Trên mặt Lâm Nhụy hiện rặng mây đỏ, cũng không biết là do xấu hổ hay hưng phấn nữa. Tóm lại, cô ngoan ngoãn đứng dậy, tay nhỏ bận rộn một hồi, thực mau liền cởi váy liền áo trên người bị vén lên tận eo ra.
Chỉ thấy nội y ren màu lam nhạt đang bao bọc một đôi bạch thỏ to, nhũ thịt đầy đặn trơn trượt, núi tuyết cao cao nhếch lên, ở giữa có một cái khe rãnh thật sâu càng khiến người ta xem đến say mê hoa mắt.
Bảo bối, cởi luôn áo ngực ra đi.
Nhìn thấy cảnh đẹp này, đôi con ngươi của Lục Trạch chỉ trong chớp mắt đã trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.
Sau khi nội y được cởi ra, hai con thỏ to tuyết trắng mới vừa thấy ánh mặt trời thì đã bị Lục Trạch dùng bàn tay to tóm một bên kiều nhũ, sau đó anh nhéo đầu vυ" thật mạnh rồi mạnh mẽ xoa nắn lên.
Anh cúi đầu, môi mỏng ngậm lấy núm vυ" nhỏ hồng hồng kiều diễm rồi vừa hút lại vừa cắn, đầu vυ" cùng quầng vυ" đều bị khoang miệng ấm áp của anh bao vây lấy, có tiếng mυ"ŧ vυ" phát ra tấm tắc.
Cô tự động ưỡn ngực, hận không thể cho người đàn ông ngậm càng nhiều thêm, lực đạo nắn bóp nơi bàn tay to càng thêm dùng sức một chút mới tốt.
Lục Trạch phát hiện, cười như không cười ngẩng đầu: Bảo bối lại lên cơn da^ʍ đãиɠ?
Lâm Nhụy rầm rì một tiếng, cánh tay tuyết trắng ôm cổ Lục Trạch, làm đầu anh dán thêm sát hơn một chút với ngực mình, càng nhiều nhũ thịt được nhét vào trong miệng anh.
Chỉ nghe được Lục Trạch cười trầm thấp ra tiếng.
Đầu nằm ở trước vυ" cô, quả thực càng thêm dùng sức mở to miệng ngậm lấy.
Anh ngậm thêm trong một chốc rồi lại ngậm lấy một bên đầu vυ" còn lại, đầu lưỡi khẽ liếʍ mυ"ŧ trơn trượt ở trong miệng, xoay chuyển quấn quanh, phát ra tiếng chậc chậc.
Bảo bối, nếu em có sữa nữa thì tốt rồi. Lục Trạch hơi có chút tiếc nuối nói.
Đến lúc đó, anh nhất định phụ trách công việc hút hết sữa mỗi ngày.
Lâm Nhụy vừa sướиɠ lại vừa sợ dâm kêu lên: Quá sâu... A không được... Em sắp bị anh cắm đã chết..... A a a chịu không nổi...
Cô bị cắm vừa sâu lại vừa tàn nhẫn, toàn bộ thân mình đều lắc lư giống như đang ngồi ở trên thuyền hải tặc, trong chốc lát phiêu phù ở giữa không trung, trong chốc lát lại đột nhiên bị kéo xuống.
Bảo bối, anh cắm em sướиɠ hay không sướиɠ? Lục Trạch hỏi.
sướиɠ, sướиɠ đã chết!... Anh thật biết cách cắm... Lâm Nhụy rêи ɾỉ trả lời.
Vậy về sau còn muốn anh cắm em hay không? Anh lại hỏi.
Trong lòng anh vẫn còn nhớ rõ bộ dáng tuyệt tình lần trước của bảo bối, trước mắt là sướиɠ, nói không chừng sau khi bảo bối nhỏ tỉnh lại thì lại trở mặt không biết người, muốn phân rõ khoảng cách với anh.
Sau lần này còn muốn vứt bỏ anh?
Lục Trạch không muốn cho cô thêm một cơ hội nào để làm như vậy nữa!
Lâm Nhụy bị hỏi đến chần chờ, muốn trả lời qua loa vượt ải.
Khi làʍ t̠ìиɦ sướиɠ thì sướиɠ, nhưng cô còn chưa suy nghĩ kĩ về sau còn muốn tiếp tục bảo trì quan hệ này với Lục Trạch hay không a!
Lục Trạch thấy mình đã đoán trúng suy nghĩ ở trong lòng Lâm Nhụy thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú có chút đen.
Động tác cắm huyệt đột nhiên ngừng lại. Em không nói thì anh đây liền không làm...