Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 168 - Chương 105: Mũi Tên Bắn Lén

Trước Sau

break
Thanh Từ lấy ra một bộ kỵ trang chu sa màu đỏ, sợi tơ kim sắc nơi ống tay áo thêu thành vân văn, may mấy viên bảo thạch màu sắc sặc sỡ đan xen, cổ áo lật ra bên ngoài, đồng dạng cũng là kim tuyến may thành mấy viên bảo thạch màu sắc sặc sỡ nhỏ vụn, chỉ là hơi nhỏ hơn một chút, cả kiện y phục, đường may tinh mịn, vô cùng tinh xảo.

Mộc Tịch Bắc mặc lên người lập tức liền tinh anh không ít, thân thể mềm mại không xương lại đem một thân kỵ trang mặc ra tư thế hiên ngang khí thế sắc bén, trong lúc giơ tay nhấc chân ngược lại không có ngượng ngùng của nữ nhi gia, mặc dù cả người trắng nõn mềm mại ngập nước, nhưng lại không thể nào che giấu được một thân khí độ cùng phương hoa kia.

Thanh Từ nhìn Mộc Tịch Bắc không khỏi giật mình, nữ tử trước mặt cười tươi như hoa, nét mặt rực rỡ, lại mang theo một phần ngạo nghễ kiêu sa, tựa như nữ tử tươi đẹp hạnh phúc nhất trên thế gian này, khiến cho Thanh Từ sinh ra một loại ảo giác, tiểu thư nhà mình đang ở trên một vùng thảo nguyên rộng lớn giơ roi giục ngựa, tùy ý vui cười, càng làm cho Thanh Từ cảm thấy, tiểu thư nhà mình hẳn phải có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian này, hẳn phải là công chúa chân chính được người người yêu thương sủng ái.

Mộc Tịch Bắc mang một đôi giày nhỏ màu đỏ xuyết dây tua, hé ra khuôn mặt tươi cười liền đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, thời tiết vừa vặn, trừ nhiệt độ hơi thấp, cơ hồ khiến người ta cho rằng nơi đây vẫn là ngày hè chói chang.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đám nam nhi đã đánh trống trận, còn chưa chờ thu săn chính thức bắt đầu, liền nhịn không được từng người cưỡi chiến mã phân cao thấp, so đấu kỵ thuật, tiếng cười sảng khoái vang xa.

Tiếng trống vang lên từng hồi, có thanh âm nam tử hò hét, cũng có thanh âm nữ tử góp phần trợ uy, ánh nắng mặt trời bao phủ ở trên thân những người này, khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy, cách những ngày lục đục với nhau là xa xôi như vậy, những thiếu nam thiếu nữ kia đơn giản mà tốt đẹp như vậy.

Các nữ tử vây quanh bên ngoài đấu trường, cách ăn mặc khác nhau, có người thì mặc kỵ trang như Mộc Tịch Bắc, có người thì ăn mặc trang phục diễm lệ dường như là muốn thể hiện mỹ lệ của mình, còn một số người thì mặc trang phục nhẹ nhàng mang theo vài phần sảng khoái ra trận, màu sắc rực rỡ tập trung thành một nhóm, ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mộc Tịch Bắc cũng đi tới, tiến đến phía trước đúng lúc nhìn thấy một đoàn nam tử đang ghìm chặt dây cương, từng người vận sức chờ phát động, dường như chỉ còn chờ hiệu lệnh tiến công.

Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân thuộc về mình, ánh mắt hàm chứa ôn nhu, khóe miệng chứa ý cười, khiến cả người nữ tử càng thêm rực rỡ, trong nháy mắt không biết hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người.

Ân Cửu Dạ vẫn luôn lôi kéo dây cương liếc mắt một cái liền thấy được Mộc Tịch Bắc ở trong đám người, trong mắt lóe lên vài phần kinh diễm, nhưng lại không biết vì sao mà nhíu chặt lông mày, tự nhiên dẫn tới từng đợt reo hò của thiếu nữ, hai gò má đỏ bừng, Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu nhíu đầu mày, dường như đang hướng nam tử lên án.

Ân Cửu Dạ lại dùng mắt đen nhìn lướt qua những nữ tử kia, tiếng reo hò lại đột nhiên im bặt, một đám cũng không biết rốt cuộc là mình mất tâm thần hay là vì đột nhiên sinh ra sợ hãi.

Ân Cửu Dạ một thân kỵ trang màu đen dùng tơ vàng ngân tuyến thêu long văn, chỉ là ống tay áo lại có thêm hai đóa hoa Kinh Cức màu hồng quỷ dị, khiến Mộc Tịch Bắc không khỏi thổi phù một tiếng bật cười, nhưng cũng may làn da của Ân Cửu Dạ rất trắng, lớn lên lại đủ để so sánh với yêu nghiệt, cho nên mặc cái gì cũng chỉ tạo cơ hội cho người khác tán dương.

Mà đối lập hoàn toàn với Ân Cửu Dạ lại là An Nguyệt Hằng một thân kỵ trang màu trắng, màu trắng đơn giản khiến An Nguyệt Hằng mặc ra vài phần khí thế nhẹ nhàng khoan khoái, hiền hoà mà ôn nhu, cũng không như Ân Cửu Dạ mang theo lực công kích mạnh mẽ, mà tựa như một chén trà thơm nhàn nhạt, tản ra hương vị thanh nhã ôn hòa.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lướt qua trên người An Nguyệt Hằng, tiếp tục đánh giá mấy người còn lại trong đoàn, có Tề Tuấn, có Triệu Loan Kiệt, có Lư Dẫn Minh, còn có Bạch Trúc, còn có một số khuôn mặt Mộc Tịch Bắc không quen thuộc lắm, từng người đều là con em thế gia thân phận bối cảnh cực kì tôn quý, Mộc Tịch Bắc nhìn ra được, đoàn người này sợ là diễn trọng đầu, cho nên mới tập hợp cùng một chỗ, như vậy mới có trò hay để xem.

Ánh mắt An Nguyệt Hằng cũng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, từ chớp mắt nàng đi tới, cơ hồ khiến cho người ta không dời ra được, rút đi màu lam trong trẻo lạnh lùng, bỗng nhiên khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác nữ tử này như ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến hắn sâu sắc cho rằng nàng đang thiêu đốt sinh mệnh, làn da trắng nõn gần như có thể chiết xạ ánh mặt trời kia, tựa như một khối bạch ngọc thanh lương, lại tựa như một đóa Tuyết Liên trên Thiên Sơn, thuần khiết mịn màng, không nhiễm một chút tì vết.

Nữ tử tươi cười như hoa, một thân kỵ trang vừa người, không lớn không nhỏ, cũng được nữ tử mặc ra mấy phần khí thế khiến cho người ta sợ hãi thán phục, tuyệt không phải những nữ tử thô tục dong chi tục phấn hoặc là suốt ngày múa đao lộng côn có thể so sánh.

Dời ánh mắt, An Nguyệt Hằng lúc này mới nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh như một đóa Tiểu Bạch hoa đứng ở một bên, bụng hơi phình ra, trên mặt mang ý cười hạnh phúc, nhưng hắn đột nhiên lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, hình như khí thế khắp người Ngũ Thanh Thanh lập tức đã yếu đi, tựa như thấy được diễm lệ nồng nặc, lại nhìn kiểu thanh lịch ôn nhu yếu nhược kia, liền cảm giác thật sự là tái nhợt, khiến người ta không đề nổi hứng thú.

An Nguyệt Hằng cũng không biết mình là từ lúc nào thì bắt đầu, chỉ cần lúc Mộc Tịch Bắc ở đây, thì thường thường có thể hấp dẫn tầm mắt của mình đầu tiên, hút toàn bộ tầm nhìn của mình qua, điều này không khỏi làm trong lòng An Nguyệt Hằng sinh ra vài phần khác thường.

Ngũ Thanh Thanh vẫn là người nhạy cảm như cũ, đến khi xác định An Nguyệt Hằng đã dời ánh mắt về đấu trường, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc một thân áo đỏ, màu đỏ chu sa kia, hừng hực khí thế, tựa như một đóa Hồng Liên nở rộ ở Địa Ngục, chỉ cảm thấy cực kì chói mắt, nàng cũng không bỏ qua, khi An Nguyệt Hằng quay đầu, lại nhìn về phía nữ tử kia đầu tiên! Điều này khiến trong lòng Ngũ Thanh Thanh đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười một tiếng với Ngũ Thanh Thanh, liền đem ánh mắt dừng ở trên người Ân Cửu Dạ, lần này Ngũ Thanh Thanh có thai đã được mấy tháng, trước đó nàng sẽ ngẫu nhiên ra tay giúp Bắc Bang công chúa đối phó Ngũ Thanh Thanh, để thế lực hai người đạt tới một mức độ cân bằng, để Bắc Bang công chúa sẽ không sớm chết bởi tay Ngũ Thanh Thanh.

Nàng muốn chính là thế lực hai người ngang nhau tranh đấu, không ngừng đảo loạn hậu trạch của An Nguyệt Hằng, để hậu viện mất cân bằng, mà từ sau khi Ngũ Thanh Thanh có thai, Mộc Tịch Bắc lại tìm lý do, bảo Bắc Bang công chúa ngừng đối phó Ngũ Thanh Thanh, cho nên Ngũ Thanh Thanh mang thai đứa bé này ngược lại sống rất yên ổn, trôi qua không ít ngày tháng thanh nhàn.

Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc không thể không nói lá gan của Ngũ Thanh Thanh quả thật là lớn, đang mang thai, nhưng cũng có thể làm cho An Nguyệt Hằng đưa đến bãi săn, thật sự là không sợ xảy ra chuyện ha.

Một tiếng kèn lệnh thổi lên, hơn mười con tuấn mã lao ra vùn vụt, cuộn lên từng đợt khói lửa, vó ngựa rầm rầm như đông lôi, mang theo khí thế lôi đình của vạn quân, từng nam tử cẩm y hoa phục giục ngựa giơ roi, kẹp chặt bụng ngựa, liền xông ra ngoài.

Tâm Mộc Tịch Bắc cũng không nhịn được khẩn trương theo, một đôi mắt đẹp tập trung vào tình hình thi đấu trên sân, nhìn không rời mắt.

Vĩnh Dạ quận chúa nhìn thật khẩn trương. Ngũ Thanh Thanh chủ động đi tới bên người Mộc Tịch Bắc, cùng Mộc Tịch Bắc nói chuyện với nhau.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc đều ở trên người Ân Cửu Dạ, làm sao có thời gian quan tâm Ngũ Thanh Thanh, chỉ thuận miệng qua loa nói: Không phải mọi người cũng rất khẩn trương sao?

Ngũ Thanh Thanh cũng không giận, vẫn như cũ mở miệng nói: Người khác khẩn trương phần lớn là bởi vì nơi này có người trong lòng của bọn họ, chẳng lẽ trong những người này cũng có người trong lòng của Vĩnh Dạ quận chúa?

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, trong mắt mang theo một tia trào phúng nhìn về phía Ngũ Thanh Thanh, mở miệng nói: Cái này hình như không liên quan đến Trắc Phi nương nương đi? Nương nương ngài vẫn nên cẩn thận bụng của ngài một chút thì hơn, nơi này mặc dù ít rối loạn, nhưng cũng cực kì nguy hiểm, nếu như đứa nhỏ này xảy ra vấn đề gì, Vương gia không thiếu được muốn trách tội đến trên thân ngài.

Ngũ Thanh Thanh chỉ cảm kích cười cười: Đa tạ Vĩnh Dạ quận chúa lo lắng, thực sự không thể tưởng được ta và quận chúa chỉ có vài lần duyên phận, vậy mà quận chúa lại quan tâm ta như vậy, thật sự khiến trong lòng Thanh Thanh cảm động không thôi, hazz, đáng tiếc Vương phi tính tình ác liệt, mặc dù cũng đối xử với ta vô cùng tốt, nhưng cuối cùng tính tình khác biệt, không thể sống chung với nhau, nếu như ta có thể có được một người tỷ muội như Quận chúa cùng nhau ở trong vương phủ, coi như đã cảm thấy mỹ mãn.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên mỉm cười, Ngũ Thanh Thanh thật đúng là dối trá trước sau như một, ngay cả lời nói không hảo tâm của nàng cũng giả bộ như đang quan tâm nàng ta, có điều nàng còn chưa tìm tới nàng ta, nàng ta đã tới cửa thăm dò nàng trước, nhưng không thể không nói Ngũ Thanh Thanh ẩn giấu cũng cực sâu, cho dù đấu đá với Bắc Bang bang công chúa lợi hại như vậy, nhưng cũng không hề nói đến một câu nàng không phải, chỉ nói tính cách không hợp, lại dùng lời nói muốn mình tiến vào Nhiếp Chính vương phủ để thăm dò tâm ý của mình.

Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, nhìn Ngũ Thanh Thanh trong mắt mang theo tia thương hại: Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, việc này sợ là quay đầu còn phải thương lượng với phụ thân một chút, dù sao không phải ai cũng đều nguyện ý đem nữ nhi mình gả đi làm thiếp, Trắc Phi nương nương ngài nói phải không?

Hai tay Ngũ Thanh Thanh nắm chặt vạt áo của mình, sắc mặt có chút mất tự nhiên, đại hôn ngày đó, là sự sỉ nhục cả đời này nàng cũng không thể quên, đời này Ngũ Thanh Thanh nàng, chưa từng mất mặt đến như vậy. Nhưng bây giờ, Mộc Tịch Bắc lại lấy chuyện này đến chế giễu nàng, được, được lắm!

Mộc Tịch Bắc đúng là mang theo ý tứ chế nhạo, ở trong phủ Nhiếp Chính vương ngoại trừ Chính phi, không phải đều là thiếp sao? Ngũ gia ngươi nguyện ý cầm nữ nhi đi làm thiếp, nhưng phủ Thừa Tướng ta cũng không nguyện ý nha.

Trên sân thi đấu càng ngày càng kịch liệt, có vài phần không khí khẩn trương kinh tâm động phách, hai người An Nguyệt Hằng và Ân Cửu Dạ tương đối ngang hàng, trong lúc nhất thời nhìn không ra ai thắng ai thua, hai thân ảnh một đen một trắng, giống như tia chớp, mang theo khí thế Phá Quân.

Có điều không thể không nói, khiến người kinh ngạc chính là, An Nguyệt Hằng là kiểu người thoạt nhìn vô cùng nho nhã trầm ổn, vậy mà thuật kỵ xạ cũng tinh xảo như vậy, Mộc Tịch Bắc biết, An Nguyệt Hằng không chỉ thuật kỵ xạ lợi hại, mà ngay cả võ công cũng cực kì cao cường, hắn thậm chí còn tinh thông thư hoạ, thông hiểu cổ sử, chỉ là vẫn tận lực biểu hiện bản thân thành khí thế ôn nhuận, sự trầm ổn kia chính là bức tượng vững vàng, so với những người bén nhọn và bộc lộ tài năng đều có khí thế hơn rất nhiều.

Có điều Mộc Tịch Bắc cảm thấy rất may mắn, An Nguyệt Hằng còn chưa thật sự đạt được địa vị vững chắc, dù sao bây giờ tuổi của hắn thực sự vẫn còn nhỏ, trải qua sóng gió cũng không nhiều, cho nên đối với Mộc Tịch Bắc mà nói vẫn còn có cơ hội.

Cách địa điểm cuối cùng vài trăm mét, ở trên thảm đỏ đặt hơn mười cái bàn lớn, trên mỗi cái bàn để một cung tên, đối diện với địa điểm cuối cùng có một cái bia ngắm, hai người đều cầm lấy tên trong tay, giương cung lắp tiễn nhắm ngay bia ngắm trước mặt liền bắn ra ngoài.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc chăm chú đi theo hai mũi tên, dựa theo động tác lấy tên, có vẻ như Ân Cửu Dạ chậm hơn một chút, như vậy cũng đã bị An Nguyệt Hằng đoạt tiên cơ, cũng không biết một tên này ai sẽ bắn chuẩn hơn.

Ân Cửu Dạ buông tên hơi chậm hơn An Nguyệt Hằng một chút, nhưng mũi tên kia lại mang theo tiếng gió gào thét, cắt qua không khí, gắt gao đi theo đuôi tên của An Nguyệt Hằng, trong nháy mắt chạm vào, lại trực tiếp chẻ mũi tên của An Nguyệt Hằng thành hai nửa.

Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây người, nội lực của Lục hoàng tử thật đúng là thâm hậu, vậy mà sinh sinh chẻ đôi mũi tên của Nhiếp Chính vương, nay mũi tên cũng đã không còn, làm sao bắn trúng bia ngắm.

Mà mũi tên của Ân Cửu Dạ sau khi xuyên qua mũi tên của An Nguyệt Hằng, liền phi thẳng đến bia ngắm của mình, ở trong ánh mắt sợ hãi thán phục của mọi người ghim trúng giữa hồng tâm, không khỏi tạo nên một mảnh kinh hô.

Khóe miệng Mộc Tịch bắc lộ ra ý cười nhàn nhạt, dựa theo lẽ thường mà nói, Ân Cửu Dạ bắn ra mũi tên này, bản thân nhắm chính là tên của An Nguyệt Hằng, thì sẽ rất khó để bắn tới hồng tâm của mình, bởi vì căn bản nó không phải nằm trên một quỹ tích, nhưng hắn nhắm phương hướng có vẻ cũng đã tính toán qua, muốn dựa vào lực ma sát của mũi tên An Nguyệt Hằng với mình, cho nên sau khi chẻ đôi mũi tên, đã làm cho tên của mình về tới con đường ban đầu.

Điểm này rất khó làm được, bởi vì không chỉ cần có nội lực cực mạnh, còn phải trải qua tính toán cực kì cẩn thận, có điều dựa theo kinh nghiệm của Mộc Tịch Bắc, An Nguyệt Hằng cũng chưa xuất toàn lực.

Trong lúc nhất thời trong đám người tiếng hò reo nổi lên bốn phía, không ít binh sĩ và các nữ tử vây xem đều mắt đầy sùng bái nhìn về phía Ân Cửu Dạ, An Nguyệt Hằng cũng cười mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: Chúc mừng Lục hoàng tử đoạt được hạng nhất.

Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, chỉ nói: Nhiếp Chính vương đã nhường.

Một đám nam tử theo sát phía sau hai người cơ hồ không phân tuần tự đi tới bàn mũi tên, cũng đều cầm lấy cung tiễn lắp cung bắn tên.

Tề Tuấn trà trộn ở trong nhóm người này, vị trí không trước cũng không sau, đứng ở mũi tên trước mặt, có người chặn lại hai bên, khẽ gật đầu với hắn một cái, lại nhìn tới, trên bàn mỗi người chỉ có một mũi tên, nhưng Tề Tuấn lại lấy hai mũi tên sáp lại với nhau, cũng không dễ nhận ra.

Tề Tuấn giơ cung lên, thừa dịp ánh mắt mọi người còn đang tập trung ở trên người Ân Cửu Dạ và An Nguyệt Hằng, trà trộn ở bên trong phần đông nhóm công tử, nhắm ngay Mộc Tịch Bắc một thân áo đỏ bắt mắt cách đó không xa.

Hai mắt híp lại, có vẻ đang ngắm chuẩn, khóe miệng hàm chứa một nụ cười quỷ dị, xuống tay là vừa mau vừa độc.

Ân Cửu Dạ đến đích cuối vừa quay lại đầu ngựa, lại giống như nhận ra có gì đó không đúng, trong nháy mắt quay đầu, lại nhìn thấy một mũi tên đã bay ra ngoài, mà mũi tên kia đang nhắm không phải người khác, đúng là nữ tử mình âu yếm.

Mà đứng ở bên kia Mộc Tịch Bắc đang cao hứng vì Ân Cửu Dạ, lại đang bị Ngũ Thanh Thanh quấn đến phiền lòng.

Tịch Bắc muội muội, ngươi là người tốt, tương lai nhất định sẽ gả cho một người tốt, nam tử trong thiên hạ này sợ là ít có ai có thể xứng với ngươi. Ngũ Thanh Thanh có chút ghen ghét nhìn làn da trắng nõn của Mộc Tịch Bắc, cho dù làn da của nàng cũng được bảo dưỡng vô cùng tốt, thế nhưng nàng luôn cảm thấy mình đã già, không tuổi trẻ đầy sức sống như Mộc Tịch Bắc, hơn nữa bởi vì có thai mà luôn ngờ vực vô căn cứ, có phải An Nguyệt Hằng ghét bỏ mình trở nên xấu đi, vì vậy mới không thích mình nữa hay không.

Mộc Tịch Bắc lại chuyên môn kích thích Ngũ Thanh Thanh nói: Không biết Ngũ Trắc Phi nghĩ Nhiếp Chính vương như thế nào? Ta thấy Nhiếp Chính vương ôn tồn lễ độ, ăn nói bất phàm, lại có quyền có thế, thật sự là tình nhân trong mộng của nữ tử chúng ta.

Bỗng nhiên, nhiều năm thói quen khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra một dự cảm không tốt, nháy mắt ngước mắt lại nhìn thấy một mũi tên phá không mà đến, mũi tên sắc nhọn đang nhắm ngay mình, mà Ân Cửu Dạ đã nháy mắt xoay người ném cung trong tay mình ra, dường như muốn đánh rơi mũi tên, nhưng bởi vì khoảng cách thật sự hơi xa, cho nên chỉ chạm đến đuôi tên, để phương hướng mũi tên hơi lệch đi một chút.

Ngũ Thanh Thanh không có võ công, lực chú ý chỉ một lòng tập trung vào lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Bắc, trong lòng không khỏi sinh ra một tia tàn nhẫn, trong nháy mắt ngã ngồi xuống đất, làm ra dáng vẻ bị người đẩy ngã ôm bụng nhẹ nhàng kêu đau.

Cùng lúc đó, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh thoát mũi tên phi như bay tới, nhưng dù cho như thế, tên kia vẫn cắt rơi một lọn tóc của nàng.

Mộc Tịch Bắc vừa mới đứng vững, liền thấy Ngũ Thanh Thanh đang ôm bụng mình ngồi ở dưới đất, giống như dáng vẻ bị người đẩy ngã.

Ân Cửu Dạ lập tức cưỡi ngựa chạy tới, An Nguyệt Hằng cũng theo sát phía sau, vẫn như cũ là một đen một trắng, đối lập thật rõ ràng.

Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc nhìn Ngũ Thanh Thanh, không khỏi nhếch miệng, Ngũ Thanh Thanh này dĩ nhiên là muốn ngã xuống để hãm hại nàng, nhưng không ngờ, lại trùng hợp như vậy, đụng phải một mũi tên bay tới, cứ như vậy, nàng thế nhưng là hãm hại mình không thành.

Ân Cửu Dạ cưỡi ngựa một đường bay lên không ít bụi bặm, trên mặt nam nhân đều là lo lắng, còn chưa tới nơi, liền nghiêng người xuống ngựa, trực tiếp chạy như bay tới, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, có chút thất kinh nắm lấy bả vai của Mộc Tịch Bắc, khớp xương trên ngón tay hiện lên ràng, nhìn nàng từ trên xuống dưới: Có sao không?

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười tươi: Đừng lo lắng, không có việc gì.

Ân Cửu Dạ lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, trong hai mắt tràn đầy âm tàn, vừa rồi lúc hắn nhìn sang liền phát hiện ra có một mũi tên mang theo tiếng xé gió khác biệt với những tên còn lại, bản năng phát giác được nguy hiểm mới có thể quay đầu nhìn lại, chỉ đáng tiếc, tên đã bắn ra, lại không trông thấy người bắn ra mũi tên này là ai, nếu để cho hắn biết được, hắn nhất định sẽ không dễ dàng cho qua!

Mộc Tịch Bắc có thể cảm nhận được nam nhân bất an, sau khi do dự một chút, cũng nâng lên hai tay, nhẹ nhàng vòng lấy thắt lưng nam nhân.

Mọi người dường như bị một màn bất thình lình này làm cho khiếp sợ, Lục hoàng tử và Vĩnh Dạ quận chúa.... Đây là... Đây là....

An Nguyệt Hằng ở trong chớp mắt mũi tên bay thẳng về phía Mộc Tịch Bắc, trái tim không khống chế được treo lên, cái loại cảm giác này giống như là ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí có thể so với một trận đánh bạc kinh tâm động phách, khiến hắn không khống chế được cũng đi theo tới, thế nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau, hắn đột nhiên cảm thấy cực kì áp lực mà từ trước đến nay không có, cái loại cảm giác này, giống như... Chua xót và ghen tị không nói ra được, đúng, là ghen tị, hắn vậy mà lại ghen tị nam nhân vẻ mặt âm trầm Lục hoàng tử, không vì cái gì khác, chỉ vì nữ tử kia nhẹ nhàng vòng lấy thắt lưng của hắn ta!

Trên mặt An Nguyệt Hằng rốt cục không còn ôn hòa như trước, Ngũ Thanh Thanh ngã ngồi dưới đất lúc này mới kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, liền nắm chặt nắm đấm, tức giận không thôi, làm sao lại trùng hợp như vậy, nàng vừa ngã xuống, mũi tên liền bắn tới, như vậy mọi người sẽ chỉ cho rằng nàng là bị mũi tên kia làm cho kinh sợ, mà không thể nào nói thành mình bị Mộc Tịch Bắc đẩy ngã.

Thậm chí nếu như lúc này mình nói là Mộc Tịch Bắc đẩy mình, mọi người cũng sẽ chỉ cảm thấy nàng ta ở lúc nguy hiểm vì cứu bản thân mình nên mới làm như vậy, bây giờ đứa con không có việc gì, mình ngược lại còn phải cảm tạ nàng ta, Ngũ Thanh Thanh liền quyết định không vào lúc này nói là Mộc Tịch Bắc đẩy ngã mình.

Ngũ Thanh Thanh ngồi dưới đất chờ An Nguyệt Hằng tới đỡ nàng dậy, lại chỉ nhìn thấy An Nguyệt Hằng sững sờ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, trong lòng không khỏi thầm hận, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, Ngũ Thanh Thanh nàng vậy mà không bắt được tâm của nam nhân, vậy mà lo được lo mất thế này!

Vương gia... Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh có chút trắng bệch, yếu ớt mở miệng với An Nguyệt Hằng.

Lúc này thần trí của An Nguyệt Hằng mới được gọi trở về, xuống ngựa đỡ Ngũ Thanh Thanh dậy, vẫn ôn hòa như trước mở miệng nói: Không bị dọa sợ chứ, có bị thương không?

Ngũ Thanh Thanh cũng ôm lấy An Nguyệt Hằng, nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt, điềm đạm đáng yêu mở miệng nói: Đều là thiếp thân không cẩn thận, suýt nữa thì làm tổn thương tới con nối dòng của Vương gia.

An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngũ Thanh Thanh, lại chẳng hiểu vì sao nhìn thấy bộ dạng này của Ngũ Thanh Thanh lại càng chán ghét nàng hơn, vì sao đồng dạng là một mũi tên, nữ tử kia liền có thể nhạy bén né tránh, sau đó lại là cười nói với Ân Cửu Sanh không có việc gì, vì sao nữ tử trong ngực mình lại bị dọa đến ngã ngồi xuống đất, hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu.

Tâm tình An Nguyệt Hằng không hiểu có chút phiền não, lờ mờ có thể cảm nhận được sự ăn ý và nhu hòa giữa hai người kia, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hai người rất xứng đôi, chẳng lẽ hắn thật sự già rồi?

Ân Cửu Dạ buông Mộc Tịch Bắc ra, nắm tay nàng đi đến mũi tên cắm vào trên đất, lấy một tay rút ra, trên đầu tên lóe ra ánh sáng màu lam, rõ ràng là tẩm độc, hơi thở của nam nhân lại bắt đầu âm trầm, đây rõ ràng là muốn mạng của Mộc Tịch Bắc!

Tề Tuấn đứng ở trong đám người có chút tiếc hận nhìn Mộc Tịch Bắc, thật sự là đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì đã có thể lấy được mạng của nàng ta, thật sự là đáng tiếc, Tề Tuấn cảm thấy cực kì tiếc nuối lắc lắc đầu, vẫn là một thân lục sắc xanh tươi như đêm qua, phiêu đãng trong gió.

Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế rốt cục xuất hiện, mang theo tia không vui mở miệng, một đám đại thần đi theo phía sau, có mấy người thân mặc kỵ trang, đang tính sau đó sẽ đi theo Hoàng đế vào rừng đi săn, còn có một số người vẫn như cũ là một thân quan phục, hình như chỉ tính toán quan sát một phen.

Một người thân nam tử mặc phục sức Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân lập tức nơm nớp lo sợ đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần với Hoàng đế.

Mộc Chính Đức vừa nghe xong, lập tức kéo Mộc Tịch Bắc đến bên cạnh mình bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, nhìn thấy Ân Cửu Dạ đứng ở bên người Mộc Tịch Bắc, giống như lơ đãng nhìn lướt qua.

Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy! Nếu như thương tổn tới Vĩnh Dạ quận chúa và Ngũ Trắc Phi, thì ngươi có thể đảm đương nổi sao? Hoàng đế nói năng có khí phách, rõ ràng hôm nay tinh thần không tệ.

Ti chức biết tội, còn xin Bệ hạ minh giám a!

Khởi bẩm Bệ hạ, theo ý kiến của vi thần, bây giờ vẫn nên tra ra hung thủ mới là chủ yếu. Gia chủ Ngũ gia mở miệng nói với Hoàng đế, cơ hồ suy đoán thành chuyện này là Mộc Chính Đức phái nhân thủ muốn mưu hại nữ nhi Ngũ Thanh Thanh của mình.

Hoàng đế trầm mặt gật gật đầu, mắt nhìn mũi tên trong tay Ân Cửu Dạ, lại nhìn về phía một loạt mũi tên ở đích cuối cùng, chỉ vào nơi đó mở miệng nói: Tới đó thử xem.

Mọi người gật đầu xưng vâng, theo sát bước chân của Hoàng đế đi tới, một đoàn người rầm rộ, dường như cũng đang chú ý tình thế phát triển.

Trong lòng Triệu Loan Kiệt căng thẳng, lúc hắn vừa mới chạy đến chỗ dây đỏ, phát hiện trên bàn mình vậy mà chỉ có một cây cung, căn bản không có tên, còn chưa kịp hỏi thăm Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân phụ trách phân phát cung tên ngự dụng, thì đã xảy ra một màn sau đó, rồi sau đó còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, Hoàng đế cũng đã đến nơi.

Trong mùa thu săn này cung tên đều là người trong cung thống nhất phân phát, mặc dù ở thời điểm chính thức đi săn cũng có thể sử dụng cung tên của mình, nhưng như mấy kiểu tranh tài này, để cho công bằng, thì đều dùng cung tên giống nhau, mà lần này người phụ trách phân phát cung tên, chính là thay thế vị trí Liễu Vượng tân nhiệm Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Hoàng Hải.

Triệu Vu Giang nhìn thấy con trai nháy mắt với mình, trong lòng cũng trầm xuống, cái này sợ là có người hãm hại bọn họ.

Lấy Hoàng đế cầm đầu một đoàn người đứng ở phía trước một hàng bia ngắm, rõ ràng có thể nhìn thấy trên một loạt bia ngắm thì bia ngắm của người nào không có mũi tên.

Trong lòng mọi người tựa hồ cũng đều sáng tỏ ý tứ của Hoàng đế, trò tranh tài kỵ xạ này, bình thường chỉ có một mũi tên, đã có người hỗn loạn bắn ra, như vậy cũng liền mang ý nghĩa tất nhiên trên bia ngắm của một người sẽ không có mũi tên, chỉ cần nhìn bia ngắm này, thì sẽ biết là người phương nào gây nên.

Mộc Tịch Bắc đi theo bên người Mộc Chính Đức, nhìn nhìn một hàng bia ngắm, lại nhíu mày, chuyện này sao có thể đơn giản như vậy, tất cả mọi người có thể nghĩ đến chỉ cần tìm ra trên bia ngắm của ai không có mũi tên là được, như vậy người muốn giết nàng sao lại không nghĩ ra, chỉ sợ sẽ lại giá họa đến trên đầu người phái Tướng phủ thôi.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt âm u cực kì không thoải mái từ đầu đến cuối đều nhìn nàng chằm chằm, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt kia, không phải người khác, chính là tam tử Tề gia Tề Tuấn, một thân màu xanh biếc ở trong gió phá lệ rêu rao, so với rừng cây ở xa xa đều bắt mắt hơn, phối hợp với da thịt trắng nõn, chính là con cháu thế gia cực kì không tốt.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc lập tức liền lạnh đi hai phần, mũi tên bắn lén này sợ là chỉ có Tề Tuấn bắn ra, chỉ là dựa theo tính tình của Tề Tuấn, e rằng cũng đã lưu lại hậu kế, tuyệt sẽ không hoàn toàn ký thác hi vọng vào trên một mũi tên này, như vậy kế tiếp chuyện này chính là giá họa, chỉ là người này là...

Tề Tuấn thấy Mộc Tịch Bắc khóa chặt lông mày, lộ ra một nụ cười, mang theo vài phần kinh tủng và làm cho người ta không thoải mái, tựa như rắn độc đang le lưỡi quấn quanh yết hầu của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, ý cười của Tề Tuấn càng sâu, cũng chuyển ánh mắt đến trên mục tiêu.

Hai cái bia kia là của ai? Hoàng đế chỉ vào hai cái bia ngắm không có mũi tên mở miệng nói.

An Nguyệt Hằng và Triệu Loan Kiệt đồng thời đứng dậy, mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, một cái là của vi thần.

Lông mày Hoàng đế cau lại, trên dưới đánh giá hai người một phen, sau đó mở miệng nói: Mũi tên của các ngươi đâu?

An Nguyệt Hằng mở miệng trước tiên: Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần và Lục hoàng tử dẫn đầu đến vị trí dây đỏ, đồng thời bắn tên, chỉ là tài bắn cung của Lục hoàng tử cao siêu, nửa đường đã chẻ đôi mũi tên của vi thần, cho nên mũi tên của vi thần rơi ở nửa đường, cũng không chạm đến hồng tâm, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.

Hoàng đế nhìn An Nguyệt Hằng một cái, gật gật đầu, tiếp theo dời ánh mắt về phía Triệu Loan Kiệt, Triệu Loan Kiệt mặc dù tỉnh táo, nhưng trên chóp mũi vẫn rịn ra một tầng mồ hôi mịn, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút giống Triệu Vu Giang, hơi có phong phạm của học sĩ, không nóng không lạnh.

Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần và phần đông công tử cùng nhau đến bàn để cung tên, chỉ là lúc vi thần muốn lấy mũi tên, lại phát hiện trên bàn vi thần chỉ có một bộ cung tên, cũng không có mũi tên, đang muốn hỏi thăm trọng tài, lại phát hiện bên phía Ngũ Trắc Phi và Vĩnh Dạ quận chúa đã xảy ra chuyện, liền cũng bị hấp dẫn lực chú ý, sau đó theo mọi người chạy tới, quan sát tình hình. Cứ việc Triệu Loan Kiệt có chút khẩn trương, nhưng vẫn đem sự tình trình bày hết sức rõ ràng.

Chân mày Triệu Vu Giang nhăn đến lợi hại, con của mình đây là bị người hãm hại, có điều nghĩ đến Mộc Chính Đức sẽ không tin tưởng, như vậy chí ít còn có phủ Thừa Tướng tương trợ, còn có người nữ nhi kia của Mộc Chính Đức, con của mình có lẽ còn chưa đến mức đi đến tuyệt lộ.

Triệu Vu Giang đem hi vọng ký thác vào trên người hai cha con Tướng phủ, trải qua một loạt chuyện tình, hắn hết sức coi trọng nữ tử Mộc Tịch Bắc này, lại bởi vì đi theo Mộc Chính Đức nhiều năm, mơ hồ cũng đã đoán ra vài phần dã tâm của Mộc Chính Đức, cho nên ông chắc chắn tương lai hai cha con tất nhiên sẽ có địa vị cực cao, đây là một trận đánh cược kinh thiên, nhưng mà Triệu Vu Giang nhìn như một người học sĩ lại có can đảm hạ tiền đặt cược này.

Lúc trước, ông đoán được tương lai Mộc Tịch Bắc tất nhiên là sẽ không ai bì nổi, cho nên muốn tác hợp con của mình với nàng, nhưng sau khi trái lo phải nghĩ, Triệu Vu Giang rất lý trí cho rằng, nhi tử nhà mình không đủ để xứng đôi với nữ tử này, cho nên dời ánh mắt đến trên người Mộc Tịch Hàm.

Triệu Vu Giang cho rằng, bằng vào giao tình hai nhà Triệu Mộc, cửa hôn sự này nhất định là không có vấn đề, cũng coi như cho sau này một cái bảo đảm, nhưng chưa từng nghĩ, ông chỉ vừa mới biểu lộ ra ý tứ này, thì đã bị Mộc Chính Đức cự tuyệt, cái này khiến Triệu Vu Giang trong một khoảng thời gian dài không sờ rõ tâm tư của Mộc Chính Đức.

Thẳng đến sau này lúc truyền ra tin Mộc Chính Đức cố ý đem Mộc Tịch Hàm gả cho phủ Lôi Đô úy, Triệu Vu Giang mới phát hiện, Mộc Chính Đức dường như chỉ xem Mộc Tịch Hàm như một con cờ, cho nên con cờ này cấp cho Triệu gia là chỗ vô dụng, ngược lại sẽ hại con của chính mình, bằng vào giao tình nhiều năm như vậy, Mộc Chính Đức mới không đồng ý cửa hôn sự này.

Hai mắt Mộc Chính Đức hơi nheo lại, đánh giá cảnh tượng trước mắt, nhưng trong lòng thì nói, chuyện này cũng không dễ làm...

Nếu như Bắc Bắc hoặc là chính mình ở đây, cho dù không có chứng cứ cũng sẽ tạo ra một ít chứng cứ, nhưng Triệu Loan Kiệt rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, cho dù lúc ấy đã đoán được mục đích của chuyện này, sợ là cũng không kịp phản ứng, chớ đừng nói chi là lợi dụng thời gian này tạo ra chứng cớ gì đó.

Mộc Chính Đức nghĩ đến đây, đem ánh mắt nhìn đến trên người Mộc Tịch Bắc, đã thấy nàng cũng nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tốt.

Lúc ngươi sắp xếp cung tên có sơ hở gì không? Hoàng đế mở miệng hỏi Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân.

Người gọi là Hoàng Hải vuốt vuốt mồ hôi trên trán, mang theo kinh hoảng mở miệng nói: Hồi bẩm Bệ hạ, đây tuyệt đối sẽ không sai, vi thần và tiểu binh bên người cùng nhau sắp xếp, trên mỗi bàn đều là một cây cung một mũi tên, chắc chắn sẽ không gây ra sai lầm gì.

Lông mày Hoàng đế nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, trong lúc nhất thời lại không biết nên giải quyết như thế nào, hiện tại chứng cớ này cho thấy, mũi tên của Triệu Loan Kiệt không rõ tung tích, mũi tên của những người còn lại, đều vững vàng cắm vào trên bia ngắm, như vậy nói cách khác, người bắn lén tạm thời chỉ có thể bị tố định là Triệu Loan Kiệt rồi.

Mộc Tịch Bắc cũng bất động thanh sắc đánh giá tên phó thống lĩnh Cấm Vệ quân mới lên này, ban đầu sau khi xử lý Liễu Vượng, nàng cho rằng Bạch Trúc sẽ đem đội ngũ của Liễu Vượng xếp vào nhân thủ của hắn, nhưng sự tình dường như cũng không đơn giản như vậy, Hoàng đế vậy mà tự mình bổ nhiệm một người tên là Hoàng Hải làm Phó thống lĩnh, Mộc Tịch Bắc nghe nói, Hoàng Hải này là người trọng tình trọng nghĩa, thanh danh vang xa, cho nên Hoàng đế mới dám bắt đầu dùng hắn.

Có điều mặc dù Bạch Trúc không san bằng Cấm Vệ quân, nhưng chắc chắn cũng có thể vung tay hô hào, tin rằng ở chỗ của Hoàng Hải có không ít người đều là người của Bạch Trúc.

Mộc Tịch Bắc tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát tên Hoàng Hải này, xem hắn có gì khả nghi không.

Hoàng Hải chỉ hơi cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, trên mặt chảy xuống không ít mồ hôi.

Hoàng đế lại mở miệng hỏi Triệu Loan Kiệt: Ngươi xác định trên bàn của ngươi là không có tên? Hoặc là xung quanh ngươi có người nào trông thấy, có ai có thể làm chứng cho ngươi không?

Triệu Loan Kiệt cau mày, lúc ấy vó ngựa rầm rầm, bụi đất nổi lên bốn phía, cả đám đều tranh cướp giành giật nhau phân cao thấp, tức thì bị An Nguyệt Hằng và Ân Cửu Dạ kích thích nhiệt huyết sôi trào, đều nghĩ nhanh chóng thả tên trong tay mình ra, ai có thời gian đi để ý đến trên bàn của hắn có mũi tên hay không? Huống hồ, người xung quanh hắn một người là Lư Dẫn Minh, một người là Bạch Trúc, hai người kia đều không có giao tình gì với nhà mình, không lửa cháy đổ thêm dầu cũng đã không tệ rồi, làm sao sẽ đứng ra làm chứng cho mình.

Hoàng đế trầm mặc một hồi đang muốn mở miệng, Mộc Chính Đức lại vượt lên trước một bước: Bệ hạ, không bằng đi chỗ dây đỏ nhìn một chút đi, có lẽ có thể tìm thấy manh mối gì đó.

Hoàng đế nghe xong cũng chỉ đành gật gật đầu, ai bảo người nhất phái Tướng phủ hiện tại đang là trợ lực của mình, nếu như thật sự động ai, kia thật đúng là rút dây động rừng.

Một đoàn người lại dời bước theo Hoàng đế, đi tới chỗ dây đỏ, Mộc Tịch Bắc hơi tiến lên chút, để Triệu Loan Kiệt cùng những người khác đều có thể ở trong tầm mắt của mình, cẩn thận quan sát hết thảy xung quanh mình.

Lông mày Mộc Tịch Bắc vẫn khóa chặt, trong mắt đều là vẻ ngưng trọng, cái bàn này đều giống nhau, căn bản không nhìn ra có cái gì khác thường, vật chứng là không thể trông cậy vào, xem ra lần này Triệu Loan Kiệt có chút nguy hiểm rồi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn phải cứu Triệu Loan Kiệt, dù sao hắn là nhi tử của Triệu Vu Giang, người này có thể nói là cực kỳ trọng yếu, nếu như Triệu Loan Kiệt bị bọn người Tề Tuấn xử lý, như vậy đối với nhất phái mình mà nói, tuyệt đối là tổn thất nặng nề, mặc dù vừa mở màn phái mình có nhỉnh hơn một chút, nhưng lần giao thủ này phái mình lại rơi xuống dốc, đây tuyệt đối không phải một chuyện tốt.

Tề Tuấn nghiêng miệng cười nhìn Mộc Chính Đức, chờ xem ông ta phải làm sao để xử trí chuyện này, trong mắt mờ hồ mang theo càn rỡ cùng đắc ý, Mộc Chính Đức thuỷ chung híp mắt, nhưng cũng không tìm được chứng cớ gì.

Hoàng đế thấy vậy, sắc mặt không tốt mở miệng nói: Trước giam Triệu Loan Kiệt lại đi, đợi sau khi hồi cung rồi lại định đoạt.

Rất nhanh liền có người áp giải Triệu Loan Kiệt đi, Triệu Vu Giang nhìn con của mình, dùng ánh mắt nói cho hắn biết vạn sự phải cẩn thận, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ra.

Triệu Loan Kiệt gật gật đầu, cũng không giải thích thêm, Hoàng đế nhìn phó thống lĩnh Cấm Vệ quân phụ trách mũi tên ngự dụng nói: Hoàng Hải giám thị không tốt, kéo xuống đánh mạnh hai mươi đại bản!

Vâng, Bệ hạ. Rất nhanh liền có người kéo Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân xuống.

Hoàng đế thấy vậy, lúc này mới hơi lộ ra một khuôn mặt tươi cười, giơ lên cung tên trong tay, mở miệng nói với một đám người đang dự định tiến vào rừng đi săn: Hôm nay là thủ săn, nhất định phải thắng lợi trở về, ai cũng không được phép làm nam nhi Tây La ta mất mặt!

Thắng lợi trở về, thắng lợi trở về, giương uy cho nước ta, giương uy cho nước ta! Mọi người cùng nhau giơ lên cung tên trong tay mở miệng hô to.

Mà Hoàng đế lại mang theo cả đám người đi đến bãi săn, mà người phái Tướng phủ Mộc Chính Đức thì lại lưu lại không ít.

Mộc Tịch Bắc an tĩnh đứng ở một góc, Tề Tuấn làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy lấy đi mũi tên kia mà không lộ ra dấu vết đây, mặc dù bên cạnh Tề Tuấn có hai người yểm hộ, nhưng phải biết rằng Bạch Trúc và Lư Dẫn Minh cũng không phải kẻ ngồi không, làm sao sẽ không phát hiện ra chứ?

Lư Dẫn Minh thì rất có thể sẽ giúp đỡ Tề Tuấn che giấu, nhưng chẳng lẽ Bạch Trúc cũng không chú ý tới sao? Xem ra quay đầu phải tìm Bạch Trúc hỏi một chút mới được.

Mộc Tịch Bắc vẫn cảm thấy Tề Tuấn ra tay thật sự là quá nhanh, rốt cuộc là dùng biện pháp gì lấy được mũi tên, lại còn tẩm độc vào trên mũi tên đây? Hai người bên cạnh lại làm thế nào để che giấu giúp Tề Tuấn?

Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối khóa chặt lông mày, nhìn một hàng bàn nhỏ bên kia, trong đầu một lần lại một lần mô phỏng tình hình lúc đó.

Mộc tướng... Triệu Vu Giang rốt cục nhịn không được mở miệng với Mộc Chính Đức, Triệu Loan Kiệt chính là mệnh căn của ông, nên nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Mộc Chính Đức lại đưa tay làm động tác ngăn lại, cũng không nhìn Triệu Vu Giang, chỉ ôm lấy hai tay của mình, xoa xoa tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì, Triệu Vu Giang có chút lo lắng, nhưng cũng không mở miệng tiếp, cả đám vây xung quanh Mộc Chính Đức, đều lẳng lặng đứng chờ, ánh mắt dừng ở trên mặt Mộc Chính Đức, dường như đang chờ Mộc Chính Đức đưa ra quyết định.

Mộc Tịch Bắc cũng đứng ở một bên, lấy mũi tên trong tay Ân Cửu Dạ qua, xoay qua xoay lại hai vòng, mũi tên dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng u lam, khiến Mộc Tịch Bắc không khỏi nhíu mày, lại nhìn về phía Hoàng Hải có chút sợ hãi rụt rè rời đi sau lưng, trong mắt mang theo một vẻ thâm sâu, nàng nghĩ có lẽ là nàng đã nhìn sai phương hướng rồi.

Cùng lúc đó, Mộc Chính Đức tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì, hai cha con liếc nhau, Mộc Tịch Bắc lắc lắc mũi tên trong tay, Mộc Chính Đức gật gật đầu, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.

Triệu Vu Giang thấy bộ dạng của hai cha con, trong lòng mới khẽ thở dài một hơi, xem ra, vẫn là có biện pháp thoát thân, có điều ông phải dặn dò Triệu Loan Kiệt ở trong lao nhất định phải phá lệ cẩn thận, bằng không nếu không chống đỡ được đến khi bọn ông cứu nó ra, có biện pháp nào cũng là uổng phí.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đỡ trán... Ta hôm nay buồn ngủ quá đỗi.... Con bà nó, tự mình nghĩ ra âm mưu, còn phải tự mình nghĩ ra làm sao phá cục, thật sự là khổ bức a...

Ngủ ngon, các bảo bối, yêu các ngươi

~A, đúng rồi, đánh giá phiếu xin tận lực cho năm sao nha, rất quý giá đấy, nếu như cảm thấy chương này không đáng năm sao, thì cũng có thể lưu cho tác giả bát cháo, tất cả mọi người đều vui vẻ a ~
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc