Hơi thở nam tính bao quanh Hứa Nam Âm, cô theo bản năng đưa tay sờ mũi mình.
Sau đó, cô phản ứng lại, người đàn ông vẫn đang nhìn mình, ánh mắt lại hơi dịch lên, dừng lại ở chiếc mặt nạ bươm bướm bạc.
Thực ra cô muốn nói là mình không biết Pinocchio, nhưng độ tin cậy của câu này thật sự không cao, chuyện Pinocchio ngay cả trẻ con cũng biết.
Hơn nữa, anh nói như vậy, luôn có cảm giác như đã nhận ra cô.
Nhưng anh không nói rõ đối phương là ai, hình như cô vẫn còn không gian để chối cãi và che giấu...
Mặt Hứa Nam Âm đỏ bừng lên.
Lúc này anh nhìn, cô quả thực giống như một quả đào chín mọng.
Không biết người đàn ông này có phải là người hẹp hòi không, nghĩ lại nếu mình bị một người đàn ông ôm như vậy, chắc chắn cũng sẽ tức giận.
Dù sao cũng là cô ra tay trước, tốt nhất là nên làm anh nguôi giận.
Hứa Nam Âm nhích một bước về phía anh.
Lại gần hơn, Tống Hoài Tự ngửi thấy một chút mùi ngọt ngào nồng nàn, phảng phất mùi đào mật ẩn bên trong, có lẽ là do cô ăn quá nhiều đồ ngọt.
Anh quay đầu lại, Hứa Nam Âm bưng một chiếc đĩa nhỏ bằng hai tay, cao đến tận cằm xinh xắn của cô, tha thiết nhìn anh.
“Em cắt cho anh, anh ăn không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái trước mặt có vẻ ngoài ngoan ngoãn, chủ động nhún nhường cũng tự nhiên, rõ ràng biết cô đang cố ý, nhân cơ hội này để anh buông bỏ đề phòng.
Lời Tống Hoài Tự định nói tiếp đã dừng lại.
Anh chưa bao giờ ăn đồ ngọt, nhìn cô chu đáo cắt thành miếng nhỏ, anh không thay đổi sắc mặt, cầm dĩa đưa vào miệng.
“Cũng được.” Người đàn ông tiết kiệm lời như vàng.
Hứa Nam Âm không biết những người khác trong phòng tiệc đang mở to mắt vì kinh ngạc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không cố ý, chỉ là chứng khát khao tiếp xúc da thịt tái phát.
Ban đầu là tưởng A Lật, sau đó phát hiện là anh, nhưng lúc đó quá khó chịu, cô không thể kiềm chế được bản thân.
Hứa Nam Âm vốn được nuông chiều từ bé, chỉ từng nếm trải vị đắng của thuốc và cà phê, những vị đắng khác chưa bao giờ phải chịu, càng không cần nói đến cảm giác ngứa ngáy tê dại tận xương tủy.
Đôi khi cô cũng nghĩ, tại sao mình lại mắc phải căn bệnh này, hồi nhỏ không có, chỉ xuất hiện sau khi rời khỏi thành phố Ninh.
Sau khi nói câu “Anh ôm em đi”, cô không ngờ rằng người đàn ông tưởng chừng cao không thể với tới này lại đưa tay ra.
Có lẽ vì anh là một người đàn ông có giáo dưỡng, đối mặt với lời cầu xin yếu đuối của một cô gái, không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Em đi lấy thêm một miếng nữa.”
Hứa Nam Âm đặt đĩa xuống, gấu váy lướt qua quần tây của người đàn ông rồi rời đi.
Điện thoại của Tống Hoài Tự cũng ngẫu nhiên reo lên ngay sau đó.
Là một trưởng bối trong gia tộc.
“Hoài Tự, em họ cháu chỉ phạm một chút lỗi nhỏ, nó đã biết lỗi rồi, cũng đã xử lý gia pháp dùng roi đánh rồi, cháu không thể bỏ qua sao?”
Tống Hoài Tự lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ từ từ lay động, anh hơi nhướng mày, “Trừng phạt người khác là chuyện của các người, cháu chỉ quan tâm đến lợi ích.”
Đầu dây bên kia thở hổn hển: “Sao cháu lại vô tình như vậy, khi cha cháu còn tại vị, mọi người trong gia tộc đều có việc để làm...”
“Ông ấy đã nghỉ hưu rồi, bây giờ là cháu làm chủ.”
Tống Hoài Tự nuốt xuống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo làm giọng anh lạnh lùng hơn: “Hưởng phúc không tốt sao. Nếu cảm thấy ông ta nhân từ, có thể đi cầu xin ông ta, mặc dù không có tác dụng.”
-
Hứa Nam Âm quay lại, thấy Tống Hoài Tự nghiêng người tựa vào bàn, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nghe có vẻ là chuyện công việc, hình như người bên kia đã đắc tội với anh.
Lúc này cô không dám đến gần, nên không quay lại nữa.
Cô vừa mở điện thoại đã thấy Lâm Chỉ Quân đã gửi tin nhắn từ lâu.
[Gọi lại!]
[Cậu bị báo lá cải đồn đại.]
Đúng là tin dữ.
Lâm Chỉ Quân còn gửi kèm hình ảnh.
Tóm tắt toàn văn, sau khi tham gia tiệc độc thân trước lễ đính hôn của Lương Gia Mẫn lần trước, nghĩ đến vị hôn phu không thể công khai của mình, cô đã buồn bã sầu muộn ở nhà.
Buồn bã sầu muộn?
Cái từ này có thể xuất hiện trên người cô ư?
Hứa Nam Âm chỉ cảm thấy hoang đường: “Tớ là loại người đó sao?”
Mặc dù bây giờ có thể tạm biệt cái đồ tra nam Tống Đình Xuyên đó rồi, nhưng quả thực không thể công khai được, quá mất mặt rồi.
Hứa Nam Âm gọi lại, Lâm Chỉ Quân vừa nghe máy đã báo tin xấu: “Hôm nay Lương Gia Mẫn còn cố ý hỏi cậu có khóc không.”
“Cô ta khóc tớ cũng không khóc.” Hứa Nam Âm khẽ hừ.
Lâm Chỉ Quân nhịn cười: “Mấy ngày cậu không xuất hiện, lần công khai gần nhất là ở tiệc độc thân của cô ta, rất dễ khiến người ta suy diễn lung tung!”
Cô ấy lại nói: “Hôm qua tớ đi dự tiệc, có người hỏi tớ chuyện của cậu, tớ không hé răng một lời, nói cậu đi du lịch rồi!”
Hứa Nam Âm nói: “May mà có cậu đó.”
Câu nói này dịu dàng khiến Lâm Chỉ Quân rất hài lòng: “Nói chuyện chính, điều tra trước hôn nhân thế nào rồi?”
“Như cậu nghĩ.”
“Tớ biết ngay mà, đàn ông đều như nhau.”
“Tớ đã nói hủy hôn rồi, bây giờ chắc nhà anh ta cũng biết chuyện này, coi như không còn quan hệ gì nữa.” Hứa Nam Âm tuy được gia đình chiều chuộng nhưng không thích dây dưa kéo dài, “Nhưng chuyện người lớn, phải đợi mẹ tớ qua.”
Cô lại nhớ ra điều gì đó, “Với lại mấy món quà ở nhà, gửi trả lại hết! Cậu có biết anh ta lại gửi đồ cùng kiểu không!”
Lúc ở trong phòng, Hứa Nam Âm đã tìm kiếm sợi dây chuyền của Nhạc Nhã Quân, giống hệt sợi gửi cho mình.
Dù tính tình có tốt đến mấy cũng bị sự trơ trẽn này làm cho tức giận.
“Ghê tởm vậy sao?” Lâm Chỉ Quân đồng lòng căm phẫn: “May mà mấy năm nay dì Hứa không tiết lộ là nhà nào, không thì đã sớm bị báo lá cải moi ra, bây giờ sẽ châm chọc cậu rồi.”
Hứa Nam Âm là danh viện nổi tiếng hiểu biết lễ nghĩa ở Hong Kong, truyền thông không thể viết tin tức tiêu cực về cô, điều duy nhất thích bị đồn đoán là vị hôn phu.
Bây giờ quả thực như ý muốn của truyền thông, đã “biến đổi hôn nhân” rồi.
“Khi nào cậu về vậy?”
“Hai hôm nữa về, còn phải thi vấn đáp nữa.”
Lâm Chỉ Quân cười: “Vậy tớ đợi cậu về cùng đi làm móng, qua một thời gian nữa, cả Hong Kong sẽ biết tiểu thư Châu Châu sắp tìm chồng mới rồi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Hứa Nam Âm a lên một tiếng, làm nũng: “Không được nói bậy, tớ vẫn một mình, đi spa với các cậu, tham gia vũ hội... Món ăn ở đây tớ ăn không quen lắm, bánh Napoleon vani tối nay khá ngon.”
Tống Hoài Tự nghe thấy tiếng cười trong trẻo ngọt ngào đó, anh quay đầu nhìn sang.
Không biết cô đang trò chuyện với ai, mày mắt cong cong như vành trăng khuyết, ngay cả món ngọt yêu thích lúc nãy cũng không ăn nữa.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Chỉ Quân hỏi cô chuẩn bị thi cử thế nào.
Hai ngày nay Hứa Nam Âm đều bận che giấu thân phận, điều tra trước hôn nhân, mặc dù các môn đều điểm tuyệt đối, nhưng trước khi thi vấn đáp mà không xem sách thì luôn cảm thấy không yên tâm.
Kết thúc cuộc gọi, cô lê bước đến trước mặt Tống Hoài Tự, “Em muốn về rồi.”
Vừa nãy còn vui vẻ, bây giờ lại mang vẻ buồn bã sầu muộn.
Tống Hoài Tự không hiểu tâm tư cô, có lẽ những cô gái trẻ tuổi như cô đều đa sầu đa cảm.
-
Khi hai người rời đi, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều biết, lúc này lại càng chắc chắn hơn, mối quan hệ không hề đơn giản.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thất vọng.
Người bình thường khó tiếp cận như vậy lại xuất hiện trước mặt họ, ngoài em trai ruột Tống Đình Xuyên, anh chỉ nói chuyện với cô gái kia.
Có người nảy ra ý nghĩ, nếu cô gái kia không muốn đến, có phải họ cũng không có cơ hội gặp anh không?
Nhạc Nhã Quân chạm ly rượu với Tống Đình Xuyên, quyến rũ và tinh tế: “Tổng giám đốc Tống vừa đi rồi, anh đừng buồn nữa.”
Tống Đình Xuyên kéo cô vào lòng, “Sao tâm trạng em cũng không tốt, anh hủy hôn rồi em nên vui mới phải chứ.”
“Vừa nãy anh không vui, đương nhiên em cũng không vui rồi.” Nhạc Nhã Quân khẽ cười, “Anh vui vẻ là em cũng vui vẻ...”
-
Khi Tưởng Thần đến vào sáng hôm sau, Tống Hoài Tự đang dùng bữa sáng.
Đây là tư dinh của anh, rất bí mật, ngay cả người hầu cũng chỉ có quản gia và vài người giúp việc được gia tộc sắp xếp, chuyên trách sinh hoạt của riêng anh.
Tưởng Thần xác nhận lại cuộc họp hội đồng quản trị sáng nay của ông chủ và chủ đề sơ bộ, rồi ho khan một tiếng: “Từ tối qua đến giờ, liên tục có người dò hỏi tôi về chuyện tình cảm của anh.”
Anh không nói rõ là chuyện ông chủ đi cùng Hứa Nam Âm ở bữa tiệc tối qua, nhưng ngoài chuyện này ra, không có lý do nào khác.
Tối qua, hẳn là ông chủ và cô Hứa đã trò chuyện rất vui vẻ.
Tống Hoài Tự đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lạnh lùng nói: “Nếu họ đặt tâm tư này vào chuyện công việc, sẽ không vô tích sự như vậy đến giờ.”
“...”
Tưởng Thần không dám đáp lời.
Những người đó nếu tách riêng ra, ai cũng là doanh nhân nổi tiếng, con cháu hào môn, nhưng trong miệng ông chủ thì chẳng khác nào vô dụng cả.
Điện thoại reo lên.
Tống Hoài Tự liếc nhìn, tùy tiện bắt máy.
“Hoài Tự, nhà họ Hứa thật sự đề nghị hủy hôn sao?” Vì chuyện năm xưa, bây giờ bà Tống đối diện với anh luôn rất yếu thế.
“Con trai bà làm một, còn không cho phép người khác làm mười lăm sao?” Người đàn ông ung dung bình thản, như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình.
“Chuyện này... mấy năm nay không nhắc đến hôn ước, chưa kết hôn, yêu đương cũng là bình thường, kết hôn rồi sẽ thu tâm lại.”
“Bà đi nói lời này với nhà họ Hứa đi.”
Tống Hoài Tự một tay mặc áo sơ mi, cài cúc, cà vạt tùy ý thắt vào, hờ hững đáp lời, rồi cúp máy.
Trong ấn tượng của Tống Đình Xuyên ở bên cạnh, anh ta hoàn toàn không nhớ cô gái nhỏ năm đó trông như thế nào, chỉ nhớ hình như da rất trắng.
“Hủy thì hủy, con cũng không muốn đi Hong Kong.” Anh ta bất cần, “Con ra ngoài hẹn hò đây. Mẹ, gần đây mẹ nên quan tâm đến chuyện trăm năm của anh cả đi.”
Bà Tống không có thiện cảm với Nhạc Nhã Quân, “Dù không cưới nhà họ Hứa, Nhạc Nhã Quân cũng không thể bước chân vào cửa!”
Còn về Tống Hoài Tự, bà không thể can thiệp vào hôn nhân của anh, lẽ nào bà chán cuộc sống tốt đẹp của mình rồi sao.
-
Nói bà Hứa có hành động mạnh mẽ, quả thực là rất mạnh mẽ.
Một ngày trước biết Tống Đình Xuyên nhiều năm nay không hề che giấu tin tức ngoài lề, một ngày sau đã thông qua các bà phu nhân *trà dư tửu hậu, thả tin về việc hủy hôn ước ra ngoài.
*Trà dư tửu hậu: Chỉ khoảng thời gian rảnh rỗi, sau bữa ăn hoặc sau tiệc tùng, khi mọi người trò chuyện thư giãn, tán gẫu
Hứa Nam Âm ngủ dậy, truyền thông Hong Kong đã rầm rộ đưa tin.
Cô xinh đẹp rạng rỡ trở thành đối tượng kết hôn hot nhất Hong Kong hiện nay, điện thoại của bà Hứa không ngừng reo.
Hứa Nam Âm thích thú đọc hết, không ngờ chuyện này lại đơn giản đến vậy.
Sau đó mới dậy rửa mặt, rồi chăm sóc da kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ nhàng, sảng khoái đưa A Lật ra ngoài mua sắm.
Ở đây không ai nhận ra cô, nhưng khi cô bước vào các cửa hàng thương hiệu, nhân viên bán hàng vẫn có thể nhận ra ngay từ khí chất và ngoại hình xem người trước mắt có tiền hay không.
“Cô đây muốn xem túi xách phải không?”
“Bật lửa.” Hứa Nam Âm bổ sung: “Tặng cho nam giới.”
“Là trưởng bối hay bạn bè ạ?”
Hứa Nam Âm suy nghĩ hai giây, “Miễn cưỡng xem như bạn bè đi.” Dù sao thì làm trưởng bối cũng được, anh ta hơn cô mấy tuổi lận.
Vậy là kiểu quan hệ mập mờ rồi, nhân viên bán hàng hiểu ý trong lòng.
Hứa Nam Âm vốn chẳng có nghiên cứu gì về loại đồ này, nhưng cô mua đồ chỉ nhìn vào vẻ ngoài, nên cuối cùng chọn một chiếc bật lửa có khảm đá và chạm nổi.
Chỉ cần xoay nhẹ bánh xe, đã có thể bật ra tia lửa.
A Lật ở bên cạnh hỏi: “Cái hoa văn nổi này có khi nào không hợp không? Lỡ anh Tống nhìn ra đây là ác long thì sao…”
Đôi mắt Hứa Nam Âm ánh lên nụ cười tinh nghịch: “Cậu không nói, tớ không nói, ai mà biết chứ. Nhìn qua thì chỉ là con rồng bình thường thôi mà.”
Cô đương nhiên là đang nói bừa.
Khi nhìn thấy hoa văn đó, cô cảm thấy trong mắt người khác, Tống Hoài Tự chẳng khác nào một con ác long, kỳ lạ là lại rất hợp.
Hứa Nam Âm còn viết thêm một tấm thiệp chúc mừng.
Nhân viên bán hàng vừa nghe thấy hai chữ “anh Tống”, phản ứng đầu tiên chính là vị sếp Tống kia — người đàn ông quá xuất sắc, ai ai cũng biết.
Nếu thật sự là tặng cho anh ta, thì cô gái trước mắt này chắc chỉ phí công thôi. Những năm qua, phụ nữ mơ tưởng như thiêu thân lao vào lửa chẳng ít, nhưng chưa ai thành công cả.
Thậm chí, từng có tin đồn hoang đường rằng vài năm trước trong vụ bỏ thuốc, có lẽ sếp Tống đã “nhịn” đến sinh bệnh.
Chỉ là không lâu sau, lời đồn đó đã bị phủ nhận.
Vì vài người bạn thân với sếp Tống tổng, có một vị công tử họ Dung buột miệng tiết lộ kích thước của anh ta không hề nhỏ.
Nhân viên bán hàng đích thân gói quà lại, hỏi thêm địa chỉ để tiện gửi đi.
Hứa Nam Âm vốn đã chuẩn bị rời khỏi thành phố Ninh, đương nhiên không định để lại địa chỉ, hơn nữa Tống Hoài Tự cũng đâu còn ở đó.
Chỉ là… cô thật sự không biết nhà Tống Hoài Tự ở đâu.
Cô nhìn sang nhân viên bán hàng kiểu người này thường rất rành chuyện giới hào môn: “Cô có biết nhà họ Tống ở đâu không?”
Câu hỏi này xác nhận suy đoán của nhân viên: “Đương nhiên biết rồi, cả thành phố Ninh này ai mà chẳng biết nhà họ Tống ở đâu, có phải bí mật gì đâu.”
Dù biết cô gái này chắc chắn thất bại, nhưng nhân viên vẫn rất tận tâm, giả vờ vô tình nhắc nhở: “Chỉ là sếp Tống đã dọn ra ở riêng từ lâu rồi, giờ chỉ còn thiếu gia thứ hai và phu nhân ở đó thôi.”
Hàng lông mày thanh tú của Hứa Nam Âm khẽ nhíu lại.
Cô nhớ Tống Hoài Tự từng nói quan hệ của họ không tốt, nếu gửi đến biệt thự cũ chắc chắn không ổn.
A Lật khẽ hỏi: “Vậy mình gửi đến đâu bây giờ?”
Hứa Nam Âm cắn môi, lóe lên một ý tưởng: “Công ty thì sao?”
Trên mạng đều nói anh ta chỉ yêu công việc, vậy chắc hẳn ban ngày trong tuần đều ở đó. Dù người không có mặt, gửi đến văn phòng cũng được.
Trước khi đến trụ sở công ty nhà họ Tống, Hứa Nam Âm còn ghé qua vài nơi, đi ngang khu trung tâm có một cửa hàng đồ người lớn, cô kéo A Lật vào.
Nghĩ đến những bình luận về bàn tay của Tống Hoài Tự lần trước khiến cô bỗng thấy nóng mặt, chắc là vì dạo này không mang theo đồ chơi nhỏ rồi.
Ở Hong Kong thì paparazzi khắp nơi, ra mặt rất dễ bị lộ, mà ở đây chẳng ai quen biết, cô khó mà cưỡng lại lời giới thiệu của nhân viên, chọn một món đồ hình con thỏ trắng.
Túi giấy đi kèm cũng màu trắng, đơn giản tinh tế, chỉ có dòng chữ thương hiệu in nhỏ ở đáy, nhìn qua hoàn toàn không ai nghĩ đây là túi đựng đồ chơi “tự sướng” cho phụ nữ.
A Lật lẩm bẩm: “Cô ấy nói loại này rất được, tai thỏ vừa tròn vừa nhọn, có thể kích thích, còn có thể kẹp lại, chế độ rung cũng nhiều, hình như hiệu quả lắm. Châu Châu, cậu thử xem, nhưng với độ nhạy cảm của cậu thì chắc chỉ dùng được mức thấp nhất thôi.”
Mặt Hứa Nam Âm ửng hồng: “Tớ chỉ thấy nó đẹp thôi.”
Mua một đống đồ, đến giờ ăn trưa, tay A Lật đã không xách nổi, còn có cả quà chuẩn bị cho Tống Hoài Tự.
Hứa Nam Âm suy tính một lát, gọi người giao hàng:“Những thứ này gửi đến Phỉ Lam nhé.”
Lại dặn dò kỹ lưỡng: “Cái túi giấy màu trắng có in hoa văn này phải gửi đến trụ sở Tống thị, gửi cho Tống Hoài Tự, đừng gửi nhầm người.”
Cô nhấc chiếc túi giấy đựng bật lửa lên.
Trời quá nóng, vốn định tự đi giao, nhưng thôi, ngồi điều hòa uống trà sữa vẫn dễ chịu hơn.
Dù sao thì đã gửi tấm lòng rồi, cô còn viết cả thiệp nữa mà.
Khi người giao hàng tới, cô lại thêm vài món đồ nhỏ mới mua, còn hứng chí làm một cây quạt sơn mài.
Anh chàng giao hàng nhìn cô, không kìm được liếc thêm vài lần.
Làm nghề lâu như vậy, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đến thế, da mịn như sứ, giọng nói lại nhẹ nhàng.
“Anh nhớ kỹ chưa?” Hứa Nam Âm hỏi lại lần nữa.
“À… à nhớ rồi! Túi trắng gửi đến trụ sở Tống thị.” Anh chàng hoàn hồn, đỏ mặt nói: “Yên tâm, tôi sẽ giao tận nơi.”
Thấy trời nóng, Hứa Nam Âm còn tặng anh một ly trà sữa lạnh.
Nhắc mới nhớ, cô hình như đã quên xin thông tin liên lạc của Tưởng Thần suốt mấy ngày qua, càng đừng nói đến của bản thân Tống Hoài Tự.
Cô lập tức liên lạc với Hạ Vận, quả nhiên rất nhanh đã có được, còn số của sếp Tống thì Hạ Vận cũng không có.
Hứa Nam Âm gửi tin nhắn cho Tưởng Thần, nhắc anh ấy ra lấy khi người giao hàng đến.
Hai địa chỉ có xa gần, Phỉ Lam ở khu mới, trụ sở Tống thị ở khu vực trung tâm thành phố, anh chàng giao hàng đến trụ sở Tống thị trước.
Tưởng Thần thấy nhiều túi mua sắm như vậy, biết là tâm trạng cô Hứa hôm nay rất tốt, lát nữa chắc chắn ông chủ thấy quà cảm ơn cũng sẽ vui.
“Cái này!”
“Chắc chắn không?” Tưởng Thần quen cẩn thận.
“Nói là túi giấy màu trắng, sẽ không sai đâu.” Anh chàng giao hàng không chấp nhận sự nghi ngờ: “Tôi là người chuyên nghiệp.”
Tưởng Thần liếc thấy trong xe anh ta còn có một túi mua sắm màu trắng khác, cuối cùng chọn tin tưởng vào trí nhớ của người giao hàng chuyên nghiệp, chắc sẽ không lấy nhầm.