Liên tục vài ngày, Hàn Thượng vẫn không để ý đến Cận Liễu Liễu.
Thứ nhất, là do thời gian cuối năm đang cận kề, hắn bận rộn với những công việc lớn nhỏ trong cung ngoài cung mỗi ngày đều không hết việc.
Thứ hai, là do cái tát lần trước của Cận Liễu Liễu xác thực đã làm cho hắn vô cùng tức giận.
Hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng lại tuấn tú phong lưu, cho dù đi ra ngoài không dùng danh hào hoàng tử cũng có một đống đại cô nương, tiểu con dâu mắt đi mày lại với hắn. Hắn sống đến hơn hai mươi tuổi đầu vẫn là lần đầu tiên bị mất mặt trên người nữ nhân, có thể nào không khiến hắn bực mình trong lòng chứ?
Nếu là lúc trước hắn giương cờ hiệu Vân Thượng Phi đi bộ ở Giang Nam gặp được tiểu nương tử cá biệt quật cường, hắn nhất định sẽ hưng trí dạt dào cùng tiểu nương tử kia chiến đấu tới cùng, mang theo hứng thú khiêu chiến kiên trì đến cuối để được âu yếm. Tuy nhiên hiện nay tiểu nương tử đã là sở hữu vật của mình, hắn sẽ không có tâm tình tốt như vậy đi dỗ dành nàng .
Hắn cảm thấy Cận Liễu Liễu đã muốn danh chính ngôn thuận là nữ nhân của Hàn Thượng hắn, nếu còn tiếp tục không hiểu phong tình như vậy thì mặt mũi hắn để đâu cho hết?
Tuy rằng Cận Liễu Liễu vẫn là Cận Liễu Liễu kia thôi, nhưng khi hai người thay đổi vị trí tâm tính Hàn Thượng sẽ thay đổi. Nữ nhân của người khác có tùy hứng như thế nào cũng là chuyện của họ mình bất quá chỉ là một quần chúng, thế nhưng hiện tại là nữ nhân của mình còn tùy hứng như vậy chỉ có thể nói rõ ràng là Cận Liễu Liễu không để ý hắn. Nếu là nữ tử để ý hắn có ai lại không vội vàng ân cần tiếp cận hắn, ước gì hắn liếc mắt nhìn mình nhiều thêm một cái cũng tốt.
Nghĩ đến đây cả người Hàn Thượng đều cảm thấy không thoải mái. Xưa nay hắn là kẻ cao ngạo, nay gặp nhiều chuyện bực mình từ Cận Liễu Liễu khiến cho hắn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Cận Liễu Liễu đương nhiên không đoán được trong đầu Hàn Thượng đang nghĩ gì, nếu như nàng đoán được thì nàng sẽ không phải là Cận Liễu Liễu.
Nàng hiện tại cái gì cũng nghe Hứa Tam Nương, từ buổi sáng rời giường bắt đầu nàng phải học làm thế nào từ rửa mặt chải đầu đến trang điểm như thế nào để có phong thái xiêm y hợp nhất, tất cả đều được Hứa Tam Nương chỉ bảo cặn kẽ dặn dò kỹ càng.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một năm sau Hứa Tam Nương sẽ rời vương phủ đi buôn bán, Cận Liễu Liễu sẽ là đệ tử cuối cùng làm rạng danh nàng.
Có lẽ duyên phận giữa người với người chính là như vậy, Cận Liễu Liễu tuy rằng suy nghĩ có chút đơn giản, nhưng ở trong mắt người lăn lộn cả nửa đời như Hứa tam nương, đây chính là ưu điểm lớn nhất của nàng.
Hứa Tam Nương đã gặp qua rất nhiều người tâm cơ sâu nặng, duy độc có Cận Liễu Liễu là nữ hài tử trong suốt như vậy, quả là hiếm gặp.
Nhân tiện có vài phần tình cảm yêu thích, Hứa Tam Nương rất hy vọng Cận Liễu Liễu có thể học được biện pháp làm thế nào để tự bảo vệ mình, tự nhiên sẽ rất dụng tâm dạy bảo nàng.
Chỉ vài ngày nữa sẽ đến đêm Tất niên.
Lễ mừng năm mới trong vương phủ so với gia đình tầm thường long trọng hơn rất nhiều. Bất quá không ai cần bọn Cận Liễu Liễu giúp đỡ cái gì, các nàng đã sớm được thông báo buổi tối giao thừa chờ Hàn Thượng từ trong cung dự tiệc trở về sẽ mở yến tiệc cùng các nàng đón năm mới.
Cận Liễu Liễu mới tới Hàn Thượng sẽ đem nàng giới thiệu cho các vị mỹ cơ khác trong phủ. Hắn biết nàng không có tài năng gì có thể biểu diễn nên cũng không nói thêm gì, hiển nhiên là đã loại bỏ Cận Liễu Liễu ra khỏi danh sách những người có thể biểu diễn.
Nhưng Hứa Tam Nương lại không muốn để như vậy, nàng biết hiện tại trong vương phủ có một vị sườn phi cùng vài vị mỹ cơ khác đều đang chờ xem rốt cuộc Cận Liễu Liễu như thế nào.
Nếu trong lần đầu tiên Cận Liễu Liễu lộ diện đã yếu thế hơn mọi người, thì về sau còn muốn lập uy chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì.
Hứa Tam Nương không hổ từng là nữ tử danh chấn kinh thành, nàng chỉ tốn một ít thời gian đã tìm được phẩm chất đặc biệt của Cận Liễu Liễu, sau đó gia tăng cho Cận Liễu Liễu luyện tập.
Kỳ thật đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cận Liễu Liễu tuy rằng có một bụng thi thư, nhưng lại không thiện viết, không thể làm thơ áp đảo mọi người được.
Hơn nữa nàng lại cũng không học qua nhạc khí gì, tài múa cũng không biết gì cả, muốn nàng bỗng nhiên nổi tiếng thật sự là khó càng thêm khó, nếu người dạy nàng không phải là Hứa Tam Nương chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng đều thúc thủ vô sách*.
thúc thủ vô sách*: bó tay không có cách nào
Nhưng Hứa Tam Nương chỉ nghe nàng ngâm một tiểu khúc đã phát hiện Cận Liễu Liễu hát rất hay, âm thanh thanh thúy uyển chuyển như tiếng chuông gió. Tuy rằng Hứa Tam Nương đánh đàn rất hay nhưng lại không hát được.
Vì thế nàng lập tức dạy Cận Liễu Liễu một nhạc khúc, kêu nàng ngày đêm luyện tập, lại lấy tu vi nghe hát nhiều năm của mình chỉ ra cho nàng chỗ nào ngâm xướng chưa hay.
Mấy ngày sau nghiệm thu thành quả khiến Hứa Tam Nương quá đỗi vui sướng.
Ngày ba mươi Tất niên, dùng ngọ thiện xong Hứa tam nương đặc biệt bắt buộc Cận Liễu Liễu đi vào phòng ngủ hai canh giờ, nàng nói: “Buổi tối phải thức khuya, nếu hiện tại không tranh thủ ngủ một lát buổi tối lộ ra vẻ buồn ngủ sẽ làm mất hứng thú của điện hạ.”
Hiện tại Cận Liễu Liễu cái gì cũng nghe nàng, vì thế ngoan ngoãn đi lên giường nằm xuống nghỉ ngơi. Hai nha hoàn đi vào giúp nàng buông tấm màn đẹp đẽ quý giá xuống, sau đó đốt một chút hương thơm ngát đóng cửa rồi mới đi.
Cận Liễu Liễu lại mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lên đỉnh màn.
Lại lễ mừng năm mới. Không biết cha mẹ thế nào, bệnh của cha không hiểu được có tốt hơn chút nào hay không, năm nay mẫu thân có phải hay không đã đang chuẩn bị gói bánh trẻo, bọn A Bảo cùng A Bối có được mua đồ mới hay không?
Hiện tại thứ Cận Liễu Liễu không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu, nhưng nàng phải làm thế nào mới có thể gửi chỗ vàng bạc châu báu này về nhà cho cha mẹ cùng bọn đệ đệ cũng được hưởng an nhàn?
Tuy rằng biết hôm nay là Tất niên không thể sầu khổ thương tâm, nhưng Cận Liễu Liễu vẫn không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nàng càng ngày càng cách xa cha mẹ, lần gần nhất được trở về nhà thăm cha mẹ cũng đã cách đây mấy tháng.
Nàng xoay người một cái, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ngồi trên càng xe ngựa cùng Cổ Vưu Chấn tán gẫu về chuyện lễ mừng năm mới. Lúc ấy, lòng nàng còn tràn đầy suy nghĩ muốn cùng hắn đón lễ mừng năm mới.
Nàng thậm chí còn muốn làm bánh chẻo cho hắn nếm thử. Nàng cũng muốn tự tay cắt vài chữ hỉ dán trong phòng hai người bọn họ.
Đêm qua, Tam Nương lén lút nói cho nàng cha Cổ Vưu Chấn đã được về nhà rồi.
Cận Liễu Liễu là không biết Hứa Tam Nương nghe được chuyện này từ đâu nhưng nàng thật cao hứng. Cuối cùng cũng không uổng công nàng hy sinh, Cổ Vưu Chấn cũng đang cao hứng đi.
Nếu để cho Hứa Tam Nương biết nàng còn đang vụng trộm nhớ tới Cổ Vưu Chấn nhất định sẽ bị mắng .
Nhưng Cận Liễu Liễu không nhịn được.
Không nhịn được sẽ nhớ tới dọc đường đi, mỗi lần hắn đều nói ngại xe ngựa oi bức túm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, nói là muốn mát mẻ một chút, cuối cùng lại ủ hai tay của nàng đều ấm áp dễ chịu.
Nhịn không được nhớ tới mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi, chỉ cần có một chút thời gian hắn đều đã mang theo Ngọc Trúc đi ra ngoài mua một đống điểm tâm nổi tiếng tại địa phương về cho nàng.
Nhịn không được nhớ tới mỗi lần mua quần áo mùa đông mới cho nàng, đều không nhịn được kêu nàng mặc vào thử xem, sau đó dào dạt đắc ý khoe linh tinh “Gia ánh mắt thật tốt”, nhưng khi thấy người khác đều nhìn về phía nàng, hắn lại sẽ che che lấp dấu đem nàng mang về trong phòng, sau đó nghiêm khắc mệnh lệnh cho nàng không được mặc linh tinh, hoàn toàn quên những xiêm y này đều là tự tay hắn mua.
Nguyên lai hiện tại quay đầu nghĩ lại mới phát hiện lúc ấy cuộc sống vui vẻ cỡ nào.
Có lẽ là do tác dụng của hương an thần, trên mặt Cận Liễu Liễu hàm chứa ý cười dần dần đi vào giấc ngủ.
Thời điểm Hứa Tam Nương kêu nàng tỉnh lại, nàng còn đang trong mộng đẹp, mở mắt thấy hứa tam nương nàng nhịn không được cười nói: “Tam Nương, ta mơ thấy phụ mẫu ta.”
Hứa Tam Nương thấy tinh thần nàng toả sáng, cũng cười nói: “Thật không? Vậy đã mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy ta cùng mẫu thân gói bánh trẻo, sau đó cả nhà đều ăn đến căng bụng.” Nàng vừa nói xong vừa khanh khách cười rộ lên.
Kỳ thật, nàng đã giấu một chút không nói trong mộng cùng ăn bánh trẻo với cả nhà nàng còn có Cổ Vưu Chấn.
Hứa Tam Nương cười nói: “chắc là Liên phu nhân đã đói bụng, nếu không làm sao có thể mơ thấy ăn bánh trẻo? Vừa vặn ta đã kêu người đi nhà bếp phân phó mang đồ ăn đến. Liên phu nhân ăn no trước, rồi đến trang điểm đi.”
Bởi vì sức ăn của Cận Liễu Liễu rất lớn, Hứa Tam Nương sợ buổi tối nàng đến yến hội sẽ ăn quá nhiều mà gây ra chuyện thất lễ, cho nên đặc biệt phân phó người đi nhà bếp đưa chút đồ ăn đến cho nàng ăn no trước, như thế tối đến nàng sẽ không ăn nhiều lắm.
Cận Liễu Liễu vừa nghe có ăn lập tức đi giầy vào, mặc kệ đầu tóc rối tung chạy vội tới gian ngoài. Quả thấy trên nhuyễn tháp đã đặt vài cái hộp thức ăn to nóng hôi hổi.
Nàng vô cùng cao hứng ngồi lên nhuyễn tháp, còn tiếp đón Hứa Tam Nương: “Tam Nương, có bánh trẻo!”
Hứa Tam Nương vốn định kêu nàng không thể để tóc tai bù xù như vậy dùng bữa, nhưng lại nghĩ tới hôm nay là lễ mừng năm mới để cho nàng cao hứng một chút cũng không sao. Vì thế lời nói đến miệng lại nhịn trở về, chỉ kêu nàng ăn chậm một chút đừng để nghẹn .
Cận Liễu Liễu vô cùng cao hứng ăn bánh trẻo phi thường mỹ vị cùng thịt viên tứ hỉ, đậu hủ bạch ngọc linh tinh, đến tận khi ăn tới no căng bụng mới dừng đũa lại.
Nha hoàn đã sớm mang nước đến cho nàng rửa mặt rửa tay, sau đó lại dẫn nàng đi sang phòng bên cạnh, đã thấy bên trong sương mù dày đặc, nguyên lai đã muốn chuẩn bị tốt nước nóng để tắm.
Bên trong thùng nước tắm có rất nhiều đóa hoa xinh đẹp nổi lơ lửng, thời điểm Cận Liễu Liễu cả người thoải mái ra khỏi dục dũng, chỉ cảm thấy cả người đều thơm ngào ngạt .
Sau đó y theo lệ thường uống một ly trà bảo trì hơi thở, Hứa Tam Nương liền mang xiêm y đến mặc vào cho nàng từ trong ra ngoài.
Nàng mặc tiết khố mềm mại đẹp đẽ quý giá vào, tiếp theo là một tấm áo dài mỏng bó sát người, lại tiếp theo nàng mặc vào một chiếc áo ngoài bằng lụa trắng, bên ngoài cùng mặc một tấm áo choàng lụa tím.
Lúc nhìn vào gương đồng cư nhiên không thấy béo một chút nào, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng thủy nộn, màu tím nhạt lại làm cho nàng thêm vài phần quyến rũ.
Hứa Tam Nương lại tự mình động thủ chải cho nàng một kiểu đầu thanh nhã tóc dài phiêu dật, quân mặt hoạ mi*. Ước chừng ép buộc đến khi sắc trời chuyển thành màu đen, các nơi trong vương phủ đều thắp lên lồng đèn màu đỏ mới trang điểm hoàn hảo.
quân mặt hoạ mi*:
Lại ở trong phòng kiên nhẫn đợi một canh giờ nữa mới có người đến mời nói là điện hạ đã trở lại.
Hứa Tam Nương lập tức chấn hưng tinh thần dẫn Cận Liễu Liễu đi ra ngoài ngồi trên nhuyễn kiệu tới nội viện trước đại sảnh.
Hàn Thượng cùng nhất phi tứ thiếp đã sớm ở trong sảnh uống rượu cười đùa, Hứa Tam Nương cố ý đến chậm hơn cũng là dụng tâm kín đáo.
Nàng dẫn Cận Liễu Liễu đi vào đại sảnh, sau đó lui ra phía sau ba bước để cho một mình Cận Liễu Liễu đi vào trước.
Chỉ thấy nàng một thân quần áo màu tím nhạt, thân mình tinh tế thon thả như bị khóa lại bên trong nhu sa, chẳng những làm cho người ta cảm thấy phi phàm tuyệt vời còn có chút âm thầm lo lắng thay nàng, sợ nàng sẽ bị đông lạnh .
Trên đầu nàng một nửa mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, một nửa khác lại ôn nhu thả nhẹ sau lưng, mỗi bước đi tóc đen phiêu đãng, vô cùng quyến rũ.
Trên mặt chỉ trang điểm rất nhẹ, chỉ có đôi môi anh đào nhỏ nhắn dỏ mọng ướt át, rất có hương vị nguyện người đến hái.
Cận Liễu Liễu dựa theo lời Hứa Tam Nương phân phó, bước đi nhẹ nhàng, đình đình lượn lờ tiêu sái đến trước mặt Hàn Thượng, quỳ xuống hành lễ: “Thiếp thân tới trễ mong điện hạ thứ tội.”
Hàn Thượng từ một khắc Cận Liễu Liễu đi vào hai mắt đã tỏa sáng, lúc này nhìn thấy nàng cúi cái cổ trắng muốt xuống, dáng người thướt tha làm sao có ý trách cứ hai tay lập tức nàng nâng dậy: “Không muộn, không muộn, tiểu vương cũng vừa đến thôi.”
Cận Liễu Liễu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Thượng nhe răng cười, thật giống như trăng sang xua tan mây mù, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn đui mù.
Hàn Thượng mừng rỡ giữ chặt đôi tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu luyến tiếc không nỡ buông ra, gọi người kê thêm một cái ghế dựa bên cạnh mình lôi kéo Cận Liễu Liễu ngồi xuống.
Trên mặt vị sườn phi cùng tứ thiếp kia đều hiện rõ vẻ ghen tỵ, vốn nhìn thấy bộ dáng Cận Liễu Liễu đẹp như hoa như ngọc, các nàng cũng đã sinh tâm bất mãn, hiện tại nhìn thấy nàng đến muộn cũng không thể trách tội còn có thể cùng Hàn Thượng ngồi chung một bàn, trong lòng càng thêm căm giận bất bình.
Vị sườn phi kia tự cao thân phận không muốn cùng đám cơ thiếp tranh giành tình cảm, vì thế áp chế bất mãn trong lòng ngồi vào trước bàn của mình.
Tứ thiếp thấy thế cũng chỉ đi đến chỗ của mình nhất nhất ngồi xuống.
Một người trong đó lại cười duyên nhìn Hàn Thượng nói: “Điện hạ, hôm nay Liên phu nhân đã đến muộn có phải hẳn nên để nàng phạt ba ly rượu hay không?”
Hôm nay Hàn Thượng rất cao hứng nghe nói như thế liền nở nụ cười: “Đúng là hôm nay mọi người cao hứng, Liễu Liễu quả thật nên bồi tiểu vương uống ba chén.”
Cận Liễu Liễu không uống được rượu, lớn như vậy cơ hồ vẫn chưa từng uống rượu bao giờ. Nhưng nàng lại không chút hoang mang, bởi vì nếu Hứa Tam Nương để cho nàng tới trễ tự nhiên là đã dạy nàng biện pháp ứng đối.