Thẩm Lam cô vốn dĩ là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, sống trên cuộc đời này, cô không quen nhất chính là nhìn kẻ thứ ba phá hư gia đình của người khác, cũng bởi vì vậy mà Lâm Nhụy giờ đây đã bị cô làm cho trở thành một bộ dáng chật vật như gà rớt vào nồi canh thế này, nhưng Thẩm Lam cô cũng sẽ không thấy thông cảm cho Lâm Nhụy dù chỉ một chút.
Chẳng qua là gieo gió gặt bão mà thôi.
“Nếu không thì thôi bỏ đi…” Thẩm Nguyệt bên cạnh do dự nói.
Tuy rằng hành động của chị họ cô làm lòng cô rất vui sướиɠ, nhưng mà, cô vẫn không cứng rắn được giống như chị ấy.
“Bỏ cái gì?” Thẩm Lam thở dài trong lòng, cô em họ Thẩm Nguyệt này của cô tính tình quá yếu đuối, bị người khác phá hủy gia đình nhưng cũng chỉ để một người làm chị họ như cô ra mặt dạy dỗ.
Cô đi lên trước, cao cao tại thượng nhìn Lâm Nhụy, khí thế bức người: “Đây là quà tôi thay em gái tặng cho cô.”
“Nếu cô thích ngay lập tức trở thành kẻ thứ ba đê tiện thì cứ làm như vậy đi, nhưng cô phải chuẩn bị tốt chuyện mình sẽ bị đánh, hôm nay tôi chỉ hắt cà phê, lần sau có thể sẽ hơn cả thế nữa…”
Những lời này của Thẩm Lam, nói không chút khách khí.
Trong quán cà phê đã có không ít người quay đầu hướng ánh mắt đến bên này, ham vui vây xem trò khôi hài vợ hợp pháp dạy dỗ nhân tình.
Đứng ở trên cao của đa͙σ đức, ai lại đi ngăn cản đây, xem náo nhiệt còn không kịp.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô gái bị tạt cà phê như gà rớt vào nồi canh lại vẫn trước sau như một không hề nói một lời.
Người thì mang theo ánh mắt có vài phần thắc mắc, có người mang theo ánh mắt khinh bỉ, có người thì chán ghét, rồi có người lại chỉ chỉ trỏ trỏ…
“Nhìn kìa, nhân tình thì sẽ không có kết cục tốt.”
“Đáng đời lắm…”
……
Lâm Nhụy cúi đầu, làm người thấy không rõ sắc mặt của cô lắm.
Cô rất đau.
Toàn thân đều đang phẫn nộ đến run rẩy, đau nhưng cô chỉ có thể gắt gao đan chặt đôi tay, móng tay gần như muốn xé rách lòng bàn tay non mềm.
Những ánh mắt đó giống như có thể làm thân thể của cô bỏng rát, đè lên lưng làm cô muốn suy sụp, sau đó như xẻo thịt cô ra thành một lỗ hổng trong khi cô đang sống sờ sờ.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn dùng hết toàn lực mà đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu lên.
Cô dùng cặp mắt trắng đen rõ ràng lạnh lùng nhìn Thẩm Lam rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”
Khoảng cách của Thẩm Lam và Lâm Nhụy thật sự rất gần, đột nhiên bị Lâm Nhụy nhìn như vậy, thế mà Thẩm Lam lại vô cớ sinh ra một hơi khí lạnh từ đáy lòng.
Thẩm Lam cười nhạo một tiếng, không tin bản thân có thể bị doạ bởi một cô gái còn chưa tốt nghiệp đại học.
“A, cô đi quyến rũ chồng người khác mà còn dám cãi lý? Xem ra giáo huấn vừa rồi cho cô không đủ có đúng không?” Nói xong, Thẩm Lam nâng cánh tay lên, một cái tát lập tức bay qua.
Không biết vì sao, khi Thẩm Lam nhìn cô gái trước mắt này thì cảm thấy rất là chán ghét cùng bực bội, không chỉ bởi vì cô gái này là kẻ phá hoại hôn nhân gia đình của em họ, mà giống như, cô thậm chí còn cảm thấy cô gái này, có khả năng sẽ gây ra trở ngại nào đó không tốt cho mình.
Giống như là vận mệnh đã định, hai người tuyệt đối sẽ không thể làm bạn với nhau được.
Tóm lại là, Thẩm Lam cô không thích cô gái tên Lâm Nhụy này.
Còn bên phía Lâm Nhụy, cô vẫn luôn chú ý đến hành động của Thẩm Lam, lúc trước không để ý nên đã bị Thẩm Lam tạt cà phê làm một thân cô cũng đủ chật vật, vậy mà chị ta còn muốn tới đánh cô, nếu không phải chính chủ thì Thẩm Lam dựa vào cái gì mà kiêu ngạo đến như vậy?
Thật coi cô như tượng đất không có tính tình sao?
Chính bởi vì vậy, trong lòng Lâm Nhụy cũng chuẩn bị xong xuôi một đợt phản kích. Muốn đánh cô sao, Thẩm Lam đừng nên mơ tưởng nhiều quá.
Khi bàn tay kia sắp hạ xuống, lúc Lâm Nhụy chuẩn bị phản kích thì dư quang khóe mắt cô đột nhiên liếc đến hình dáng của một người đàn ông đang vội vàng đi thắng đến hướng bên này.
Người đàn ông ăn mặc tây trang giày da, dáng người cao gầy, cử chỉ ôn văn nho nhã, vô luận đặt ở chỗ nào cũng rất mê hoặc ánh mắt chú ý từ người khác.
Không phải Lục Trạch thì còn có thể là ai?
Mắt thấy Lục Trạch sắp đi tới, trong lòng Lâm Nhụy đột nhiên sinh ra một kế hoạch.
Aizzz, chỉ là trước mắt không thể thiếu được khổ nhục kế.
Cô thở dài ở trong lòng, bước chân hơi hơi nhích về phía trước.
“Bang” một tiếng, một cái tát này giơ lên cao ở trước mắt bao nhiêu người, sau đó thật mạnh mà dừng ở trên mặt Lâm Nhụy.
Không khí ngay lập tức dừng lại bằng một cái chớp mắt, giống như bởi vì vậy mà chấn động.
So với trong tưởng tượng còn đau hơn.
Cũng đủ tàn nhẫn rồi.
Trong phút chốc, Lâm Nhụy thuận thế té ngã trên đất, dùng tư thế của một người yếu đuối.
Bởi vì trước đó cô đã sắp xếp tư thái cho ổn, thế cho nên tuy rằng té ngã nhưng thoạt nhìn thì đáng thương mà lại không có vẻ chật vật.
Vì dù sao thì tất cả đàn ông đều có thị giác của động vật.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô liền cảm giác được có một cánh tay hữu lực đang nâng cô dậy.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nặng nề.
Cho dù đang cố áp lực tức giận nhưng lại vẫn không che dấu được bản chất dễ nghe của giọng nói như cũ.
“Nháo đủ chưa?”
Giờ phút này, gương mặt còn đang đau đớn, nhưng Lâm Nhụy lại nhịn không được mà cong cong khóe môi.