Trước cửa tiêu cục Bình An, một bóng người đỏ rực từ trên xe ngựa nhảy xuống, kêu to với thủ vệ, “Hạ Hồi Sinh đâu?”
“Ngươi là ai?” Thủ vệ vội vàng hỏi.
“Hỗn đản, ta hỏi các ngươi Hạ Hồi Sinh đâu?” Tam hoàng tử mắng to.
“Ở đâu ra người to gan thế nhỉ, dám làm náo loạn trước cửa tiêu cục Bình An, chắc ngươi không muốn sống nữa hả.” Thủ vệ tức giận nói, hắn ở tiêu cục Bình An lâu như vậy, từ trước đến nay chẳng có kẻ nào dám đến đây giương oai.
“Đáng chết.” Tam hoàng tử đang định ra tay với thủ vệ thì nhìn thấy Hạ Hồi Sinh ở bên trong, liền triển khai khinh công bay vào. Người đứng gác chỉ cảm thấy như có một cơn gió thoảng qua, trong chớp mắt người náo loạn đó đã biến mất.
Nhìn thấy Tam hoàng tử, Hạ Hồi Sinh giật mình “Ngài…”
Hạ Hồi Sinh từng gặp Tam hoàng tử ở tượng pha, đương nhiên có chào hỏi nhau mấy lần.
“Hạ Mộc đã xảy ra chuyện, khi đó ta đang bị người đuổi giết đến Hoàng Hà thì gặp được hắn, được hắn ra tay tương trợ. Sau đó hắn rơi xuống sông, lúc đó thủy triều đang lên nên sóng rất lớn, chớp mắt đã bị cuốn đi mất, đến giờ ta chưa tìm được người.” Tam hoàng tử vội vàng nói.
“Cái gì?” Hạ Hồi Sinh khiếp sợ, mặt tái mét không còn giọt máu.
“Cái gì?” Hạ Minh Thanh đồng thời xuất hiện phía sau Hạ Hồi Sinh, vẻ mặt cũng sợ hãi.
“Ta đã vận dụng tất cả biện pháp tìm kiếm, nhưng không biết phải nói với Tử Tang thế nào.” Tam hoàng tử vội nói, hắn ta biết tình cảm Tử Tang dành cho Hạ Mộc, nếu biết hắn ta gặp chuyện không may, những người càng lạnh lùng biết người thân yêu nhất gặp chuyện càng trở nên điên cuồng. Cho nên hắn chạy tới đây, không tìm Tử Tang mà tìm Hạ Hồi Sinh, người tương đối thân với Hạ Mộc, để nghĩ cách thông báo với nàng.
“Sao ta biết.” Hạ Hồi Sinh tức giận. Chuyện quái gì thế này, chỉ là đi áp tải kiện hàng mà cũng có chuyện. Không sao đâu, tên đầu gỗ kia phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ không có việc gì.
Trong lòng Hạ Hồi Sinh không ngừng tự trấn an bản thân, Hạ Minh Thanh tỉnh táo lại hỏi trước: “Khả năng Hạ Mộc còn sống là bao nhiêu?”
Tam hoàng tử lập tức trầm mặc, chính vì khả năng còn sống quá nhỏ, nên hắn mới chạy tới đây.
Nhìn dáng vẻ Tam hoàng tử, sắc mặt Hạ Hồi Sinh khó coi, đột nhiên nắm lấy vạt áo hắn, tức giận rống: “Vì sao ngươi không cứu hắn kịp thời.”
Đang phẫn nộ nên Hạ Hồi Sinh quên mất thân phận Tam hoàng tử, hắn ta không thèm để ý, hổ thẹn nói: “Ta bị người khác bao vây, không kịp chờ quân cứu viện tới thì Hạ Mộc đã biến mất.”
“Đáng chết.” Hạ Hồi Sinh đẩy mạnh Tam hoàng tử ra, phẫn nộ dùng tay không đấm vào thâm cây đại thụ bên cạnh, gốc đại thụ to lớn bị hắn trút giận, đổ rào rào…
Qua một lúc lâu, Hạ Hồi Sinh từ từ tỉnh táo lại, bảo: “Chúng ta đến nhà Hạ Mộc đi, nếu chúng ta không nói cho nàng biết, đến lúc đó không ai gánh nổi hậu quả.”
Đối với tính cách Tử Tang, Hạ Hồi Sinh hiểu một chút, vì thế phải đi.
“Ta cũng đi.” Hạ Minh Thanh nói.
Hạ Hồi Sinh gật đầu, đến lúc ấy nếu Tử Tang quá kích động, lấy năng lực của mình chắc không ngăn được nàng, có thêm phụ thân đi cũng tốt.
Vừa lên xe ngựa Hạ Hồi Sinh đột nhiên nghĩ tới mỹ phụ nhân —— Lí phu nhân, hình như Tử Tang có cảm tình tốt với bà ta, hắn quyết định mời bà ta đi theo, có lẽ lời Lí phu nhân nói, nàng có thể nghe vào một ít.
Đoàn người nhanh chóng tìm được Lí phu nhân, sau đó kể lại chuyện của Hạ Mộc. Vẻ mặt Lí phu nhân hoảng hốt, trên mặt tràn ngập vẻ đau buồn không kém người khác, phải mất một lúc lâu bà mới bình tĩnh lại. Bà đi theo Hạ Hồi Sinh đến tượng pha, cùng đi còn có mấy người con trai và trượng phu của bà, bọn họ đều lo lắng cho bà. Mặt khác nghĩ đến Hạ Mộc gặp chuyện không may, họ cũng muốn đi theo giúp đỡ chút gì đó, nhất là những người trẻ tầm tuổi Hạ Mộc. Đúng lúc Chư Cát Trầm ở đó nên cả đoàn người đi cùng nhau.
Tử Tang sợ nhất là nóng, nóng nực khiến nàng rất khó chịu. Đột nhiên nàng loáng thoáng nghe tiếng rất nhiều người đi lên tượng pha, bèn tập trung tinh thần lực quan sát, phát hiện là mấy người Hạ Hồi Sinh, hơi kinh ngạc, đặc biệt có bóng dáng Tam hoàng tử đỏ rực như lửa kia.
Hôm nay là ngày gì, tại sao bọn họ đến đây hết thế này! Còn đi cùng nhau!
Tử Tang từ nhà trúc bước ra, đứng trong sân chờ mọi người. Không lâu sau, đoàn người dần xuất hiện. Nhìn thấyTử Tang đứng đó, đám Hạ Hồi Sinh ngạc nhiên, nguyên bản định đến nói chuyện bây giờ không biết nói từ đâu.
Tử Tang im lặng, khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy hơi bất an, ánh mặt trời nóng rực càng làm nàng khó chịu.
Cuối cùng vẫn là Hạ Hồi Sinh bước lên trước, nặng nề nói: “Hạ Mộc rơi xuống sông, đến nay chưa tìm thấy người.”
Tử Tang nghe thấy, hơi thở đột nhiên lạnh lùng, lạnh như băng nhìn Hạ Hồi Sinh, giọng điệu mệnh lệnh: “Anh lặp lại lần nữa.”
“Ta bị người truy đuổi đến Hoàng Hà thì gặp Hạ Mộc, hắn vì cứu ta mà rơi xuống dòng nước, ta đã cho người đi tìm, rất xin lỗi.” Tam hoàng tử hổ thẹn nói.
Tử Tang cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, giống như có cái gì đó vỡ tan, nàng không thể tin những gì mình nghe được là thật.
Tử Tang nhìn chằm chằm vào phía trước, mờ mịt vô thần, giống như tượng gỗ không có linh hồn.
“Tử Tang…” Lí phu nhân nghẹn ngào gọi một tiếng, nắm tay nàng. Hạ Mộc, đứa nhỏ kia giống hệt trượng phu bà, bà từng cho rằng đó là đứa nhỏ bị mất tích, không tìm thấy đứa nhỏ, nên bà coi Hạ Mộc là con mình!
“Tử Tang, Hạ Mộc phúc lớn mệnh lớn, hắn sẽ bình an, cháu hãy bình tĩnh, trong bụng cháu còn đứa bé đó?” Lí phu nhân khuyên nhủ.
Đứa bé! Hình như Tử Tang nghe lọt, khẽ xoa bụng. Hạ Mộc, hắn đã nói sẽ trở về trước khi đứa bé sinh ra, nói sẽ cùng nàng sinh một đội bóng, còn nói sẽ ở bên cạnh nàng cả đời, mang lại cho nàng hạnh phúc. Hắn không sao, nàng muốn đi tìm hắn, nhất định phải tìm hắn trở về, tìm trở về…
Nghĩ vậy, nàng muốn chạy xuống tượng pha, nhưng bị Hạ Hồi Sinh cản lại “Muội định đi đâu?”
“Muội sắp sinh, không được đi. Hạ Mộc để bọn anh đi tìm, nhất định chúng ta sẽ tìm được hắn về.” Hạ Hồi Sinh ngăn cản Tử Tang, Hạ Mộc nhờ anh chăm sóc nàng thật tốt, tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện, bằng không khi hắn trở về, anh ta sẽ bị trách cứ.
“Tránh ra, nếu không đừng trách tôi vô tình.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Hồi Sinh, nàng chỉ muốn đi tìm Hạ Mộc, không ai có thể cản nàng.
“Nếu muốn đi, trước tiên muội phải bước qua xác huynh.” Hạ Hồi Sinh rất kiên quyết. Tử Tang gần đến lúc sinh, giờ nếu bôn ba khắp nơi, sợ sẽ gặp chuyện không may, đột ngột sinh non hoặc trở dạ ngay lúc đó thì sao.
Tam hoàng tử cũng chắn trước mặt, vội vàng nói: “Nàng hãy yên tâm, bình an sinh đứa bé, ta nhất định sẽ tìm được Hạ Mộc.”