Beta: Lyly “Anh không có tư cách đồng ý hay không.” Tử Tang lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Mộc càng tái nhợt, đúng vậy! Hắn không có tư cách. Chẳng qua hắn chỉ là một hạ nhân mà chủ nhân không đồng ý thừa nhận.
Theo lời tác giả đây là 2 chương gộp 1 nhé, sau chương này sẽ bước sang quyển 2.
“Tớ không lừa cậu, khi cậu hôn mê tớ đã cảm giác được có một loại khí giống như nội lực đánh úp về phía tớ, tuy rằng chỉ một chút nhưng sẽ không sai. Nếu không phải tớ phản ứng nhanh, chắc chắn đã bị cô ta làm bị thương.” Hạ Hồi Sinh nói đến đoạn này, giọng điệu còn có chút căm tức, cô ta thật ngoan (độc ác), tuyệt không lưu tình chút nào.
Nghe lời Hạ Hồi Sinh nói, Hạ Mộc im lặng, nếu tiểu thư thật sự có võ công, hình như một số việc cũng có lời giải đáp, nhưng không có khả năng mà! Có tia sang lướt qua đầu trong chốc lát rồi lại trở nên mơ hồ.
Mặt khác hắn cũng không lo lắng Tử Tang sẽ làm Hạ Hồi Sinh bị thương, hắn tin tưởng tiểu thư nhà hắn tuy rằng lạnh lùng một chút, nhưng không phải loại người không biết đúng mực.
“Đây chính là nhân sâm ngàn năm, cậu biết không?” Hạ Hồi Sinh cầm một mảnh nhân sâm trên tủ đầu giường lên hỏi.
Nhân sâm ngàn năm tuy rằng Hạ Mộc chưa thấy qua, nhưng cũng biết nó vô giá, ngây ngốc hỏi: “Nơi này sao có thể có nhân sâm ngàn năm.” Hắn không thể có, nhưng tiểu thư nhà mình có gì hắn biết rõ, đâu thấy có bóng dáng nhân sâm.
“Vợ cậu lấy ra cho cậu ăn.” Hạ Hồi Sinh nói, nhân sâm không phải của Hạ Mộc thì của cô ta, ít nhất cô ta có chút lương tâm, bỏ được nhân sâm này cho Hạ Mộc ăn.
“Hiện tại mình không có gì đáng ngại, cậu cất nhân sâm đi đi, nếu để mình ăn quá lãng phí, giữ lại cho tiểu thư.” Hạ Mộc tự nhủ nói.
Hạ Hồi Sinh không biết nói gì vỗ vỗ trán, tên ngốc này có biết nghĩ cho mình không. Cô gái kia lạnh như băng, dù cậu có đun nóng cỡ nào cũng không nóng chảy được trái tim tảng đá của cô ta đâu. Nghĩ vậy, Hạ Hồi Sinh có chút lo lắng, hiển nhiên cô ta không đơn giản, nếu cam tâm ở lại thôn này, tiếp tục sống cùng Hạ Mộc như vậy may ra còn có chút hi vọng. Nếu cô ta không cam lòng sống kiểu này, Hạ Mộc nhất định sẽ bị tổn thương.
“Hạ Mộc, vợ cậu thần bí quá, không hề đơn giản.” Hạ Hồi Sinh một bộ tận tình khuyên nhủ.
Hạ Mộc im lặng, tiểu thư nhà hắn tất nhiên không đơn giản, nhưng cái này đâu liên quan gì đến hắn.
Nếu Hạ Hồi Sinh biết suy nghĩ của Hạ Mộc chắc chắn sẽ bị tức chết. Hai người này nghĩ căn bản không cùng một ý.
“Đây là chuyện của tiểu thư, không liên quan đến cậu và mình, cậu đừng đi tra xét.” Rất lâu sau, cuối cùng Hạ Mộc nói với Hạ Hồi Sinh.
“Cậu…” Hạ Hồi Sinh chán nản, cậu ta suy nghĩ lâu như vậy chỉ nói ra một câu bảo vệ Tử Tang, đây chẳng phải định chọc giận mình sao?
Cuối cùng Hạ Hồi Sinh vẫn không tránh khỏi vận mệnh lại bị tức nghẹn, Hạ Mộc hoàn toàn xem nhẹ cơn tức của Hạ Hồi Sinh, lại nói: “Hồi Sinh, hôm nay vất vả cậu, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hồi Sinh hừ lạnh một tiếng, “Cậu cho rằng tớ không muốn nghỉ ngơi chắc! Đều do cậu hại, còn cùng với vợ cậu chọc giận tớ.”
Hạ Hồi Sinh không nói gì thêm, bảo: “Ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”
“Đợi chút, Hồi Sinh, đại ca tớ sao rồi, cậu biết gì không?” Hạ Mộc đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi.
“Tớ chỉ biết hắn ta quá khốn nạn, cậu coi như hắn ta chết rồi.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói, xoay người bỏ đi.
“Hồi Sinh…” Hạ Mộc gọi, nhưng Hạ Hồi Sinh đã đi rồi. Hắn thở dài, xem ra vấn đề của đại ca hẳn không quá nghiêm trọng, bằng không Hạ Hồi Sinh sẽ không nói thế với mình. Thẳng đến khi Hạ Hồi Sinh đi rồi, Hạ Mộc thảnh thơi, mới phát hiện mình đói bụng. Hắn quên nói với Hồi Sinh mình muốn ăn, từ miệng cậu ta hắn biết tình huống của bản thân, không thể xuống giường được, mà tiểu thư thì hắn không dám quấy rầy, xem ra phải nhịn đói một đêm.
Đúng lúc này, Tử Tang bê đồ vào, vừa thấy là đồ ăn, Hạ Mộc rất cảm động nhìn Tử Tang. Tuy rằng tiểu thư nhà hắn nhìn lạnh như băng nhưng vẫn chu đáo, mang đồ ăn cho hắn.
Tử Tang để đồ trên tủ đầu giường, sau đó lấy thêm một cái gối đầu, đỡ Hạ Mộc ngồi dậy. Lần đầu tiên, Hạ Mộc dựa vào nàng gần như vậy, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát trên người tiểu thư nhà hắn, mặt hắn hơi đỏ lên. May giờ là ban đêm, ánh sáng không rõ, không nhìn rõ lắm.
“Ăn đi.” Tức Mặc Tử Tang đưa bát cho Hạ Mộc, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cơm ơn, giơ tay nhận bát, bụng hắn bị thương nhưng vẫn có sức cầm bát ăn. Còn Tử Tang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chờ Hạ Mộc ăn xong rồi dọn bát.
Hạ Mộc ăn xong, nhìn tiểu thư lặng im ngồi trong bóng đêm, có vẻ muốn nói lại thôi.
“Có việc cứ nói.” Tử Tang có chút không kiên nhẫn bảo.
Nghe ra tiểu thư không kiên nhẫn, Hạ Mộc hoảng hốt, càng thêm hổ thẹn, vội hỏi: “Tiểu thư, tôi lại gây phiền toái cho cô.”
Hắn không dám nói một câu liên quan đến chuyện của Hạ Phú Quý, chắc chắn anh ta muốn đâm tiểu thư, tuy rằng không thành công nhưng anh ta đã làm vậy, không phải sao?
“Anh không biết tự lượng sức mình đến chắn đao, quả thực gây phiền toái cho tôi, hơn nữa mấy ngày nay học võ công cũng uổng công, ngay cả người bình thường cũng có thể làm anh bị thương.” Tử Tang lạnh lùng nói, nếu nàng không có dị năng đặc thù, hắn đã mất mạng rồi.
“Thực xin lỗi, là tôi không bảo hộ tiểu thư chu toàn, khiến tiểu thư sợ hãi, sau này nhất định sẽ cố gắng học võ gấp đôi.” Hạ Mộc vội nhận lỗi.
Tử Tang nghẹn lời, cảm thấy Hạ Mộc này thật là mạc danh kỳ diệu( không thể hiểu rõ được), rõ ràng hiện tại nàng đang gây khó dễ với hắn, sao hắn không biết phản kháng. Hơn nữa có một số việc rõ ràng làm sẽ chết, hắn cũng dám đi làm, lần trước gặp sói cũng vậy, còn có lần ở Hàng Châu suýt bị ném xuống hồ, lại thêm lần này chắn đao, không hiểu hắn trung thành và tận tâm hay là “thánh nam” nữa.
Hạ Mộc thấy vẻ mặt tiểu thư không vì lời nói của mình mà giảm bớt tức giận, hình như càng lạnh như băng, hắn nhìn có chút kinh hãi, hắn không muốn tiểu thư tức giận, lại giải thích, “Tiểu thư…”
“Vì sao anh cứu tôi!” Tử Tang cắt ngang lời Hạ Mộc nói, không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng. Nàng không rõ đến cùng là nguyên nhân gì có thể khiến hắn không cần cả mạng như vậy.
Hạ Mộc sửng sốt, nói: “Tiểu thư, cô là chủ nhân của tôi, cứu cô là chuyện đương nhiên, huống hồ là đại ca tôi làm hại tiểu thư…”
“Anh thật trung thành và tận tâm, có hạ nhân như anh đúng là tôi nên vui mừng.” Tử Tang cắt ngang lời Hạ Mộc, xoay người rời khỏi phòng hắn.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc vô thố kêu, hắn không ngốc, tự nhiên nghe ra tiểu thư đang châm chọc. Vì sao tiểu thư tức giận, hắn đâu có nói gì sai!
Hắn nhìn cánh cửa mở toang, có chút chua sót nói: “Tôi biết tiểu thư không thích tôi đi chắn đao, nhưng đó là bản năng a! Cả bản thân tôi cũng không khống chế được. Chỉ là điều này làm sao có thể để tiểu thư biết…”
Giọng nói chua xót của hắn mang theo một cảm xúc phức tạp, vừa vui mừng lại giống như ưu thương, ngay cả bản thân Hạ Mộc cũng không phát hiện ra.
Hạ Mộc không biết. Mới đi vài bước Tử Tang nhớ chưa mang bát đũa đi, hiện tại thời tiết nóng nực, để ngày mai rửa sẽ bốc mùi, vì thế nàng quay trở lại, không ngờ lại nghe được Hạ Mộc lẩm bẩm.
Nàng ngừng thở, cảm thấy bên trong cơ thể như có chôn một hạt mầm, giờ nó đã nảy mầm khiến nàng có chút kích động vô thố, bất chấp bát đũa, bước chân có chút hỗn loạn rời đi. Nàng đi lên lầu, vào phòng, đưa tay đóng cửa lại. Dựa vào cửa nàng ngây ngốc nhìn phía trước, đột nhiên nhìn lại ngực mình, sau đó quàng tay ôm lấy người. Hoá ra trái tim nàng cũng có thể đập nhanh hơn, cảm giác này rất lâu rất lâu rồi nàng không cảm nhận được.
Vì sao, nghe xong lời Hạ Mộc nói, trái tim nàng lại đập nhanh hơn, còn có chút vui sướng, chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là cảm giác “thích” trong truyền thuyết ?
Làm sao có thể. Thời gian sống chung còn chưa đủ hai năm, sao nàng có thể thích Hạ Mộc, nhất định là ảo giác. Đúng vậy, nhất định là thế, nàng không thể và cũng không muốn đem trái tim mình giao cho một người đàn ông. Đôi mắt nàng lạnh như băng, hạt mầm trong lòng vốn dĩ vừa nẩy mầm trong nháy mắt bị hủy diệt…
Nàng không thể tiếp tục ở đây chờ hết thời hạn ba năm mới đi, nên đi ngay bây giờ!
Từ hôm sau, mỗi ngày Hạ Hồi Sinh đều đến Tượng pha nấu cơm, vì thế bình thường chưởng quản phòng bếp là Hạ Mộc đổi thành Hạ Hồi Sinh. Hắn nói thế này, hắn không muốn Hạ Mộc không bị đao đâm chết, ngược lại bị đồ ăn của Tử Tang hại chết, vì tiện tay nên làm nhiều thêm một phần.
Hạ Mộc nghe xong lời này, nói cảm ơn, còn Tử Tang giống như không nghe thấy, khiến Hạ Hồi Sinh bị một bụng tức…
Hôm nay, cả nhà Lê Tường đến. Bọn họ không biết người nhà họ Hạ đến gây sự, chỉ là mấy ngày không thấy bóng dáng Hạ Mộc sau đó gặp Hạ Hồi Sinh, mới biết Hạ Mộc bị thương, nên mang mấy thứ đến thăm.
“Sao bị thương nặng như vậy cũng không nói cho anh chị biết, nếu không phải gặp chú Hồi Sinh, chẳng phải anh chị không biết gì sao. Tuy rằng, anh chị không giúp được việc gì lớn nhưng cũng có thể làm chân chạy vặt, giúp chút chuyện nhỏ a!” Khúc thị càu nhàu với Tử Tang đang dẫn đường.
“Có Hạ Hồi Sinh.” Tử Tang nói, đã tới phòng Hạ Mộc, Khúc thị cũng không nói gì nữa, vội nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc sớm nghe được tiếng khách đến, chỉ là hắn chưa thể xuống giường cười nói với Lê Tường và Khúc thị: “Lê đại ca, chị dâu, anh chị đến ạ.”
“Mộc Đầu thúc thúc.” Thạch Đầu và Song Hỉ lao về phía Hạ Mộc nhưng được nửa đường đã bị kéo lại. Hai đứa bé mất hứng xoay người, nhìn thấy là Tử Tang, Song Hỉ vội kêu lên: “Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm buông cháu ra.”
“Không cho chạm vào thúc thúc của các cháu.” Tức Mặc Tử Tang nói.
“Vì sao?” Hai đứa trẻ tò mò, không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Chú ấy bị thương, đụng vào sẽ đau.” Tử Tang cố ý nói nghiêm trọng một chút, bằng không hai đứa trẻ bướng bỉnh này rất nhanh quên.
Thạch Đầu và Song Hỉ vừa nghe thế, vội đồng ý, bọn chúng cũng không muốn Mộc Đầu thúc thúc bị đau.
Lê Tường và Khúc thị không tiếng động cười cười, vốn bọn họ cũng định giữ chặt hai đứa không cho chạm vào người Hạ Mộc. Không ngờ Tử Tang đã nhanh hơn, bọn họ tùy ý đánh giá căn phòng một chút rồi hai mặt nhìn nhau, trong mắt rõ ràng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã biết mất không bị ai phát hiện. Bắt đầu hỏi thăm tình hình của Hạ Mộc, thấy cậu ấy đúng là không sao mới chính thức yên lòng…
Mười ngày sau, Hạ Mộc có thể đi lại tự nhiên, Tử Tang nhìn thoáng qua đã không còn việc gì nữa, để mặc hắn dọn dẹp.
Đã đến lúc rồi, nghĩ vậy nàng xoay người lên lầu, lúc đi xuống trong tay có thêm một gói đồ. Khi nàng quyết định rời khỏi nơi này, nàng đã thu dọn xong hành lý. Thực ra nàng cũng chẳng có đồ đạc gì để thu dọn, vốn cái gì trong vòng tay thì vẫn ở đó, chỉ mang đi thêm vài bộ quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày.
Nhìn gói hành lý ít ỏi kia, càng thêm nhắc nhở Tử Tang rằng nàng vẫn luôn theo bản năng coi chỗ đang ở là nhà trọ, ý nghĩ lúc nào cũng có thể rời đi chưa từng thay đổi, vì thế nàng không hề đặt mua thêm vật dư thừa.
Nhìn gói đồ trong tay tiểu thư, trong lòng Hạ Mộc cảm giác bất an càng mãnh liệt, ngây ngốc nhìn nàng.
“Tôi phải đi, ra thế giới bên ngoài nhìn một chút, anh đừng đi theo. Giờ anh đã có thân phận tự do, không còn là hạ nhân của tôi nữa, đến thời hạn ba năm tôi sẽ trở về làm thủ tục cùng cách (ly hôn ý).” Tử Tang lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, mờ mịt nhìn nàng, không hề có bất kỳ phản ứng gì với lời nàng nói.
“Vùng Tượng pha này anh tìm thời gian chuyển thành tên của anh, sau này không còn quan hệ gì với tôi. Đây là năm trăm lượng bạc, coi như trả thù lao cho anh vì chăm sóc tôi mấy ngày qua.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói hết, đồng thời đặt ngân phiếu năm trăm lượng trên bàn, tiền cũng là thứ duy nhất nàng có thể đưa cho Hạ Mộc.
Hạ Mộc nghe thấy hết nhưng hắn không nói nên lời, hắn không ngừng nói với bản thân, tiểu thư phải đi nhưng không dẫn theo hắn!
Tử Tang thấy hắn không có ý kiến nên đi ra ngoài.
Thấy Tử Tang bước đi, Hạ Mộc cuối cùng hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, nói: “Tiểu thư, để cho tôi đi theo cô đi, được không?”
“Không cần.” Tử Tang không chút nghĩ ngợi nói. Nếu đồng ý cho hắn đi theo, vậy nàng không cần rời khỏi đây.
“Tiểu thư, tuy rằng tôi rất ngốc, nhưng tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô.” Hạ Mộc vội vàng cam đoan, tranh thủ cơ hội được đi cùng tiểu thư.
“Tôi không cần người hầu hạ, anh cũng không phải là người hầu hạ người khác.” Tử Tang nhàn nhạt nói, nếu Hạ Mộc không bị bán trở thành hạ nhân, chỉ cần hắn có dã tâm, lấy năng lực của hắn thì có thể làm công việc khác.
“Tiểu thư. Bên ngoài rất nguy hiểm, không có tôi đi theo, tôi không đồng ý để cô đi ra ngoài.” Hạ Mộc chặn trước mặt Tử Tang, lần đầu tiên hắn rất kiên quyết cự tuyệt nàng, cũng là lần đầu tiên quyết tuyệt như thế muốn nàng ở lại.
“Anh không có tư cách đồng ý hay không.” Tử Tang lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Mộc càng tái nhợt, đúng vậy! Hắn không có tư cách. Chẳng qua hắn chỉ là một hạ nhân mà chủ nhân không đồng ý thừa nhận.
Nhìn nét mặt Hạ Mộc mờ mịt và cô đơn, đột nhiên Tử Tang có chút mềm lòng, nhưng nàng không thể. Ban đầu nàng muốn dùng hôn nhân đổi lấy thân phận tự do, chứ không phải một lần nữa bị cột vào người Hạ Mộc, nhân lúc bản thân chưa lún sâu, nàng phải đưa ra lựa chọn, chặt đứt tất cả khả năng, rời đi là biện pháp duy nhất.
“Anh không ngăn được tôi, đừng không biết lượng sức.” Tử Tang lại nói, thân ảnh nàng vừa động, người đã xuất hiện cách đó mấy trượng, Hạ Mộc kinh ngạc, nhưng hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ tại sao, mà vội vàng đuổi theo. Giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chính là không thể để tiểu thư đi một mình, đi cũng được nhưng phải dẫn hắn theo.
Ngay lúc muốn đuổi theo tiểu thư, đột nhiên cơ thể hắn không thể động đậy, một cảm giác sợ hãi không biết tên trào dâng. Nếu không động đậy được, hắn sẽ không đuổi kịp tiểu thư, không được, hắn không thể bị nhốt, hắn liều mạng giãy dụa, vẫn không nhúc nhích tí gì. Hắn tuyệt vọng kêu to khi Tử Tang đã ra khỏi sân, “Tiểu thư, van xin cô, dẫn tôi đi cùng được không?”
Lời cầu xin tuyệt vọng kia khiến bước chân Tử Tang ngừng lại, quay đầu xem Hạ Mộc, nói: “Hãy sống cho tốt.”
Sau đó thân ảnh của nàng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại bóng dáng xinh đẹp. Nhìn nàng triển khai mấy khả năng phi thường này, phản ứng đầu tiên của Hạ Mộc là tiểu thư có năng lực tự bảo vệ mình vậy không cần quá lo lắng, sau đó nàng nói hi vọng hắn không kiên trì đi tìm mình.
“Không…” Hạ Mộc thì thào, ngây ngốc nhìn chỗ trống trước mắt, cả thân thể động đậy được lúc nào cũng không biết, hắn giống như trở về quá khứ rất xa xôi, hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư:
Khi đó hắn vừa vào Tức Mặc phủ, hắn ngốc, chuyện gì cũng không hiểu, tất nhiên sẽ không biết mang tiền đi hối lộ quản sự và gã sai vặt trong phủ. Hơn nữa hắn cũng không có tiền, cho nên thường xuyên bị ức hiếp. Có một lần, hắn không thể nhịn được nữa, hắn phản kháng, bởi vì hắn quá khoẻ, làm người ta bị thương, sau đó một đám người xúm vào đánh hắn. Khi đó hắn cho rằng bản thân mình sẽ chết, đúng lúc ấy, tiểu thư như từ trên trời giáng xuống, khi đó tiểu thư vẫn là một cô bé, thân thể bé nhỏ, khuôn mặt non nớt tinh xảo lại vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng.
Những người đó hành lễ với tiểu thư, nhưng không hề có một tia cung kính mãi đến sau này hắn mới hiểu được. Hoá ra cha mẹ tiểu thư đã mất, không có chỗ dựa, bởi vậy cả hạ nhân cũng có thể khinh thường nàng. Nhưng tiểu thư rất lợi hại, nói mấy câu đã khiến những người đó sợ hãi. Còn hắn vẫn sống.
Người đánh hắn đi rồi, tiểu thư cũng đi rồi, sau đó Lý mẹ( Mama) xuất hiện, hỏi hắn muốn hầu hạ tiểu thư, cả đời trung thành với tiểu thư không, hắn không chút do dự đồng ý.
Vì thế hắn có cơ hội lần thứ hai nhìn thấy tiểu thư, là Lý mẹ dẫn hắn và một nhóm người đều là người mới đến trước mặt tiểu thư nhưng tiểu thư lại không nhớ hắn. Hắn cũng không cần, sau đó hắn im lặng bảo vệ chủ tử của mình.
Hắn nhìn tiểu thư nhà hắn mỗi ngày một lớn lên, còn hắn cũng gian nan sống sót trong đám người, mà tiểu thư vẫn như cũ không để ý đến hắn. Nàng không nhớ hắn, lại hai lần cứu tánh mạng hắn.
Việc này khiến hắn cảm kích và kiêu ngạo, nhất định chưa từng có ai được tiểu thư cứu hai lần. Vì thế cho dù hắn không có tiếng tăm gì cũng quyết định trung thành với tiểu thư cả đời, canh giữ ở bên người tiểu thư cả đời, dù tiểu thư xuất giá hắn sẽ đi theo làm hạ nhân của hồi môn.
Từ khi tiểu thư và Triệu Thế Tử định ra hôn sự, hắn cũng nỗ lực đi tranh một danh ngạch của hồi môn, nhưng vạn vạn không thể ngờ được, hắn lại thành thân với tiểu thư, sau đó rời khỏi kinh thành, sống cùng nhau.
Tuy rằng là vợ chồng giả, tuy rằng tiểu thư mất đi vinh hoa phú quý, ngày ngày sống cuộc sống nghèo khó, nhưng hắn cũng có tư tâm. Nếu cuộc sống cứ như thế tiếp tục thì tốt, lúc này hắn không thể không thừa nhận, hắn sớm có ý nghĩ không an phận với tiểu thư. Mà hắn lại uất ức không dám thừa nhận…
“Hạ Mộc, cậu sao vậy?” Hạ Hồi Sinh đi đến tượng pha, thấy Hạ Mộc ngơ ngác đứng ở trong sân, sắc mặt tái nhợt bất lực, thậm chí bóng dáng nồng đậm tuyệt vọng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hạ Mộc không phản ứng.
“Hạ Mộc.” Hạ Hồi Sinh kêu, lay lay người Hạ Mộc.
“Tiểu thư, cô ấy đi rồi… Đi rồi… Không dẫn mình đi…” Hạ Mộc nhìn Hạ Hồi Sinh thì thào, giống như có phản ứng nói với Hạ Hồi Sinh, lại giống như không hề có phản ứng, chỉ lẩm bẩm thôi.
Hạ Hồi Sinh sửng sốt, cuối cùng hiểu được. Người phụ nữ đáng chết này, lúc trước còn nói cô ta chưa hỏng toàn bộ, có chút lương tâm, quả nhiên là bản thân mình ngu xuẩn, cô ta vẫn bỏ lại Hạ Mộc.
Xem bộ dáng Hạ Mộc thất hồn lạc phách, Hạ Hồi Sinh nổi giận, quát Hạ Mộc: “Đi thì đi, nếu cậu thích làm hạ nhân, tìm một chủ tử là được, cần gì ở cùng một người không muốn cậu.”
Lời này giống như Hạ Mộc nghe lọt, ngây ngốc trả lời: “Cái đó không giống, bọn họ không phải là tiểu thư.”
“Cậu xem dáng vẻ hiện tại của mình đi, lần này cậu còn dám nói cậu không hề có ý nghĩ không an phận với chủ tử của mình không.” Hạ Hồi Sinh chất vấn.
Đúng vậy! Hắn có ý nghĩ không an phận, có thể vì vậy tiểu thư mới rời đi, Hạ Mộc ngẩn ngơ nghĩ, hiện giờ tiểu thư đi rồi, hắn nên làm gì đây?
“Cậu có chút cốt khí một chút đi, đi thì cứ đi. Nếu không cậu đi tìm cô ta về, có thể ngược chết cô ta, cô ta chẳng làm gì được cậu, dù sao chuyện đã đến nông nỗi này, cậu sợ gì?” Hạ Hồi Sinh lại nói.
Hạ Mộc ngốc ngốc nhìn Hạ Hồi Sinh, thật lâu sau trên mặt hắn bắt đầu có biểu cảm, giống như nghĩ thông suốt gì đó, nói: “Đúng, nhất định mình phải đuổi theo tiểu thư, sau đó lại nỗ lực gấp đôi hầu hạ tiểu thư tốt. Lâu ngày, tiểu thư sẽ phát hiện được có người hầu hạ tiện hơn rất nhiều, sẽ không bỏ lại mình.”
Dứt lời, Hạ Mộc bất chấp tất cả, liều mạng chạy theo hướng ra khỏi thôn.
“Thằng ngốc này, mình bảo cậu tìm người về, làm vợ đúng nghĩa, cậu nghĩ thế nào vẫn nghĩ như hạ nhân thế hả? Quả nhiên là mệnh nô tài.” Hạ Hồi Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, vội vàng đi theo sau Hạ Mộc.
Ngoài thôn, sớm không có bóng dáng Tử Tang, Hạ Mộc bối rối, “Nhiều hướng như vậy, tiểu thư đi hướng nào?”
“Vợ cậu đi bộ hay là ngồi xe?” Hạ Hồi Sinh hỏi.
Hạ Mộc sửng sốt, nghĩ đến tình cảnh Tử Tang rời đi, vẻ mặt phức tạp nói: “Cậu nói không sai, tiểu thư có võ công, còn có vẻ rất lợi hại, vừa rồi tiểu thư triển khai khinh công, chỉ lưu lại vài đạo tàn ảnh.”
Lúc này Hạ Mộc vui vì Tử Tang có võ công, vậy thì có thể tự bảo vệ mình, lo lắng là, khinh công tiểu thư tốt như vậy, đã đi rất xa hắn càng khó đuổi kịp bước chân tiểu thư.
Hạ Hồi Sinh không hề bất ngờ, nói: “Hạ Mộc, không biết hướng đi của vợ cậu, như vậy đi, chúng ta về trước, sau đó ngẫm lại biện pháp.”
“Không, đến lúc đó càng khó tìm, mình tìm người hỏi thăm một chút, nhìn xem có ai nhìn thấy tiểu thư không, sau đó sẽ biết đuổi theo hướng nào.” Hạ Mộc sốt ruột nói.
Ánh mắt Hạ Hồi Sinh dừng ở miệng vết thương trên bụng Hạ Mộc. Quần áo ở đó đã đỏ tươi hiển nhiên vì chạy vội vàng khiến miệng vết thương vỡ ra, bất đắc dĩ nói: “Miệng vết thương của cậu vỡ rồi, chúng ta về xử lý trước.”
“Mình không sao.” Hạ Mộc đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn vết thương một cái, tính toán đuổi theo hướng thị trấn, đột nhiên hắn ngừng lại, tiểu thư nhất định biết mình sẽ đuổi theo, như vậy nàng còn có thể chọn hướng đi về phía thị trấn sao?
Do dự một chút, hắn chọn đuổi theo một con đường khác, tiểu thư luôn tò mò với mọi thứ, nàng nhất định sẽ nghĩ đến một nơi xa lạ thăm thú. Lần này hắn không hề do dự, chọn một hướng, liều mạng chạy, quần áo ở miệng vết thương quần áo càng ngày càng đỏ.
Hạ Hồi Sinh thở dài, triển khai khinh công đuổi theo Hạ Mộc, sau đó điểm mấy chỗ trên người hắn. Để Hạ Mộc ngất đi, đã không khuyên được, vậy dùng bạo lực đi…