Ngày mai hắn sẽ thành thân nhưng tân nương tử ở ngay dưới mí mắt của phần đông ám vệ bình lý tiêu thất! (biến mất trong bình yên).
Hai canh giờ trước trong lúc ngủ mơ Cận Văn Hiên tỉnh lại xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, phát hiện mẫu thân không nằm bên cạnh liền theo thói quen nhìn ra bên ngoài hô to: “Mẫu thân”.
Không có hồi âm.
Hắn nghĩ chắc là mẫu thân phải đi ra phòng ngoài làm việc vì thế lại gọi to thêm: “Mẫu thân!”
Theo lẽ thường sau khi hắn tỉnh dậy gọi mẫu thân, Cận Liễu Liễu đã sớm bước nhanh chạy vào phòng ôm lấy Cận Văn Hiên. Nhưng Cận Văn Hiên liên tục kêu vài lần vẫn không thấy mẫu thân đi vào phòng.
Trong lòng Cận Văn Hiên có chút mất hứng vừa tỉnh ngủ hắn luôn luôn cảm thấy không thoải mái, vì thế mẫu thân sẽ đi đến bên cạnh hôn vào má hắn, lại ôm hắn một cái mới có thể thổi tan cái bụng không thoải mái của hắn.
Nhưng hôm nay không thấy mẫu thân đâu trong lòng hắn chẳng những càng thêm không thoải mái cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Mẫu thân đi đâu rồi?
Hắn chầm chập đứng lên, nhấc cặp chân ngắn nhảy xuống giường, cũng không đi đôi hài dưới giường cứ như vậy “Lạch cạch lạch cạch” chạy ra ngoài.
“Mẫu thân!” Cận Văn Hiên đi một vòng trong phòng, không có ai.
Hắn bĩu môi đi ra khỏi phòng. Trong viện đang rất nóng mặt trời chiếu chói lọi nhưng không có bóng dáng một ai.
“Mẫu thân!” Lúc này hắn sử dụng tất cả khí lực bú sữa hô rách cổ họng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Cận Liễu Liễu trả lời hắn.
Rốt cục cái miệng nhỏ nhắn của hắn mở to, “Oa oa” khóc lớn lên.
Vì thế cơ hồ tất cả mọi người bị tiếng gào khóc của hắn làm kinh động.
Cận gia tẩu tử là người đầu tiên ra khỏi phòng nhìn thấy ngoại tôn bảo bối của mình chỉ mặc quần lót, tóc rối bù, chân trần đứng dưới trời nắng to khóc đến mặt đỏ bừng, nàng lập tức giận điên lên.
“Bảo bối của ta, làm sao vậy? Sao lại khóc thành như vậy? Mẫu thân của ngươi đâu? A?” Cận gia tẩu tử ôm lấy Cận Văn Hiên, thân thủ giúp hắn lau nước mắt nước mũi.
Cận Văn Hiên vô cùng ủy khuất: “Không thấy mẫu thân, không thấy mẫu thân!”
Nói xong tiếp tục gục đầu lên vai Cận gia tẩu tử mà khóc.
“Không thấy mẫu thân? Đừng khóc đừng khóc a, nhất định là mẫu thân ra nhà trước có việc, bà mang ngươi đi tìm mẫu thân a, đừng khóc đừng khóc a.” Cận gia tẩu tử dỗ Cận Văn Hiên ôm hắn đi ra nhà trước.
Lúc này bọn hạ nhân nghe thấy tiếng khóc cũng chạy ra, người hầu đắc lực nhất của Hứa Tam Nương-Ngô tẩu chạy đến nói với Cận Văn Hiên: “Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Sao lại khóc to như vậy? Đáng thương .”
Cận gia tẩu tử hỏi: “Ngô tẩu, ngươi có nhìn thấy Liễu Liễu nhà chúng ta không?”
Ngô tẩu nói: “Không gặp nha. Làm sao vậy? Thiếu phu nhân không ở trong phòng?”
“Đúng nha, Văn Hiên tỉnh dậy không thấy mẫu thân nên khóc.”
“Có phải đi ra ngoài hay không?”
“Chắc không phải đâu, ngày mai chính là ngày đại hỉ. Hơn nữa nếu nàng đi ra ngoài cũng sẽ nói với chúng ta một tiếng.”
“Có phải đi nhà xí không?”
Một nha hoàn chạy đến nói: “Ta đi xem không có người.”
Cận gia tẩu tử nói: “Nếu ở nhà xí cũng có thể nghe thấy Văn Hiên đang khóc khẳng định cũng sẽ nhanh đi ra. Viện này chỉ lớn như vậy có thể ở nơi nào chứ?”
Bọn hạ nhân trong nhà đã tìm khắp mọi nơi trong viện vẫn không thấy Cận Liễu Liễu, Cận Văn Hiên càng khóc càng to.
Cận gia tẩu tử có chút gấp gáp: “Có chuyện gì thế này? Theo lý nàng không phải người không đúng mực như vậy, đi ra ngoài cũng sẽ nói một tiếng a.”
Ngô tẩu nói: “Trước cửa viện luôn có Lâm thúc và tiểu Lâm tử đứng gác, nếu thiếu phu nhân đi ra ngoài khẳng định bọn họ phải nhìn thấy. Việc này thật kỳ quái .”
Đám ám vệ được Cổ Vưu Chấn phái tới cũng nghe thấy tiếng xôn xao trong viện, một người trong đó vội chạy trở về báo cho Ngọc Trúc biết. Ngọc Trúc vừa nghe hoảng sợ, lập tức chạy về báo cho Cổ Vưu Chấn.
Cho tới hôm nay Cổ Vưu Chấn mới làm xong hết công sự, vừa có thời gian rảnh rỗi thử gả y, đang thương lượng công việc với phụ thân hắn vừa nghe tin không thấy Cận Liễu Liễu hắn mang theo người phi ngựa phóng đến viện của Hứa Tam Nương.
Vừa đến nơi, người bên trong từ trên xuống dưới đều đang lo lắng, thấy hắn đến cả đám người chạy qua líu ríu không ngừng.
Đầu tiên Cổ Vưu Chấn gọi tất cả ám vệ ra, hỏi từng người: “Các ngươi vẫn thủ tại chỗ này đúng không? Không thấy thiếu phu nhân đi đâu sao?”
Một ám vệ nói: “Ta là người cuối cùng nhìn thấy thiếu phu nhân, lúc đó nàng vào trong nhà đi kiểm tra đồ đạc, sau đó vẫn chưa thấy thiếu phu nhân đi ra ngoài.”
Phía trước phía sau tổng cộng có sáu ám vệ, không một ai thấy Cận Liễu Liễu đi ra khỏi sân.
Trong lòng Cổ Vưu Chấn thầm kêu không ổn, hắn nhớ tới người tối hôm đó quăng vào phòng viên đá nhỏ kia, biết nhất định là đến vì Cận Liễu Liễu, đối phương là người có võ công cao cường.
Có thể vượt qua tầm mắt của toàn bộ ám vệ, giữa ban ngày ban mặt vô thanh vô tức bắt đi một người sống nhất định không phải một người bình thường có thể làm được.
“Kêu tất cả mọi người đi ra ngoài tìm, không được bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào.” Hiện tại việc hắn có thể làm cũng chỉ có thế.
Cận Văn Hiên vẫn còn đang khóc, ầm ỹ nháo muốn mẫu thân. Cổ Vưu Chấn đi qua dỗ hắn lại bị hắn dùng nắm đấm nhỏ hung hăng ân cần thăm hỏi một chút.
Cổ Vưu Chấn đành phải một mình phẫn nộ đi trở vào căn phòng Cận Liễu Liễu ở hy vọng có thể phát hiện cái gì đó.
Bên trên bàn là một cái mũ phượng vàng rực rỡ, chắc là thời điểm Cận Liễu Liễu đang đứng ở chỗ này xem cái mũ phượng, cái kẻ xấu kia đi vào trong phòng sau đó mang nàng đi.
Cận Liễu Liễu chỉ là một nữ tử bình dân không cừu không oán với người khác người nào sẽ tìm tới gây phiền toái cho nàng chứ? Càng đừng nói là loại người võ công cường như thế này.
Nghĩ đến đây vấn đề hẳn do Cổ Vưu Chấn hắn mà phát sinh.
Nhưng thời gian trước hắn đã sắp xếp tra xét hết tất cả những người đối địch với hắn không phát hiện đối phương có hành động lạ nào. Cho dù là có hành động lạ gì cũng sẽ không giống như vậy-bắt đi tân nương tử của hắn a!
Không có dấu vết gì để lại, không tra được cái gì.
Cổ Vưu Chấn gắt gao cầm trâm cài trong tay, đây là lần đầu tiên trong đời hắn lâm vào tuyệt cảnh như thế này.
Toàn bộ nhân mã phái ra ngoài đều không tìm thấy bóng dáng Cận Liễu Liễu, mà bọn họ cũng không có khả năng đi từng nhà điều tra, mà cho dù muốn xét nhà cũng chưa chắc tìm được
Có kẻ muốn dấu một người làm sao dễ dàng bị người khác tìm được như vậy?
Cổ Bân nghe tin cũng tới: “Đây là có chuyện gì? Người đang êm đẹp làm sao có thể không thấy được?”
