Cứng thành như vậy, sao hả, bà xã anh không thỏa mãn được anh sao a? Lâm Nhụy liếc anh một cái rồi trêu ghẹo nói.
Lục Trạch cười.
Anh dùng giọng điệu trầm thấp thuần hậu ghé vào bên tai Lâm Nhụy nói: Bảo bối, cô ấy không da^ʍ đãиɠ được như em.
Lâm Nhụy suýt chút nữa phun ra một búng máu to, nói cái gì vậy, chả nhẽ cô thắng vì bản thân da^ʍ đãиɠ hơn?
Bị khen như vậy một chút cũng đều không đáng để cao hứng có đúng không?
Lục Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Lâm Nhụy thì chỉ cảm thấy hết sức đáng yêu, sợ sẽ chọc cô tức giận thật nên anh vội thấp giọng trấn an: Bảo bảo ngoan, đừng giận có được hay không, anh thích bộ dạng da^ʍ đãиɠ của em, người khác cho dù có muốn da^ʍ đãиɠ như em nhưng cũng không làm được a.
Phi, đúng là đồ không biết xấu hổ.
Lâm Nhụy phỉ nhổ, vẻ tức giận ở trên mặt không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sao anh không nói luôn là mình bị tinh trùng thượng não a?
Lời tuy nói như vậy nhưng Lâm Nhụy vẫn ngồi xổm người xuống, tay nhỏ linh hoạt kéo khóa kéo quần tây xuống, thực nhanh liền móc vật thể đang cương cứng phình to ở trong qυầи ɭóŧ kia ra.
Khi tay nhỏ xoa xoa, mặt trên mã mắt quả nhiên càng thêm hưng phấn, quy đầu phun nước miếng phiếm luôn màu sắc trong suốt, lòng bàn tay Lâm Nhụy cũng ướt át theo, cô nhẹ nhàng vuốt ve ở chỗ quy đầu, mát xa mã mắt mẫn cảm.
Lục Trạch hừ nhẹ một tiếng, chỉ nghe thanh âm thôi cũng biết được anh đang rất sảng khoái.
Bảo bối, lại mau thêm một chút. Anh thúc giục nói, thanh âm gợi cảm.