Không thể không thừa nhận, anh có thiên phú dị bẩm, khoang miệng của Lâm Nhuỵ sớm đã tê mỏi không chịu nổi, còn môi anh đào thì sưng đỏ bất kham.
“Ăn hết đi.” Anh cứng rắn ra lệnh.
Lâm Nhuỵ ngoan ngoãn đồng ý, cô giống như mèo nhỏ nghe lời và nỗ lực nuốt hết chất lỏng tanh tanh trong miệng vào trong bụng.
Bởi vì đã lâu không phát tiết nên nùng tinh tiết ra quá nhiều, cái miệng nhỏ của Lâm Nhuỵ không nuốt kịp. Cho dù cô đã cố nuốt rất nhiều nhưng vẫn như cũ có chút ít tràn ra.
Chất lỏng trắng đục chảy dọc theo khóe miệng xuống phía dưới và phá lệ mê người.
Phó Duẫn Thừa cười nhạo một tiếng. Anh không chút nào che dấu ý châm chọc.
“Thế nào hả, lại phát tao sao?”
Khi đối đãi với cô sinh viên nữ trước mặt này thì sự giáo dưỡng tốt đẹp đã bị anh vứt ra sau đầu. Anh luôn nhịn không được mà dùng ngô ngữ thô bỉ nhất để vũ nhục cô và làm cô trở nên hèn hạ.
Phó Duẫn Thừa nói lời trào phúng nhưng Lâm Nhuỵ cũng không thèm để ý.
Trong mắt cô hiện tại tràn đầy vui sướиɠ. Việc Phó Duẫn Thừa để mặc cô muốn làm gì thì làm và không hề cự tuyệt như mới nãy đã khiến cô vui mừng ngoài dự tính.
Phó Duẫn Thừa chính là như vậy, anh luôn ác ý trêu đùa cô.
Lâm Nhuỵ lõa lồ thân mình. Cô chỉ cảm thấy thân thể hư không lợi hại. Cô gian nan vặn vẹo thân thể rồi dựa vào trên đùi Phó Duẫn Thừa và bắt đầu ma sát lên.
Không biết từ khi nào mà quần của anh đã bị cởi ra toàn bộ, nửa người dưới trần trụi để lộ ra đầy lông chân, lông chân xù xù dán ở trên da thịt kiều nộn của cô. Bởi vì hai người ma xát nên rất ngứa, có loại cảm giác khác thường nói không nên lời.
Phó Duẫn Thừa chỉ đơn giản cất một bước lớn rồi khóa ngồi ở trên giường, đôi tay để ở sau đầu, tư thái nhàn nhã dựa vào đầu giường.
Anh cười lạnh, trên mặt không lưu tình chút nào mà nói: Không biết là tiểu huyệt của em đã bị bao nhiêu người làm qua rồi nhỉ? Quá bẩn.”
Sắc mặt Lâm Nhuỵ trắng bệch, nước mắt ủy khuất chảy xuống rồi lại thưa dạ không dám phản kháng bởi vì lời anh nói đều là sự thật.
Nhưng biểu tình ghét bỏ của Phó Duẫn Thừa vẫn khiến trái tim cô khó chịu.
“Giáo sư, vậy thầy có thể sờ vυ" em Không? Em mới vừa tắm xong, không dơ đâu!”
Cô muốn nhận được sự an ủi từ trên người anh nhưng anh lại không muốn làm cô. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải dùng tay nâng một bên vυ" đầy đặn rồi lấy lòng dâng lên trước mặt anh.
Phó Duẫn Thừa tùy ý nhìn lướt qua.
Cô có được một đôi vυ" rất đẹp. vυ" cô giống hệt như cái bánh bao, vừa trắng vừa to, hơn nữa lại không hề có dấu hiệu xệ xuống mà còn cao cao chót vót, đỉnh hai đóa hồng anh run rẩy đang chờ người ngắt lấy.
Anh không chút nào để ý mà vươn tay bóp chặt lấy núm vυ" hồng diễm rồi dùng sức nhấn một cái.
“Đau…” Lâm Nhuỵ hít khí lạnh, đau đến mức cô sắp chảy cả nước mắt ra.
Phó Duẫn Thừa làm như nhìn không thấy mà ngược lại vươn một cánh tay khác ra, hai tay anh giống như hai cây bút cùng vẽ, anh thô bạo lôi kéo núm vυ", vừa véo vừa bóp.
Móng tay nhéo ở trên núm vυ" tạo thành các loại dấu vết có hình dạng trăng non, núm vυ" cũng bị kéo dài ra.
Núm vυ" thực nhanh đã bị chơi đến cứng lên và phồng to rất nhiều. vυ" sưng, cho dù chỉ nhẹ nhàng đụng vào nhưng cũng có loại cảm giác đau đớn truyền đến đại não của cô.
Chỉ là mơ hồ, trong đau đớn, cô còn có chút mạc danh khuây khoả.
Đau và sướиɠ, chắc là nói kiểu như vậy.
Thấy biểu tình của Lâm Nhuỵ không hề thống khổ, thậm chí còn mang theo chút hưởng thụ thì sắc mặt Phó Duẫn Thừa lạnh lên.
Đối với vυ" to vừa trắng vừa mềm, anh không chút nào thương hương tiếc ngọc mà hung hăng vỗ một cái tát lên đó.
vυ" to ngay lập tức trở nên đỏ bừng, nóng rát đau, mặt trên còn in hằn một dấu tay.
“Tao hóa, chơi vυ" em kiểu này mà em còn có thể cảm thấy sung sướиɠ sao?!”
Anh lạnh lùng cười.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Muốn diệt dân đọc chùa qass ><