Hoàng đế mở miệng, ánh mắt dừng ở trên người Ân Cửu Dạ.
Hồi bẩm phụ hoàng, là liên quan đến chuyện Đồng La Quốc xuất binh tiến đánh Tây La ta.
Tiếng nói Ân Cửu Dạ bình tĩnh mở miệng, một đôi mắt đen giống như hồ sâu, lộ ra vô biên tĩnh mịch, chỉ ngẫu nhiên chiết xạ ra một tia sáng.
Ánh mắt Hoàng đế có chút sâu thẳm, Đồng La Quốc này đột nhiên phát binh, Hàn Mộc Tướng quân phái Sở phó tướng đến đây tìm ông đòi hỏi binh quyền, đây là điều không thể hoài nghi, Đồng La binh hùng tướng mạnh, Hàn Mộc cộng thêm hai phó tướng nữa nắm giữ trong tay tổng cộng mới có khoảng bốn vạn nhân mã, nếu như Đồng La dám can đảm xuất binh, như vậy ít nhất phải có hai mươi vạn thiết kỵ, mới dám can đảm khởi xướng tiến công.
Cứ như vậy, sau khi Hàn Mộc ngăn cản một trận, tất nhiên sẽ một đường lui bại, thành trì cũng sẽ liên tiếp thất thủ, dân chúng lầm than, như vậy
Tây La sẽ dần dần nguy cơ trong sớm tối.
Thế nhưng, Hoàng đế vẫn không nỡ thả binh quyền trong tay mình ra, cứ việc Đồng La Quốc đã đánh vào, nhưng binh quyền này một khi thả ra, sẽ rất khó thu hồi, sự tình quan hệ trọng đại, Hoàng đế nhất định phải suy nghĩ tỉ mỉ, lúc đầu ông ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế vốn đã bất ổn, binh quyền trong tay vốn cũng không nhiều, nếu lại bị suy yếu, ngôi vị Hoàng Đế này sợ phải chắp tay nhường cho người ta rồi.
Ở trên thế đạo này, phải biết rằng, vấn đỉnh hoàng quyền có hai thứ quan trọng nhất, giống như là lòng người, cũng chính là thứ uy vọng và danh vọng này, giống như cổ ngữ có câu, kẻ được lòng người được thiên hạ, chính là ý tứ này, nhưng là thứ như danh vọng cùng lòng người, mặc dù lợi hại, có thể nâng ngươi lên trời, cũng có thể làm cho ngươi bị ngàn người chỉ trỏ, nhưng nó dù sao cũng là hư vô, nếu như có người giỏi về lợi dụng, thì có thể chủ đạo dư luận.
Một loại khác chính là binh quyền, đây là đồ vật thật sự, cũng giống như ngươi đánh nhau với đồng liêu, hai người nếu đều chỉ dùng nắm đấm, như vậy lực lượng các ngươi sẽ ngang nhau, nhưng nếu trong tay hắn có đao, mà ngươi lại không có, hoặc là đao của ngươi không sắc bén bằng hắn, kết cục của ngươi chỉ có thảm bại, mà khi vô số người vung đao về phía ngươi là lúc, mặc kệ đầu óc của ngươi thần cơ diệu toán đến cỡ nào, cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Có lẽ là tiềm thức không muốn uỷ quyền quấy phá, Hoàng đế thậm chí có chút lừa mình dối người cho rằng, Đồng La Quốc đánh vào còn cách mình rất xa xôi, chí ít không chiếu đến tầm mắt của mình, ông vẫn chưa nhìn thấy, Hoàng đế tự an ủi mình, Đồng La mặc dù đánh vào, nhưng nếu muốn đánh vào hoàng thành, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ánh mắt tất cả đại thần đều rơi vào trên người Lục hoàng tử, luôn cảm thấy hắn trở về lần này có biến hóa khá lớn, tựa như biến thành người khác, nhưng nhìn gương mặt tương tự kia, tất cả mọi người vẫn cho rằng người này chính là Lục hoàng tử, bất kể là ai cũng không ngờ tới, hắn và Ân Cửu Sanh sẽ là con song sinh.
Bây giờ Lục hoàng tử tự dưng khiến cho người ta sinh ra một sự sợ hãi, khí tràng cường hãn giống như xuyên qua trong vô số lần sinh tử, tự nhiên có người vui vẻ cũng có người buồn, nhưng nhất mạch người Lục hoàng tử là cực kỳ cao hứng.
Hoàng nhi.
Hoàng đế đang muốn mở miệng, bên ngoài Sở phó tướng lại chạy vào, sắc mặt trắng bệch, bước đi vội vàng.
Khởi bẩm bệ hạ!
Sở phó tướng trải qua nghỉ ngơi hồi phục cả người đều có tinh thần không ít, máu đen trên mặt cũng đã thanh tẩy sạch sẽ, chỉ là trên mặt lại mang theo vẻ khiếp sợ cùng bối rối.
Lại xảy ra chuyện gì?
Hoàng đế mở miệng lần nữa, lông mày mơ hồ nhíu lại, sao ông cảm thấy mọi chuyện hôm nay là một đợt bất bình một đợt lại lên, không có một chuyện tốt.
Hồi bẩm bệ hạ, Hàn Mộc Tướng quân ngăn cản không nổi, tòa thành thứ hai của Tây La ta đã thất thủ, binh lính Đồng La Quốc lại bắt đầu trắng trợn đốt giết cướp đoạt, dân chúng tự tập hợp phản kháng, lại bị thảm sát giết hại, mong rằng Bệ hạ nhanh chóng phát binh, chi viện duy trì!
Giọng nói Sở phó tướng có chút run rẩy, cảm xúc dường như rất kích động.
Cái gì! Hai tòa thành trì đã thất thủ!
Hoàng đế có chút khiếp sợ, chẳng qua suy nghĩ cẩn thận cũng là hợp tình lý, Sở phó tướng từ biên cảnh ra roi thúc ngựa chạy đến, ít nhất cũng phải hơn ba ngày. Mà Hàn Mộc Tướng quân suất lĩnh chỉ có bốn vạn người, ngăn cản binh lực cường thịnh của Đồng La Quốc, có thể chèo chống lâu như vậy đã không dễ dàng rồi.
Đồng La Quốc rốt cuộc phái ra bao nhiêu binh mã, binh lực như thế nào?
Một đại thần lo lắng mở miệng nói.
Sở phó tướng trả lời với đại thần:
Năm vạn kỵ binh thêm mười lăm vạn bộ binh, còn có hai vạn thuỷ binh, lựa chọn địa điểm đánh vào là vùng Đông Dương thành, thế tới hung mãnh, lương thảo sung túc, hơn nữa mỗi khi đến chỗ nào là trắng trợn thu hết tồn lương của dân chúng xung quanh, trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
Hoàng đế lập tức ngã ngồi ở trên toạ ỷ Kim Long, nếu Đồng La Quốc phát ra hai mươi hai vạn binh mã, như vậy Tây La ít nhất phải xuất ra ba mươi vạn binh mã mới có thể lấy được thắng lợi, vậy binh quyền trong tay mình chẳng phải sẽ lập tức hao tổn gần một nửa, trong mắt Hoàng đế do dự không thôi.
Bệ hạ, theo ý kiến của vi thần, việc cấp bách là phải nhanh chóng phát binh, chi viện cho Hàn tướng quân, kịp thời ứng đối xâm lược của Đồng La Quốc, nếu không dân chúng biên thành chạy trốn tứ phía, nhất định sẽ chạy đến cảnh nội, đến lúc đó tiếng oán than dậy đất, dân tâm dao động, xã tắc bất ổn a.
Một đại thần ngôn từ khẩn thiết, dẫn đầu mở miệng.
Một tên đại thần khác cũng lập tức mở miệng nói:
Đồng La Quốc mặc dù lương thảo không đủ, nhưng là nay xem ra, Đồng La lựa chọn địa phương là Đông Dương cực kì giàu có làm cửa vào, chính là tâm tư đánh vào tích trữ lương thảo, kể từ đó, cho dù không có lương thảo cũng không lo nữa, ngược lại là dân chúng Tây La ta vất vả cả năm để tồn lương tất cả đều đi vào hầu bao của súc sinh Đồng La.
Đúng vậy a, Bệ hạ, Đồng La lại còn trắng trợn chém giết bách tính Tây La ta, cho rằng Tây La ta không người, quả thực là khinh người quá đáng, còn xin bệ hạ nhanh chóng phái binh, cho mấy tên Đồng La Quốc không biết trời cao đất rộng một bài học!
Đám đại thần đều nhao nhao tán thành, bây giờ cường địch xâm lấn, người các phe phái cơ bản đều có một ít lên tiếng thảo phạt, dù sao ở trong mắt rất nhiều người, mặc kệ ở quốc nội mình đấu đá như thế nào, tranh đoạt ra sao, cũng không nên làm cho một cái tiểu quốc nghèo hơn mình cưỡi đến trên cổ mình làm mưa làm gió!
Chẳng qua Hoàng đế tựa hồ lại không nghĩ đơn giản như vậy, trong mắt ông, kỳ thật những bách tính ở xa xa kia cũng không quan trọng bằng long ỷ dưới mông ông, cho nên vẫn trầm ngâm như cũ không có mở miệng, nghĩ sâu tính kỹ.
Bây giờ nếu lại không xuất binh chỉ sợ bách tính oán than dậy đất, thế nhưng dưới tay mình lại không có mấy người thích hợp có thể thống lĩnh ba mươi vạn binh mã, nhưng nếu cứ như vậy giao vào trong tay Hàn Mộc, ông quả thật là không yên lòng, ông quả quyết sẽ không để trong tay một người nắm giữ ba mươi vạn đại quân của mình, bởi vì người kia một khi phản loạn, sẽ trực tiếp đánh mình vào Địa Ngục, Hoàng đế đối với điểm ấy thế nhưng là nghĩ rõ ràng.
An Nguyệt Hằng rốt cục đứng lên, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở trên người hắn:
Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nguyện ý dẫn binh xuất chiến.
Không ít người gật đầu ứng hòa, tiếng nghị luận lao nhao:
Không bằng để vương gia dẫn binh xuất chiến đi, theo ý ta, vương gia nhất định sẽ đánh cho lũ tôn tử phế vật của Đồng La không chừa mảnh giáp.
Đúng vậy a! Vương gia anh minh thần võ, nhất định sẽ bách chiến bách thắng, cho đám tôn tử phế vật kia một bài học!
Hoàng đế cau mày, trong tay An Nguyệt Hằng ngược lại không thiếu binh quyền, phái hắn xuất chinh cũng không lo lắng binh quyền trong tay mình sẽ bị phân chia ra ngoài, nhưng ông lại không thể phái hắn đi, trước kia An Nguyệt Hằng xuất chinh, cơ hồ là bách chiến bách thắng, ở trong quân đội uy vọng cực cao, những năm gần đây, ông cố gắng giảm bớt cơ hội để hắn xuất binh, cho dù phái đi cũng đều là những chiến dịch không có chút thành tựu.
Nhưng lần chiến tranh này thanh thế to lớn, cũng ảnh hưởng to lớn, hơn nữa hành vi của Đồng La Quốc cực kỳ tàn ác, nếu lại phái hắn xuất chinh, chẳng phải lòng người hưởng ứng, bách tính đều sẽ xem hắn như thiên thần? Không, điều này tuyệt đối không thể, nếu còn tiếp tục đi xuống như vậy, chẳng phải sẽ không còn ai nhớ rõ Hoàng đế như mình nữa.
Ánh mắt Hoàng đế đặt ở trên người Tề gia, Tề gia là nhà nắm giữ binh lực trong tay nhiều nhất, tổ tôn ba đời xuất ra không ít tướng quân, nhưng bây giờ Tề gia cũng đã tằng tịu cùng với An Nguyệt Hằng, nếu mình điều động Tề gia xuất binh, Tề gia sẽ chỉ có hai loại cách làm.
Một loại là một đường giả bộ tan tác, bảo tồn thực lực, bức bách mình không thể không phái binh lực của mình tiến đến lần nữa, mình sẽ tổn thất nặng nề, loại thứ hai chính là một đường toàn thắng, công vô bất khắc, lại ở cuối cùng thiết kế đem phần này công lao này tặng đến trên đầu An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng vẫn được dân tâm hướng đến, vạn dân kính ngưỡng, nhưng kết quả lại không có biến hóa.
( Công vô bất khắc(攻无不克): không gì không công được; bách chiến bách thắng | sức mạnh vô địch)
Vô luận là loại nào, đều không thể được, giờ phút này Hoàng đế có cảm giác sâu sắc bị người quản chế, tình thế khó xử.
Báo!
Một binh sĩ lại chạy vào.
Lại làm sao nữa!
Hoàng đế mang theo tia mỏi mệt mở miệng.
Hồi bẩm bệ hạ, Đồng La Quốc bắt sống Giang vương đi rồi, tuyên bố phải lột sống.
Binh sĩ kia lo lắng mở miệng.
Trong lúc nhất thời tiếng nghị luận trên đại điện nổi lên bốn phía, Hoàng đế cũng có chút đứng ngồi không yên.
Giang vương là đệ đệ Hoàng đế, nhưng mẫu thân chết sớm, lại không có thị tộc cường đại làm chỗ dựa, cho nên Hoàng đế vừa đăng cơ, liền tìm cơ hội đuổi hắn đến biên cương, cho một khối đất, để hắn xưng vương.
Mặc dù Hoàng đế cũng không thèm để ý đến sống chết của đệ đệ này, nhưng đối với thiên hạ mà nói, Hoàng tộc Tây La bị bắt, còn là đệ đệ đương triều thiên tử, nhưng Hoàng đế lại không dám xuất binh, nhiều lần nhượng bộ, cái này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến Hoàng đế Tây La trở thành trò cười cho thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn náo nhiệt trên đại điện, cầm lấy chén ngọc lưu ly trên bàn, giọt nước trong chén oánh nhuận, Mộc Tịch Bắc khẽ thưởng thức một ngụm rượu Bách Hoa, khắp miệng lưu hương.
Ha ha, An Nguyệt Hằng là muốn ép Hoàng đế đến tuyệt lộ a.
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng.
Thanh Từ thăm dò chuyển đầu qua:
Tiểu thư, Hoàng đế có thể phái thêm vài tên tướng quân, phân tán binh lực trong tay mình, sau đó tìm một người thống soái, cứ như vậy, vừa không sợ có người nắm đại quyền trong tay, vừa có thể xuất binh chống cự Đồng La Quốc.
Ý của Thanh Từ chính là điều động rất nhiều Phó tướng, mỗi người trong tay phân công mấy vạn binh lực, cùng nhau đi tới biên cảnh chống cự Đồng La Quốc tiến công, như vậy binh lực sẽ không rơi xuống trên tay một người, Hoàng đế gặp phải nguy hiểm cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nay xem ra, như vậy mới là biện pháp tốt nhất, nhưng phải biết rằng trong lúc hành quân đánh trận chủ soái chính là chủ yếu, Hoàng đế điều động nhiều phó tướng tiến đến như vậy, tất nhiên phải có một người có thể trấn áp được chủ tướng, nếu không đến lúc đó những phó tướng này không nghe chỉ huy, làm theo ý mình, kết quả sẽ chỉ tệ hơn. Mà bây giờ, trong tay Hoàng đế thiếu nhất chính là một người đáng tín nhiệm, lại có năng lực thống soái.
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng giải thích nói.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, làm Hoàng đế như này đúng thật là nghẹn khuất, cho dù trong tay chính mình nắm chặt binh quyền, nhưng khắp nơi vẫn bị người quản chế.
Mà một khi Hoàng đế quyết định lớn mật thử bắt đầu lựa chọn dùng những người có tài năng nhưng còn chưa hoàn toàn tín nhiệm, liền cho An Nguyệt Hằng thời cơ lợi dụng, ai mà biết trong những người kia có bao nhiêu là người của hắn chứ.
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng giải thích nói.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, Hoàng đế này thật sự là đáng buồn, trong tay mình ngay cả người vừa có thể tin vừa có năng lực đều không có mấy cái, nhất là lúc hành quân tác chiến cực kỳ cần những người có bản lĩnh thật sự, nếu không một khi bị thua, nhất định tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, cùng nhau thảo phạt, còn có mấy nhi tử của Hoàng đế, vậy mà không có người nào ra hồn, đều bị An Nguyệt Hằng áp chế gắt gao, thật sự là đáng buồn tới cực điểm.
Chẳng qua Thanh Từ làm thủ hạ nhiều năm cho An Nguyệt Hằng, nhưng cũng hiểu được, thủ hạ Hoàng đế không phải không có người tài cán, cũng không phải không có người chịu tận trung, chỉ là những người đó đều đã bị nàng và chủ tử nhất nhất trừ bỏ, hoặc là giết sạch cả nhà, hoặc là hãm hại chết thảm, hoặc là cưỡng bức lợi dụ, thậm chí bắt cả thê nữ uy hiếp.
( Thê nữ: vợ và con gái)
Hơn nữa tính tình Hoàng đế đa nghi, An Nguyệt Hằng nhiều mặt thiết kế, ở trên triều đình lừa trên gạt dưới, đổi trắng thay đen, thế lực khắp nơi phối hợp, Hoàng đế lại tự tay xử tử không ít người vốn chân thành với ông ta, vô số trung thần uổng mạng, An Nguyệt Hằng tự nhiên là càng gắt gao ăn Hoàng đế.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh:
Cho dù đến cuối cùng Hoàng đế thật sự phái đi một người trung tâm với ông ta, cũng chỉ có thể thất bại thảm hại.
Vì sao?
Thanh Từ có chút khó hiểu, ánh mắt Lão thái phi lại một lần nữa bị lời nói của Mộc Tịch Bắc hấp dẫn.
Bởi vì việc này căn bản là một hồi cục!
Trong giọng nói Mộc Tịch Bắc mang theo lãnh ý, An Nguyệt Hằng thật đúng là trước sau như một vì quyền thế của chính mình mà không từ thủ đoạn!
Lời này giải thích thế nào?
Lão thái phi cau mày khẽ nói.
Đồng La Quốc xuất binh tiến đánh là thật, Hàn Mộc dẫn binh chống cự cũng là thật, chỉ có điều lại là hai phe sớm có cấu kết, diễn một trò hay thôi, kể từ đó, Đồng La có thể thừa cơ trắng trợn vơ vét của cải, mà Hàn Mộc liên tiếp bại lui, lại khiến Hoàng đế không thể không tăng thêm binh quyền cho Hàn Mộc, binh quyền trong tay An Nguyệt Hằng là bỗng nhiên tăng đại, cho nên đây rõ ràng chính là hai phe âm thầm cấu kết với nhau làm ra một tuồng kịch.
Mộc Tịch Bắc nhìn An Nguyệt Hằng ổn trọng bất động thanh sắc.
Lão thái phi nhăn mày, hỏi ngược lại:
Ngươi nói là An Nguyệt Hằng cùng người Đồng La Quốc âm thầm cấu kết với nhau, thiết kế một màn trò hay này?
Tự nhiên, Đồng La xuất binh, Hàn Mộc cố ý tan tác, Đồng La vừa không bị tổn thất gì cả lại vừa chiếm được số lượng lớn lương thảo và vàng bạc, mà ý của An Nguyệt Hằng là mưu đồ binh quyền, hai phe mưu đồ lợi ích cùng hưởng, tự nhiên sẽ đạt thành hợp tác!
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng
Tiểu thư, ý của người là y theo tính cách của An Nguyệt Hằng, cho dù Hoàng đế thật sự phái ra một người trung tâm với ông ta, lại có tài làm thống soái, cũng chỉ là đi vào cạm bẫy?
Bởi vì ít nhiều hiểu rõ cách làm người của An Nguyệt Hằng, Thanh Từ to gan suy đoán.
Đúng là như thế, lấy cái ví dụ đơn giản, giả thiết đại quân áp dụng biện pháp dụ địch xâm nhập, đầu tiên là giả bộ bại lui, tiếp theo dẫn dụ binh tướng Đồng La tới một chỗ, đại quân Tây La trước tiên mai phục tốt ở đó, đợi đến quân địch tiến vào vòng vây, lại bao vây tứ phía, nhất cử tiêu diệt toàn bộ quân địch. Dựa theo lẽ thường, như vậy có thể lấy được thắng lợi, thế nhưng ngươi nghĩ xem, nếu vào thời khắc mấu chốt này Hàn Mộc căn bản bỏ mặc, tự mình rút đi quân đội mai phục, vậy những binh lính vốn cho rằng hậu viện có một đội nhân mã, sẽ gặp phải khốn cảnh, chân chính bị quân địch giết chết.
Mộc Tịch Bắc giải thích nói.
Nhiều lần dùng loại biện pháp này, nhất định lòng người bàng hoàng, lẫn nhau ngờ vực vô căn cứ, mà An Nguyệt Hằng lại nhân cơ hội đó thu mua Phó tướng có thể thu mua, diệt trừ những Phó tướng không thể thu mua, cuối cùng lợi dụng sự phản bội của những người này, cùng liên minh với Đồng La Quốc, lợi dụng tín nhiệm của binh lính, đem toàn bộ những binh sĩ chân chính chiến đấu đồ sát đẫm máu!
Cho nên, đây là một trận đồ sát chân chính!
Lão thái phi thở dài, An Nguyệt Hằng này thật sự là quá độc ác, chỉ bởi vì tranh đoạt quyền thế, vì muốn đạt được mục đích cắt giảm binh quyền trong tay Hoàng đế, lại không tiếc mượn tay Đồng La Quốc, hi sinh mấy chục vạn binh sĩ vô tội của Tây La, dùng điều này để cắt giảm binh quyền trong tay Hoàng đế, đồng thời làm lớn mạnh chính mình, được đến quyền lực này thật sự là quá huyết tinh, bà tự hỏi thấy qua vô số tranh đấu cung đình, thế nhưng An Nguyệt Hằng vậy mà dám can đảm thiết kế mấy chục vạn mạng người, lại chưa bao giờ thấy qua.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc óng ánh, An Nguyệt Hằng bây giờ có thể nói là đem mỗi con đường đều phá hỏng, Hoàng đế phái hắn đi, có Đồng La Quốc phối hợp, hắn tự nhiên liên tiếp thắng lợi, thu hoạch được quân tâm dân tâm. Hoàng đế điều động Tề gia đi, Tề gia trộm gian dùng mánh lới hoặc là ban tặng công lao, kết quả không phải Hoàng đế thả ra binh quyền trong tay mình, lớn mạnh cho An Nguyệt Hằng, chính là An Nguyệt Hằng đồng dạng được tôn sùng là thiên thần chuyển thế.
Mà cho dù Hoàng đế phái người khác, cũng chỉ vì có gian tế là Hàn Mộc cấu kết với Đồng La Quốc, sẽ gặp thất bại liên tiếp, tổn thất nặng nề, thậm chí nếu không thể thu phục những binh lính này, An Nguyệt Hằng sẽ chế tạo một trận kinh thiên huyết án, lợi dụng tay Đồng La Quốc, đem nhân mã Hoàng đế phái đi đồ sát hầu như không còn!
Quả nhiên là tác phong của hắn, vô luận Hoàng đế làm ra lựa chọn như thế nào, cuối cùng thu lợi cũng đều là hắn, chẳng qua lợi ích lớn nhỏ khác biệt mà thôi, nhưng danh vọng, binh quyền, hai thứ này, lại tuyệt đối đều là lợi khí vấn đỉnh hoàng quyền!
Giọng nói Mộc Tịch Bắc mang theo tia linh hoạt kỳ ảo, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua quang cảnh trước mắt nhìn ra rất xa.
Thanh Từ không cảm thấy khác thường cũng đi theo gật gật đầu, đúng vậy a, kể từ đó, An Nguyệt Hằng lấy được lợi ích nhỏ nhất cũng sẽ cắt giảm hơn hai mươi vạn binh quyền trong tay Hoàng Đế, chính mình thu hoạch được danh vọng, thứ hai là hao tổn một bộ phận binh quyền của Hoàng đế,một bộ phận lại về trong tay An Nguyệt Hằng, thượng thừa nhất còn có, hơn hai mươi vạn binh quyền này đều thành vật trong tay An Nguyệt Hằng.
Lão thái phi nghe lời của Mộc Tịch Bắc tâm tư hơi động, nó nói quả nhiên? Chẳng lẽ ngoại trừ năm nay hai người mới quen biết bên ngoài, trước đó cũng đã từng gặp nhau?
Trong lòng Thanh Từ lại có chút ảo não, bắt đầu thống hận bản thân trước kia tại sao phải ra sức như vậy, giúp đỡ An Nguyệt Hằng trừ bỏ từng người trong tay Hoàng Đế, kết quả tạo thành cục diện như bây giờ, thật sự là làm nhiều việc ác, tất nhận quả xấu!
Hoàng đế vẫn còn đang do dự, rõ ràng cảm thấy việc này cũng không đơn giản, nhưng làm một nhất quốc chi quân, lại không thể không xuất binh, nếu không một bên sẽ mất dân tâm, một bên sẽ bị thiên hạ chế nhạo.
Bệ hạ!
Sở phó tướng tình thâm ý thiết gọi Hoàng đế Tây La một tiếng, trên nét mặt mang theo lo lắng.
Hoàng đế vẫn là do dự không quyết, nhưng cũng biết việc này không thể kéo dài, nóng vội cực kỳ.
Ân Cửu Dạ cẩn thận phân tích thế cục, mở miệng nói:
Trong mắt Hoàng đế bỗng nhiên sáng lên, đúng a, ông tại sao lại quên nó, mặc dù Ân Cửu Sanh đấu không lại An Nguyệt Hằng, nhưng nó có lẽ có thể, không bằng để nó thử một chút.
Được!
Hoàng đế trong chớp mắt mừng rỡ.
Hoàng nhi, trẫm cho con mười vạn binh mã, tối nay trù bị lương thảo, sáng sớm ngày mai, con liền xuất phát.
Hoàng đế nhìn như hào sảng mở miệng.
Nhi thần tuân mệnh.
Ân Cửu Dạ không nói thêm gì, chỉ là hai tay ôm quyền.
Trên mặt An Nguyệt Hằng rốt cục có một tia gợn sóng, ngày đó hắn cũng không tìm thấy thi thể của hắn ta, liền cảm thấy hắn ta không chết, sẽ có một ngày trở về, chỉ là bây giờ xem ra, hắn không chỉ còn sống trở về, ngược lại là tiến triển không ít.
An Nguyệt Hằng không biết là, từ lúc Mộc Tịch Bắc và người nam nhân này xuất hiện ở trong sinh mệnh của hắn, thì nó đã lệch khỏi quỹ đạo dự định, hắn không bao giờ có thể bách chiến bách thắng nữa, đã bắt đầu nếm trải một lần lại một lần thất bại, khiến hắn mất đi một kiện lại một kiện đồ vật, cho đến khi kết thúc sinh mệnh.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, đêm hôm trước Ân Cửu Dạ từng nói cho nàng, Đồng La Quốc mưu đồ bí mật với An Nguyệt Hằng căn bản không phải Tam hoàng tử, mà là Nhị hoàng tử, chỉ có điều bây giờ phần đông hoàng tử cũng quấn vào phân tranh hoàng vị, Nhị hoàng tử lựa chọn liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng liền trợ giúp Nhị hoàng tử gây thù hằn cho Tam hoàng tử, thậm chí xuất thủ diệt trừ Tam hoàng tử.
Chỉ là Tam hoàng tử lại được Ân Cửu Dạ vẫn mật thiết chú ý đến An Nguyệt Hằng cứu đi, bây giờ đang ở nơi bí mật dưỡng thương, kế hoạch lúc đầu của Ân Cửu Dạ là, để Tam hoàng tử xuất hiện ở trên đại điện, ở trước mặt giằng co nói bọn người Sở phó tướng nói dối, tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Thế nhưng bây giờ Ân Cửu Dạ lại sửa lại dự tính ban đầu, không chỉ muốn giúp Hoàng đế vạch trần âm mưu của An Nguyệt Hằng, ngược lại muốn lợi dụng việc mình thấy rõ mọi chuyện, cùng Tam hoàng tử Đồng La nội ứng ngoại hợp, lợi dụng Hàn Mộc phản bội, ngược lại nhân cơ hội diệt trừ Hàn Mộc, từ đó mình cũng đưa tay nắm giữ binh quyền.
Đây chính là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, chỉ là lần này bọ ngựa ít nhiều có chút hung mãnh, tình cảnh của hoàng tước cực kì nguy nan.
Hoàng đế này thật sự quá mức âm hiểm, binh lực Tây La vốn đã không như Đồng La Quốc, nhưng Hoàng đế lại chỉ cho Ân Cửu Dạ mười vạn người, muốn thắng trận, là phải có bao nhiêu khó khăn?
Người phe Lục hoàng tử vừa thấy Ân Cửu Dạ vậy mà chạm đến binh quyền, không khỏi nhao nhao mở miệng:
Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng, mười vạn binh tướng, thật sự là khó mà đánh lui Đồng La Quốc tiến công.
Vi thần tán thành, kỵ binh Đồng La nổi tiếng thiên hạ, bộ binh cũng là thân thể cường tráng, vốn đã mạnh hơn binh sĩ nước ta, lại thêm nhân số gấp đôi nước ta, Tây La ta thật sự khó mà thủ thắng, vi thần khẩn cầu bệ hạ tăng thêm nhân thủ.
Một người khác cũng mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt ra hiệu cho Triệu Vu Giang, Triệu Vu Giang gật đầu đáp ứng, không mở miệng nữa, mà là hơi nghiêng người, nhìn về phía người đứng phía sau, người kia hội nghị, lập tức đi theo tán thành.
An Nguyệt Hằng bất động thanh sắc nhìn một màn trước mắt, nhẹ nhàng cau lại lông mày khó có thể nhận ra, không có mở miệng.
Mà gia chủ Tề gia biết được kế hoạch của An Nguyệt Hằng, nên cũng nhao nhao tán thành, thỉnh cầu Hoàng đế tăng thêm binh mã cho Ân Cửu Dạ, chỉ có điều, mục đích này lại khác nhau rất lớn.
Nhất mạch người Lục hoàng tử là hi vọng trong tay Lục hoàng tử cũng có thể nắm giữ binh quyền, mới càng có hi vọng tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, mà người Tề gia thì lại nghĩ muốn xem kịch vui, đi càng nhiều người, chết sẽ càng nhiều, đến lúc đó hơn mười vạn binh sĩ chết thảm, Lục hoàng tử này không chỉ phải gánh vác thiên hạ bêu danh, càng sẽ mất đi uy vọng trong quân đội, nhất cử đã có thể đá hắn ra khỏi đội ngũ tranh đoạt hoàng vị rồi.
Hoàng đế thấy văn võ cả triều đều yêu cầu như thế, thực sự không có cách nào, rốt cục mở miệng lần nữa:
Vậy thì lại thêm mười vạn, cần phải cứu được Giang vương, đem cường đạo Đồng La Quốc đuổi ra khỏi Tây La ta!
Ân Cửu Dạ mở miệng nói:
Nhi thần tuân chỉ.
Ân Cửu Dạ xoay người trở về chỗ ngồi của mình, một đôi con ngươi đen nhánh bất động thanh sắc dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, rõ ràng cảm thấy nàng bất mãn, không khỏi có một tia mừng rỡ, bất mãn của nàng có phải bởi vì hắn không có dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành, có phải lo lắng hắn lần này đi sẽ gặp hung hiểm hay không.
Hắn vốn muốn dựa theo kế hoạch ban đầu mời Tam hoàng tử Đồng La ra, thế nhưng Tam hoàng tử Đồng La xuất ra chứng cứ có thể chứng minh Hàn Mộc và Sở phó tướng cấu kết với Đồng La Quốc, tiến tới bại lộ một ám kỳ mà An Nguyệt Hằng cắm ở bên người Hoàng đế, hao tổn bốn vạn nhân mã của hắn, mặc dù việc này gây ra tổn thất không nhỏ cho An Nguyệt Hằng, nhưng mình lại chưa từ đó thu hoạch được một chút lợi ích nào, nếu như muốn thu được quyền thế ngập trời, mình bây giờ có được thực sự còn chưa đủ.
Cho nên, hắn dự định tương kế tựu kế, ngược lại lợi dụng việc Hàn Mộc cấu kết với Nhị hoàng tử Đồng La, mình thì hợp tác với Tam hoàng tử Đồng La, một mẻ hốt gọn. Kể từ đó, mình nguyên bản ở ngoài sáng, ngược lại lại biến thành chỗ tối, nhất định sẽ giết bọn họ trở tay không kịp, hơn nữa mình lại lập được uy vọng trong quân đội, đồng thời tay cầm hai mươi vạn binh sĩ, đây mới là chân chính thu lợi!
Đa Luân mắt lạnh nhìn tràng diện thế cục, kế hoạch nàng thiết kế Mộc Tịch Bắc đã thất bại trong gang tấc, ngược lại là muốn nhìn An Nguyệt Hằng có thể thành công đạt được vật mình muốn hay không?
Việc này cứ quyết định như vậy đi!
Hoàng đế mở miệng lần nữa, giống như đã định ra quyết tâm! Ông biết, nếu như cái gì ông cũng không cho Lục hoàng tử,cho dù hắn có bản sự, làm sao có thể đấu được An Nguyệt Hằng?
Bệ hạ thánh minh!
Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống, các nữ quyến vẫn luôn im lặng cũng đều theo động tác phu quân nhà mình cùng nhau quỳ xuống.
Được rồi, việc này liền dừng ở đây đi! Hôm nay là tiệc thọ thần, lại phong ba không ngừng, trẫm làm nhi tử thật sự là thẹn trong lòng, có điều quốc sự trước mắt, trẫm cũng chỉ muốn trung hiếu song toàn, còn xin mẫu hậu thứ lỗi.
Hoàng đế đứng dậy khom người với Thái hậu, biểu thị áy náy.
Thái hậu lập tức trấn an nói:
Hoàng nhi làm sai chỗ nào? Trước tiên Hoàng nhi phải là chủ nhân của quốc gia này, sau đó mới là con mẫu hậu, hoàng nhi lấy quốc sự làm chủ, trong lòng mẫu hậu hết sức vui mừng, sao lại trách tội con chứ?
Mẫu hậu thông cảm cho nhi thần như thế, nhi thần cảm kích không thôi... Nhi thần cho rằng, ngày mai Lục hoàng tử sẽ phải xuất chinh, không bằng mượn không khí vui mừng của thọ thần mẫu hậu, thực hiện một thể, hai yến song hành, ý mẫu hậu như thế nào?
Hoàng đế mở miệng lần nữa.
Thái hậu tự nhiên gật đầu đáp ứng, cười nói:
Đây là phúc phận của ai gia, sao lại không muốn chứ?
Hoàng đế cười nói:
Bây giờ đã chậm trễ rất nhiều canh giờ rồi, vậy bắt đầu bày yến đi, để tiểu thư các nhà đi lên hiến ca múa, một bên dùng bữa một bên thưởng thức, ý mẫu hậu như thế nào?
Con xem như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn, đợi sau khi dùng bữa xong, chúng con lại dâng lên hạ lễ đã chuẩn bị tỉ mỉ cho mẫu hậu, chúc thọ mẫu hậu, mẫu hậu người nói đúng không?
Đa Luân mở miệng.
Cứ xử lý theo ý của các con đi.
Thái hậu gật đầu nói.
Thái giám nghe xong, lập tức giơ lên cuống họng mở miệng nói:
Tấu nhạc! Bày yến!
Nhạc khí lúc trước đã được đổi mới hoàn toàn, thanh âm không còn sai lầm nữa, trong lúc nhất thời bên trong đại điện náo nhiệt hẳn lên, giống như đủ loại âm mưu tính kế trước đó đều đã biến mất không thấy, lần nữa bày biện ra một loại cảnh tượng y hương tấn ảnh, phồn thịnh huy hoàng.
Mộc Tịch Bắc nhìn cung tỳ bưng các khay đủ loại màu sắc, xuyên qua bên trong mọi người, từng khay đồ ăn nhỏ bé, tinh xảo thậm chí làm cho người ta không nỡ hạ miệng, quỳnh tương ngọc dịch Ngũ thải ở trong chén ngọc lưu ly chiết xạ ra hào quang chói mắt.
Lần này Ân Cửu Dạ thật sự có chút cả gan làm loạn, hắn thật sự cho rằng An Nguyệt Hằng dễ đối phó như vậy sao? Mặc dù nàng chưa từng phủ nhận nam nhân này có sức quan sát kinh người cùng giác quan nhạy cảm, cũng không phủ nhận hắn có năng lực đối với binh pháp quyền mưu, nhưng là, nàng vẫn cảm thấy quyết định như vậy thật sự là quá mức cấp tiến, khiến sự tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, mà nàng rất không thích loại cảm giác này.
Thanh Từ nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình, dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, trong lòng không khỏi cười trộm, ta thấy tiểu thư là không thích ôn thần Ân Cửu Dạ đi mạo hiểm đi, ở đâu là không thích sự tình thoát ly khỏi tầm kiểm soát của mình, chỉ tiếc, tiểu thư nhà mình dường như cũng không nghĩ như vậy.
Trên bàn nhỏ của Mộc Tịch Bắc bày đầy là thủy tinh chân giò lợn, Ngũ Phúc Lâm Môn, Bát Tiên Quá Hải, thịt kho tàu tay gấu, Kim Ngọc Mãn Đường. Rất nhiều loại đồ ăn tinh mỹ không tưởng nổi, phía trên lờ mờ chiết xạ ánh sáng long lanh, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không muốn ăn chút nào, nhìn ca múa nhàm chán giữa sân, qua loa dùng mấy ngụm, liền lấy cớ đi ra ngoài hóng gió.
Mộc Tịch Hàm nhìn thân ảnh của Mộc Tịch Bắc, cúi đầu xuống, cầm lấy đôi đũa câu kim bạch ngọc tinh xảo, một ngụm lại một ngụm đưa đồ ăn vào trong miệng, chỉ là tâm tư lại không ở trên cái này, dù không ngẩng đầu, lại yên lặng cảm nhận được động tác của Ân Cửu Dạ, tất cả giác quan dường như cũng dừng lại ở nơi đó.
Quả nhiên, Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc rời đi, rất nhanh cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Nam nhân đi qua bên người Mộc Tịch Hàm, mang theo một làn gió, nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc Mộc Tịch Hàm, khiến động tác trong tay vừa mới động không khỏi dừng lại, cũng không ngẩng đầu, đến khi nam nhân đã đi ra hồi lâu, Mộc Tịch Hàm mới điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục động tác trước đó.
Sau khi Ân Cửu Dạ đi tới, chuyển qua hai đường rẽ, xa xa đã trông thấy nữ tử đứng ở bờ sông, thân ảnh gầy yếu lại rất thẳng tắp, làn váy theo gió bay lên, phảng phất như lập tức có thể bị gió thổi đi, thế nhưng Ân Cửu Dạ biết, không có gió nào có thể thổi đi nàng, lòng của nàng so với sắt đá còn cứng rắn hơn, thật sâu bắt lấy toàn bộ đại địa, trừ phi có lực lượng nghiêng trời lệch đất, nếu không không ai có thể lay động được nó.
Nam nhân chậm lại bước chân, đứng ở sau lưng nữ tử, không có mở miệng.
Cứ như vậy lẳng lặng đứng hồi lâu, Mộc Tịch Bắc rốt cục xoay người lại, ánh mắt chân thực dừng ở trên mặt Ân Cửu Dạ, không có ý cười theo thói quen, cũng không có băng hàn như đao, chỉ là như ánh trăng tinh khiết, chân thực.
Ân Cửu Dạ.
Ừ.
Chàng tựa hồ tự tiện sửa lại kế hoạch lúc trước.
Con ngươi nam nhân đen nhánh, đối mặt với nữ tử, chờ lấy câu sau của nàng.