“Xung quanh chúng ta còn vị ŧıểυ thư họ Kiều nào khác à, chính là Kiều Anh Đào đấy!”
“Đại ma vương Anh Đào! Trời ạ, tôi vẫn còn ám ảnh việc lúc nhỏ bị cô ấy đánh đây. Cậu cũng biết cách nói thật, hoa hồng dại? Đây rõ ràng là một đóa hoa ăn thịt người không nhả xương đấy! Xin lỗi nhé, thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng tôi nhớ lúc nhỏ cô ấy và Việt Ngôn Quy đánh nhau dữ dội hơn nhiều, lần nào cũng đánh nhau đến chết đi sống lại, vậy mà có thể đính hôn được sao?”
“Ai biết được, có thể là kết hôn vì lợi ích! Không chỉ cậu mà bất cứ người đàn ông nào trong giới này đều say mê vẻ đẹp của đại ŧıểυ thư nhà họ Kiều, ai cũng nhường cho vị thiếu gia họ Việt lạnh lùng kia thôi. Cậu nói xem, tại sao gia đình tôi không biết cố gắng nhỉ, nếu cơ nghiệp của nhà tôi cũng lớn như nhà họ Việt, nói không chừng tôi mới là người đính hôn với Kiều Anh Đào. Đâm vào tay thì sao, đâm nát cả người tôi cũng có thể chịu được...”
Kiều Anh Đào đã quen với việc mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình. Cô cầm ly rượu lên một cách lơ đãng, khí chất nhã nhặn cao quý, tay còn lại cầm điện thoại gọi cho vị hôn phu của mình, giọng nói đầy sự khó chịu.
“Lão Việt, khi nào anh đi công tác về vậy?”
“Trễ nhất là ngày kia. Nếu nhanh thì ngày mai là về được rồi.”
“Anh biết ngày mai là ngày gì không?”
“Hả?”
“Ngày kỷ niệm 66 ngày đính hôn của chúng ta đó.”
“Nói thẳng đi, lại muốn quà gì đây?”
“Một viên đá nhỏ thôi. Em nói này, tam ŧıểυ thư nhà họ Từ hôm nay dám mặc chiếc váy phiên bản giới hạn được đặt may mà em thích trước em. Anh biết không, cô ta mặc chiếc váy đó trông vừa xấu, vừa cay mắt chết đi đi được! Em không cần biết, em muốn giành viên kim cương hồng mà cô ta thích từ lâu kia để hả giận!”
“... Bao nhiêu tiền?”
“Mười một ca-ra chỉ có hơn 800 triệu thôi, cũng xem như miễn cưỡng xứng với vẻ đẹp của vị hôn thê của anh, anh mua cho em!”
“...Tạm biệt.”
“Không được cúp máy! Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ lấy nó làm mặt dây chuyền. Tháng sau, vào tiệc sinh nhật của cô ta, em sẽ đeo sợi dây chuyền kim cương hồng anh tặng em đi dự. Khi đó, em sẽ là người lộng lẫy nhất, chẳng lẽ anh không nở mày nở mặt sao?”
“Em xem anh là gì đấy, máy in tiền à?”
“Máy tin tiền dù in cả một ngày cũng đâu thể kiếm được nhiều bằng một phút của giám đốc Việt đâu chứ!”
“Trước khi đi anh đã mua cho em một chiếc Lamborghini làm quà kỷ niệm hai tháng đính hôn rồi mà? Mới qua sáu ngày thôi mà lại kỷ niệm tiếp à?”
“Lão Việt, anh đừng phí lời nữa. Có mua không? Không mua thì ngày mai em đến uống trà với ông nội Việt đấy...”
“...Mua.”
“Vậy anh cố gắng về trong ngày mai nhé. Em đợi anh về cùng ăn mừng ngày kỷ niệm. Quyết định vậy nhé, chúc ngủ ngon.” Sau khi nhận được câu trả lời đúng như mong đợi từ vị hôn phu, Kiều Anh Đào dứt khoát ngắt máy.