Quýt Làm Cam Chịu (H)

Chương 2: Vết dầu

Trước Sau

break

Ánh nắng chiếu xuống, vỡ thành những vệt vàng lấp lánh. Người đến bước đi thong thả, trong tay cầm điện thoại, có vẻ lười nghe máy. 

Cậu thiếu niên đi đến cổng trường, nói gì đó với người bạn tóc vàng.

Người bạn chỉ về phía cô. Cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Dư Thanh Hoài cúi đầu xuống, giống như một nhân viên phục vụ đúng mực.

Ánh mắt cô chỉ dừng lại trên khuôn mặt đó ba giây. Nhưng ba giây là đủ. Nhìn gần, khuôn mặt này càng giống Phương Yến. 

Phương Yến dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, con trai bà ta giống bà, da trắng, góc cạnh rõ ràng, đuôi lông mày nhạt.

Cậu ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, đọc số điện thoại của mình. "Tống Kha", ngay cả tên đầy đủ cũng nói ra, giọng nói trầm hơn so với lúc gọi điện, cũng lạnh nhạt hơn. 

"Đưa cho tôi." Chưa kịp để Dư Thanh Hoài phản ứng, cậu đã đưa tay ra nhẹ nhàng lấy túi đồ ăn, dường như việc nán lại ở đây một giây cũng là lãng phí, rồi quay lưng bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Nam sinh tóc vàng lẽo đẽo theo sau, kèm theo tiếng lầm bầm: "Xin lỗi Tống thiếu, bà cô này nhất định muốn anh tự mình xuống lấy...", giọng nói nhỏ dần, rồi khuất xa.

"Chúc cậu ngon miệng." Một lúc sau, Dư Thanh Hoài nhìn theo bóng lưng họ, lẩm bẩm một mình. Sau đó, cô nhìn vào điện thoại của mình, lưu số điện thoại này lại, đối chiếu với tên trên đơn hàng, cẩn thận đặt tên.

Tống Kha. 

Tiếp theo, cô nhìn lại hướng cậu thiếu niên vừa đi, rồi lên xe máy điện, không quay đầu lại nữa.

...

Ca chiều của nhà hàng bắt đầu lúc bốn giờ, mười mấy phút trước khi bắt đầu làm việc, các nhân viên túm tụm trong phòng nghỉ nhỏ hẹp. 

Nhân viên nam dựa lưng vào ghế, lớn tiếng kể chuyện cười tục tĩu xem được trên mạng tối qua, đến đoạn cao trào còn gác chân lên bàn đối diện, cười ngặt nghẽo.

Mấy cô gái trạc tuổi nhau tụ tập bàn tán, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất là đầu bếp nào đang theo đuổi cô phục vụ mới đến, khách hàng nào trông giống diễn viên nổi tiếng, tiền boa cũng nhiều. 

Cũng có người chỉ vào màn hình điện thoại, tấm tắc: "Cô nhìn bộ nail này nè, làm có hai mươi tệ thôi, mà giống hệt bộ sáu mươi tám tệ."

"Sao cô chưa gỡ bộ cũ ra?" "Không có thời gian, bận chết đi được, đợi nghỉ rồi làm." Chủ đề thay đổi liên tục, lúc cái này lúc cái khác, tùy vào ai nói nhiều.

Dư Thanh Hoài ngồi ở góc khuất nhất, sau lưng là tủ đựng khăn giấy, trên đùi là chiếc túi nhỏ của cô. Cô không tham gia câu chuyện, cũng chẳng ai chú ý đến cô. Cô cúi đầu, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi này để tra cứu thông tin về Tống Kha.

Có số điện thoại thì rất tiện, trong thời đại internet này, chỉ cần mười một con số là có thể tìm ra rất nhiều thứ. 

Dư Thanh Hoài nghĩ chắc phải mất một thời gian mới tìm được nhiều thông tin hơn. Nào ngờ lại dễ dàng đến bất ngờ.

Không chỉ tìm thấy Weibo của cậu ngay khi tìm kiếm tên, mà còn hiện ra rất nhiều bài đăng, thậm chí trên Baidu cũng có thông tin về cậu. 

Con trai của Phương Yến - Tống Kha, hóa ra là nhân vật nổi tiếng trong trường Quốc tế Uy Đức.

Không chỉ luôn đứng đầu lớp, mà quan trọng hơn là - khuôn mặt. Trên Weibo chủ yếu có hai loại bài đăng về cậu, một loại là ca tụng "học thần", loại còn lại là ảnh chụp lén cậu ở trường.

Những bức ảnh này hầu hết đều mờ, có vẻ như chụp từ xa, bố cục không đẹp, ánh sáng cũng không tốt, thậm chí một nửa là ảnh chụp từ phía sau. Nhưng dù vậy, vẫn có thể thấy rõ dáng người cao ráo, da trắng, đường nét rõ ràng, và vẻ đẹp trai nổi bật ấy.

Những người khác trong ảnh đều trở thành phông nền mờ ảo, làm nổi bật Tống Kha như bước ra từ tạp chí - lạnh lùng và kiêu ngạo. Dư Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào bức ảnh được phóng to, Tống Kha đi phía trước, được những người mặc đồng phục vây quanh, trông giống như đám "đàn em", dường như lấy làm vinh dự khi được đi cạnh cậu.

Một nữ sinh trường khác bình luận: "Tống học thần lại đứng nhất kỳ thi tháng, hơn người đứng thứ hai tận hai mươi bảy điểm. Vào thẳng đại học A chắc rồi nhỉ?" Dư Thanh Hoài đọc đến đây, khựng lại.

Đại học A. Ngôi trường mà cô từng mơ ước. 

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một hình ảnh: Nếu Tống Kha gặp chuyện gì trước kỳ thi đại học, ảnh hưởng đến kết quả...  Khuôn mặt Phương Yến sẽ như thế nào?

Cô cúi đầu xuống, mới nhận ra mình vẫn luôn cạy khe hở cạnh bàn, kẽ móng tay còn dính cả mảnh gỗ vụn. 

"ŧıểυ Dư, chuẩn bị đồ ăn đi!" Đồng nghiệp gọi từ ngoài vào.

"Tôi đến đây!" Cô đáp, đứng dậy khỏi ghế nhựa, vừa mặc áo khoác đồng phục vào. 

Tại sao? 

Cô nghĩ. Tại sao con trai Phương Yến lại có thể sống sung sướиɠ, ngày ngày được cơm bưng nước rót?

Nếu không phải vì chuyện đó, cô đã có thể học cấp ba, thi đại học như Tống Kha, có lẽ cũng đỗ đại học A. Tại sao? Phòng nghỉ nhỏ hẹp, không khí ngột ngạt, cô vừa cử động, chiếc áo lót bên trong đã ướt đẫm, dính chặt vào người, nóng bức khó chịu.

Trên áo đồng phục có một vết dầu loang, dù đã giặt nhiều lần vẫn không sạch, cô cúi đầu nhìn vết dầu đó, trước mắt lại hiện lên một hình ảnh khác: 

Chiếc xe sang trọng đậu trước cửa hàng, người tài xế đeo găng tay trắng, gương mặt trắng trẻo không tì vết của cậu thiếu niên trong xe, như món đồ trưng bày được đặt dưới ánh đèn.

Qua vết dầu đó, cô nhìn thấy cuộc đời khác biệt một trời một vực giữa mình và cậu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc