nhịn không được mở miệng hỏi: Ma ma, đây là?
Tú bà liếc mắt nhìn nha hoàn bên người, bởi vì nàng ta là tâm phúc, nên cũng không trách nàng lắm miệng, chỉ nói: Ngươi nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy đi, chỉ có người thông minh mới có thể sống lâu.
Nha hoàn kia có chút câm như hến, gật đầu xưng vâng, không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa nạn dân bởi vì chuyện lương thực mà vẫn giằng co như cũ, cửa thành bị lắc vang rầm rầm, mới đầu còn có dân chúng ngừng chân vây xem, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe dân chúng bên ngoài cả đám đều cao giọng mắng chửi Mộc Chính Đức, hận không thể đem ăn sống nuốt tươi, nhưng vẫn chẳng hiểu ra sao.
Nhưng mà từ người hữu tâm tản bộ ở trong đế đô nhắn lại, dân chúng liền tự mình suy ra một cái đại khái, đó chính là Mộc Chính Đức phụ trách chẩn tai, giá cao mua lương thực không nói, còn trộn lẫn vôi cùng đất cát trong đó, đem một đống lớn bạc nhét vào hầu bao của mình.
Ngẫm lại mờ ám trong đó, liền biết, làm sao để số bạc này nhét vào túi tiền của mình, đầu tiên là giá cao mua vào, bạc nhìn như dùng cho mua lương, nhưng trên thực tế chỉ cần Mộc Chính Đức cùng thương nhân lương thực cấu kết với nhau, bạc cao hơn giá thị trường lại vào hầu bao của Mộc Chính Đức cùng thương nhân lương thực, mặt khác chính là bởi vì lương thực bị trộn lẫn vôi cùng đất cát, căn bản cũng không đủ vàng đủ lượng, cho nên tiết kiệm thêm bao nhiêu bạc tất nhiên là vẫn nhét vào hầu bao Mộc Chính Đức rồi.
Bởi vì trên chuyện khởi công xây dựng đường sông, Mộc Chính Đức có thể nói là tận chức tận trách, vì vậy mà ông chiếm được không ít danh tiếng, cho nên chuyện này vừa ra, cũng liền nhấc lên sóng to gió lớn, mặc dù tạm thời có người nửa tin nửa ngờ, nhưng mà khi những số quan ngân có khắc ngày tháng năm được lưu thông ra, dân chúng hoàn toàn sôi trào, rốt cuộc không có ai giải thích cho Mộc Chính Đức.
Người được Hoàng đế phái ra chú ý động tĩnh trên phố thấy vậy, lập tức hồi báo với Hoàng đế.
Khởi bẩm Bệ hạ, trên phố đã bắt đầu lưu thông quan ngân rồi, dựa theo số lượng Thừa tướng đại nhân nộp lên đến xen, dường như có chút...
Ý của người này cũng dễ lý giải, kỳ thật lúc trước hắn cũng có trù tính chung một phen, đánh cái so sánh chính là nói, Mộc Chính Đức báo cáo mua lương xài một trăm vạn lượng bạc, nhưng trên thực tế lại chỉ tốn sáu mươi vạn lượng, vậy còn lại bốn mươi vạn lượng liền nhét vào hầu bao của Mộc Chính Đức, nhưng thời điểm người này điều tra lại phát hiện bạc trong túi thương nhân lương thực, cộng thêm số bạc lưu thông trên phố vượt qua một trăm vạn lượng, nói cách khác dựa theo người này điều tra chính là Mộc Chính Đức báo cáo một trăm vạn lượng lại nhiều hơn bốn mươi vạn lượng.
Cái này cũng liền mang ý nghĩa Mộc Chính Đức làm giả sổ sách.
Hoàng đế nhíu mày, một tay lấy sổ sách tính chung liên quan tới số bạc do người điều tra đưa tới ném xuống dưới, sổ con lăn một vòng ở trên bậc thang sau đó mở ra, Hoàng đế nhìn về phía Mộc Chính Đức tức giận hỏi: Mộc Chính Đức, đây là có chuyện gì, vì sao số bạc không khớp, trong lương thực lại trộn lẫn vôi cùng đất cát, ngươi làm việc thế nào vậy!
Thị lang Phương Tỉnh ở vị trí cách mấy người sau lưng Mộc Chính Đức, một đầu mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở mạnh, chuyện chẩn tai lương thực là do hắn phụ trách, làm sao lại biến thành cái dạng này, bây giờ nạn dân đại náo không nói, ngay cả sổ sách cũng không khớp, chức quan này của hắn có phải cũng sắp chấm dứt, không, phải nói là đầu này của hắn có phải cũng sắp dọn nhà rồi không!
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ là vẻ mặt vinh nhục không sợ hãi, giống như việc không liên quan đến mình, Ngũ quốc công nhìn như thờ ơ, chỉ tiếc khóe mắt hất lên, mang theo vài phần vui vẻ đắc ý không nói nên lời, Mộc Chính Đức, chuyện lần này mặc dù là Binh Bộ Thị Lang Phương Tỉnh phụ trách, nhưng mà hắn lại là ngươi một tay đề bạt, hơn nữa chuyện này tổng chỉ huy thế nhưng là ngươi, ta động thủ từ thuộc hạ của ngươi, nhưng đồng dạng cũng có thể làm cho ngươi chùi không sạch, ta lại muốn nhìn xem, lần này ngươi còn có thể thoát thân như thế nào!
Mộc Chính Đức rốt cục mở to mắt mở miệng nói: Vi thần cho rằng, sự việc này có kỳ quái, xin Bệ hạ cho vi thần thời gian ba ngày, vi thần tự nhiên cho bệ hạ một lời giải thích.
Hoàng đế không nói gì, Ngũ quốc công lại cười nói: Thừa tướng đại nhân, thời gian ba ngày này, không biết sẽ phải chết đói bao nhiêu nạn dân.
Vậy theo ý của Quốc công đại nhân thì phải làm như thế nào? Mộc Chính Đức mí mắt khẽ nâng, nhìn về phía Ngũ quốc công.
Trong lòng Ngũ quốc công nghĩ bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, ngươi còn điều tra cái rắm, nên trực tiếp kéo lão hồ ly ngươi xuống ngựa mới đúng! Có điều ngẫm lại, Ngũ quốc công cũng không tin thời gian ba ngày Mộc Chính Đức có thể tạo nên gợn sóng gì, huống chi ván đã đóng thuyền, hắn cũng không tin ông ta còn có thể xoay người!
Thừa tướng đại nhân không cần hiểu lầm, ta chỉ lo lắng thời gian ba ngày thừa tướng đại nhân không thể tra ra nguyên nhân gì, mọi chuyện vẫn là tốn công vô ích. Ngũ quốc công nhanh nhẹn cười nói.
Mộc Chính Đức nghe xong, liền hiểu được ý tứ của Ngũ quốc công, không ngoài chính là muốn dí mình vào chỗ chết, lợi dụng cách nói này, làm cho mình phải lập một quân lệnh, tỉ như trong vòng ba ngày, nếu như không cho ra một kết quả, liền nhốt vào thiên lao vân vân.
Nhưng Mộc Chính Đức cũng biết, nếu như mình thật sự làm vậy, không thiếu được sẽ làm cho Ngũ quốc công hoài nghi, sẽ khiến ông ta cho rằng mình đã tính trước, cho nên Mộc Chính Đức chỉ mở miệng nói: Nhưng nếu không tra, sự tình vĩnh viễn cũng không có biện pháp tra ra manh mối.
Ngũ quốc công không nói tiếp, nhưng một người phía sau hắn lại đứng dậy nói: Chuyện này vốn là Thừa tướng đại nhân phụ trách, bởi vì tín nhiệm Thừa tướng đại nhân, không chỉ có những quan viên chúng ta, thậm chí còn có cung phi nương nương và bệ hạ, đều lấy tiền bạc của mình ra giao cho Thừa tướng đại nhân, nếu như Thừa tướng đại nhân không thể cho chúng ta một lời giải thích vừa lòng, tất nhiên chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lời này vừa nói ra, không ít người đều tán thành, sắc mặt của người phái Mộc Chính Đức có chút khó coi, trên chỗ Phương Tỉnh đứng thậm chí đã đọng một bãi nước nhỏ, ở trong ngày lạnh như thế này mà có thể ra nhiều mồ hôi như vậy đúng là không dễ.
Mộc Chính Đức chỉ ném một cái liếc mắt về phía người vừa mở miệng, ghi tạc hắn trong lòng, không nói không rằng.
Hoàng đế thấy vậy, mở miệng nói: Vậy thì cho Mộc Chính Đức thời gian ba ngày, nếu như không thể cho ra một lời giải thích hợp lý, liền cách chức điều tra!
Vi thần lĩnh chỉ. Mộc Chính Đức sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có cái gì không đúng.
Đoàn người rốt cuộc ra khỏi Kim Loan điện, thời điểm đi đến trước cửa đại điện, Ngũ quốc công giống như lo lắng đi đến trước mặt Mộc Chính Đức mở miệng nói: Mộc tướng lần này có chắc chắn hay không? Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ lão phu tự nhiên hiến hết sức mọn.
Hai mắt Mộc Chính Đức híp lại: Vậy liền đa tạ ý tốt của Quốc công đại nhân, nếu có việc cần hỗ trợ, liền làm phiền Quốc công đại nhân.
Hai người hàn huyên vài câu, người trước đó ra mặt thay Ngũ quốc công cũng đi theo sau lưng Ngũ quốc công, Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, trong mắt là tinh quang ai nhìn cũng không hiểu, nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người đang đi xa, không nói gì.
Nhóm người phái Mộc Chính Đức lấy Triệu Vu Giang cầm đầu đều vây quanh sau lưng Mộc Chính Đức, cũng nhìn theo ánh mắt của Mộc Chính Đức, nhưng không có ai mở miệng đánh gãy.
Sau nửa ngày, Mộc Chính Đức sâu kín mở miệng: Hai ngày này ta có việc bận, các ngươi trước tiên giải quyết tên nịnh bợ kia cho ta.
Trong đó có mấy người cũng không biết là do ở bên cạnh Mộc Chính Đức thời gian dài hay là sao, mà cũng đều nheo mắt lại, nhìn về phía bóng lưng tên nịnh bợ kia, gật đầu nhận mệnh, nếu nhiều người nả pháo như vậy, còn không giải quyết được một tên nịnh hót, vậy ở trên quan trường nhiều năm như vậy cũng chỉ là đồ bỏ.
Phương Tỉnh là thấp thỏm nhất, ở bên cạnh Mộc Chính Đức càng không dám thở mạnh, Mộc Chính Đức quét mắt nhìn hắn một cái nói: Ngày mai đến phủ ta một chuyến.
Phương Tỉnh cuống quít gật đầu, trong lòng đám người nhất thời do dự, lần này rõ ràng là An Nguyệt Hằng cùng Ngũ gia có chuẩn bị mà đến, chỉ không biết tình hình cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.
Triệu Vu Giang thử hỏi một câu: Lần này xem ra có nhiều hung hiểm, không biết...
Mộc Chính Đức quét mắt nhìn hắn một cái, biết được hắn là hỏi ra sầu lo trong lòng những người này, bọn họ đều là đi theo ông, tất nhiên cũng sợ ông đổ, khóe miệng Mộc Chính Đức nhếch lên một chút ý cười nói: Hắn có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường, nếu hắn dám ra tay, vậy ta liền so tay một chút.
Nghe được lời của Mộc Chính Đức, trong lòng những người này mới xem như thả lỏng, sắc mặt Phương Tỉnh lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nếu như thật sự bởi vì một mình hắn làm việc bất lợi, mà liên luỵ đến Mộc Chính Đức, vậy thật sự là nghiệp chướng nặng nề.
Lúc Mộc Chính Đức trở lại Tướng phủ, cục diện còn tính là tốt, dân chúng mặc dù nghị luận ầm ĩ, nhưng rốt cuộc còn không có động tác gì lớn, nhưng đợi đến ngày hôm sau, trước cửa Tướng phủ xem như đã náo nhiệt, không ít dân chúng đều cầm giỏ thức ăn, đứng ở trước cửa Tướng phủ chỉ trỏ.
Cũng may Mộc Tịch Bắc và Mộc Chính Đức đều đã sớm biết nên hiển nhiên không có ra ngoài, bằng không không thiếu được là phải bị ném vài quả trứng gà hoặc là ít quả cà chua.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ là bát phong bất động, không thấy chút bất an, trong thời gian đó Thanh Quốc công chúa có thăm dò qua hai lần, cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám quá nhiều, sợ quấy rầy Mộc Tịch Bắc, lại không biết ở trong lòng Mộc Tịch Bắc đã sớm hoài nghi bà ta.
Mà Mộc Chính Đức lại càng là một bộ dạng thảnh thơi, làm Thanh Quốc công chúa tâm sinh lo lắng, muốn đưa cho An Nguyệt Hằng chút tin tức lại đều không có đầu mối, đành phải tiếp tục đóng vai đương gia chủ mẫu thâm trầm.
Mà hôm đó, Phương Tỉnh trở về nhà lại suýt nữa bị bà vợ nhà mình làm tức đến thổ huyết, không vì cái gì khác, bởi vì hắn lại phát hiện ở nhà mình có cất giấu vô số quan ngân, lúc này sắc mặt liền trắng bạch đi.
Bởi vì đều là quan ngân, cho nên Thu Nương cho dù có tâm, cũng rất khó đem nhiều thỏi bạc như vậy giấu kín được, cho nên liền bị Phương Tỉnh bắt tại trận, có điều lời nói đi cũng phải nói lại, Thu Nương tự cho là thông minh, kỳ thật cũng không có ý định muốn giấu, trong lòng chỉ cho rằng nếu lão gia đã tìm Kim thị hợp tác, người ta quay đầu chuẩn bị một hai cũng không có cái gì không đúng.
Ngươi tiện nhân, số tiền này là từ đâu ra! Phương Tỉnh vừa run rẩy vừa tức đến sùi bọt mép.
Là chưởng quỷ Kim thị cho người đưa tới. Thu Nương mới đầu sắc mặt rất tốt, nhìn thấy lão gia nhà mình tức giận lập tức liền nghỉ ăn.
Phương Tỉnh tức vung tay chính là một cái tát, trong nháy mắt liền nghĩ rõ ràng ngọn nguồn sự tình, bạc ở trong sổ sách rõ ràng đã bỏ ra ngoài, nhưng mà bây giờ lại chạy tới chỗ của hắn, chẳng phải là sẽ thành cấu kết với Kim thị, ngồi vững tội danh tham ô bạc chẩn tai.
Lão gia... Giọng của Thu Nương nghẹn ngào, một tay che khuôn mặt sưng lên, một mặt lại hoảng sợ không thôi, nàng ta xưa nay được sủng ái, rất nhiều việc nhỏ Phương Tỉnh đối với nàng cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt thôi, trên cơ bản là không nhúng tay tới, nhưng hôm nay nàng chỉ mới nói một câu, lại liền bị một cái tát!
Phương Tỉnh nhìn nàng ta một cái, một cước đá văng nàng ta, cuối cùng biết được mình đây là bị chơi, người kia trực tiếp tìm tới Thu Nương, để cho mình từ trong miệng Thu Nương biết được tiệm lương thực Kim thị, sau đó điều tra, mà sau đó sự thành trái lại đưa số tiền mình tiêu xài trở về, cứ như vậy, chẳng phải là muốn ngồi vững tội danh của mình.
Càng quan trọng hơn là, sự tình một màn này, trực tiếp nhằm vào lại chính là Mộc Chính Đức chưởng quản phía sau lần chẩn tai này, vô luận là danh vọng ở trong lòng dân chúng hay là đường làm quan, đều là một lần đả kích trí mạng.
Phương Tỉnh phẫn hận mắt nhìn Thu Nương hai mắt đẫm lệ ở trên mặt đất, không tiếp tục để ý tới, hắn không có thói quen đánh nữ nhân, nhưng mà ai cũng không nhịn được loại tai hoạ sẽ mang đến cho mình tai ương diệt tộc này, nếu nói bằng vào chuyện lần này vặn ngã một Mộc Chính Đức, thực tế không lớn, nhưng hại chết một thị lang nho nhỏ là mình, lại là dư giả, chỉ có thể ký thác hi vọng vào lần gặp mặt Mộc tướng vào ngày mai thôi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm nay đi ra ngoài chơi. Cho nên hơi ít... Trông thấy có bạn nói hay là để ta cố định thời gian đăng chương, ta cảm thấy thời gian đăng chương của ta trên cơ bản đều là cố định, nhưng mà ta khẳng định cũng phải cùng bạn bè ra ngoài, tản bộ dạo phố bên người nhà, cũng sẽ có việc của bản thân, viết văn là trách nhiệm của ta với mọi người, nhìn một chương của ta hẳn phải biết, ta cơ bản đều là lúc mười một mười hai giờ tối mới đăng chương mới, bộ này ta đang cố gắng cho mọi người thuận tiện, nhưng mà còn làm chưa được thập toàn thập mỹ, cho nên nhiều khi cũng cần mọi người hiểu cho.