Biết rằng Lý Đãng đang nói đến tuổi của mình nhưng trong đầu Vu Tĩnh Nhu lại hiện lên hình ảnh đôi gò bồng đảo to như quả bóng trong cái app ban nãy. So với thứ đó, bộ ngực cỡ C của cô đúng là nhỏ thật.
Bị chạm đúng nỗi đau, Vu Tĩnh Nhu như con mèo bị dẫm đuôi, giọng nói lập tức cao hơn vài phần.
“Nhỏ!? Nhỏ chỗ nào! Đồ biến thái! Đồ biến thái đáng ghét!”
Nói xong vẫn chưa hết bực, Vu Tĩnh Nhu trực tiếp kéo áo lên, để lộ đôi bầu ngực trắng nõn được bao bọc bởi chiếc áo lót họa tiết gấu nhỏ. Cơn giận khiến lồng ngực cô phập phồng, làm đôi bầu ngực cũng rung rinh theo.
Lý Đãng vô thức quay đầu nhìn, sau đó lại ngây người như khi nhìn thấy qυầи ɭóŧ của cô.
Thấy phản ứng của anh, Vu Tĩnh Nhu như được vuốt lông, cơn giận trong lòng cũng lập tức tiêu tan.
Cô đắc ý ưỡn ngực lên nói với Lý Đãng đang gần như đã mắt lác vì nhìn: “Đồ mọt sách chết tiệt, trước giờ chỉ thấy trên mấy cái app khiêu dâm hay truyện tranh thôi chứ gì?”
Nói xong, trước ngực cô bỗng có cảm giác kỳ lạ, đầu ngực dưới áo lót cũng bắt đầu cương lên.
Lại tê, lại ngứa nữa…
Hình ảnh trong đầu lại quay về cuốn truyện tranh đó. Người đàn ông dùng tay bóp chặt bầu ngực đầy đặn của người phụ nữ, dùng ngón tay kẹp lấy đầu ngực mà kéo rồi dùng miệng ngậm lấy bầu ngực mà mυ"ŧ mạnh.
Cuốn truyện đó không chỉ cô xem mà Lý Đãng cũng đã đọc qua. Vậy nên có khi nào anh cũng đang tưởng tượng làm vậy với ngực của cô không?
“Đồ sói đói! Đồ biến thái!”
Vu Tĩnh Nhu vô cớ mắng một câu, cơ thể lại run lên, một dòng nóng bỏng từ sâu trong bụng trào ra làm ướt hết cả qυầи ɭóŧ.
Dù bị cô mắng, Lý Đãng vẫn không phản ứng.
Trong mắt anh tràn đầy khát vọng muốn chiếm lấy cô, nhưng mà anh chỉ đứng đó nhìn.
Vu Tĩnh Nhu cảm thấy bứt rứt. Cô không hài lòng với phản ứng này của anh, nhưng cụ thể muốn anh làm gì thì cô lại không rõ.
“Đồ mọt sách chết tiệt, không cho anh nhìn nữa! Biến thái!”
Không chỉ tâm trí rối bời, cơ thể cô cũng ngập tràn cảm giác khó chịu lạ lẫm.
Cô kéo mạnh áo xuống, giậm chân bồm bộp trên sàn, đi đến cạnh giường, giơ chân đá tung đống quần áo mà cô đã hất xuống sàn.
Một cú, hai cú, đá đến khi đống quần áo rơi vãi khắp nơi, cô mới ngồi phịch xuống mép giường.
“Đồ mọt sách chết tiệt, đi chơi cái trò vớ vẩn của anh đi!”
Cô phồng má tức giận ngẩng lên nhìn Lý Đãng. Anh vẫn đứng y nguyên tư thế cũ, như thể còn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Vu Tĩnh Nhu đảo mắt, ánh nhìn vô tình lướt qua thân dưới của anh.
Cô lập tức quay ngoắt đầu đi, nhưng rồi lại nghiêng đầu nhìn lại vị trí căng phồng trong chiếc quần của anh.
“Ha, em còn tưởng anh không làm ăn được cơ đấy!”
Tâm trạng của cô bỗng chốc tốt hơn.
Vu Tĩnh Nhu nhớ đến hình ảnh trong truyện tranh về thứ xấu xí dài ngoằng kia, bất giác nảy sinh tò mò với cái của Lý Đãng.
“Em cho anh xem rồi thì anh cũng nên cho em xem của anh một chút đúng chứ?” Dù là câu hỏi nhưng cô hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối. Đôi chân thon dài trong đôi tất trắng cao quá gối của cô nhấc lên, bàn chân nhỏ nhắn đạp thẳng vào chiếc “lều trại” trước mặt anh.
Cái đó rất cứng, rất dài, rất thô, nóng đến mức khiến lòng bàn chân cô tê dại.