Tề Túc sắc mặt tái xanh đi đến, trong mắt sung huyết, mang theo vẻ ảo não và uể oải khó hiểu.
Tiếng nghị luận của mọi người tự động im bặt, đều tập trung ánh mắt về phía trưởng tử Tề gia Tề Túc đang đi tới, cũng tự giác nhường ra một con đường cho hắn.
Tề lão thái quân cũng là cả người sững sờ ở nơi đó, ngừng động tác cùng cãi lại trước đó, tự cho là mình nghe lầm, không dám tin nhìn về phía
Tề Túc.
Người Tề gia thì đều mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tề Túc, thứ nhất hoài nghi có phải là mình thật sự nghe lầm hay không, thứ hai là không dám tin lời hắn vừa nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đứng ở một bên, nhìn thấy Tề Túc đi tới khóe miệng nhếch lên một đường cong, nữ tử mềm mại tản ra hơi thở mê người.
Tề Túc làm người tỉnh táo biết kiềm chế, dáng dấp lại cao lớn uy mãnh, đúng là có chút khí độ của anh hùng danh tướng, trong quân đội uy vọng cũng là cực cao.
Tề Túc xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Hoàng đế, quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn tới gia chủ Tề gia còn có Tề lão thái quân, càng không nhìn tới người đệ đệ đã phun máu ba lần của mình, chỉ một mực quỳ gối trước mặt Hoàng đế mở miệng nói: Khởi bẩm bệ hạ, Thập tam hoàng tử là vi thần giết chết.
Hoàng đế cau mày nhìn Tề Túc quỳ trên mặt đất, lại nhìn Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc ở một bên, trong lòng kinh ngạc, sao Tề Túc lại đột nhiên thừa nhận người này là hắn giết chết? Đây rốt cuộc là trò hề của Tề gia, hay là trò hề của Mộc Chính Đức?
Ngươi! Ngươi... Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Tề gia lão thái quân giơ quải trượng lên chỉ vào Tề Túc, không ngừng run rẩy, nếu không phải có gia chủ Tề gia đỡ lấy chắc hẳn đã ngã quỵ.
Tề Túc nhìn Tề lão thái quân, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, vùi đầu thấp hơn, lại chỉ nói một câu: Tôn nhi bất hiếu, khiến tổ mẫu thất vọng rồi!
Thân thể của Tề lão thái quân ngửa ra sau, hơi há miệng, hình như có chút không thở nổi.
Mẹ! Mẹ.... Gia chủ Tề gia cũng hết sức kích động, một tay đỡ Tề lão thái quân, một tay giúp Tề lão thái quân thuận khí.
Tề Túc hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tề lão thái quân, trong mắt không chút nào che giấu lo lắng và lo lắng, hai tay rủ xuống nắm thật chặt thành nắm đấm, gân xanh nhô lên, dường như đang phải nhẫn nhịn thống khổ to lớn nào đó.
Hoàng đế từ đầu đến cuối không có mở miệng, nhìn tình cảnh giữa phòng, không biết đang cân nhắc cái gì.
Sau nửa ngày, Tề lão thái quân cuối cùng cũng vững vàng không ít, nhưng ánh mắt nhìn Tề Túc vẫn là tức giận như trước, thậm chí sau khi đứng vững, còn cầm lấy quải trượng đánh lên người Tề Túc: Ta đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu, ta đánh chết ngươi! Cho ngươi nói bậy, cho ngươi nói bậy!
Quải trượng rơi vào trên lưng Tề Túc, mặc dù Tề lão thái quân là một lão nhân, nhưng bởi vì lúc còn trẻ cũng là một người có võ công, hơn nữa hiện tại còn lo lắng tức giận đến cực điểm, cho nên từng trượng từng trượng đánh vào trên người Tề Túc, cũng tuyệt đối nghiêm túc.
Tề Túc kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn thẳng lưng, mà người chung quanh cũng không có ai cản lại.
Ta đánh chết ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không! Trong mắt Tề lão thái quân tích tụ nước mắt, một mặt không cho nó chảy ra một mặt lại dùng quải trượng đánh mạnh vào trên người Tề Túc.
