Thái hậu cau mày, bất mãn nhìn về phía cung nữ gào như quỷ kia.
Người tới, còn không kéo nữ tỳ thất lễ này xuống!
Phượng mi Thái hậu vẩy một cái, duỗi ra ngón tay đeo nhẫn ngọc tinh xảo chỉ về cung nữ kia.
Cung nữ kia vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ:
Thái hậu tha mạng a Thái hậu tha mạng a... Là Phượng Hoàng khấp huyết a, là Phượng Hoàng khấp huyết a...
( Khấp huyết: khóc chảy máu mắt)
Cung nữ nước mắt giàn giụa, kinh hoảng không thôi, đập mạnh đầu ở trên mặt đất, đến khi đã tím xanh cũng chưa chịu dừng lại.
Cái gì? Phượng Hoàng khấp huyết!
Thái hậu một tay rút trâm cài ở trên búi tóc xuống, lập tức vẻ mặt kinh hoảng, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
Mọi người ở phía dưới vẫn luôn nhìn chăm chú vào tràng diện, từng người cũng kinh hãi đến biến sắc, nhìn kỹ lại, thì ra dưới hai con mắt của kim phượng vậy mà chảy xuống vô số vết máu, đỏ sẫm một mảnh, giống như Phượng Hoàng khấp huyết! Thực sự không rõ!
Thái hậu một tay cầm lấy trâm phượng trước đó còn cực kì yêu thích ném xuống bậc thang, trâm phượng đầu tiên là va mạnh vào mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý, sau đó lộn mấy vòng, rồi nằm ở bậc thang cuối cùng, mà lông vũ thất thải ở trên đuôi Phượng Hoàng bị rơi xuống mấy cái, xa xa bay xuống dưới.
Đa Luân giật mình trong lòng, lập tức quỳ trên mặt đất:
Mẫu hậu bớt giận, mẫu hậu bớt giận, đều là khuyết điểm của Đa Luân, thực sự không ngờ tới...
Không ngờ tới cái gì? Hôm nay thọ yến phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc còn có thể ngờ tới cái gì? Uổng phí ai gia tín nhiệm ngươi như thế, nhưng ngươi lại làm việc cho ai gia như vậy? Đa Luân a Đa Luân, ngươi thật sự là làm ai gia quá thất vọng rồi!
Thái hậu nói rất nặng lời, dường như là chuyện hôm nay ở trong ngực rốt cục đọng lại đến một điểm giới hạn, cùng nhau bộc phát ra ngoài.
Đa Luân quỳ trên mặt đất, một đôi mắt quyến rũ câu người đong đầy nước mắt, cực kì đáng thương mở miệng:
Mẫu hậu...
Hừ! Đừng gọi ai gia Mẫu hậu, ở trong lòng ngươi ai gia tính là Mẫu hậu gì, ai gia coi trọng ngươi như vậy, những năm gần đây cho ngươi tôn vinh Công chúa, địa vị không ai bằng, bỏ mặc ngươi không biết kiểm điểm hành vi, bao dung ngươi ích kỷ tùy hứng! Nhưng rốt cuộc ngươi có đem chuyện của ai gia để ở trong lòng không? Không chỉ có thọ yến biến thành cái dạng này, khiến ai gia mất hết mặt mũi, ngay cả một phần hạ lễ mà cũng biến thành cái dạng này, xem ra, địa vị của ai gia ở trong lòng ngươi sợ là còn chưa bằng một cái nam sủng đi!
Thái hậu giận dữ, nên cái gì cũng nói hết ra.
Xem ra, đây không phải đứa con thân sinh, tóm lại sẽ có đối xử khác biệt, gần giống như chuyện này nếu như phát sinh ở trên người Đức Dương công chúa, Thái hậu thế nào cũng không cho rằng nữ nhi bảo bối mà từ nhỏ mình đặt ở lòng bàn tay không đặt mình trong lòng, nhưng hôm nay đổi đến trên người Đa Luân, sự tình lại không giống nhau.
Đến cùng nuôi lớn còn chưa phải sinh ra, sinh dưỡng cùng nuôi dưỡng, kém nhau cũng không phải chỉ một chữ.
Mẫu hậu. Người ở trong lòng Đa Luân vẫn chính là mẫu thân của Đa Luân, người sao có thể nói như vậy, sao có thể nói như vậy a...
Nước mắt Đa Luân trong nháy mắt rớt xuống, phảng phất như đang chịu thiên đại ủy khuất, không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim nam tử.
