Sáng sớm hôm nay, Lâm Nhuỵ cảm giác được xung quanh không thích hợp.
Đầu tiên là trên đường đến trường học, lúc gặp được người quen, Lâm Nhuỵ mỉm cười chào hỏi nhưng sắc mặt của đối phương lại dị thường, họ làm bộ như không thấy cô và quay đầu rời đi. Sau đó là trong phòng học, vốn dĩ đang ồn ào tiếng người nhưng khi cô bước vào thì liền lập tức yên tĩnh như mặt nước giống như cô là ôn dịch và mọi người phải tránh xa cô.
Đám bạn học đã từng sớm chiều ở chung nhưng lúc này, trong ánh mắt họ lại mang theo ác ý, trào phúng và khinh thường, thậm chí là không có ý tốt.
Tươi cười trên mặt Lâm Nhuỵ chậm rãi lạnh xuống, cô trầm mặc đi đến chỗ ngồi của chính mình.
Soạn notebook và bút lên trên bàn xong, cô chầm chậm bắt đầu sao chép bài học ngày hôm qua.
Những thanh âm đó tuy rằng đã áp thấp nhưng lại không có ý cố tình che dấu nên những lời nói ác ý nối liền không dứt truyền vào lỗ tai cô.
“Aizzz, cậu nói thử xem, lời Trương Lục nói có là thật không? Lâm Nhụy thật sự da^ʍ đãиɠ như vậy sao?”
“Đều miêu tả tất cả đặc điểm trên người cô ta, thậm chí còn nói bên phải núm vυ" cô ta có một nốt ruồi, chuyện này còn có thể là giả sao?”
“Nhìn không ra thật, Lâm Nhuỵ lớn lên thanh thuần như vậy nhưng lại thích tư thế làʍ t̠ìиɦ xâm nhập từ sau vào, sớm biết thế thì ngay từ đầu tớ đã lên giường với ŧıểυ tao hóa này.”
Nói xong, mấy nam sinh nhìn Lâm Nhuỵ rồi nở nụ cười hạ lưu.
Mà bên phía đám nữ sinh nói chuyện thì cũng đồng dạng không tốt bao nhiêu.
“Đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, ỷ vào bộ dạng lớn lên thanh thuần đi quyến rũ đàn ông, giờ thì bị lột mặt thật rồi a!”
“Xứng đáng!”
“Ai mà thích cô ta chứ, xem về sau cô ta còn dám ra đường không?”
“Chắc là có chứ!” Có người cười ý vị thâm trường.
“vυ" của Lâm Nhuỵ sở dĩ lớn như vậy là bởi vì có không ít công lao của đàn ông nhỉ?”
Sắc mặt của Lâm Nhuỵ càng ngày càng khó coi, cô đã đoán được vài phần tại sao lại có chuyện này. Khoảng thời gian trước, Lâm Nhụy có nhận lời làm bạn gái của Trương Lục. Sau đó, cô lại phát hiện hắn ta chỉ tốt vẻ bề ngoài thôi nên liền đề nghị lời chia tay. Mấy ngày kế tiếp, không biết là hắn đã uống nhầm thuốc gì mà vẫn luôn dây dưa với cô. Lúc cô lạnh nhạt cự tuyệt thì Trương Lục liền nhả ra một câu nói tàn nhẫn. “Em sẽ hối hận.”
Không ngờ rằng, đây là sự trả thù của Trương Lục.
Thật đủ tàn nhẫn, ngay lập tức hủy hoại hết thanh danh của cô.
Tuy rằng cô lang thang da^ʍ đãиɠ trong lén lút nhưng điều này không chứng tỏ rằng cô bằng lòng phơi bày việc riêng của mình ra trước mặt mọi người và bị người ta bàn tán. Lâm Nhụy đang là một nữ sinh viên, cho dù có biện giải như thế nào thì cũng đều có hại cho cô. Mà con người ta là loại động vật thích phá tan cuộc sống của người khác.
Không để ý đến những lời bàn tán khe khẽ nói nhot trong phòng học, Lâm Nhuỵ đập mạnh notebook xuống bàn rồi lạnh mặt đứng dậy, cô muốn đi tìm tên hỗn đản Trương Lục kia.
Trương Lục là một kẻ giàu có và học hành không ra gì. Có thể vào được Đại học cũng là do ba hắn bỏ không ít tiền vào đây. Bởi vì hắn sở hữu một gương mặt không tồi nên được rất nhiều nữ sinh ngây thơ ngầm phong làm soái ca trường, thằng nhãi này thích nhất thông đồng với ŧıểυ học muội lớp dưới rồi hẹn làʍ t̠ìиɦ khắp nơi. Lâm Nhụy vốn tưởng rằng hai người chia tay thì có thể hảo tụ hảo tán nhưng hiện tại, cô lại bị tên chó điên này hung hăng cắn một ngụm.
Lúc tới sân vận động, quả nhiên là tìm được Trương Lục ở sân bóng rổ, bên cạnh có vài nữ sinh đang vây xem. Không thể không nói, vóc dáng của hắn khá cao, mặt lại đẹp, từ xa nhìn lại thì cũng coi như xuất sắc kiểu mặt người thân chó.
Lâm Nhuỵ mới vừa tới sân bóng rổ thì một tên bạn của Trương Lục liền phát hiện. “Ôi ai kia, Trương Lục, mau nhìn xem, đó không phải là cái bô trước kia của mày sao?”
Trương Lục trợn mắt. “Tao đây có nhiều cái bô như vậy, ai biết cái bô mà mày nói là ai.”
Hắn tùy ý nhìn qua và vừa vặn thấy Lâm Nhuỵ lạnh mặt đang nhìn mình.
Trương Lục cười để lộ ra hàm răng tuyết trắng.
“Khách quý đến thăm a!” Hắn vừa nói vừa chậm rì rì đi về phía Lâm Nhuỵ.
“Sao hả, tìm anh làm gì, muốn quay lại với anh sao?”
Lâm Nhuỵ cười lạnh, “Đừng nằm mơ! Đối với những việc anh đã làm, tôi hiện tại khi nhìn thấy anh cũng cảm thấy buồn nôn.”
Sắc mặt của Trương Lục biến đổi. Lúc hắn muốn mở miệng nói chuyện thì chỉ nghe Lâm Nhuỵ nổi giận đùng đùng mắng: “Được lắm Trương Lục, một tên con trai lớn như vậy rồi mà lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi này, anh có còn là đàn ông không?!”
“Anh có phải đàn ông hay không thì chắc em là người rõ ràng nhất đi!” Trương Lục cũng cười lạnh lên, hắn dùng giọng điệu mờ ám thấp giọng nói: “Lúc trước, là ai dâm kêu không ngừng ở dưới thân anh, là ai bị anh làm sướиɠ đến tận trời?”
“Sao rồi, mới vài ngày mà đã liền trở mặt không nhận người?”
Lâm Nhuỵ tức giận run run, cô thật sự xem nhẹ trình độ vô sỉ của thằng nhãi này, cũng may thanh âm nói chuyện của Trương Lục không lớn nên không có bị người khác nghe thấy được, bằng không thì cô lại thành “Tin tức hot nhất”.
“Đủ rồi!”
Cực độ phẫn nộ qua đi là sự bình tĩnh. Vừa nãy bị sự tức giận khống chế nên tới tìm Trương Lục, đây thật sự là một quyết định phi thường sai lầm, cô chỉ là đang tự rước lấy nhục mà thôi!
Lâm Nhuỵ bình tĩnh nhìn Trương Lục, thanh âm lạnh băng: “Còn nhớ câu anh nói lúc trước với tôi sao? Anh nói tôi sẽ hối hận. Tôi hiện tại nói cho anh biết, tôi không hối hận vì đã bỏ anh, tôi chỉ hối hận tại sao bản thân lại không bỏ anh có sớm hơn.”
Nói xong, Lâm Nhuỵ xoay người rời đi.
Đều do cô lúc ấy cũng bị bề ngoài của Trương Lục mê hoặc, không ngờ rằng Trương Lục sẽ làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, làm cho cô hiện tại bị bôi toàn thân tanh.
Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn.
Thù này, Lâm Nhuỵ cô sẽ nhớ kỹ!
Nhìn thân ảnh của Lâm Nhuỵ dần dần biến mất ở sân vận động, Trương Lục phục hồi tinh thần lại, hắn dùng khuôn mặt tuấn tú âm trầm hỏi người bên cạnh. “Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra?”
Vì sao Lâm Nhuỵ lại đột nhiên nói những lời này?
Bạn tốt do dự liếc Trương Lục một cái rồi hỏi: “Mày không nhớ rõ sao?”
“Nhớ cái gì?” Trương Lục nhíu mày.
“Ách...” Bạn tốt thật cẩn thận miêu tả. “Chính đêm hôm qua, mày và tao cộng thêm đám người Dương Tử đi bar. 20 - 30 người cùng nhau uống rượu, mày uống say, sau đó đột nhiên liền mắng to Lâm Nhuỵ ở trước mặt bọn tao và kể ra chuyện mày lên giường với Lâm Nhuỵ.”
“Sau đó thì sao?” Trương Lục hít sâu rồi hỏi.
“Sau đó, sau đó…”
“Mày cũng biết đấy, nhiều người nhiều miệng, sáng sớm hôm nay, chuyện này liền truyền đến tai của tất cả mọi người…”
“…”
Hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
Trong ánh mắt của Trương Lục hiện lên một tia ảo não, hắn bực bội nói: “Mày đưa danh sách những người cùng uống rượu hôm qua cho tao đi!”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Phó ca cbj bj ăn >< Mà hình như thường xuyên up thì bị bơ nhỉ:3 Đọc chùa cứ tăng vòn vọt:3