Tới siêu thị, Phó Duẫn Thừa bị Lâm Nhuỵ mạnh mẽ nhét tay cầm của xe đẩy vào trong tay. Anh đẩy, còn Lâm Nhuỵ dạo xem có cần cái gì thì liền trực tiếp cầm bỏ vào xe đẩy.
Lâm Nhuỵ đi đằng trước bước chân vui sướиɠ, cả người đều tràn đầy hơi thở thanh xuân nhiệt tình.
Phó Duẫn Thừa trầm mặc theo sát phía sau giống như cu li (tay sai vặt).
Tuấn nam mỹ nữ, cô gái tươi cười xinh đẹp, người đàn ông trầm ổn anh tuấn, đây là một sự tồn tại làm cảnh đẹp ý vui.
Lâm Nhuỵ thỉnh thoảng cầm lấy một món đồ thân mật hỏi: Phó giáo sư, thầy xem thứ này thế nào?
Phó giáo sư, thầy mau nhanh lên a!
Thanh âm của cô kiều giòn trong trẻo tạo cảm giác mềm mại tựa như kẹo bông gòn và khơi dậy đáy lòng vốn bình tĩnh như nước lặng của Phó Duẫn Thừa thành một tầng gợn sóng.
Anh đột nhiên có chút hoảng hốt. Anh mơ hồ cảm thấy anh và cô mới đúng chuẩn là một cặp vợ chồng.
Hai người cùng nhau dạo siêu thị mua đồ, khung cảnh ấm áp và hạnh phúc như thế này là thứ anh mong muốn từ trước đến giờ nhưng điều này lại không phải do vợ anh mang đến.
Thật buồn cười!
Phó Duẫn Thừa tự giễu cười một cái.
Anh đang suy nghĩ gì vậy, chẳng phải là đã quen với cảnh sống cô độc rồi sao? Nếu đã lựa chọn thì cần gì phải oán giận.
............
Sau khi trở lại biệt thự, Phó Duẫn Thừa hỗ trợ rửa rau, Lâm Nhuỵ phụ trách nấu ăn, hai người phân công nhau làm việc.
Phó Duẫn Thừa đưa đồ đã rửa sạch cho Lâm Nhuỵ. Lúc này, Lâm Nhuỵ đang vùi đầu cắt rau nên liền thuận miệng nói: Đặt ở bên cạnh đi.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu trắng mỏng với áo lông, vạt áo bỏ vào váy ngắn để lộ ra một đôi đùi thon dài trắng nõn.
Váy màu trắng dễ dơ, bởi vậy nên cô phải đeo tạp dề ở phía ngoài và buộc tóc lại có vẻ lưu loát dứt khoát rất nhiều, tạo loại cảm giác vợ hiền lương mẫu.
Phó Duẫn Thừa để đồ xuống xong. Anh không biết tại sao mình lại không rời khỏi phòng bếp mà lại nghiêng thân dựa vào tủ bát, mắt đen yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của Lâm Nhuỵ và suy nghĩ thứ gì đó mà không ai có thể biết được.
Cảm giác được Phó Duẫn Thừa nhìn chăm chú, sắc mặt Lâm Nhuỵ ửng đỏ, động tác cũng có chút không được tự nhiên.
Thầy đói bụng rồi sao? Em sẽ tận lực làm nhanh một chút.
Phó Duẫn Thừa dùng thanh tuyến trầm thấp nói: Không sao, tôi không vội.
Dạ.
Thấy Phó Duẫn Thừa không có ý định đi chỗ khác, Lâm Nhuỵ đành phải nỗ lực quên đi sự tồn tại của anh và coi như bản thân đang nấu ăn một mình giống như trong ngày thường là được.
Dần dần, động tác trên tay cô cũng nhanh nhẹn rất nhiều.
Cô nấu xong rồi nhấc nồi xuống, nắp nồi còn phun trào rung động.
Phó Duẫn Thừa còn đứng nhìn ở bên cạnh.
Mới vừa bắc chảo xào rau thì cô cảm thấy phía bên má trái có sợi tóc rũ xuống trước mặt, nó cứ lung lay che tầm mắt cô.
Lâm Nhụy muốn lấy tóc ra nhưng tay trái thì dính dầu mỡ, tay phải lại cầm chảo xào rau, thật sự là không còn rảnh tay nào.
Lâm Nhuỵ đành phải tìm kiếm sự trợ giúp từ người bên cạnh.
Phó giáo sư, thầy có thể giúp em vén sợi tóc rũ trước mặt lên được không? Cô tươi cười bất đắc dĩ hỏi.
Phó Duẫn Thừa giật giật mắt đen rồi gật đầu.
Thân hình cao lớn có mùi của nước hoa Cologne từ từ tới gần Lâm Nhuỵ, đây là lần đầu tiên cô cách anh gần đến như thế.
Tầm mắt của anh dừng ở bên má trái của cô. Anh vươn bàn tay to dễ dàng vén sợi tóc rối của Lâm Nhuỵ lên sau tai cô.
Ngón tay trong lúc lơ đãng lướt qua da thịt non mịn trên gương mặt, da cùng da tiếp xúc, là nhiệt độ nóng bỏng khiến linh hồn của cả 2 đều rùng mình.
Đôi con ngươi của Lâm Nhuỵ càng ôn nhuận thêm chút, ngập nước nhộn nhạo như một hồ nước trong.
Cảm ơn Phó giáo sư. Cô mỉm cười ngọt ngào.
Phó Duẫn Thừa hơi dừng động tác. Giống như bị thứ gì đó đâm phải, anh nhanh chóng lùi ra xa Lâm Nhuỵ.
Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức bị kéo ra.
Mắt đen quay cuồng, bên trong bao hàm muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Anh gian nan mở miệng: Tôi về phòng khách đây.
Không đợi Lâm Nhuỵ gật đầu, anh rời đi nhanh giống như đang chạy trốn.
Biểu tình của Lâm Nhuỵ tựa như đang suy tư gì đó rồi tiếp tục xào rau.
Thực nhanh, các món ăn đã được làm xong.
Thịt kho tàu cà tím, khoai tây thiêu gà khối cộng thêm một phần tảo tía trứng hoa canh, đều là đồ ăn nhà làm, hương vị Lâm Nhuỵ làm đúng là không tồi.
Bữa cơm này, Phó Duẫn Thừa ăn thực no.
Từ trong tâm đến thân thể, cả người đều được thỏa mãn...
Làm cho trên mặt Phó Duẫn Thừa xuất hiện kỳ tích, anh nhàn nhạt tươi cười.
Càng up thì càng bị bơ, đang suy nghĩ có nên cách 1-2 ngày lại up 1 chương không nhỉ? Nhju bạn đọc chùa quá thì sao chịu nổi ==