Cô nâng mông, ngồi ở trên sô pha.
“Văn Văn, vào lấy cho cô cốc nước..”
Người đàn ông nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ, trong mắt thâm ý càng rõ ràng, cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh mẽ, trên người tràn đầy hương vị đàn ông khiến cô càng thêm mê muội, chân tâm cô đều trở nên mềm mại.
“Ba Dương Văn.”
Cô gái mở miệng, âm thanh ngọt ngào, mềm mại như đánh vào ngực hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cơn ngứa ngáy lan tới tận đáy lòng.
Sau khi vợ mang thai, hắn cũng cùng người phụ nữ khác làm qua vài lần, dâm dịch của phụ nữ ướt nguyên một mảng lớn ở trên giường thuộc về hắn cùng vợ, dâm đến nỗi hắn làm càng hăng, dươиɠ ѵậŧ lớn thêm một vòng, không ngừng ra vào bờ mông trắng nõn kia.
da^ʍ đãиɠ như vậy, âʍ ɦộ bị người đàn ông chặn lại, nhưng cũng không ngăn được nước dâm tràn ngập.
“Làm sao vậy?”
Tâm tư trong lòng người đàn ông ngày càng lớn, nhìn bóng dáng con trai đang pha trà, tay vẫn mơn trớn làn da non mịn trên đùi của cô gái, thật sự quá mềm lại vô cùng mượt, cảm giác khi sờ lên làn da ở độ tuổi này của cô gái hoàn toàn khác với làn da của một người phụ nữ trưởng thành.
“Dương tiên sinh, đừng làm như vậy.”
Tuy rằng trong lòng Phương Điềm muốn cùng hắn làm một lần, nhưng khi tay người đàn ông mân mê đùi cô, toàn thân không tự giác mà nổi lên một tầng da gà, nghĩ đến hắn chính là ba của học sinh mình dạy, Phương Điềm liền thấy có chút mất tự nhiên, đa͙σ đức sâu trong tâm không cho phép cô làm như vậy.
“Được.”
Dương Nhậm rất thành thật mà bỏ tay ra, còn ôn hòa mà xin lỗi cô, “Cô đừng sợ, tôi vừa rồi tinh trùng thượng não, trong lúc nhất thời hỏng não mới sờ soạng cô, lần sao tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
Nhìn người đàn ông chủ động xin lỗi, trong lòng cô cũng dần trở lại bình thường, người đàn ông này còn khá dễ ở chung.
Dương Văn không biết giữa ba của mình và cô giáo đã xảy ra chuyện gì, bàn tay nhỏ bưng chén trà đưa cho Phương Điềm: "Mời cô giáo uống trà."
“Cảm ơn.”
Mặt của Phương Điềm đầy đỏ bừng nhận lấy chén trà nóng kia, ấp ở trong lòng bàn tay mềm mại rồi đặt ở đầu gối, không biết trong lòng bàn tay khi nào ra mồ hôi, mông của cô gái như bị dính ở trên sô pha, thân thể mềm nhũn đến nỗi không thể động đậy khỏi vị trí.
Ngực của cô cũng nhảy bùm bùm, thân thể cứng đờ ngồi ở bên cạnh Dương Nhậm, không biết tiếp theo hắn sẽ có hành động gì gây bất lợi không, nói không rõ cô là đang chờ mong hay là đang khẩn trương cùng sợ hãi nữa.
Dương Nhậm vẫn ngồi im như cũ bên người cô gái, ánh mắt nhìn chăm chú đến tận sâu trong cổ áo, không biết bầu ngực bự trắng nõn của cô gái khi nào lộ ra, màu trắng này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ánh mắt của người đàn ông khiến hắn nhìn thẳng không dời mắt.
“Không có mặc áo ngực?”
“Không… Không phải… Tôi có mặc.” Phương Điềm bị hắn dùng ánh mắt xanh mượt giống như chó sói nhìn chằm chằm, ánh mắt nhìn đến khiến lòng bàn chân cô nhũn ra, khuôn mặt ửng đỏ, "Lúc nãy không cài chặt móc áo, cho nên… bị bung ra.”
“Tôi giúp em cài lại móc áo ngực, được không?”
Dương Nhậm tùy tiện tìm lấy một cái cớ, đuổi con trai của mình vào phòng, thú tính của người đàn ông có chút quá độ ôm cô gái vào trong lòng ngực, Phương Điềm giống như con thỏ trắng nhỏ bị sợ hãi, ở trong lòng ngực vừa dày rộng lại đầy sức lực của người đàn ông giãy giụa vài cái, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ngửi được hương vị mạnh mẽ của người đàn ông, thân thể dần dần mềm thành một bãi nước, bộ ngực đầy đặn đè ở trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.