Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 90 - Ăn Côn Thịt, Uống Sữa Bò
Màu nền
Màu tối
Mặc định
Xám nhạt
Xanh nhạt
Xanh đậm
Vàng nhạt
Màu sepia
Vàng đậm
Vàng ố
Font chữ:
Palatino Linotype
Bookerly
Segoe UI
Patrick Hand
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Chiều cao dòng:
100
120
140
160
180
200
Kích cỡ chữ:
Edit: Va Beta: Ami Lúc này, gian văn phòng nho nhỏ này lại đang dạt dào xuân ý. Lâm Nhụy ngồi xổm xuống, tay nhỏ đặt nơi chính giữa quần tây của Phó Duẫn Thừa rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Từng chút từng chút, cách lớp vải dệt đảo quanh vòng vòng trên dưới, hết sức khiêu khích. Chỉ chốc lát sau, chỗ vốn đã căng phồng lên kia lại càng tăng lớn thêm, vừa nóng vừa cứng, hình dạng hiện ra. Mà Phó Duẫn Thừa đang dựa trên bàn làm việc, rũ mắt, ánh mắt thâm trầm. Anh đã đoán được Lâm Nhụy muốn làm cái gì. Ngực hơi hơi phập phồng, bên trong giống như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Lửa này, theo động tác của cô gái dưới thân mà có xu thế càng thêm tràn đầy. Nếu nói lần đầu tiên khi hai người làʍ t̠ìиɦ, Phó Duẫn Thừa là bị Lâm Nhụy dụ hoặc và bị du͙© vọиɠ khống chế, thế thì thì trước lạ sau quen, có một thì sẽ có hai. Hưởng qua một lần mỹ vị, tất nhiên sẽ nhớ mãi không quên, huống chi, yêu là từ từ mà bộc phát, hiện giờ thì tất cả bao hàm trong một chữ Tình . Trong lòng Phó Duẫn Thừa nghiện Lâm Nhuỵ, anh biết rõ có một số việc không nên, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm. Ví như hiện tại, Phó Duẫn Thừa không thể không thừa nhận, anh đang chờ mong động tác kế tiếp của Lâm Nhụy. Còn Lâm Nhụy, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cô dùng ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng cùng khóa kéo quần tây. ©ôи th!t bị qυầи ɭóŧ xám gắt gao bao vây thành một cụm hiện ra ở trước mắt, tựa như một cây bàn ủi, để lộ ra hình dạng dữ tợn cực lớn, chỉ đợi phá tan hoàn hoàn trở ngại thì sẽ xuất hiện chỉnh chu ở trước mặt cô. Xoang mũi Lâm Nhụy thậm chí có thể ngửi được hương vị táo tanh thuộc về hormone đàn ông. Cô hơi hơi mỉm cười. Cúi đầu, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn khoá kéo quần tây rồi kéo xuống. Chậm rãi kéo xuống từng chút từng chút một... Theo sắc vải dệt màu xám bị tuột xuống, thứ đồ vật thần bí được bao vây ở bên trong cũng từng chút một lộ ra. Bên trong mảnh đen nhánh là bụi cỏ rậm rạm, ©ôи th!t màu đỏ tím thuộc về đàn ông trưởng thành vừa thô vừa dài, cao cao dựng đứng, đỉnh quy đầu cực lớn còn phiếm ánh sáng bóng. Nếu là một cô gái bình thường chưa hiểu chuyện đời, thấy ©ôи th!t như vậy thì sẽ rất sợ hãi. Nhưng Lâm Nhụy thì lại khác, cô thật sâu biết được người đàn ông có được cây ©ôи th!t như vậy, sẽ mang đến cho phụ nữ cảm giác vui sướиɠ mất hồn cỡ nào. Cây ©ôи th!t trước mắt này, thật là phá lệ mỹ vị ngon miệng. Chỉ mới nhìn thôi mà Lâm Nhụy đã nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Lâm Nhụy dùng tay nâng niu cây gậy lớn nóng cháy như lửa, động tác không vội vã. Cô ngước khuôn mặt nhỏ thanh thuần kia lên, kiều thanh kiều khí trưng cầu ý kiến của Phó Duẫn Thừa. Giáo sư, học sinh rất muốn ăn ©ôи th!t lớn của giáo sư, có thể cho học sinh ăn không? Giọng điệu nói chuyện phá lệ lễ phép, giống như nếu Phó Duẫn Thừa không đồng ý, cô sẽ thực sự không ăn. Lời này thật sự quá táo bạo. Tiếng hít thở của Phó Duẫn Thừa bỗng nhiên nặng hơn chút, anh suýt chút nữa một hơi cũng không thở ra được. Phó Duẫn Thừa nhìn về phía Lâm Nhụy, anh phát hiện trong cặp con ngươi thuỷ nhuận kia hiện một tia giảo hoạt, tựa hồ đang muốn chê cười anh. Anh phát hiện, cô đã thay đổi. Không còn là ánh mắt ngưỡng mộ thiên y bách thuận nhìn anh như lúc trước, ngược lại trở nên giống như một con ŧıểυ hồ ly giảo hoạt, hài hước chơi đùa cùng anh một hồi. Phó Duẫn Thừa không thể nói loại cảm giác này là tốt hay là xấu. Anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra. Nếu Lâm Nhụy muốn như vậy, anh phải phối hợp mới đúng. Phó Duẫn Thừa cau mày, mở miệng: Một khi ăn ©ôи th!t lớn của giáo sư thì phải ăn hết, không được nhổ ra, em xác định còn muốn ăn sao? Giọng nói anh trầm thấp, mất tiếng, ngữ khí tựa như ngày thường khi đối mặt với học sinh đi học, thập phần đứng đắn nghiêm túc. Chỉ là khi lắng tai nghe, có thể là bởi vì ngày thường không có nói những lời này nên vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên mà run rẩy. Lâm Nhụy chớp chớp mắt, xem ra Phó giáo sư cũng chậm rãi trở nên Hư hỏng ... Trên mặt cô nở nụ cười quyến rũ. Giáo sư yên tâm, học sinh nhất định sẽ ăn xong, còn muốn uống cạn toàn bộ sữa bò ở bên trong. Nói xong, cô cũng liền hành động. Tay nhỏ nghịch ngợm búng búng quy đầu, chọc ©ôи th!t không an phận mà nhảy lên, mã mắt thấm ra chất lỏng tinh lượng trong suốt. Lâm Nhụy cúi đầu, khẽ mở môi đỏ, liếʍ liếʍ chất lỏng. Đầu lưỡi truyền đến cảm giác tanh tanh. Cô dùng một tay nhỏ cầm ©ôи th!t, không ngậm vào, mà là dùng đầu lưỡi linh hoạt liếʍ một đường dọc theo theo mã mắt kéo dài xuống, khẽ liếʍ thân gậy, ngay cả hai cái trứng lớn dưới ©ôи th!t cô cũng không buông tha. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bên ngoài của ©ôи th!t lớn màu đỏ tím đã bị nước miếng của Lâm Nhụy tròng lên một tầng ánh sáng bóng. ©ôи th!t lớn tựa hồ càng thêm hưng phấn, nhếch thêm cao, ẩn ẩn còn có thể thấy gân xanh bên trong đang nhảy lên. Lâm Nhụy vốn còn muốn tiếp tục chậm rãi chơi trong chốc lát nữa thì Phó Duẫn Thừa lại thở gấp thúc giục nói: Nó chờ không kịp. Thôi được rồi. Dù sao thì lần này Lâm Nhụy cũng ngoan ngoãn ngậm lấy quy đầu, miệng cô cực lực mở ra đến mức lớn nhất có thể rồi chậm rãi cắn nuốt ©ôи th!t vào từng chút một. Nhưng bởi cây ©ôи th!t trước mắt này quá lớn nên cho dù cô đã thập phần nỗ lực, nhưng vẫn còn gần một nửa thân gậy ở bên ngoài. Lâm Nhụy dùng miệng liếʍ mυ"ŧ ©ôи th!t Phó Duẫn Thừa từ trên xuống dưới, một tay cô cầm phần ©ôи th!t phía dưới không ngậm hết, còn tay kia thì vuốt ve hai viên trứng lớn. Cuối cùng cũng an ủi đều hai bên. Cô tiếp tục mυ"ŧ quy đầu, dùng đầu lưỡi chọt chọt lỗ nhỏ ở phía trên, hoặc là hung hăng mà hút nó, động tác đôi tay cũng không ngừng, khóe miệng vũ mị kêu lên: A... Ăn rất ngon... Rất thích ăn ©ôи th!t lớn của giáo sư... A... Tiếng rêи ɾỉ của cô phối hợp với động tác truyền vào lỗ tai anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến như vậy, kɧoáı ©ảʍ dưới thân thay nhau nổi lên, Phó Duẫn Thừa vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Lâm Nhụy, thần sắc hoảng hốt. Nghe được tiếng hít thở càng lúc càng thêm thô nặng cùng với tiếng thở dốc của Phó Duẫn Thừa, cảm giác được ©ôи th!t trong miệng cũng càng phình lớn hơn, Lâm Nhụy ăn trong chốc lát, không khỏi thả chậm tốc độ lại, miệng cô có chút mỏi. Cô nũng nịu nói: Giáo sư... ©ôи th!t của thầy... Thật lớn... Học sinh sắp... Sắp ngậm không được nữa... Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói: Tao hóa, là em nói muốn ăn ©ôи th!t lớn của thầy, ngậm không được cũng phải dùng sức ngậm! Nói rồi anh dùng sức ấn đầu Lâm Nhụy xuống một chút, trong nháy mắt, một đoạn ©ôи th!t lớn vốn dĩ còn dư ở bên ngoài lại thật sâu cắm vào trong yết hầu của Lâm Nhụy. Cái này là thật sự rất sâu. Miệng Lâm Nhụy không khép được, khóe miệng không ngừng có nước miếng trong suốt chảy xuống, cô cực lực há to miệng, phối hợp với tốc độ hung mãnh thọc vào rút ra trong miệng cô của Phó Duẫn Thừa, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thọc vào rút ra mấy chục cái, ngay lúc miệng Lâm Nhụy đều đã tê rần, bỗng nhiên cảm giác thân thể của Phó Duẫn Thừa cứng đờ, ngay sau đó, mộ dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp tràn đầy bắn vào trong khoang miệng cô... Ngô... Lâm Nhụy hừ nhẹ một tiếng, cổ họng hoạt động, nuốt toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào. Uống xong, Lâm Nhụy không quên dùng đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ chất lỏng còn vương bên khoé miệng. Trong không khí nổi lên một cổ hương vị tanh nồng. Phó Duẫn Thừa nhìn chăm chú vào động tác của Lâm Nhụy, ©ôи th!t mới vừa bắn qua vốn có chút mềm nhũn lại lần nữa ngẩng đầu lên. Lâm Nhụy nhìn cây ©ôи th!t tinh thần phấn chấn kia rồi để lộ ra một cái mỉm cười có điều ám chỉ. Giáo sư, hương vị sữa bò vừa rồi rất đặc, có phải lâu rồi thầy chưa làm không? Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả, 2 ngày nay Ami hơi bận vs đt gặp chút trục trặc nên hnay tạm up đây thôi >< Có gì bù sau nhé moazz moazz ><
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị