Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn con rắn nhỏ ở trong chậu đồng, yếu ớt mở miệng nói: Đi điều tra, xem xem có thể tra ra cái gì hay không.
Thanh Từ gật gật đầu, bưng chậu đồng đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên ghế không nói gì, ánh mắt tĩnh mịch, cũng đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Ngoại trừ một màn chào mừng trở về này, Mộc Tịch Bắc ở Tướng phủ cũng trôi qua những ngày yên bình, nhưng ngược lại để cho nàng được hảo hảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, thỉnh thoảng còn rơi xuống vài bông Thanh Tuyết, cho đến nửa tháng sau, Mộc Hải Thanh trưởng nữ của Thanh Quốc công chúa trở về.
Mộc Tịch Bắc thân khoác áo choàng gấm lông mềm, đứng ở sau lưng Thanh Quốc công chúa và Lão thái phi, cùng Mộc Hải Dung một trái một phải, nghênh đón Mộc Hải Thanh trở về.
Theo lý thuyết thì Mộc Hải Thanh về không cần Lão thái phi ra đón, nhưng mà trở về còn có Cát vương, cũng chính là vị hôn phu của Mộc Hải Thanh, cho nên theo cấp bậc lễ nghĩa đi lên mà nói, Lão thái phi vẫn phải ra mặt, Mộc Chính Đức đi xử lý chút chuyện, nếu không, Mộc Chính Đức cũng phải ra ngoài chào đón.
Nhẹ nhàng đảo qua Thanh Quốc công chúa, Thanh Quốc công chúa cũng không còn vẻ mặt nghiêm túc như ngày gặp mặt hôm đó, Mộc Hải Dung đối với bà ta cũng không có vẻ gì là sợ hãi, nhiều hơn vẫn là mừng rỡ, cho nên nhìn ra được Thanh Quốc công chúa có vẻ cũng không uy nghiêm như trong tưởng tượng.
Đại khái đợi trong nửa khắc công phu, một cỗ xe ngựa màu trà điểm đầy chuỗi hạt màu vàng chậm rãi đi tới, bởi vì đồ dùng trước đó đã đưa trở về, cho nên phía sau chỉ đi theo mấy tên nha hoàn người hầu, ngược lại cũng không phô trương lớn bao nhiêu.
Dẫn đầu đi xuống chính là Cát vương, Mộc Tịch Bắc ngước mắt thoáng đánh giá Cát vương một phen, nhịn không được nhíu mày, Cát Vương này một thân áo sa tanh lục sắc ngoài sức tưởng tượng, phía trên thêu một ít lông vũ, trên đầu đội lên một đai kim buộc đầu, giữa đai buộc đầu là một khối bạch ngọc, nhìn vô cùng đắt đỏ.
Bên hông treo lủng lẳng ba đến năm cái túi thơm ngọc bội, phô trương ngoài sức tưởng tượng, hai tay chắp sau lưng, lúc xoay người Mộc Tịch Bắc nhìn thấy trong tay vẫn đang cầm quạt xếp, mười phần ăn chơi trác táng, Mộc Tịch Bắc chỉ sơ sơ đảo qua dung mạo người này một chút, dù sao cũng không tốt nếu cứ trắng trợn đánh giá người ta được.
Theo sát xuống sau đó chính là Mộc Hải Thanh, đại tiểu thư của Tướng phủ, cũng là trưởng nữ của Thanh Quốc công chúa.
Mộc Tịch Bắc đồng dạng đánh giá Mộc Hải Thanh một phen, cảm thấy dung mạo nàng ta ngược lại có mấy phần giống mẫu thân của nàng ta, càng nhiều thêm vài phần tư thế cao cao tại thượng, không thể leo tới.
Gặp qua Cát vương, gặp qua Cát Vương phi. Một đoàn người nhao nhao hành lễ.
Cát vương dẫn đầu mở miệng nói: Mời Lão thái phi mau mau đứng lên, mời nhạc mẫu đại nhân mau mau đứng lên.
Giọng nói của Cát vương mang theo vài phần cảm xúc ngả ngớn, sau khi Mộc Tịch Bắc đứng thẳng người, rốt cục mới tỉ mỉ đánh giá Cát Vương cùng đại tỷ Mộc Hải Thanh của mình một phen.
Diện mạo của Cát vương xem như tuấn mỹ, chỉ là nhiều hơn mấy phần xốc nổi của con em thế gia, ánh mắt rất không rõ ràng, dường như cả ngày trà trộn ở trong lầu xanh yên hoa, như một vị công tử chơi bời lêu lổng.
Nghe nói phụ thân của Cát vương cũng là một hoàng tử, một mực ủng hộ Hoàng đế hiện tại, về sau còn vì Hoàng đế mà bỏ mình, cho nên Hoàng đế liền để nhi tử của Cát vương kế thừa vương vị, vì vậy mới có Cát vương trước mặt.
Mà dung mạo của Mộc Hải Thanh cũng chỉ có thể được xưng là đoan trang, mang theo vài phần uy nghiêm cùng tôn quý, trong mắt lại chảy ra vài phần cao ngạo, lại nhìn bầu không khí giữa hai người, có thể nhìn ra Cát vương ít nhiều có chút e ngại Mộc Hải Thanh.
Lúc Mộc Tịch Bắc hơi ngước mắt đảo qua một chút, không chịu thua kém là Cát vương cũng lấy đại lượng ánh mắt đánh giá qua Mộc Tịch Bắc, khi nhìn thấy khuôn mặt có thể xưng là quốc sắc kia, trong mắt lóe lên một tia si mê cùng kinh diễm, nhưng lại vô cùng tốt không có biểu hiện ra ngoài.
Cô, mẫu thân, Ngũ muội, Lục muội. Mộc Hải Thanh gật gật đầu lên tiếng chào hỏi mấy người.
Đoàn người thế này mới đi vào, Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ đi ở phía sau, Cát vương đi ở phía trước, thỉnh thoảng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, thậm chí ngẫu nhiên dừng lại bước chân trò chuyện vài câu với Lão thái phi và Thanh Quốc công chúa, chỉ là dư quang lại thủy chung rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một độ cong, nhìn Cát vương này cũng chẳng phải là người tốt, đặt ở trong đám người chợ búa đó chính là loại nam nhân đâm vào trong đám nữ nhân không chịu đi ra, khoác vào một thân túi da tốt, đó chính là hoàng tôn quý quĩ hoàn khố phong lưu.
May mà Mộc Tịch Bắc giác quan nhạy cảm, đã sớm phát hiện ra tất cả, đáng tiếc mấy người còn lại dù cho phát hiện Cát vương có phần khác thường, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mộc Tịch Bắc theo đoàn người đi vào Thọ Tùng Đường, Lão thái phi ngồi ở vị trí đầu, Cát vương ngồi ở bên người Lão thái phi, Thanh Quốc công chúa ngồi ở vị trí thứ nhất phía dưới, mấy người còn lại thì phân thứ ngồi xuống.
Lần này Cát Vương và Hải Thanh trở về, nhất định phải ở lâu thêm mấy ngày mới được. Lão thái phi một thân áo màu đỏ sóc giáp, ngồi ở chủ vị mở miệng.
Mộc Hải Thanh chỉ gật gật đầu, Cát vương mở miệng nói: Đây là tự nhiên, luôn nghe Vương phi nói cực kỳ tưởng nhớ thân nhân Tướng phủ, cho nên lần này nhất định phải hóa giải nỗi khổ tương tư của ái phi.
Lão thái phi gật đầu nói: Như thế thì tốt, Thanh Quốc, hiện tại ngươi quản lý mọi việc trong phủ, nhất định phải chiêu đãi Cát vương thật tốt, không thể có chút chậm trễ.
Thái phi yên tâm. Thanh Quốc công chúa nhẹ gật đầu.
Sắc mặt của Đại tỷ tỷ giống như không được tốt lắm. Mộc Hải Dung nhìn tỷ tỷ ruột của mình mở miệng nói.
Mọi người đều dừng ánh mắt ở trên người Mộc Hải Thanh, mang theo vài phần lo lắng.
Mộc Hải Thanh cười cười nói: Nào có quý giá như Lục muội muội nói, chẳng qua là dọc theo đường đi hơi xóc nảy, có chút khó chịu thôi.
Vậy Đại tỷ tỷ cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu không Cát Vương điện hạ lại đau lòng. Mộc Hải Dung lại mở miệng.
Cát vương chăm chú nhìn thêm Mộc Hải Dung, dường như đang có chút kinh nghi ( Kinh ngạc, hoài nghi) hai tỷ muội này lại có tính tình cùng bộ dạng hoàn toàn khác biệt.
Mộc Hải Thanh lại gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Ngũ muội muội trổ mã càng ngày càng đẹp ra, nghe nói còn chiếm được Bệ hạ thưởng thức, được phong làm Vĩnh Dạ quận chúa, thật sự là làm cho tỷ tỷ vui mừng.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Hải Thanh mở miệng nói: Vẫn là nhờ phúc của đại tỷ tỷ mới phải, tỷ tỷ là Vương phi cao quý, mới cho muội muội một cái đường ra.
Mộc Hải Thanh đối với Mộc Tịch Bắc ngược lại cũng không có nghiêm mặt, hoặc là xuất ra cái giá gì đó, mà là một bộ dạng hảo tỷ muội.
Nhưng lại bởi vì cái này, mới khiến cho trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra hai phần do dự, trong trí nhớ hai tỷ muội này cũng không thân cận, bởi vì Thanh quốc công chúa là bình thê, thường thường dẫn mấy đứa con của mình ở bên trong một cái viện, nên Liễu Chi Lan cũng không dám tìm thêm phiền phức.
Cho nên mình và Mộc Hải Thanh ngược lại không có quá nhiều thân thiết, cho nên nàng ta bỏ lòng kiêu ngạo với mình như vậy, thật sự là có chút kỳ quặc, Mộc Hải Thanh thoạt nhìn hẳn là một người rất kiêu ngạo, cho nên quả quyết sẽ không bởi vì mình có thân phận là Vĩnh Dạ quận chúa mà lấy lòng mình, cho nên thân thiết khó hiểu này thật sự là có chút ngoài ý muốn, dù sao dựa theo ý nghĩ ban đầu của Mộc Tịch Bắc, thì Mộc Hải Thanh hẳn là đối với mình làm như không thấy mới đúng.
Ngay thời điểm Mộc Hải Thanh đang muốn mở miệng, lại đột nhiên sắc mặt trắng bệch nôn ra một trận, một tay cầm khăn tơ lụa thêu Hồng Mai che miệng, một tay ôm bụng, khom người, thoáng nghiêng người, lại nôn không ngừng.
Đây là thế nào, nhanh, còn không mau mời đại phu. Thần sắc lúc này của Lão thái phi mang theo vài phần kích động, vội vàng đứng lên kêu người đi tìm đại phu, tỳ nữ nhìn lên liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, lúc đi tới cửa suýt nữa còn ngã lăn ra.
Cát vương cũng theo sát đứng dậy, đi đến bên người Mộc Hải Thanh, bộ dáng có vẻ rất lo lắng, nhưng trong mắt cũng không thân thiện lắm.
Thanh quốc công chúa và Mộc Hải Dung cũng rất nhanh vây lại đây, Mộc Tịch Bắc tự nhiên sẽ không lạc hậu, mấy kiểu mặt mũi này nàng là chưa bao giờ kém.
Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của Mộc Hải Thanh, cảm thấy nàng ta hình như là có bầu, chỉ là loại chuyện này lại không thể tùy tiện nói ra, đành phải chờ đại phu tới chẩn đoán chính xác rồi mới nói được.
Mộc Hải Thanh lau đi khóe miệng, ngẩng đầu cười cười với đám người đang lo lắng, mở miệng nói: Khiến mọi người vì ta mà bị sợ hãi, ta chỉ là thân thể có chút khó chịu thôi, gần đây luôn như thế, ngược lại cũng không có gì đáng ngại.
Lão thái phi cau mày mở miệng nói: Sao không gọi đại phu? Xem đại phu nói thế nào? Nếu thân thể đã khó chịu như vậy thì cũng đừng có vội vã trở về.
Cát vương cũng hòa cùng nói: Thân thể nàng khó chịu sao có thể gắng gượng được, trong phủ có không ít đại phu, sao không gọi tới nhìn một chút, quay đầu ta hướng Bệ hạ lấy cho nàng củ nhân sâm bồi bổ.
Mộc Hải Thanh lại an ủi: Vốn là nghĩ không có đại sự gì, liền không cần làm phiền mọi người, lại không nghĩ rốt cuộc là khiến cho mọi người bị sợ hãi theo, điều này khiến cho trong lòng ta rất áy náy.
Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của Mộc Hải Thanh, ánh mắt trầm vài phần, Mộc Hải Thanh này rõ ràng phải là một người rất kiêu ngạo mới đúng, loại cao ngạo ấy là do từ nhỏ vượt trội hơn người một bậc, là bởi vì có một mẫu thân làm công chúa, cũng không phải một sớm một chiều liền có thể dũ bỏ, thế nhưng hôm nay từ đầu đến cuối nàng ta đều không hề bày ra tư thái gì cả, ngược lại khiến cho Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc.
Không bao lâu, đại phu đã tới, trên vai vác nghiêng một cái hòm thuốc, một thân trường sam màu nâu nhạt, vội vội vàng vàng đi đến.
Người xung quanh rất nhanh liền nhường ra một vị trí, để cho đại phu cẩn thận khám cho Mộc Hải Thanh một cái.
Đại phu đem tay của Mộc Hải Thanh đặt ở trên một cái nệm êm, ngưng thần bắt đầu xem mạch, tất cả mọi người đứng nhìn ở một bên, không khí nhất thời tĩnh mịch, không có ai mở miệng quấy rầy, đều đang đợi đại phu chẩn đoán kết quả.
Mộc Tịch Bắc cũng là như thế, thế nhưng lúc đang ngưng thần, lại phát giác bên cạnh bỗng nhiên thêm ra một người, thoáng nghiêng mắt, là Cát vương! Ánh mắt không khỏi sâu hơn.
Cát vương bất động thanh sắc dời đến bên người Mộc Tịch Bắc, trên mặt lại là thần tình nghiêm túc nhìn đại phu cùng Mộc Hải Thanh, chỉ là thân thể lại cách Mộc Tịch Bắc càng ngày càng gần, nhưng cũng không biết làm sao có thể bất động thanh sắc di chuyển bước chân như vậy.
Mộc Tịch Bắc liếc nhìn Cát vương xích lại gần mình, đúng lúc Cát vương cũng xoay đầu lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong con ngươi mang theo vài phần mập mờ cùng ám chỉ.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, lộ ra một chút ý cười, thân hình Cát vương lại sững sờ ở nơi đó.
Đầu óc của Mộc Tịch Bắc đang nhanh chóng xoay chuyển, Cát vương này mặc dù luôn luôn phong lưu, tham lam nữ sắc, nhưng bởi vì hắn có một phụ thân tốt thân phận tôn quý, lại là một phụ thân vì Hoàng đế mà nạp mạng, cho nên Cát vương mặc dù không có đại quyền gì, nhưng cũng có một hạng quyền lực đủ để cho mọi người lấy lòng.
Đó chính là cấp quyền khởi công xây dựng đường sông, nếu như có người muốn khởi công xây dựng đường sông, như vậy nhất định phải được Cát vương gật đầu qua, mà Mộc Tịch Bắc nghe nói, lần này Cát vương vào kinh, hình như là Hoàng đế cố ý muốn khởi công xây dựng đường sông Đế đô, nếu quả thật là như thế, đường sông Đế đô này đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, là vô cùng quan trọng.
Mà Mộc Hải Thanh vốn đang được xem bệnh lại thoáng nâng lên con ngươi, sau đó trong tầm mắt rũ xuống hiện lên một tia hận ý.
Cát vương dường như còn muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại càng xích sát hơn một chút, dường như muốn dán đến trên người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc giống như lơ đãng dời đi bước chân, Cát Vương mơ hồ bị thất bại, nhưng dù vậy, Cát vương vẫn như cũ có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nữ tử, không khỏi cảm thấy thần hồn điên đảo, không thể tự kiềm chế.
Không bao lâu, đại phu rốt cục thu thập hòm thuốc, đứng lên ở dưới ánh mắt lo lắng của mọi người mở miệng nói: Vương phi đây là có thai, lại thêm một đường xe ngựa mệt mỏi, không có tĩnh dưỡng thật tốt, nên mới khó chịu như vậy.
Mộc Hải Thanh nhãn tình sáng lên: Là thật sao?
Đại phu gật gật đầu: Đây là đương nhiên.
Đứa bé kia có cái gì nguy hiểm không, hết thảy mạnh khỏe cả chứ. Lão thái phi mang theo vài phần lo lắng mở miệng nói.
Đại phu nghĩ nghĩ tiếp tục nói: Đứa bé ngược lại là không có gì trở ngại, chỉ là vẫn cần tĩnh dưỡng thật tốt, hiện tại thời điểm còn sớm, thai khí bất ổn, cho nên cần phải điều dưỡng thật tốt mới được.
Lão thái phi nhẹ gật đầu, sai Tình cô cô cho đại phu một thỏi bạc, khai một đơn thuốc, liền dẫn đại phu ra ngoài.
Thế này thật tốt, vậy là ta sắp có tiểu đệ đệ rồi à? Mộc Hải Dung có vẻ rất vui mừng.
Thanh quốc công chúa lại vỗ vỗ đầu Mộc Hải Dung nói: Đừng có nói bậy, đó là cháu trai con.
Mộc Hải Dung thè lưỡi, cũng không có dáng vẻ không vui.
Vậy chúc mừng đại tỷ tỷ sớm sinh quý tử. Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Trên mặt Mộc Hải Thanh tràn ra một nụ cười thản nhiên, nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc.
Bởi vì Mộc Hải Thanh đột nhiên có thai, nên mọi người liền sớm trở về phòng của mình.
Mộc Tịch Bắc trở lại trong phòng ngồi cả nửa ngày, không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng luôn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như thế, nhưng lại nghĩ có phải mình đa tâm hay không, có điều cho dù Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần cẩn thận, nhưng mà Tướng phủ vẫn như cũ gió êm sóng lặng.
Mộc Hải Dung luôn đi thăm Mộc Hải Thanh, tình cảm của hai tỷ muội dường như vô cùng tốt, ngẫu nhiên cũng sẽ kêu Mộc Tịch Bắc đến.
Những ngày như vậy, cơ hồ khiến Mộc Tịch Bắc cho rằng mình thật sự là một thiên kim tiểu thư sinh hoạt ở trong khuê phòng, thậm chí là sinh hoạt ở trong một đại gia đình có tỷ muội hòa thuận, loại an nhàn này đến thật bất ngờ.
Ngày hôm đó, Mộc Tịch Bắc đang ở trong phòng thêu y phục, Ân Cửu Dạ lại không biết từ chỗ nào đi ra.
Mộc Tịch Bắc lập tức giấu bộ y phục kia ra sau lưng, vì hai bộ y phục này của Bạch Trúc, nàng cũng đã không ít lần bị Ân Cửu Dạ khi dễ, nếu như lại để cho hắn nhìn thấy, cái này còn phải nói.
Ân Cửu Dạ chỉ nhìn lướt qua liền biết là chuyện gì xảy ra, ánh mắt dần dần trở nên có chút nguy hiểm, nữ nhân này là muốn chọc hắn tức chết sao, may y phục cho Bạch Trúc còn chưa tính, lại còn muốn giấu đi, không muốn cho hắn biết sao!
Mộc Tịch Bắc tất nhiên biết không thể gạt được ánh mắt nam nhân, mang theo vài phần lấy lòng cười cười.
Ân Cửu Dạ lại vươn tay ra, âm thanh lạnh lùng nói: Lấy ra đây.
Mộc Tịch Bắc trong lòng tích tụ, Ân Cửu Dạ chẳng lẽ lại có tâm linh cảm ứng hay là thế nào, làm sao mỗi lần nàng vừa thêu hắn liền biết, làm cho đến tận bây giờ, thậm chí ngay cả cái giáp cũng chưa có thêu xong.
Mộc Tịch Bắc ấp a ấp úng không muốn đem đồ cho Ân Cửu Dạ, dù sao bên Bạch Trúc cũng không dễ trả lời, hiện tại Bạch Trúc chức vị quan trọng, võ công lại cao cường, về sau không thiếu được vẫn phải qua lại, nàng cũng không muốn phí thời gian nửa tháng mới thêu ra một ít như vậy, lại phải trực tiếp giao vào trong tay Ân Cửu Dạ.
Thế nhưng nhìn con ngươi càng ngày càng lạnh của Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc vẫn không khống chế được từng bước một dời đi qua, rất không tình nguyện đem vật cầm trong tay giao vào trong tay Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy trên kiện áo bào màu trắng đang thêu một hình cây trúc xanh tươi, có điều hình như vừa mới bắt đầu thêu, nên chỉ mới thêu được một ít mà thôi.
Nhìn thấy nửa tháng mới được thành quả như thế, tâm tình của Ân Cửu Dạ không khỏi khá lên.
Mắt thấy Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên mang theo vài phần đau lòng, chung quy là không bỏ được phá hủy thành quả vất vả của nàng, cũng không thèm nhìn nữ tử, liền tự mình mở ra khay đan trên bàn, tìm ra kim khâu, lại hữu mô hữu dạng bắt đầu thêu lên.
Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, Ân Cửu Dạ đang thêu hoa?
Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ sững sờ nhìn bàn tay to thon dài hữu lực của nam tử, giờ phút này đang cầm một cây tú hoa châm xe chỉ luồn kim, không khỏi cảm thấy rất buồn cười, nhìn nam tử thối sắc mặt, nhếch đôi môi, liền biết là không vui đến cỡ nào.
Mộc Tịch Bắc đi qua, đứng ở sau lưng nam tử vòng lấy cổ của nam tử, ở trên mặt của Ân Cửu Dạ hôn bẹp một ngụm, thần sắc của Ân Cửu Dạ mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn như cũ âm thanh lạnh lùng nói: Về sau không được thêu cho người khác.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Được.
Ân Cửu Dạ không để ý đến nàng, nữ tử này đáp ứng sự tình không chút do dự, nhưng hắn thật sự hiểu rất rõ nàng, thường là ở trước mặt một bộ phía sau một bộ, cho dù là hắn cũng không có cách nào.
Mộc Tịch Bắc lẳng lặng nhìn đôi tay vốn để cầm đao, lại bởi vì không nguyện ý để nàng thêu đồ cho nam nhân khác, mà tự mình cầm lấy kim khâu, trong lòng rất ấm áp.
Nhưng bầu không khí giữa hai người còn chưa tiếp tục được bao lâu, Thanh Từ liền ở ngoài cửa mở miệng nói: Chủ tử, Lão thái phi nói rõ ngày mai trong phủ chuẩn bị yến hội, liền cho người đến nhắc nhở ngài không được quên.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Biết rồi.
Mộc Tịch Bắc cẩn thận hồi tưởng lại, cả nhà Thanh quốc công chúa đối với mình ngược lại là không hề có nửa điểm nói không được, nên trong nhất thời nàng vẫn chưa nhìn ra manh mối gì.
Thanh quốc công chúa trở về, Cát Vương cùng Cát Vương phi lại vào ở tại Tướng phủ, về tình về lý, Tướng phủ đều nên vì vậy mà tổ chức một buổi yến hội, dù sao Thanh quốc công chúa đi thế nhưng đã gần hai năm, mà không phải mấy ngày ngắn ngủi, thậm chí một số người cũng muốn thử thăm dò xem Thanh Quốc có thái độ gì, đối với tranh đấu hoàng vị của Tây La phải chăng có ý kiến gì không.
Sáng sớm hôm sau, trong Tướng phủ cũng đã bắt đầu công việc lu bù lên.
Các tỳ nữ áo lông màu hồng xuyên qua ở trong đình viện, các tân khách đã sớm đến phòng trước Tướng phủ, Thanh Quốc công chúa cùng Mộc Chính Đức thì đang bận trước bận sau chiêu đãi, bởi vì trong phủ không có trưởng bối, cho nên Lão thái phi liền chống đỡ tràng diện, cùng một ít người có thân phận trò chuyện với nhau.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến người còn chưa đầy, có điều cũng đã ngồi hơn phân nửa, hai bên phòng trước trưng bày từng bồn cây thường thanh, bùn đen bên trong bồn sứ màu thiên thanh to lớn tản ra mùi bùn đất nhàn nhạt, từ trước sảnh đại môn mãi cho đến trước cửa viện, trải thảm đỏ rộng lớn đến bốn mét.
Từ cửa sân trước liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đại môn gỗ lim mở rộng bốn phía, phía trên tinh tế chạm rỗng đồ văn lộ rõ khí phái tôn quý của Tướng phủ, thuận cửa phòng, vừa liếc mắt một cái liền có thể thông đến trong tiền thính.
Đối diện với mặt tường treo một bức phúc thọ duyên niên đồ, non xanh nước biếc vờn quanh, phi ưng hùng bá thương khung, mãnh hổ ẩn núp sơn lâm, nửa bầu trời trong suốt, nửa còn lại là cát vàng lượn sóng, mơ hồ có một loại bá khí trầm thấp ẩn nhẫn, tựa như có một trận đại chiến sắp đến nơi.
Vài cái bàn tròn liên tiếp đặt ở cùng nhau, trên mỗi một cái đều trải khăn trải bàn huyền vàng nhạt, phía trên tinh xảo tuyết hoa cỏ, từ xa nhìn lại đang chiết xạ quang mang.
Trên mặt bàn thì là một ít dụng cụ tinh xảo, ngọc lưu ly bảy màu chiết xạ ra hào quang chói mắt, mặc dù không nhìn thấy đựng những thứ gì, nhưng kia hiện ra thủy quang óng ánh lại không hiểu gây cho người ta cảm giác muốn ăn, làm cho người ta nhịn không được thèm nhỏ dãi.
Mộc Tịch Bắc đang muốn đi vào, lại nhìn thấy Mộc Hải Thanh một thân váy dài màu vỏ quýt đi tới.
Đại tỷ. Mộc Tịch Bắc đành phải dừng lại mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc một thân áo Ngân Nguyệt phù dung xanh biển, trên chân là một đôi giày hoa màu tím khảm ngọc điêu, vô cùng tinh xảo, ánh mắt của Mộc Hải Thanh lộ ra một tia tán thưởng, nhẹ gật đầu: Ngũ muội muội thật đúng là xinh đẹp chiếu người.
Mộc Tịch Bắc cười đi ở một bên Mộc Hải Thanh nói: Làm sao so được với tỷ tỷ khí độ phi phàm, ta đây chẳng qua là không phóng khoáng thôi, cùng tỷ tỷ là không so được.
Mộc Hải Thanh chỉ cười cười, không tiếp tục mở miệng.
Hai người cùng nhau đi vào phòng trước, tựa như tỷ muội thân mật. Nhưng không ngờ, lúc đi xuống bậc thang vào hậu viện, lại phát sinh biến cố, Mộc Hải Thanh đột nhiên lảo đảo một cái, cả người bị trượt,liền từ trên bậc thang té xuống.
Tay Mộc Hải Thanh theo phản xạ, móng tay thật dài tính bắt lấy cánh tay tinh tế của Mộc Tịch Bắc, nhưng lại bởi vì tình huống quá mức đột ngột, Mộc Hải Thanh không có bắt được, chung quy là từ trên bậc thang lăn xuống dưới.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhìn Mộc Hải Thanh bị lăn xuống dưới, lại nhìn nhìn trên cánh tay mình bị cào ra mấy vết máu, thần sắc có chút không vui.
Ân Cửu Dạ kiêng kỵ nhất là trên người mình lưu lại những vết thương này, mỗi một lần đều không thiếu được giận nàng đến mấy ngày, nhưng Mộc Hải Thanh này hoàn trả thật sự là đủ hung ác, nhìn ngấn máu trên cánh tay mình xem, thật đúng là đủ sâu, chỉ cảm thấy một cỗ đau rát.
A... Mộc Hải Thanh phát ra tiếng kêu chói tai, theo nàng ta ngã nhào xuống đất, dần dần biến thành thống khổ than nhẹ.
Lúc này Mộc Hải Dung không biết từ chỗ nào chạy ra, đẩy ra Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Ngươi tại sao muốn đẩy tỷ tỷ ta!
Mộc Tịch Bắc ánh mắt căng thẳng, nàng đã nói Thanh quốc công chúa tính cả hai tỷ muội này đều rất kỳ dị, chẳng lẽ nói hiện giờ cái đuôi cáo rốt cục lộ ra?
Một câu không phân tốt xấu của Mộc Hải Dung nhưng cũng đủ để cho người hoài nghi, vừa rồi nàng cùng Mộc Hải Thanh đứng chung một chỗ, thậm chí có thể nói là cùng nhau mà vào, không thiếu được sẽ khiến cho cho người ta hoài nghi Mộc Hải Thanh bị ngã xuống bậc thang là do mình gây nên.
Lão thái phi lập tức từ chỗ ngồi của mình đi tới, sau lưng cũng đi theo không ít nhân vật tới tham gia yến hội, dường như có chút ý tứ nhìn náo nhiệt.
Lão thái phi thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chỉ cần có Mộc Tịch Bắc ở đâu là vĩnh viễn không được an bình, hẳn là đứa nhỏ này trời sinh chính là một đứa gây tai hoạ, hoặc là là nói đứa nhỏ này trời sinh liền dễ bị người tính kế?
Thế nào? Hải Thanh cảm thấy thế nào? Trong thần sắc của Lão thái phi đều là lo lắng, ngồi xổm ở bên cạnh Mộc Hải Thanh.
Sắc mặt của Mộc Hải Thanh vốn là tái nhợt, giờ phút này lại càng nhăn thành một đoàn, hai tay ôm lấy bụng của mình, trong mắt lại càng lóe ra nước mắt, dường như hết sức thống khổ.
Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của Mộc Hải Thanh, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua một chút tinh quang.
Đại phu đâu, còn không mau mời đại phu! Lão thái phi mở miệng gọi hạ nhân, dù sao đây chính là con của Cát vương, xảy ra chuyện cũng không biết Cát vương sẽ truy cứu hay không, nếu như thật sự để Cát vương ghi hận trong lòng, chuyện đường sông sau này của Tướng phủ sợ là không chiếm được một phần.
Mộc Chính Đức cùng Thanh Quốc công chúa rất nhanh liền nhận được tin tức, vội vội vàng vàng từ trước cửa chạy đến, đúng lúc nhìn thấy Mộc Hải Thanh một thân chật vật ngồi ở dưới đất, không khỏi vô cùng lo lắng.
Thế nào, chuyện gì xảy ra. Thanh Quốc công chúa thần sắc lo lắng mở miệng hỏi.
Mộc Hải Thanh dường như bởi vì quá mức thống khổ không có mở miệng, nhưng mà trên váy màu đỏ cam lại dần dần xuất hiện một vũng màu đỏ tím, cùng màu vỏ quýt hoà lẫn, dường như đang ganh đua so sánh xem ai diễm lệ hơn.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Mộc Hải Dung lo lắng nước mắt đều chảy ra, nhìn máu tươi lan tràn ra trên váy, trong thần sắc đều là bối rối.
Lão thái phi cùng Thanh Quốc công chúa sắc mặt cũng trắng nhợt, Mộc Chính Đức thì thủy chung bất động thanh sắc.
Lão thái phi lấy lại tinh thần, trong ánh mắt mang theo lo lắng mắt nhìn Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, mở miệng nói: Thế nào, cánh tay có sao không?
Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, lắc lắc đầu nói: Làm phiền cô lo lắng, vẫn là trước lấy chuyện của đại tỷ tỷ làm trọng.
Mộc Chính Đức thấy vậy cũng mở miệng nói: Vẫn là về trước băng bó một chút đi.
Mộc Tịch Bắc đang muốn mở miệng, nhưng ai biết Mộc Hải Dung lại như là phát điên vọt lên, bắt đầu giật lấy Mộc Tịch Bắc, vừa chảy nước mắt vừa mở miệng nói: Đều là ngươi, đều là ngươi đẩy tỷ tỷ của ta, nếu không phải ngươi đẩy tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ của ta êm đẹp làm sao lại ngã xuống bậc thang! Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!
Giọng nói của Mộc Hải Dung càng ngày càng sắc nhọn, nắm lấy hai tay Mộc Tịch Bắc càng là không lưu tình chút nào, may mắn mà có Thanh Từ động tác nhanh nhạy, gắt gao ngăn ở sau lưng, nếu không Mộc Tịch Bắc không thiếu được sẽ bị xô đẩy đến lảo đảo.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Hải Dung ánh mắt sâu một chút, Mộc Hải Dung từ trước đến nay luôn nhu thuận, chưa bao giờ gây chuyện, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là chuyện như thế, hay là nói đây hết thảy là có người ở sau lưng điều khiển đây?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Bảng nguyệt phiếu chém giết thực mãnh liệt... Ta sững sờ nửa ngày liền lăn xuống dưới. Ha ha, nhưng ta vẫn rất cảm động, những nhóm hài tử ủng hộ ta ta vẫn luôn yên lặng chú ý các ngươi. Ta mặt dày vô sỉ tiếp tục cầu phiếu... Phiếu phiếu, phiếu phiếu ~
Gần nhất đang lộng từ mảnh cương này đến An Nguyệt Hằng bị hủy diệt. Sẽ càng hơi ít một chút. Biểu lo lắng ha. A a đát, yêu các ngươi, tiền giấy giao ra đây... A a đát