Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 144 - Chương 83: Lần Nữa Bị Kình Chế

Trước Sau

break
Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Hừ! Lập tức trói lại cho ai gia, ai gia muốn đích thân diện thánh!

Dường như Thái hậu cũng không ăn một bộ này của Gia chủ Lư gia, chỉ phân phó thị vệ bên cạnh lập tức trói lại, áp giải về Hoàng cung, dự định tự mình gặp mặt Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng đế làm ra quyết định!

Gia chủ Lư gia nằm ở trên đất trong lúc nhất thời tỉnh cũng không phải, bất tỉnh cũng không phải, có điều ông cũng không tỉnh lại, ngược lại là thiếu đi một lần vấn trách, làm Đa Luân lần nữa chậm rãi tránh khỏi.

Đa Luân thở mạnh một hơi, nếu nàng thật sự bị việc này ăn mệt, thật sự là oan, cũng may Lư Hữu Vi trời xui đất khiến té xỉu, ngược lại là lái nàng ra ngoài, cũng miễn cho gặp lửa giận của Thái hậu.

Ánh mắt An Nguyệt Hằng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc có chút phức tạp, nhưng lại không thể không thừa nhận nữ tử này thật sự là có chút thủ đoạn, một cái Lư gia, chỉ với vài lần giao thủ, cũng đã bị nàng đả kích thất linh bát lạc ( chỗ này chỗ kia, nằm rải rác) , biết Gia chủ Lư gia thanh danh tốt, liền mượn điểm lo lắng thanh danh này của ông ta, thống hạ ngoan thủ, khiến ông ta tiến thối lưỡng nan, không có đường ra.

Xà đánh bảy tấc, Mộc Tịch Bắc hiển nhiên là làm được, nhưng Lư gia còn có hai nữ nhi cùng Lư Dẫn Minh, có cơ hội vẫn phải cùng nhau trừ bỏ hết, nếu không quả nhiên là ứng với câu nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên.

Được rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, ai gia trước hết mang theo Lư Hữu Vi diện thánh, xin Thánh thượng định đoạt, hôm nay vốn là Phủ công chúa tụ hội, lại phát sinh chuyện thế này, Đa Luân ngươi sơ sẩy không được xía vào, nhớ phải hảo hảo trấn an mọi người, bồi lễ nhận lỗi.

Thái hậu đầu tiên là dịu dàng trấn an mọi người, sau đó ngữ khí đột nhiên vừa chuyển, giống như cảnh cáo nhìn thoáng qua Đa Luân, dường như cực kỳ bất mãn.

Đa Luân xin tạ lỗi, khiến cho mẫu hậu chấn kinh, cũng làm cho chư vị tân khách chấn kinh, thật sự là sai lầm của Đa Luân, mẫu hậu yên tâm, Đa Luân nhất định hảo hảo bồi tội với chư vị.

Đa Luân đem tư thái thả rất thấp, nhưng trong lòng thì rõ ràng, trải qua chuyện hôm nay, nàng e rằng sẽ khó được Thái hậu sủng ái lần nữa, mỗi lần ra tay giúp Lư gia, thật sự là mất nhiều hơn được!

Ngươi tốt nhất đừng để cho ai gia thất vọng lần nữa!

Thái hậu âm thanh lạnh lùng nói với Đa Luân, trong thần sắc xen lẫn rất nhiều bất mãn.

Đa Luân cúi đầu xưng vâng, Thái hậu lại dừng ánh mắt ở trên người Đức Dương, thần sắc nhu hòa không ít, mở miệng nói:

Đức Dương, con khó được có tâm tư, không bằng ở lại chỗ này chơi đùa một phen đi.

Hai mắt trống rỗng của Đức Dương dừng ở trên người Thái hậu, nhẹ gật đầu, mở miệng nói:

Đa tạ mẫu hậu.

Thái hậu có vẻ khá vui mừng khẽ gật đầu, tiện đà mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

Ai gia biết ngươi hôm nay bị ủy khuất, sau khi hồi cung cũng sẽ cùng nhau báo cáo Thánh thượng, lấy đó ngợi khen.

Đa tạ Thái hậu.

Mộc Tịch Bắc khom người hành lễ, nhưng trong mắt Đa Luân lại tinh quang bắn ra bốn phía, mang theo quang mang không kịp chờ đợi và hưng phấn khó mà che giấu, phảng phất như Mộc Tịch Bắc đã thành dê đợi làm thịt.

Thái hậu mang theo gia chủ Lư gia bị trói gô xoay người rời đi, mọi người lập tức như ong vỡ tổ, ánh mắt của mấy người nhìn về phía Lư gia mang theo vài phần hoài nghi cùng miệt thị.

Lư gia này không phải vẫn là nhà quân tử sao? Làm sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu đến bực này? Không lẽ là oán hận lần thọ yến trước Thái hậu khiến hắn mất đi hai đứa con trai?

Một nam tử mặc trường bào xanh biếc mở miệng nói.

Nếu hai đứa con trai của ngươi đều bị người ta giết chết, ngươi còn có thể thờ ơ sao. Trước kia bản công tử đã cảm thấy Lư gia này dối trá hung ác làm ra vẻ. Nào có người nào hoàn mỹ đến nỗi làm cho người ta không tìm thấy một chút khuyết điểm chứ. Thật sự là dối trá...

Một nam tử mặc trường bào sa tanh tơ vàng màu xám trắng cũng phụ họa.

Cũng chưa chắc, có lẽ là Gia chủ Lư gia và Đa Luân công chúa tằng tịu với nhau thì sao... Các ngươi cũng không phải không biết, Đa Luân công chúa thanh danh luôn luôn là... Không chỉ có như thế, còn là nam sủng thành đàn. Không chừng vị Gia chủ Lư gia khiến người người tôn kính của chúng ta lập tức không nhịn được...

Lại một người mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đứng ở tại chỗ, những người này ngược lại cũng thật làm càn, không kiêng kị bỏ đá xuống giếng như thế, còn ở trên địa bàn của Đa Luân người ta mà phách lối như thế, nghĩ đến sợ là cảm thấy Đa Luân chọc giận Thái hậu, thiếu đi Quách La thị làm chỗ dựa, một Công chúa dâm đãng ở bên ngoài, dường như cũng không đủ gây sợ hãi.

An Nguyệt Hằng đứng dậy đi hướng Mộc Tịch Bắc, Bắc Bang công chúa mắt sắc theo tới.

An Nguyệt Hằng đứng ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, tỉ mỉ quan sát mặt mày Mộc Tịch Bắc, hắn cũng không biết, vì sao người trước mắt này luôn sẽ khiến hắn nhớ tới Tịch Tình, mỗi lần nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh, chết không nhắm mắt kia, giống như trong lúc vô hình đang chăm chú nhìn mình.

Hơn nữa đến bây giờ, hắn cũng chưa thể hoàn toàn nhìn thấu nữ tử này, theo hắn thấy, chưa từng có người nào phức tạp đến như vậy, từ dung mạo đến tài hoa lại đến tâm tư thủ đoạn, đầy đủ mọi thứ, khiến người ta líu lưỡi, nhưng trong cặp mắt của người tham mộ quyền thế như vậy, lại tìm không thấy nửa phần tham lam cùng khao khát, thậm chí tinh khiết giống như là một vũng nước xuân, cái gì cũng không có, điều này không khỏi làm hắn nhiều hơn vài phần bất an.

Bắc Bang công chúa chăm chú nhìn chằm chằm hai người, cảm nhận được trong không khí tựa hồ có một tia quái dị đang cuộn trào, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, cũng không thể để Bắc Bang hiểu lầm, nếu không chẳng phải là thất bại trong gang tấc.

Chúc mừng Mộc Ngũ tiểu thư lại bỏ được một cái đinh trong mắt.

An Nguyệt Hằng ôn hòa mở miệng, không vui không giận.

Mộc Tịch Bắc cười một tiếng:

Ngược lại là ta còn chưa chúc mừng vương gia có được Vương phi, thật sự là chiếm được phúc khí.

An Nguyệt Hằng cũng cười rạng rỡ:

Vương phi dung mạo tuyệt sắc lại thông minh tài giỏi, đúng là phúc khí của bản vương.

Gương mặt của Bắc Bang công chúa có chút phiếm hồng, dường như bởi vì câu khích lệ này của An Nguyệt Hằng ngược lại giảm bớt cảnh giác với Mộc Tịch Bắc, mặc dù nàng vẫn không biết Mộc Tịch Bắc rốt cuộc vì sao muốn giúp nàng, nhưng không thể không thừa nhận, nàng cho ra biện pháp đều cực kỳ có tác dụng, bởi vậy, Bắc Bang công chúa ngược lại vẫn có vài phần hảo cảm với Mộc Tịch Bắc.

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, lại cảm giác được cách đó không xa bắn ra tới một luồng ánh mắt oán độc.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn lại, chính là Ngũ Thanh Thanh vừa được nha hoàn dìu đứng lên, một đôi mắt ngập nước, hai mắt ẩn tình, nhưng thật sự là đem tam hồn lục phách của người ta đều câu đi, cắn chặt đôi môi, làm sao còn làm người ta nỡ sinh ra nửa phần trách cứ nữa.

Vương gia đích thật là có phúc lớn, không chỉ có Vương phi tốt, còn có một Trắc Phi tốt đâu.

Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần trêu chọc.

Ánh mắt của Bắc Bang công chúa và An Nguyệt Hằng đều nhìn lại theo Mộc Tịch Bắc, nhưng đều có chút xạm mặt lại.

Mộc Ngũ tiểu thư, Công chúa chúng ta mời ngài đi qua một chuyến.

Một cung tỳ cao gầy đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, đánh giá nữ tử này một phen, cung tỳ này một thân mạt ngực váy dài màu quýt, trước ngực có Đại Lý hoa, cả người nhìn qua cực kì ôn hòa, ngược lại không có gì khác thường, vị Công chúa mời mình hẳn là Đức Dương, vừa rồi sau khi Thái hậu rời đi, Đa Luân liền lấy cớ khó chịu nên rời đi trước, lại sai bọn nha hoàn dâng lên ngọc nhưỡng món ngon lần nữa, chỉ nói là để mọi người ở trong phủ này tùy ý thưởng thức cảnh đẹp thôi, chỉ cần không đi lại quá phận, ngược lại cũng không ai quản.

Làm phiền.

Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng người, mời cung tỳ kia ở phía trước dẫn đường.

Thanh Từ mắt thấy tiểu thư nhà mình bị mang đi, cũng đi theo, lúc đi qua bên người Lão thái phi, Lão thái phi cũng không quên căn dặn hai câu.

Nhớ kỹ nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận, không nên va chạm công chúa.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, có phải Lão thái phi cũng có dự cảm không tốt hay không, nàng luôn cảm thấy, ở trên yến hội hôm nay, còn có thể có chuyện phát sinh.

Mộc Tịch Bắc được đưa tới trước mặt Đức Dương công chúa, Đức Dương vốn là một nữ tử cực kì xinh đẹp, chỉ không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, vậy mà khiến nàng hình dung tiều tụy, hai mắt trống rỗng không có gì cả, lại vô thần vận.

Đức Dương mặc một thân cung trang màu hồng cánh sen, trước ngực thêu một đôi giao gáy uyên ương, ngược lại có phần kỳ quái, trên đầu là búi tóc linh lung phức tạp, một đôi trâm cài Bát Bảo Phượng Hoàng, hai dây kim lưu tô, ngược lại là sạch sẽ đại khí.

Đức Dương ôn hòa cười cười với Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:

Nghe đàn có thể biết người, hôm nay bản cung nghe xong tiếng đàn của ngươi, liền biết được ngươi cũng không phải là xuân đau thu buồn mạnh nói sầu, những năm này Bản cung trôi qua cũng không thoải mái, cho nên hôm nay tìm ngươi đi dạo với bản cung một chút.

Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tử bình tĩnh giống như kích không dậy nổi một tia gợn sóng trước mắt, chỉ khẽ gật đầu một cái, kỳ thật Đức Dương cũng không khiến người ta chán ghét, chỉ là dường như bị vây ở bên trong cái gì đó không thể tự kềm chế, nghĩ đến thân ở bên trong hồng trần, không ngoài chính là chút hồng trần tục sự.

Đức Dương chậm rãi đi ở phía trước, Mộc Tịch Bắc đi theo sau người nàng, cung tỳ phía sau Đức Dương lưu ở địa phương khá xa, Thanh Từ do dự một chút, cũng không đuổi kịp, chỉ là ánh mắt lại một mực chú ý tiểu thư nhà mình, hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên, tùy thời phòng ngừa có bất trắc gì đó phát sinh.

Ngươi nhất định từng yêu một người rất sâu đậm đi.

Ánh mắt Đức Dương hơi có tiêu cự, suy nghĩ dường như trôi dạt đến rất xa trong ký ức, cả người đặt mình vào trong vườn đào, dường như phảng phất muốn vũ hóa (đắc đạo thành tiên) trở lại.

Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Đức Dương, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở miệng:

Từng yêu.

Hắn yêu ngươi không?

Đức Dương lộ ra ý cười ấm áp, ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, cứ việc, nữ tử trước mặt còn rất nhỏ, thoạt nhìn thậm chí chỉ là tính tình ngây thơ, nhưng Đức Dương tin tưởng, tiếng đàn này sẽ không gạt người, cho dù nàng ấy có tâm giấu diếm, nàng cũng có thể nhìn ra được.

Mộc Tịch Bắc tự giễu cười cười:

Không yêu.

Đức Dương công chúa có chút tiếc hận, chẳng qua lại vẫn ôn nhu mở miệng nói:

Không yêu cũng tốt, ít nhất biết không yêu, ngươi mới có thể đi yêu người khác.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt, yêu người khác sao? Ân Cửu Dạ, chàng hiện tại có tốt không? Nghe Bắc Bang công chúa nói, gần đây An Nguyệt Hằng thường thường làm việc đến tối khuya, nhìn qua tựa hồ chính là tin cấp báo ở biên cương, đáng tiếc An Nguyệt Hằng cũng không cho nàng ta xem nội dung trong đó, ta ngược lại không có cách nào biết được tình trạng của bọn chàng ở nơi đó rốt cuộc là như thế nào?

Lại nghe Thanh Từ nói, chàng dường như đang trải qua một trận quyết chiến sinh tử, không biết thời tiết nơi đó ác liệt hay không, lương thảo thiếu thốn hay không, nhan sắc trắng trẻo của chàng có phải là bị phơi ánh nắng mặt trời rồi không, hoặc là, có phải trên lồng ngực kiên cố của chàng lại mới thêm vài vết sẹo nữa hay không.

Ta nghĩ, chàng mới vừa vào bên trong vòng xoáy quyền lực, nhất định ăn không ít đau khổ, nhưng ta luôn luôn tin tưởng chàng nhất định có thể sống sót trở về, mang theo hơn hai mươi vạn binh mã đã thu phục, mang theo tình yêu khát khao đối với ta, hứa cho ta một tương lai.

Có đôi khi, ta sẽ nghĩ, nếu như có thể một mực bình tĩnh như vậy lại tốt bao nhiêu, hoặc là có một ngày đợi ta đem những người phụ ta kia thiêu sát hầu như không còn, chúng ta cũng có thể thử cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Đức Dương đi tới trước người Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo thần thái khó hiểu, hồn nhiên ngây thơ tựa như thiếu nữ, làm Mộc Tịch Bắc mấy lần cho rằng đây là ảo giác, Đức Dương mang theo một tia hưng ý mở miệng nói:

Mười tám năm trước, ta chỉ mới bảy tuổi, khi đó ta còn ngây thơ vô tri, hồn nhiên rực rỡ, bởi vì có mẫu tộc Quách La thị cường đại phù hộ, cho dù ở trong cung cũng có thể vô pháp vô thiên, nhưng ta trời sinh tính tình bướng bỉnh, lại không chịu hảo hảo đọc sách viết chữ, làm cho một nhóm râu ria phu tử sầu gần chết.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có mở miệng, nghĩ đến Đức Dương nguyện ý nói mấy chuyện này với nàng, đại khái là cảm thấy nàng vẫn là một người có tâm đi, thế sự phồn hoa, yêu cùng hận dường như đã trở nên có thể tùy ý mở miệng, qua loa cho xong, thậm chí cho dù là thật sự yêu, cũng luôn có thể dễ dàng vì danh lợi vứt bỏ ân oán.

Khi tình yêu không còn thuần túy là tình yêu, mang tới hiệu quả và sắc thái lợi ích, rất nhiều chuyện lại bị lấy danh nghĩa là yêu, thế giới này liền bắt đầu trở nên bi ai cùng vô tình.

Mẫu hậu đau sủng ta, không muốn ta bị những lão phu tử này giáo huấn, nhưng lại sợ ta thật sự trở thành một nữ tử không học vấn không nghề nghiệp, liền nghĩ biện pháp bắt đầu tìm lão sư thú vị cho ta, mà ta biết hắn chính là năm bảy tuổi đó.

Đức Dương tựa hồ nhớ lại tốt đẹp lúc còn trẻ, gương mặt cứng ngắc cũng bắt đầu nhu hòa.

Hắn là con trai của Đại học sĩ Chu Khôn nổi danh lúc ấy, Chu Khôn là phu tử mời tới sau đó, thông thời sự, hiểu thiên hạ, đi khắp kỳ sơn dị thủy, đại ngàn thế gian, đọc thuộc lòng trăm ngàn năm lịch sử, thao túng vận mệnh thiên hạ, thật là một lão sư có kiến giải lại khôi hài.

Trong mắt Đức Dương dường như mang theo hoài niệm, tiếp tục mở miệng nói:

Mẫu hậu mời ông đến làm lão sư cho ta, con của ông Chu Thuần lớn hơn ta ba tuổi, thường xuyên cùng ta cùng nhau nghe giảng bài, ta và hắn dần dần cũng có kết giao, trước đó, ta từng gặp qua Đa Luân nho nhỏ, mẹ đẻ nó vừa qua đời không lâu, lại nhỏ nhắn đáng yêu, ta liền năn nỉ mẫu hậu nhận nó làm con nuôi, lên lớp cùng với ta, ba người chúng ta thường xuyên cùng nhau đùa giỡn thậm chí bị phạt, thời gian dần trôi qua liền cũng thân thiết.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc suy đoán sự tình phát triển, nghĩ đến bây giờ Đức Dương chết lặng cùng Đa Luân phóng đãng, mơ hồ có thể đoán được ba người này tất nhiên là có một hồi tình yêu gút mắc.

Đức Dương không mở miệng nữa, mà lâm vào trong hồi ức của chính mình, ba người các nàng cứ như vậy vui cười chơi đùa học tập trong sáu năm ròng, sau đó bởi vì đến tuổi, dần dần có kiêng dè.

Thiếu nữ vừa mới trưởng thành liền sinh ra tình cảm với thiếu niên văn tĩnh ôn hòa này, trái tim ngây thơ thường xuyên nhảy lên kịch liệt.

Nàng đem tâm sự này kể cho mẫu hậu đau sủng nàng, mẫu hậu thoáng suy nghĩ, liền cảm thấy cũng không phải không thể.

Nhưng nàng lại sợ hắn chán ghét nàng, dù sao muội muội của nàng Đa Luân dáng dấp dường như xinh đẹp hơn, mang theo diễm lệ cũng không phải huyết thống Tây La có thể có được, sáng rỡ lập tức có thể đoạt ánh mắt người khác.

Nàng thận trọng đem tâm sự giao phó với hắn, lại đạt được câu trả lời hắn cũng cảm mến mình, một khắc ấy, nàng chỉ cảm thấy thế giới của mình đều sáng lên, tốt đẹp cực kỳ.

Hưng phấn nàng kể lại chuyện này cho mẫu thân và Đa Luân, lại không để ý đến vẻ mặt Đa Luân hơi có vẻ tái nhợt.

Hắn và nàng lui tới càng ngày càng thường xuyên, nguyên bản đội ngũ ba người cũng dần dần biến thành hai người,nhưng Đa Luân cũng không ầm ỹ, chỉ là thường xuyên vui đùa hai người, trêu ghẹo bọn nàng hạnh phúc.

Chỉ là, sự tình cũng không phải một đường suôn sẻ, phụ hoàng đột nhiên chỉ hôn cho ta, hơn nữa vừa chỉ còn chỉ đến Nam Kiều xa xôi, cái này không khác là một hồi thiên đại đả kích, ta năn nỉ mẫu hậu, mẫu hậu nhưng cũng bất lực.

Thời điểm Đức Dương nói lên mang theo vài phần bi phẫn, mang theo vài phần thê lương.

Mộc Tịch Bắc có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đó, Tiên Hoàng cũng không phải là một người vô năng, ông có hùng tài đại lược, cơ hồ là vì Tây La dành dụm thiên hạ tài phú, đồng thời cũng chú ý biên phòng, thời khắc chú ý quốc gia khác phát triển, dự đoán trước tương lai nó sẽ xu thế, tiến tới thi hành làm thông gia giao hảo.

Ông là một Đế vương có tầm nhìn, lúc tại vị, mặc dù Tây La đã đi hướng suy bại, nhưng ở trong tay của ông lại đi hướng phục hưng, phồn vinh gần non nửa thế kỷ, cũng chính vì vậy, bây giờ bên trong Tây La hao tổn nghiêm trọng như vậy, lại vẫn như cũ không ai dám chân chính tiến công Tây La.

Một vị đế vương như vậy, tất nhiên là nói một không nói hai, mỗi một bước đều sẽ có ý nghĩa chính trị sâu xa, làm sao có thể bởi vì Đức Dương tư tình nhi nữ mà thay đổi dự tính ban đầu của mình? Cho nên, cho dù lúc ấy cường đại như Quách La thị, lại cũng chỉ có thể bất lực.

Thế nhưng, ta không cam tâm a, ta thật sự không cam tâm, ta chưa bao giờ gặp qua nam tử ôn hòa lương thiện như hắn, ấm áp như là gió xuân, lại giống ánh nắng ấm áp, làm cho ta cảm thấy an tâm vui vẻ, cho nên, ta nghĩ, cho dù bỏ đi một thân lăng la này, bỏ đi bộ vòng ngọc này, ta cũng nguyện ở cùng với hắn.

Khóe miệng Đức Dương giương lên một nụ cười hạnh phúc.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, mở miệng nói:

Cho nên, các ngươi bỏ trốn?

Đức Dương sững sốt, cũng là gật đầu:

Bản thân ta cũng không dám, có điều vẫn là Đa Luân đánh thức ta, Đa Luân nói cho ta biết, đơn giản ta là nữ nhi của Phụ hoàng, cho dù thất bại, Phụ hoàng kiểu gì cũng sẽ xem ở mặt mũi nhất tộc mẫu thân mà bảo toàn ta, cho nên ta chẳng bằng đánh cược một phen.

Lông mày Mộc Tịch Bắc hơi nhíu lại, Đa Luân từ trước đến nay tâm tư thâm trầm, mà ý tứ của Đức Dương trước đó tựa hồ là Đa Luân cũng yêu Chu Thuần.

Dưới sự trợ giúp của Đa Luân, ta lại lấy thân phận Công chúa mượn nhờ thế lực mẫu tộc, vậy mà thật sự chạy thoát ra ngoài, Đa Luân sớm đem hắn hẹn gặp ở một hộ gia đình, ta liền vội vội vàng vàng chạy qua.

Đức Dương tiếp tục mở miệng.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc hơi trầm xuống, chẳng lẽ Chu Thuần là ở thời điểm Hoàng đế truy hồi Đức Dương công chúa, bị Hoàng đế phái người giết chết, nhưng nếu như lấy góc độ của một người cầm quyền đến xem, nhất quyết sẽ không giết chết Chu Thuần, mà hẳn là có hai loại cách làm, một loại là dùng gia đình Chu Thuần áp chế Chu Thuần, bức bách hắn chủ động chia tay Đức Dương, Đức Dương nản lòng thoái chí, thì sẽ xuất giá Nam Kiều.

Mà một loại khác thì trực tiếp hơn, chính là trực tiếp bắt Chu Thuần, lấy Chu Thuần uy hiếp, buộc Đức Dương không thể không vì người yêu mà từ bỏ tình yêu.

Ngược lại, nếu Chu Thuần chết đi, chuyện Đức Dương có khả năng làm nhất chính là khẳng khái chịu chết, thề sống chết cũng không chịu đến Nam Kiều. Cho nên, nếu Chu Thuần thật sự bị Hoàng đế phái người giết chết, nhất định là không hợp tình lý.

Ta chạy tới không bao lâu, Đa Luân cũng đã chạy đến, nó mang đến một tin tức xấu, nó nói cho ta, người của Phụ hoàng đã truy xét đến nơi này, không tới một lát thì sẽ chạy đến, ta vốn là dự định lập tức cùng hắn đào tẩu, nhưng Đa Luân lại nói với ta không còn kịp rồi, trong kinh hoảng, Đa Luân sai nha hoàn dẫn ta tới căn hầm của gia đình này, mà nó thì giả bộ như thay ta đưa tin, nội dung trên thư đại khái là ta muốn cùng Chu Thuần ân đoạn nghĩa tuyệt, cứ như vậy, cho dù bọn họ phát hiện Chu Thuần, cũng không có lý do và chứng cứ bắt hắn, Phụ hoàng lại càng không có lý do để trừng trị hắn.

Đức Dương tiếp tục giải thích, trong mắt mang theo bi thống.

Sau đó thì sao?

Trong lòng Mộc Tịch Bắc lại càng hoài nghi, nếu căn hầm kia thật có thể giấu người, không bị phát hiện, vậy cần gì phải vẽ vời thêm chuyện thư từ, trực tiếp để hai người ẩn thân trong đó không phải tốt hơn sao, như vậy đợi đến khi binh sĩ vừa đi, hai người liền hoả tốc rời đi, chẳng phải là tốt hơn?

Trong lòng Mộc Tịch Bắc lại kết luận trong chuyện này tuyệt đối có Đa Luân giở trò quỷ, chỉ là có lẽ khi đó tuổi còn trẻ, mưu kế còn hơi vụng về, lại là tính toán nam tử mình âu yếm và tỷ tỷ cùng nhau lớn lên, cho nên khó tránh khỏi thấp thỏm, suy nghĩ không chu toàn.

Thế nhưng... Thế nhưng chờ đến lúc ta bị một tiếng thét chói tai đánh thức, hết thảy đều đã kết thúc, ta chật vật leo ra khỏi hầm, lại phát hiện... Hắn đã sắp chết... Chỉ treo một hơi, dường như đang chờ ta trở về... Đa Luân đầy mắt hoảng sợ che miệng, lắc đầu lui về sau, dường như bị doạ không nhẹ, ta hỏi hắn thật sự là người Phụ hoàng phái tới sao? Phụ hoàng vậy mà nhẫn tâm đối với ta như vậy... Sao?

Trong mắt Đức Dương vậy mà lại chảy ra nước mắt khô khốc, nàng vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm ấy bộ dạng hắn cả người là máu nằm ở trong lòng nàng.

Hắn nói cho ngươi là người Tiên Hoàng ngươi phái tới?

Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia tinh quang.

Đức Dương lắc đầu:

Hắn là một nam tử hiền lành, cũng không hi vọng ta ghi hận Phụ hoàng, cho nên hắn chỉ nói là gặp phải kẻ thù nhà mình, nói phụ thân hắn đắc tội quyền quý, cho nên mới phái người tới giết hắn, thế nhưng ta không tin, ta như thế nào cũng không tin.

Lông mày Mộc Tịch Bắc nhăn càng sâu, Chu Thuần là đang giấu giếm cái gì, lại đang giấu diếm vì ai?

Thẳng đến sau khi hắn chết, ta mới biết được, Đa Luân vậy mà vẫn luôn yêu hắn, chỉ là nó từ đầu đến cuối cho rằng đã được ta chia cho tình thương của mẹ, không thể lại chia cắt tình yêu của ta, cho nên mới giúp ta trốn đi, chỉ vì hi vọng ta có thể hạnh phúc thôi.

Đức Dương phiền muộn mở miệng, trong giọng nói mang theo áy náy với Đa Luân, có phải nếu như lúc ấy nàng lựa chọn buông tay, thành toàn Đa Luân, ba người các nàng sẽ có hai người hạnh phúc hay không.

Chỉ là, hết thảy dường như đã chậm, nàng và Đa Luân đều vô cùng tự trách, đem sai lầm này quy tội trên người mình, cũng chính vì vậy, hai tỷ muội cũng không vì yêu một người nam nhân mà bất hoà, ngược lại bởi vì yêu một người nam nhân mà quan hệ càng thêm mật thiết, đây cũng là nguyên nhân vì sao về sau Đức Dương trở nên chất phác như thế, còn Đa Luân lại trở nên dị thường dâm đãng.

Hai người dường như đều bị tình yêu và tự trách vây khốn, chỉ là lựa chọn phương thức đối đãi khác biệt, một người vĩnh viễn không ra khỏi lồng giam của chính mình, còn một cái thì du tẩu bụi hoa, chỉ cầu dục vọng.

Khúc Phượng Cầu Hoàng này đúng là hắn nhất...

Đức Dương mở miệng đang muốn nói gì đó, nhưng Mộc Tịch Bắc lại nhạy cảm phát hiện được bên Thanh Từ có động tĩnh, lúc này liền chạy qua.

Bên Thanh Từ đúng là xuất hiện vấn đề, nàng vốn là đứng ở cách đó không xa vẫn nhìn động tĩnh xung quanh Mộc Tịch Bắc, phá lệ cẩn thận xung quanh.

Địa phương mà Đức Dương mang theo Mộc Tịch Bắc đi dạo là một đào viên, khắp nơi đều là cây đào cắm rễ, phá lệ xinh đẹp, cánh hoa rơi xuống phủ khắp toàn bộ mặt đất, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Thế nhưng ở trong yên tĩnh này, Thanh Từ lại mơ hồ phát hiện dường như có người đi tới, Thanh Từ vểnh tai, cẩn thận nghe ngóng cước bộ của mấy người.

Từ trong tiếng bước chân, đại khái có thể đoán ra là bốn tên nam tử, hai tên võ công cao cường, cùng mình không phân được cao thấp, một tên tựa hồ là một người thô thiển bình thường không có công phu, một tên tựa hồ chỉ là gã tùy tùng.

Thanh Từ ngừng thở, suy đoán đây có phải là thế gia công tử hôm nay đến Phủ công chúa tham gia yến hội hay không.

Trương công tử, ngươi có biết Đa Luân công chúa rốt cuộc có thù oán gì với Lục hoàng tử kia không? Cớ gì lại thiết độc kế như vậy làm hắn mất mạng?

Một tên nam tử võ công cao cường mở miệng nói.

Trong lòng Thanh Từ vốn là hơi nhẹ nhàng thở ra, lại được nghe Lục hoàng tử trong nháy mắt liền dựng thẳng lên, đây không phải là tôn ôn thần sao? Ân Cửu Dạ dường như đang ở biên quan đứng trước một trận sinh tử, thế nhưng Đa Luân lại ở đây bày mưu thiết kế hắn, sợ là thực sự không ổn.

Việc này ta cũng không biết, chẳng qua không thể không nói, mưu kế lần này của Công chúa thật sự là cao minh, ai có thể nghĩ tới hai vị phó tướng Triệu Vương kỳ thật đều là giả ý quy thuận, trợ giúp Lục hoàng tử ra sức đánh Hàn Mộc?

Tên nam tử không có võ công mở miệng nói.

Muốn nói cao minh, cũng không thể thiếu Nhiếp Chính Vương a, nghe nói đây chính là Vương gia bày mưu kế, đầu tiên là để hai người Triệu Vương giả ý quy hàng Lục hoàng tử, trợ giúp Lục hoàng tử đối phó Hàn mộc, khiến hai đội người Hàn Mộc và Triệu Vương đều bị tổn thất không nhỏ, tiện đà chiếm được tín nhiệm của Lục hoàng tử, ở một kích cuối cùng khiến Lục hoàng tử ngã xuống ở kia!

Đây là lời nói của nam tử mà trước đó suýt nữa bị Thanh Từ đoán thành người hầu.

Tâm tư Thanh Từ nhanh chóng xoay chuyển, như thế có chút giống thủ pháp của An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng cho tới bây giờ là xem mạng người như cỏ rác, thật sự rất có thể vì lấy được thắng lợi cuối cùng này, mà hi sinh nhân mã trong tay hai vị phó tướng Triệu Vương, thậm chí nhiều lần để bọn hắn lâm vào tuyệt cảnh, thật giống như bị Hàn Mộc vây khốn, lấy loại hy sinh này đến tranh thủ tín nhiệm của Ân Cửu Dạ.

Thẳng đến thời điểm cuối cùng, hai người này lại xoay người trở thành địch thủ chân chính, cấu kết Hàn mộc, làm cho Ân Cửu Dạ chân chính trở thành con thú bị nhốt.

Thanh Từ cảm thấy lo lắng, nghĩ đến tiểu thư nhà mình nói với chính mình hôm nay luôn có dự cảm bất an, không khỏi kết luận loại dự cảm này có quan hệ với Ân Cửu Dạ, An Nguyệt Hằng và Đa Luân vậy mà liên thủ mưu đồ bí mật đối phó Ân Cửu Dạ bị phái đến biên cương, sợ là lành ít dữ nhiều, khó trách tiểu thư cảm thấy bất an.

Hừ, này tính là cái gì, cho dù Lục hoàng tử hắn mạng lớn, còn có tuyệt hơn đây này. Các ngươi cũng biết người vì Lục hoàng tử cản một đao...

Đoàn người dường như đổi góc, đến trong núi giả bên ngoài đào viên, điều này không khỏi làm Thanh Từ nghe được chỗ mấu chốt lòng nóng như lửa đốt.

Nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc và Đức Dương công chúa đang nói chuyện vui vẻ, cắn răng một cái, Thanh Từ liền phi thân đuổi theo.

Thanh Từ theo giọng nói, tìm được núi giả mà mấy người kia ẩn thân, núi giả đá lởm chởm, hình thái phức tạp, Thanh Từ tìm được một chỗ bảo đảm mình có thể nghe rõ mấy người nói chuyện, sau đó ẩn thân ở một toà núi giả.

Người thay Lục hoàng tử ngăn cản một đao Lý Minh Trạch, kì thực cũng là người của Vương gia...

Một người mở miệng nói.

Tên còn lại cũng tiếp tục đáp lại, trong giọng nói mang theo vô hạn chờ mong:

Việc này ta thật đúng là không biết, Vương gia nhìn xa trông rộng, bây giờ lại có Đa Luân công chúa trợ trận, muốn leo lên Đế vị thật sự là ở trong tầm tay.

Quả thật, Vương gia giỏi về bố cục, cái này hư hư thực thực, thật thật giả giả, một tên mao đầu tiểu tử như Lục Hoàng tử làm sao phân được, nào biết rằng người có thể chân thành phó thác kì thực là tâm phúc của Vương gia.

Mấy tên nam tử đắc ý cười ha hả, lông mày Thanh Từ vặn thành một tòa núi nhỏ, An Nguyệt Hằng quả nhiên vẫn là An Nguyệt Hằng, thao túng sinh tử người ta mà mắt cũng không chớp, cho dù là những người đi theo hắn, đều giống như rác rưởi có thể không chút do dự liền bỏ qua.

Thanh Từ đã muốn hạ quyết tâm, tất yếu phải lập tức báo chuyện này cho tiểu thư, để tiểu thư thông tri cho ôn thần kia, nếu như ôn thần kia thật sự xảy ra điều không hay, người trợ giúp tiểu thư chẳng phải là mất đi một cái.

Thanh Từ đang muốn xoay người rời đi, lại chỉ cảm thấy quanh thân như nhũn ra, trong mơ mơ màng màng vậy mà nhìn thấy ở giữa núi giả mà nàng ẩn thân có một chỗ bị lõm hơn, cắm sẵn một cái ống, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là vết tích trên núi giả do thiên nhiên ăn mòn, thật không ngờ, lại là một cái ống đổ đầy khói mê.

Mộc Tịch Bắc chạy tới bên người cung tỳ của Đức Dương, hơi thở hổn hển mở miệng nói:

Tỳ nữ vừa mới ở cùng ngươi đi đâu rồi?

Cung tỳ đưa tay chỉ nơi xa, mở miệng nói:

Vừa mới có mấy nam tử đi qua, dường như đang thảo luận chuyện biên cương đánh giặc gì đó, nàng ấy nghe xong, liền đuổi theo.

Mộc Tịch Bắc bởi vì lo lắng Thanh Từ, không để ý đến bàn tay ở trong tay áo của cung tỳ kia hơi khác thường, mà là xoay người liền đuổi theo phương hướng cung tỳ kia chỉ.

Nện bước chân hỗn độn, trong lòng Mộc Tịch Bắc càng ngày càng bất an, Thanh Từ, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Mộc Tịch Bắc đi ra đào viên, nhìn xung quanh một phen, liền đem ánh mắt khóa chặt ở chỗ đá lởm chởm ở trên núi giả, địa thế nơi này cực tốt, giỏi về che giấu, càng thích hợp âm thầm động thủ, e rằng chính là chỗ này.

Mộc Tịch Bắc chạy chậm đi qua, sắc mặt có chút trắng bệch, ngón tay mất tự nhiên nắm lại, đủ để thấy khẩn trương trong lòng.

Đi vào bên trong núi giả, Mộc Tịch Bắc bắt đầu từ trên xuống dưới tìm kiếm khắp nơi, nếu quả thật Thanh Từ xảy ra chuyện, hẳn có thể lưu lại thứ gì mới đúng, hơn nữa võ công Thanh Từ cho dù không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng là luyện võ nhiều năm, lại trải qua Sơ Nhất chỉ điểm, đã là không kém, có thể ở trong thời gian ngắn mà mình chạy tới, liền mang Thanh Từ đi, thậm chí chính mình cũng chưa nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng chỉ có thể nói rõ, Thanh Từ là bị người lừa gạt.

Mộc Tịch Bắc mắt sắc phát hiện có vài chỗ trên núi giả, đều có cắm cái ống cỏ lau, bên trong chứa khói mê vô vị, sương khói không màu, chỉ là màu trắng nhàn nhạt, dường như là thuốc mê cực mạnh, nếu không Thanh Từ cũng sẽ không dễ dàng đã bị mang đi như vậy.

Tâm Mộc Tịch Bắc dần dần ổn đỉnh lại, người mang Thanh Từ đi nếu không phải Đa Luân thì chính là Lư gia, mà có thể sử dụng loại thủ đoạn này, sợ là chỉ có Đa Luân công chúa.

Mộc Tịch Bắc nhìn cái ống màu xám nhạt ở trên núi giả vẫn đứng yên không sai biệt lắm, con ngươi lạnh lẽo, xem ra Đa Luân vì đối phó nàng mà thật sự nhọc lòng, Đa Luân đầu tiên là dùng phân tích quan hệ giữa mình và Ân Cửu Dạ, lợi dụng chiến sự Ân Cửu Dạ ở biên cương hấp dẫn Thanh Từ đến tận đây, sau đó bởi vì lực chú ý của Thanh Từ đặt ở trên mấy người nói chuyện, liền không chú ý đến lỗ thủng trên hòn núi giả, mới có thể trúng khói mê này.

Mộc Tịch Bắc ném cái ống cỏ lau trong tay, xoay người liền đi ra ngoài, lại đúng lúc đụng phải Đức Dương công chúa đang nghênh diện đuổi đến.

Xảy ra chuyện gì sao?

Đức Dương mang theo lo lắng mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Đức Dương ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng lại hoài nghi Đức Dương có phải là Đa Luân cố ý phái tới để ý kiềm chế mình hay không? Nhưng nghĩ lại, lại phủ định loại ý nghĩ này, từ lúc bắt đầu Đa Luân để mình gảy đàn chính là đang thiết kế, Đức Dương đúng là dùng để kiềm chế chính mình, thế nhưng cũng là ở trong thiết kế của Đa Luân, mà không phải cố ý cùng một giuộc với Đa Luân như thế.

Mặc dù như thế, giọng nói Mộc Tịch Bắc vẫn mang theo tia lãnh ý, rủ xuống con ngươi có chút không kiên nhẫn mở miệng nói:

Cực khổ công chúa lo lắng, không có việc gì.

Lời tuy như thế, Mộc Tịch Bắc lại đang suy tư Đa Luân làm như vậy rốt cuộc là vì sao, bắt Thanh Từ tất nhiên là để nhằm vào nàng, thế nhưng Đa Luân lại muốn nhắm vào mình như thế nào?

Tâm Mộc Tịch Bắc như là kiến bò trên chảo nóng, hai tay nắm thật chặt thành quyền, giấu ở trong tay áo, sợ mình không khống chế nổi run rẩy lên.

Đức Dương đang muốn mở miệng, nhưng trong điện quang hỏa thạch, biến cố phát sinh, trong tay cung tỳ vẫn đi theo sau lưng Đức Dương vậy mà lôi ra một cây chủy thủ, trực tiếp cắm vào thân thể Đức Dương.

(điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa)

Đức Dương đầy mắt kinh ngạc thoáng xoay người, có chút không dám tin nhìn cung tỳ đi theo nàng hơn mười năm nay, nghĩ đến cung tỳ này là lúc trước Đa Luân đưa cho nàng, trong nháy mắt tựa như đột nhiên hiểu ra cái gì, không khỏi có chút tự giễu nở nụ cười, mang theo phân thê lương, mang theo phân điềm tĩnh, cũng mang theo phân nhẹ nhõm.

Thuần ca ca, Đức Dương rốt cục có thể đến với huynh rồi, Đức Dương rốt cuộc không cần phải một người sống thống khổ như vậy nữa, những chuyện huynh giao phó cho Đức Dương, Đức Dương vẫn luôn nhớ kỹ, Đức Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng quên huynh, Đức Dương chỉ luyến tiếc mẫu hậu, mới không dám đi cùng huynh, Đức Dương cũng rất sợ chết, cho nên mới cẩu thả sống sót.

Thế nhưng, hôm nay Đức Dương sẽ phải chết, chủy thủ đâm xuyên thân thể thật sự là rất đau rất đau, nhưng Đức Dương vẫn thật cao hứng, bởi vì huynh nhất định đang ở một thế giới khác chờ ta.

Đức Dương công chúa chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại mang theo một nụ cười thỏa mãn, nàng nghĩ, mẫu hậu nhất định sẽ an táng nàng cùng một chỗ với Thuần ca ca, sinh không thể cùng chăn, tử lại có thể cùng huyệt, cũng coi như hoàn thành một cọc tiếc nuối đi, tươi cười của Đức Dương càng phát ra tươi đẹp, nàng tựa như nhìn thấy Thuần ca ca đang ngoắc với nàng:

Thuần ca ca, chờ ta một chút...

Váy của Đức Dương Trưởng công chúa theo nàng ngã xuống đất, tràn ra thành một đóa mẫu đơn to lớn, diễm lệ bức người, ở bên trong một mảnh xanh biếc lẳng lặng nở rộ, dường như tản ra hơi thở ưu thương điềm tĩnh lan toả khắp cả người nàng, gió nhẹ nhàng thổi bay làn váy nữ tử, đào viên cách đó không xa, dồn dập rơi xuống rất nhiều cánh hoa màu hồng nhạt, theo gió xuân, vậy mà dần dần bay xuống váy áo của nữ tử, từng li từng tí, nở cực kì đẹp.

Mộc Tịch Bắc nhìn từng cánh hoa đào, trong lòng đau xót, tình yêu thì ra có thể hủy người đến hư, Đức Dương nói cho cùng, chẳng qua là một nữ tử thành si ngốc vì tình yêu đơn thuần mà thôi, Mộc Tịch Bắc lẩm bẩm nói:

Đi tìm Thuần ca ca của ngươi đi, thế giới kia không có Đa Luân.

Theo Đức Dương chết, Mộc Tịch Bắc nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Đa Luân, mình ba lần bốn lượt châm ngòi quan hệ giữa Đa Luân và Thái hậu, khiến Đa Luân mất đi sự bảo hộ của Quách La thị tộc, đây thật sự là rất bất lợi, vì thế, Đa Luân liền nổi lên tâm tư tru sát Đức Dương.

Đức Dương công chúa là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu, Đức Dương bỏ mình, Thái hậu tất nhiên bị thương nặng, vì thế Đa Luân liền có thể thừa cơ an ủi Thái hậu, một lần nữa chiếm được hảo cảm của Thái hậu. Cho dù Đa Luân cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu, nhưng lại giao hảo với Đức Dương, lại đi theo bên người Thái hậu nhiều năm, luôn luôn có cảm tình.

Người luôn như thế, khi mất đi một cái thì sẽ càng thêm trân quý một cái khác, Thái hậu cũng không ngoại lệ, sau khi từ trong cái chết của Đức Dương lấy lại tinh thần, thì sẽ đem phần tình yêu gấp bội này trút xuống ở trên người Đa Luân, như vậy Đa Luân trong vòng một đêm, sẽ trở thành nữ nhi duy nhất của Thái hậu, mới có thể chân chính được Quách La thị tộc đặt vào danh nghĩa, từ nay về sau có chỗ dựa vào.

Thử nghĩ, Thái hậu đem tất cả sủng ái với Đức Dương đều di dời đến trên người Đa Luân, vị Công chúa từ nhỏ đã mất mẹ như Đa Luân sẽ đạt được ân sủng và truy phủng như thế nào, thiếu một Công chúa tỷ tỷ thật cản đường, làm cô bé lọ lem muội muội mới có thể không chút kiêng kỵ hưởng dụng hết thảy của tỷ tỷ, thừa cơ thượng vị.

Mộc Tịch Bắc nặng nề nhắm mắt lại, đáng thương một cái nữ tử đơn thuần, nếu không phải tranh đấu giữa nàng và Đa Luân, có lẽ Đức Dương vẫn như cũ có thể là cái xác không hồn còn sống, ở trên đời này, có thể còn sống, dường như đối với rất nhiều người mà nói, cũng đã là hi vọng xa vời.

Có lẽ, thời gian ngược dòng, từ năm Đức Dương mới gặp Đa Luân, năn nỉ Thái hậu đưa nàng mang theo bên người, hết thảy đã là cái sai lầm.

Cung tỳ kia đem chủy thủ trong tay nhét vào trong tay Mộc Tịch Bắc, cẩn thận kiểm tra một chút trên người trên tay mình xác thực không có nhiễm một chút vết máu, sau đó một bên chạy một bên dắt cuống họng hô lớn:

Giết người! Công chúa bị giết rồi! Người mau tới a!

Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, nhìn chuỷ thủ bị nhét vào trong tay mình, trong mắt lóe ra chính là hàn quang lạnh thấu xương như thế nào cũng không che giấu được, hai mắt hơi nheo lại, hình tượng mềm mại trong nháy mắt tựa như bị xé nát ra, từ bên trong bắn ra một nữ tử đầy người lệ khí.

Đúng lúc này, Bạch Hàn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, lại bị hơi thở quanh thân Mộc Tịch Bắc kinh sợ sững sờ.

Mộc Tịch Bắc thấy Bạch Hàn xuất hiện, thu liễm lệ khí giống như không khống chế nổi vừa rồi, mở miệng nói:

Thế nào? Đã tìm được chưa?

Bạch Hàn vẫn luôn ở trong bóng tối bảo hộ Mộc Tịch Bắc, có khi cũng sẽ hỗ trợ chân chạy xử lý một số chuyện, hôm nay Thanh Từ bị mang đi, đúng lúc hắn vẫn ở trong tối, thấy Thanh Từ theo tới, hắn do dự một chút, lựa chọn một vị trí có thể đồng thời nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ.

Cho nên, tự nhiên cũng liền gặp được một màn Thanh Từ bị mang đi, mắt thấy đối phương có mấy tên cao thủ, Thanh Từ lại hôn mê, Bạch Hàn biết mình căn bản không có cách nào đoạt lại Thanh Từ từ trong tay người ta, đành phải bám theo một đoạn, thế nhưng không ngờ đối phương nhân số đông đảo, thậm chí người trước đó Thanh Từ cho rằng là bình thường cũng là cao thủ trong đó, chẳng qua là giả vờ che giấu thôi.

Hắn bị hai người cuốn lấy, căn bản không thoát thân được, cho nên cũng làm mất đi hành tung của Thanh Từ.

Không có, thuộc hạ bị người cuốn lấy, cho nên nửa đường liền mất dấu Thanh Từ.

Bạch Hàn mang theo tự trách mở miệng.

Mộc Tịch Bắc không trách hắn, bây giờ sự tình càng ngày càng không dễ làm, nhìn nhìn chủy thủ trong tay mình, Đa Luân đây là trắng trợn giá họa, một tay giữ Thanh Từ làm nhược điểm, một mặt lại khiến Mộc Tịch Bắc thay nàng gánh vết nhơ này.

Mộc Tịch Bắc đột nhiên ngước mắt, trong ánh mắt mang theo lãnh ý:

Biên cương đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn Thanh Từ đến tận đây?

Bạch Hàn hơi suy nghĩ, đem đối thoại của mấy người thuật lại một lần, hàn khí quanh thân Mộc Tịch Bắc càng tăng lên, Bạch Hàn suýt nữa cho là mình nhận lầm người.

Sau một lát trầm mặc, mắt thấy đám người được cung tỳ kia gọi đến đã sắp đến đây, Bạch Hàn rốt cục mở miệng nói:

Có cần phái người thông tri Lục hoàng tử một tiếng hay không, hai phái Triệu Vương là phản đồ, còn có kia...

Lời Bạch Hàn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hơi lạnh toàn thân, phảng phất như bị hàn băng lạnh thấu xương của tháng chạp, sinh sinh đâm vào cốt tủy mình.

Một đôi mắt trong suốt của Mộc Tịch Bắc, giờ phút này lại không chứa nửa điểm ý cười, đều là lạnh như băng cùng sát ý, âm thanh lạnh lùng nói:

Tại sao phải nói cho hắn biết? Hắn là chủ tử của ngươi sao!

Toàn thân Bạch Hàn run lên, cái này.... Cái này.... Lục hoàng tử không phải nam nhân của tiểu thư sao? Bây giờ đại chiến sinh tử sắp đến, có được một tin tức cực kỳ trọng yếu như vậy chẳng phải sẽ có đường sống, sao Mộc Tịch Bắc lại không phái người đem tin tức thông tri cho Lục hoàng tử chứ. Đây là muốn đẩy Lục hoàng tử vào chỗ chết sao?

Bạch Hàn làm sao biết, ở trong mắt Mộc Tịch Bắc, giờ phút này Ân Cửu Dạ đã thành tội nhân, nếu không phải bởi vì thay hắn thám thính tin tức, từ trước đến nay cẩn thận như Thanh Từ cũng không bị rơi vào bẫy, mình cũng sẽ không bị quản chế ở nơi này.

Bạch Hàn ở trong ánh mắt lạnh thấu xương của Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt biến mất thân ảnh, không còn dám xen vào.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc lại cười lạnh, Ân Cửu Dạ, thế nào, ngươi xem có phải chỉ khi không có tình cảm mới có thể vô địch thiên hạ hay không?

Ta để ý duy nhất chính là Thành Từ, mà đang cố gắng đi để ý chính là ngươi, thế nhưng ngươi xem một chút, chỉ hai điểm này, ta liền bị người sinh sinh nắm bảy tấc, mặc cho có bản sự dời sông lấp biển cũng không thể động đậy!

Mộc Tịch Bắc bội phục Đa Luân, tâm tư của nữ nhân quả nhiên cẩn thận, nghĩ đến Đa Luân ở trên thọ yến cũng đã chú ý tới Thanh Từ, từ trong lời nói cử chỉ của mình với Thanh Từ thì đã kết luận mình để ý Thanh Từ không giống bình thường, lại lợi dụng tâm lý Thanh Từ xem Ân Cửu Dạ như chủ tử tương lai, liên tiếp thiết kế, thẳng đến làm cho mình không thể động đậy!

Ân Cửu Dạ, ngươi nói xem, tình yêu này ta còn dám nhận không?

Giờ phút này đang muốn huyết chiến Ân Cửu Dạ cũng không biết rằng, lòng tràn đầy vui vẻ muốn trở về trợ giúp Mộc Tịch Bắc của hắn, cũng đã ở thời điểm này bị phán bị loại, nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm, đã ở thời khắc này, một lần nữa phân rõ giới hạn với hắn.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc vô cùng tự trách, nàng nghĩ, nếu không phải nàng lòng tham không đủ, còn vọng tưởng có được một phần tình yêu, thậm chí tâm sinh không đành lòng với Ân Cửu Dạ, Thanh Từ cũng sẽ không bị một kiếp này.

Dựa vào tính tính của Đa Luân, tuy rằng tạm thời sẽ không thật sự giết Thanh Từ, nhưng Thanh Từ sợ là không thiếu được phải chịu chút nỗi khổ da thịt.

Mộc Tịch Bắc đều đem những điều này quy tội trên người mình, cho rằng là mình làm liên lụy Thanh Từ, mà nguyên nhân khiến mình liên lụy Thanh Từ chính là nam nhân kia, nàng sẽ không đi trách Ân Cửu Dạ, nhưng nàng sẽ tự trách chính mình.

Ngẫm lại từ sau khi trùng sinh, lần đầu tiên nhìn thấy một màn Thanh Từ đang vì mình bán mình táng thi, sau đó đến thời điểm trợ giúp nàng giáo huấn nha hoàn tiểu thư Tướng phủ, sau lại đến thời điểm hai người kề gối nói chuyện thủ thỉ, thậm chí sau đó đến thời điểm hai người vui cười đùa giỡn, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt tay nhỏ, cho dù lần này Thanh Từ không có gì không hay xảy ra, nàng cũng nhất định phải đem Đa Luân chia năm xẻ bảy!

Bạch Hàn ở chỗ tối một mặt lo lắng an toàn của Thanh Từ, một mặt cũng lo lắng Ân Cửu Dạ ở xa xa, đi theo bên người nữ tử này một thời gian dài như vậy, đối với tính tình của nàng cuối cùng cũng có chút hiểu biết, hai người kia có thể nói đều rất quan trọng với nàng, thế nhưng bây giờ tay nàng đang nắm tư liệu chiến tranh tuyệt mật, lại không chịu đưa cho nam tử kia, tâm của nữ nhân này, rốt cuộc là có bao nhiêu hung ác? Nói trở mặt liền trở mặt?

Bạch Hàn rối rắm một hồi, vẫn là không đem tin tức nghe lén được đưa đến cho Ân Cửu Dạ, dù sao Mộc Chính Đức đã từng nói, chủ tử của hắn là Mộc Tịch Bắc, chỉ cần phục tùng liền có thể, chẳng sợ quyết sách này là sai lầm, chỉ cần hắn phục tùng, là đúng hay sai, cũng không có ai sẽ trách cứ hắn.

Cung tỳ kia gọi đến đây một đoàn tử nữ con cháu thế gia, phần lớn là những người hôm nay tham gia yến hội mà Đa Luân thiết trí chưa có rời sân, Lão thái phi vội vã đi ở trước nhất, dường như đối với chuyện Mộc Tịch Bắc giết Đức Dương mười phần không tin, không nhịn được bắt đầu lo lắng.

Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung vẫn như cũ đi theo sau lưng Lão thái phi, dường như cũng mang theo khó hiểu cùng với hoang mang.

Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm cung tỳ kia, cẩn thận hồi tưởng lại, cung tỳ này trước đó đi theo bên người Đức Dương, đều tận lực giảm nhẹ sự tồn tại của chính mình, cũng không có gì không ổn, thẳng đến lúc nàng hỏi Thanh Từ đi đâu, mới có chút khác thường, chỉ là vì nàng nhất thời lo lắng, vậy mà không để mắt đến, bây giờ nghĩ lại, cũng có dấu vết mà lần theo.

Hơn nữa nhìn bộ dạng khiếp sợ của Đức Dương trước khi chết, Mộc Tịch Bắc có thể phỏng đoán, cung tỳ này đi theo bên người nàng ta đã rất lâu, thậm chí rất được nàng ta tín nhiệm, nhưng trên thực tế, cung tỳ này sợ là người mà Đa Luân xếp vào nhiều năm, không thể không nói, cung tỳ này hành động là cực tốt, chí ít ở bên cạnh Đức Dương hơn mười năm cũng không lộ ra sơ hở, hôm nay xuất hiện ở trước mặt mình, biểu hiện cũng có thể xưng là hoàn mỹ.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hu hu.... Người nào bại hoại cho ta cái đầu vé nhất tinh... Hu hu, xem ở phân thượng ta cần cù từng tý như thế biểu cho ta thấp như vậy a....

Ánh mắt sung huyết, đỏ hù chết người... Hai ngày này vừa thấy máy tính ánh mắt liền khó chịu lợi hại,
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc