Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 127 - Chương 73-1: Thọ Lễ Biến Đổi (1)

Trước Sau

break
Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Lão thái phi dường như cũng phát hiện giữa hai tỷ muội có gì đó khác thường, bà nhớ rõ lúc mới đầu tình cảm của hai người hình như không tệ, Bắc Bắc vẫn luôn cười tủm tỉm, luôn làm cho người ta nhịn không được yêu thương, mà Mộc Tịch Hàm thì giống như tỷ tỷ hiểu chuyện, không tranh không đoạt, lại luôn lo lắng cho muội muội của mình.

Chỉ có điều, càng tiếp xúc lại càng hiểu rõ Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi phát hiện hào quang trên người đứa bé này dần dần cường thịnh, thậm chí không tự chủ được hấp dẫn sự hiếu kì cùng thăm dò của người khác, nhưng phần tàn nhẫn kia cũng làm cho người ta sinh ra sợ hãi, Mộc Tịch Hàm thì vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước đây, khiêm nhường lại không kiêu ngạo, chỉ có điều khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày càng xa.

Lão thái phi mở miệng nói:

Tịch Hàm, sao vậy, thật sự có nam tử vừa ý à, nói ra nghe thử, nếu như không tệ,cô sẽ làm chủ cho con.

Mộc Tịch Hàm thu hồi ánh mắt, bàn tay cầm đũa hơi nắm chặt, mất tự nhiên cười nói:

Không có chuyện đó đâu, cô đừng nghe muội muội nói bậy.

Lão thái phi bất động thanh sắc nhìn lướt qua tỷ muội hai người, không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười như không cười.

Thôi di nương nhìn thấy tình huống bên này, trong lòng hơi động, giữa hai tỷ muội này chẳng lẽ có mâu thuẫn? Bà nhớ rõ lúc trước Mộc Tịch Hàm là cực kỳ bảo hộ Mộc Tịch Bắc đấy.

Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt dừng ở trên người Thôi di nương, mở miệng cười nói:

Thân thể Thôi di nương có vẻ đã tốt lên rất nhiều? Không phải suốt ngày nằm liệt ở trên giường nữa.

Sắc mặt Thôi di nương cứng đờ, Mộc Tịch Bắc đút nhiều thuốc cho bà như vậy, dù không lấy đi tính mạng của bà, lại khiến bà cả ngày suy yếu vô lực, sắc mặt vàng vọt, nếu như không phải xem ở mặt mũi Kiến Ninh, e rằng bà còn lâu mới ra khỏi căn phòng kia, ngày ngày đều bị nhốt ở trong đó.

Đều là nhờ phúc của Bắc Bắc, bệnh này của di nương mới có thể tốt lên.

Thôi di nương có chút xấu hổ.

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, vuốt vuốt chén rượu lưu ly trong tay, bờ môi óng ánh, mở miệng nói:

Lời này của di nương thật đúng là kỳ quái, Thái hậu và Hoàng Thượng còn ngồi trên thượng thủ, Lão phu nhân lại còn ngồi ở đằng trước, người tôn quý hơn Bắc Bắc không biết còn có bao nhiêu, di nương lại nói là nhờ phúc khí của Bắc Bắc, chẳng lẽ phúc khí của Bắc Bắc còn lớn hơn cả Thái hậu? Di nương là muốn đặt Bắc Bắc vào loại hoàn cảnh nào? Lại muốn đặt tướng phủ ở chỗ nào?

Di nương...Không phải... Không phải... Ý tứ này.

Sắc mặt Thôi di nương vàng như nến mà bên trong còn lộ ra vẻ bối rối trắng bệch.

Lão thái phi nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống, ở trong cung này nhất định phải cẩn thận khắp nơi, lời này của Thôi di nương mà để cho Thái hậu nghe được, không phải mình sẽ bị bắt nhược điểm, lúc này liền khiển trách:

Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, chẳng lẽ bị giam lâu quá nên cũng không biết đường ăn nói luôn sao?

Bàn tay của Thôi di nương lại càng không tự chủ được run lên, những ngày qua đã sớm đem nhuệ khí cùng ngạo khí của bà đều mài mòn cả rồi, sợ sơ ý một chút lại bị giam lại, ngăn cách trong căn phòng tối tăm không ánh sáng mặt trời.

Thôi di nương cúi đầu, không dám mở miệng nữa, Lão thái phi thấy vậy cũng không nói tiếp nữa, dù sao nhiều người phức tạp, vẫn đừng khiến người ta chê cười thì tốt hơn.

Mộc Tịch Bắc dời tầm mắt đi, cũng đang suy đoán rốt cuộc là ai động tay động chân ở trên đàn, nếu như từ góc độ lợi ích đến xem, Thôi di nương, Mộc Tịch Hàm, Mộc Hải Dung đều rất có khả năng, mình xảy ra chuyện, ba người này đều có thể thu lợi.

Sau đây bắt đầu hiến dâng hạ lễ ~

Thái giám dắt cổ họng xướng lên.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng từ trong bầu không khí náo nhiệt trước đó yên tĩnh trở lại, về lại chỗ ngồi của mình, chờ đợi thái giám bắt đầu đọc danh mục quà tặng.

Phủ Thái tử dâng lên một đôi Phật Như Lai Đại Nhật.

Theo tiếng hét của thái giám vang lên mọi người chỉ thấy Thái tử dâng lên một pho tượng Phật Như Lai Đại Nhật điêu khắc cực kì tinh tế, chế tạo từ vàng ròng, giống nhau như đúc.

Tốt! Thái tử có lòng.

Thái giám đem khay trình đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu hết sức hài lòng, từ ái mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Thái tử mang theo tán thưởng.

Phía dưới mọi người cũng nhao nhao phụ họa, chỉ là tâm tư lại khác nhau, vị thái tử này chỉ có danh hiệu, nhưng thật sự không có năng lực gì, nếu không phải chiếm được địa vị này, làm sao sẽ làm được như vậy.

Tam hoàng tử dâng lên một gốc cây Bồ Đề bạch ngọc.

Thái giám lại bắt đầu xướng lên danh mục quà tặng.

Mọi người chỉ thấy một gốc cây Bồ Đề bạch ngọc cao hơn nửa mét, được điêu khắc cực kì tinh xảo, phía trên điểm mảnh vụn ngọc vỡ, vô cùng tinh mỹ.

Mộc Tịch Bắc nhìn mấy người hiến lên thọ lễ, cơ bản đã có thể đánh giá được trong những hoàng tử này, người nào thật sự an phận, người nào là tâm tồn không cam lòng, mơ ước ngôi vị Hoàng Đế.

Thái hậu vẫn như cũ hài lòng gật gật đầu, duỗi ra ngón tay mang theo đồi mồi nhẹ nhàng sờ lên trên khối ngọc rớt xuống, trong suốt óng ánh, phá lệ oánh nhuận.

Lục hoàng tử dâng lên một bộ 《 Đại Bàn Nhược Kinh 》.

Thái giám bắt đầu tuyên đọc hạ lễ của Ân Cửu Dạ.

Trong lúc nhất thời mọi người có chút nghị luận ầm ĩ, Lục hoàng tử này tặng lễ vật không khỏi có chút nghèo nàn đi.

Ân Cửu Dạ đứng dậy mở miệng nói với Thái hậu:

Khởi bẩm Thái hậu, bộ kinh Phật này là tôn nhi tự mình sao chép, mặc dù không quý giá, lại là nặng tình trong lòng.

Thái hậu cầm lấy 《 Đại Bàn Nhược Kinh 》trong khay, yêu thích không buông tay, trang giấy kinh Phật thật ra không có gì đặc biệt, chỉ là chữ viết bên trên tựa như dùng kim phấn viết ra, dưới ánh sáng đèn đuốc chiếu rọi, cả bản phật kinh chiết xạ ra kim quang, giống như phật chủ đang hiển linh, vô cùng chói mắt.

Cửu Sanh thật sự là có lòng, 《 Đại Bàn Nhược Kinh 》này là bộ phật kinh dài nhất trong các bộ, còn làm khó ngươi tự mình sao chép, nghĩ đến là phải hao phí không ít thời gian.

Thái hậu lại mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc có chút hoài nghi nhìn Ân Cửu Dạ, nàng như thế nào cũng không tin 《 Đại Bàn Nhược Kinh 》này sẽ do Ân Cửu Dạ tự tay chép đâu, nam nhân này bình thường quần áo đã mặc qua đều trực tiếp ném đi, sao có khả năng tự mình sao chép kinh thư? Lừa gạt quỷ đi.

Bộ dạng bĩu môi của Mộc Tịch Bắc vừa vặn rơi vào trong con mắt đen nhánh của nam nhân, vẻ mặt không khỏi ấm lên.

Những người chịu bỏ đồ tốt dâng cho Thái hậu, tổn hao tâm tư, nhất định trong lòng đều mang tâm tư, cho nên có thể nói những người này đều có mưu đồ.

Tuy nhiên dựa vào hiểu biết của nàng với An Nguyệt Hằng, lễ vật mà An Nguyệt Hằng tặng nhất định là nửa vời, không cao không thấp, vừa không làm cho người ta nắm được chuôi, cũng không khiến người ta cảm thấy hắn có mưu đồ.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời bên ngoài cũng dần trở tối, nhưng bên trong đại điện vẫn là đèn đuốc sáng trưng, Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán, cái khoản tặng lễ này cứ trực tiếp trao tay là được rồi, đâu nhất định phải lấy từng món ra khoe khoang như vậy, quy củ của Hoàng tộc thật đúng là kỳ quái. Có điều Mộc Tịch Bắc vẫn kiên nhẫn kềm chế, chờ đợi Lư gia dâng tặng lễ vật.

Lư gia dâng lên một cây cổ cầm Xuân Lôi ~

Theo tiếng hét của thái giám vang lên, mọi người phía dưới không biết lại phát ra tiếng than thở lần thứ mấy.

Xuân Lôi này chính là danh cầm truyền thế, xem ra lần này Lư gia xuất ra đại thủ bút a.

Một đại thần có chút than thở nói.

Hừ, trước đó Tam tử Lư gia vậy mà thiết kế lợi dụng Thái hậu, nhiễu loạn thọ yến của Thái hậu, Thái hậu nương nương thánh minh, chưa từng trách tội, giờ Lư gia tất nhiên là phải xuất ra đồ vật tốt hơn để hiếu kính Thái hậu rồi.

Một đại thần khác phản bác nói.

Bờ môi Mộc Tịch Bắc giương lên, khẽ nói:

Xuân Lôi? Rốt cuộc đã đến.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Kiến Ninh ngồi dưới Hoàng đế, bàn tay của Mộc Kiến Ninh ở trong tay áo nắm chặt lại, gật gật đầu.

Xuân Lôi là một danh cầm truyền thế, đầu cầm chính là ô ngọc ngàn năm tạo nên, chỉ là nhiều năm truyền lại, đầu cầm đã bị hao tổn, làm cho tiếng đàn không còn được như lúc đầu nữa, không còn chấn động lòng người nữa.

Thái giám nhấc vải đỏ lên, để cổ cầm kia hiện ra trước mặt mọi người, Thái hậu không tự chủ được đi tới trước mặt, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ, mặt tràn đầy sợ hãi và thán phục, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng kích thích một dây đàn, lập tức chỉ cảm thấy tiếng đàn trong suốt không chứa một tia tạp chất, tuyệt không thể tả.

Tiểu thư, Thái hậu không phải thích phật đạo sao? Sao trước đó khi người khác hiến tặng cho bà ta đều là đồ vật phật gia cũng không thấy bà ta kích động như vậy?

Thanh Từ cau mày mở miệng.

Có hai loại khả năng, một loại chính là vì Thái hậu thật sự hết lòng tin theo Phật giáo, cho nên ngày ngày tiếp xúc đều là đồ vật của Phật giáo, hơn nữa có người tận lực lấy lòng, tự nhiên đã thấy nhiều các loại trân bảo, tập mãi cũng thành thói quen, sẽ không quá mức khiếp sợ.

Còn Loại khả năng thứ hai là Thái hậu làm ra chuyện hết lòng tin theo Phật giáo đều là giả, chẳng qua là diễn trò với mọi người thôi.

Mộc Tịch Bắc tựa hồ cũng đã đoán ra loại khả năng nào sẽ lớn hơn chút, chỉ là không nắm chắc như trước đó, nàng sẽ không dễ dàng tin vào một loại khả năng.

Tục truyền nói, đầu cầm Ô ngọc đã bị hư tổn, Xuân Lôi từ lâu cũng không còn nổi danh như năm đó nữa, Lư gia các ngươi đã sữa chữa nó như thế nào vậy?

Thái hậu nhịn không được mở miệng dò hỏi.

Hồi bẩm Thái hậu, năm đó Xuân Lôi bị tổn hại được Lư gia thu mua, vẫn luôn xem như bảo vật mà cung phụng, nhưng vi thần cho rằng, nếu cứ cung phụng đàn này như vậy mãi, nó vĩnh viễn chỉ là một món phế phẩm, không thể mang đến chút tác dụng nào.

Lư Dẫn Ngọc đứng dậy, thay thế gia chủ Lư gia mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc cúi mắt, xem ra mình đoán không sai, Lư gia quả nhiên lựa chọn Lư Dẫn Ngọc hiến đàn, Lư Dẫn Ngọc biết ăn nói, quen thói dùng mánh lới khoe mẽ, rất dễ dàng chiếm được niềm vui của Thái hậu và Hoàng đế.

Sau đó thì sao?

Thái hậu mở miệng truy vấn.

Sau đó vi thần liền đề nghị phụ thân cẩn thận mở nó ra, cẩn thận nghiên cứu cấu tạo trong đó, lần nữa chế tạo lại Xuân Lôi này!

Lư Dẫn Ngọc lại mở miệng.

Thái hậu hơi kinh ngạc, cũng dám phá mở Xuân Lôi ra, quả thật là có quyết đoán!

Ngươi làm rất tốt, bây giờ danh cầm truyền thế này, rốt cục có thể tiếp tục truyền thế!

Thái hậu tán thưởng nói.

Vi thần cho rằng, hảo cầm tự nhiên phải xứng mỹ nhân, danh cầm truyền thế này tự nhiên phải xứng với người truyền thế, cho nên hôm nay vi thần mới đưa cây cầm đã sữa chữa tốt hiến tặng cho Thái hậu nương nương, mong rằng Thái hậu nương nương không ghét bỏ.

Lư Dẫn Ngọc nói vô cùng tự nhiên, giống như sự thật chính là như thế.

Thái hậu nghe xong tự nhiên tâm tình vô cùng sáng tỏ, Lư Dẫn Ngọc lên tiếng như vậy, thứ nhất tán dương mỹ mạo như bà mới xứng với danh cầm này, thứ hai là tán dương bà thành tâm lễ Phật, vì bách tính cầu phúc, an ổn chính sự, tạo phúc cho bách tính thiên hạ, sẽ lưu danh bách thế, được hậu thế kính ngưỡng.

Hai cái đỉnh mũ này đủ khiến cho Thái hậu vui vẻ ra mặt, dù sao không ai là không thích tán thưởng như vậy.

Ngươi tiểu tử này, đúng là miệng lưỡi trơn tru, có điều cũng may tâm tư ngươi thật thà, cũng không phải người khiến người ta ghét.

Thái hậu mở miệng cười.

Thái hậu nương nương người quả nhiên là tuệ nhãn biết anh hùng a, phụ thân luôn giáo huấn thần, vẫn là người anh minh, có thể biết được bản tính của vi thần a.

Lư Dẫn Ngọc tiếp tục vuốt mông ngựa, hai mắt quay tròn không ngừng đánh giá vẻ mặt Thái hậu.

Chỉ thấy Thái hậu đang cười thưởng thức cây đàn kia, nhìn thấy ánh mắt Thái hậu rơi xuống một chỗ, không khỏi lại mở miệng nói:

Thái hậu nương nương, bên trên cầm này viết là rễ đến cửu tuyền không khúc khuất, thế gian chỉ có rồng ngủ đông biết.

( Hai câu này nằm trong bài thơ Vương Phục tú tài sở cư song cối nhị thủ kỳ của Tô Thức. Ta tra một hồi chỉ tìm thấy nghĩa ở dưới.)

Hán Việt

Lẫm nhiên tương đối cảm tương khi,

Trực cán lăng vân vị yếu kỳ.

Căn đáo cửu tuyền vô khúc xứ,

Thế gian duy hữu chập long tri

Giải nghĩa

Song song cùng mọc đã từ lâu

Thẳng vót từng mây có lạ đâu

Rễ đến âm ty không khuất khúc

Có rồng nấp đó biết cho nhau)

Thái hậu gật gật đầu, Lư Dẫn Ngọc liền tiếp tục mở miệng nói:

Xuân Lôi này khác biệt với những thân cầm khác, thân cầm là dùng loại cây cối cực kì phổ biến làm ra, cho nên câu thơ này cũng là khen ngợi cây cối, thân cây thẳng tắp, rễ cây đâm sâu vài thước, cũng giống như nhau thẳng tắp, ở một nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, chỉ có người có tuệ nhãn chân chính mới nhận biết được, cũng chính bởi vì được ký thác phẩm cách của cây cối, cho nên Xuân Lôi mới có thể vĩnh cửu truyền lưu hậu thế.

Không hổ là danh cầm truyền thế, không chỉ có là bề ngoài mỹ quan, ngụ ý lại càng cao thâm, có thể thấy được người năm đó tạo ra Xuân Lôi này, nhất định là người có tâm tính cao khiết, bây giờ Lư gia các ngươi lại ra tay chế cầm một lần nữa, cũng là danh phù kỳ thực!

Thái hậu cực khen ngợi Lư gia.

Thái hậu nương nương ngài thật sự là thánh minh, khiến vi thần phục sát đất, vi thần vẫn đang nghĩ, đương kim Thánh thượng tại sao lại anh minh như thế, thì ra là do Thái hậu nương nương dốc lòng dạy bảo.

Lư Dẫn Ngọc lại một câu khen luôn hai người cầm quyền vào.

Ngươi tiểu tử này, há miệng còn có ích, về sau nếu ai gả cho ngươi, nhất định sẽ bị ngươi dỗ tâm nở hoa, cực kì vui vẻ đi.

Hoàng đế tựa hồ cũng bị Lư Dẫn Ngọc chọc mở tâm tư, không còn suy nghĩ đến chuyện ám đạo cùng binh quyền trước đó nữa, đắm chìm trong sự lấy lòng của đại thần.

Lư Dẫn Ngọc nghe xong, thấy cơ hội đã đến, lúc này liền cười nói:

Bệ hạ, vi thần bây giờ đã nhìn trúng một cô nương, chỉ là mặc kệ vi thần là mài nát cái da miệng này, cũng không thể dỗ cho cô nương kia nguyện ý gả cho thần, cho nên bệ hạ ngài vẫn không nên chế giễu vi thần.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, tên Lư Dẫn Ngọc này thật đúng là không chịu ngừng, chỉ là chủ ý này thật sự do hắn nghĩ sao? Mộc Tịch Bắc không tự chủ được chuyển mắt nhìn vào trên người Lư Dẫn Minh, nhưng hắn lại chỉ tự mình gắp lấy đồ ăn trên khay.

Ồ? Việc này ai gia lại muốn nghe một chút, đến cùng là tiểu thư nhà nào có thể kềm chế được cái miệng khéo léo này của ngươi?

Thái hậu nhịn không được mở miệng nói.

Đúng vậy a, ngươi ngược lại nói nghe một chút, Trẫm cũng muốn nhìn xem các ngươi có thích hợp với nhau không?

Hoàng đế cũng thúc giục.

Lư Dẫn Ngọc lại đỏ mặt, giống như là đại cô nương nhăn nhó, không khỏi khiến cho mọi người cười vang một trận.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ lại phát lạnh, mang theo sát ý, cũng dám mơ tưởng Bắc Bắc của hắn, quả nhiên là đáng chết!

Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm nhận được hơi thở làm cho người ta hít thở không thông đập vào mặt mà đến, trên trán không khống chế được toát ra từng giọt mồ hôi, trong lòng rất sợ hãi, sát ý của nam nhân kia sáng tỏ như thế, tựa như hắn vừa nói ra tên Mộc Tịch Bắc, thì sẽ bị ăn sống nuốt tươi vậy.

Cứ việc Lư Dẫn Ngọc có chút khác thường, thế nhưng mọi người lại chỉ cho là hắn đang ngượng ngùng thôi, dù sao đường đường là một nam tử lại bị nhiều người trêu chọc ở trên đại điện như vậy.

Lư công tử, ngươi ngược lại nói ra thử xem, nói không chừng Bệ hạ cao hứng, sẽ làm chủ cho ngươi nữa nha.

Một đại thần mở miệng khuyên nhủ.

Mồ hôi trên đầu Lư Dẫn Ngọc dần dần chảy xuống, không khỏi duỗi tay áo ra lau đi, giờ phút này trong lòng của hắn rối rắm vạn phần, dựa theo kế hoạch đã định, hắn tự nhiên là phải mở miệng cầu hôn Mộc Tịch Bắc, thế nhưng...Thế nhưng ánh mắt của nam nhân kia nhìn hắn, cứ như đang nhìn người chết vậy, so với lạnh lẽo cùng trào phúng trước đó, còn mang theo vô biên tĩnh mịch, không khỏi làm hắn cảm thấy sợ hãi thật sâu.

Thế nhưng cơ hội đang ở ngay trước mắt, hôm nay Hoàng đế và Thái hậu đều rất cao hứng, hơn nữa hiện giờ Mộc Chính Đức cũng không ở kinh đô, chuyện này lại có lợi với Hoàng đế, cho nên có thể nói là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu cứ buông tay như vậy, sợ là lại khó có cơ hội tốt như vậy nữa.

Vi thần vừa ý. Vừa ý chính là...Là...

Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy ánh mắt kia càng ngày càng tĩnh mịch, khiến hắn cơ hồ không thở nổi.

Lư Dẫn Ngọc cắn răng một cái, mở miệng nói:

Người Vi thần vừa ý chính là Ngũ tiểu thư Tướng phủ, còn xin Bệ hạ làm chủ.

( Vũ: Vốn muốn làm hết chương rồi đăng. Nhưng cái chương này nó cứ sao sao. Ta ngồi tra hai câu thơ mà đã mất cả buổi rồi. Nên trễ lắm mới làm được một nữa. Có gì khó hiểu mọi người bỏ qua đi nhá. Huhu)
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc