“Tiểu thư, đêm nay ngài ngủ trên giường, tôi úp xuống mặt bàn qua một đêm.”
Không ngoài Tử Tang dự đoán, quả nhiên Hạ Mộc nói thế. Nàng từ chối cho ý kiến vì có hai phụ nhân bê nước vào, Hạ Mộc để nàng rửa mặt chải đầu trước, việc này Tử Tang cũng không từ chối.
Sau khi hai người rửa mặt chải đầu xong không lâu, có người đến thỉnh bọn họ đi dùng cơm chiều.
Bình An tiêu cục hắn không có nhiều quy củ, bằng không cũng sẽ không để nam nữ ngồi cùng bàn ăn cơm. Tử Tang cùng Hạ Mộc, một nhà Lê Tường, còn lại là cả nhà Hạ Hồi Sinh. Tử Tang gặp mặt đệ đệ Hạ Hồi Sinh Hạ Đáp Lễ, muội muội Hạ Hồi Vân, Tử Tang đưa lễ gặp mặt đã chuẩn bị tốt nhưng không nói gì thêm.
Hai anh em cảm ơn sau đó im lặng.
Mọi người ăn cơm không quá náo nhiệt, nhưng không lạnh lẽo, rất hài hòa.
Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện một hồi, ngày mai phải dậy sớm, nên tự tan.
Hạ Mộc và Tử Tang trở lại phòng. Hạ Mộc đi chuẩn bị nước, tuy không thể tắm rửa, nhưng cần rửa chân, súc miệng rửa mặt.
Sau khi Tử Tang làm xong tất cả, nàng an vị trên giường. Hạ Mộc đi đổ nước, nghĩ đến buổi tối sẽ ở cùng một phòng với tiểu thư, hắn không dám về đó. Nhưng nếu không về phòng, tiểu thư khẳng định không còn cách nào an tâm ngủ. Vì thế hắn cọ xát thật lâu, vẫn nhận mệnh trở về. Quả nhiên khi về thấy Tử Tang ngồi ngay ngắn như cũ, hắn xấu hổ, chậm rãi đóng cửa lại, nói: “Tiểu thư, cô nhanh ngủ đi, tôi ghé tạm vào bàn này nghỉ là được.”
Tử Tang đứng lên, từ từ cởi quần áo.
Mặt Hạ Mộc đỏ lên, lập tức xoay người sang chỗ khác. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…
Tử Tang ngắm bóng lưng Hạ Mộc, cảm giác có chút buồn cười, cuối cùng chừa lại trung y màu trắng áo, vẫn mặc rất kín đáo.
Đưa lưng về phía nàng Hạ Mộc trợn to mắt, kinh hoảng nói: “Không… Này không được…”
“Xoay người lại. Lập tức.” Tử Tang ra lệnh.
Hạ Mộc không dám cãi lại mệnh lệnh của Tử Tang, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhưng đầu cúi gằm, không dám nhìn nàng một cái, chỉ sợ nhìn đến cái gì không nên xem.
“Tôi nói phải ngủ trên giường.” Giọng điệu lạnh lùng của nàng vô cùng kiên quyết. Lần đó nàng không thấy sao, bây giờ nàng muốn sống cùng hắn. Sớm muộn gì cũng ngủ cùng phòng, không cần phải chịu tội như thế.
Huống hồ nàng là mãnh thú hồng thủy sao? Làm hắn kinh hoảng như thế.
Không cần nhìn Tử Tang, liền chỉ cần nghe thanh âm, Hạ Mộc biết Tử Tang có bao nhiêu kiên quyết, vội hỏi: “Tiểu thư. Không được, việc này có thanh danh của tổn hại ngài.”
“Anh cảm thấy tôi còn có thanh danh à?” Tử Tang nhàn nhạt hỏi, đôi mắt xẹt qua một tia tức giận, Hạ Mộc quả nhiên chính là đầu gỗ, nàng đã để hắn ngủ giường, hắn cũng không thuận theo trèo lên, còn dong dài mãi.
“Này… Này… Không giống nhau, người khác cái nhìn… Có đôi khi… Có đôi khi có thể không… Không… Để ý, nhưng là… Chúng ta không cần… Không cần tỏ vẻ chúng ta có thể… Có thể làm.” Hạ Mộc lắp bắp giải thích. Tuy rằng tiểu thư nhà hắn nói được đúng lý hợp tình, nhưng chính vì thế, ngược lại phải càng thêm chú ý, không thể để tiếp tục phá hư nữa.
“Tôi đã gả cho anh, anh còn để ý mấy cái này làm gì.” Tử Tang hỏi, trước kia nàng cảm thấy Hạ Mộc thủ lễ tốt lắm. Nhưng hiện tại tuyệt không tốt chút nào. Chỉ cùng ngủ một giường, không động tay động chân mà khó thuyết phục hắn đến vậy.
“Nhưng việc này không là sự thật.” Hạ Mộc vội hỏi.
“Sao không phải là sự thật, hôn thư anh cầm trong tay, chính là sự thật, coi những lời trước đây tôi trở thành rác rưởi đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư, ngài… Ngài có ý gì a!” Hạ Mộc mạnh mẽ nhìn về phía Tử Tang, hiển nhiên đã quên phía trước nói phi lễ chớ nhìn. Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, phảng phất sắp nhảy ra, có phải hắn nghe lầm không, hình như hắn nghe được tiểu thư nói cái gì đó trở thành rác rưởi, là chuyện vợ chồng giả trở thành rác rưởi ư? Nếu trở thành đồ bỏ thì chính là vợ chồng thực, điều này sao có thể? Nhất định không có khả năng, hắn chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ.
“Lời hay không nói lần thứ hai.” Sắc mặt Tử Tang có chút xấu hổ, nói chuyện nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, tự nhiên có chút thẹn quá thành giận, nói: “Đến cùng anh có lên giường không, chẳng lẽ còn muốn tôi dùng sức mạnh.”
“Tiểu thư, ngài…” Vẻ mặt Hạ Mộc đỏ lên, lời tiểu thư nói sao nghe trắng ra vậy. Đồng thời hắn kinh ngạc vô cùng, tiểu thư không phải nói quan hệ vợ chồng giữa bọn họ là giả. Lần này từ miệng tiểu thư nghe, quan hệ vợ chồng này là thật kia, này… Này…
Tử Tang thật sự không kiên nhẫn, tinh thần lực lập tức bao phủ Hạ Mộc, kéo về bên này. Hạ Mộc kinh ngạc, sợ tới mức không kêu thành tiếng, đột nhiên hắn bị quăng lên giường, Tử Tang xoay người, vung tay lên, màn buông xuống, đồng thời tay nàng ôm bả vai Hạ Mộc, phòng ngừa hắn chạy trốn.
Hắn hít vào một hơi, kinh ngạc xem Tử Tang, không là vì năng lực quỷ dị của nàng mà vì hắn nằm trên giường tiểu thư, tiểu thư còn ôm hắn, “Tiểu thư, ngài… Ngài…”
Sắc mặt Hạ Mộc đỏ lên, trên người Tử Tang bay tới mùi thơm cùng với động tác thân mật, khiến toàn thân hắn khô nóng, suy nghĩ mơ hồ, trừ bỏ lăng lăng nhìn nàng, căn bản không biết phản ứng thế nào.
Tử Tang đột nhiên thấy Hạ Mộc tựa như tiểu bạch thỏ, hoặc như nàng dâu nhỏ bị người ta bắt buộc, trên mặt nàng không khỏi lộ ra một chút tươi cười.
Hạ Mộc ngây ngốc xem Tử Tang, hắn lại nhìn thấy tiểu thư nở nụ cười.
“Tốt lắm, ngủ.” Tử Tang nói, nói xong, nàng cũng không quản Hạ Mộc, nhắm mắt lại.
Hạ Mộc lăng lăng xem Tử Tang, hắn cảm thấy trên mặt mình nóng nóng, liền thân thể cũng bị thiêu đốt, trong đêm tối tiếng tim đập vang dội và nhanh chóng, hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Tử Tang nguyên bản nằm gần Hạ Mộc có chút khẩn trương, nhưng cảm giác được Hạ Mộc khẩn trương, nàng đột nhiên thả lỏng, cũng cảm thấy buồn cười, một nữ nhân như nàng không lo, hắn khẩn trương cái gì a!
Không biết qua bao lâu, Hạ Mộc cảm giác Tử Tang bên cạnh hoàn toàn ngủ say, suy nghĩ của hắn từ từ chậm lại. Vì sao tiểu thư ôm hắn, có phải tiểu thư thật sự muốn quan hệ vợ chồng thành thực không, nhưng làm sao có thể hắn là hạ nhân, tiểu thư là chủ tử. Làm sao có thể, tuy rằng bản thân có ý nghĩ không an phận với tiểu thư, nhưng hắn không dám mở tưởng có một ngày tình cảm của mình bị lộ, càng không thể tin được, tiểu thư hội sẽ làm vợ chồng chân chính với hắn a…
Hạ Mộc suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ chậm rãi ập đến. Ban nãy hắn rất , khẩn trương, nhưng không thể phủ nhận, tiểu thư ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy thật an tâm. Có lẽ đêm nay chính là một giấc mộng, vậy thì hắn cứ hưởng thụ đi!
Lúc này Tử Tang đột nhiên mở mắt, xem gương mặt gần ngay trước mắt, trên gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên. Thực ra lúc trước mạnh mẽ kéo Hạ Mộc lên giường, nàng tương đối xúc động, sau đó cũng cảm thấy xấu hổ.
Lần đầu tiên, Tử Tang nhìn Hạ Mộc ở cự ly gần như vậy. Không thể không nói, Hạ Mộc rất đẹp trai, nghĩ, nàng thả tinh thần lực ra, ngọn nến bên ngoài tắt, mà phía trước hiển nhiên Hạ Mộc lo lắng đã quên mất ngọn nến kia chưa tắt.
Hôm sau, Hạ Mộc vừa tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt Tử Tang, hắn kinh ngạc hít sâu một hơi, lại xem xem bản thân thân ở nơi nào. Hắn từ từ nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, si ngốc xem khuôn mặt Tử Tang. Hiện tại bởi vì Tử Tang đang ngủ, tình cảm của hắn không khống chế được bùng lên. Hắn nhìn làn da nàng trắn nõn, khuôn mặt an tường, căn bản không thể dời mắt, tay hắn không tự chủ sờ lên mặt nàng. Vừa chạm đến làn da hơi lạnh lẽo, mơn man khuôn mặt nhu hòa kia, hắn mạnh mẽ thu tay về, muốn đánh bản thân vài cái, hắn làm sao có thể đi sờ tiểu thư, đây là không nên, không nên…
Thật lâu sau hắn mới bình ổn cảm xúc, không dám nhìn Tử Tang, chậm rãi bò dậy, rời khỏi phòng.
Mà ở Tử Tang trên giường cũng mở mắt , ngồi dậy. Khi Hạ Mộc tỉnh lại nàng đã biết, kỳ thực thời điểm Hạ Mộc sờ mặt nàng nàng cũng có chút khẩn trương, còn đang suy nghĩ muốn tiếp tục giả bộ ngủ không, Hạ Mộc lại thu tay về.
Con người nhát gan!
Nàng rời giường, mặc xong quần áo, ngồi xuống bàn trang điểm. Dung nhan xuất hiện trong gương, ánh mắt nàng đột nhiên dừng trên mái tóc đen, vì thế chậm rãi, nàng búi tóc, trước kia nàng căn bản không coi mình là người xuất giá, tự nhiên sẽ không búi tóc. Giờ nàng cũng nên đổi kiểu tóc, một phụ nhân đã kết hôn mà không vấn tóc lên, đối với phu quân Hạ Mộc mà nói rất mất mặt.
Trước kia nàng không cần, hiện thời nàng lại suy nghĩ cho Hạ Mộc, chẳng lẽ này bởi vì thích hắn mà thay đổi sao?
Hạ Mộc vừa tiến đến, thấy Tử Tang đang chải tóc, vội vàng liếc mắt nhìn Tử Tang một cái, lập tức cúi đầu, vội hỏi: “Tiểu thư, rửa mặt chải đầu.”
“Ừ.” Tử Tang đứng lên, đi qua, nàng tự nhiên phát hiện Hạ Mộc lạ thường, nàng tự không để ý tới, về sau nàng sẽ tìm cơ hội, bắt Hạ Mộc thừa nhận cái tình cảm hắn gọi là “Ý nghĩ không an phận” kia.
Hạ Mộc cảm giác Tử Tang lướt qua trước mặt mình, mới dám ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng, sau đó ngây ngẩn cả người, không thể tin hỏi: “Tiểu thư, sao cô lại vấn tóc lên.”
“Đã xuất giá, tất nhiên phải búi tóc.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Hạ Mộc kinh ngạc xem Tử Tang, sao lúc trước không thấy tiểu thư nhà hắn búi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tâm trạng hắn bắt đầu rối rắm. Hắn không rõ ý tứ tiểu thư nhà mình, nhưng hắn không dám hỏi a! Nếu hắn hiểu lầm thì sao, có phải tiểu thư sẽ vì bản thân không an phận mà chán ghét mình không.