"Wow, phòng của mấy nam sinh đại học đáng sợ ghê..."
Cô gái mặc váy JK vặn nắm cửa nhưng không mở hẳn, lùi lại nửa bước rồi giơ chân đạp mạnh cho cửa bật ra.
Căn phòng kéo rèm kín mít, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt ra, trông tối tăm đến rợn người. Lý Đãng đeo tai nghe ngồi trước máy tính, tập trung chơi game, tiếng đạp cửa ầm ĩ như vậy mà anh chẳng nghe thấy gì.
"Này!" Cô gái tiến tới, giật phăng tai nghe của anh, hét lớn bên tai: "Anh bị điếc à!"
"Em đến rồi mà anh vẫn chơi cái trò vớ vẩn này sao?"
Cô làu bàu rồi ném hết đống quần áo chất trên giường của Lý Đãng xuống đất, tự nhiên vắt chân ngồi lên giường.
"Hôm nay không học thêm buổi tối à?" Giọng nói của Lý Đãng khô khốc, thô ráp vì thiếu nước nhưng anh như đã quá quen với thái độ của cô, bình thản xoay ghế lại đối diện với cô gái ngổ ngáo trước mặt.
"Hôm nay là thứ Sáu, chơi game nhiều quá nên anh bị lú lẫn rồi à?" Cô gái thở dài, giơ chân đá vào chiếc ghế gaming yêu quý của anh.
"Biết rồi, biết rồi, anh đi nấu cơm cho em đây, đừng động vào ghế của anh."
Lý Đãng ngáp dài, uống một ngụm nước, mang theo vẻ chấp nhận số phận đầy uể oải mà bước ra ngoài, trông như xác sống vậy.
Cô gái nhìn theo bóng lưng Lý Đãng, lè lưỡi “lè lè” trêu chọc rồi nằm phịch xuống giường anh. Tay sờ sẫm trên giường vài lần, cô nhanh chóng tìm được điện thoại của anh và bắt đầu nghịch.
Cô gái này tên là Vu Tĩnh Nhu, từ khi sinh ra đã khóc la om sòm, ba mẹ cô đặt cái tên này với hy vọng cô sẽ yên tĩnh và dịu dàng nhưng thực tế cô chẳng liên quan gì đến hai chữ đó cả. Ba mẹ và cả ông bà nội nɠɵạı của Vu Tĩnh Nhu đều bị cô làm mệt đến phát sợ, thay bảo mẫu liên tục nhưng chẳng ai chịu nổi.
Ngược lại, hàng xóm nhà cô là cậu nhóc Lý Đãng hơn cô ba tuổi lại chẳng thấy phiền, tính tình tốt đến mức chẳng có giới hạn, mặc cô quậy phá thế nào cũng không kêu ca. Ba mẹ của Vu Tĩnh Nhu coi cậu thiếu niên ấy như cứu tinh, nên rất thường xuyên gọi qua chơi cùng cô.
Kể từ khi Vu Tĩnh Nhu lên ŧıểυ học, vì công việc nên ba mẹ cô thường xuyên đi công tác. Khi đó, họ thấy gửi cô sang nhà bà nɠɵạı hay bà nội không bằng đưa sang nhà Lý Đãng.
Hai người coi như lớn lên cùng nhau, nhưng mối quan hệ này giống như ŧıểυ thư và người hầu hơn là kiểu thanh mai trúc mã.
Cuối tuần này, ba mẹ cô lại đi công tác. Từ trường học về, Vu Tĩnh Nhu chẳng thèm về nhà mình mà đi thẳng đến nhà Lý Đãng. Nhà Lý Đãng còn đặc biệt chuẩn bị riêng một căn phòng đầy đủ mọi thứ cho cô.
"Đây là cái gì thế này?"
Sau khi lướt qua vài bức ảnh và video ngắn, ngón tay trắng nõn của Vu Tĩnh Nhu trượt trên màn hình điện thoại, phát hiện một ứng dụng màu hồng lạ lẫm.
Cô vô thức mở ra, không phải giao diện chờ của ứng dụng, mà là hình ảnh hai bầu ngực trắng nõn, căng tròn đập thẳng vào mắt.
Rõ ràng ứng dụng này đã được mở từ trước và chạy dưới nền mà.
"Đồ biến thái!" Vu Tĩnh Nhu hét lên, vung tay định ném điện thoại đi nhưng lại kịp giữ chặt nhìn lại màn hình trước khi ném.
Cô chăm chú nhìn hai bầu ngực trắng ngần, căng tròn như hai quả bóng, trông quá mức phóng đại.