Mộc Tịch Bắc nhìn bóng đen áp xuống trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện An Nguyệt Hằng đang khom lưng xuống muốn vươn tay vòng đến sau người nàng, hình như định ôm lấy nàng.
Trong lòng lập tức xuất hiện một tia chán ghét, cho dù là kiếp trước, hắn có lẽ cũng chưa từng ôm nàng vào lòng, huống chi hiện tại Mộc Tịch Bắc lại căm thù hắn đến tận xương tuỷ, tất nhiên sẽ chán ghét sự đụng chạm của hắn.
Mộc Tịch Bắc tính đứng dậy, lại phát hiện thời gian thật sự không kịp nữa rồi, đành phải bất động thanh sắc ngồi dịch sang một chút.
Ngay lúc bàn tay An Nguyệt Hằng sắp ôm được eo Mộc Tịch Bắc, một mũi tên màu đen phá không mà ra, đâm thẳng vào mặt An Nguyệt Hằng!
An Nguyệt Hằng lập tức thu tay lại, nghiêng người né tránh, mũi tên kia gào thét lướt qua sợi tóc của An Nguyệt Hằng, thẳng tắp ghim vào vách tường phía sau, mặt tường được trang trí tỉ mỉ lại trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt lớn chừng cái đấu, lực đạo mạnh mẽ chỉ nghĩ cũng biết.
An Nguyệt Hằng điều chỉnh tốt tư thế, nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như mũi tên là từ phương hướng đối diện phóng tới, vì thế hắn liền cẩn thận quan sát, phát giác cửa sổ gian phòng phía đối diện có hơi mở rộng, mơ hồ có thể thấy được hình như có một nam nhân đang đứng ở bên cửa sổ, chỉ tiếc không nhìn thấy dáng người.
Nhưng cho dù như thế, An Nguyệt Hằng vẫn cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người hắn, ánh mắt hơi co rút, không biết là người phương nào muốn hạ sát thủ với mình, trong đầu nhanh chóng lựa chọn ra một đám người có khả năng ra tay, lại ở trong giây lát bị hắn bài xuất.
Sau khi nam nhân kia bắn ra một mũi tên cũng không kinh hoảng, cũng không vì thất bại mà rời đi, ngược lại vẫn đứng ở nơi đó đối diện với mình, điều này không khỏi làm An Nguyệt Hằng sinh ra một loại cảm giác, dường như sự tình đã thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, tâm tình có chút không vui.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, chung quy là Mộc Tịch Bắc mở miệng trước:
Là người nào?
An Nguyệt Hằng thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói:
Ai biết được, xem ra người muốn mạng ta thật sự không ít.
Quả thật, có thể có được địa vị như hôm nay, mất mát tự nhiên là thường nhân không thể tưởng tượng được, nghĩ đến sẽ bị không ít người ghi hận, người muốn giết ngươi nhất định rất nhiều, ngươi nên cẩn thận một chút.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi mở miệng nói.
An Nguyệt Hằng, người muốn giết ngươi còn có ta, ngươi có biết không?
Chỉ là so với việc đơn giản làm cho ngươi chết đi, ta lại muốn đem những thống khổ mà ta đã trải qua ở kiếp trước từng cái từng cái trả lại cho ngươi, ta muốn tất cả những thứ mà ngươi quan tâm từng cái từng cái bị mất đi, ta muốn khiến ngươi cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, không cam lòng cũng không thể chết đi!
Không ngại, nếu ta dễ dàng bị giết chết như vậy, cũng không sống được đến hôm nay.
An Nguyệt Hằng mở miệng với nữ tử trước mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
Chẳng qua trong lòng lại có một tia kinh ngạc, vừa rồi lúc mũi tên bay tới, mặc dù không phải bắn về phía nàng, nhưng nếu là nữ tử khuê các nhà bình thường, không phải nên có biểu hiện sợ hãi sao? Còn nàng ngay cả vị trí cũng không xê dịch chút nào, một chút kinh hoảng cũng không hề có.
Ta thấy hôm nay hình như không được thái bình lắm, trên đường cũng liên tiếp xảy ra chuyện, vẫn nên sớm hồi phủ thì tốt hơn.
Mộc Tịch Bắc nhìn mặt trời đã bắt đầu khuất bóng, cũng không nhìn An Nguyệt Hằng đã mở miệng nói.
Cũng được, vậy ta sẽ đưa các ngươi trở về phủ.
An Nguyệt Hằng phát giác nam nhân ở đối diện cũng không còn ở đó nữa, thì cũng chuyên chú mở miệng với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:
Cũng không làm phiền Vương gia đưa tiễn, ta nghĩ Vương gia vẫn nên cẩn thận điều tra một chút rốt cuộc là ai muốn giết ngươi, ta cũng không muốn ngày sau ở cùng một chỗ với Vương gia mà thời thời khắc khắc đều lọt vào ám sát, vậy những thứ mà mình hao hết tâm tư để có được kia, đều không có mạng mà hưởng dụng!
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng có chút nghiêm túc, mũi tên kia thế như chẻ tre, mang theo nồng đậm lệ khí, cách một con đường, mặc dù khoảng cách cũng không phải rất xa, nhưng lại bắn vào đến một nửa vách tường, phải biết rằng, trong vách tường Điêu Lang Ngọc Thế cũng không đơn giản chỉ là gạch ngói đất đá, mà vì muốn có mỹ quan nên đã lẫn vào không ít vật liệu ngọc thạch, có thể thấy được công lực của người này cực kì thâm hậu.
Ngũ tiểu thư nói có lý, vậy ta liền sai người đưa các ngươi trở về, ta trước về phủ điều tra việc này!
Trong lòng An Nguyệt Hằng cũng hơi bất an, thật sự nghĩ không ra lần này rốt cuộc là người phương nào ám sát hắn?
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, khẽ lướt qua An Nguyệt Hằng, không có một tia lưu luyến, An Nguyệt Hằng nhìn Mộc Tịch Bắc ánh mắt có chút phức tạp, bỗng nhiên hiểu được vì sao nàng đột nhiên xuất hiện lạnh lùng.
Vừa rồi mũi tên phóng tới, hắn chỉ lo né tránh bản thân, dường như cũng không nghĩ đến nàng cũng ngồi ở bên cửa sổ, nếu như mũi tên này chỉ là một tín hiệu tiến công, chắc hẳn kế tiếp sẽ còn tràn vào vô số mũi tên cùng thích khách, như vậy nàng ngồi ở bên cửa sổ chính là một cái bia sống, lại có thể thay hắn chắn đỡ không ít công kích.
Trong mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia ảo não, nữ tử này đúng là nhạy cảm kinh người, nếu là nữ tử nhà bình thường nhất định chỉ cảm thấy lúc ấy tình huống khẩn cấp, sẽ có thể hiểu được cách làm của hắn, nhưng nữ tử này lại tựa hồ có thể hiểu được ý tứ từng bước sau lưng hắn, điều này không khỏi khiến An Nguyệt Hằng vốn định chân chính bắt trái tim Mộc Tịch Bắc làm tù binh có chút tích tụ.
Như Nguyệt, sai người lập tức chọn mười bộ quần áo cùng đồ trang sức đưa đến Tướng phủ, cho Ngũ tiểu thư, nhớ kỹ phải đưa đến trước khi nàng hồi phủ.
An Nguyệt Hằng mở miệng nói với người ở trong bóng tối.
Không ai lên tiếng trả lời, nhưng An Nguyệt Hằng biết rằng nàng đã đi làm rồi, chỉ hi vọng Mộc Tịch Bắc sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trong lòng mang khúc mắc.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi xuống dưới lầu, lại phát hiện Mộc Vãn Tình ôm không ít bao lớn bao nhỏ, cũng không biết đã thanh toán hay chưa.
Nhị tỷ tỷ đã chọn xong chưa? Sắc trời đã tối, nên sớm hồi phủ thôi.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng.
Mộc Vãn Tình lập tức thu liễm tươi cười hớn hở trên mặt, giả vờ thành dáng vẻ e lệ cao quý, quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc hai tay trống không, mở miệng nói:
Bây giờ phải đi à? Vương gia đâu?
Vương gia có việc, sẽ không tiễn chúng ta.
Mộc Tịch Bắc nói cười ríu rít nhìn Mộc Vãn Tình.
Cái...Cái gì!
Sắc mặt Mộc Vãn Tình có chút khó coi, vậy những thứ này ai sẽ trả tiền....
Mộc Tịch Bắc cũng không cho nàng ta có thời gian phản ứng, cũng đã đi ra ngoài:
Nếu tỷ tỷ còn chưa chọn xong, vậy muội muội hồi phủ trước, Vương gia dặn dò hai người thị vệ này đưa chúng ta hồi phủ, muội lưu lại một người cho tỷ tỷ.
Mộc Tịch Bắc nói xong, cũng không đợi Mộc Vãn Tình mở miệng đáp lại, đã xoay người đi ra ngoài.
Mà hai tên thị vệ nghe thấy Mộc Tịch Bắc nói vậy, ngược lạ cũng lưu lại một người ở Điêu Lang Ngọc Thế, có điều khuôn mặt đều như nhau không chút thay đổi.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ rảo bước trở về, phố xá buổi chiều rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, náo nhiệt cực kỳ, một mình Mộc Tịch Bắc ngược lại cũng khoan thai tự đắc, một mặt thì chọn chọn lựa lựa ở sạp hàng nhỏ trước mặt, đánh giá xung quanh, một mặt lại đang suy tư, rốt cuộc Liễu Tri Thư suy nghĩ cái gì.
Ánh nắng trời chiều chiếu vào trên người nữ tử, khiến toàn thân nữ tử mang theo một vầng sáng, dạo bước ở đầu đường, khoan thai tự đắc giống như là tinh linh.
Thị vệ kia cũng không thúc giục, chỉ trầm mặc ít nói đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng không muốn mua thứ gì cả, chỉ là nghĩ khó được tự do như vậy, nên muốn đơn giản đi dạo bốn phía một chút.
Đi đến một sạp hàng nhỏ, Mộc Tịch Bắc lại dừng lại ánh mắt, trước sạp hàng chính là một vị lão sư phụ, một bộ dáng công tượng, đang chuyên chú vào vật trong tay, cẩn thận mài dũa, trên sạp hàng trưng bày lẻ tẻ mấy món trang sức bằng bạc, có vòng tay bạc, trâm cài bạc, khuyên tai bạc, đều được điêu khắc bằng thủ công, mỗi một món đều độc nhất vô nhị, so với những vàng bạc ngọc khí tinh tế trong cung, Mộc Tịch Bắc lại cảm thấy những trang sức bằng bạc này dường như đẹp mắt hơn rất nhiều.
Lão nhân mượn ngọn đèn nhỏ, hết sức chăm chú, hình như cũng không thấy được có người tới.
Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, đang mài dũa trên tay, chính là một cái vòng tay màu bạc, phía trên khắc hoa tươi phức tạp, lại khiến cho người ta cảm thấy đại khí đơn giản, rất là xinh đẹp.
Lẳng lặng nhìn gần một canh giờ, lão nhân mới ngẩng đầu lên, cầm vòng tay điêu khắc trong tay đưa cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, tiếp nhận, sau đó mở miệng nói:
Rất đẹp.
Lão hủ ta làm đồ vật đều là tùy từng người mà làm từng món khác nhau, thứ này thích hợp ngươi, liền mua đi thôi.
Tay của lão nhân có chút thô ráp, lại làm cực kì tinh tế.
Mộc Tịch Bắc thầm nghĩ, lão nhân này thật đúng là có ý tứ, trực tiếp liền nói với người ta thứ này thích hợp ngươi, để ngươi mua? Làm ăn như vậy, cũng không phải người người đều sẽ mua, phải biết nàng đứng ở chỗ này một hồi lâu, lão nhân kia cũng chưa từng để ý đến nàng đâu.
Cái vòng tay này gọi là gì?
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Hoa tươi khôi giáp.
Giọng nói lão nhân không nhanh không chậm mở miệng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, hoa tươi khôi giáp, tên như ý nghĩa, bề ngoài tuy rằng xinh đẹp, nhưng bên trong lại cực kì cứng rắn, đủ để ngăn cản bất cứ mũi tên đao kiếm nào, chỉ là sau khi nhuốm máu, cũng sẽ trăm hoa đua nở, càng thêm kinh diễm!
Biết đây là một người tạo nghệ cao thâm, Mộc Tịch Bắc cũng không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ thanh toán tiền bạc, cầm vòng tay kia vào trong tay, liền đứng dậy trở về Tướng phủ.
Thị vệ kia thấy Mộc Tịch Bắc đã an toàn về tới phủ, liền cũng xoay người rời đi, toàn bộ hành trình đều không nói một câu nào.
Mà bên kia Mộc Vãn Tình lại lúng túng cực kì, An Nguyệt Hằng đột nhiên bỏ đi, vậy những thứ này ai sẽ trả tiền cho nàng, do dự hồi lâu, thế là mở miệng nói với tên thị vệ lưu lại kia.