Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 191 - Chương 128: Di Chứng Mị Dược

Trước Sau

break
Ánh mắt của mọi người lần nữa rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, không biết nàng đang nghĩ những gì, chắc không phải là cầu tình cho hai tỷ muội này đi, nhưng cũng có người thông minh lại không có quên, trước đó Vĩnh Dạ quận chúa đã mời chư vị ở đây làm chứng cho.

Ta nhớ rõ vừa rồi đại tỷ tỷ và Lục muội muội cũng đã nói qua, nếu như đứa nhỏ này không phải là ta làm hại, hai vị phải dập đầu nhận sai với ta. Ngữ khí của Mộc Tịch Bắc tuyệt không sắc bén, nghe qua thậm chí cũng không có độ mạnh gì, nhưng đáng tiếc không có người nào sẽ coi nhẹ hàn ý trong lời nói này.

Sắc mặt của Mộc Hải Dung nhất thời lúng túng hẳn lên, từ đỏ đến xanh, lại từ xanh đến tím, càng không nói nên lời phản bác, thế nhưng người vừa rồi ngôn từ chuẩn xác lời thề son sắt lại chính là nàng.

Trong lòng của Mộc Hải Dung cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng thật sự không nghĩ tới Mộc Tịch Bắc vậy mà thật sự có biện pháp chứng minh trong sạch của chính mình, nếu như có thể đoán trước được, nàng cũng sẽ không nói sung như vậy, nhưng bây giờ cũng đã không còn đường đổi ý.

Sắc mặt của Mộc Hải Thanh cũng trắng bệch từ đầu tới giờ, cái tát mà vừa rồi bị Thanh Quốc công chúa đánh vẫn chưa được tiêu sưng, hai tỷ muội đứng ở trong đám người lại lẻ loi trơ trọi, giống như là dê đợi làm thịt.

Nhưng vô luận là Mộc Hải Dung hay là Mộc Hải Thanh đều không cam lòng, phạt quỳ từ đường thì có thể, nhưng thật sự phải bỏ ra nhiều thể diện như vậy để dập đầu nhận sai với nữ nhân Mộc Tịch Bắc này sao? Vậy cả đời này, hai tỷ muội các nàng sợ là không bao giờ có thể ngẩng đầu lên ở trước mặt Mộc Tịch Bắc nữa!

Mọi người cũng không mở miệng, không ít người trong mắt lại mang theo ý vị cười trên nỗi đau của người khác, người luôn là như thế, đều không thật sự quan tâm người bị phạt rốt cuộc là ai, nhưng lại luôn thích xem có người bị người khác ép không ngẩng đầu lên được.

Khóe miệng của Thanh Quốc công chúa giật giật, không có mở miệng, Mộc Hải Dung nói những lời này bà không nghe thấy, nhưng nhìn tình hình lúc này cũng biết Mộc Tịch Bắc là không nói ngoa.

Trong lòng của Thanh Quốc công chúa đau lợi hại, chính mình vất vả bồi dưỡng tài năng cho mấy đứa bé, lại không thể so được với Mộc Chính Đức cho bọn nó viên đạn bọc đường, cưng chiều từ nhỏ đến lớn lại làm cho hai tỷ muội này một người tâm cao khí ngạo, một người chủ quan khinh địch, biến thành bộ dạng ngày hôm nay.

Mộc Chính Đức híp mắt, thần sắc bất động, thẳng đến khi mọi người đứng đều cảm thấy có chút cứng nhắc, Mộc Chính Đức mới mở miệng nói: Chuyện này nói cho cùng cũng là hiểu lầm, Hải Dung và Hải Thanh cũng còn nhỏ, chẳng qua là xích mích nhỏ giữa tỷ muội thôi.

Trong lòng mọi người một trận tiếc hận, Mộc Chính Đức là muốn bao che hai tỷ muội Mộc Hải Thanh.

Mộc Tịch Bắc cũng quay đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức, biết suy nghĩ trong lòng ông, hôm nay, sau khi Mộc Hải Thanh nói ra lời đồn chỉ có một mình mình là con ruột của Mộc Chính Đức, nếu như Mộc Chính Đức lại biểu hiện sủng ái mình quá độ, chỉ sợ sẽ chân chính đẩy mình lên trên nơi đầu sóng ngọn gió, cho nên nhìn ý tứ của Mộc Chính Đức thì dường như là định bao che hai người, đến giảm bớt sự chú ý với mình.

Đối với gia đình bình thường mà nói, quả thật là xích mích nhỏ giữa tỷ muội, nhưng mà nơi này là Tướng phủ, tỷ tỷ là Vương phi, con chính là Quận chúa, sự việc liên quan đến thể diện Hoàng gia, đúng chính là đúng, sai chính là sai, đen chính là đen, trắng chính là trắng, nơi này là Tây La luật pháp nghiêm minh, không chứa được nửa điểm tì vết. Mộc Tịch Bắc bướng bỉnh nhìn Mộc Chính Đức mở miệng nói.

Mộc Chính Đức cau lại đầu mày, đứa bé này, làm việc trước giờ không cố kỵ hậu quả, lại càng không lưu đường lui, nhìn bướng bỉnh trong mắt Mộc Tịch Bắc, Mộc Chính Đức thở dài, thôi, đứa bé này xưa nay đã vậy, thật sự là gọi ông đau đầu.

Mộc Tịch Bắc hình như nhìn ra Mộc Chính Đức lui bước, khóe miệng lộ ra một chút ý cười, nàng chưa bao giờ ngại đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bởi vì chỉ có đứng ở trên nơi đầu sóng ngọn gió mới có thể quan sát thiên địa to lớn, nàng cũng chưa bao giờ thích lưu đường lui, chỉ khi không có đường lui, mới có thể thẳng tiến không lùi, hoặc là tiến lên, hoặc là chết.

Mọi người thấy Mộc Tịch Bắc nói lời chính nghĩa, lại còn thăng lên đến góc độ chính trị cùng Hoàng tộc, liền sáng tỏ nếu như Mộc Chính Đức còn muốn bao che hai tỷ muội kia, thì tất yếu phải cẩn thận làm việc, chỉ không biết Mộc tướng rốt cuộc là sẽ bao che hai tỷ muội đến cùng, hay là tuân theo lời nói của Vĩnh Dạ quận chúa, đúng sai nghiêm minh.

Bắc Bắc nói có lý, ngược lại là vi phụ suy nghĩ không chu toàn, vậy mà chỉ cho rằng mình là phụ thân của gia đình bình thường, quên đi thân ở địa vị cao, nhất cử nhất động đều bị vô số ánh mắt dòm ngó, lại càng sơ sót thân phận Hoàng tộc của các con, suýt nữa bởi vì tư tâm mà bôi đen bệ hạ. Mộc Chính Đức cả mặt hổ thẹn, dường như thật sự là hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thanh Quốc công chúa nắm chặt khăn tay, cái khăn tơ lụa đã bị móng tay sắc nhọn của bà xé rách, duy độc trên mặt lại không có biến hoá gì lớn.

Sắc mặt của Mộc Hải Dung lại càng khó coi, bộ dạng của Mộc Hải Thanh lại giống như sớm có sở liệu, mang theo ba phần tự giễu cùng thoải mái.

Nếu trước đó ở đây đã có nhiều vị đại nhân làm chứng như vậy, các ngươi cũng nên nói lời giữ lời mới phải, nếu không tổn hại không chỉ là uy danh Tướng phủ, mà còn là danh dự Hoàng tộc. Ánh mắt của Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Hải Dung cùng Mộc Hải Thanh đứng ở trong đám người, mặc dù ngữ khí từ ái, nhưng trong đôi mắt nheo lại lại không có quá nhiều tình cảm.

Thanh Quốc công chúa không thể không thừa nhận chính là, bà thật sự bội phục nam nhân này, nam nhân này có thể nói là nam nhân thâm tình nhất thế gian, nhưng cũng tuyệt đối là nam nhân vô tình nhất, bà thật tình đối đãi với hắn hơn mười năm, vì hắn sinh con dưỡng cái, hắn lại còn sớm chiều sống chung với mấy đứa bé, nhưng lại không hề sinh ra một tí tình cảm nào.

Có lẽ cho dù là con mèo con chó, làm bạn mười năm, hầu như cũng sẽ có không ít tình cảm, thế nhưng nam nhân này, lại thủy chung như thế, cười tủm tỉm, tựa như không nóng không lạnh, nhưng xưa nay ra tay lại không niệm tình cảm.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hai tỷ muội, Mộc Hải Dung lại chỉ cảm thấy hai chân của mình đều cứng ngắc, làm thế nào cũng không quỳ được, nhất là nhìn thấy Mộc Tịch Bắc một thân ngăn nắp, lẳng lặng đứng ở trong đám người, mới là ngôi sao lộng lẫy nhất, mới thật sự là công chúa được người bảo hộ ở bên trong tháp ngà voi.

Từng cảnh tượng ấy làm cho nàng như thế nào cũng không hạ đầu gối của mình được, Mộc Hải Dung không khỏi nắm thật chặt nắm tay.

Mà Mộc Hải Thanh thì lại vẻ mặt cao ngạo, mặc dù bây giờ phụ thân của nàng không phải là Mộc Chính Đức, nhưng mẫu thân nàng vẫn là công chúa tôn quý nhất Thanh Quốc, trong máu của nàng chảy xuôi cao ngạo của hoàng thất Thanh Quốc, nàng quả quyết sẽ không như vậy quỳ xuống với người.

Trái tim của Thanh Quốc công chúa khẩn gấp thắt chặt, sự tình làm sao lại nghiêm trọng đến trình độ như vậy, bà hiểu rõ tính tình của hai đứa này nhất, e rằng hai đứa này căn bản sẽ không dập đầu nhận sai, đồng dạng, bà cũng biết tính tình của Mộc Chính Đức, bà biết, nam nhân này chắc chắn sẽ có biện pháp làm cho hai đứa nó quỳ xuống.

Khóe miệng của Mộc Tịch Bắc thoáng nâng lên, dường như đang đợi sự tình khẩn trương, mà Thanh Quốc công chúa quyết định thật nhanh, mở miệng nói với hai người: Các ngươi còn đang chờ cái gì!

Mộc Hải Thanh cùng Mộc Hải Dung đồng thời ngước mắt nhìn về phía Thanh Quốc công chúa, trong mắt mang theo một tia thụ thương, Thanh Quốc công chúa lại hạ quyết tâm mở miệng nói: Tự mình phá thai, hãm hại thứ muội, xác nhận ngụy chứng, các ngươi trước đó không phải lời thề son sắt sao, sao thế, có lá gan nói mở miệng đồng ý, lại không dám thực hiện? Nếu là như vậy, cũng không nên nói các ngươi là nữ nhi của Thanh Quốc ta, truyền ra ngoài, người bên ngoài chỉ cho rằng người Thanh Quốc ta nói không giữ lời, các ngươi nói Thanh Quốc ta làm sao thủ tín khắp thiên hạ!

Thanh quốc công chúa nói lời này cực nặng, ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, Thanh Quốc công chúa quả thật là hiên ngang lẫm liệt, dưới loại tình huống này mà vẫn như cũ co được dãn được, chỉ là cho tới bây giờ, mặc dù hai tỷ muội Mộc Hải Dung thiết kế mình, nhưng mà Thanh Quốc công chúa dường như vẫn luôn làm việc tuân theo lễ pháp, cũng không biết Thanh Quốc công chúa rốt cuộc là sẽ giúp Mộc Chính Đức, hay là sẽ thành thù địch.

Mộc Hải Thanh cùng Mộc Hải Dung dường như rất nghe theo Thanh Quốc công chúa dạy bảo, cho dù không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.

Hai tỷ muội khí thế hừng hực mà đến, cuối cùng lại rơi xuống kết cục chật vật như vậy, thật sự là khiến cho người ta đồng tình, có điều nghĩ lại tâm địa của đôi tỷ muội này, lại làm cho người ta nhìn mà dừng lại.

Hai người quỳ xuống với Mộc Tịch Bắc, trong mắt của Mộc Hải Dung mang theo nồng đậm hận ý, nhưng Mộc Hải Thanh lại mang theo vài phần khinh thường, cái này không khỏi làm cho Mộc Tịch Bắc bật cười.

Bây giờ Mộc Hải Thanh quỳ gối dưới chân mình, vậy mà vẫn còn đang khinh thường, ngược lại làm cho nàng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, hai tỷ muội cũng không nói gì, tràng diện lại bắt đầu trở nên quỷ dị yên tĩnh.

Sau nửa ngày, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên cười ra tiếng, làm cho mọi người không khỏi than thở nói, thật là một nữ tử tùy tiện!

Ta thật ra không biết ta có tài đức gì có thể làm cho tỷ tỷ và muội muội quỳ gối trước mặt ta, nơi này luận tôn ti có Lục hoàng tử cùng Vương gia, luận trưởng ấu có phụ mẫu, làm sao đến phiên quỳ ta? Mộc Tịch Bắc cười nói, lại nhận thấy được mị dược kia dường như lại có dấu hiệu đi mà quay lại, trong lòng không khỏi thầm mắng, thật sự là âm hồn bất tán.

Các ngươi không mở miệng xin lỗi còn đang chờ cái gì? Thanh Quốc công chúa lại mở miệng.

Tỷ tỷ bồi tội với Ngũ muội muội. Mộc Hải Thanh dẫn đầu mở miệng, không chỉ nói xin lỗi, mà còn trực tiếp dập đầu, một lần làm mọi việc cho xong.

Mà Mộc Hải Dung nói cái gì cũng không chịu mở miệng, cho dù là Mộc Hải Thanh xé rách vạt áo của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn chỉ trợn trừng hai mắt, nhìn hằm hằm Mộc Tịch Bắc.

Mộc Chính Đức thần sắc không vui mở miệng nói: Nếu nó không chịu nhận sai, vậy thì giúp nó đi!

Vâng, lão gia.

Hai lão ma ma không để ý Mộc Hải Dung giãy dụa liền nhấn Mộc Hải Dung xuống mặt đất, mọi người nhìn thấy kinh hãi không thôi, mặc dù loại chuyện này nhà ai cũng có, nhưng đây lại xác nhận một sự kiện, đó chính là Mộc Chính Đức tuyệt đối không giống như mặt ngoài mỗi ngày đều cười ha hả như vậy.

Các ngươi thả ta ra... Thả ta ra.... Ta hận các ngươi ta hận các ngươi! Mộc Hải Dung mắt đầy khuất nhục cùng nước mắt, ánh mắt nhìn Mộc Tịch Bắc và Mộc Chính Đức mang theo vài phần hận ý.

Kéo nó xuống đánh mạnh ba mươi đại bản! Mang đại tiểu thư vào từ đường phạt quỳ ba ngày. Mộc Chính Đức mở miệng với gã sai vặt.

Cha. Cha không thể đối xử với con như vậy. Cha không thể đối xử với con như vậy. Cha! Mộc Hải Dung dắt cuống họng gào thét, nhưng vẫn bị người mang xuống dưới.

Không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng thét chói tai thống khổ của Mộc Hải Dung, làm cho sắc mặt của mọi người đều không được tốt lắm.

Duy chỉ có Mộc Chính Đức, lại tựa như người không việc gì, lần nữa bày ra một khuôn mặt tươi cười, mở miệng nói với mọi người: Thật sự là mất mặt xấu hổ quá, chuyện xấu bực này thật sự là khiến cho mọi người chê cười, tiệc rượu phòng trước vẫn còn tiếp tục, mong rằng các vị cùng Bản tướng dời bước.

Mọi người nhao nhao gật đầu, đương nhiên sẽ không phật ý Mộc Chính Đức.

Mộc Chính Đức quay đầu làm ra một cái thủ thế xin mời với Thanh Quốc công chúa, Thanh Quốc công chúa nhẹ gật đầu, đi ở phía trước Mộc Chính Đức.

Mọi người nhao nhao rời đi, Mộc Chính Đức đi ở cuối cùng, trước khi đi ra khỏi cửa phòng, lại liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, dùng ngón tay chỉ chỉ nàng, dường như đang trách nàng hồ nháo.

Mộc Tịch Bắc lấy lòng cười một tiếng, không có mở miệng.

Sau đó Mộc Chính Đức lại quét mắt Ân Cửu Dạ đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, hai mắt híp lại, không có mở miệng mà là xoay người rời đi.

Mộc Tịch Bắc nhìn mắt Ân Cửu Dạ, mồ hôi trên đầu càng ngày càng rõ ràng, mang theo vài phần chột dạ đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ tất nhiên là theo sát bước chân của nàng.

Cát vương đang ngồi trên ghế do do dự dự mở miệng nói: Lục hoàng tử. Ta.

Cát vương còn chưa dứt lời, Ân Cửu Dạ lại ngoái đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn ngay cả một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ có thể sững sờ nhìn Ân Cửu Dạ rời đi.

Mới vừa ra khỏi cửa phòng, Ân Cửu Dạ liền bắt lấy cổ tay Mộc Tịch Bắc, một đường kéo nàng trở về Minh Châu Viện, ngược lại cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.

Ân Cửu Dạ. Chậm một chút. Mộc Tịch Bắc bị kéo đến lảo đảo một cái, đâm sầm vào trên người nam tử.

Ân Cửu Dạ lại không để ý đến Mộc Tịch Bắc mềm giọng, khuôn mặt bình tĩnh trực tiếp kéo người vào trong phòng.

Bởi vì phải dàn xếp hai tên đại phu một chút, cho nên Thanh Từ chậm trễ chút thời gian, nhưng chỉ đảo mắt công phu, lại phát hiện tiểu thư nhà mình đã không thấy, chỉ có một mình mình trở lại Minh Châu Viện, nhưng trong lòng thì không nhịn được nói thầm, tiểu thư thế mà cũng không chờ mình cứ như vậy trở về rồi.

Thanh Từ cũng nghĩ đến chuyện hôm nay nhìn thấy A Tam, trong lòng có chút bất an, liền muốn trở về thương nghị kỹ càng cùng với Mộc Tịch Bắc.

Sau khi Thanh Từ trở lại Minh Châu Viện, theo thói quen trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng lại lập tức sững sờ ở nơi đó.

Trong phòng phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt, làm cho tinh thần người ta lập tức an ổn xuống, cửa sổ đóng chặt, màn tơ màu đàn hương nhu hòa mà mang theo vài phần mông lung, lò sưởi trên đất nướng phòng cực ấm, một chút cũng không phát hiện được ý lạnh.

Chỉ tiếc, bầu không khí trong phòng lại không nhu hòa như vậy, mà là tràn ngập bầu không khí giương cung bạt kiếm, khí thế doạ người của nam tử làm cho trong phòng tràn đầy áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, cơ hồ không thể thở dốc, giống như mây đen áp đỉnh, nổi lên một cơn gió lốc cực mạnh, lại tựa như núi lửa sắp phun trào.

Trái tim Thanh Từ căng thẳng chưa từng có trước giờ, lại nhìn vào bên trong thì thấy, Ân Cửu Dạ một tay nắm chặt cổ tay Mộc Tịch, áp sát nàng vào bờ tường, Mộc Tịch Bắc dựa lưng vào bờ tường, kề sát lồng ngực nam nhân, nhưng cũng không dám nhìn thẳng nam nhân trước mặt.

Nhận thấy được trước cửa phòng có động tĩnh, con ngươi nhiễm vài phần đỏ tươi của nam nhân quay lại, nhìn về phía cửa phòng.

Trái tim Thanh Từ đột nhiên nhảy một cái, cái nhìn kia thật giống như Diêm La đến từ Địa Ngục, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Chân Thanh Từ tựa như rót chì, nàng biết mình hẳn phải lập tức rời đi, thế nhưng vô luận nàng cố gắng thế nào, hai chân lại giống như rót chì không nhấc lên nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng căn bản không thể thở nổi.

Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia sát ý, khàn giọng mở miệng nói: Cút!

Thanh Từ dừng một chút, sau đó lại tựa như được đại xá, chật vật xoay người chạy ra ngoài, cũng đem cửa phòng đóng chặt lại, cả người dựa vào trên cửa phòng, một tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, một mặt liều mạng thở hổn hển, tiểu thư, người hãy tự cầu phúc đi.

Mà giờ này ở trong phòng Mộc Tịch Bắc đang bị nam nhân áp chặt ở trên tường, cổ ta bị nam nhân bóp cơ hồ sưng đỏ lên, ánh mắt mê ly lại cố gắng duy trì tình hình nhìn nam nhân đối diện.

Con ngươi nguy hiểm của Ân Cửu Dạ nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, chỉ tiếc Mộc Tịch Bắc bị trúng mị dược nên buông lỏng trước mặt Ân Cửu Dạ, không còn tận lực khắc chế cảm giác khó nhịn nữa, đúng là không hề phát giác được Ân Cửu Dạ tức giận.

Môi đỏ hơi cong lên, rút ra cổ tay của mình, Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần ủy khuất nhìn về phía Ân Cửu Dạ mở miệng nói: Đau.

Ân Cửu Dạ nhìn chăm chú nữ tử nửa khắc, lúc này mới buông lỏng tay ra, nhưng ai biết vừa buông lỏng, Mộc Tịch Bắc lại không an phận, một đôi tay nhỏ yếu đuối không xương trượt vào vạt áo nam tử, xoa lên lồng ngực của nam tử.

Bắc Bắc... Con ngươi đen của Ân Cửu Dạ dừng ở trên đôi mắt mê ly của nữ tử.

Ân....Ân Cửu Dạ. Mộc Tịch Bắc mông lung hoà cùng, lại đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của Ân Cửu Dạ.

Hai tay khoác lấy cổ của nam nhân, nhón chân liền hôn lên.

Bắc Bắc. Ân Cửu Dạ nhíu mày, lời nói còn chưa rơi xuống, đã bị nữ tử ngăn chặn đôi môi.

Cái lưỡi hơi có vẻ vụng về trượt vào trong miệng nam tử, nhắm chặt hai mắt, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Ân Cửu Dạ nhìn lông mi thật dài của nữ tử, bụng dưới sinh ra một cỗ khô nóng, bàn tay to vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ tử, đổi bị động thành chủ động, trong nháy mắt giữ chặt nữ tử ở trên tường, nụ hôn của mình liền rơi xuống.

Nam nhân hôn bá đạo mà cường thế, làm cho Mộc Tịch Bắc cơ hồ không thể thở dốc, cũng là say mê đáp lại, Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy đối mặt với nữ tử chủ động, chính mình cũng có phần mất khống chế, hận không thể vò nát nữ tử đến trong thân thể mình.

Nam nhân trầm thấp gào thét một tiếng, nụ hôn tinh tế dày đặc rơi vào trên cổ nữ tử, ngửi ngửi mùi thơm trên tóc nữ tử, không ngừng dời xuống, bàn tay to khóa chặt vòng eo nữ tử, giam cầm nàng ở trong ngực của mình.

Xương quai xanh của nữ tử tinh xảo mà mỹ lệ, nam nhân ở trên làn da trắng nõn như tơ lụa của nữ tử gieo xuống từng dấu phấn hồng, theo hai người ma sát, quần áo Mộc Tịch Bắc đang dây dưa bên trong cũng bị rơi ra, dần dần trượt xuống.

Làn da nữ tử giống như bạch liên tinh khiết bại lộ trong không khí, bởi vì hơi thở ái muội nên mang theo vài phần hồng nhuận, tựa như ráng chiều đỏ mê người nơi chân trời, lại tựa như ngọc dương chi thượng đẳng, tản ra mùi thơm mê người.

Nữ tử điểm mũi chân, hai chân thon dài không an phận bắt đầu trèo lên hông nam tử.

Ân Cửu Dạ đột nhiên dừng lại, mở ra hai con ngươi, nhìn thấy gương mặt nữ tử hồng nhuận, trong lòng run lên, suýt nữa không kìm được, Mộc Tịch Bắc dường như có chút bất mãn nam tử đột nhiên dừng lại động tác, chậm rãi mở ra cặp mắt mê ly.

Cái này không mở còn tốt, vừa mở ra, lại làm cho Ân Cửu Dạ hít sâu một hơi, con ngươi từ trước đến nay luôn thanh tịnh giờ phút này lại nhiễm vô tận tình dục, mị nhãn như tơ, mang theo quyến rũ cùng lửa nóng khắc vào cốt tuỷ, đang thâm tình nhìn chính mình, nhu tình trong đó nháy mắt đốt cháy Ân Cửu Dạ, cả người bỗng nhiên buộc chặt, tựa như một mãnh thú đang vận sức chờ phát động.

Ân Cửu Dạ... Tiếng nói ngọt ngào mang theo nhàn nhạt lạnh lùng thuộc về nàng, đáng chết lại tràn đầy mị hoặc.

Mộc Tịch Bắc giống như là bạch tuộc cố chấp treo ở trên người nam tử, không chút nào để ý gương mặt nam tử đã xuất mồ hôi hột.

Đáng chết! Ân Cửu Dạ biết nếu như không dừng lại, e rằng mình sẽ không khống chế được, mạnh mẽ kéo xuống cánh tay đang cuốn lấy người của mình, nhìn thấy cặp đùi ngọc thon dài của nữ tử, hai tai Ân Cửu Dạ bắt đầu khô nóng, chỉ cảm thấy cái mũi nóng lên, lại phát hiện hình như đã chảy máu mũi.

Bắt đầu từ đó, sắc mặt của Ân Cửu Dạ cũng bị đỏ bừng lên, cả người mang theo tia xấu hổ mất tự nhiên.

Nhưng Mộc Tịch Bắc nào có quản những điều này, nam tử gỡ cánh tay nàng ra, nàng lại treo lên, hai người giống như là đang đánh giằng co.

Mộc Tịch Bắc hai mắt mê ly, chỉ vào cái mũi của Ân Cửu Dạ mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, sao chàng lại chảy máu mũi rồi.

Động tác của Ân Cửu Dạ cứng đờ, lại lần nữa bị Mộc Tịch Bắc quấn lấy, sắc mặt vừa đỏ vừa đen, quỷ dị không nói nên lời.

Mộc Tịch Bắc cố gắng nửa ngày mới lau sạch vết máu trên mũi Ân Cửu Dạ, sau đó lại đem mặt dán tại lồng ngực nam nhân.

Bắc Bắc. Ngoan. Ân Cửu Dạ nhìn tiểu nhân nhi gần như trần trụi trước mặt, làn da nhiễm màu son phấn dán chặt cùng với hắn, rõ ràng có thể cảm nhận được nữ tử mềm mại trước ngực.

Mộc Tịch Bắc dường như khô nóng khó nhịn, lại làm trầm trọng thêm, hai tay ôm lấy cổ nam tử không nói, hai chân hoàn toàn vòng lấy hông của Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ sợ nàng té xuống, đành phải ôm lấy hai đùi nữ tử, mang nàng đến trên giường.

Con ngươi đen của Ân Cửu Dạ giống như muốn chảy ra nước, chỉ cảm thấy chính mình sắp là cách cái chết không xa, cái tiểu yêu tinh rắc rối này!

Vốn là muốn trừng phạt nàng một phen, ai ngờ lại tìm tội cho mình, nhìn thấy bộ dáng Mộc Tịch Bắc như vậy, Ân Cửu Dạ vừa hận vừa yêu, nhưng khi nghĩ đến nàng trúng mị dược lại còn dám đi cùng Cát vương, lửa giận liền không đánh mà tự đến.

Hắn nhất định phải làm cho nàng ghi nhớ thật lâu, nếu không nàng cứ cho rằng đã thông báo cho hắn rồi thì muốn làm gì thì làm, không có sợ hãi, cũng không ngẫm lại nếu như trên đường Thanh Từ gặp rủi ro, hoặc là hắn không thể chạy đến thì làm sao bây giờ.

Nghĩ đến đây, Ân Cửu Dạ lại hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho nàng thanh tỉnh một chút mới được!

Ôm Mộc Tịch Bắc trực tiếp đi tới phòng tắm bên cạnh, nhìn thấy thùng tắm to như vậy, bên trong đều là nước cực lạnh, Ân Cửu Dạ có chút chần chờ, nhưng vẫn nhất quyết muốn ném người trong ngực xuống, dù sao hiện tại Mộc Tịch Bắc cũng là thân trúng mị dược, tắm nước lạnh chắc hẳn có thể hóa giải dược tính, chỉ là khẳng định hắn lại đau lòng, có điều vì để cho Mộc Tịch Bắc ghi nhớ thật lâu, Ân Cửu Dạ cũng không có ý định mềm lòng!

Mà Mộc Tịch Bắc giống như không phát giác, vẫn như cũ leo ở trên người nam nhân, không an phận vặn vẹo.

Ân Cửu Dạ dự định ném người vào trong thùng nước, bất đắc dĩ Mộc Tịch Bắc lại ôm chặt cổ của hắn không chịu buông tay, trên chóp mũi của Ân Cửu Dạ chảy ra mồ hôi mịn, buông lỏng hai tay ra kéo lấy đùi nữ tử, chân Mộc Tịch Bắc tự nhiên rủ xuống, lập tức liền chạm đến nước giếng lạnh lẽo kia, đạp một cước, lại văng bọt nước lung tung, thậm chí còn bắn tung toé đầy người hai người.

Sắc mặt của Ân Cửu Dạ đen thêm mấy phần, Mộc Tịch Bắc lại phát ra tiếng cười Khanh khách .

Xuống dưới! Nam nhân chán nản mở miệng.

Ta không!

Xuống dưới!

Ta không!

Nàng xuống hay không! Sắc mặt của Ân Cửu Dạ đen là trước nay chưa từng có.

Mộc Tịch Bắc sững sờ nhìn nam tử trước mặt, miệng nhỏ mếu máo, trong hai mắt phủ lên một tầng hơi nước, ủy khuất không thôi: Ân Cửu Dạ. Chàng không yêu ta.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy đôi mắt Mộc Tịch Bắc giống như muốn nhỏ xuống nước mắt, trái tim hoảng hốt, lập tức ôm Mộc Tịch Bắc rời khỏi thùng tắm, vô cùng bối rối vỗ vỗ lưng Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Ta yêu nàng, ta yêu nàng Bắc Bắc.

Mộc Tịch Bắc ghé vào đầu vai Ân Cửu Dạ, ủy khuất nói: Vậy chàng còn muốn ném ta xuống không.

Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc không quậy nữa, lúc này mới thở dài một hơi: Không xuống nữa.

Ân Cửu Dạ cảm thấy chính mình đã muốn đi nửa cái mạng, quả thực là đang tìm tội.

Vốn cho rằng sự tình đến đây là kết thúc, nhưng ai biết Mộc Tịch Bắc lại không an phận, không ngừng giãy dụa thân thể của mình, dường như thần trí đã mơ hồ không rõ: Ân Cửu Dạ. Ta.... Muốn.

Thân thể Ân Cửu Dạ lại cứng đờ, cũng mạnh mẽ kéo Mộc Tịch Bắc từ trên người chính mình lên trên giường, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận khí sau lưng Mộc Tịch Bắc, trên trán của mình lại lấm tấm đầy mồ hôi.

Trên mặt Mộc Tịch Bắc càng ngày càng nhiều mồ hôi, thời gian vận khí lần này tương đối dài, đại khái nửa canh giờ, Ân Cửu Dạ mới dừng lại, sắc mặt của Mộc Tịch Bắc cũng không còn ửng hồng như trước đó, dường như dược tính đã giải.

Nhìn tiểu nhân nhi ngủ an ổn, lại nhìn tà hoả trên người chính mình, Ân Cửu Dạ nhận mệnh tự mình chạy đến thùng nước lạnh, ngây người trọn vẹn một canh giờ mới bỏ được đi ra.

Sau khi trở về, Ân Cửu Dạ đã là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, giúp Mộc Tịch Bắc lau mồ hôi trên người, trong mắt lóe lên một loại bất đắc dĩ cùng ôn nhu, thế này mới xoay người nằm lên, một tay ôm nữ tử vào trong ngực, một mặt gối lên cánh tay của mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm nóc phòng.

Trên da thịt truyền đến đau đớn nhỏ xíu, nhẹ cơ hồ không phát hiện được, Ân Cửu Dạ hơi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tay của Mộc Tịch Bắc đang bấu chặt trên người hắn, ngẫu nhiên bất an dùng sức nắm chặt, dần dần, trên làn da trắng nõn của Ân Cửu Dạ xuất hiện mấy dấu đỏ nhỏ bé, mấy dấu này vừa hết, bên cạnh lại xuất hiện vài dấu khác.

Nam tử không để ý đến chút xíu đau đớn ấy, chỉ càng ôm chặt nữ tử hơn, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, không khỏi cảm thấy vô cùng mất mặt, đồng thời lại đang khát vọng, lúc nào Mộc Tịch Bắc mới có thể lớn lên, mới có thể chân chính thuộc về hắn, nghĩ đi nghĩ lại, nam nhân luôn luôn ít ngủ vậy mà cũng ngủ thiếp đi.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, nhìn thấy nam tử cường tráng bên cạnh, trong lòng căng thẳng, nàng sẽ không....

Mộc Tịch Bắc vừa động, thì Ân Cửu Dạ cũng liền tỉnh lại, nhìn thấy hai mắt nai con của nàng, trong mắt lóe lên một chút ý cười, nhưng từ đầu đến cuối đều xụ mặt.

Mộc Tịch Bắc vừa thấy bộ dạng này của nam nhân, làm sao còn dám mở miệng hỏi, chỉ lấy lòng cười cười: Ân Cửu Dạ, cái đó. Ta đói rồi.

Ừm.

Cái đó. Một lát nữa chúng ta đi ra ngoài đi. Mộc Tịch Bắc nhìn sắc trời một chút, vừa mới hoàng hôn, đúng là say lòng người.

Ừm.

Thấy mặt nam nhân từ đầu đến cuối đều âm trầm, Mộc Tịch Bắc hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, tiến đến trước mặt nam nhân: Ân Cửu Dạ, chàng đừng nóng giận.

Ân Cửu Dạ nhíu mày nhìn về phía Mộc Tịch Bắc không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhìn môi mỏng đỏ thắm của nam nhân, nuốt ngụm nước miếng nói: Chàng xem ta cũng không chịu thiệt, hơn nữa... Cuối cùng còn không phải...

Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Ân Cửu Dạ một cái, không có mở miệng.

Ừ? Ân Cửu Dạ ra hiệu Mộc Tịch Bắc nói tiếp.

Cuối cùng còn không phải tiện nghi chàng. Mộc Tịch Bắc mân mê thì thầm mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ thấy nàng vẫn là một bộ không biết hối cải, mắt sắc trầm xuống, một tay kéo nữ tử đến trên người mình: Cho nên nàng trúng mị dược lại còn dám trở về cùng Cát vương ngu xuẩn kia?

Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích: Ta đã để Thanh Từ đi cầu cứu chàng rồi mà, còn để Thanh Từ đi điều tra chuyện của đại phu kia nữa, chàng xem ta thế nhưng là có chuẩn bị.

Hai tròng mắt của Ân Cửu Dạ nhíu lại, trầm giọng nói: Nếu như ta không đuổi tới thì làm sao bây giờ, nếu như trên đường Thanh Từ bị ngăn trở thì làm sao bây giờ, nếu như nàng không chống đỡ được thì làm sao bây giờ!

Giọng nói của nam nhân càng về sau càng có chút không khống chế được, dường như là nhận lấy không nhỏ kinh hãi, có trời mới biết lúc Thanh Từ truyền đến tin tức nói là Mộc Tịch Bắc cầu cứu hắn, hắn là cảm thụ gì, vật nhỏ quậy chết người không đền mạng này, thật sự là muốn tức chết hắn!

Đánh không được chửi không được, bĩu môi một cái hắn liền đầu hàng, vừa lấy lòng hắn hắn liền không có cốt khí, Ân Cửu Dạ cũng không biết mình làm sao lại biến thành cái dạng này!

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy mặt Ân Cửu Dạ vẫn âm trầm, sau nửa ngày mới thận trọng nhìn vẻ mặt nam nhân, giơ lên tay nhỏ nói: Ân Cửu Dạ, ta cam đoan. Ta về sau sẽ không bao giờ tự mình mạo hiểm nữa.

Ân Cửu Dạ liếc nàng một cái, không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lắc lắc cánh tay nam nhân nói: Ân Cửu Dạ, ta thề. Ta về sau...

Ân Cửu Dạ lại trực tiếp ngậm chặt miệng nhỏ của nàng, sao hắn lại không hiểu được, nàng đã và đang nỗ lực đi lo lắng hắn, nàng vẫn luôn lẻ loi một mình, lấy mệnh tương bác, không lưu đường lui đã trở thành thói quen của nàng, giống như lúc mới gặp nhau nàng là quyết tuyệt cùng tàn nhẫn như vậy.

Hiện giờ, nàng có thể lo lắng mình, ỷ lại mình, tín nhiệm mình, cầu cứu mình, đều đã chứng minh địa vị của hắn trong lòng nàng, không phải sao?

Ân Cửu Dạ buông nữ tử ra, hôn lên đôi mắt nữ tử, thở dài một tiếng.

Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nịnh nọt lấy lòng nói: Ân Cửu Dạ, ta dám mạo hiểm, nói rõ ta tin tưởng chàng, cho nên chàng nên cao hứng mới đúng.

Ân Cửu Dạ nhấn cái đầu nhỏ nhô ra vào trong ngực của mình, trầm giọng nói: Ừ, cao hứng.

Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục lầm bầm: Ta biết chàng khẳng định sẽ đến, cho nên ta mới không sợ.

Ừ, không sợ. Trong mắt Ân Cửu Dạ mang theo cưng chiều bất đắc dĩ mở miệng.

Thấy nam nhân đã hết tức giận, Mộc Tịch Bắc trực tiếp từ trong ngực nam nhân trượt ra ngoài, làm bộ liền muốn xuống giường, lại bị Ân Cửu Dạ túm lại cánh tay: Đi đâu?

Không phải nói đi ra ngoài dạo chơi à. Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ xoay người đứng lên, nhấn Mộc Tịch Bắc ở tại chỗ: Ngồi xuống.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, thừa dịp nam nhân đi ra ngoài, xốc chăn lên, bắt đầu tìm kiếm gì đó, nàng rốt cuộc có cùng Ân Cửu Dạ không nhỉ... Sao một chút ấn tượng nàng cũng không có vậy.

Tìm đồ à? Ân Cửu Dạ để trần thân trên cường tráng trong tay cầm một bộ quần áo trở về, nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Tịch Bắc liền nhíu mày.

Không có... Mộc Tịch Bắc đỏ mặt cười nói.

Ân Cửu Dạ cũng chỉ giả bộ như không biết, bắt đầu mặc quần áo cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc bởi vì đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại quên mất ngượng ngùng, bị Ân Cửu Dạ ăn không ít đậu hũ.

Đến lúc Ân Cửu Dạ mặc xong quần áo cho nàng, bắt đầu mang giày cho nàng, Mộc Tịch Bắc mới phát hiện chân của mình đã rơi vào trong ngực nam tử, hơi xấu hổ mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, để ta tự đi đi.

Nói xong liền muốn đứng dậy, đáng tiếc còn chưa hành động, lại chỉ nghe thấy nam nhân phun ra hai chữ không cho cự tuyệt: Ngồi xuống.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc nhất thời vặn thành một đoàn, có phải bởi vì chính mình làm cái đó với hắn, cho nên hắn mới không để cho mình lộn xộn.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mộc Tịch Bắc nhăn thành mướp đắng, khóe miệng của Ân Cửu Dạ không tự chủ thoáng giương lên một độ cong, trong mắt mang theo một chút ý cười, nhưng không có mở miệng.

Nam tử mặc vào một thân trường bào màu xanh nước biển, cổ áo ống tay áo lật ra chính là da lông bạch hồ vô cùng trân quý, đai lưng bạch ngọc lộ ra tôn quý bất phàm.

Mà Mộc Tịch Bắc lại là một thân váy dài cùng màu, cổ áo ống tay áo đồng dạng là da lông bạch hồ, mà trước ngực là một bức đồ tuyết bay tán loạn, dùng thuỷ tinh khối màu trắng mà may thành, hợp với mảnh châu, vô cùng đại khí lộng lẫy.

Nắm tay Mộc Tịch Bắc ở trong tay mình, đường hoàng đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc nhịn không được mở miệng nói: Chàng không sợ cha ta nhìn thấy à?

Ân Cửu Dạ cũng không quan tâm: Nàng cho rằng ông ấy không biết?

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, không có mở miệng, mình thật đúng là không chú ý tới điểm ấy, có điều suy nghĩ kỹ một chút Mộc Chính Đức tất nhiên là biết đến.

Sắc trời đã tối xuống, hai người tay nắm tay đi ở trên đường cái cửa Nam, trên đường phố tiểu thương đang nhiệt tình hét lớn, trước cửa hiệu ăn tửu lâu đều đứng hai tên tiểu nhị vung khăn lau điếm, sau khi phun ra lời nói sẽ phả ra một hơi khói.

Bên đường tiểu thương náo nhiệt không thôi, bán cái gì đều có, có bán hoa đăng, bán đồ trang sức, bán điểm tâm, còn có bán mì nhân, bán mặt quỷ, mà ở giữa đường còn có gánh xiếc, mãi nghệ, cõng xâu kẹo hồ lô chạy khắp nơi.

Tâm tình Mộc Tịch Bắc cực kỳ tốt, cảm thấy bàn tay to lôi kéo mình phá lệ an ổn, hai người vừa đi vừa xem náo nhiệt.

Ân Cửu Dạ, chàng biết đây là cái gì không? Mộc Tịch Bắc chỉ vào một cái nặn mặt người mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ yên lặng nhìn, trong mắt lóe lên một chút mới lạ.

Hai vị khách quan, nặn cái mặt người không? Bảo đảm nặn y chang như hai người, không giống không lấy tiền! Nam tử trung niên kia mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Chiếu theo chúng ta mỗi người nặn một cái đi.

Được rồi, hai vị chờ một lát! Nam tử kia nhanh tay bắt đầu xoa nặn cục đất nhiều màu, ngón tay thô ráp cũng không đẹp mắt, nhưng lại hết sức linh hoạt, Mộc Tịch Bắc cười vui vẻ, mà ánh mắt của Ân Cửu Dạ một hồi rơi vào trên cục đất, một hồi lại trở lại trên người Mộc Tịch Bắc.

Bầu trời bắt đầu rơi xuống bông Tuyết, không tính là quá lớn, nhưng lại liên tục, từng bông từng bông óng ánh từ không trung xinh đẹp.

Mộc Tịch Bắc duỗi ra tay nhỏ trắng thuần, nhẹ nhàng tiếp được mấy bông tuyết nhỏ bé, khó lắm mới có thể nhìn ra nó là hình lục giác, ngước mắt nhìn về phía người nam tử bên cạnh, cặp mắt hắc bạch phân minh híp lại thành hình nguyệt nha, dường như rất vui vẻ.

Đèn hoa mới lên, mặt trăng rơi xuống đầu cành liễu, chim chàng vịt khẽ hót, tuyết bay phấp phới.

Bông tuyết trong suốt ở trong ánh đèn màu quýt trở nên sáng lấp lánh, mang theo vài phần ý lạnh, giống như hài tử bướng bỉnh, chạy đến nơi mỗi người không hơi, hoặc là treo ngược ở trên lông mi thật dài, làm cho người ta không khỏi tinh thần chấn động.

Ân Cửu Dạ sững sờ nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên có loại ảo giác không chân thực, bông tuyết tinh tế rơi vào trên sợi tóc của nữ tử, càng phủ lên lông mày nữ tử một tầng sương màu trắng bạc, trên da lông bạch hồ cũng bởi vì băng tinh nhỏ bé mà trở nên có chút ẩm ướt, lại ở dưới ánh nến sáng tối chiết xạ ra ánh sáng nhu hòa.

Bông tuyết dần dần rơi xuống mặt đất lát thành một lớp tuyết mỏng, nơi có người giẫm qua lập tức liền biến mất, bầu trời bay đầy màn mưa màu trắng bạc trong suốt, bao phủ một đôi bích nhân ở trong đó, đèn đuốc mờ mịt làm nổi bật ở trên thân hai người, truyền đến từng trận ấm áp.

Hai tay nắm chặt lấy nhau giống như kiên cường bền chắc nhất thế gian không gì có thể phá được, con ngươi nam tử tĩnh mịch như là xuyên qua cả thế kỷ dài đằng đẵng, phần tình yêu này tựa như trải qua viễn cổ, đạp biến Thiên Sơn, mang theo bướng bỉnh cùng quật cường vĩnh viễn không thay đổi, hai người nắm chặt lấy nhau cùng nhau đi qua mùa đông này đến mùa đông khác.

Tuyết bắt đầu lớn dần, từ nhỏ bé ban đầu dần dần trở nên lớn chừng cái đấu, cuối cùng biến thành tuyết lông ngỗng, người đi trên đường trong nháy mắt đều giống như phủ thêm một kiện áo ngoài màu trắng, vạn vật cũng bị tuyết trắng trang trí thành bao phủ trong màn áo bạc.

Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay, năm đó, đèn hoa mới lên, phong tuyết khắp kinh thành, hắn và nàng không hứa một cái dài đằng đẵng, lại cho phép nàng và hắn một cái vĩnh hằng!

Được rồi! Hai vị lấy đi, đây là của công tử, đây là của cô nương. Trên người chủ quán cũng phủ đầy bông tuyết, cả người thoáng run lên, nhưng không chút nào ảnh hưởng tâm tình vui sướng của hắn, dường như bởi vì có sinh ý mà có vẻ phá lệ thoải mái.

Mộc Tịch Bắc đầu tiên là tiếp nhận nữ tử một thân váy lam, còn Ân Cửu Dạ thì nhìn chằm chằm nam tử mà chủ quán đưa qua, trong mắt lóe lên ngạc nhiên, nam tử này mặc dù không thể nói là hoàn toàn tương tự mình, nhưng lại có mấy phần rất giống, liếc mắt một cái ngược lại liền có thể nhìn ra người này là ai.

Ân Cửu Dạ ngước mắt nhìn về phía nữ tử trong tay Mộc Tịch Bắc, khóe miệng lộ ra một chút ý cười, rốt cục nhận lấy nam tử trong tay chủ quán.

Tổng cộng hai mươi đồng. Chủ quán mở miệng nói với hai người.

Lần này Ân Cửu Dạ không quên mang tiền, lại bởi vì nguyên nhân tâm tình tốt, trực tiếp cho chủ quán mười lượng bạc, chủ quán vui mừng tiễn hai người đi xa.

Nhìn nhìn tiểu nhân ( người nhỏ) trong tay hai người, Ân Cửu Dạ đổi người với Mộc Tịch Bắc, sắc mặt vô cùng thoải mái.

Ân Cửu Dạ, cõng ta. Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ không nói hai lời, trực tiếp ngồi xổm người xuống, trầm giọng nói: Đi lên.

Mộc Tịch Bắc trèo lên lưng nam tử, một tay cầm Ân Cửu Dạ nhỏ, một mặt ôm sát cổ nam tử, còn thỉnh thoảng dùng đôi tay nhỏ che đi lỗ tai đã đỏ vì lạnh của nam tử.

Trên mặt tuyết dày đặc, lưu lại một hàng dấu chân kiên cố, theo dấu chân nhìn lại, nam tử thân hình cao lớn trên lưng cõng một nữ tử mảnh khảnh, nữ tử bị che kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay nam tử đỡ lấy nữ tử lại đông lạnh có chút đỏ lên.

Nhưng mặc dù như thế, mỗi một bước đi của nam tử đều an tâm mà kiên định, cho dù là rét cắt da cắt thịt, cũng không ngăn cản được bước chân hắn tiến lên, đây là sự bướng bỉnh của hắn, cũng là lựa chọn của nàng.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hôm nay xét duyệt không có thông qua, sửa lại văn mấy lần, cho nên càng chậm ~ Ta nghĩ lập cái đoàn a.

Cho nên ta muốn chiêu đoàn quản lý a đoàn quản lý... Bảo bối có ý mau tới nhắn lại a. Thưởng cho Nam Yên một cái. Biết giặt quần áo biết nấu cơm biết bán manh biết làm cơ biết lăn lộn a ~
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc