Lâm Nhụy kêu lên một tiếng, nội tâm bởi vì áp lực mà mãnh liệt liên tưởng tới tình triều, suy nghĩ bắt đầu trở nên tán loạn…
Rõ ràng người này mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ là đang nghiêm túc ca hát, thế nhưng lại còn trộm luồn tay vào trong váy của cô. Tay của anh giống như một con rắn linh hoạt, lướt qua da thịt non mịn giữa hai chân đến cách lớp qυầи ɭóŧ rồi vuốt ve chỗ bí ẩn của cô.
Mặc cho Lâm Nhụy nỗ lực tập trung tinh thần như thế nào thì cái tay đó vẫn cứ giống như là mọc lên ở giữa hai chân cô, không hề có ý muốn rút ra. Đã thế lại còn không ngừng quấy rầy chỗ mẫn cảm của cô, làm hại cô phải nỗ lực kẹp chặt hai chân.
Cô không ngờ rằng Hàn Vũ lại có thể to gan đến như vậy, còn dám làm trò thế này ở trước mặt nhiều người.
Liếc mắt nhìn Hàn Vũ ngồi bên cạnh. Anh đang cầm microphone ca hát, sườn mặt đối diện với cô, một bộ dáng vô tội giống như cái tay kia vốn không phải là của anh.
Đúng là một diễn viên thực thụ. Với kỹ thuật diễn này mà không được nhận giải thưởng Oscar thì thật sự là đáng tiếc.
Lâm Nhụy không thể không cảm thán.
Cũng may, cô chọn ngồi ở chỗ trong góc nên ánh đèn cũng tối mờ không rõ. Mấy người ngồi ở bên kia vẫn cứ chơi đùa vui vẻ và cũng không có người nào chú ý tới chuyện đang xảy ra ở bên này.
Vì vậy nên cô mới có chút yên lòng.
Hai chân liền theo bản năng thả lỏng, không ngờ rằng hành động này lại khiến cho Hàn Vũ có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Lần này, cái tay xấu của Hàn Vũ lại dám trực tiếp luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô, thẳng đảo hoàng long, ngay lập tức liền dùng một ngón tay cắm vào trong ŧıểυ huyệt của cô.
Lâm Nhụy sợ tới mức vội vàng kinh hô lên một tiếng, may mắn là bị tiếng nhạc lấn át tiếng kêu.
“Nhỏ giọng chút đi.”
Hàn Vũ dời micro ra rồi nói, khuôn mặt tuấn tú nhìn qua phía Lâm Nhụy rồi đến gần lỗ tai cô thì thầm mờ ám oán giận.
“Cô muốn cho tất cả mọi người đều biết tôi đang dùng tay cắm cô sao?”
Lâm Nhụy trừng mắt rồi lắc lắc đầu.
Cho dù cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô đúng thật sự là phóng đãng, nhưng cô cũng không muốn bị thấy ở nơi có người a.
Có thể nói cô đây là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nhưng sự thật chính là như thế.
“Vậy cô đừng có phát ra tiếng, nghe lời chút đi.”
Hàn Vũ nhếch môi xong phóng đãng không kềm chế được nói: “Ai bảo lúc trước là cô quyến rũ tôi. Hiện tại đang có nhiều người nên tôi đành phải dùng tay làm cho đỡ ghiền. Chờ đến lúc hai chúng ta thuê phòng thì đêm nay tôi liền làm ŧıểυ tao hóa như cô rên cả đêm.”
Khi nói những lời này thì anh đều nói nhỏ vào tai Lâm Nhụy, hơi thở nam tính cùng chút mùi hương tỏa ra hướng về phía bên tai cô, tê tê dại dại làm toàn thân Lâm Nhụy đều mềm đến một nửa.
“Ân…” Cô thấp giọng mềm mại đồng ý.
Không còn cách nào khác, nam sắc đúng thật là quá mức mê người. Đặc biệt là khi nghĩ đến câu nói cuối của Hàn Vũ thì tâm thần cô liền nhịn không được mà nhộn nhạo và bắt đầu âm thầm chờ mong…
Hiện tại, Hàn Vũ đã hoàn toàn không còn tâm tư để ca hát. Anh rõ ràng cảm nhận được ŧıểυ huyệt của cô có một dòng nước róc rách đang chảy xuống, tẩm ướt hơn phân nửa bàn tay anh. Cửa động nhỏ hẹp cũng trở nên ươn ướt bởi vì dòng mật dịch này, ngón tay đang cắm vào bắt đầu chậm rãi đâm thọc.
Đường đi ở bên trong ướt át lầy lội. Cảm giác khi ở bên trong thật thoải mái giống như là đang ngâm suối nước nóng. Anh vừa cắm vừa không quên mát xa âm đế của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn ŧıểυ âm hạch, khi thì lôi kéo, lúc lại vuốt ve, và thưởng thức toàn bộ trong ngoài ŧıểυ huyệt của cô.
Cô vội vàng che lại môi đỏ, nuốt tiếng rêи ɾỉ của mình trở ngược xuống.
Nhưng mà hiệu quả cực nhỏ, vẫn có tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn đứt quãng phát ra từ khe hở của bàn tay.
Vừa lúc Hàn Vũ lại ngại một ngón tay không đủ nên đã đút thêm một ngón tay vào rồi chụm hai ngón tay lại, tận lực khiến phần dịch thể trong suốt tại bên trong nhục huyệt tràn lan sông cuộn biển gầm.
“Nga a… Ách… Ân…” Cô nằm mềm mại bất động trên sô pha rồi nhẹ nhàng rêи ɾỉ lên…
Cố tình lại trúng vào lúc phòng phùng mưa dột, một bài hát mới vừa xong, bài tiếp theo chỉ mới tới khúc nhạc dạo, giờ phút này âm nhạc trong phòng rất nhỏ.
“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
Lỗ tai của hai người ngồi cách đó không xa tương đối nhạy, một nam sinh thấy kỳ quái nên liền lên tiếng hỏi người bên cạnh.
“Tiếng gì?” Người bị hỏi mang vẻ mặt khó hiểu.
“Chính là… Chính là cái loại mà…” Đặc biệt mờ ám giống như là âm thanh khi nam nữ làʍ t̠ìиɦ phát ra, nam sinh kia thật sự ngượng ngùng mở miệng để hình dung.
Nhưng trong lòng lại rất tò mò ai mà lại to gan đến vậy?
Tiếng động kia thật giống như được giấu ở một góc nào đó, đột ngột xuất hiện xong lại đột ngột biến mất, làm tâm nam sinh có chút ngứa nhưng khi hắn nhìn quanh khắp nơi để tìm thì lại không có kết quả.
“Được rồi, đây là KTV mà! Thế cho nên sao lại có chuyện không có tiếng động được, khó có khi mọi người được gặp mặt một chút, tới đây nào, hai ta cùng uống một chén.” Người bị hỏi không cảm thấy có gì lạ mà cầm ly rượu rồi uống trước một ngụm.
Nam sinh kia cũng không có tiếp tục hỏi nhiều, hắn cũng cầm cái ly bên cạnh uống. Vừa uống, hắn lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng trong góc.
Tiếng động kia hình như được phát ra từ nơi đó.
Nhưng hai người ngồi ở chỗ kia nhìn rất bình thường.
Cô gái thì ỷ một bên sườn ở trên sô pha, tóc dài rối tung trên gò má, hình như là đã ngủ rồi.
Còn Hàn Vũ thì lại đang bình tĩnh tự nhiên mà cúi đầu chơi di động.
Hai người họ không liên quan với nhau, nhìn một màn này hết sức bình thường.
Xem ra là do hắn bị ảo giác.
Nam sinh lắc lắc đầu, vứt mọi chuyện ra sau não rồi tiếp tục uống rượu với người bên cạnh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< À mà mình đã cảnh báo từ trước là truyện này mặn, ai ko thích thì đi đường vòng, vậy mà vẫn cứ có mấy thánh nữ vô xơi r chê bai này nọ, không thấy bản thân tệ à! Cũng xin cảnh báo luôn: MẤY THÁNH NỮ LƯỢN RA HỘ EM, HOẶC KHÔNG HỢP KHẨU VỊ THÌ CŨNG CÓ THỂ RA VỀ TRONG IM LẶNG CHỨ ĐỪNG LÊN TIẾNG XÚC PHẠM ĐẾN TRUYỆN, ĐÓ CŨNG COI NHƯ LÀ XÚC PHẠM ĐẾN TÁC GIẢ VÀ NHỮNG NGƯỜI EDIT TRUYỆN ĐỂ ĐỌC VUI NHƯ TEAM EM ^^ thế thôi nhé ^^