Tề Túc từ đầu đến cuối đều cúi đầu trầm mặc không nói, có điều thân thể lại bị Tề lão thái quân đánh càng ngày càng khó mà thẳng tắp.
Sắc mặt của Tề Tuấn càng thêm tái nhợt, bởi vì từng nôn ra máu, nên màu môi đỏ tươi, có chút quỷ dị, nhìn tình cảnh trước mắt cũng nắm chặt nắm đấm, lại đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Nhất định lại là nàng, lại là nàng động tay động chân, mới có thể làm cho người luôn luôn tỉnh táo biết kiềm chế như đại ca, ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận tội danh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ này.
Tề Tuấn cũng bức bách chính mình phải tỉnh táo, cứ việc lửa giận trong lòng đã đốt đến đau nhức, cổ họng lại trào ra một ngụm máu tươi, nhưng bị hắn hung hăng ép xuống.
Kể từ khi cùng Mộc Tịch Bắc giao thủ, hắn liền nhiều lần bị đánh bại, mỗi một lần lại là đại giới thê thảm đau đớn, điều này thật sự khiến cho hắn nhận lấy đả kích cực nặng.
Nhưng tỉnh táo lại, tinh tế hồi tưởng, Tề Tuấn liền đoán được đại khái, chỉ là sắc mặt lại càng âm trầm hơn, ánh mắt sắc nhọn phảng phất như có thể cắt qua không khí nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc dường như có cảm ứng, cùng chống lại ánh mắt Tề Tuấn, bày ra một khuôn mặt tươi cười vô hại, duy chỉ có đôi mắt kia tựa như hai lưỡi dao tẩm độc, phối hợp với nụ cười tươi đẹp kia, có thể tươi sống lăng trì người thành chết.
Tề Tuấn rõ ràng trông thấy trào phúng cùng khinh thường trong con ngươi của Mộc Tịch Bắc, thậm chí đang nói cho hắn biết, ngươi nhìn xem, tình hình của Tề gia bây giờ đều là do ngươi tự cho là thông minh, một tay tạo thành, nếu như một ngày nào đó, người của Tề gia đều chết hết, thì ngươi còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời này.
Tề Tuấn biết rõ Mộc Tịch Bắc là cố ý kích hắn, nhưng không biết tại sao, chung quy là không nhịn được, một ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra.
Tề lão thái quân nghe thấy thanh âm, lập tức dừng tay lại động tác trong tay, trở lại đi nhìn Tề Tuấn: Tuấn nhi à. Tuấn nhi. Con thế nào? Cũng không nên hù dọa tổ mẫu a.
Tề Tuấn miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười nói: Tổ mẫu, con không sao.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc biến lạnh, tiết mục sinh ly tử biệt có phải cũng nên hát đủ rồi đi, cho dù bọn hắn không thấy đủ, nhưng mình cũng thấy có chút chán ngấy rồi.
Mộc Tịch Bắc liếc Triệu Vu Giang một cái, Triệu Vu Giang có chút giật giật hàm dưới, tiến lên một bước mở miệng nói: Bệ hạ, chuyện Thập tam hoàng tử bị ngộ hại có thể tính có manh mối.
Hoàng đế liếc nhìn Triệu Vu Giang, lại nhìn về phía Tề Túc quỳ trên mặt đất bị đánh đến gập cả người, mắt sắc phức tạp mở miệng nói: Tề Túc, Thập tam hoàng tử thật là do ngươi giết chết?
Tề Túc trầm mặc một lát, dường như rất rối rắm, Tề lão thái quân và gia chủ Tề gia lại đều ném ánh mắt chờ mong qua, dường như chờ mong Tề Túc có thể sửa lời, dù sao bây giờ chứng cứ không đủ, lớn như Tề gia muốn bảo trụ Tề Túc cũng không phải không có khả năng.
Tề Tuấn lại nhắm mắt lại, dường như biết Tề Túc căn bản không có khả năng đổi giọng, hắn hiểu rất rõ đại ca của mình, huynh ấy rất có tinh thần trách nhiệm, đối đãi với địch nhân mặc dù tàn nhẫn, nhưng thực chất bên trong lại có thể xem như một nam nhân quang minh lỗi lạc, lại bởi vì là trưởng tử trong nhà, cho nên có thể nói là một nam nhân cực kì có trách nhiệm, vừa là một đứa con trai tốt, cũng là một trượng phu tốt, cũng có thể xem như một người cha tốt...
Cho nên tình hình bây giờ, hắn chỉ biết ôm tội danh vào trên người mình, Mộc Tịch Bắc rõ ràng đã nhìn đúng điểm ấy mới có thể cầm con trai của Tề Túc ra áp chế!
Đúng, không sai, trong lòng Tề Tuấn cơ bản đã có thể xác định, có thể làm cho Tề Túc chủ động ra mặt thừa nhận mình là hung thủ, nhất định là bởi vì có nhược điểm nằm ở trong tay Mộc Tịch Bắc, mà nhược điểm có thể làm cho Tề Túc ngay cả tính mạng của mình đều không cần, cũng chỉ có thể là đứa con trai vừa xuất thế chưa đủ một năm của hắn!
Mộc Tịch Bắc đã có thể bất động thanh sắc đem đứa nhỏ mà Tề gia mua được đổi thành Thập tam hoàng tử, liền chứng minh nàng đã thấy rõ ý nghĩ của mình, nếu đã sớm thấy rõ tính toán của mình, không thiếu được là muốn ở trong đó động chút tay chân, cho nên Tề Tuấn tin tưởng, con trai của Tề Túc bây giờ đang ở trong tay Mộc Tịch Bắc!
Tâm tư của Tề Tuấn có chút phức tạp, trái tim của Mộc Tịch Bắc tuyệt đối là hung ác, cũng tuyệt đối không giống nữ tử, thử nghĩ vì muốn đả thương Tề gia, nàng một nữ tử lại có thể đem một đứa nhỏ vô tội liên lụy đến trong trận tranh đấu này, quả thực là so với hắn còn ngoan độc hơn!
Thập tam hoàng tử chẳng qua là một đứa bé vô tội, mà đứa bé này vừa mới đã mất đi mẫu thân, càng chưa được một tuổi, trắng trắng mềm mềm, người gặp trìu mến, nhưng Mộc Tịch Bắc lại đem đứa bé này đổi thành đứa bé mình mua được, cho dù biết rõ đứa bé này đến trong tay mình chắc chắn sẽ chết.
Loại cách làm vì đánh bại địch thủ, không tiếc liên lụy người vô tội mất mạng, thật sự có thể chứng minh trái tim của nữ tử này tuyệt đối không mềm mại như vẻ bề ngoài của nàng, càng quan trọng hơn là, nữ tử này ngoại trừ có một tâm địa rắn rết bên ngoài, lại còn có thủ đoạn cùng mưu lược siêu phàm, điều này khiến Tề Tuấn ý thức được, Mộc Tịch Bắc ngoại trừ thân là một nữ tử, cơ hồ có tất cả nhân tố mà thượng vị giả nên có.
Tề Túc lại mở miệng nói: Vâng! Là vi thần giết chết!
Tề lão thái quân có lẽ không chịu nổi đả kích như vậy, hai mắt khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, gia chủ Tề gia vội vàng kêu người đỡ Tề lão thái quân đi vào, sợ chuyện bên này của Tề Túc không có rõ ràng, Lão thái quân lại xảy chuyện.
Ánh mắt của Tề Túc cũng đi theo lão thái quân, dường như vừa tự trách vừa lo lắng, nhưng khi ánh mắt đảo qua nam tử mặc áo đen ở trong đám người, lại cắn chặt hàm răng, gắng gượng nhịn xuống.
Nhưng ánh mắt của Ân Cửu Dạ lại chưa từng dừng ở trên người Tề Túc, mà từ đầu đến cuối đều chuyên chú dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Nhìn thấy Tề Túc trả lời kiên định như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy sự tình có chút quái dị, có điều thế đạo này chính là như thế, nếu như có người tự mình thừa nhận mình là hung thủ, thì sẽ chẳng có ai rãnh rỗi đi tìm hung phạm làm gì nữa.
Ngươi vì sao phải sát hại Thập tam hoàng tử! Hoàng đế cau mày mở miệng nói.
Tề Túc trầm trầm nói: Vi thần đối với chuyện bệ hạ xử tử Tề phi tâm tồn bất mãn, trong lòng oán hận, nên muốn trả thù, để cho Bệ hạ cũng nếm thử thống khổ cốt nhục chia lìa!
Lời này vừa ra, trên tràng diện lập tức một mảnh xôn xao, những người ủng hộ Tề gia trong lúc nhất thời không biết Tề Túc đây là phát điên cái gì, thậm chí ngay cả mấy lời đại nghịch bất đạo này đều có thể nói ra, mà người phái Mộc Chính Đức mặc dù cũng không hiểu đầu óc Tề Túc là bị nước vào hay là thế nào, nhưng cũng đều mừng rỡ thoải mái.
Người phái Tề gia dường như không cam tâm như vậy, liền dứt khoát mở miệng nói: Vậy xin Tề đại công tử nói thử xem ngài đã sát hại Thập tam hoàng tử như thế nào? Nếu đã giết người, vì sao còn chủ động thừa nhận!
Mộc Tịch Bắc liếc mắt quét người vừa mở miệng, đúng là một tên có chút đầu óc, trực tiếp hỏi ra mấu chốt, dù sao bình thường giết người xong, làm sao có thể tự thừa nhận, đây chính là một con đường chết, ít nhiều có phần không thể nào nói nổi.
Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: Tề Túc, ngươi hãy trả lời vấn đề của Giang đại nhân đi.
Tề Túc lại chỉ nói: Chỉ hi vọng Bệ hạ đừng liên luỵ đến người nhà của thần!
Vẻ mặt Tề Túc xúc động, rút ra bội đao trên người thị vệ bên cạnh Hoàng đế, hoành đao tự sát.
Ngân quang hiện lên, nhất thời máu tươi văng ba thước, máu đỏ tươi cùng căn phòng trắng thuần tạo thành chênh lệch rõ ràng, máu tươi lặng yên bay đến trên làn váy của Mộc Tịch Bắc, thật giống như từng đoá từng đoá Hồng Mai nở rộ trong ngày đông.
Bởi vì Tề Túc ôm quyết tâm chết, cho nên động tác cực nhanh, căn bản không kịp ngăn trở, Tề Túc cũng đã mở to hai mắt ngã xuống trong vũng máu.
Túc nhi! Gia chủ Tề gia lập tức nhào tới, ôm chặt Tề Túc vào trong lòng mình.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn vết máu trên váy, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng, đến cùng nàng kính trọng Tề Túc là một hán tử, cũng là nam nhân trọng tình nghĩa, lại từng làm ra không ít cống hiến cho Tây La, mà kiếp trước Tề Túc động thủ với mình, quả thật là vì chính mình trợ giúp cho An Nguyệt Hằng, nhiều lần làm hỏng đại sự của Tề gia, mới có thể làm cho Tề gia nhớ thương.
Vì những điều đó, Mộc Tịch Bắc cho Tề Túc một kiểu chết thống khoái, dù rằng hắn gánh chịu tội danh mưu hại Hoàng tộc, nhưng cũng không đến mức quá thảm.
Tề Tuấn hai mắt muốn nứt, vết máu ở khóe miệng vô luận như thế nào cũng không che giấu được, đau đớn trong đôi mắt kia chạm thẳng tới đáy lòng.
Hoàng đế nhìn về phía Mộc Chính Đức ánh mắt trở nên phức tạp, trong lòng dâng lên một tia sát ý, Mộc Chính Đức vậy mà lợi hại đến thế, hiện tại giúp đỡ mình còn tốt, nhưng nếu như một ngày kia hắn nhắm vào chính mình, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Hoàng đế đã hạ quyết định, hiện tại không có Mộc Chính Đức mình căn bản không thể chống đối thế gia đại tộc cùng Nhiếp Chính vương phủ, cho nên đợi đến khi mình nắm giữ đại quyền, nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ Mộc Chính Đức!
Bệ hạ... Hiện giờ.... Một đại thần mở miệng nói.
Mộc Chính Đức lại tiến lên một bước mở miệng nói: Bệ hạ, mặc dù Tề đại công tử đã thừa nhận Thập tam hoàng tử là hắn giết chết, nhưng mà trước đó Tề đại nhân cùng Tề lão thái quân đều gọi Thập tam hoàng tử là Tề Tổ, theo vi thần thấy, chắc chắn Tề đại nhân và lão thái quân trước đó đã biết hết mọi chuyện, cho nên mưu hại Thập tam hoàng tử, Tề đại nhân và lão thái quân đều là đồng lõa, cho nên khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị không tha.
Thừa tướng đại nhân lời nói này thật sự có thiếu thỏa đáng, mặc dù nói Tề đại công tử đã thừa nhận Thập tam hoàng tử là hắn giết chết, nhưng mà vấn đề này thật sự còn có rất nhiều điều kỳ quặc, Tề đại công tử tại sao tự sát, vẫn còn chờ khảo chứng, như thế liền võ đoán quyết định, thật sự là không ổn.
Mộc Chính Đức hai mắt nhíu lại, nhìn về phía người kia, mở miệng nói: Như vậy theo ý tứ của Tiền đại nhân là muốn hỏi Tề đại công tử nguyên do mọi chuyện sao? Ta cũng rất tán thành, việc này còn phải làm phiền Tiền đại nhân.
Mộc Chính Đức nghiêng người né ra, nhường đường cho Tiền đại nhân, vị Tiền đại nhân sắc mặt trướng thành màu gan heo, hắn chỉ biết chuyện này có vấn đề, nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề, chẳng qua là cảm thấy vừa kỳ quặc lại không hợp với lẽ thường, cho nên liền mở miệng, có ai ngờ được, Mộc Chính Đức lại làm khó dễ người ta như vậy.
Vậy mà bảo hắn mở miệng hỏi người chết, người chết rồi làm sao có thể nói cho hắn biết đáp án? Hay là nói Mộc Chính Đức muốn bảo hắn đi âm tào địa phủ.
Nghĩ đến đây, trên mặt của Tiền đại nhân không khỏi chảy xuống hai hàng mồ hôi, có chút run rẩy mở miệng nói: Cái này... Cái này Thừa tướng đại nhân thật sự là biết nói đùa. Người này đã chết rồi... Muốn ta hỏi như thế nào?
Mộc Chính Đức cười nói: Nếu Tiền đại nhân biết người đã chết, như vậy Tiền đại nhân ngược lại nói nghe một chút, hung thủ kia phải tính làm sao? Hay là nói Tiền đại nhân muốn giải vây cho Tề gia Đại công tử?
Tiền đại nhân nhất thời bị chặn họng không mở miệng được, nhưng trong lòng thì thầm mắng mình tại sao phải lắm miệng, bản thân Tề Túc đã tự thừa nhận, mình bây giờ cãi lại cho một người chết, đây phải làm thế nào mới tranh luận được?
Tiền đại nhân bị chặn họng không mở miệng nổi, dù sao thì hắn cũng chỉ tâm tồn do dự, căn bản không có chứng cứ thôi.
Sau khi Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát, rốt cục mở miệng: Tề gia liên quan đến mưu hại hoàng tử, hung thủ đã chết, nhưng đồng lõa còn đây, người của Tề gia hạ xuống hai cấp, thu hồi binh quyền trong tay Tề Túc.
Mọi người một trận thổn thức, Tề gia tổn thất đúng là đủ lớn, xem ra Tề gia cũng gần tận số rồi a!
Mộc Tịch Bắc an tĩnh thờ ơ lạnh nhạt, giống như đây hết thảy đều không có chút nào liên quan đến nàng, Ân Cửu Dạ bắt đi đích trưởng tôn Tề gia, dùng điều này uy hiếp Tề Túc, mới đầu Tề Túc dự định thà rằng hi sinh con trai của mình, cũng không chịu liên lụy Tề gia.
Chỉ là Mộc Tịch Bắc không thể không than thở, tạo hóa trêu ngươi, nhiếp hồn sư bên cạnh Ngũ Thanh Thanh lại giúp Mộc Tịch Bắc một đại ân, lúc nhiếp hồn sư dự định chạy đi, Sơ Nhất đã bắt lấy nàng ta, dẫn tới trước mặt Tề Túc.
Sau đó buộc Nhiếp hồn sư sử dụng Nhiếp Hồn Thuật với thê tử của Tề Túc, sau khi thê tử Tề Túc trúng Nhiếp Hồn Thuật, đúng là muốn sinh sinh bóp chết con của mình.
Điều này làm cho Tề Túc vạn phần thống khổ, dứt khoát gào thét nói: Vì sao không sử dụng yêu thuật này với ta!
Ân Cửu Dạ cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: Bởi vì ngươi không dễ khống chế.
Tề Túc tiếp tục nói: Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ xuất hiện thừa nhận sao?
Tề Túc từ đầu đến cuối không chịu đáp ứng không chỉ vì chính mình khó thoát khỏi cái chết, mà càng là vì một khi mình thừa nhận, toàn bộ Tề gia đều sẽ bị liên lụy.
Ân Cửu Dạ dường như cũng chẳng quan tâm, tiếp tục nói: Nàng ta thừa nhận cũng giống vậy.
Tề Túc phẫn nộ cắn chặt răng, lại nghe thấy Ân Cửu Dạ tiếp tục nói: Nàng ta đã trúng Nhiếp Hồn Thuật, trở lại Tề gia, chắc chắn sẽ giết phụ thân ngươi, giết tổ mẫu ngươi, giết chết tất cả mọi người!
Tề Túc trong nháy mắt khiếp sợ rồi, đúng vậy a, Tề gia bọn hắn từ trước đến nay đoàn kết, tình cảm của mình và thê tử cũng coi như không tệ, nếu như thê tử cứ như vậy trở về, mọi người nhất định sẽ không đề phòng, sợ là sẽ phát sinh thảm kịch tự giết lẫn nhau.
Vậy Lục hoàng tử ngươi vì sao không làm như vậy? Chẳng lẽ là có lo lắng gì không thành? Tề Túc lấy lại tinh thần, nhìn về phía vẻ mặt yên lặng Ân Cửu Dạ.
Không có.
Vậy Lục hoàng tử vì sao còn cho ta cơ hội lựa chọn? Người của Tề gia chúng ta chết hết không phải hợp với tâm ý của Lục hoàng tử? Tề Túc cười lạnh hỏi lại.
Ân Cửu Dạ lại chỉ nói: Ta không cần mạng của người Tề gia các ngươi.
Tề Túc sững sờ, dường như có chút không dám tin, lại thử thăm dò hỏi ngược lại: Vậy Lục hoàng tử muốn cái gì?
Ân Cửu Dạ môi mỏng hé mở: Ta muốn Bắc Bắc thắng Tề gia các ngươi.
Phải, tính mạng những người này, cao thấp giàu nghèo, đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, hắn đối với cái này cũng không có hứng thú, hắn muốn chẳng qua là Mộc Tịch Bắc có thể thắng, nàng khổ tâm trù tính, vì chỉ muốn đánh bại Tề gia.
Nếu nàng muốn, hắn liền giúp nàng hoàn thành, chỉ cần nàng yêu hắn, hắn nguyện ý cho nàng tất cả mọi thứ, dung túng nàng, sủng ái nàng, cho dù nàng lấy thương tổn tới mình làm đại giới, hắn cũng nguyện ý ở bên nàng, hoàn thành tất cả tâm nguyện của nàng.
Đây là một loại dung tung không có giới hạn, dung túng nàng tùy hứng, dung túng nàng cố tình gây sự, dung túng nàng hết thảy hết thảy, chỉ cần nàng còn đang ở dưới cánh chim của hắn, thì hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ nàng hoàn thành tất cả những việc nàng cần phải làm.
Cho nên, hắn chỉ cần Tề Túc đi thừa nhận chính mình là hung thủ, để cho Tề Tuấn biết, để cho mọi người biết, lần này, nàng lại thắng.
Tề Túc biết lời của Ân Cửu Dạ chính là lời nói thật, nếu như mình không chịu đi thừa nhận, hắn ta có khi sẽ lợi dụng biện pháp nhiếp hồn thuật giết chết người của Tề gia, thậm chí là thao túng người Tề gia làm ra một chút chuyện gì mà chính mình cũng không biết, cuối cùng từng người đều mất mạng.
Nhưng nếu như hắn đi thừa nhận tội danh này, mặc dù cuối cùng Tề gia có thể sẽ gặp cảnh bị giáng chức, nhưng theo như lời mà Ân Cửu Dạ nói tới, hắn muốn chỉ là Mộc Tịch Bắc thắng trong trận tranh đấu này, như vậy tính mạng của Tề gia có thể sẽ được bảo toàn.
Tề Túc cẩn thận phân tích, nhưng trong lòng thì kinh hãi không thôi, dường như sự tình đến loại tình trạng này, hắn căn bản cũng không có lựa chọn, cuối cùng chỉ có thể thử ôm tâm lý một lần, hi vọng dùng cái chết của mình bảo toàn người của Tề gia.
Mọi người thấy buổi tang lễ lại có thể sinh ra một trận phong ba như vậy, trong lúc nhất thời thần sắc có chút phức tạp, đây là trời muốn diệt Tề gia sao?
Bên ngoài cuồng phong gào thét,bài vị trên linh đường đột nhiên bị thổi tới trên mặt đất, cũng không biết sao, màn che trước đó còn treo vô cùng an ổn lại tự nhiên rớt xuống.
Mà rớt xuống theo màn che, lại là một cái bài vị!
Mọi người quay đầu nhìn, dường như muốn nhìn một chút đây là bài vị của ai.
Thế nhưng lại nhìn thấy trên đó viết Tề Tĩnh chi vị, trong lúc nhất thời sắc mặt do dự, Tề phi không phải đã bị giáng chức thành nô tịch sao, huống chi bởi vì tư thông với Thái tử, cho nên còn bị vô số người phỉ nhổ cùng bài xích.
Nhưng trước mắt, Tề gia lại giấu bài vị này đến sau màn che? Chẳng lẽ nói trước đó mình lại dâng hương hành lễ cho dâm oa đãng phụ này?
Vừa nhận thức ra điều này, khiến cho không ít người đều cảm thấy bất mãn, nếu thắp cho Tề Huy một nén hương, kia ít nhiều là kính trọng, nhưng mà Tề phi này làm ra loại chuyện như vậy, làm sao xứng được nhiều người bái tế như vậy, thật sự là trò cười!
Tề đại nhân... Ngươi đây là ý gì... Ngươi để cho ta đường đường là nguyên lão tam triều dâng hương cho một nữ nhân loạn luân yêu đương vụng trộm...
Đúng vậy Tề đại nhân, việc này ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích....
Tề gia các ngươi không phải danh môn tướng lãnh sao, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy....
Tiếng khiển trách truyền đến liên hồi, phần lớn đều là biểu thị bất mãn của mình, cây đổ bầy khỉ tan, địa vị hiện giờ của Tề gia đã rớt xuống không ít, binh quyền thì bị cắt bớt không còn thừa bao nhiêu, cho nên trong lúc nhất thời, người muốn giẫm lên Tề gia hai cước thật sự là không hề ít, cho dù chỉ là dùng lời nói ngụy trang công khai lên án.
Cho nên, tình hình hiện tại có chút hỗn loạn, người đi theo Tề gia cũng đã bắt đầu quay lại đầu thương, thanh danh của Tề gia trong nháy mắt bị ném xuống!
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lộ ra một chút ý cười, dường như hết sức vui vẻ nhìn thấy loại tình cảnh trước mắt, dù sao Tề gia là dựa vào chiến công lập nghiệp, cho nên muốn hủy đi Tề gia, trước hết phải dao động hình tượng và địa vị ở trong lòng binh sĩ.
Mộc Tịch Bắc chỉ cho rằng bài vị này là người Tề gia làm ra, dù sao cảm thấy Tề phi bị oan không thấu cũng có lý do được mọi người tế điện, Mộc Tịch Bắc chỉ cho rằng Tề gia đại khái là muốn Tề phi ra đi an tâm.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy ý cười bên môi nữ tử, ánh mắt cũng nhu hòa lên, xem ra, hắn phóng bài vị này coi như có chút hiệu quả.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta cảm mạo trở nên nặng hơn. Khó chịu muốn chết... Hai ngày này có thể sẽ hơi ít, các bảo bối thứ lỗi, nếu như chỗ nào có sai lầm có thể vạch ra, ta sửa lại một chút...
Hôm nay không muốn đi học, muốn xin nghỉ ở phòng đi ngủ... Thật rối rắm