Tình cô cô được chỉ thị lập tức xoay người rời đi, tự mình đi hướng sân viện của Liễu Chi Lan, xem xét hài tử trong bụng Liễu Chi Lan có phải xảy ra chuyện hay không.
Chân mày Mộc Tịch Bắc hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy chuyện này cuối cùng vẫn vì mình mà đến, không biết suy nghĩ cái gì.
Mặt trời đã mọc lên từ phương đông, lửa giống như nhuộm đỏ nửa bầu trời, mang theo ánh sáng chiếu khắp vạn vật, bao phủ tất cả mọi người ở trong đó, chỉ là gió thu hiu quạnh lại thổi bay lá rụng, từng mảnh từng mảnh, bay múa ở không trung bay múa, dưới ánh mặt trời lại trở nên có chút không chân thực.
Trong phủ này làm sao có thể có thuốc phá thai!
Giọng nói của Lão thái phi vô cùng nghiêm khắc, mơ hồ mang theo lửa giận, một đôi mắt nghiêm khắc quét một lần người ở chỗ này, lướt qua trên người mỗi người.
Không có ai mở miệng trả lời, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tính nghiêm trọng của vấn đề này khiến cho lòng người run sợ, dù sao quan hệ thế nhưng là đích tử đích nữ của phủ Thừa Tướng, ý nghĩa này không cần nói cũng biết.
Trang lòng không ít người cũng đang bồn chồn, đây rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, vậy mà ở trong phủ này lại có thuốc phá thai, chẳng lẽ là có người muốn hãm hại Đương gia chủ mẫu, nhưng rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy.
Trong lòng Lão thái phi cũng đang suy nghĩ, nhẹ nhàng quét mắt vẻ mặt thản nhiên Mộc Tịch Bắc, lông mày nhíu chặt vẫn chưa từng giãn ra, nhắc tới người có thù oán nhất với Liễu Chi Lan, e rằng vẫn là Mộc Tịch Bắc, không chỉ có như thế, Liễu Chi Lan cũng nên hận Mộc Tịch Bắc thấu xương, Mộc Tịch Bắc giết chết bọn người Liễu gia, hai người này thật sự là thủy hỏa bất dung.
Đứa nhỏ Bắc Bắc này từ trước đến nay làm việc cẩn thận, cho nên nếu thật sự hạ dược hẳn là cũng sẽ không bị người phát hiện ra đi, nhưng con chó này có thể ăn cái gì mới có thể sinh non? Chẳng lẽ là cặn thuốc?
Suy nghĩ của Lão thái phi dần dần rõ ràng, con chó này ăn nhầm thứ gì sẽ sinh non? Cũng chỉ có thể là thứ có liên quan đến sẩy thai.
Ngoại trừ có người chuyên môn đút thuốc cho chó, còn lại là con chó này tự mình ăn nhầm cặn thuốc, mà tính tình Mộc Hải Dung bình thường cũng không đắc tội với ai, một con chó hẳn cũng sẽ không ngăn đường ai cả, cho nên khả năng thứ nhất đại khái có thể loại bỏ, vậy thì chỉ còn lại loại thứ hai.
Tối hôm qua có ai từng gặp qua con chó này? Con chó này từng xuất hiện ở nơi nào?
Sau khi Lão thái phi trầm mặc chỉ chốc lát rốt cục mở miệng lần nữa.
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, cả đám đều co rụt cổ lại, ai cũng không muốn bày ra việc này, dù sao sau khi nói ra việc này, e rằng Lão thái phi không thiếu được muốn điều tra một phen, nếu như tìm ra thứ gì đó không muốn bị chủ nhân phát hiện, cái này xem như thật sự đắc tội với người.
Cho nên mấy nô tài này mới sẽ không mở miệng, dù sao ai cũng không phải người ngu, biết Lão thái phi muốn tìm tất nhiên là thứ có liên quan đến thuốc phá thai, nếu như cuối cùng người giấu thuốc phá thai không triệt để bị loại, vậy không may chính là tên nô tài vạch trần.
Lão thái phi thấy vậy, lại mở miệng:
Chỉ cần người từng gặp qua nói ra thời gian gặp ở nơi nào, thưởng hai mươi lượng bạc, còn nếu như tra ra người biết chuyện mà không báo, phạt nặng ba mươi đại bản!
Lão thái phi quét qua hạ nhân đang run rẩy một phen, lại bổ sung một câu:
Nếu như không có người nào gặp qua, vậy tất cả những người gác đêm tối qua đều kéo xuống dưới đánh hai mươi đại bản!
Một cái búa tạ này, lập tức người quỳ đầy đất, tiếng bịch bịch liên tiếp không ngừng, cả đám đều vùi đầu rất thấp.
Ở sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, ngay lúc Lão thái phi kiên nhẫn sắp sửa mất hết, rốt cục có một người hầu mở miệng nói:
Thái... Thái... Thái phi, nô tài từng gặp qua...
Còn không thành thật khai báo!
Lão thái phi tạo áp lực nói.
Người hầu kia vuốt vuốt mồ hôi trên trán, mở miệng nói:
Nô tài... Nô tài. Nô tài tựa hồ thấy chó trắng kia chạy ra từ trong viện Ngũ tiểu thư... Lúc đi ra. Rất điên loạn, lập tức đã không còn bóng dáng, nô tài lúc ấy còn rất buồn bực.
Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc dần dần giương lên, quả nhiên là nhằm vào nàng mà đến! Chỉ là mục đích ở đâu, lại là người phương nào?
Lão thái phi cũng không đi nhìn Mộc Tịch Bắc, chỉ là lại mở miệng hỏi người hầu kia:
Ngươi nói nhưng là thật?
Những lời nô tài nói đều là thật, nếu có nửa câu nói ngoa, thiên lôi đánh xuống!
Người hầu kia vừa kích động thậm chí phát khởi thề độc.
Điều này không khỏi làm ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, mọi người cũng không biết gút mắc giữa Liễu Chi Lan và Mộc Tịch Bắc, chỉ cho rằng thứ nữ này vậy mà gan to bằng trời, cất giấu tâm tư hãm hại Đương gia chủ mẫu, thậm chí không ít người bắt đầu phỏng đoán, cho rằng Mộc Tịch Bắc là sợ Đương gia chủ mẫu sinh ra đích tử đích nữ, mình sẽ không được sủng ái nữa, mới có thể dùng thủ đoạn như vậy.
Nô tài cũng nhìn thấy...
Có người tựa hồ còn ngại không đủ, lại tăng thêm một cái.
Lúc này Lão thái phi mới dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, vẻ mặt trên mặt có chút nói không rõ ràng, làm cho người ta không biết nàng rốt cuộc đang có tâm tư gì.
Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, không hề động qua một phần, váy dài chấm đất, kiều diễm uốn lượn, hai con ngươi trong suốt, tựa như đứa bé tinh khiết nhất thế gian, ánh nắng hắt vào trên người nàng, hạ xuống một cái bóng vừa dài vừa nhỏ, khiến cho người ta nhất thời mê con mắt.
Lão thái phi sững sốt, lại phát giác không biết khi nào thì Mộc Tịch Bắc dường như cao lớn không ít, biến hóa này đến đột nhiên, khiến bà trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng lại, trong lòng ngược lại sinh ra mấy phần chua xót.
Không ai mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng trước:
Nói như vậy con chó này là xuất hiện ở trong viện của ta? Cho nên sau khi đi ra mới có thể biến thành cái dạng này, không chỉ có hài tử không còn mà tính mệnh cũng mất?
Mộc Tịch Bắc hỏi lại khiến cho đám người trong lúc nhất thời không nói gì với nhau, không biết nên nói cái gì, cả đám đều tựa như cái hồ lô, trầm mặc không nói.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, mở miệng nói với Lão thái phi:
Không biết cô thấy như thế nào?
Lão thái phi lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói:
Nếu đã có người nói, cần phải đi chỗ đó của ngươi nhìn xem.
Một khi đã như vậy, vậy liền đi thôi.
Dứt lời, Mộc Tịch Bắc liền dẫn đường ở phía trước.
Lão thái phi nhẹ gật đầu, đám người cũng đều một đường đi theo, thỉnh thoảng thừa dịp không ai chú ý, liếc trộm bóng lưng Mộc Tịch Bắc mấy lần.
Một đoàn người mới vừa đi tới trước cửa Minh Châu viện, Tình cô cô cũng đã trở về, mở miệng nói với Lão thái phi:
Chủ tử, phu nhân nơi đó không có việc gì, cũng mời đại phu hỗ trợ nhìn qua, thai rất an ổn, không có một chút đường rẽ, chủ tử có thể an tâm.
Gánh nặng trong lòng Lão thái phi liền được giải khai, chỉ cần cái thai này không có việc gì, cho dù có thể tra ra tội danh, cũng tốt che lấp chút, có điều việc này nếu thật là đứa nhỏ Bắc Bắc này gây nên, thì thật sự là hơi quá mức độc ác, luôn phải cho chút giáo huấn.
Vậy ăn mặc ẩm thực của chủ mẫu mấy ngày nay có cẩn thận điều tra qua không?
Lão thái phi mở miệng lần nữa.
Tình cô cô gật đầu: Đều đã cẩn thận điều tra, không có phát hiện vấn đề gì.
Đám người nhịn không được thổn thức một trận, thuốc phá thai này không phải hại Đương gia chủ mẫu? Chẳng lẽ thật sự chỉ là hại một con chó?
Mộc Hải Dung vẫn ôm con chó đã chết, đang chờ một cái chân tướng, thẳng đến nghe người ta nói ở chỗ của Mộc Tịch Bắc từng nhìn thấy chó lui tới, nàng lúc này mới chịu đứng dậy, theo tới đây.
Mà nghe xong lời nói của Tình cô cô, vốn trong lòng còn có do dự với chuyện này, Mộc Hải Dong bắt đầu nhìn hằm hằm Mộc Tịch Bắc, dường như đã nhận định chó của mình chính là bị nàng giết chết.
Mộc Tịch Bắc vẫn lạnh nhạt, ánh mắt lại quét qua trên người Mộc Hải Dung cùng Mộc Tịch Hàm một lần.
Mộc Hải Dung vẻ mặt giận dữ, ẩn nhẫn lửa giận, hai con ngươi còn kèm theo nước mắt, lại tựa như muốn phun lửa nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, y phục trên người cũng cực kỳ lộn xộn, có thể kết luận là trong lòng vội vàng chạy đến.
Mà Mộc Tịch Hàm thì từ bắt đầu đến cuối cùng đều không có mở miệng, yên tĩnh giống nhau lúc trước, y phục thanh lịch chỉnh tề, tựa hồ chuyện sáng nay cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, rủ xuống đôi mắt, khóe miệng lại khẽ mỉm cười, nếu như chính là tỷ tỷ ruột của mình gây nên, như vậy mục đích là vì sao? Chẳng lẽ nói, nàng ta đã dự định xé rách mặt nạ?
Mấy người các ngươi, đi trong viện của Ngũ tiểu thư cẩn thận tìm xem, nhìn xem trong góc sân có thứ gì không sạch sẽ không.
Lão thái phi quay đầu về phía mấy ma ma bà tử sau lưng mở miệng phân phó nói.
Vâng, Lão thái phi.
Một đoàn người động tác nhanh nhẹn đi vào, cũng không dám trắng trợn, chỉ thận trọng cúi người lại bắt đầu xem xét.
Mộc Tịch Bắc chỉ đứng ở cổng, không có động tác, khẽ cười yếu ớt.
Hôm nay Mộc Tịch Hàm mặc một thân váy dài màu nhục quế, chỗ cổ áo là vô số viên kim cương nhỏ vụn, cả người không nói một lời đi theo sau lưng Lão thái phi, lẳng lặng nhìn hết thảy động tĩnh giữa sân.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, đến khi một ma ma đi vào xem xét đi ra bẩm báo, thoáng có chút ấp a ấp úng mở miệng nói:
Thái phi nương nương, ở góc tường tây phòng phát hiện một ít cặn thuốc, đại khái là hai ngày này.
Dứt lời, ma ma kia còn dùng tay khăn bao lấy một chút trình đến trước mặt Lão thái phi.
Lão thái phi nhẹ nhàng vê lên một chút, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, nhưng không có đoán ra cặn bã phối dược của thuốc này, phủi tay, mở miệng nói với ma ma:
Đem cái này cho đại phu nhìn một chút, xem bên trong là những thứ gì, lại có công hiệu gì.
Ma ma kia lên tiếng trả lời đem đồ vật cho Lão thái phi, mà Lão thái phi lại dò hỏi Mộc Tịch Bắc:
Gần đây có cái gì không thoải mái? Hay tiếp tục hầm thuốc điều dưỡng cho tay?
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:
Thật ra cũng không có gì không thoải mái, ngược lại là có điều dưỡng cho tay, dù sao tổn thương tựa hồ sâu.
Lời tuy như thế, thế nhưng Mộc Tịch Bắc lại cảm thấy, cặn thuốc kia nhất định là có vấn đề, tay này của mình gần đây cũng không nấu thuốc, làm sao lại trùng hợp như vậy ở trong viện của mình phát hiện cặn thuốc, sợ là không có ý tốt.
Nếu không tốt liền phải hảo hảo dưỡng thương, Tướng phủ mặc dù không phải hoàng thân quốc thích gì, nhưng cũng sẽ không kém một đôi tay của ngươi, hơn nữa cầm nghệ của ngươi xưa nay vô cùng tốt, mọi thứ phải cẩn thận dưỡng mới phải.
Lão thái phi lại dặn dò.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, mở miệng nói:
Đa tạ cô quan tâm.
Đại phu kia kiểm tra sau chốc lát mới mang theo do dự mở miệng nói:
Thuốc này...
Tất cả mọi người đều dừng ánh mắt ở trên người đại phu, không biết cặn thuốc này đến cùng là cái gì:
Đây là canh tránh thai.
Sắc mặt Lão thái phi đột nhiên biến bạch, khiếp sợ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, những người khác nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ cho rằng Mộc Tịch Bắc là muốn động tay động chân với Liễu Chi Lan.
Cảm xúc của Mộc Hải Dung kích động nhất, chỉ vừa nghe xong, lập tức liền từ một đứa nhỏ điềm tĩnh trở nên giương nanh múa vuốt:
Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc! Ngươi vì sao muốn giết chó của ta, ngươi vì sao!
Nói xong cả người còn nhào tới, vươn tay ra, tựa hồ muốn đánh Mộc Tịch Bắc, thay chó trong ngực báo thù.
Lão thái phi giận dữ quát một tiếng:
Còn không buông tay! Thật sự không còn thể thống gì! Còn không mau kéo người ra cho ta!
Lập tức liền có người tiến lên giữ chặt Mộc Hải Dung, Mộc Hải Dung chỉ còn lại hai mắt sưng đỏ tiếp tục động tác trước đó, tựa hồ có chút kích động.
Mộc Tịch Bắc cũng không nóng nảy, một đôi mắt sắc bén bắn về phía Mộc Tịch Hàm, không khỏi kịp phản ứng, e rằng đây là xuất từ bút tích của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, Mộc Tịch Hàm, ngươi muốn làm cái gì?
Trong lúc nhất thời Lão thái phi cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ khiếp sợ nhìn qua Mộc Tịch Bắc, bà cũng không sợ Mộc Tịch Bắc thật sự đi hại Liễu Chi Lan, điều này chí ít chứng minh nàng là tốt, là sống náo loạn.
Thế nhưng bây giờ điều tra ra, lại chỉ tra ra nơi này của Mộc Tịch Bắc vậy mà lại có canh tránh thai, đây có phải mang ý nghĩa đứa nhỏ này cuối cùng vẫn không nghe lời bà hay không, hay là nói, ở trong thời gian hai tháng này, đứa nhỏ này cũng đã qua lại với người vô danh nào đó, thậm chí là đã...
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, Mộc Tịch Hàm dường như cũng không muốn lấy mạng nàng, chỉ là mục đích hình như là muốn phá hư thanh danh của nàng, nếu không làm sao lại cố ý sắp xếp một cái bẫy như thế, làm cho người ta cảm thấy mình đã không phải là tấm thân xử nữ, mà quan trọng chính là, nàng ta vài lần nhìn thấy mình và Ân Cửu Dạ ở cùng một chỗ, cho nên sẽ khẳng định rằng mình đã không phải tấm thân xử nữ nữa.
Mà nay ở trong viện của nàng phát hiện ra canh tránh thai, Lão thái phi tất nhiên tức giận, vì cho mình một cái trong sạch, Lão thái phi cũng không thể không mời người bắt mạch nghiệm thân cho mình, chỉ có như vậy, mới có thể để người ở chỗ này tin phục, chỉ là vừa kiểm tra, sợ là chính mình sẽ chỉ lộ ra là chuyện mình không phải tấm thân xử nữ, thân bại danh liệt.
Mộc Tịch Bắc đầu tiên là mở miệng nói với Mộc Hải Dung:
Lục muội muội, mặc dù là ở trong viện của ta phát hiện canh tránh thai, thế nhưng ngươi không nên quên, canh tránh thai, cũng không phải thuốc phá thai, cho dù là có thành phần giống nhau, sợ là cũng không phải chỉ đơn giản là cùng chữ
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía đại phu, cười xán lạn:
Xin hỏi đại phu, canh tránh thai và thuốc phá thai này thế nhưng là một sao?
Tất cả mọi người sững sờ, mới phát hiện ra hoàn toàn là hai thứ, trước đó mình giống như bị người thiết kế, vậy mà suy nghĩ theo con đường này, thậm chí hoàn toàn không có phát hiện đây là hai thứ.
Bắc Bắc, trong viện ngươi là người phương nào dùng canh tránh thai!
Vấn đề Lão thái phi quan tâm đầu tiên cũng không phải Mộc Tịch Bắc có phải là người hạ độc Liễu Chi Lan hay không, bởi vì chuyện bà quan tâm là Mộc Tịch Bắc có còn tấm thân trong sạch hay không.
Cô, con đây cũng không biết, thế nhưng còn sẽ có người ở dưới mí mắt dùng thứ này, thật sự là cả gan làm loạn.
Mộc tịch bắc cười nói tiếp.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm nay đi tản bộ... Cho nên lại càng ít, ta sám hối.... Chuyện này nhưng thật ra là cái kíp nổ, đáng thương ta hôm nay còn chưa viết nó xong... Các muội tử, ta yêu các ngươi, ta sẽ mạnh mẽ lên từng chút... Chỉ là ngẫu nhiên lại càng ít hơn một chút... Ta buồn ngủ quá