Ôi, vẻ đẹp rung động lòng người của đại mỹ nữ đã cống hiến cho thứ hạng trò chơi ngày càng cao kia rồi.
Kiều Anh Đào vô cùng đau lòng, kéo lấy vai mẹ Việt mà khóc, càng lúc càng ôm bà chặt hơn: “Mẹ ơi, con buồn quá, buồn quá, tim con đau quá!”
Ngày thứ hai, Kiều Anh Đào không cưỡng lại được lời đề nghị nhiệt tình của mẹ Việt và mẹ mình nên cô đã đi cùng Việt Ngôn Thăng và em gái họ của anh ra ngoài chơi.
Suốt dọc đường, cô quyết tâm giữ vững châm ngôn bốn chữ “Im lặng là vàng”, cố gắng thể hiện hoàn hảo dáng vẻ “hồn xiêu phách lạc”.
Cả nhóm đến bến tàu rồi lên tàu chở khách, lắc lư trên biển một lúc rồi đến một hòn đảo nhỏ. Kiều Anh Đào nằm dài lên cửa sổ của xe tham quan, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nếu mọi việc thuận lợi, bọn họ sẽ sớm gặp được tên bạc tình Việt Ngôn Quy đã mất trí nhớ thôi!
Quả nhiên, xe tham quan chưa đi được nửa lộ trình thì cô đã nhìn thấy ở phía xa có một sạp bán trà sữa. Bên dưới cây dù che nắng là một cô gái tóc dài, mặc váy trắng đang rao bán trà sữa. Đứng cạnh cô là một người đàn ông đẹp trai và cao ráo, anh mặc chiếc áo ca rô đơn giản và một chiếc quần lười.
Thấy không có khách, cô gái quay sang vừa nói gì đó vừa cười với chàng trai.
Kế đó, cô lại nhón chân lên, lấy chiếc khăn tay trong túi ra định lau mồ hôi cho chàng trai. Động tác như một đôi tình nhân tuy nghèo khó nhưng lại rất yêu thương nhau này khiến những người xung quanh phải ghen tỵ. Người được lau mồ hôi là Việt Ngôn Quy chứ ai!
“Dừng xe, dừng xe!” Kiều Anh Đào bước xuống xe rồi tiến đến chỗ sạp trà sữa. Mặc cho bản thân đang mang đôi giày cao gót 8cm, cô chạy đến đó: “Việt Ngôn Quy!”
Kiều Anh Đào cảm thấy bản thân rất nhập tâm vào vai diễn.
Mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trên mi.
Trong lúc cô chạy, chiếc váy dài của cô bay phấp phới trong gió, giống như một chú bướm trắng đang bay. Khi Kiều Anh Đào nhìn thấy chiếc khăn tay trong tay của cô gái sắp chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy, cô vội chạy nhanh đến trước mặt hai người, vừa thở dốc vừa nói: “Việt... anh Ngôn Quy!”
Cô vừa la lên thì khăn tay đã rơi xuống đất.
Hai con người đang tình tứ cùng nhau quay đầu sang nhìn cô.
Trong mắt của cô gái tóc dài lóe lên một sự kinh sợ và ngạc nhiên, quên cả việc nhặt khăn tay lên.
Có điều chỉ sau tích tắc, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của cô đã trở về dáng vẻ tiêu chuẩn của “nụ cười công nghiệp”: “Chị gì ơi, chị muốn mua trà sữa ạ?”
“Anh Ngôn Quy, sao anh lại ở đây vậy? Anh có biết là em đang đợi anh trở về không? Anh có biết là bác trai và bác gái lo cho anh thế nào không?” Kiều Anh Đào không thèm nhìn cô ta, đôi mắt đầy nước mắt của cô chỉ có hình ảnh của Việt Ngôn Quy. Nhìn thấy trên đầu anh có quấn một băng vải trắng, cô vội vàng đưa tay lên chạm vào: “Anh đen rồi, gầy đi rồi, còn đầu của anh nữa, nó bị gì vậy?”