Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 114 - Chương 64: Nham Hiểm Đến Cực Điểm

Trước Sau

break
Tất cả những người ở đây đều sững sờ, dường như trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Lưu phu nhân vừa mới nói cái gì.

Lão thái phi cũng sững sờ, tức giận hỏi:

Ngươi nói cái gì?

Vẻ mặt Lưu phu nhân là một bộ chẳng lẽ lỗ tai ngươi không tốt sao, kêu gào mở miệng:

Ta muốn cử hành minh hôn cho con trai ta, phu nhân phủ Thừa Tướng các ngươi giết chết con ta, tiểu thư lại khắc chết con ta, nếu không phải các ngươi, đứa con của ta còn sống thật tốt, làm sao lại biến thành như bây giờ?

Mọi người không khỏi líu lưỡi, Lưu phu nhân này không phải đang nói chuyện cười đi, đây chính là tiểu thư phủ Thừa Tướng, sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ta tổ chức minh hôn, đây không phải là đang nói giỡn đi?

Phải biết rằng, cùng chết người làm hôn lễ bình thường có hai loại, một loại xưng là minh hôn, một loại xưng là quỷ gả, chỉ là hai loại lại có sự bất đồng rất lớn, minh hôn thường thường bị người người chán ghét, mà quỷ gả thì lại thường được mọi người nói chuyện say sưa.

Vừa nghe qua, minh hôn cùng quỷ gả có vẻ là một chuyện, kỳ thật không phải, hai loại này tuyệt đối không chỉ đơn thuần là cách gọi khác biệt, khác biệt giữa bọn chúng, kỳ thật là một trời một vực, một sinh một tử!

Minh hôn, là người sống kết hôn cùng người chết, nói cách khác liên lụy đến vấn đề sinh tử, nói cách khác người sống không những phải kết hôn với người chết, cử hành nghi thức hôn lễ, mà còn muốn người sống nhập táng, hỉ quan phát tang, chôn cùng với người chết.

Nói cách khác minh hôn mặc dù nói thật dễ nghe, kì thực lại là giết người danh chính ngôn thuận nhất!

Mà quỷ gả thì lại khác, quỷ gả là chỉ nữ tử đã chết gả cho người sống làm lão bà, loại gả pháp này bình thường đều là người sống tự nguyện, xuất hiện loại tình huống này, phần lớn đều là người sống dụng tâm quá sâu với người chết, mặc dù người chết đã qua đời, nhưng người sống vẫn nguyện ý cùng nàng kết thành liền cành, trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Quỷ gả chỉ là một loại hình thức, không cần người sống phải chôn cùng, thậm chí người sống cũng không cần thủ thân vì vợ quỷ, có thể cưới thêm người nửa cũng được.

Minh hôn cùng quỷ gả hoàn toàn là hai loại khái niệm, bởi vậy mọi người vô cùng khiếp sợ đối với việc Lưu phu nhân kêu gào muốn tiểu thư Tướng phủ chôn cùng, bình thường người sống bị chọn làm minh hôn phần lớn đều là nữ hài tử nhà nghèo, đang sống sờ sờ lại bị bắt tới cho người nhà giàu chôn cùng ma quỷ.

Cho nên nói, Liễu Tri Thư nghĩ ra được chiêu số này thật có thể nói là nham hiểm đến cực điểm!

Làm càn, ngươi cho phủ Thừa Tướng ta là cái gì?

Lão thái phi rốt cục nổi giận, nghiêm nghị chất vấn.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, đây mới là mục đích chân chính của Liễu Tri Thư, làm cho mình cùng Lưu Đống cử hành minh hôn, đem mình tươi sống đẩy vào trong mộ, còn sống chôn cùng!

Mà lúc trước nhìn thấy Lưu Đống cất giấu cái yếm của Mộc Tịch Hàm, thậm chí sau đó còn phóng hỏa bức ra Mộc Tịch Hàm cùng Lưu Đống, khiến cho người ta hiểu lầm bọn họ tư thông, toàn bộ đầu mâu nhìn như đều chỉ hướng Mộc Tịch Hàm, làm cho Mộc Tịch Bắc suýt nữa tin tưởng, Liễu Tri Thư thật sự muốn ra tay từ Mộc Tịch Hàm, trước đối phó vị tỷ tỷ của chính mình.

Nhưng trên thực tế đây đều là chướng nhãn pháp thôi, thậm chí thời điểm cuối cùng đem cái chết của Lưu Đống giá họa cho Mộc Tịch Bắc, làm cho Mộc Tịch Bắc nghĩ rằng, những chuyện trước đó chẳng qua chỉ vì phân tán lực chú ý của nàng, khiến nàng thả lỏng cảnh giác thôi, mà mục đích chân chính còn lại sau cùng là vu oan giá họa.

Nhưng cái gọi là mục đích chân chính, cũng không phải là mục đích thực sự, mà mục đích chân chính là minh hôn trong miệng Lưu phu nhân!

Mộc Tịch Bắc không thể không nói, Liễu Tri Thư người này quả nhiên là tự cao tự đại, thời điểm có thể giết chết nàng, hắn lại phóng nàng một con đường sống, lại nhất định phải nhìn thấy nàng từng bước một tự mình đi vào phần mộ, đủ để thấy được người này có bao nhiêu tự phụ!

Nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ ở trong Tướng phủ này ai có bát tự hợp, ai không hợp, ai thích hợp chôn cùng, còn không phải đều do Lão Hoà thượng giả vờ giả vịt trước mặt tính tính, người này e rằng là người mà Liễu Tri Thư đã sớm an bài xong, chỉ còn chờ một màn trò hay hôm nay thôi.

Liễu Tri Thư đoán chắc cái chết của Lưu Đống chưa hẳn có thể thành công giá họa cho mình, khiến cho mình nghĩ rằng đã thoát thân, mới có thể an bài ra chuyện minh hôn này, Mộc Tịch Bắc đã để Thanh Từ đi điều tra, gần đây Lưu phu nhân lại vô tình hoặc cố ý nghe thấy không ít sự tình liên quan đến minh hôn, nghĩ đến cũng là Liễu Tri Thư sớm để cho người ta vụng trộm truyền ra, lại thêm Lão hòa thượng này vừa mới đề điểm, Lưu phu nhân tức thì nhớ lại.

Lão nương mới mặc kệ nhiều như vậy! Bây giờ tiểu thư Tướng phủ các ngươi khắc chết con trai ta! Ta muốn một người chôn cùng con ta thì làm sao?

Vẻ mặt xanh tím của Lưu phu nhân phối hợp thêm vết máu nhìn vô cùng dữ tợn, lời nói thô lỗ lại càng khẳng định tên tuổi người đàn bà đanh đá.

Lão thái phi không biết toàn bộ chuyện đã xảy ra, trong lúc nhất thời chỉ cho rằng Lưu phu nhân này là muốn kéo Mộc Tịch Hàm chôn cùng, nói cái gì cũng đều không đáp ứng:

Ta thấy ý nghĩ của Lưu phu nhân có phải hơi hão huyền hay không! Ta thật ra lại muốn nhìn, nếu như ta không đồng ý, Lưu phu nhân sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn ỷ vào binh mã trên tay Lưu tướng quân bao vây phủ Thừa Tướng ta? Hay là Lưu phu nhân muốn dẫn người xông vào phủ Thừa Tướng ta, cưỡng ép bắt người đi!

Mọi người xung quanh lúc này mới giật mình phát hiện vị Lão Thái Phi vẫn luôn im lặng lại có khí phách uy nghiêm như thế, trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng, dù sao cặp mắt khiếp người cùng khí thế cao cao không phải ai cũng đều chịu đựng được!

Huống chi Lão thái phi còn chụp xuống một cái mũ thật lớn, nói Lưu tướng quân tự ý điều động quân mã, thậm chí có ý đồ bao vây phủ Thừa Tướng, nếu truyền ra ngoài, chỉ cần Lưu gia hơi có chút động tác, thì sẽ bị bề trên phán cho tội danh mưu phản!

Lưu phu nhân cũng bị chặn nhất thời nghẹn lời, ngực kịch liệt phập phồng, nhưng một cánh tay vẫn chỉ vào Lão thái phi, phun ra nuốt vào nói:

Ngươi chờ đó cho ta, ta phải đi gặp mặt Thánh thượng, hướng Thánh thượng đòi hỏi một cái công đạo, ta cũng không tin đến lúc đó ngươi còn dám cự tuyệt!

Dứt lời, Lưu phu nhân phất tay áo rời đi.

Mọi người nhìn một màn trò hay này lại dần dần bắt đầu nghị luận ầm ĩ, suy đoán kết quả cuối cùng, thậm chí có người âm thầm hạ tiền đặt cược, đang đánh cược phủ Thừa Tướng có xuất ra tiểu thư để cử hành minh hôn với Lưu Đống hay không, nếu như có, thì sẽ là vị tiểu thư nào?

Lão thái phi đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Lưu phu nhân rất lâu, rõ ràng là tức không nhẹ, Lưu phu nhân này thật sự là phách lối, cũng dám bắt tiểu thư Tướng phủ chôn cùng đứa con trai què của bà ta, đây quả thực là cưỡi lên đầu phủ Thừa Tướng làm mưa làm gió!

Bây giờ Chính Đức không ở đây, một cái phu nhân Tướng quân cũng dám cùng phủ Thừa Tướng kêu gào, đủ để thấy những năm này Liễu Chi Lan đã làm chủ mẫu kiểu gì, rốt cuộc đã làm ra những chuyện tốt gì!

Hừ! Quả thật là thứ không có giáo dưỡng!

Lão thái phi giận dữ mắng mỏ một tiếng, cũng không để ý tới đám người, xoay người đi vào phòng.

Đám người xem trò vui thấy không còn náo nhiệt để xem, thì cũng đều nghị luận ầm ĩ rời đi.

Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, nói cười vui vẻ, xem ra ngày mai chắc chắn sẽ có một trận giằng co trước điện, dựa vào tính tình này của Lưu phu nhân, nhất định sẽ nháo đến trước mặt Hoàng đế đi, chỉ không biết Hoàng đế sẽ định đoạt như thế nào!

Bắc Bắc, không bằng hôm nay cùng ta chịu đựng một phen đi.

Mộc Tịch Hàm đi lên phía trước, nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn phòng ở của nàng, mặc dù trên mặt đất đã được xử lý không sai biệt lắm, nhưng rốt cuộc vừa mới có người chết, không nói có phải xúi quẩy hay không, nhưng với nữ hài tử mà nói thì ít nhiều có chút kinh khủng, cho nên Mộc Tịch Hàm mới đặt câu hỏi như vậy.

Không được, phòng của tỷ tỷ không phải còn trống không à, ta để nha hoàn đơn giản thu thập một chút là được rồi.

Mộc Tịch Bắc nghĩ không lâu nữa Ân Cửu Dạ sẽ trở về rồi, liền cười cự tuyệt.

Mộc Tịch Hàm cũng không miễn cưỡng, nhẹ gật đầu, liền xoay người trở lại gian phòng của mình.

Quả nhiên, Mộc Tịch Bắc vừa vào ngồi không bao lâu, Ân Cửu Dạ đã trở về.

Mộc Tịch Bắc thấy hắn một thân phong trần, liền sai người trước đưa trước thùng tắm vào, chỉ nói là mình dính xúi quẩy, muốn rửa mặt một phen.

Chỉ chốc lát, liền có người đưa một cái thùng tắm vào, còn tăng thêm không ít thùng tắm, vốn gian phòng đã nhỏ, lại đặt thêm một cái thùng tắm, nên càng chật hẹp hơn.

Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, tắm xong sáng mai lại tới thu thập là được.

Mộc Tịch Bắc nói với nha hoàn ma ma ở phía ngoài.

Vâng, Ngũ tiểu thư.

Mấy người lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Mộc Tịch Bắc đóng cửa phòng lại, quay đầu mở miệng nói với nam tử mặc áo đen:

Thế nào?

Ân Cửu Dạ nhìn nhìn thùng tắm, liền bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người, trực tiếp ném quần áo xuống đất, lộ ra lồng ngực tráng kiện.

Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sốt, tiếp theo gương mặt có chút ửng đỏ, hình như biết được hắn có thói quen sẽ không mặc lại bộ quần áo trên đất nữa, mở miệng nói:

Ta đi tìm bộ y phục cho chàng.

Ân Cửu Dạ nhìn nhìn bóng lưng nữ tử, không chờ hắn mở miệng, Mộc Tịch Bắc cũng đã xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng hơi mở một nửa, nam tử ở trong thùng tắm nhắm hai mắt lại, cảm thụ được nhiệt khí đang dần dần dâng lên, trên người có thật sâu vết đao nhàn nhạt, không phải rất nhiều, nhưng ở kia trên lồng ngực trắng nõn lại phá lệ rõ ràng.

Thu lại lệ khí cùng tĩnh mịch trên người, làn da tái nhợt hiện ra một loại thần sắc trong suốt, bên trên lông mi thật dài lây dính giọt nước, giống như đứa bé mới sinh.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người tới lại không phải Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ cảm nhận được hơi thở xa lạ, lập tức mở hai mắt ra, ánh mắt đen kịt quét về ngoài cửa.

Mộc Tịch Hàm vốn là thấy phòng này ở sau lưng, nhiều ẩm ướt, không khô mát như ở phía trước, lại là cuối đông, càng ẩm ướt hơn, sợ Mộc Tịch Bắc ở không quen, liền tìm hai cái chăn tới, muốn cho Mộc Tịch Bắc trải thêm hai tầng.

Chỉ là thời điểm đi đến trước cửa, lại phát hiện cửa phòng cũng không đóng chặt, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lại không ngờ, trong chớp mắt đẩy cửa ra, nàng lại nhìn thấy một người nam nhân cởi trần ngồi ở trong thùng tắm, khuôn mặt tinh khiết, ngũ quan xinh xắn tựa như búp bê, lông mi thật dài rủ xuống dừng ở phía trên mí mắt, cả người dựa vào cạnh thùng tắm, hai tay dang ra, tùy ý gác ở trên đó, bọt nước trước ngực từng giọt từng giọt trượt xuống, khiến cho người ta không dám ra sinh ra một chút quấy nhiễu nào.

Mộc Tịch Hàm bị hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau một bước, chăn đệm trong tay không khống chế được rơi xuống đất, đầy mắt khiếp sợ nhìn nam nhân yên lặng kia.

Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, nhìn về phía nữ tử đứng ở trước cửa, không tự chủ nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch đối diện với nữ tử.

Trái tim Mộc Tịch Hàm đột nhiên nhảy dựng, có chút thấp thỏm không biết tên, trong lúc nhất thời lại sững sờ đứng ở nơi đó, không có phản ứng, sau khi thấy nam tử không tự chủ nhíu mày, nàng lại không tồn tại sinh ra một loại mất mát, sau khi kích động dời tầm mắt, liền xoay người chạy đi.

Mộc Tịch Bắc thật vất vả mới tìm được một bộ đồ mới, lúc trở lại trước cửa phòng, lại phát hiện ở trên mặt đất có hai cái chăn đệm, một tay nhặt chăn mền lên, đứng ở tại chỗ, nhìn phương hướng Mộc Tịch Hàm một hồi lâu, mới xoay người đi vào.

Đem quần áo đặt ở trên mặt bàn, mở miệng nói với Ân Cửu Dạ:

Vừa rồi có người đến đây à?

Ân Cửu Dạ cũng không cử động, chỉ: Ừ một tiếng.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía nam nhân vừa lòng, lại mở miệng nói:

Là ai?

Con ngươi đen của Ân Cửu Dạ chống lại Mộc Tịch Bắc, hình như ở trong mắt của nàng nhìn ra cái gì, nửa ngày mới mở miệng:

Không biết.

À.

Mộc Tịch Bắc dừng lại động tác, lúc này mới đưa quần áo đến bên người nam tử.

Quần áo là mới, không biết có vừa người không, chịu đựng một chút đi.

Được.

Ân Cửu Dạ lên tiếng, nhìn quần áo trong tay nữ tử.

Mộc Tịch Bắc đi đến sau lưng Ân Cửu Dạ, cầm lấy khăn vải múc nước nhẹ nhàng chà lau trên lưng nam tử, cảm nhận được mềm mại phía sau, thân thể Ân Cửu Dạ cứng đờ, thẳng tắp đơ ở đó.

Tay nhỏ mềm mại, giúp nam tử chà lau phía sau lưng, hai người đều không nói gì.

Mộc Tịch Bắc nhìn nước đã sắp lạnh, mới mở miệng nói:

Mau mau ra đi, nước lạnh rồi, rất dễ bị cảm lạnh.

Được.

Ân Cửu Dạ đáp.

Mộc Tịch Bắc liền cầm lấy hai cái chăn mà Mộc Tịch Hàm mang đến, đi đến bên giường, trải xuống.

Sắc trời đã không còn sớm, chính là lúc đêm dài, xem ra phải nhanh chóng đi ngủ, nếu không lại chỉ nghỉ ngơi không được mấy canh giờ.

Ân Cửu Dạ từ phía sau lưng đi tới, chỉ mặc một cái tiết khố, lộ ra thân trên cường tráng, đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc.

Liễu Vượng đã được cứu ra.

Ân Cửu Dạ mở miệng nói.

Tốt.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.

Lúc Mộc Tịch Bắc ở Vạn Phật Tự giằng co với bọn người Lưu phu nhân, Ân Cửu Dạ liền đi đến đại lao Hình bộ, Liễu Tri Thư đúng là đang ở nơi đó chuẩn bị nghĩ cách cứu viện Liễu Vượng.

Trong bóng tối phóng một trận đại hỏa, suýt nữa đốt trụi toàn bộ nhà giam, kì thực là Liễu gia đã sớm bỏ ra số tiền lớn đào địa đạo ở trong nhà lao, trong địa đạo đã sớm chuẩn bị sẵn một cỗ thi thể, đến lúc đại hỏa nổi lên, Liễu Vượng chỉ cần tiến vào địa đạo, đưa thi thể lên trên, sau đó trốn vào địa đạo, theo con đường đã đào sẵn chạy ra ngoài.

Có điều bởi vì đào địa đạo cực kỳ tốn thời gian và công sức, cho nên đường hầm cực nhỏ, người của Liễu gia không thể tiếp ứng ở bên trong địa đạo, chỉ có thể canh giữ ở cửa hang, chờ Liễu Vượng tự mình bò ra ngoài.

Mà sau khi Ân Cửu Dạ đến nơi đó, một bên thì cho người bao vây Liễu Tri Thư, một bên thì là mang người của mình xử lý những người tiếp ứng ở cửa huyệt động, sau đó giả trang thành người của Liễu gia, hao tổn sức lực chín trâu hai hổ mới lôi được Liễu Vượng ra, lên xe ngựa Liễu gia đã chuẩn bị trước đó.

Nhưng lại mang hắn đến một nhà giam khác, trực tiếp khóa ở trong đó.

Cứ như vậy, bên ngoài tuyên bố Liễu Vượng đã chết, trên thực tế Liễu Vượng lại đang ở trong tay Mộc Tịch Bắc, Liễu Tri Thư giày vò một vòng lớn, cuối cùng lại để Mộc Tịch Bắc nhặt được một món hời lớn.

Chẳng qua việc này thật sự cũng không thể trách Liễu Tri Thư được, dù là ai cũng không ngờ tới, vậy mà Mộc Tịch Bắc lại có một nhóm người lợi hại giúp đỡ như vậy, dù là Liễu gia cũng không thể tránh được, đây không phải do kế sách xảy ra sai lầm, mà là đối mặt với cường đại trước mắt tuyệt đối bất lực, cho dù Liễu Tri Thư không phục, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực mà thôi!

Mộc Tịch Bắc nằm ở bên trong, bàn tay to của nam nhân liền theo thói quen ôm eo Mộc Tịch Bắc, dựa đầu ở trên lưng nàng, hắn thật sự không biết, phải như thế nào, nàng mới biết được, hắn nguyện ý vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.

Bắc Bắc.

Ân Cửu Dạ chậm rãi mở miệng.

Ừ?

Mộc Tịch Bắc hơi quay đầu.

Nhưng nam tử lại không mở miệng, hắn đột nhiên chỉ cảm thấy trong lòng thực nghẹn, không hiểu sinh ra một loại nhận thức, đó chính là vô luận hắn làm cái gì, đến cuối cùng hắn đều mất đi nàng, thật giống như, vô luận nàng dịu dàng như thế nào, thậm chí chưa từng phản kháng, nhưng trước giờ hắn vẫn không chiếm được lòng của nàng.

Loại nhận thức này, làm hắn sinh ra một loại bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết nên làm sao mới có thể ứng đối được thủ đoạn mềm dẻo như vậy.

Dường như cảm nhận được hơi thở bi thương, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, nhìn đôi mắt đen của nam tử mơ hồ mang theo một tia đau đớn, duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nam tử, nhắm mắt lại nói:

Ân Cửu Dạ, nếu mệt mỏi rồi, thì cứ đi đi.

Nàng nghĩ rằng, một ngày nào đó hắn sẽ hết tha thiết, sẽ mệt, sẽ chết tâm, cũng sẽ rời đi. Thật sự không phải nàng già mồm, chỉ là từ khi chết thảm bởi tình yêu bôn ba hơn mười năm, lòng của nàng đột nhiên rất trống rỗng, chết lặng, không biết đau cũng không biết thống khổ.

Nàng cũng muốn yêu nam nhân trước mắt này, thế nhưng nàng lại lực bất tòng tâm, đúng, là thật sự lực bất tòng tâm.

Mộc Tịch Bắc, cho dù nàng không yêu ta, ta cũng muốn cả đời ở bên cạnh nàng.

Cánh tay Ân Cửu Dạ gia tăng lực đạo, khóa chặt eo thon của nữ tử.

Mộc Tịch Bắc đóng chặt con ngươi, không tiếp tục mở miệng nữa, lại áp môi tới, nhẹ nhàng phủ lên trên môi nam tử.

Cảm nhận được thời khắc mềm mại, nam tử đầu tiên là sững sốt, lại lập tức đảo khách thành chủ, đặt nữ tử ở dưới thân, thô lỗ ngậm lấy đôi môi anh đào của nữ tử, dường như đang phát tiết bất mãn của mình, lên án bất an của chính mình.

Mộc Tịch Bắc nhắm hai mắt, chỉ im ắng thừa nhận, hai tay để ở lồng ngực nam tử.

Nếu như chú định chỉ có thể là tổn thương, nàng nguyện ý tận khả năng hoàn lại nam nhân này.

Nam tử dùng sức cắn môi dưới nữ tử, thừa dịp Mộc Tịch Bắc bị đau, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, trượt vào, đuổi theo cái lưỡi nữ tử, giao triền cùng một chỗ.

Ân Cửu Dạ cũng nhắm chặt hai mắt, động tác lại càng ngày càng thô lỗ, Mộc Tịch Bắc nhiều lần bị đau, nam tử vẫn không chịu buông ra, bàn tay hơi thô ráp cũng dần dần trượt vào quần áo nữ tử, chạm đến eo thon mềm mại của nữ tử.

Ưm...

Mộc Tịch Bắc không thể thở dốc, phát ra kháng nghị rất nhỏ.

Nhưng nàng đột nhiên lại cảm thấy được trên mặt một giọt nóng rực, nung nóng trái tim của nàng, cả người không khỏi sửng sốt, mở hai mắt ra, cũng quên tranh chấp, nhìn nam tử trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, trên hai gò má tái nhợt, lưu lại một hàng nước mắt.

Trái tim Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên đau xót, nàng bỗng nhiên hiểu được, thì ra ý nghĩ của nàng đều đã bị hắn nhìn thấu, hắn biết nàng chỉ muốn dùng loại phương thức này để đền bù hắn, lại vì muốn nàng an tâm, vẫn như cũ thuận theo mong muốn của nàng làm như vậy.

Ngay lúc bàn tay to dần dần đặt trước ngực mềm mại của mình, nàng lại dùng sức đẩy ra Ân Cửu Dạ vẫn nằm ở trên người mình như cũ, quay đầu qua chỗ khác:

Đủ rồi.

Ân Cửu Dạ mở to đôi mắt đen lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, rõ ràng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, thậm chí rất ít khi ngỗ nghịch hắn, thế nhưng lòng của nàng vì sao lại lạnh như vậy chứ.

Nàng có biết, lúc hắn nhận thấy nàng muốn dùng thân thể của mình đền bù cho hắn, trái tim hắn đau đớn biết bao nhiêu, so sánh với sự cô tịch mà mười mấy năm qua bị người vứt bỏ, so sánh với vô số lần bị đuổi giết trong đêm tối mãi mãi không kết thúc, sự lạnh nhạt của nàng, lại làm cho hắn cảm thấy cực kì tuyệt vọng.

Hồi lâu, Ân Cửu Dạ mới phun ra một câu:

Đây không phải nàng muốn sao?

Thân thể Mộc Tịch Bắc cứng đờ, không có nước mắt, cũng không quay đầu nhìn về phía nam nhân kia.

Ân Cửu Dạ lại đột nhiên nổi cơn điên, xoay mạnh thân thể Mộc Tịch Bắc qua, phẫn nộ nói:

Đây không phải nàng muốn sao! Không phải nàng hi vọng sao!

Mộc Tịch Bắc chỉ đờ đẫn nhìn về phía Ân Cửu Dạ, bên môi vẫn còn mang theo ý cười, con ngươi của nam nhân đen như vậy, mang theo ngạt thở cùng tuyệt vọng, nhiều lần làm cho trái tim của nàng co rút đau đớn, suýt nữa cười không nổi.

Mộc Tịch Bắc vươn tay, nhẹ nhàng chà lau hai má nam tử, khẽ nói:

Đừng khóc.

Ân Cửu Dạ ngẩn người, lại hất tay Mộc Tịch Bắc ra, quát ầm lên:

Nàng quan tâm sao? Nàng quan tâm sao? Đã không cần vì sao còn muốn quan tâm ta...

Lời kia vừa thốt ra, bản thân Ân Cửu Dạ cũng rất sửng sốt, hắn không muốn nàng rõ ràng không cần, lại làm ra bộ dạng quan tâm, nhưng chẳng lẽ hắn lại hi vọng nàng không tiếp tục để ý đến hắn nữa, coi hắn như không khí, hoặc là lạnh như băng coi hắn là người xa lạ?

Nghĩ tới đây, Ân Cửu Dạ đột nhiên có chút kinh hoảng, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc vào trong lồng ngực của mình mở miệng nói:

Bắc Bắc, đừng đuổi ta đi. Không thích. Thì không thích đi. Chỉ cần ở bên cạnh nàng vẫn là ta, là đủ rồi.

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, đem mặt dán ở trong ngực nam tử, nghe nhịp tim hữu lực của hắn, dần dần nhắm hai mắt lại.

Qua hồi lâu, đến khi truyền đến tiếng hít thở đều đều của nữ tử, Ân Cửu Dạ mới mở hai mắt ra:

Bắc Bắc, ta phải làm sao, ta phải bắt nàng làm sao bây giờ?

Trưa hôm sau, Lão thái phi liền dẫn mọi người lên đường hồi phủ, chỉ là khuôn mặt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Lần cầu phúc này, phúc không cầu được, lại là mang đến một thân tanh hôi cho phủ Thừa Tướng, đặt ở trên người nào, khuôn mặt của ai cũng không cười nổi.

Lúc Mộc Tịch Bắc gặp lại Mộc Tịch Hàm, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng Mộc Tịch Hàm lại có chút không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mấy lần muốn nói lại thôi, hình như muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Mộc Tịch Bắc cũng chỉ giả bộ như không thấy, vẫn làm chuyện của chính mình.

Hồi phủ vẫn ba chiếc xe ngựa như cũ, Lão thái phi, Mộc Tịch Hàm cùng Mộc Tịch Bắc vẫn ngồi trên một chiếc, chỉ là bầu không khí lại có chút quỷ dị.

Một đường lắc lư, theo tiếng chuông tinh xảo lay động trên xe ngựa, Lão thái phi cau mày suy nghĩ hồi lâu rốt cục mở miệng:

Chắc hẳn không lâu nữa sẽ phải tiến cung diện thánh, theo các con thấy, Bệ hạ sẽ có thái độ như thế nào.

Lão thái phi trước hết nhìn về phía Mộc Tịch Hàm, Mộc Tịch Hàm thấy vậy thì cũng mở miệng nói:

Theo con thấy, bệ hạ có lẽ không đến mức bắt Tướng phủ chúng ta phải giao ra một vị tiểu thư, có lẽ sẽ có phương thức khác thay thế.

Lão thái phi nhíu nhíu mày, ý nghĩ của Mộc Tịch Hàm cũng không khác biệt với bà lắm, mặc dù Bệ hạ không muốn đắc tội phủ Lưu tướng quân, nhưng chắc chắn cũng không thể đắc tội Tướng phủ, nếu Mộc Chính Đức trở về, Hoàng đế tất nhiên không thể không cho ông một cái công đạo, hai bên vừa mới kết thành đồng minh sợ rằng sẽ tan rã ngay.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là từ trong phủ Thừa tướng tìm ra một người thay thế, nhận làm nghĩa nữ, hay nói thẳng là tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài phủ Thừa Tướng, làm người thay thế phủ Thừa Tướng cử hành minh hôn với Lưu Đống, cứ như vậy, vừa thỏa mãn yêu cầu của Lưu phu nhân, cũng không đến mức đắc tội phủ Thừa Tướng.

Sau khi Lão thái phi gật gật đầu, nhìn về phía đứa bé luôn được đệ đệ mình yêu thích nhất nói:

Bắc Bắc thấy thế nào?

Mộc Tịch Bắc cười nói:

Con thấy việc này cũng không có gì khó khăn, nếu Lưu gia muốn tiểu thư Tướng phủ, chúng ta cho bà ta một người là được, đánh vào danh tiếng Lưu Đống đã cứu tiểu thư Tướng phủ, người bên ngoài cũng chỉ nói Tướng phủ chúng ta hiểu rõ đại nghĩa, có ơn tất báo.

Lông mày của Lão thái phi và Mộc Tịch Hàm không tự chủ nhíu lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nữ tử xinh xắn đang cười yếu ớt, đôi mắt kia vẫn trắng đen rõ ràng như cũ, thật giống như được nước mưa rửa sạch qua, mơ hồ mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại có vẻ không quan trọng như vậy, phảng phất như đây không phải là mạng người, mà chẳng qua là một con kiến hèn mọn nhất thôi.

Mộc Tịch Bắc cũng không kiêng dè hai người dò xét, không tiếp tục mở miệng nữa.

Lão thái phi lần đầu nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cũng rất yêu thích, nhưng dần dần lại mang chút xa cách, đứa bé này quá mức ngoan độc, tâm kế lại thâm trầm, nhưng hết lần này tới lần khác lại có bề ngoài mềm mại như vậy, lời nói cũng không lớn, cũng không lớn lối kêu gào, thậm chí luôn nhu thuận, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một người như vậy, thốt ra hai câu nói, lại mất đi mấy mạng người.

Trên đường đi áp khí có chút trầm thấp, Lão thái phi nhắm hai mắt lại, sàng sàng phật châu trong tay, Mộc Tịch Hàm chỉ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, còn Mộc Tịch Bắc lại nhấc lên màn xe, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài.

Xuyên qua từng con đường lớn, đi ngang qua rất nhiều đường phố nối liền nhau, rốt cục về tới Tướng phủ.

Lão thái phi đã trở về.

Xe dừng lại, quản gia liền đi lên phía trước, đặt một cái ghế nhỏ, để Lão thái phi đi xuống.

Mộc Tịch Hàm đỡ Lão thái phi đi vào Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc lại đứng ở bên người bà, còn lại mấy người theo ở phía sau, cũng đều không lên tiếng.

Hai ngày này đều tỉnh táo chút, chú ý trang phục của mình, Hoàng Thượng lúc nào cũng có thể truyền triệu vào cung, đừng gây ra sai lầm gì đó.

Lão thái phi quay đầu phân phó với mọi người.

Vâng.

Mấy người cùng nhau khom người.

Lão thái phi gật gật đầu liền trở về tiểu viện của mình, mọi người cũng đều ai đi đường nấy.

Mộc Tịch Bắc đi ra chưa được hai bước, Mộc Tịch Hàm lại gọi nàng:

Bắc Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, quay đầu một đôi mắt mang theo thâm ý, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm mở miệng nói:

Tứ tỷ tỷ, có chuyện gì sao?

Mộc Tịch Hàm nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên mở miệng như thế nào, lần thứ nhất phun ra nuốt vào nửa ngày, mới mở miệng:

Đêm qua, ở Vạn Phật Tự, ta có đưa hai cái chăn qua cho muội.

Thì ra là tỷ tỷ tặng, muội đã nhận được, vẫn là tỷ tỷ quan tâm, nếu không có những cái chăn đó, e rằng đã bị cảm lạnh.

Mộc Tịch Bắc một bộ dạng hiểu rõ.

Mộc Tịch Hàm cũng không biết nói tiếp như thế nào, đêm qua sau khi trở về phòng, nàng liền một mực chú ý đến động tĩnh sát vách, nhưng thủy chung lại chưa từng thấy có người từ bên trong đi ra, cả đêm trái tim cứ treo lơ lửng rốt cuộc không biết đang lo lắng cái gì, vậy mà không thể ngủ được.

Đêm qua... Ta hình như nhìn thấy...

Mộc Tịch Hàm hơi lúng túng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt, câu nói kế tiếp lại nói không nên lời.

Rốt cuộc tỷ tỷ muốn nói cái gì?

Mộc Tịch Bắc tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Mộc Tịch Hàm hơi mất tự nhiên, nếu như bình thường, nàng cũng không hỏi lại, nhưng hôm nay, không biết vì sao, nàng thật sự muốn cái đáp án:

Tối hôm qua... Trong phòng muội hình như. Có người nam tử...

Mộc Tịch Hàm có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, có vẻ như muốn thấy được gì đó từ ánh mắt của nàng.

Nhưng Mộc Tịch Bắc lại không thừa nhận cũng không phủ nhận:

Cho nên?

Trong lòng Mộc Tịch Hàm dừng lại, lùi về sau một bước, nó đây là thừa nhận? Nhưng nó rõ ràng còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ đã cùng nam tử kia...

Mộc Tịch Hàm trong lúc nhất thời không biết trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc đang lo lắng cái gì, chỉ sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc... Không mở miệng nữa.

Nếu tỷ tỷ không có việc gì nữa, thì muội đi về trước.

Mộc Tịch Bắc cười xoay người, nhưng sắc mặt lại trầm xuống.

Mộc Tịch Hàm dường như đối với Ân Cửu Dạ rất khác biệt! Con ngươi lóe sáng, Mộc Tịch Bắc về tới tiểu viện của mình.

Còn chưa yên ổn trôi qua một ngày, buổi chiều ngày hôm sau, người Tướng phủ liền bị Hoàng đế tuyên chỉ vào cung, chẳng qua lần này Mộc Kiến Ninh đã sớm truyền tin tức ra, coi như đã khiến Mộc Tịch Bắc hài lòng.

Điện tuyển đã kết thúc, Mộc Kiến Ninh như kế hoạch được lưu lại, hơn nữa còn rất được Hoàng đế sủng ái, thậm chí đều đến tình trạng một tấc cũng không rời, trực tiếp được phong làm tần vị, đây là trước nay chưa từng có qua.

Lão thái phi mang theo một đoàn người, đổi lại trang phục trang trọng, tiến cung diện thánh.

Mộc Tịch Bắc mặc một kiện áo ngắn thủy điêu trắng thuần, phía dưới lại phối thêm chiếc váy lụa khảm da lông thủy điêu, cả người thoạt nhìn phá lệ sạch sẽ, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần, tóc dài đen nhánh, cả người phảng phất như bước ra từ trong tranh.

( Thủy điêu: Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu.Lối phục sức nhà Hán)

Lão thái phi nâng lên mí mắt, nhẹ nhàng quét mắt Mộc Tịch Bắc, không mở miệng, áo ngắn làm từ thủy điêu không phải ai cũng có thể lấy được, năm đó bà ở trong cung ngốc qua, cho dù là phi tử cũng chưa chắc có thể có được một kiện, nhưng hôm nay áo ngắn của nha đầu này không có một tia tạp chất không nói, lại còn là thuần trắng, hơn nữa trên váy lụa còn khảm rất nhiều trang sức, sẽ không sợ bại hoại đồ tốt này?

Trong lòng Lão thái phi có chút do dự, đồ của nha đầu này là từ chỗ nào tới? Cho dù đệ đệ của mình sủng ái nó, cũng không dễ dàng cho được những thứ này.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại càng tràn ngập oán hận, chỉ là bây giờ mẹ của mình không ở đây, nàng thật ra an phận rất nhiều, biết tình huống bất lợi với chính mình, cũng không mở miệng, chỉ oán hận nhìn Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đứng ở trước xe, quay đầu cười cười với Mộc Vãn Tình, nói:

Mặt Nhị tỷ tỷ thật đúng là đẹp mắt.

Ngươi!

Mộc Vãn Tình cực kỳ tức giận, gương mặt này của nàng, lúc ấy bị Lưu phu nhân cào nát bét, xanh xanh tím tím đều sánh được với bảng pha màu, hôm nay phải trát không ít son phấn mới che lại một chút.

Sau khi Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe, Mộc Vãn Tình lại dậm chân, cắn răng nói:

Tiện nhân! Thật sự là tiện nhân! Chỉ giỏi trưng ra khuôn mặt hồ ly lẳng lơ, sớm muộn cũng bị nam nhân chơi nát!

Đợi đến khi Mộc Vãn Tình cũng ngồi lên xe ngựa rời đi, một nam tử mang áo bào đen thêu lục mãng từ trong góc hẻo lánh đi ra, trong ánh mắt mang theo một tia không vui.

Sơ Nhất không khỏi líu lưỡi nghĩ, Mộc Vãn Tình sợ là thảm rồi.

Lúc đoàn người Mộc Tịch Bắc đến trong cung gặp mặt Hoàng thượng, Lưu phu nhân đã sớm chờ ở đó, mà gã cao tăng Vạn Phật Tự cũng chờ ở đây rồi.

Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Lấy lão thái phi cầm đầu, một đoàn người quỳ lạy Hoàng đế.

Mau bình thân đi, ban thưởng ghế ngồi cho Thái phi.

Hoàng đế mở miệng nói với thái giám bên cạnh.

Vâng.

Đa tạ Bệ hạ.

Lão thái phi lại hành lễ, biểu thị lòng biết ơn.

Không cần đa lễ, hôm nay tìm Thái phi đến, là vì chuyện con trai của Lưu tướng quân vừa mới chết, không biết Lão thái phi thấy chuyện này như thế nào?

Hoàng đế mở to hai mắt đục ngầu đánh giá mấy người phía dưới, vừa vặn người đứng phục vụ ở bên cạnh cũng không phải người khác, chính là Mộc Kiến Ninh.

Điều này không khỏi làm mấy người Mộc Vãn Tình cùng Lão Thái Phi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Kiến Ninh đều kinh ngạc giật mình.

Mộc Kiến Ninh một thân cung trang màu hồng diễm lệ, trên mặt thêu lên chính là cảnh đẹp sơn chi hoa khai, phác hoạ bằng kim tuyến, điểm đầy châu ngọc, cực kì hoa lệ, trên mặt cũng vẽ trang dung tinh xảo, so với lúc trước ở Tướng phủ, nhiều hơn không chỉ là quyến rũ, mà còn có thật nhiều thứ không nói rõ cũng không tả rõ được.

( Cây dành dành, hột nó là chi tử 梔子 dùng để nhuộm và làm thuốc. § Còn gọi là sơn chi 山梔. Sơn chi khai hoa: là cảnh dành dành nở hoa)

Mà trên đầu thế nhưng đội mũ phượng Thất Vĩ, đủ để thấy được Hoàng đế sủng ái nàng bao nhiêu.

Mộc Vãn Tình đầu tiên là ghen tị một thân trang phục của Mộc Kiến Ninh, giây lát lại nhớ tới Mộc Kiến Ninh vẫn thường không hợp với Mộc Tịch Bắc, không khỏi có chút hưng phấn, bây giờ Mộc Kiến Ninh được sủng ái như thế, nghĩ đến sẽ không dễ dàng buông tha Mộc Tịch Bắc đi.

Hơn nữa nàng đi tìm Tứ cữu cữu, Tứ cữu cữu nói cho nàng, mặc kệ Mộc Tịch Bắc có tâm kế ra sao, đợi đến thời điểm chính miệng Hoàng đế hạ lệnh muốn nàng ta tổ chức minh hôn, nàng ta cũng không phản kháng được nữa, nếu không chính là phủ Thừa Tướng kháng chỉ bất tuân, mà Lão thái phi không gánh vác nổi hậu quả này, chỉ có thể hi sinh Mộc Tịch Bắc.

Đến lúc đó, nàng đã có thể tận mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc từng bước một bị đưa vào phần mộ.

Hiện tại, hết thảy chỉ còn chờ dâng lên ngày sinh tháng đẻ, đến lúc đó Lão hòa thượng này sẽ nói Mộc Tịch Bắc cùng Lưu Đống là trời đất tạo nên một đôi, ngày sinh tháng đẻ ăn khớp, cho dù Lão thái phi muốn tìm người cho đủ số, nhưng cũng không thể làm gì được nữa!

Chẳng qua Mộc Vãn Tình vẫn còn hơi bất an, nàng vẫn luôn hoài nghi Lưu phu nhân này thật sự có thể khiến Hoàng đế đồng ý chuyện minh hôn sao? Chẳng qua chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nhưng Tứ cữu cữu lại khẳng định với nàng, Lưu phu nhân nhất định sẽ khiến Hoàng đế đồng ý.

Mộc Tịch Bắc rũ mắt cười lạnh, Liễu Tri Thư sử dụng nhiều thủ thuật che mắt như vậy, đối nàng lại không có nửa điểm tác dụng, từ lúc nàng phát hiện ra mục đích chân chính của Liễu Tri Thư, những thủ thuật che mắt đều phiêu tán thành sương mù, không có một chút tác dụng.

Nếu ở bên trong sương mù dày đặc, nàng cũng có thể tìm được hoa ác độc này, mà bây giờ hoa đã ở trong tay, sao nàng có thể không hảo hảo lợi dụng một chút chứ.

Lão thái phi từ trong khiếp sợ mà Mộc Kiến Ninh mang tới phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói:

Theo ý kiến của Bản cung, phụ thân Lưu công tử chinh chiến ở bên ngoài, bây giờ Lưu công tử đã chết, cần phải trợ cấp nhiều hơn, để bày tỏ Thánh Đức.

Lão thái phi mới mở miệng chính là thỉnh công cho Lưu gia, tự nhiên là hi vọng Lưu gia thấy lợi ích đầy đủ mà nhượng bộ, nếu không hai nhà náo loạn lên, cũng không phải chuyện đùa.

Một câu của Lão thái phi lại càng cho thấy, bà nhất định không có ý tứ xuất ra tiểu thư Tướng phủ để chôn cùng, cho dù là Mộc Vãn Tình cũng không được, bọn nó ở trong mắt Lão thái phi, chung quy đều là cốt nhục của Mộc Chính Đức, bà hi vọng trong lúc hắn ra ngoài, có thể bảo hộ bọn nó chu toàn.

Lưu phu nhân nghe xong, mang khuôn mặt dữ tợn mặt lập tức mở miệng nói:

Bệ hạ, lão Lưu nhà chúng ta thay Bệ hạ giết địch, đều là việc đương nhiên, thần phụ chưa bao giờ nghĩ tới muốn khen thưởng gì cả, nhưng hôm nay con thần phụ đã chết, không yêu cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ hoàn thành tâm nguyện của thần phụ, coi như an ủi con thần phụ trên trời có linh thiêng.

Hoàng đế mặc dù đã biết được tâm nguyện của Lưu phu nhân đến cùng là cái gì, lại chỉ giả bộ như không biết, để bà nói cho Lão thái phi nghe:

Thần phụ chỉ cầu tìm cho đứa con đáng thương của thần phụ một nàng dâu, lúc nó còn sống chưa thành hôn, bây giờ chết rồi, lại là một tâm sự lớn của nó.

Hoàng đế không có mở miệng, Lưu phu nhân càng nói càng kích động, tiếp tục nói:

Chuyện này vốn là do phủ Thừa Tướng dựng lên, bây giờ thần phụ chỉ cần phủ Thừa Tướng giao ra một tiểu thư thích hợp, gả cho con trai đáng thương của ta, việc này cứ như vậy mà bỏ qua, nếu không, thần phụ hôm nay sẽ ngồi ở đây không đi!

Nói xong, Lưu phu nhân đặt mông ngồi trên mặt đất, hai chân dang ra cũng không chú ý hình tượng, lau nước mắt một bộ dạng thiên đại ủy khuất.

Lời này của Lưu phu nhân nói không khỏi quá mức đi, rốt cuộc cái gì gọi là việc này vốn là do phủ Thừa Tướng dựng lên? Lưu phu nhân vẫn nên ăn nói cẩn thận!

Lão thái phi từng chữ âm vang, dò xét nhìn về phía Lưu phu nhân.

Hừ, bây giờ bệ hạ ở đây, ta cũng không sợ ngươi, Đống Nhi nhà chúng ta đầu tiên là liều chết cứu Mộc Tứ tiểu thư nhà các ngươi từ trong đại hoả ra, nhưng ai có thể tưởng được, lại bị Chủ mẫu Tướng phủ các ngươi tính cả người ngoài cùng nhau hại chết nó! Càng chết là, Bệ hạ ban cho hôn ước, vậy mà bát tự không hợp! Lúc này lại khắc chết con trai ta, ngươi nói, Tướng phủ các ngươi chẳng lẽ không nên phụ trách với con trai ta sao? Chẳng lẽ các ngươi quyền thế to lớn thì có thể vô pháp vô thiên sao? Chẳng lẽ các ngươi không để bệ hạ vào mắt sao!

Lưu phu nhân hướng tới Lão thái phi, mặc dù người ngồi trên mặt đất, nhưng khí thế không thua kém chút nào!

Lão thái phi nhất thời nghẹn lời, cái này rõ ràng chính là một cái bẫy đã sớm an bài sẵn, Lưu phu nhân liệt kê ra ba điều này, một điều bà cũng không thể phản bác, như vậy thì không thể phủ định lời nói của Lưu phu nhân được, cho dù Lão thái phi có thể vì chuyện Liễu Chi Lan mưu sát mà đắc tội, nhưng khi đó nói Lưu Đống cứu được Mộc Tịch Hàm, lại là chính miệng Mộc Tịch Hàm tự mình thừa nhận, huống chi ngày sinh tháng đẻ kia, mấy thứ đoán mệnh suy luận gì đó, sao Lão thái phi có thể bác bỏ được!

Hoàng đế thấy vậy, đánh giảng hòa nói:

Ai nha, theo Trẫm thấy, chuyện này cũng không hẳn đều là lỗi của Tướng phủ, không bằng Lưu phu nhân ngươi nhượng bộ một hai, dù sao người cũng đã chết, Trẫm nhớ tới công lao vất vả nhiều năm qua của Lưu phu nhân, vừa có một trượng phu tốt như vậy, lại chỉ có duy nhất một đứa con trai, trẫm phong ngươi làm Nhị phẩm cáo mệnh, ngươi thấy thế nào?

Lưu phu nhân nghe xong, liền thay đổi sắc mặt, cả người nằm ngang trên mặt đất, đau khổ la hét:

Lão nương ta không muốn sống nữa! Lão gia a, ông xem đi, ông ở bên ngoài đánh trận, cô nhi quả mẫu chúng ta đều thành bộ dáng gì rồi! Ông vẫn mau trở lại đi, ông có biết hay không, Đống Nhi chúng ta bởi vì bát tự không hợp, bị một cái nàng dâu chưa xuất giá khắc chết, lão gia ông ngược lại nói xem, làm đám cưới có khi nào không hỏi bát tự không a! Ông nói Đống Nhi có chết oan uổng không a!

Sắc mặt Hoàng đế khó coi không ít, Lưu phu nhân này chẳng phải là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói ông làm Hoàng đế mà không hỏi ngày sinh tháng đẻ, đã tùy ý tứ hôn cho người ta, thế này mới hại chết Lưu Đống.

Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, nếu không phải Lưu tướng quân đang chinh chiến bên ngoài, ông không thể động vào một nhà Lưu phu nhân, nếu không thật sự muốn đem cái bát phụ dám đại náo ở trước mặt mình trực tiếp kéo ra ngoài chém!
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc