Lục Viễn Phong xuất tinh hơn chục lần mới dừng lại, dươиɠ ѵậŧ từ từ tuột khỏi miêng Cố Nhã .
Cái miệng đỏ tươi ban đầu được rót tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cố Nhã mỉm cười, liết nhìn oán giận Lục Viễn Phong, lại vươn đầu lưỡi đem khóe môi dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng liếʍ sạch sẽ : “Em rể, em bắn thật nhiều.”
“Ăn ngon thật.”
Nói xong, Cố Nhã nói xong liền nghiêm túc giúp Lục Viễn Phong rửa sạch dươиɠ ѵậŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, tay cô miễn cưỡng đặt lên dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa hoàn toàn mềm ra, trêu chọc Lục Nguyên Phong, “ ŧıểυ Tuyết sắp ra rồi. Em giúp chị nói với cô ấy là chị đi trước nhé”
Cố Nhã chỉnh lại chiếc váy hơi bó của mình rồi, lại ái muội tiến đến bên tai Lục Viễn Phong, “Em rể, phía trên miện nhỏ được ăn no, phía dưới cũng muốn.”
“Tôi sẽ đợi em rể ở một nơi khác trước.”
'Hầu kết lăn lộn' Lục Viễn Phong nhanh chống mặc quần vào..
Cố tuyết từ toilet đi ra, vẻ mặt u ám, vết cà phê trên váy không thể tẩy sạch sẽ.
Tâm trạng tốt đẹp trong suốt cả ngày thật sự bị quấy rầy bởi con khốn nạn Cố Nhã!!
“Chị đã rời đi từ sớm rồi.”
Cố Tuyết tức giận Cố Nhã, cũng không chú ý tới Lục viễn Phong có gì không ổn: “ Cái gì Chị? , Chồng, em không nói với anh vì Cố Nhã không phải là chị ruột của em. Cô ta là con gái của vợ cũ của cha em. Hai mẹ và con họ đã rời khỏi Cố gia vào mười năm trước, và em không biết mục đích của lần trở về này là gì?.”
“Lúc trước mẹ cô ta không an phận, câu dẫn nam nhân khác phản bội ba ba, cũng không biết Cố Nhã có phải là con ruột của ba ba không đâu.”
Đều đến lúc này, Cố Tuyết không nhịn được mà mắng Cổ Nhã, nhưng Lục Nguyên Phong không nghe được nữa. Sau khi bị Cổ Nhã sờ quần vài cái, dươиɠ ѵậŧ lại cứng lên, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến việc đẩy Cổ Nhã lên giường, hung hăng xé rách váy nàng, cho nàng quỳ trước mặt hắn ȶᏂασ đến cầu xin tha thứ……
Làm sao có thể nghe vào lời than phiên và oán giận của Cố ttyết nữa?
“Vợ à, vừa nãy thư ký Vương gọi và có một số việc ở công ty cần anh xử lý. Anh có thể không đưa em về được" Lục Viễn Phong nói hấp tấp." Em tự về một mình đi và nhắn tin cho anh khi về đến nhà để báo an nhé, được không?”
“A?” Cố Tuyết có chút kinh ngạc. Cô không ngờ Lục Viễn Phong lại đột nhiên nói những lời này, nhưng nghe giọng điệu ôn hòa của Lục Viễn Phong, Cố Xue không nghĩ nhiều..
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Anh có muốn em đi cùng anh không?”
Cô ấy vẫn rất tin tưởng vào nhân cách của Lục Viễn Phong, vì vậy không nghĩ nhiều về điều đó.
“Không cần, mặc dù không phải là một vấn đề lớn, anh chỉ cần có mặt là được". Lục Viễn Phong vẫn giữ nét dịu dàng..
Cố Tuyết không nở cùng Lục Viễn Phong tạm biệt, “Hảo, vậy anh trên đường chạy chậm một chút.”
Lục Viễn Phong vừa mới nhìn Cố Tuyết lên xe taxi, thân thể mềm mại đã áp vào lưng Lục Nguyên Phong, đôi tay ngọc nhẹ nhàng vòng qua eo anh ôm chặt lấy anh, bộ ngực tròn của cô ấy bị ép chặt vào lưng Lục Viễn Phong.
Lục Nguyên Phong dùng bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay Cố Nhã, cúi người xuống gần cô, giọng nói tràn đầy tình tứ. "Chị ơi, chúng ta như vậy có phải hay không, không tốt lắm…… ?“
“Ta sắp phải cùng ŧıểυ Tuyết kết hôn.”
Cố Nhã không nói gì, thay vào đó cô ấy công khai đến trước mặt Lục Viễn Phong và vòng tay qua cổ Lục Viễn Phong, “Chính là em rể, chị từ lúc thấy ngươi ánh mắt đầu tiên liền rất thích ngươi, làm sao bây giờ?”
“Phía dưới ŧıểυ huyệt cũng rất đói, rất muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của em rể.”
Lục Viễn Phong không thể nhẫn nại được nữa, anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại không xương của Cố Nhã vào lòng, trực tiếp đưa cô vào trong xe..
Nhìn trên ghế phụ kia mấy cái hình ảnh hoạt hình, Cố Nhã trong lòng cười lạnh.
Dành cho bạn gái?
Cố Tuyết thật có khả năng.