Hừ! Theo ai gia thấy, ngươi vẫn là không nên ở lại trước mặt ai gia nữa, dọn về phủ Công chúa của ngươi đi!
Thái hậu một câu liền đá Đa Luân ra ngoài cung.
Hai tay Đa Luân không tự chủ được xiết chặt, Mộc Tịch Bắc a Mộc Tịch Bắc, chẳng qua là một cây trâm, ngươi vậy mà khiến cho Đa Luân ta bị Thái hậu đá văng ra, thật đúng là rất bản lãnh, có điều không vội, Bản công chúa từ trước đến nay đều tin tưởng phong thủy luân chuyển, tháng ngày xui xẻo cuối cùng cũng sẽ đến phiên ngươi!
Mộc Tịch Bắc nhìn Đa Luân cúi đầu, nhếch miệng, Đa Luân ở ngoài cung kỳ thật vẫn có một phủ đệ, chỉ có điều bởi vì quá yêu thích, nên vẫn luôn ở trong cung làm bạn với Thái hậu.
Nơi ở trong cung của Đa Luân chẳng qua là một cái vườn ngự uyển bình thường, không tính phồn hoa, lại thêm Thái hậu lễ Phật, trong ngày thường không thích phô trương, tháng ngày của Đa Luân cũng chỉ xem như dễ chịu, kém xa phủ trạch xa hoa vàng son lộng lẫy, tựa như ảo mộng ở ngoài cung kia.
Thế nhưng rất nhiều người đều biết, ở bên người Thái hậu mặc dù phải trải qua cuộc sống khổ cực, cái đó cũng là đáng giá, nếu như Thái hậu cho phép Đa Luân lưu lại bên cạnh mình, liền biểu thị vị công chúa này còn được gia tộc Quách La che chở, nhưng nếu Đa Luân chuyển đến phủ đệ ngoài cung, cũng chỉ có thể là một công chúa phóng đãng không có thế lực mẫu tộc mà thôi.
Mẫu hậu, Đa Luân xuất cung sẽ vẫn cầu phúc cho người, Đa Luân nhất định ngày đêm lễ bái phật chủ, sao chép kinh phật, tắm rửa phật lễ, cầu xin Mẫu hậu phượng thể an khang, mọi chuyện như ý, cầu xin Tây La ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Đa Luân lau đi nước mắt trong mắt, ngôn từ khẩn thiết mở miệng.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc như hắc diệu thạch trong bầu trời đêm, đen nhánh lại lóe ra quang mang óng ánh, Đa Luân đến cùng là đi theo bên người Thái hậu hơn hai mươi năm, hiểu rõ bản tính Thái hậu.
Nếu lúc này Đa Luân vẫn một mực giải oan cho chính mình, Thái hậu sẽ chỉ lên cơn giận dữ, càng căm phẫn hơn, ngược lại, Đa Luân chỉ phục tiểu làm thấp, để Thái hậu cảm thấy mình vẫn như cũ có thể dễ dàng nắm giữ vận mệnh của dưỡng nữ này, có thể trong chớp mắt khiến nàng lên trời, thì cũng có thể trong chớp mắt khiến nàng rơi xuống đất, loại nắm quyền trong tay này không khỏi khiến tâm tình Thái hậu tốt lên.
Đồng thời, Đa Luân đánh ra bài thân tình, không nói ở lại trong cung, chỉ nói mặc dù rời cung đi cũng sẽ cầu phúc cho Thái hậu, không khỏi làm lòng Thái hậu lần nữa mềm nhũn ra.
Cho nên, mặc dù cuối cùng Đa Luân thật sự phải về phủ Công chúa, tin tưởng dựa vào đầu óc của Đa Luân, không bao lâu nữa sẽ lại lấy được sự sủng ái của Thái hậu.
Mộc Tịch Bắc có chút tiếc hận, xem ra sau này muốn động tay động chân, thì không thể để Thái hậu và Đa Luân có quan hệ hòa hoãn, Đa Luân làm người vốn xảo trá, một tay cầm Lư gia làm lợi khí, một tay dụ dỗ An Nguyệt Hằng, mà bản thân lại ở bên cạnh xem kịch hay.
Nếu lại để cho Đa Luân có chỗ dựa là Thái hậu, sợ là về sau sẽ càng khó đối phó!
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo trực tiếp rời đi, chẳng qua Mộc Tịch Bắc rõ ràng cảm giác được, lửa giận của Thái hậu dường như không còn mãnh liệt như trước nữa.
Được rồi, yến hội hôm nay liền đến đây thôi, chư vị ái khanh sớm hồi phủ đi!
Hoàng đế có chút uể oải mở miệng, sự tình hôm nay thật sự là phức tạp, ông phải cố gắng suy nghĩ lợi và hại trong đó, nhìn xem thế cục trong triều bây giờ mới được.
Hoàng đế vừa dứt lời, liền bước đi vội vàng, mang người rời đi.
Đám đại thần nhao nhao đứng dậy, cáo từ với nhau, có người lại hàn huyên thêm mấy câu, từng người tâm tư thâm trầm, dường như cũng đang tiêu hóa chuyện hôm nay.
Triệu Vu Giang mang theo người Triệu gia đi đến trước mặt Lão thái phi, chắp tay nói:
Lão thái phi, hôm nay sắc trời đã muộn, ngài vẫn sớm chút trở về đi.
Làm phiền Triệu đại nhân nhớ, Triệu đại nhân đi đường cũng phải cẩn thận mới được.
Lão thái phi gật đầu cười nói.
Mộc Tịch Bắc chỉ đứng ở sau lưng Lão thái phi nhàn nhạt mà cười cười, nhu thuận giống như là búp bê sứ đụng một cái thì sẽ nát tan, nhưng trong cặp mắt hơi nheo lại kia, lại lóe ra tinh quang khiếp người, sáng loá mê người.
Nào, Loan Kiệt, đây là tỷ tỷ của Mộc bá bá, con cứ gọi Mộc cô cô là được rồi.
Triệu Vu Giang dẫn con của mình tiến đến trước mặt mọi người, đầu tiên là giới thiệu với Lão thái phi.
Lão thái phi nhẹ gật đầu:
Đây chính là trưởng tử của Vu Giang ngươi à? Trổ mã càng ngày càng anh tuấn.
Triệu Vu Giang vội vàng khiêm tốn nói:
So với hai đứa bé kia của Chính Đức huynh vẫn còn kém xa lắm, Lão thái phi ngài vẫn không cần giễu cợt khuyển tử.
Lão thái phi lần nữa cười nói:
Ta thấy là Vu Giang ngươi khiêm tốn mới phải.
Mộc Tịch Bắc lẳng lặng nghe hai người xưng hô, phát hiện cũng không phải khách sáo xưng hô, bởi vậy có thể thấy được, quan hệ của Triệu gia này và phủ Thừa tướng thật đúng là không tệ.
Nào, Loan Kiệt, đây là Tứ muội muội của Mộc bá bá con Mộc Tịch Hàm.
Triệu Vu Giang đẩy con mình đến trước mặt Mộc Tịch Hàm.
Đôi mắt Lão thái phi mang theo thâm ý, Triệu Vu Giang đây là có ý gì, chẳng lẽ là muốn thông gia với Tướng phủ? Kỳ thực quan hệ của hai nhà hiện giờ căn bản không cần thông gia, cũng đã rất kiên cố rồi, nhưng Triệu Vu Giang đây là...?
Tịch Hàm muội muội.
Triệu Loan Kiệt trước mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc quan sát Triệu Loan Kiệt, Triệu Loan Kiệt ngược lại đúng là tuấn tú lịch sự, chỉ là mặt hơi tròn, thiếu đi cương nghị của nam tử, mang chút đôn hậu đáng yêu, con mắt có chút nhỏ, cực kỳ giống phụ thân của hắn, nhìn rất nho nhã ôn hòa, chỉ là trong mắt ngẫu nhiên lóe lên tinh quang cùng phụ thân hắn như ra một khuôn.
Ừ.
Mộc Tịch Hàm dường như chưa từng trải qua trường hợp như vậy, có chút lúng túng cũng có chút bất tiện, cuối cùng chỉ là trầm mặc.
Đây là Ngũ muội muội con Mộc Tịch Bắc.
Triệu Vu Giang lần nữa giới thiệu cho Triệu Loan Kiệt.
Tịch Bắc muội muội.
Triệu Loan Kiệt chào hỏi như trước đó.,
Mộc Tịch Bắc lộ ra ý cười nhàn nhạt, dịu dàng nói:
Loan Kiệt ca ca.
Triệu Loan Kiệt sững sờ, tựa hồ có chút kinh ngạc với sự dịu dàng ngoan ngoãn của nữ tử này, chỉ gật đầu cười.
Mộc Tịch Bắc mặt không biến sắc ứng phó tình cảnh trước mắt, suy đoán tâm tư Triệu Vu Giang, thế nhưng lần này nàng thật sự là không đoán được.
Lão thái phi một đôi mắt cũng lóe qua ánh sáng sắc bén, Triệu Vu Giang nếu muốn thông gia, đến cùng là muốn thông gia với người nào? Hai nhà quan hệ từ trước đến giờ giao hảo, cho nên nếu ông ta thật sự có ý hướng này, cũng không thể để việc này trở thành kết thúc giữa hai nhà.
Nếu không còn chuyện gì, vậy chúng ta liền cáo lui trước.
Lão thái phi mở miệng lần nữa, sau khi Triệu Vu Giang đưa tiễn một phen, Lão thái phi liền dẫn mấy người Mộc Tịch Bắc rời đi.
Sau khi đoàn người Lão thái phi rời đi Triệu Vu Giang đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng mấy người, mở miệng nói với phu nhân và Triệu Loan Kiệt ở bên cạnh:
Thế nào?
Triệu Loan Kiệt giữ im lặng, Triệu phu nhân lại mở miệng nói:
Ta không thích lắm, dường như hơi quá nặng nề.
Triệu Vu Giang liếc nhìn con trai mình không có lên tiếng, nhưng trong lòng cũng vô cùng rối rắm, chuyện này ông còn muốn suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đợi sau khi Mộc Chính Đức trở về mới cẩn thận thương thảo, xem ý tứ của ông ta, bây giờ qua loa làm quyết định, hình như có vẻ hơi sớm.
Triệu Vu Giang thở dài, mở miệng nói:
Đi thôi.
Đoàn người Triệu gia cuối cùng rời khỏi đại điện, nhưng Đa Luân thủy chung quỳ trên mặt đất, cho dù được trải thảm đỏ, nhưng cũng cảm thấy mặt đất thấm qua từng trận lạnh lẽo.
Đa Luân nhắm mắt lại, đem tất cả sự tình phát sinh ngày hôm nay cẩn thận suy nghĩ một lần, đem mỗi một cái vẻ mặt của Mộc Tịch Bắc mà nàng nhìn thấy đảo qua một lần trong đầu, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, Đa Luân mở hai mắt ra, trong mắt mang theo mị hoặc câu người, sống mũi cao, hai mắt thâm thúy, mang theo chút phong tình yêu mị của nữ tử dị tộc, cười lên càng làm cho tâm thần người ta dập dờn.
Mộc Tịch Bắc... Ta biết rồi....
Đa Luân tràn đầy tự tin đứng dậy.
Đi xuống bậc thang, Đa Luân nhặt lên trâm phượng mình tỉ mỉ chế tạo cẩn thận tra xét, chỉ thấy dưới hai con mắt Phượng Hoàng khảm nạm Dạ Minh Châu, chậm rãi chảy ra dấu vết màu đỏ, nhìn giống như đổ máu, Đa Luân nhìn cái gọi là vết máu trên mặt, đi tới bên cạnh lò lửa.
Quả nhiên, vết máu vốn không còn chảy nữa lại bắt đầu chảy xuống, Đa Luân cười lạnh một tiếng, Mộc Tịch Bắc, ngươi cũng dám dùng biện pháp ti tiện như thế để hãm hại Đa Luân ta, là đang cười nhạo ta sao!
Ta khổ tâm mưu đồ một màn trò hay, lại không bắt được một chút góc áo của ngươi, nhưng ta lại thua ở trong cái biện pháp vụng về mà ngươi tùy ý thiết kế, thật sự là sỉ nhục trần trụi với Đa Luân ta, quả thực là không để Đa Luân ta ở trong mắt!
Đa Luân cầm trâm phượng chế tạo tỉ mỉ trong tay ném vào hỏa lô, trong chớp mắt lông vũ thất thải phát ra mùi khét bị đốt cháy, kích thích xoang mũi Đa Luân.
Mộc Tịch Bắc dùng biện pháp đúng là rất vụng về, chẳng qua là bảo Thanh Từ cầm sáp đỏ nhỏ không ít sáp dầu lên trên hai mắt trâm phượng, dầu cay sẽ theo Dạ Minh Châu chảy vào trong khe hở khảm nạm, sau đó ngưng kết.
Thanh Từ lại lau chùi sạch sẽ sáp dầu dính trên Dạ Minh Châu, hoàn toàn giống như trước đó không có một chút khác biệt, làm cho người ta không nhìn ra mánh khóe.
Mà đợi đến khi mở hộp phong kín ra, được Thái hậu đội ở trên đầu, sáp dầu bị ngưng kết nhận hỏa lô hun sấy, gặp nóng lần nữa hòa tan, thì sẽ chảy ra ngoài, trước đó cho dù là ai cũng rất khó phát hiện.
Đoàn người Mộc Tịch Bắc sau khi đi ra không bao xa, thì gặp phải Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ thẳng tắp đứng ở trước một núi giả, một đôi mày kiếm nghiêng cắm vào búi tóc, sắc mặt tái nhợt có chút kinh người, nhưng lại cùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Trên cánh tay Ân Cửu Dạ có một kiện áo choàng, đi đến trước mặt Lão thái phi nhẹ gật đầu, liền lôi Mộc Tịch Bắc đến một bên.
Lông mày Lão thái phi lần nữa nhíu lại, Mộc Tịch Bắc đến cùng là chuyện gì xảy ra, những người này đến cùng cũng là chuyện gì xảy ra? Vì sao từ sau khi hiểu rõ Mộc Tịch Bắc, bà thật sự cảm thấy mình đã già, thậm chí không biết mình năm đó đến cùng là ở trong cung sống sót như thế nào, nếu là gặp phải hai cái như Mộc Tịch Bắc, tựa hồ cũng đã sớm hóa thành một nắm cát vàng đi.
Lão thái phi không biết là, năm đó bà vào cung, là niềm tin của bà chống đỡ cho bà, lúc đầu Bà muốn bảo vệ đệ đệ của mình, vì đệ đệ mình tích lũy quyền thế, về sau bà có hài tử, liền bắt đầu mưu đồ khắp nơi, cẩn thận khắp nơi, chỉ vì bảo vệ hài tử của mình, sau đó lại, bà vì không muốn để nữ nhi mình vượt qua tháng ngày giống như mình, liền bắt đầu chủ động tính toán, đi tranh đi đoạt, thậm chí không tiếc bồi dưỡng người cho mình.
Cũng chính bởi vì bà vẫn luôn có niềm tin, người vẫn đang ở hiểm cảnh, không thể không ngày ngày tập trung tinh thần mình lên cao độ, suy đoán đo lường tâm tư của mỗi người, mới có thể sống sót được trong hoàng cung phức tạp, mà bây giờ bà ở Tướng phủ, đệ đệ đã có địa vị cực cao, không cần mình quan tâm quá nhiều, hài tử cũng đã biến mất không còn tăm hơi, bà cũng bắt đầu hoảng sợ một ngày không chịu nổi, đều là trải qua một ngày tiếp một ngày thôi, làm sao còn đặt ý nghĩ ở trong tranh đấu nữa.
Lão thái phi nhìn nam tử đã đi xa, không phải người khác chính là Lục hoàng tử đột nhiên trở nên quỷ dị khó lường, Lão thái phi chỉ mang theo đám người đứng chờ ở cách đó không xa, không thúc giục, cũng không có ý tứ thăm dò.
Mộc Tịch Bắc bị Ân Cửu Dạ lôi đến sau hai ngọn núi giả, không khỏi hơi giận dữ, nhưng lại không dám quá lớn tiếng:
Ân Cửu Dạ!
Ừ.
Ân Cửu Dạ đem áo choàng trong tay bao ở trên người Mộc Tịch Bắc, tự mình cài nút áo lại.
Mộc Tịch Bắc nhìn toàn bộ ánh mắt của nam nhân đều tập trung ở trên nút áo trước người mình, lập tức cũng bắt đầu trầm mặc không lên tiếng nữa.
Trong bóng đêm đen kịt, một vầng minh nguyệt treo cao, lại có chút mờ mịt, cũng không phải vô cùng sáng tỏ, mơ hồ rải xuống từng tia sáng thanh đạm, ban đêm sương hàn, gió Bắc gào thét, cành cây xanh đậm vừa mới nảy mầm thậm chí lần nữa bị thổi gãy, trên cành khô có hai con quạ đen như mực đang đứng đấy, ngẫu nhiên phát ra từng tiếng ai hô.
Ngày mai ta phải đi rồi.
Ân Cửu Dạ rốt cục nói ra một câu.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Ừ.
Về sau lại là vô biên trầm mặc, đôi mắt đen của Ân Cửu Dạ rơi vào mi tâm nữ tử, chỉ cảm thấy nhu tình trong đó có thể khiến hắn trong nháy mắt quân lính tan rã, duy chỉ có đôi tròng mắt kia, cơ hồ thành sáng ngời nhất tồn tại trong bóng đêm này, không nhiễm một tia bụi bặm.
Không biết lúc nào trở về.
Ân Cửu Dạ lại mở miệng, dường như hi vọng nữ tử có thể nói ra chút gì đó.
Ừ.
Mộc Tịch Bắc phảng phất như đổi thành Ân Cửu Dạ, chỉ nhẹ giọng đáp ứng.
Nàng không lo lắng ta bị thương?
Ân Cửu Dạ có chút ủy khuất mở miệng, giống như đứa nhỏ bị bỏ rơi.
Mộc Tịch Bắc lần này không mở miệng nữa, chỉ ngước mắt nhìn về phía nam tử, nhẹ giọng nói:
Cô đang chờ ta.
Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia lửa giận, một tay ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi nàng, thô bạo lại cuồng dã.
Mộc Tịch Bắc không kịp phản ứng, bị Ân Cửu Dạ nhấn vào trên núi giả, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được núi đá lành lạnh sau lưng, lồi lõm chập trùng chống ở trên lưng của nàng, mơ hồ hơi phát đau, khiến nàng phá lệ thanh tỉnh.
Nhưng nam nhân lại chỉ lo hướng mình về phía trước, nữ tử càng né tránh, hắn lại càng đẩy nàng vào trong góc, mang theo sự xâm lược hôn vào môi anh đào của nữ tử, đầu lưỡi linh hoạt muốn trượt vào miệng nhỏ của nữ tử, lại tựa như gặp phải cản trở nào đó, thế là, tay ôm hông nữ tử hơi dùng sức, nhưng nữ tử lại chỉ ngậm miệng càng chặt, dường như là cắn chặt hàm răng.
Ân Cửu Dạ có chút ảo não, động tác trên tay không khỏi tăng thêm, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy phía sau chạm phải một hòn đá sắc nhọn, cái va chạm này, lập tức làm cho nàng đỏ mắt, có chút ủy khuất nhìn nam tử trước mặt.
Ân Cửu Dạ rốt cuộc cũng phát giác khác thường, bất đắc dĩ buông nữ tử ra, giúp nàng kiểm tra sau lưng xem có bị thương hay không, thấy không có vết máu, thì mới yên tâm chút, nhưng lại lo lắng sẽ lưu lại vết máu ứ đọng, xoắn xuýt nửa ngày mới mở miệng nói:
Ban đêm ta đi tìm nàng.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút phiếm hồng, mở miệng nói:
Hôm nay ta mệt mỏi, chàng đừng có đến.
Ân Cửu Dạ chỉ mặt lạnh nhìn nàng một cái, không có mở miệng, dường như cũng không tính nhận được sự đồng ý của nàng.
Mà mặt khác, Lão thái phi mang theo mấy người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt chờ Mộc Tịch Bắc, dù sao đêm hôm khuya khoắt cũng không an toàn lắm.
Ngay khi mấy người đang lo lắng chờ đợi, lại có một vị khách không mời mà đến.
An Nguyệt Hằng chào hỏi, sau đó mở miệng nói:
Lão thái phi mạnh khỏe, không biết Ngũ tiểu thư hiện ở nơi nào, tại hạ muốn tìm Ngũ tiểu thư đàm luận một số chuyện?
Nha, Vương gia là nói đứa bé Tịch Bắc kia sao? Nó đang ở sau núi giả nói chuyện với người ta.
Lão thái phi nhìn về phía An Nguyệt Hằng trong mắt mang theo một tia thăm dò, An Nguyệt Hằng này thật sự là to gan lớn mật, vậy mà lấy tính mạng hai mươi vạn tướng sĩ ra đùa giỡn, dùng điều này trải thành con đường Hoàng quyền cho hắn.
An Nguyệt Hằng nghe xong, biểu thị lòng biết ơn, liền đứng dậy đi về phía sau núi giả, mà Lão thái phi nhìn thấy bóng lưng An Nguyệt Hằng, lại cao giọng nói:
Bắc Bắc, nhiếp chính vương muốn gặp con.
Sắc mặt An Nguyệt Hằng nhất trầm, người nói chuyện với Mộc Tịch Bắc sau núi giả là ai? Lão thái phi tại sao phải lên tiếng nhắc nhở?
Mộc Tịch Bắc nghe xong, liền liếc mắt ra hiệu với Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ lại giống như không nhìn thấy, đứng ở nơi đó không chịu rời đi, Mộc Tịch Bắc vươn hai tay nhỏ về phía Ân Cửu Dạ, dự định đẩy hắn ra ngoài, nhưng ai biết hai chân của nam nhân giống như cắm rễ ở trên mặt đất, mặc cho Mộc Tịch Bắc dùng sức thế nào, cũng không động đậy một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ Mộc Tịch Bắc thở hổn hển, Ân Cửu Dạ có chút đau lòng, một tay kéo người qua, ôm vào trong ngực.
Đúng lúc, An Nguyệt Hằng đi tới nơi này, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, vẻ mặt không khỏi thâm trầm, chẳng lẽ Mộc Tịch Bắc nhanh như vậy đã chuyển đổi trận doanh? Hắn thật đúng là đánh giá cao sự yêu thích của nữ tử này đối với mình.
Thì ra Lục hoàng tử cũng ở đây, thật sự là đúng dịp.
An Nguyệt Hằng khách khí mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ chỉ lạnh lùng phun ra một câu:
Không khéo.
Vẻ mặt trên mặt An Nguyệt Hằng chưa thay đổi, nhưng lại cảm thấy Lục hoàng tử dường như có biến hóa không nhỏ, hoặc cơ hồ đã hoàn toàn thay đổi thành một người giống như thế, tiếp tục nói:
Bổn vương có việc muốn thương thảo cùng Mộc Ngũ tiểu thư, còn xin Lục hoàng tử tạo điều kiện.
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn An Nguyệt Hằng, lui về phía sau hai bước, không hề rời đi.
Trong con ngươi An Nguyệt Hằng hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn hướng về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
Mộc Ngũ tiểu thư nhanh như vậy liền thay đổi trận doanh, chuyển đi theo địch thủ?
Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói:
A, nếu vương gia có thể liên thủ với Công chúa, mượn tay Tề gia thiết kế Bắc Bắc, Bắc Bắc vì sao không thể thay đổi minh hữu, đối kháng Vương gia chứ? Chẳng lẽ vương gia cho rằng, Bắc Bắc chỉ có thể lựa chọn Vương gia? Rốt cuộc đã không còn đường lui, hay Vương gia thật sự cho rằng Tây La lớn như vậy, cũng không bao giờ tìm được người ngang hàng với Vương gia?
Sắc mặt An Nguyệt Hằng ngưng tụ, thời gian ngắn như vậy, Mộc Tịch Bắc cũng đã nhìn rõ mọi chuyện, mở miệng nói:
Bản vương đúng là cùng Đa Luân công chúa và Lư gia kết thành đồng minh tạm thời, chẳng qua Bắc Bắc ngươi cũng hiểu được, loại vì lợi ích tạm thời kết thành đồng minh này cũng không kiên cố.
Vương gia ngài là đang nói giỡn với Bắc Bắc sao? Nếu bởi vì lợi ích kết thành đồng minh đều không bền chắc, như vậy kính xin Vương gia nói cho ta, cái gì kết thành đồng minh mới bền chắc? Chẳng lẽ Vương gia muốn nói cho ta là tình cảm?
Trong tươi cười của Mộc Tịch Bắc hiện ra tia lãnh ý.
An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời nghẹn lời, mặc dù hắn đùa bỡn tình cảm khắp nơi, thế nhưng rất nhiều lúc, hắn lại cực kì tin tưởng vào tình cảm, dù sao có đôi khi thứ cảm tình này, có thể khiến nữ nhân liều lĩnh vì ngươi.
Chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ bởi vì lần này Bản vương liên thủ với Đa Luân, Bắc Bắc ngươi đã muốn vứt bỏ bản vương mà đi? Bắc Bắc ngươi xác định nam nhân phía sau ngươi mạnh hơn so với bản vương?
Giọng nói An Nguyệt Hằng hiếm thấy mang theo phân kiệt ngạo.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng:
Vương gia phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn hiện tại có lẽ không bằng Vương gia, nhưng hắn so với vương gia ngài có tương lai hơn, tính toán tuổi tác, mười năm sau, thành tích của hắn tất nhiên vượt xa vương gia, quan trọng là, vương gia tựa hồ có thể tùy thời vứt bỏ Bắc Bắc mà đi, đây thật sự khiến Bắc Bắc đặc biệt đau lòng.
An Nguyệt Hằng, mười năm sau, có lẽ ngươi đã sớm hóa thành một nắm cát vàng, bị sâu kiến gặm ăn hầu như không còn rồi.
Bắc Bắc, bản vương cũng không phải cố ý muốn lợi dụng ngươi, chỉ là bản vương từ đầu đến cuối đều tin tưởng vào năng lực của Bắc Bắc, cho rằng Bắc Bắc nhất định có thể đào thoát thăng thiên, nên mới hùa với Đa Luân xướng ra trò hay này, bây giờ ngươi xem, y như bản vương sở liệu, Bắc Bắc ngươi không phải đang hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này sao?
Ngữ khí An Nguyệt Hằng mang theo tia chân thành, biểu hiện cả người đều là vẻ chắc chắn, không giống với nam tử ngây ngô nói dối sẽ thẹn thùng.
An Nguyệt Hằng từng trải khiến hắn đối với mấy lời nói này hạ bút thành văn, càng thành thục ổn trọng không hiện một tia làm ra vẻ, rất tự nhiên.
Thì ra là thế, kỳ thật trong lòng của Bắc Bắc và Vương gia đều cất giấu tâm tư giống nhau, hôm nay Bắc Bắc kết minh với Lục hoàng tử chẳng qua vì lợi ích của bản thân, chẳng qua chỉ trùng hợp muốn tính toán Vương gia một phen, có điều Bắc Bắc vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của Vương gia, Vương gia tất nhiên cũng sẽ bình yên vô sự.
Mộc Tịch Bắc nói như đương nhiên, tựa hồ cũng không còn trách tội An Nguyệt Hằng lợi dụng cùng phản bội trước đó.
Chính bởi vì loại thái độ lạnh nhạt lại nhìn không thấu này, thậm chí không giống với phản ứng của nữ tử ở trong dĩ vãng, trong lúc nhất thời làm An Nguyệt Hằng cảm thấy, nữ tử này vậy mà nắm không được, thậm chí thái độ với tình cảm thật sự là cực kỳ giống mình, cũng như hắn, vẫn trước sau tin tưởng, trên thế giới này chỉ có đem quyền lực vững vàng nắm ở trong tay, ngươi mới có quyền nói chuyện.
Bắc Bắc, bản vương biết ngươi luôn luôn thông minh, thế nhưng có một số việc vẫn phải suy nghĩ tỉ mỉ, không nên vì sảng khoái nhất thời, mà nếm trải quả đắng, bản vương tin tưởng, cái này nhất định không phải điều ngươi muốn.
An Nguyệt Hằng lần nữa tản mát ra mị lực của nam tử thành thục, không như Ân Cửu Dạ hỉ nộ vô thường, cũng không như Ân Cửu táo bạo dễ giận, chỉ đơn giản phân tích sự tình lợi và hại với ngươi, khi thì phối hợp thêm vẻ mặt thích hợp.
Chỉ là, Mộc Tịch Bắc biết rõ An Nguyệt Hằng nên biết được, vẻ mặt này đều là trải qua An Nguyệt Hằng tỉ mỉ tính toán mà thành, ngoại trừ trong mắt ngẫu nhiên toát ra một tia chân thực ra bên ngoài, còn lại đến cùng đều là nam nhân này nguỵ trang dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, hắn đem mình ngụy trang thành một người nhìn có vui có buồn, vừa có giận có vui của nam nhân bình thường, mang theo phân thành thục ổn trọng sau khi trải qua thế sự, siêu thoát lạnh nhạt, đem mình từ đầu đến đuôi ngụy trang thành một nam nhân mình tỉ mỉ tạo nên, đến mức rất nhiều lúc mỗi người nhìn thấy An Nguyệt Hằng, đều sẽ cảm thấy, nếu nói người nam nhân có tư cách, đại khái sẽ có người tin tưởng, nhưng nếu nói nam nhân này có thể làm được một tay che trời, sợ là không có mấy người sẽ tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Mộc Tịch Bắc đột nhiên ý thức được một sự tình cực kì nghiêm túc, nàng mơ hồ nhớ tới, thời điểm kiếp trước, An Nguyệt Hằng đều có giải quyết thư vãng lai cùng Nam Kiều Quốc, hoặc là phái người đi tới, chỉ không biết An Nguyệt Hằng có quan hệ gì với người của Nam Kiều? Vẫn nên tìm thời gian để cho người ta tra một chút thì tốt hơn, để tránh cái này lại thành lá bài tẩy cuối cùng của hắn, chuyển bại thành thắng coi như thôi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧, hôm nay chữ ít một chút, vốn là bàn bạc làm nền mấy chương bình ổn, thế nhưng là ta... Ngủ thiếp đi...
Không biết chương này có sai lầm gì hay không, ngày mai có thời gian sẽ kiểm tra một chút, sau đó tranh thủ ngày mai nhiều mã điểm, bổ sung điểm cho hôm nay.... Lại nói, An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh lập tức sẽ đám cưới, kích động a...