Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 164 - Chương 101: Thu Săn Bắt Đầu

Trước Sau

break
Liễu Chi Lan kinh ngạc đứng ở tại chỗ, cắn môi, cực lực khắc chế hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Bà làm sao cũng không ngờ được, ở thời khắc cuối cùng, người phản bội bà lại là người lúc trước ôm bà vào trong ngực. Đột nhiên, Liễu Chi Lan cảm thấy có thứ gì đó ngăn ở trước mắt, hơi mặn chát, tầm mắt mơ hồ, nhưng lại từ trong thế giới mơ hồ kia, chiết xạ ra bức họa cuộn tròn.

Đó là lần đầu gặp gỡ, nắng chiều rực rỡ, tà dương còn chưa đi qua chính điện, ở trước điện Kim Loan rộng lớn, có một thiếu niên mặt mày hớn hở đứng đó. Ngón tay thiếu niên chỉ về phương xa, suy nghĩ phóng khoáng tự do, giống như muốn giảng một bụng kinh luân dồn vào trong non sông rộng lớn này.

Mặt mày thiếu niên có thần, một đôi mắt tinh khiết sáng ngời như gió đông, mang theo quang mang nóng rực, bỗng một khắc kia mặt trời trên cao tựa như càng sáng chói và nóng rực, làm trái tim của thiếu nữ đứng ở xa xa bị hòa tan.

Liễu Chi Lan mãi mãi đều không quên được, trước điện Kim Loan, hình ảnh một chàng thư sinh, mặt hướng núi sông, đưa lưng về phía thiên tử. Giống như muốn dùng bả vai không tính lớn của thiếu niên, gánh vác muôn dân trăm họ, dùng sống lưng gầy yếu kia, chống đỡ toàn bộ đất trời.

Một khắc này, như Thải Điệp bay múa trong tim, nhẹ nhàng mà qua, ở trong trời đêm nhẹ khắc vào trong mộng của thiếu nữ.

Một khắc này, bà đứng ở trong đám người, cũng như hôm nay cắn chặt môi đỏ.

Một điểm chu sa mở, hé lộ bích nhân đến.

Còn nhớ rõ, khi bài thi đã xong, trước đại điện, truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên, Ta gọi Mộc Chính Đức, tắm rửa chính khí, là vị đức.

Nhưng hôm nay, thời gian qua như tro tàn, trong phòng khách, lại chỉ còn nam nhân ánh mắt tàn nhẫn gọi là Mộc Chính Đức này.

Thấy dáng vẻ của Liễu Chi Lan, Mộc Chính Đức cũng không quay đầu, ánh mắt băng lãnh như đao đối mặt với hai mắt đẫm lệ của Liễu Chi Lan, cũng từ bên trong ánh mắt kia, thấy được rất nhiều hình ảnh của quá khứ.

Ông còn nhớ rõ, từng có một đôi tay băng lãnh, lúc nào cũng nắm chặt lấy ông, khuôn mặt không nhìn ra nửa phần huyết sắc kia, từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn ông, trong nụ cười kia, là dịu dàng vô tận.

Tuy là hàng đêm trằn trọc, nhưng ông vẫn không quên được sự dịu dàng truyền đến từ đầu ngón tay lạnh buốt kia. Cứ việc ngàn người chỉ trỏ, ông cũng không quên được, nữ nhân gọi là Sở Lương kia, sẽ ở đêm khuya nấu cho ông một chén canh, tĩnh tọa ở bên cạnh ông, dùng cánh tay tinh tế ôm ông vào trong ngực, tùy ý để nước mắt ủy khuất thấm vào quần áo.

Bây giờ tuy đã quyền thế ngập trời, nhưng ông đã thật sự mất đi phần dịu dàng kia. Loại lạnh buốt này so với ánh nắng còn muốn ấm áp dịu dàng hơn.

Sự dịu dàng kia, như dòng nước đầu xuân phá băng mà ra, lạnh buốt chảy qua, lại nuôi ấm vạn vật đại địa.

Nhất chỉ thanh phong độ, kỉ độ đạp hồng trần, lương thần hảo thì,giai nhân ngọc tổn,mộng hồi oanh thiên, đoản tùng cương xứ.

( Dịch Nghĩa: Một làn gió mát thổi qua, mấy chuyến đạp hồng trần. Ngày lành tháng tốt, giai nhân ngọc tổn hại, giấc mộng vòng về tối tăm, cảnh còn người mất.

Vũ: Ta không tìm thấy bài thơ này. Với trình độ thơ văn kém cỏi thì chỉ dịch được vậy, không biết đúng không. Có ai biết chỉ ta để ta sửa lại nha.)

Nhưng có lẽ bởi vì quá mức tốt đẹp, nên ngay cả ông trời cũng nhịn không được sớm mang nàng đi, lại lưu lại một mình ông cô độc sống qua ngày, cho dù bây giờ ông quyền thế ngập trời, đã giết sạch tất cả những người ngày xưa hủy đi hạnh phúc của ông và Sở Lương, nhưng cũng không thể trả Sở Lương về bên cạnh ông được nữa.

Bi thương nồng đậm lan ra như mực, xen lẫn hương vị mặn chát nhàn nhạt, trái tim tựa như bị người bóp chặt.

Mộc Chính Đức đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, đối diện với khuôn mặt này gần hai mươi năm, từ đầu đến cuối ông đều chán ghét, vốn muốn làm bà ta đau đến không muốn sống, nhưng hôm nay mệt mỏi lại làm cho ông cảm thấy, đời này ông đều không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta thêm một khắc nào nữa, yêu cũng được, hận cũng được, ở trong thế tục phàm trần này, lại có mấy ai không bị ràng buộc?

Liễu Chi Lan làm sao cũng không ngờ được, một khắc trước còn đang tiếc hận Mộc Tịch Hàm thất bại, trong giây lát đã biến thành bản thân mình, một khắc trước còn đang mộng tưởng ngồi hưởng vinh hoa, chính tay đâm chết kẻ thù, một khắc sau lại phát hiện bà vậy mà cùng một dạng với Mộc Tịch Hàm, sớm đã hai bàn tay trắng.

Ha ha. Ta sớm nên nghĩ đến, năm đó ngươi bài xích ta như vậy, làm sao có thể mới nạp Sở Lương xong liền đột nhiên sủng hạnh ta, hóa ra con của ta chẳng qua chỉ là công cụ trả thù, chẳng qua ngươi vì tiện chủng này chuẩn bị lá chắn thôi, qua nhiều năm như vậy, ngươi thì tận lực biểu hiện dáng vẻ chán ghét nó, nó lại từ đầu đến cuối không nháo loạn không ầm ỹ, có phải hai cha con các người đã sớm thương lượng trước rồi không! Liễu Chi Lan một mặt cười rơi lệ một mặt mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Mộc Chính Đức và thân thể này lúc trước có thật sự thương lượng với nhau hay không, nàng thật đúng là không biết, nhưng đại thể trong ấn tượng dường như cũng không nhớ rõ chuyện này, có lẽ là lúc Mộc Tịch Bắc còn nhỏ, hai cha con đã sớm có ước định cũng không chừng.

Mộc Chính Đức chỉ đứng nhìn Liễu Chi Lan, cuối cùng nặng nề nhắm hai mắt lại, khoát tay áo, mở miệng nói với hạ nhân trong phủ: Phu nhân không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường, dẫn đi ban thưởng thuốc phá thai.

Liễu Chi Lan cười ha hả, Mộc Chính Đức qua nhiều năm như vậy đúng là chưa bao giờ yêu bà, nếu không phải tại cái liếc mắt năm đó, bị văn thải phong lưu của ông ta hấp dẫn, bị tươi cười xán lạn của ông ta mê hoặc, thậm chí bị sự dịu dàng của ông dành cho Sở Lương làm cảm động, có lẽ hôm nay mình cũng sẽ không có kết quả như vậy đi.

Mộc Tịch Bắc chỉ thản nhiên đứng nhìn, đứa nhỏ này đã lớn như vậy, cho dù không phải do vấn đề sẩy thai, một bát thuốc uống xuống, sợ là một thi hai mệnh.

Thu hồi ánh mắt, Mộc Tịch Bắc nhìn về phía tà dương ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trải qua nhiều năm chuyện cũ, dường như đã tới mấy đời, hồng trần rất hỗn loạn, đến cuối cùng, một kiếp phồn hoa chỉ trong chớp mắt hoá thành hư không.

Kỳ thật Liễu Chi Lan đã sớm đáng chết, nhưng Mộc Chính Đức thủy chung vẫn không muốn cho bà ta chết dễ dàng như vậy được, nhất định phải giày vò nữ nhân này một phen, nhưng tra tấn đến cuối cùng, Mộc Chính Đức lại đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Liễu Chi Lan cứ như vậy chết đi, ngay cả chân tướng bà ta khát cầu Mộc Chính Đức cũng chưa từng cho bà, thậm chí lúc bà ta bị mang ra ngoài ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt ban cho bà ta, cứ như vậy, hết thảy oán hận và tình yêu giữa hai người đều tan thành mây khói.

Tràng diện trong lúc nhất thời có chút sa sút, Mộc Tịch Bắc đứng lên mở miệng nói: Phụ thân, cô, sắc trời không còn sớm, sớm đi nghỉ ngơi đi, con phải về rồi.

Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu, mở miệng nói: Con đi trước đi, ngày kia chính là trận thu săn, đến lúc đó sẽ rất vất vả, hai ngày này con cũng nghỉ ngơi thật tốt đi.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy cáo lui, đuổi Thanh Từ đi, một mình đi qua cây cầu gỗ, nhìn nước chảy róc rách phía dưới, mơ hồ chiết xạ ánh đèn bên bờ, giống như lưu quang vàng vụn, mang theo vài phần mê ly huy hoàng.

Bước từng bước thong thả, đi về phía viện mình, gió thu mang theo sắc bén thỉnh thoảng đánh vào trên mặt, khiến cho người ta phá lệ thanh tỉnh, Mộc Tịch Bắc cũng không quan tâm, trong mắt mang theo một tia mê mang.

Lúc Ân Cửu Dạ tìm đến đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Mộc Tịch Bắc, không khỏi nhíu nhíu mày, đi đến sau lưng nữ tử im lặng đi theo.

Ân Cửu Dạ, chàng nói người sống cả đời này là vì cái gì? Mộc Tịch Bắc mở miệng nhìn về phía nam nhân bên cạnh, ánh sáng đèn đuốc nhấp nháy phản chiếu ở trong mắt của nam nhân, sáng ngời không thôi.

Nam nhân nhìn nữ tử một chút, lạnh nhạt mở miệng nói: Nàng nói là vì cái gì thì chính là vì cái đó.

Mộc Tịch Bắc khẽ cười, đúng vậy, cần gì phải đi rối rắm loại vấn đề nhàm chán này, mỗi người ưa thích truy cầu mỗi thứ khác nhau, những thứ xem trọng cũng khác nhau, ngược lại không cần phải đắn đo như vậy.

Mặt mày của nam nhân ở dưới ánh trăng bắt đầu nhu hòa, đến trong viện của Mộc Tịch Bắc lại càng trắng trợn, không có chút cố kỵ, hai con ngươi đen nhánh tràn ngập nhu tình, vô số nhu tình hóa thành một vũng nước xuân, sáng ngời trước mặt nữ tử.

Hai người dắt tay nhau đi vào phòng, Ân Cửu Dạ đặt Mộc Tịch Bắc ở trên đùi của hắn, đại thủ vòng qua hông lại bắt đầu có chút không yên phận, chống đầu ở trên vai Mộc Tịch Bắc, hơi thở phả vào bên tai nữ tử, ngửi ngửi hương thơm trên tóc nữ tử, nhịn không được ngẩng đầu lên ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của nữ tử tiểu.

Mộc Tịch Bắc hơi né tránh, sắc mặt ửng đỏ, một đôi mắt đen giống như có thể chảy ra nước, nhưng cánh tay bên hông lại rất có lực, vẫn luôn vòng chặt Mộc Tịch Bắc vào trong đó, lập tức liền gợi lên những cảm xúc phức tạp bên trong Mộc Tịch Bắc ra ngoài.

Ân Cửu Dạ. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng gọi tên của nam nhân, mê ly nhắm hai mắt lại.

Ân Cửu Dạ lại đột nhiên đứng dậy, ôm ngang Mộc Tịch Bắc đặt ở trên giường lớn mềm mại mới chế tạo xong, tròng mắt hai người lẳng lặng nhìn nhau ở trong không trung, Mộc Tịch Bắc hơi há miệng nhỏ, dường như hiểu được dục vọng của nam nhân, nhung chung quy không có mở miệng.

Nếu như hắn thực sự đã không đợi được, nàng sẽ nguyện ý, Mộc Tịch Bắc một bộ giống như cừu non đợi làm thịt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chỉ là lông mi lại nhịn không được mang theo run rẩy rất nhỏ.

Ân Cửu Dạ mắt sắc rất sâu, mang theo vài phần nguy hiểm, nằm ở bên người tử, tựa như ác lang, hung hăng hôn môi Mộc Tịch Bắc một phen, nhưng cuối cùng vẫn ở thời điểm hai người ở trong dục hỏa đốt cháy ngừng lại.

Mộc Tịch Bắc dựa ở trên ngực nam nhân lặng im không có mở miệng, nàng đúng là không biết nàng còn có thể yêu một người đến như thế, yêu đến thậm chí ngay cả đã từng yêu An Nguyệt Hằng như thế nào, nàng cũng không còn nhớ rõ nữa, tựa như đó chỉ là một chuyện xưa của hai người, một cái thuộc về Tịch Tình, còn một cái thuộc về nàng.

Buổi sáng ba ngày sau

Mộc Tịch Bắc đã chuẩn bị kỹ càng đi đến phòng trước, Mộc Chính Đức đã sớm chờ ở đó, còn có hai đứa con trai và Mộc Hải Dung của Tướng phủ.

Kỳ thật đi săn vốn mấy nam nhân nên đi trước, sau đó nữ chủ nhân mới mang theo nữ quyến trong nhà cùng tới, chỉ là lần này người trong phủ Thừa tướng vốn đã ít, hơn nữa gần đây thân thể của Lão thái phi cũng không tốt lắm, nên liền xin nghỉ, không có ý định đi cùng.

Vì vậy chỉ còn lại hai nữ quyến là Mộc Tịch Bắc và Mộc Hải Dung, tất nhiên không thể đi một mình, cho nên Mộc Chính Đức liền chuẩn bị trước, mang theo mấy người cùng đi luôn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, xe ngựa một đường lắc lư lái về phía khu vực săn bắn ngoài thành, khu vực săn bắn một bên tiếp giáp Hoàng Lăng, một bên là dãy núi, điều này khiến Mộc Tịch Bắc suy tư mấy lần, trên bãi săn này có nhiều động vật như vậy, chẳng lẽ những tổ tiên hoàng thất kia không sợ bị quấy rầy thanh tịnh.

Cuối cùng, vẫn là Mộc Chính Đức giải thích nghi hoặc cho nàng, ông nói đã từng có một người khẳng định chỗ này là một nơi tốt, núi bị nước bao quanh, địa khí liên tục xuất hiện, mà Hoàng Lăng ở giữa lại nối tiếp vực trũng lối vào khu vực săn bắn, nghe nói có thể tụ linh khí bốn phương,là một khu đất vô cùng quý.

Tuy nhiên cũng vì sợ có dã thú vọt vào, nên bên ngoài Hoàng Lăng đều xây dựng vách tường dày đặc, lại thêm có người thủ hộ, cho nên kín như thùng sắt, không lo xảy ra chuyện.

Thời gian đi săn bình thường đều vào mùa thu, mặc dù một năm bốn mùa đều có đi săn, nhưng như cổ ngữ đã nói, xuân hạ là mùa vạn vật sinh trưởng, không nên sát sinh, mà vào đông vạn vật khô héo, động vật đều trốn hết, vẫn không thích hợp đi săn, cho nên mặc dù một năm bốn mùa đều có các loại đi săn quy mô khác nhau, thế nhưng Hoàng gia tiến hành đi săn quy mô lại chỉ vào mùa thu.

Mà lần đi săn này không thể nghi ngờ lại là lần long trọng nhất trong năm, lúc Mộc Tịch Bắc đến, còn chưa xuống xe, cũng đã nghe được tiếng trống trận dồn dập, lá cờ theo gió lất phất rung động.

Đi săn nhìn như là một chuyện cực kì đơn giản, nhưng thực tế lại cần rất nhiều thời gian chuẩn bị, làm trước chuẩn bị đến quá trình thực hành cụ thể, từ thu hoạch con mồi đến phân phối, ban thưởng sau khi kết thúc, đều có cả một buổi lễ nghi phức tạp, giống như một trận chiến dịch quân sự trọng đại được chuẩn bị chu đáo chặt chẽ vậy.

Bắc Bắc, Dung Dung, đến rồi, xuống xe nhìn thử xem, nơi này không đẹp như ở đế đô, ngay cả đất đai đều mang hơi thở mạnh mẽ của dã thú. Hôm nay Mộc Chính Đức cũng không ngồi cùng xe ngựa với hai người, mà là cưỡi ngựa đi theo bên ngoài, thoạt nhìn hình như tâm tình vô cùng tốt.

Mộc Tịch Bắc và Mộc Hải Dung cùng nhau vén rèm xe lên, đi xuống, còn chưa đứng vững, liền cảm nhận được một làn gió thu khoan khoái nhẹ nhàng thổi qua, khiến cho người ta nhịn không được muốn giang hai tay ra, rong chơi ở trong này.

Phóng tầm mắt nhìn tới, dãy núi hùng vĩ làm bối cảnh, không nhìn thấy Hoàng Lăng nguy nga trang nghiêm, bốn đến năm mươi nam tử đã bắt đầu cưỡi ngựa hò hét băng qua núi rừng, cờ bay phấp phới, tuấn mã lao nhanh, bách thú gào thét, mưa tên lao vùn vụt, kinh bay chim thú đầy rừng, thu săn chính thức còn chưa bắt đầu, nhưng chỉ một màn trước mắt, lại khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra vài phần kích động cùng nhiệt huyết sôi trào.

Từng người nam nhi một thân nhung trang, mặc các loại kỵ trang xuyên qua giữa rừng núi, tiếng vó ngựa giao hội cùng một chỗ, hí vang giữa núi rừng truyền đến từng trận tiếng vang.

Rốt cuộc là Hoàng gia đi săn, quy mô đúng là khác với bình thường. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

Mộc Chính Đức rất tán thành, quay đầu nhìn sườn mặt Mộc Tịch Bắc một chút, mở miệng nói: Quy mô càng lớn mạnh, liền mang ý nghĩa sẽ có một trận ác chiến sắp phải đánh, xem ra, sắp tới sẽ không nhàm chán rồi.

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, Mộc Chính Đức thì đi ở phía trước, mang theo mấy phần cảm khái đi vào.

Mộc Tịch Bắc cùng với Mộc Hải Dung còn chưa đi đến doanh trướng của mình, lại bị người đánh gãy bước chân: Chưa gì đã muốn đi vào rồi?

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn lại, không phải người khác, chính là An Nguyệt Hằng.

Tham kiến Nhiếp Chính vương. Mộc Tịch Bắc khẽ cúi người, ngoài cười nhưng trong không cười hành lễ với An Nguyệt Hằng.

An Nguyệt Hằng cũng không biết mình làm sao lại qua đây, chỉ biết mình vừa thấy xe ngựa Tướng phủ đứng ở trước cổng bãi săn, cách một hàng rào nhưng hắn vẫn ngừng chân quan sát, dường như đang mong đợi gì đó.

Thẳng đến nhìn thấy nữ tử nhẹ nhàng xuống xe, đón gió mà đứng, An Nguyệt Hằng mới giật mình phát hiện thì ra điều hắn mong đợi lại là nữ tử hắn chưa bao giờ sờ thấu này, có điều ngẫm lại, có lẽ là do hai người trong phủ thật sự là quá phiền, cả ngày âm thầm đấu đá không ngừng, khiến hắn cảm thấy chuyện nhà thật sự là chán ghét, nhưng lại khiến hắn nhớ tới nữ tử mềm mại chỉ một đôi tay trắng nõn lại dám điều khiển cục diện chính trị này.

Mộc Hải Dung thấy không còn chuyện của nàng, hơi lui lại mấy bước liền đi về trước.

Mà Mộc Tịch Bắc thì chỉ mỉm cười nhìn An Nguyệt Hằng, mở miệng cười nói: Nhìn dáng vẻ của Vương gia thì hình như gần đây sống rất tốt.

Trên mặt An Nguyệt Hằng không có một tia gợn sóng, chỉ bình tĩnh mở miệng nói: Chuyện triều đình, vốn luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt, nhưng không có đạo lý không có ai mãi mãi bất bại.

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Lời nói này quả thực có đạo lý, chỉ là ta rất buồn bực không biết trong khoảng thời gian này vương gia còn đang mưu đồ cái gì, nếu như giờ mà không nắm chặt cơ hội thay đổi bại cục, e rằng ngày sau muốn lật người, cũng sẽ không dễ dàng.

An Nguyệt Hằng cười ha ha một tiếng, cho dù cười to nhưng vẫn rất vững vàng: Bắc Bắc, ngươi đây là đang quan tâm Bản vương sao?

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Đúng thế.

Trong mắt An Nguyệt Hằng lóe lên một tia sáng, dù không biết là thật hay giả, nhưng lại lấn người đến gần khuôn mặt Mộc Tịch Bắc, nhìn thẳng cặp mắt dám cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng kia.

Mộc Tịch Bắc cũng không tránh, thu hồi ánh mắt từ phía xa lại, trong mắt mỉm cười, đối diện với An Nguyệt Hằng, mở miệng nói: Ta đúng là lo lắng thay Vương gia, ta sợ một ngày nào đó Vương gia bỏ mình, lại không có ai nhặt xác, cho nên Vương gia vẫn nên nắm chặt cơ hội để thay đổi thế cục đi, không nên đã bay lên trên cao, lại đột nhiên ngã vào đáy cốc.

An Nguyệt Hằng không tiếp tục cười nữa, mắt sắc rất sâu, mang theo vài phần quỷ dị, mở miệng nói: Lời Bắc Bắc đã từng nói còn tính không?

Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết hắn hỏi chính là chuyện phủ Thừa Tướng lâm trận phản chiến, lại chỉ cười nói: Này phải xem Vương gia có đáng giá hay không, bây giờ ta thấy thế lực của Lục hoàng tử sắc bén không thể đỡ, người ta trẻ tuổi tuấn mỹ hơn Vương gia, lại không có thê thiếp, nếu Vương gia ngài không đủ bản sự, ta thật sự sẽ không lựa chọn đâu.

Sắc mặt An Nguyệt Hằng có chút khó coi, cho tới bây giờ đều là người khác khen ngợi An Nguyệt Hằng hắn tuổi trẻ tài cao, nhưng thời gian cuối cùng cũng sẽ trôi qua, hắn mắt thấy sắp đến ba mươi, tất nhiên không thể trẻ tuổi non nớt được như Lục hoàng tử, hơn nữa gần đây thế lực trong tay luôn bị hao tổn, điều này không khỏi làm An Nguyệt Hằng sinh ra mấy phần tức giận, chẳng lẽ hắn đã già rồi? Chẳng lẽ nhân sinh của hắn đã qua thời kỳ cường thịnh sao?

Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, bất động thanh sắc, tựa hồ có thể cảm nhận được trong lòng hắn biến hóa, qua nhiều năm như vậy, nàng tất nhiên hiểu được tâm tư của hắn, cho dù ngoài mặt không lộ thanh sắc nhưng đã là người thì sẽ có cảm xúc.

Bắc Bắc, Bản vương phát hiện thật sự càng ngày càng thích ngươi, cho dù không có thế lực của Tướng phủ, tương lai Bản vương cũng nguyện ý hai tay dâng hậu vị lên. An Nguyệt Hằng cách Mộc Tịch Bắc cực gần, giọng nói ôn nhu mang theo phân cố ý dụ hoặc.

Mộc Tịch Bắc nở nụ cười xinh đẹp: Vương gia nghĩ như vậy thật sự không đúng lúc, chẳng lẽ mấy vị nữ chủ tử trong phủ Nhiếp Chính vương còn chưa làm Vương gia hài lòng sao? Ta thật ra rất lo lắng nếu như một ngày kia ta vào hậu cung của Vương gia ngài, e rằng những nữ tử kia đều sẽ chết hết. Cho nên ta thấy Vương gia trước hết vẫn nên suy nghĩ thật kỹ phải làm thế nào xoay người thì hơn!

Ánh mắt An Nguyệt Hằng nhìn Mộc Tịch Bắc có chút quỷ dị, làm sao xoay người hắn đã có đối sách, bước đầu tiên chính là ở trong buổi đi săn này diệt trừ ngươi! Chắc hẳn Tề gia đã chuẩn bị xong từ lâu, Mộc Tịch Bắc, không biết lần này ngươi có thể chạy thoát hay không!

Lúc Ân Cửu Dạ cưỡi ngựa đi qua, lại phát hiện An Nguyệt Hằng vậy mà dựa vào gần Mộc Tịch Bắc như thế, quanh thân không khỏi sinh ra một cỗ lệ khí, người đi theo phía sau hắn rõ ràng cũng đã nhận ra biến hóa của hắn, nhìn lại theo ánh mắt của hắn, lại chỉ cho rằng hắn cừu thị An Nguyệt Hằng, nhưng lại không để mắt đến vấn đề Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng dựa vào dường như có hơi quá gần.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ âm trầm rút ra một mũi tên sau lưng, nhắm ngay phương hướng An Nguyệt Hằng mà kéo cung.

Điều này không khỏi làm mấy người phía sau hắn đều giật nảy mình, nếu như động thủ ở đây chắc chắn sẽ thành đầu đề câu chuyện của người ta, hơn nữa võ công của Nhiếp Chính vương cũng không yếu, sợ là không có khả năng một kích mất mạng, bàn tay từng người cầm dây cương đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng lại không dám mở miệng nhắc nhở vị chủ tử tính tình đột nhiên trở nên ngang ngược này.

Lục hoàng tử....

Ân Cửu Dạ lắp cung cài tên không chút do dự, mũi tên trong nháy mắt bay ra, bay sát qua sợi tóc An Nguyệt Hằng, bắn trúng một con thỏ ngay trước mặt.

An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy một tiếng vút, lúc này liền nghiêng thân mình, nhưng mặc dù như thế, tên kia vẫn cắt đứt sợi tóc của hắn, khiến hắn nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong ánh mắt không khỏi toát ra mấy phần sát ý.

Mộc Tịch Bắc biết nam nhân nhà mình tức giận, vô tội nhìn về phía nam nhân anh tuấn đang cưỡi một con ngựa Xích Thố toàn thân màu đỏ kia, một thân kỵ trang màu đen phụ trợ cả người hắn càng thêm tôn quý bất phàm, sợi tóc hiếm khi được ngọc quan dựng thẳng lên, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời trong suốt thấu nhuận, tựa như một vũng sơn tuyền trong lành nhất.

Nhìn thấy nam nhân nhếch đôi môi, Mộc Tịch Bắc ra vẻ lạnh nhạt xoay người rời đi, nhưng trên thực tế thấy thế nào cũng đều có chút giống chạy trối chết, chỉ giằng co với An Nguyệt Hằng, kết quả lại đang nhổ lông trên mông hổ, trong lòng Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mình thật sự là cực kì không may.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ âm trầm, kiềm chế ánh mắt tĩnh mịch từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, sắc mặt không tốt, khiến cho Mộc Tịch Bắc đang đưa lưng về phía Ân Cửu Dạ cơ hồ mở rộng bước chân, mỗi một bước đi đều cực gian nan, trong vẻ mặt Ân Cửu Dạ mang theo mơ hồ tức giận, lại không chút nào để ý ánh mắt An Nguyệt Hằng đang nhìn về phía hắn.

Đến khi thân ảnh Mộc Tịch Bắc biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Ân Cửu Dạ mới cưỡi ngựa quay đầu lại, không biết đi đâu, An Nguyệt Hằng đứng ở tại chỗ lại cảm thấy trong lòng không vui, hai người này căn bản chưa từng để hắn vào trong mắt.

Đến khi thoát khỏi ánh mắt của nam nhân, Mộc Tịch Bắc mới thở mạnh một hơi, đúng lúc ở trên đường gặp được một đoàn người đi săn trở về, nhìn thấy trong tay bọn họ cầm theo con mồi, các loại sơn trân mỹ vị, Mộc Tịch Bắc không khỏi động tâm tư, quan sát tỉ mỉ con mồi trong tay đám người một phen, đến khi rơi vào trên một con ô cốt kê ( gà ác), hai mắt sáng lên, ánh mắt lộ ra quang mang óng ánh.

Ngẩng đầu nhìn lên, người cầm ô cốt kê không phải người khác, chính là Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, thì ra là người quen, người quen càng tốt, người quen dễ bàn chuyện, nói làm liền làm, Mộc Tịch Bắc lập tức đi lên phía trước mở miệng gọi: Bạch Phó thống lĩnh.

Bạch Trúc một thân áo bào màu trắng, giày ủng màu đen, trên lưng đeo một đai lưng, tay áo kéo tới tới khuỷu tay, một tay cầm một con ô cốt kê, tay kia thì cầm con thỏ, trên mặt hàm chứa vài phần ý cười cởi mở đang nói gì đó với người bên cạnh.

Bạch Trúc nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đang vẻ mặt ngại ngùng đứng ở phía trước gọi tên của mình, trong lòng không khỏi một trận ớn lạnh, nếu biết nữ tử này có bao nhiêu tàn nhẫn thì sẽ biết một màn trước mắt này làm người ta sợ hãi bao nhiêu, nhưng không thể không thừa nhận,Mộc Tịch Bắc trổ mã càng ngày càng rõ ràng, tuyệt đối có thể xưng hai chữ vưu vật, khuôn mặt lúc đầu có hơi tròn, cũng dần dần lộ ra cằm nhọn, tròng mắt hơi híp, tựa như nguyệt nha, lóe ra quang mang lấp lánh.

Không ít người nhìn thấy đều sững sờ, lại cho rằng Mộc Tịch Bắc là tiểu cô nương ngưỡng mộ Bạch Trúc, không ít người bắt đầu huýt sáo, thậm chí còn trêu chọc.

Mộc Tịch Bắc cũng không xấu hổ, da mặt nàng từ trước đến nay rất dày, duy chỉ có khi đối diện Ân Cửu Dạ lại luôn không theo khống chế của mình.

Trong mắt Bạch Trúc lóe lên một chút cảm xúc không rõ, nghênh ngang đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: Mộc Ngũ tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?

Mộc Tịch Bắc đầu tiên là lộ ra một nụ cười xán lạn với Bạch Trúc, con ngươi linh động híp lại thành nguyệt nha, làm Bạch Trúc nhìn đến thất thần, sau đó chỉ thấy Mộc Tịch Bắc không hề nói gì, trực tiếp lấy ô cốt kê từ trong tay Bạch Trúc, Bạch Trúc bị hành động kia làm ngẩn ngơ, cũng không buông tay, chỉ có chút ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt.

Mộc Tịch Bắc nhìn ô cốt kê đã nắm ở trong tay mình, nhưng nam nhân này lại không có ý định buông tay, không khỏi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Bạch Trúc, mở miệng nói: Bạch Phó thống lĩnh sẽ không hẹp hòi như thế chứ, chỉ là một con ô cốt kê mà thôi.

Bạch Trúc bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ cảm thấy Mộc Tịch Bắc vô cùng đáng yêu, từ góc độ của hắn nhìn lại có thể nhìn thấy lông mi thật dài cong vút, mũi nhỏ khéo léo, cùng miệng nhỏ hơi cong lên kia, điều này không khỏi làm cho sắc mặt Bạch Trúc sâu hơn.

Ngươi muốn ô cốt kê này làm cái gì? Bạch Trúc mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Tóm lại có ích là được.

Tay của hai người đều giữ lấy một bên con gà, chỉ cách chút khoảng cách.

Bạch Trúc thả lỏng tay, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Con ô cốt kê này chính là đồ tốt, ngươi xem nhiều người như vậy tổng cộng trên tay có mấy con? Nhưng chỉ có một con trên tay của ta, làm xong canh ngươi nhất định phải đưa cho ta cho ta một chén đấy.

Mộc Tịch Bắc gật đầu như gà mổ thóc: Biết rồi... Đến lúc đó nhất định đưa cho Bạch Phó thống lĩnh một chén.

Bạch Trúc cười cười hài lòng, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo tia sủng nịch ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, sau đó xoay người rời đi.

Mộc Tịch Bắc bĩu môi, nhịn không được mở miệng nói câu: Keo kiệt.

Một màn này lại rơi vào trong mắt một đoàn người vừa mới đi săn trở về, ở trong đó còn có ba vị công tử Tề gia, mà sau khi Tề Tuấn nhìn thấy một màn này lại âm hiểm cười cười, nói với Nhị ca Tề Huy mắt lộ sát ý: Nhị ca đừng nóng vội, cuối cùng sẽ có cơ hội, lần này thu săn ít nhất cũng sẽ cử hành nửa tháng, còn sợ không có cơ hội không thành?

Tính cách của nhị tử Tề gia Tề Huy rất khác biệt với Tề Tuấn, hơi có cảm giác võ tướng, mặc dù giỏi về hành quân đánh trận, nhưng tính tình lại vội vàng xao động lỗ mãng, hoàn toàn không phải một loại với Tề Tuấn.

Tề Huy nhìn nhìn đệ đệ của mình, nhịn không được mở miệng nói: Tam đệ chẳng lẽ là có chủ ý?

Khóe miệng Tề Tuấn nhếch lên một nụ cười tà mở miệng nói: Trước thử một chút nước mà thôi.

Tề Huy thấy vậy, mắt lộ ý cười, bình phục tâm tình, tam đệ của hắn không biết lại nghĩ tới cái gì rồi.

Mộc Tịch Bắc trở lại doanh trướng của mình, liền bảo Thanh Từ tìm bếp lò tới, định dùng lửa nhỏ hầm ô cốt kê, đến lúc đó cũng dễ lấy lòng Ân Cửu Dạ, để cái tên nam nhân nhỏ mọn kia không tức giận nữa, bằng không cái tính xấu kia thật đúng là không thoải mái.

Hai người Thanh Từ và Bạch Lộ bận rộn giúp đỡ Mộc Tịch Bắc, đến khi hầm xong ô cốt kê cũng đã gần hai canh giờ sau, thật sự làm cho Mộc Tịch Bắc mệt gần chết, tuy nhiên cuối cùng vẫn có vài phần cảm giác thành tựu, từ nhổ lông gà đến giữ lửa đều là ba người cùng nhau hoàn thành, không khỏi khiến Mộc Tịch Bắc nhiều hơn vài phần vui vẻ.

Mộc Tịch Bắc lại bảo Thanh Từ tìm tới không ít phối liệu, tin tưởng canh này nhất định là đại bổ, ô cốt kê bổ huyết ích khí, một thời gian trước tâm mạch Ân Cửu Dạ bị hao tổn, bồi bổ máu nhiều một chút mới tốt.

Mộc Tịch Bắc kéo tay áo lên lộ ra cổ tay tuyết trắng, vòng ngọc dương chi trên tay phụ trợ da thịt nữ tử càng thêm oánh nhuận trong sáng, xinh đẹp cực kỳ, trong tay cầm một cái thìa gỗ, không ngừng khuấy canh gà trong nồi, hơi nóng dần dần phả vào trong mắt nữ tử, lây dính từng đợt sương mù.

Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, Tề phi.

Tham kiến Tề phi nương nương. Mộc Tịch Bắc trên mặt cung kính nhưng trong lòng thì thầm mắng, Tề phi này thật sự là biết chọn thời điểm.

Mau đứng dậy đi, bản cung chẳng qua là khi đi ngang qua nghe thấy mùi thơm, liền nhịn không được tiến đến tìm hiểu thực hư. Tề phi mở miệng cười, vẫn như cũ mang theo vài phần cao ngạo như trước.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, cũng không chủ động mở miệng, Tề phi lại đem ánh mắt rơi vào trong nồi sau lưng Mộc Tịch Bắc, gợi lên môi đỏ tiên diễm gợi cảm mở miệng nói: Trong nồi này đang hầm cái gì, mùi thơm bay ra làm ta ở xa xa cũng còn nghe thấy.

Mộc Tịch Bắc cười nói: Là ô cốt kê xin từ chỗ Bạch Phó thống lĩnh, hồi trước mất máu quá nhiều, cho nên muốn bồi bổ.

Tề phi đưa tay dùng khăn nhấc nắp nồi lên, nhìn một chút, sau đó nói: Ô cốt kê chính là đồ bổ huyết rất tốt, ngươi nếu ăn vào nhất định rất có lợi, ngươi nói mất máu, là nói tay của ngươi đi, nghe nói ngươi vì cứu Bắc Bang Tam hoàng tử mà ngay cả mạng cũng không cần, thật sự là rất can đảm, có điều không phải bản cung nói ngươi, ngươi đàn đến một tay hảo cầm, đôi tay này nếu như bị hủy thì phải làm sao đây?

Tề phi đậy lại nắp nồi, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, mang theo vài phần đau lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc cẩn thận xem xét, thương tiếc không thôi.

Mộc Tịch Bắc chỉ giương lên khóe môi cười yếu ớt, cầm nghệ của mình từng thắng được Tề phi, khiến nàng ta mất hết thể diện, nàng ta ước gì tay mình bị phế đi mới đúng, lúc trước mình là tú nữ, cho nên Tề phi nhắm vào mình thì có thể hiểu, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa nàng không phải tú nữ, thì Tề phi sẽ đối tốt với nàng như vậy, nói là đi ngang qua, nhưng Mộc Tịch Bắc mới sẽ không cảm thấy đơn giản như vậy.

Bất kể như thế nào, cũng nên để ý nồi canh của mình, vất vả nửa ngày cũng không thể để ngoại nhân được tiện nghi.

Đa tạ Tề phi nương nương quan tâm, thương thế kia của ta đã khỏi cả rồi, cũng không có ảnh hưởng gì cả. Mộc Tịch Bắc cũng cười trả lời, không nhìn ra một chút không kiên nhẫn nào.

Tề phi gật gật đầu, ngồi ở một băng ghế, mở miệng nói: Hazz, Bản cung biết trước kia ta từng nhằm vào ngươi, e rằng trong lòng ngươi vẫn có oán hận, thế nhưng ngươi cũng phải biết Bản cung khó xử, bản cung ở trong cung không chỗ nương tựa, đều phụ thuộc vào mấy vị huynh đệ trong nhà, nhưng bọn hắn lại cứ thích đem chính sự kéo đến trên người ta, cho nên nhiều khi ta cũng rất bất đắc dĩ, còn hi vọng ngươi có thể hiểu được.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc thầm nghĩ, Tề phi này tới làm gì? Một cung nương nương đến kể khổ với nàng, nghĩ Mộc Tịch Bắc nàng là kẻ ngu chắc? Giả vờ yếu thế là muốn làm gì?

Nương nương tự có nỗi khổ tâm của nương nương, thần nữ sao dám trách cứ nương nương, ở trong cung tranh đấu phức tạp, cân nhắc cho bản thân mình là việc không thể tránh được. Mộc Tịch Bắc cũng đánh Thái Cực, cho thấy mình không trách tội Tề phi.

Dù sao nàng còn phải xem Tề phi chủ động yếu thế là muốn làm gì, chỉ có lái câu chuyện ra ngoài, Tề phi mới dễ tiếp tục.

Quả nhiên, Mộc Tịch Bắc vừa nói xong, Tề phi liền mở miệng nói: Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi, chỉ là hôm nay bản cung đến đây thật sự có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ.

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, từ trên vẻ mặt của Tề phi cũng không nhìn ra cái gì, chỉ là chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy: Nương nương có chuyện gì cứ việc phân phó là được, thần nữ tự nhiên hết sức.

Tề phi thở dài, cởi bỏ hết thần sắc cao ngạo trên mặt, mở miệng nói: Ngươi biết không trước đó vài ngày Ngũ Y Nhân đã được giải cấm túc, bây giờ cũng đứng hàng phi vị, mà cung trong lại có Ninh tần, còn có bọn người Lương phi, ta đã hoa tàn ít bướm, sợ là đấu không lại, nhưng ai biết hồi trước lại còn gây ra hiểu lầm với Ninh tần, chỉ là Ninh tần muội muội vẫn không chịu nghe Bản cung giải thích, Bản cung biết các ngươi tỷ muội tình thâm, cho nên muốn xin ngươi làm người trung gian giúp Bản cung hẹn nàng ra, để Bản cung giải thích rõ ràng hiểu lầm giữa hai người.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc đang nhanh chóng chuyển động, Tề gia này lại đang đánh chủ ý gì đây, nàng cũng sẽ không tin chuyện bậy bạ của Tề phi.

Nương nương nói gì vậy, Ninh tần cũng không phải người hẹp hòi, nếu như có hiểu lầm, cởi bỏ được cũng tốt. Mộc Tịch Bắc an ủi, tựa hồ vô cùng chắc chắn.

Tề phi nghe xong, thần sắc quả nhiên mang theo vài phần vui vẻ nói: Liền biết ngươi là người được việc nhất, chuyện này sợ là phải nhờ vào ngươi.

Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Tề phi, Tề phi dần dần có chút khó chịu, cuối cùng thở dài mở miệng nói: Thôi, ta cũng không gạt ngươi, thật ra ta cũng không phải đơn giản muốn bắt tay giảng hòa, chỉ là Ngũ Y Nhân được thả ra, ta tự nhiên không muốn làm kẻ thù với Ninh tần, nhiều năm nay ta đã luôn không hợp với Ngũ Y Nhân, muốn bắt tay giảng hòa là điều không thể nào, thế lực của Ngũ gia sau lưng Ngũ Y Nhân cùng thế lực Tề gia sau lưng ta ngang nhau, không phân ra thắng bại, cho nên ta tất nhiên không muốn lại bị Tướng phủ nhằm vào.

Tề phi nói chân thành tha thiết, trong mắt mang theo phân chán nản, dường như cực kì mệt mỏi.

Mộc Tịch Bắc mở miệng an ủi: Nương nương không cần lo lắng, thần nữ tin tưởng vô luận là Ngũ phi hay là nương nương ngài, đều không phải người tâm ngoan thủ lạt, tranh cãi ầm ĩ giữa tỷ muội thật ra không có gì không thể bỏ qua, về phần Ninh tần, tỷ ấy càng là một người trung thực an phận, tiếp xúc lâu như vậy, chắc hẳn nương nương cũng đã biết tính tình của Tam tỷ tỷ thần nữ.

Mộc Tịch Bắc nói một phen lại suýt nữa làm Tề phi tức giận đến thổ huyết, cái gì gọi là không phải người tâm ngoan thủ lạt, chẳng lẽ mỗi ngày các nàng tranh cãi ầm ỹ chỉ là đang chơi đùa như tỷ muội trong nhà, đây rõ ràng là mỗi một bước đều phải giẫm ở trên mũi đao. Còn có Ninh tần trung thực an phận? Đây là đang trợn mắt nói dối, Tề phi không thể không bội phục, Mộc Tịch Bắc này đúng là lợi hại.

Vô luận mình nói như thế nào, nàng đều mang một khuôn mặt tươi cười đáp trả, thậm chí còn an ủi mình, khiến cho người ta căn bản không nhìn thấy đằng sau khuôn mặt tươi cười này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Tề phi cũng không thể phản bác, dù sao cũng không thể nói mình tâm ngoan thủ lạt, cũng không thể một mặt nói muốn cùng người ta bắt tay giảng hòa, một mặt lại nói người ta không phải người trung thực an phận? Thế là Tề phi đành mở miệng nói: Đây là tất nhiên, có điều tâm lý đề phòng người khác luôn luôn phải có, ta và Ngũ Y Nhân tranh đấu nhiều năm như vậy, cho dù ta muốn từ bỏ, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên chỉ có thể gửi hi vọng vào Ninh tần muội muội thôi.

Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của Tề phi mỉm cười gật gật đầu, Tề phi lại mở miệng nói: Ta biết ngươi thông minh, vì thế ta cũng liền nói thật với ngươi vậy, mặc dù ta là nữ nhi Tề gia, cũng dựa vào Tề gia, trước bất luận Tề gia và tướng phủ quan hệ thế nào, ta luôn phải cân nhắc cho bản thân ta, Ninh tần mặc dù được sủng ái, thế nhưng cũng không có năng lực leo lên địa vị cao nhất, mà ta muốn mưu đồ cho mình, cho nên địch nhân này cũng chỉ cần một Ngũ Y Nhân là đủ, còn ta và Ninh tần muội muội vốn không có quan hệ lợi hại gì, nên nếu ngày sau ta thật sự ngồi lên vị trí kia, Ninh tần muội muội cũng coi như có một chỗ dựa, cớ sao mà không làm?

Tề phi dường như hạ quyết tâm nói ra tâm tư của mình, Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Tề phi đến đây giả yếu thế, chẳng lẽ bởi vì Ngũ Y Nhân về lại hậu cung, cho nên Tề phi dự định lôi kéo Ninh tần.

Nhìn Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, Tề phi lại nói: Ta biết ta là người Tề gia, chỉ là nếu như ngươi chịu giúp Bản cung chuyện này, ngày sau Tướng phủ có việc, Bản cung cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, nói câu thực sự, ngươi cũng biết hiện giờ Tề gia đang nâng đỡ là Nhiếp Chính vương, nhưng nếu thật sự có một ngày Nhiếp Chính vương thượng vị, bản cung làm sao còn có ngày lành tháng tốt được?

Hai mắt Mộc Tịch Bắc híp lại phân tích lời nói của Tề phi, nếu như An Nguyệt Hằng thượng vị Tề phi xác thực không có chỗ tốt gì, dù sao nữ nhân này hơn nửa cuộc đời đã giao phó vào trong tay vị hoàng đế hiện tại, dựa theo ý tứ của Tề phi chính là, nàng có thể là người Tề gia, cũng có thể là người nhất phái Hoàng tộc, vậy cũng chẳng khác nào ngồi cùng một chiến tuyến với Tướng phủ, như vậy Mộc Kiến Ninh có thể giúp nàng leo lên hậu vị.

Mộc Tịch Bắc tránh nặng tìm nhẹ mở miệng nói: Nương nương yên tâm, ta tất nhiên sẽ đem ý định của nương nương báo cho Ninh tần, giúp ngài hẹn tỷ ấy ra hảo hảo nói chuyện.

Tề phi thấy Mộc Tịch Bắc đáp lời như thế, sắc mặt có chút không tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: Như thế liền làm phiền ngươi, vậy bản cung cũng không làm phiền nữa.

Mộc Tịch Bắc tiễn Tề phi ra ngoài, sắc mặt đen tối không rõ, ngồi trên ghế, một tay khuấy canh gà, một mặt lại không biết đang suy tư điều gì.

Mà Tề phi sau khi ra khỏi doanh trướng của Mộc Tịch Bắc, trên mặt chợt lóe lên vẻ hậm hực, lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Sau khi Tề phi đi rồi, Mộc Tịch Bắc dọn dẹp một chút, liền vội vàng tới tham gia tiệc tối lửa trại, không ít dê bò béo tốt đều bị xuyên lên cái khoan sắt, được sư phụ chuyên môn đặt ở trên kệ nướng, không ít nam nhân thì vén tay áo lên, cầm chén lớn bắt đầu uống rượu, sắc mặt có chút ửng hồng.

Bãi săn vốn nên tối đen giờ lại được đèn đuốc chiếu đến sáng trưng, có thể so với ban ngày.

Hoàng Thượng giá lâm ~ Theo thanh âm của thái giám vang lên, Hoàng đế mang theo mấy vị phi tần đi vào giữa sân, chúng đại thần đều đứng dậy lấy đó thể hiện sự cung kính, chỉ là cấp bậc lễ nghĩa lại thoải mái hơn rất nhiều so với những ngày ở trong cung.

Mộc Tịch Bắc hơi quan sát mấy người bên cạnh Hoàng đế, lần này phi tử đi theo cùng tin tức mà Mộc Kiến Ninh đưa ra trên cơ bản đều ăn khớp, có Ngũ Y Nhân vừa mới mãn hạn một năm, còn có Tề phi đắc chí vừa lòng, lại có thêm Mộc Kiến Ninh, hai người cuối cùng, một người là Lương phi được sủng ái hai năm nay, vị trí Lương phi là vừa mới được tấn phong lên, bởi vì mấy tháng trước, Lương phi vừa sinh hạ cho Hoàng đế một vị hoàng tử, cho nên được tấn phong.

Nghe nói Hoàng đế vô cùng sủng ái vị hoàng tử này, lần này xuất hành, còn dẫn theo tiểu Hoàng tử kia ra ngoài.

Còn vị còn lại chính là Tường tần, nghe Mộc Chính Đức nói Tường tần này là cung nữ hầu hạ bên người Hoàng đế khi ông còn là Thái tử, năm đó còn xả thân cứu Hoàng đế, nhiều năm qua bởi vì vẫn chiếu cố ẩm thực sinh hoạt thường ngày của Hoàng đế, lại thêm xả thân cứu mạng, cho nên sau khi Hoàng đế đăng cơ, liền sắc phong bà ta, nghe nói bà ta vẫn luôn được Hoàng đế tin tưởng, cũng hiếm khi tranh thủ tình cảm, ngược lại là nữ tử có đầu óc.

Chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, hôm nay thu săn, tâm tình trẫm rất tốt, các ngươi cũng không cần câu nệ như thế, cứ việc thả lỏng là được! Hoàng đế phất phất tay mở miệng nói với đám người, giọng nói khó được to rõ, nhìn ra được hôm nay tâm tình thật ra rất không tệ.

Mộc Tịch Bắc khẽ đảo qua Ngũ gia và Tề gia phía đối diện, phân tích thế cục hôm nay, tuy nói Mộc Kiến Ninh vẫn không thể thăng làm phi vị, nhưng bây giờ thế lực Tướng phủ cũng không hề kém hơn Tề gia và Ngũ gia, chỉ là hai nhà này đều nhân mạch đông đảo, duy chỉ có Tướng phủ, dòng dõi đơn bạc.

Lông mày Mộc Tịch Bắc hơi nhíu lại, dù sao phủ Thừa Tướng là tách ra từ Mộc gia, Mộc Chính Đức lúc trước một thân một mình, tất nhiên không thể so sánh với Ngũ gia Tề gia được.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đảo qua phía dưới tay, lại phát hiện là người Mộc gia, khóe miệng có chút gợi lên cười mỉm, tuy rằng là tách nhà, nhưng bây giờ Mộc Chính Đức như mặt trời ban trưa, sợ là hai nhà cũng là vẫn âm thầm ủng hộ nhau, dù sao ở trên triều đình, tùy thời đều có thể sụp đổ.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

A... Ta buồn ngủ... Kỳ thật ta quên ta muốn nói gì...
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc