Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nở nụ cười, làm An Nguyệt Hằng nhìn thấy liền chấn động trong lòng, Mộc Tịch Bắc đột nhiên quay mặt lại, đúng lúc đối diện với hắn, hắn thất thần trong chớp mắt, mới nhớ tới, đây là nữ tử vừa ra tay tính kế thì sẽ có người chết, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, ánh nắng hơi say, cũng không so kịp cặp mắt của nàng, cười một tiếng, phảng phất xuân về hoa nở.
An Nguyệt Hằng lấy lại tinh thần, lúc này mới đi lên tiếp đón:
Thì ra là Lão thái phi, Thái phi đứng chung một chỗ với các vị tiểu thư Tướng phủ, làm cho Bản vương suýt nữa tưởng là tỷ muội đấy.
Lão thái phi cười yếu ớt nói:
Vương gia thật sự là trêu chọc Lão thái phi ta, ta thật ra cũng vui vẻ, nhưng những tiểu chất nữ này của ta lại đều không thuận theo.
An Nguyệt Hằng cười nói:
Tiểu thư Tướng phủ người còn yêu kiều hơn hoa, một người so với một người càng trổ mã xinh đẹp, bất kể là ai cũng không nói được lời gì không phải.
Tiểu thư Tướng phủ chúng ta cho dù xinh đẹp chung quy vẫn không sánh kịp Vương phi, vương gia hôm nay đại hỉ, vẫn không nên tán thưởng nữ tử khác, cẩn thận để Vương phi mới vừa vào cửa biết được, không thiếu được sẽ phạt Vương gia ngủ thư phòng.
Ngữ khí Lão thái phi cũng thoải mái, thản nhiên vui đùa cùng An Nguyệt Hằng.
Ha ha, Thanh Thanh làm sao sẽ hẹp hòi như vậy, nếu thật sự như thế, Bản vương cũng vui vẻ chịu đựng.
An Nguyệt Hằng lại mở miệng, ánh mắt không tự chủ đảo qua Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc thu hồi nụ cười, Lão thái phi lại mở miệng:
Vương gia không cần tiếp đón cái lão bà tử như ta nữa, không lại khiến tân khách khác phiền lòng, vẫn không nên chậm trễ những khách nhân khác, ta sẽ dẫn mấy đứa bé đi vào trước, sẽ không chặn ở trước cửa này nữa.
An Nguyệt Hằng lập tức gọi tới một tên quản sự:
Còn không mau mời Thái phi vào khách đường.
Vâng, Vương gia.
Quản sự kia cũng một thân vui mừng, mặt mũi tràn đầy tươi cười, lập tức dẫn đường cho đám người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc theo bước chân Lão Thái phi, một đường đánh giá xung quanh Nhiếp Chính Vương phủ, Thanh Từ tựa hồ cũng có cảm xúc, giống như Mộc Tịch Bắc, nhìn nhìn xung quanh.
Vương phủ rất lớn, là đoạn đường cực tốt ở giữa đế đô, trong vương phủ tường viện đỏ vây quanh, liễu xanh rủ xuống, ba gian cửa Thuỳ Hoa lâu, bốn phía hành lang gấp khúc, tinh xảo dị thường.
Trong viện lối dẫn nối tiếp nhau, núi đá tô điểm, năm gian mái hiên bên trên treo Nguyệt Hằng hiên , Mộc Tịch Bắc còn nhớ rõ, lúc trước An Nguyệt Hằng đã nói với nàng, sở dĩ đặt tên gọi là Nguyệt Hằng hiên, ngụ ý là vì Nguyệt Hằng huyền ( Treo ), mặt trời không thể vĩnh viễn treo cao trên bầu trời, nhưng chỉ có một mặt trăng lại dám cùng mặt trời chiếu sáng, chẳng phải là gan lớn? Trừ cái đó ra, cũng ngụ ý An Nguyệt Hằng hắn sẽ vĩnh viễn không ngã, vĩnh viễn đứng ở thế bất bại!
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc trào ra từng trận cười lạnh, lần nữa đi vào Nhiếp Chính Vương phủ, quả nhiên là gợi lên cho nàng không ít hồi ức, một ngọn cây một cọng cỏ nơi này, nàng thậm chí có thể nói là không thể quen thuộc hơn nữa, cứ việc rất ít đi lại xung quanh, nhưng nàng đã từng một lần cho rằng mình sẽ là nữ chủ nhân nơi này, xem nơi này như là nhà mình.
Bây giờ ngẫm lại, thật sự là ngay cả chính mình đều cảm thấy buồn cười, một nữ tử si ngốc không có gì cả, vậy mà mơ một mộng đẹp kinh thiên, khó trách sẽ rơi vào kết cục chết thảm như vậy, nói cho cùng, muốn trách chỉ có trách chính mình.
Toàn bộ sân viện tráng lệ, ung dung hoa quý, cả hoa viên tươi đẹp lộng lẫy, trong suốt lung linh, hậu viện dựng đầy Tường Vi, Bảo Tướng (Tên cây, thuộc khoa tường vi.), một vùng ao nước, Thấm Phương suối ở chỗ này tụ hợp chảy ra Bách Hí Viên, có một đường lát đá vắt ngang qua Thấm Phương suối có thể thông sang bờ bên kia.
Lão thái phi cũng không khỏi cảm thán một tiếng, rốt cuộc là quyền thế bức người, Nhiếp chính vương phủ này so với phủ Thừa tướng đều phải lớn hơn gấp mấy lần.
Lão thái phi, mời ngài tới bên này, các vị tiểu thư, mời tới bên này.
Quản sự dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu thêm mấy câu cho mấy người.
Lão thái phi thỉnh thoảng gật gật đầu, Mộc Tịch Hàm vẫn yên tĩnh như cũ cũng không có phản ứng quá lớn, còn Mộc Hải Dung lại hiếu kì đánh giá xung quanh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một đoàn người được dẫn vào khách đường, bên trong đã có không ít phu nhân tiểu thư, đường viện khách nam ở cùng khách đường nữ tử, chỉ là nữ tử ở bên trong, nam tử ở bên ngoài, ở giữa thông nhau.
Đoàn người Tướng phủ đều được an bài vị trí, Lão thái phi và Phu nhân Triệu Vu Giang được an bài ở tại một bàn.
Lão thái phi, mấy tiểu thư Tướng phủ các người thật đúng là không tệ.
Phu nhân Triệu Vu Giang dẫn đầu mở miệng, đánh giá ba người Mộc Tịch Bắc một phen.
Chuông báo lần nữa vang lên trong lòng Lão thái phi, lần trước lúc ở cung yến bà đã mơ hồ phát giác gì đó, chẳng lẽ Triệu gia này thật sự có tính toán như vậy?
Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung thì ngồi cùng bàn với những nữ tử xấp xỉ tuổi nhau, Triệu Loan Kính và Mộc Tịch Bắc hết sức thân cận, hai người ngồi ở một bên, Triệu Loan Kính nhẹ giọng nói:
Tịch Bắc muội muội, muội thật sự là xinh đẹp, muốn ta nói, muội so với tiểu thư Ngũ gia là tuyệt không kém.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn Triệu Loan Kính, cảm thấy nàng gần đây dường như hoạt bát không ít, cũng nhỏ giọng trả lời:
Loan Kính tỷ tỷ, tiểu thư Ngũ gia đều đang ngồi ở đối diện tỷ đấy, tỷ đây là đẩy Bắc Bắc vào trong hố lửa sao?
Triệu Loan Kính ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên, ở trên một cái bàn khác, ngồi đầy một bàn nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, một đám tùy ý vui cười đùa giỡn, giống như tiên nữ hạ phàm, nghiễm nhiên là một cảnh đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mộc Tịch Bắc từ lúc tiến vào liền bị đoạt đi ánh mắt, không ai có thể ở trước một đám nữ tử hương diễm như vậy mà vẫn bảo trì bình tĩnh được, đây là bảy nữ tử bên trong Bản gia Ngũ gia.
Thế hệ này có chín người được tuyển vào Bản gia Ngũ gia, xếp ở vị trí thứ nhất chính là vị được đưa vào trong cung Ngũ Y Nhân, Y coi là nhất, mà Ngũ Thanh Thanh cũng chính là nhân vật chính của hôm nay, là lão Thất, Thanh thì coi là bảy.
Ngũ Y Nhân bị cấm ở trong cung, cho nên còn lại mấy nữ tử cũng đều ở nơi này, kỳ thật những người này cũng không phải đều xuất ra từ Bản gia Ngũ gia, cũng không phải là tiểu thư con chính thê gì cả, từ lúc nữ tử còn rất nhỏ Ngũ gia liền bắt đầu chọn lựa, vô luận đích thứ, cũng vô luận Bản Mạch Bàng Chi ( Họ hàng bên nội ngoại vv và mây mây), đối xử như nhau.
Chỉ cần là hài tử được tuyển chọn tiến vào Ngũ gia huấn luyện thì phụ mẫu đều đạt được một bút thu nhập không nhỏ, sau đó lại tầng tầng nhét tuyển, thẳng đến cuối cùng còn lại chín người này.
Cho nên chín người nữ tử của Ngũ gia cũng không phải tỷ muội ruột thịt, cũng đều không phải là con chính thê, nhưng ở Ngũ gia, chỉ cần ngươi vào bản gia, ngươi chính là tiểu thư Ngũ gia vang danh thiên hạ.
Triệu Loan Kính đại khái nhìn lướt qua những người kia, chỉ cảm thấy những châu báu trang sức phức tạp kia đều làm mắt nàng choáng váng, nhưng dù vậy, dung mạo của những nữ tử kia lại không bị những vàng bạc kia hạ thấp một chút nào.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc cũng nhàn nhạt lướt qua, mấy nữ tử Ngũ gia mỗi người mỗi vẻ, loại hình gì cũng đều có, tôn quý, thuần khiết, quyến rũ, cốt đảm, đáng yêu, hào sảng các loại, nhưng mặc kệ là loại nào, đều là nhất đẳng mỹ nhân, đủ để cho ngươi hoa mắt.
Thanh Từ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, nàng nhìn đều muốn ngây ngốc, khó trách trong thiên hạ này có nhiều nam tử không tiếc xông pha khói lửa vì Ngũ gia như vậy.
Có điều Thanh Từ cảm thấy, mấy vị tiểu thư này có thể tạo thành oanh động lớn như vậy, là bởi vì các nàng tụ ở cùng nhau, kim quang lóng lánh, bằng không, tiểu thư nhà mình cũng sẽ không kém.
Tựa hồ biết Thanh Từ đang suy nghĩ gì, Mộc Tịch Bắc nhìn sang nàng, dường như muốn nói, bộ túi da này đẹp mắt thế nào thì có ích lợi gì, cái này cũng không phải tướng mạo của ta.
Thanh Từ lại chống đối trở về, sao lại không phải tướng mạo của tiểu thư, nếu tiểu thư đã trùng sinh ở trên người Mộc Tịch Bắc, hết thảy của Mộc Tịch Bắc đều là của tiểu thư.
Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, mà bên kia, Triệu phu nhân vẫn đang cùng Lão thái phi đánh Thái Cực.
Loan Kính chúng ta còn kém xa, làm sao ưu tú như hài tử của Tướng phủ mấy người, công lao của Lão thái phi ngài thật sự là không thể bỏ qua a.
Triệu phu nhân lại mở miệng.
Mấy hài tử này đều có tính tình, nhưng không biết đứa nào mới hợp với khẩu vị của Triệu phu nhân.
Lão thái phi một mặt nhìn về phía mấy người Mộc Tịch Bắc, một mặt quay đầu mở miệng hỏi Triệu phu nhân.
Lão thái phi nói bóng gió chính là, Triệu Phủ các ngươi coi trọng tiểu thư nào của chúng ta? Việc này dù sao cũng phải cho ta biết để cân nhắc.
Triệu phu nhân hiểu ý, mở miệng nói:
Kỳ thật ba đứa hài tử này ta thật ra đều rất thích, chỉ là Tứ tiểu thư tựa hồ trầm hơn tĩnh một chút, nhìn thấy ngược lại là an ổn.
Trong lòng Lão thái phi căng thẳng, Triệu phủ này chẳng lẽ chọn trúng Mộc Tịch Hàm? Lập tức gật đầu nói:
Đứa nhỏ Tịch Hàm này luôn luôn là đứa ít nói, nhưng cũng là đứa tri kỷ, ta cả ngày vô sự ở trong phủ, đều là nó đi theo ta, chỉ là mấy ngày nay cũng không biết bị làm sao, dường như có tâm sự gì đó, ngược lại là càng ngày càng không thích mở miệng.
Mặc dù Lão thái phi nói là sự thật, nhưng cũng báo cho Triệu phu nhân một tầng ý tứ khác, nói đúng là Mộc Tịch Hàm hiện tại có tâm sự, rất có thể là vì tình, cho nên chuyện thông gia này, chưa thể định được.
Trong lòng Triệu phu nhân cũng hiểu được, lập tức gật đầu nói:
Nữ hài tử a, đến tuổi, cuối cùng sẽ nghĩ chút có hay không đều được.
Hai người ngươi tới ta đi ứng phó, cũng rất hài hòa, ngẫu nhiên có mấy phu nhân khác hoà vào, nhưng cũng không tìm hai người xúi quẩy.
Chúng tân khách ăn điểm tâm trên bàn, cắn hạt dưa hoặc là thưởng thức hương trà, ngược lại rất thích ý, dù sao những thứ trong Nhiếp Chính vương phủ cũng đều là thứ không kém.
Không bao lâu, liền nghe tiếng loa kèn đến gần ở phía ngoài, mọi người liền biết là tân nương tử tới, nam khách trẻ tuổi ở phía ngoài như ong vỡ tổ đâm ra ngoài, chạy ra ngoài xem náo nhiệt, mà nữ tử thì thận trọng hơn, có điều cũng nhón chân lên nhìn xung quanh một chút.
Không lâu lắm, những người chen chúc đi ra người liền tự động chia làm hai đường, nhường lại đường ở giữa, nghĩ đến Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng lập tức sẽ tới đây.
Hỉ đường đều được bố trí xong, phụ thân An Nguyệt Hằng đã không còn, cho nên chỉ có mẫu thân ngồi ở thượng thủ, đó là một phụ nhân rất xinh đẹp, vừa nhìn liền cảm thấy có chút thế lực, cũng không tốt sống chung, chẳng qua nhìn dáng vẻ tươi cười của bà ta, thì biết bà ta rất hài lòng với cọc hôn sự này.
Thanh Từ đem một màn này nhìn ở trong mắt, trong lòng căm tức, lúc trước tiểu thư làm nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được một cái khuôn mặt tươi cười của yêu phụ này, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng của bà ta xem, miệng cười đều sắp kéo tới mang tai.
Tân lang tân nương đến!
Theo một tiếng tuyên bố của gã sai vặt, hai người Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng cùng nhau nắm một đóa hoa lớn đỏ thẫm đi đến.
Mọi người không khỏi một trận reo hò, có điều Mộc Tịch Bắc ở trong tiếng hoan hô này lại rõ ràng nghe được nữ tử bên cạnh ghen tỵ:
Ngươi nhìn giá y của nàng ta xem, không ngờ là xuất từ Thiên Tàm Thục phường, thật sự là làm cho ta hâm mộ muốn chết, ta nếu có thể lấy được một khối khăn trên đó cũng đã đủ hài lòng.
Ngũ Thanh Thanh thật sự là quá may mắn, không chỉ có đẹp như vậy, còn được Vương gia ưu ái.
Đúng vậy, ngươi có biết Ngũ gia gánh đến đây bao nhiêu đồ cưới không?
Một nữ tử hơi đắc ý mở miệng, phảng phất như đó là đồ cưới của nàng.
Có bao nhiêu?
Mấy nữ tử đều nhao nhao bu lại.
Suốt một trăm sáu mươi tám gánh!
Nữ tử kia chỉ cảm thấy ngón tay không đủ dùng, khó mà biểu đạt khiếp sợ của nàng.
Ai nha, không hổ là tiểu thư Ngũ gia, chính là đại thủ bút, nghe nói Vương gia đưa đi sính lễ cũng không ít, ước chừng đủ để bày đầy một con đường.
Thật sự là hâm mộ a, không chỉ có người dáng dấp đẹp, còn có nhà ngoại cường hãn như vậy, bây giờ lại được gả cho Vương gia nho nhã tuấn mỹ, ông trời dường như đem tất cả sủng ái đều cho một nữ nhân này.
Mộc Tịch Bắc nghe lời nói của những người này trong mắt lóe lên một nụ cười lạnh.
Tân nương và tân lang rốt cục đi qua trước mặt các nữ quyến, đi tới hỉ đường.
Ngũ Thanh Thanh một thân giá y đỏ thẫm, phía trên thêu Phượng Hoàng bay lượn bằng kim tuyến tinh xảo, mà trước người Phượng Hoàng lại càng khoa trương, vậy mà đều dùng hạt châu bằng vàng nhỏ bé xuyên thành, mũ phượng trên đầu khảm vô số viên trân châu, sáu con Phượng Hoàng phân tán xếp trong đó, mỹ lệ không gì sánh được.
Tiếng than thở nổi lên bốn phía, không biết là sợ hãi thán phục giá y xa hoa này, kinh thiên sính lễ cùng đồ cưới, hay là đã ước đoán được mỹ mạo của nữ tử, tóm lại, giờ khắc này, từng nữ tử đều hận không thể biến mình thành Ngũ Thanh Thanh, hưởng thụ mộng đẹp được làm Công chúa, các nàng vừa hâm mộ cũng vừa ghen ghét.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tuy rằng ta rất muốn lảm nhảm cùng các ngươi vài câu, bởi vì ta có rất nhiều chuyện muốn nói nhỏ...
Nhưng ta muốn nói nhất vẫn là ta buồn ngủ chết đi được.