Đau, toàn thân đều đau, vô tận lạnh lẽo xâm nhập.
Thật lâu sau, Nam Cung Ly tỉnh lại từ trong đau đớn, cảm giác thân thể giống như bị xe nghiền qua, nhẹ nhàng động một chút đã đau đến hít không khí.
Mở mắt ra, lại thấy mình nằm ở trên một cái giường giản dị làm từ tấm ván gỗ, cảnh vật chung quanh đơn sơ, nóc nhà kết đầy mạng nhện, nhà ở nhỏ hẹp, trừ bỏ cái giường này, cộng thêm đống gỗ lung tung rối loạn xếp chồng chất trên mặt đất, thì không có gia cụ dư thừa.
Đây là chỗ nào, như thế nào mình lại ở chỗ này?
Nam Cung Ly ngơ ngác mà nhìn tất cả trước mắt, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, không phải mình đang hái thuốc ở trên núi sao? À, đúng rồi, giống như sau đó gặp phải sạt lở đất, cả người bị tảng đá lăn xuống từ trên núi đánh trúng, trước mắt tối sầm, tỉnh lại chính là quang cảnh này.
Bỗng nhiên, trong đầu đau đớn, ngay sau đó một vài hình ảnh thoáng hiện. Ký ức xa lạ mãnh liệt mà đến, giống như nước sông vỡ đê, thế tới rào rạt, nháy mắt bao phủ cả người nàng.
Nam Cung Ly, mười ba tuổi, dưỡng nữ Nam Cung gia tộc, phế vật trời sinh, ốm yếu bệnh tật, từ nhỏ đã yếu đuối tự ti, nhận hết ức hiếp.
Vì chống đối tiểu thiếu gia thiên tài Nam Cung gia tộc, gặp phải đòn hiểm, đi đời nhà ma, lúc này mới có linh hồn của mình bám vào người.
A, Nam Cung Ly tự giễu, nàng đây là đụng phải xuyên qua trong truyền thuyết?
Hơn nữa còn là hồn xuyên, từ 24 tuổi lập tức co rút lại thành mười ba tuổi, hơn nữa không khéo chính là, thân thể này có tên giống như nàng lúc trước, cũng tên Nam Cung Ly.
Ôi, nàng vừa chuẩn bị thông qua hạng mục cuối cùng của cuộc thi Dược Sư, lập tức sẽ nghênh đón chức nghiệp luyện dược, hiện tại lại đưa nàng tới cái địa phương chim không thèm ị này, Nam Cung Ly khóc không ra nước mắt. Tốt xấu gì nàng cũng phấn đấu nhiều năm như vậy, sớm không chết, muộn không chết, cố tình chết ở thời điểm nàng sắp thu hoạch.
Ông trời đây là xem không được nàng tốt đi.
“Nhanh lên chút, sớm làm xong việc càng dễ đòi công đạo với đại tiểu thư.” Đang lúc Nam Cung Ly buồn bực, một âm thanh khàn khàn vang lên, sau đó truyền đến tiếng bước chân.
“Ha, không nghĩ tới đại tiểu thư thế nhưng thống hận nhị tiểu thư như thế, đều đánh thành như vậy. Không cho đưa cơm cũng thôi đi, còn muốn chúng ta tiến đến kết thúc tánh mạng của nàng.” Một âm thanh khác vang lên ngay sau đó.
“Ngươi biết cái gì, đại tiểu thư cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc, huống hồ dã loại kia căn bản không phải là nhị tiểu thư Nam Cung phủ. Nam Cung phủ dưỡng nàng nhiều năm như vậy, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.”
Tiếng bước chân dần dần tới gần, Nam Cung Ly nằm ở trên giường ánh mắt chợt phát lạnh, đôi con ngươi như nước mùa thu hiện lên lạnh lẽo thấu xương, không còn vẻ nhát gan ngày xưa, trên khuôn mặt gầy yếu, ngược lại hiện ra vài phần anh khí, giây tiếp theo, hai mắt Nam Cung Ly khép chặt, giả vờ ngủ say.
Hai nam tử mặc trang phục người hầu tùy tiện tiến vào, không hề có ý tứ cố kỵ Nam Cung Ly. Ở trong mắt bọn họ, nhị tiểu thư yếu đến ngay cả con kiến đều có thể giết chết này, thật sự không đáng sợ hãi.
“Xuy, đã đến lúc này còn ngủ, thật là dại dột muốn mệnh.” Âm thanh người hầu khàn đục khinh thường, liếc mắt nhìn Nam Cung Ly ngủ say không tỉnh trên giường, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
“Ha, dáng vẻ này nhưng thật ra nhu nhược đáng thương, tốt xấu gì cũng là một nhị tiểu thư, không bằng……” Nhìn Nam Cung Ly trên giường tuy hiện chật vật lại vẫn không mất xinh đẹp, trong mắt một người khác lóe lên sự dâm tà, đề nghị nói.
Hai người ăn nhịp với nhau, vừa nhanh chóng cởi quần áo, vừa nhanh chóng tới gần Nam Cung Ly, tầm mắt lộ liễu kia nhìn chằm chằm làm Nam Cung Ly giả vờ ngủ trên giường không khỏi nhíu mày, tay phải đặt bên bên cạnh người nắm chặt thành quyền, trong lòng hận đầu sỏ gây tội Nam Cung Ngạo Tuyết kia đến mức tận cùng.
Nhưng mà trước mắt không phải lúc phân thần, quan trọng nhất vẫn là như thế nào giải quyết hai người này.
Nhưng thân thể chỉ cần động một chút đã đau đến run rẩy, càng miễn dùng lực.
“Nhị tiểu thư này, lớn lên thật là dụ dỗ người, chỉ tiếc là một bao cỏ.” Nam tử khàn đục tới gần Nam Cung Ly, một bàn tay chụp tới quần áo trước ngực nàng, chuẩn bị lột sạch sẽ toàn thân nàng.
Ngay ở khi một bàn tay hắn duỗi đến trước mặt Nam Cung Ly, nàng đang ngủ say trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, sát khí sắc bén trong mắt đều lộ rõ, cố nén đau nhức, thân thể nhảy lên, vung đoạn gỗ trong tay, hung hăng đâm đầu bén nhọn kia vào cổ nam tử bại lộ ở trong không khí.
‘Phụt’ một tiếng, máu bay ra, người nọ trừng lớn mắt, giống như không dự đoán được Nam Cung Ly sẽ có phản kích này, máu trên cổ mãnh liệt chảy ra, đau đớn kịch liệt làm cả khuôn mặt hắn đều dữ tợn vặn vẹo, cuối cùng cả người run rẩy, ngã xuống đất mà chết.
“Tiện nhân, ta giết chết ngươi!” Một người nam nhân khác bên cạnh lấy lại tinh thần sau khi bị dọa ngốc, không chút do dự, vung chủy thủ chuẩn bị trước trong tay đâm tới phía Nam Cung Ly.
Con ngươi Nam Cung Ly co rụt lại, cố nén thân thể đau đớn muốn nghiêng người tránh sang một bên. Nhưng tốc độ ra tay của người nọ quá nhanh, chủy thủ đã từ trên hung hăng đâm xuống, tay trái theo bản năng đưa lên nắm lấy, ý đồ ngăn cản thế đâm xuống của chủy thủ.
‘Phụt’, chủy thủ cắt qua lòng bàn tay, Nam Cung Ly đau đến khuôn mặt nhỏ vặn vẹo. Nàng hoài nghi có phải toàn bộ bàn tay đều bị chặt đứt hay không, một lượng máu lớn chảy ra từ lòng bàn tay, theo cánh tay giơ cao lên một đường chảy xuống, vừa lúc nhỏ giọt ở tháp đen nhỏ được cột bằng dây tơ đỏ trên cổ tay.
Thoáng chốc một luồng sáng trắng chói mắt tràn ra, dần dần mở rộng, nóng đến bỏng cháy người, chờ đến Nam Cung Ly rốt cuộc phát giác, lại bị một vầng sáng trắng vây quanh.
Thân thể bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ, cuốn vào bên trong một mảnh không gian đen như mực, yên tĩnh không tiếng động, lộ ra sự tĩnh mịch.