Hai người đã trải qua cả một buổi chiều hoang đường ở trong nhà Lục Trạch, sướиɠ thì sướиɠ, nhưng eo Lâm Nhụy vẫn đau, chân thì mỏi, suýt chút nữa ngay cả đi cũng đi không được, đây là hậu quả của việc túng dục quá độ.
Cũng may là thằng nhãi Lục Trạch này vẫn còn có chút lương tâm, chờ Lâm Nhụy thu dọn xong thì dùng vẻ mặt thành khẩn xin lỗi sau đó nói muốn mời Lâm Nhụy đi ăn cơm.
Đây cũng là chuyện không phải tệ lắm.
làʍ t̠ìиɦ là loại vận động tiêu hao thể lực nhất, bụng Lâm Nhụy sớm đã đói đến kêu thầm thì, cô ngay lập tức đồng ý.
Hai người ra khỏi nhà lại nị oai với nhau một lát xong sau đó Lục Trạch lái xe chở Lâm Nhụy đi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa của một quán nhỏ hẻo lánh.
“Đây là đâu?” Lâm Nhụy nhìn thoáng qua chung quanh, quán nhỏ này không có trang trí gì, trước cửa để lộ ra hơi thở cổ xưa. Đứng ở trước cửa nhìn thì nghiễm nhiên chỉ thấy là một cái quán nhỏ bình thường ở niên đại này.
Nơi này có đồ ăn ngon sao?
Lục Trạch đúng lúc giải thích nghi hoặc cho cô: “Cô đừng nhìn bề ngoài bình thường của nó, trên thực tế quán ăn này đã tồn tại được trên trăm năm lịch sử, nghe nói là được thừa kế thực đơn món ăn từ Ngự Thiện Phòng của triều Thanh, ăn cơm ở đây cần phải có hẹn trước, chờ lát nữa nếm thử rồi sẽ biết.”
Thực sự ngon đến như vậy sao?
Lâm Nhụy gật đầu, nhưng vẫn bán tín bán nghi như cũ, sau đó mới chỉ ra vấn đề quan trọng nhất: “Nhưng mà chúng ta chưa đặt hẹn trước mà?”
Buổi ăn này, chỉ là do hai người nhất thời muốn đi ăn.
Lục Trạch thấy Lâm Nhụy giơ bàn tay lên ôm khuôn mặt nhỏ, trợn tròn đôi mắt, bộ dáng nghiêm trang hỏi thì đột nhiên cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Lý trí nói rằng anh cùng cô gái trước mắt chẳng qua cũng chỉ là quan hệ yêu cầu về mặt thân thể. Nhưng anh vẫn cảm thấy cô đặc biệt, không giống như những người phụ nữ khác.
Khi hai người ở bên nhau cũng rất vui sướиɠ.
Từ trước đến nay, Lục Trạch là người đàn ông sẽ không để bản thân chịu ủy khuất, nếu nghĩ như thế nào thì anh sẽ làm như thế đấy.
Anh cúi đầu, trộm hôn nhanh một cái lên trên mặt Lâm Nhụy xong sau đó nhìn cô rồi dùng giọng điệu ôn nhu trầm thấp nói: “Tôi quen biết với chủ của quán này nên không cần hẹn trước.”
Thái độ của Lục Trạch rất thân mật, giống như là một đôi tình nhân ngọt ngào đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Lâm Nhụy ngẩng đầu thì đột nhiên đối diện với cặp mắt đen thật sâu đang chăm chú nhìn mình kia. Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy trái tim đang kịch liệt nhảy lên, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, loại cảm giác này làm cô vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi.
Nên nói như thế nào đây?
Không xong, là cảm giác rung động?
Không được không được... Cô phải kiên trì giữ vững trái tim, ngàn vạn lần không thể để nam sắc trước mắt đả đảo. Lục Trạch có bao nhiêu xấu xa cô biết, ngủ chung thì còn được, nhưng nếu bàn chuyện yêu đương với Lục Trạch thì chỉ sợ cô sẽ bị gặm đến mức ngay cả xương cũng không dư thừa.
Lâm Nhụy vội vàng mạnh mẽ xem nhẹ chuyện nội tâm đang rung động, sau đó dùng tay che má lại, thở phì phì trừng mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười giống sói đuôi to.
“Đồ không biết xấu hổ.” Cô mắng.
Ở đây tốt xấu gì cũng là trước mặt mọi người, vốn dĩ quan hệ của cả hai đã không thể để người khác biết, vậy mà anh còn dám to gan như vậy.
Nhớ lần trước lúc đến nhà cô, người đàn ông này đã cẩn thận thành cái dạng gì, ai ngờ lần gặp mặt này, Lục Trạch lại hoàn toàn thay đổi. Vừa nãy, lúc ở trước cửa nhà anh, anh còn tự nhiên công khai lôi kéo cô hôn môi, món nợ này cô vẫn chưa tính xổ với anh đâu, bây giờ lại còn dám làm như vậy.
Có điều là, sự thật chứng minh, Lâm Nhụy đã xem thường thằng nhãi Lục Trạch da mặt dày này.
Đối mặt với sự lên án của Lâm Nhụy, biểu hiện của anh rất bình tĩnh tự nhiên.
“Cảm ơn đã khích lệ.”
“...”
Được, anh thắng.
Lâm Nhụy hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Khóe môi Lục Trạch cong cong không dễ bị phát hiện.
Hai người bước vào trong quán.
Lúc này đã vào đêm, trên mái hiên ngoài sân treo đèn lồng chói lọi đỏ thẫm, hành lang trung ương có một hàng cây xanh cảnh đẹp ý vui, phía dưới hành lang bày rất nhiều bàn ghế được đặc chế từ gỗ, rất là đặc biệt, đã ngồi đầy khách.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sườn xám quốc dân đi đến, cười ngâm ngâm hỏi: “Anh Lục hôm nay muốn ăn gì?”
“Bà tự chon là được rồi,” Lục Trạch lễ phép nói.
Cuộc đối thoại giữa 2 người họ thập phần quen thuộc.
“Được.”
Người phụ nữ mặc sườn xám dẫn hai người tới một vị trí yên tĩnh rồi sau đó liền mỉm cười rời đi.
Trước khi đi, bà ấy còn tò mò nhìn Lâm Nhụy một cái, có điều cũng may là không nói gì thêm.
Người phụ nữ mặc sườn xám đi rồi, Lâm Nhụy vươn cánh tay thật cẩn thận chạm vào Lục Trạch. “Này, chắc là anh đã dẫn vợ đến đây đúng không? Bà ấy có nói chuyện này với vợ anh không nhỉ?”Lục Trạch rót hai ly trà cho hai người xong mới thong thả ung dung nói: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, tất cả mọi người đều biết.”
“Ân.” Lâm Nhụy tỏ vẻ hiểu được.
“Chỉ có điều…”
Lục Trạch tạm dừng lại, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Nhụy một cái.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên ngoài vợ được tôi dẫn đến đây ăn.”
“Haha…”
Nói thật, Lâm Nhụy không quá tin tưởng.
Lục Trạch thấy thế cũng không gì nói thêm nữa mà chỉ cười.
Chẳng được bao lâu, đồ ăn đã được bưng lên.
Đều dùng bát đĩa bình thường, không thể nói là tinh xảo, nhưng lại đặc biệt hương thơm phác mũi.
“Món này là vịt nướng hoa, đây là cá trích nước sốt, còn có nồi thập cẩm, canh tam ti…”
Lục Trạch vừa giới thiệu vừa galang gắp mỗi thứ một ít bỏ vào chén của Lâm Nhụy.
“Nếm thử xem?” Anh ôn nhu nói.
Lâm Nhụy cầm lấy chiếc đũa rồi nếm một ngụm cá trích nước sốt.
“Oa…”
Giây tiếp theo, cô cầm lòng không được mà phát ra tiếng cảm thán, thật sự là quá ngon.
Cũng không biết là cá trích được làm như thế nào, phá lệ tươi mới ngon miệng, vào miệng là tan, xứng với nước sốt, quả thực ăn ngon đến đầu lưỡi cũng sắp rớt.
“Ăn ngon không?” Lục Trạch với vẻ mặt mang ý cười nhìn Lâm Nhụy đã nhanh chóng nhét đầy đồ ăn vào miệng.
“Đặc… Đặc biệt… Ăn ngon.” Căn bản dừng không được a a a.
Lâm Nhụy lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu được cái gì gọi là mỹ vị nhân gian, không thể nhìn bề ngoài, cái quán nhỏ này chỉ nhìn bề ngoài thì thấy đơn thuần bình đạm không có gì lạ, nhưng ai có thể ngờ rằng lại làm đồ ăn ngon như vậy, khó trách buôn bán tốt như vậy.
“Ăn ngon thì ăn thêm nhiều một chút, nếm thử món vịt nướng hoa này đi…”
“Ân ân…”
Lâm Nhụy gật đầu như gà con mổ thóc.
Hôm nay đã khiến cho người tham ăn như cô hạnh phúc.
……
Phó Duẫn Thừa chạy xe với tốc độ bão táp, rốt cuộc cũng đến dưới lầu khu chung cư nhỏ của Lâm Nhụy.
Đậu xe xong, anh ngẩng đầu xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa sổ lầu sáu.
Nơi đó vẫn luôn đen nhánh, khác với căn phòng có ngọn đèn dầu sáng ngời bên cạnh.
Hiển nhiên là chủ nhà vẫn còn chưa trở về nhà.
Đôi tay còn đang nắm vô lăng càng thêm dùng sức, có gân xanh ẩn ẩn nổi lên.
Sau một lúc lâu, Phó Duẫn Thừa cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số rồi nhấn gọi.
“Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận.”
Gọi lại thì vẫn là như vậy.
Anh hiểu ra, mình đã bị cô chặn số.
Cảm xúc bực bội sâu trong nội tâm càng thêm mãnh liệt, dần dần lan tràn đến mỗi một góc toàn thân, giống như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt hừng hực ở trong lồng ngực anh.
Phó Duẫn Thừa mím chặt môi.
Anh tắt đèn xe, sau đó cả người trầm mặc tựa vào ghế dựa.
Trong khoảnh khắc chiếc xe lâm vào bóng tối, chỉ có đèn đường ŧıểυ khu còn một tia ánh sáng mờ nhạt.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào nửa bên mặt anh tuấn như đao tước bàng, mà nửa bên mặt khác lại giấu ở dưới bóng đêm khiến người ta không thấy rõ biểu tình của anh lắm.
Trong bóng đêm, cặp mắt kia lạnh băng dọa người.
Giống như một con dã thú, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Các nàng hiểu rồi đấy == Phó ca sắp điên rồi nhỉ:3