Hắn thấy tôn tử bảo bối của mình khóc đến nỗi mắt đã sưng vù, lòng rất đau : “Không tìm thấy người thì hôn sự ngày mai phải làm sao bây giờ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng tới, không thể hiện tại dâng tấu lên Hoàng Thượng nói không thấy tân nương tử.”
Cổ Vưu Chấn cả giận nói: “Cha, đừng nói nữa ! Hôn sự không làm thì không làm! Nhưng nếu người xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Cổ Bân nhìn khuôn mặt thịnh nộ của con, không nói gì chỉ cúi đầu đi dỗ cháu trai bảo bối.
Cổ Vưu Chấn rống một hồi với phụ thân rồi cũng bình tĩnh trở lại.
Cứ ở đây lo lắng suông cũng không có tác dụng nếu đối phương muốn uy hiếp hắn mà bắt đi Cận Liễu Liễu vậy thì nhất định sẽ đến tìm hắn. Như vậy vẫn nên bình tĩnh chuẩn bị tốt,chờ ở chỗ này đi.
Một mình Cổ Vưu Chấn đứng ở trong phòng Cận Liễu Liễu, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Quả nhiên, qua một cái canh giờ nữa, “Phốc” một tiếng một hòn đá nhỏ bay vào trong phòng. Cổ Vưu Chấn đuổi theo ra bên ngoài đối phương đã không thấy bóng dáng.
Hắn yên lặng không lên tiếng trở lại phòng, nhặt tảng đá kia lên. Bên ngoài tảng đá được bọc bởi một miếng vải nhỏ, là tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt trên miếng vải còn thêu hoa tinh tế.
Cổ Vưu Chấn nhận được miếng vải này đây miếng vải nhỏ lót bên trong yếm của Cận Liễu Liễu, hắn còn từng hỏi qua nàng thêu hoa gì trên đó.
Tặc tử thật lớn mật a!
Quả thực là vô pháp vô thiên !
Cư nhiên dám xé xiêm y trong cùng của Cận Liễu Liễu!
Cổ Vưu Chấn đã không dám tiếp tục suy nghĩ nữa!
Ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cận Liễu Liễu có bị vũ nhục hay không?
Hắn nghiến răng không ức chế được sự tức giận, tay run run chậm rãi vươn ra cầm miếng vải lên, thấy bên trên viết một hàng chữ cực nhỏ: Tây Sơn Vọng Xuân hồ.
Cổ Vưu Chấn hít sâu vài cái, bình tĩnh suy nghĩ, đi ra ngoài tìm Ngọc Trúc cẩn thận dặn dò hắn vài câu, sau đó mang theo người cưỡi khoái mã phi đến Tây Sơn.
Bên kia, cạnh Tây Sơn Vọng Xuân hồ có một cái sơn động rất lớn, Cận Liễu Liễu chỉ mặc một cái yếm màu vàng nhạt bị xé rách, ôm đầu gối run rẩy ngồi trên đệm giường trong sơn động.
Nàng đã ngất xỉu một lúc lâu, lúc tỉnh lại không khỏi ngẩn người tất cả xiêm y bên ngoài đều không thấy, chỉ còn lại nội sam mà quần và yếm còn bị xé rách lung tung.
Nàng lúc đầu nghĩ rằng mình đã bị xâm phạm, chỉ hận không thể đập đầu vào vách đá chết đi.
Nhưng hơi bình tĩnh lại một chút, nàng cởi quần mình ra phát hiện cũng không có gì khác thường, cái khố nhỏ vẫn còn nguyên.
Hẳn là Quỷ Hồn kia không có làm gì nàng, chỉ cởi xiêm y của nàng mà thôi.
Kỳ thật cũng đúng thôi, một Quỷ Hồn có thể làm gì với nàng chứ?
Nhưng mà, nhưng mà vì sao đến tận bây giờ Quỷ Hồn của Hàn Thượng mới có thể trở về tìm nàng tính sổ chứ?
Ngay khi nàng và Cổ Vưu Chấn yêu đương vụng trộm còn sinh hạ Cận Văn Hiên tại sao hắn lại tha đến tận bây giờ chứ?
Ngày mai nàng sẽ thành thân chuyện về Hàn Thượng nàng đã quăng lên chín từng mây rồi, tại sao bây giờ âm hồn bất tán của Hàn Thượng mới trở về.
Như vậy bây giờ phải làm sao!
Từ thuở nhỏ Cận Liễu Liễu đã rất sợ mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, bình thường buổi tối cũng không dám ra ngoài một mình trên đường tối, lúc này ngay giữa ban ngày ban mặt thấy quỷ nói nàng sao không sợ hãi chứ?
Run lên một hồi lâu, nàng quỳ gối xuống hai tay chắp thành hình chữ thập, miệng không ngừng lẩm bẩm “A di đà Phật”.