Ầm ĩ đến tận canh hai, Cổ Bân uống say khướt được dìu đến phòng khách nghỉ tạm, chỉ chốc lát sau đã ngủ đến không biết gì.
Cổ Vưu Chấn cũng ở cùng một gian phòng với phụ thân, tuy rằng hắn cũng uống rất nhiều nhưng trong đầu rất thanh tỉnh.
Ngọc Trúc vội mang nước ấm đến cho hắn, đi vào phòng đã thấy hắn ngồi một mình dưới ánh đèn trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn. Khóe miệng Ngọc Trúc cũng nhếch lên. Vẻ mặt như vậy,đã bao lâu không xuất hiện trên mặt Cổ Vưu Chấn rồi?
Từ khi đưa Cận Liễu Liễu đến Tiêu Dao vương phủ đến nay đã bao nhiêu ngày đêm chỉ có hắn (Ngọc Trúc) cùng Cổ Vưu Chấn vượt qua.
Hắn (Cổ Vưu Chấn) luôn ngồi dưới ngọn đèn đọc sách đến tận đêm khuya, thậm chí đến hừng đông.
Những lúc ấy dưới ngọn đèn kia khuôn mặt trẻ tuổi tuy rằng tuấn mỹ vô trù, nhưng biểu tình lại giống như một lão nhân đã trải qua hết thảy thăng trầm của cuộc đời. Lông mày cũng chưa bao giờ giãn ra, vĩnh viễn vẫn hàm chứa vô cùng vô tận sầu bi.
Cho tới hôm nay rốt cục Cổ Vưu Chấn cũng không còn vẻ mặt u sầu nữa.
Đối với Ngọc Trúc mà nói, rốt cục thiếu gia cũng đợi được đến ngày này, hắn là người cao hứng nhất.
“Thiếu gia, mời tắm rửa.”
“Được.” Cổ Vưu Chấn lên tiếng, cười đứng lên đi đến dục dũng phía sau bình phong.
“Bọn họ đều ngủ rồi sao?”
Ngọc Trúc vừa hầu hạ Cổ Vưu Chấn cởi bỏ xiêm y, vừa nói: “Tam Nương còn chưa ngủ, Cận lão gia và người nhà đều ngủ rồi.”
“Liễu Liễu đâu?”
“Đèn trong phòng thiếu phu nhân vẫn còn sáng, chắc vẫn chưa ngủ, ta cũng không rõ lắm.” Ngọc Trúc cười nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn: “Nghe nói thiếu phu nhân lo tiểu thiếu gia sợ tối cho nên luôn để đèn sáng ngủ.”
Cổ Vưu Chấn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chắc nàng cũng ngủ rồi.”
Ngọc Trúc cười mà không nói, chờ Cổ Vưu Chấn bước vào dục dũng, xắn tay áo kỳ lưng cho hắn.
Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Ngọc Trúc, hôm nay ta không buồn ngủ chút nào.”
Ngọc Trúc cười: “Thiếu gia cao hứng quá.”
“Còn không phải sao? Uống nhiều rượu như vậy cư nhiên không say.”
“Chẳng lẽ thiếu gia còn muốn uống nữa?”
“Ha ha, không uống , uống nữa sáng mai lâm triều sẽ bị luống cuống.”
“Thiếu gia tắm xong hãy đi ngủ sớm đi. Ta đã sai người về phủ lấy triều phục của ngươi và lão gia đến đây, buổi sáng ngày mai trực tiếp xuất phát từ đây đi.”
“Ân.”
Cổ Vưu Chấn tắm xong thay một bộ trường bào bằng lụa mà Hứa Tam Nương đã đưa tới, Ngọc Trúc đi ra ngoài kêu người vào đem dục dũng ra khỏi phòng.
Đến khi quay lại phát hiện Cổ Vưu Chấn đã không còn ở trong phòng. Ngọc Trúc cười lắc đầu, đóng cửa lại ngồi xuống nhuyễn tháp nghỉ tạm.
Về phần Cổ Vưu Chấn, hắn đã ra khỏi phòng khinh thủ khinh cước đi đến phòng Cận Liễu Liễu, còn chưa đi đến cửa đã ngửi thấy một làn gió thơm phất qua, tiếp theo thanh âm của Hứa Tam Nương nhẹ nhàng vang lên: “Đã trễ thế này Cổ đại nhân vẫn chưa ngủ, đến viện này làm gì thế?”(nhẹ tay nhẹ chân)
Cổ Vưu Chấn nhìn thấy Hứa Tam Nương,không lo lắng nữa chỉ có thể cười nói: “Tam Nương sao vẫn chưa ngủ?”
“Người làm nghề này như chúng ta đều là ngày ngủ, đêm thức. Nếu ở trong điếm lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất, làm sao ta có thể ngủ lúc này chứ?”
“Ha ha, Tam Nương vất vả.”
Hứa Tam Nương đi đến bên cạnh Cổ Vưu Chấn, nói: “Ta vất vả cái gì nha, Cổ đại nhân mới là người vất vả chứ. Sáng sớm ngày mai phải vào triều sớm, đã muộn như vậy rồi cư nhiên còn vội vàng đi trộm hương thiết ngọc. Cổ đại nhân mới là người vất vả nhất.”(câu nỳ ai cũng hỉu hết nhẩy)
Cổ Vưu Chấn vội vàng cầu xin tha thứ: “Tam Nương, nhỏ giọng một chút. Nếu để nhạc phụ đại nhân nhà ta nghe được thì thật là.”
Hứa Tam Nương cười run rẩy cả người: “Cổ đại nhân làm như vậy thật có tiền đồ nha. Được rồi, được rồi, ta còn phải đi tính sổ sách không dài dòng với ngươi nữa. Bất quá ta có một câu muốn tặng cho Cổ đại nhân.”
Cổ Vưu Chấn hỏi: “Câu gì?”
“Nhạc phụ đại nhân của ngươi hàng ngày đều dậy từ trước hừng đông, Cổ đại nhân cần phải nắm chặt thời gian .”
Cổ Vưu Chấn cười hắc hắc: “Đa tạ Tam Nương .”
Hứa Tam Nương khoát tay đi về phía thư phòng. Cổ Vưu Chấn chờ nàng đi vào phòng rồi mới đi đến trước cửa phòng Cận Liễu Liễu, cũng không gõ cửa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lắc mình đi vào.
Cận Liễu Liễu còn chưa ngủ, nàng đang ngồi trên nhuyễn tháp cầm con quay cũ trong tay ngẩn người. Bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng “Chi nha” vang lên một tiếng nhỏ, nàng giật mình một cái đứng lên: “Ai?”
Đã thấy Cổ Vưu Chấn mặc một bộ trường bào màu trắng nhẹ nhàng, phiêu phiêu giống như tiên nhân đi tới trên mặt còn lộ nụ cười câu hồn đoạt phách: “Liễu Liễu, sao nàng còn chưa ngủ?”
Cận Liễu Liễu thấy người đến là hắn, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lại khẩn trương cuống lên: “Sao chàng lại đến đây? Nếu bị người khác thấy thì phải làm sao bây giờ?”
“Sợ cái gì? Chúng ta đều đính hôn.” Cổ Vưu Chấn bước vài bước đến trước mặt nàng, vươn tay kéo nàng vào lòng.
Cận Liễu Liễu rất tự nhiên nhéo mấy cái vào người hắn: “Nếu bị cha ta bắt gặp thì không phải chuyện đùa nha.”
“Nàng yên tâm, Tam Nương đã nói cho ta biết phụ thân nàng sáng nào cũng dậy từ sáng sớm trước hừng đông ta sẽ đi.”
Cận Liễu Liễu nhướng mày, Tam Nương cũng thật là, sao lại cùng hắn hồ nháo chứ?
“Chàng có chuyện gì? Nói nhanh đi, cho dù chàng không cần ngủ ta cũng muốn ngủ.”
“Vi phu cũng muốn ngủ, không bằng chúng ta cùng nhau ngủ đi.”
Cận Liễu Liễu ngẩng đầu lườm hắn một cái: “Chàng đừng ở đây hồ nháo, đánh thức Văn Hiên thì làm sao bây giờ?”
Cổ Vưu Chấn nghe thấy hai chữ Văn Hiên, vội vàng hạ giọng xuống một ít, cúi đầu dùng cằm cọ nhẹ lên tóc Cận Liễu Liễu: “Vậy chúng ta sẽ nhỏ tiếng một chút.”
Mặt Cận Liễu Liễu lại đỏ lên: “Chàng, người này thật sự là!”
Cổ Vưu Chấn cợt nhả nói: “Vi phu nói là nói chuyện nhỏ một chút, nương tử nghĩ vi phu muốn nói cái gì sao?”
Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng dù sao cũng là nữ nhi da mặt mỏng, vì thế mạnh tay dùng sức đẩy Cổ Vưu Chấn ra.
Cổ Vưu Chấn thấy nàng muốn giận, vội hạ giọng bồi tội: “Nương tử chớ trách, là vi phu lỡ lời. Vi phu xin thỉnh tội với nương tử tùy ý nương tử trách phạt.”
Cận Liễu Liễu “Hừ” một tiếng, nói: “Đã muộn rồi, ai có tâm tình hồ nháo với chàng. Chàng ra ngoài trước đi hôm nay trong lòng ta rất rối loạn, muốn yên lặng một mình.”
Cổ Vưu Chấn lại ôm lấy Cận Liễu Liễu: ” Lòng ta cũng rất loạn, bất quá là cao hứng đến loạn. Loạn đến mức muốn nhảy lên vui sướng. Còn sao tâm Liễu Liễu cũng loạn? Chuyện của chúng ta đến phụ thân nàng cũng đã đáp ứng rồi còn có chuyện gì khiến nàng phiền loạn đâu?”
Cận Liễu Liễu cúi đầu xuống: “Ta cũng không biết trong đầu giống như có một cái gì đó rục rịch. Mỗi thời điểm ta cảm thấy cao hứng sẽ có một chuyện không hay xảy ra.”
Cổ Vưu Chấn ôm nàng từ phía sau, ôm toàn bộ thân hình kiều nhỏ của nàng vào trong lòng: “Nói cho ta nghe một chút rốt cục nàng sợ hãi cái gì vậy?”
“Nếu có thể nói được chỉ sợ ta sẽ không có chuyện gì, ta thật sự không thể nói ra cái gì được.”
“Vậy thì đừng nói nữa, vứt hết tất cả những cái đó sang một bên đi. Hôm nay là ngày lành chúng ta hẳn nên phải thật cao hứng.”
“Ân.”
“Liễu Liễu, gả cho ta nàng có vui không?”
“Không biết.” Cận Liễu Liễu cúi đầu.
“Lại thế nữa, rõ ràng trong lòng rất cao hứng mà vẫn còn muốn đấu khẩu với ta.”
“Ai đấu khẩu với chàng, đáp ứng gả ta cho chàng là phụ thân ta, cũng không phải là ta tình nguyện. Mệnh của phụ mẫu ta muốn không vâng cũng không được.”
“Thật sự là đáng thương, một cô nương đang êm đẹp lại bị cha mẹ đẩy vào hố lửa. Ngay cả vi phu cũng cảm thấy không thuận mắt.”
“Vậy hãy giải hôn ước đi.”
“Như thế vẫn chưa đủ, nhất định phải làm cho tên ác bá muốn chiếm cô nương nhà người ta bồi tội mới được.”
“Bồi tội thế nào?”
Bỗng nhiên Cổ Vưu Chấn xoay người Cận Liễu Liễu lại, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng trói chặt cái miệng nhỏ nhắn của Cận Liễu Liễu.
Một hồi lâu, Cận Liễu Liễu mặt đỏ tai hồng mới có thể tức giận, mềm nhẹ tức giận nói: “Chàng, chàng định bồi tội như vậy?”
“Đương nhiên , vi phu không thể nghĩ ra được biện pháp bồi tội nào tốt hơn, không biết Liễu Liễu có vừa lòng không?” Thanh âm Cổ Vưu Chấn càng ngày càng thấp, thình lình lại hôn tiếp.
Lần này thời gian hôn lâu hơn, thân thân, Cận Liễu Liễu cảm thấy hai chân không đứng vững, hôn lại thân, nàng không biết sao lại thế này chỉ biết mềm người nằm trên nhuyễn tháp. Trên người mặc một sam y mỏng màu trắng không biết từ khi nào vạt áo trước đã bị kéo ra, một bàn tay thon dài đang chui ở bên trong dùng sức tàn sát bừa bãi trước ngực nàng.(ko bít dùng từ gì để thay nên để thế vậy)
Cận Liễu Liễu đã muốn choáng váng đến hồ hồ, một loại hương vị quen thuộc trên người Cổ Vưu Chấn đã tràn khắp khoang miệng nàng khiến tứ chi nàng đều như không còn sức lực, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Lạch cạch.” Một đồ vật rơi xuống từ trong tay Cận Liễu Liễu, lăn đến dưới chân Cổ Vưu Chấn.
Cổ Vưu Chấn tò mò quay đầu lại nhìn, cư nhiên chính là một con quay cũ bằng gỗ, hắn cảm thấy kỳ quái,động tác trên tay cũng ngừng lại: “Đây là… Cái gì?”
Trong mắt Cận Liễu Liễu xuân thủy nhộn nhạo, một hồi lâu mới nhẹ nâng đầu, thanh âm mềm nhũn: “Cái gì… Cái gì?”
Cổ Vưu Chấn đã nhảy xuống nhuyễn tháp, cúi người nhặt con quay kia lên, thời điểm này trong mắt hắn một mảnh thanh minh.
Cổ Vưu Chấn nắm con quay trong tay, ôn nhu nói: “Món đồ này nàng cư nhiên còn giữ.”
“Chàng vẫn còn nhớ rõ.”
“Làm sao có thể quên chứ? Khi đó nàng quý nó như bảo bối.” Hắn nâng đầu, ôn nhu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Trên mặt Cận Liễu Liễu vẫn còn chút ửng đỏ, nàng ngồi yên một lát, điều hoà hô hấp nói: “Thỉnh thoảng ta có mang ra xem, cũng không coi nó như bảo bối nha.”
Cổ Vưu Chấn nói: “Nàng chỉ biết mạnh miệng, trước kia ngốc ngốc cái gì cũng nói, hiện tại thông minh hơn cái gì cũng không nói. Bất quá không nói cũng đưuọc, dù sao nàng nghĩ gì ta đều biết hết.”
Cận Liễu Liễu không nói lời nào, nhưng trên mặt hiển nhiên có chút không phục.
Cổ Vưu Chấn thân thủ nhéo nhéo hai má nàng: “Không phục có phải không? Cho dù nàng có không phục, vi phu cũng sẽ cưới nàng vào cửa. Nhân sinh khổ đoản, sinh tử vô thường, những ngày còn lại chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta thì cho dù vất vả cả đời ta cũng nghĩ là hạnh phúc nhất trần gian.(đời người ngắn ngủi, không nói trước được sinh tử) Dù sao nàng cũng là con vịt đã bị nấu chín (@@@ cách so sánh của a thật đặc biệt) có muốn bay cũng không được. Vi phu sẽ giữ chặt nàng bên cạnh dù sao người hưởng phúc cũng là vi phu. Cho dù lúc này nàng không phục sớm hay muộn ta cũng sẽ khiến nàng tâm phục.”
Cận Liễu Liễu ủy ủy khuất khuất nói: “Sớm biết thế này ta sẽ đáp ứng Tuyền ca ca cầu thân. Như vậy hiện tại sẽ không bị chàng khi dễ.”
Cổ Vưu Chấn thân thủ sờ sờ cằm của nàng, biểu tình nghiêm túc: “Nàng dám! Về sau cách xa Lê Tuyền ra một chút! Nàng đã là người có hôn ước rồi không thể không biết nặng nhẹ như trước nữa!”
Nói xong, hắn thầm nói trong lòng, vẫn là nên sớm làm xong mọi chuyện mới tốt miễn cho đêm dài lắm mộng. Tốt nhất tháng này thành thân luôn để cho Lê Tuyền hết si tâm vọng tưởng.(câu nỳ quen lắn ùi a) Về phần hiện tại vẫn nên giải quyết tốt chuyện trên giường trước mới phải? Lại ôm lấy Cận Liễu Liễu chuẩn bị làm cho Cận Liễu Liễu hiểu được nàng sẽ không thể trốn thoát khỏi bàn tay hắn ( Cổ Vưu Chấn).
Nhưng này miệng còn chưa đến đích,lại nghe thấy “Ba” một tiếng. Một viên hòn đá nhỏ phá cửa sổ bay vào rơi ở ngay trên nhuyễn tháp.
Thoáng chốc tất cả dục vọng trong đầu Cổ Vưu Chấn tiêu tan hết, hắn nhanh chóng ôm lấy Cận Liễu Liễu đặt lên nhuyễn tháp: “Đừng nói gì ở trong này chờ ta, ta ra ngoài xem.”
Nói xong, hắn đẩy ra cửa sổ tung người bay ra ngoài.