Quy Tắc Ngưỡng Mộ Của Đại Tiểu Thư

Chương 4: Tấm thẻ "người đàn ông tốt"

Trước Sau

break

Tối hôm qua, Quan Dĩnh Đường đã đưa ra quyết định nổi loạn thứ hai trong đời mình.

Lần này, không chỉ đơn thuần là phản kháng, mà là phản kháng một cách âm thầm, và đủ để khiến trời đất đảo lộn.

Cô hiểu rõ rằng, kết cục của cuộc hôn nhân giữa cô và Mạnh Thanh Hoài gần như đã được định đoạt từ trước.

Lùi một bước mà nói, dù cô có từ chối Mạnh Thanh Hoài, thì vẫn sẽ có một cậu ấm nhà danh giá khác đợi sẵn. Gánh trên vai trách nhiệm duy trì địa vị xã hội của dòng họ, con đường cô phải đi vốn dĩ không có nhiều lựa chọn.

Sự khác biệt duy nhất… chỉ là người kết hôn cùng cô là ai mà thôi.

Vì vậy, khi đã xác định được cái kết, thì chi bằng chính cô là người viết ra kịch bản ngay từ đầu.

Trước khi đến sân bay, Quan Dĩnh Đường mang theo toàn bộ giấy tờ tùy thân, tắt điện thoại, chỉ để lại một bức thư cho cha mẹ.

Cô có thể tưởng tượng ra sự kinh ngạc của Quan Chí Hành và Hách Linh khi phát hiện bức thư đó sau này.

Nhưng cô không quan tâm nữa, cũng không muốn quan tâm.

Trước khi nhảy vào “nấm mồ” mới, Quan Dĩnh Đường muốn cho bản thân ba tháng được sống tùy hứng.

Cả đời chỉ tùy hứng một lần ba tháng, chắc không phải là quá đáng.

Trong phòng chờ VIP, nhân viên mặt đất chu đáo mang tới hai ly cà phê.

Quan Dĩnh Đường ngồi đối diện Mạnh Thanh Hoài. Căn phòng phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa nữ không phải kiểu nồng nàn xộc vào mũi, mà là thứ hương thoảng qua nhẹ tênh, vừa như mời gọi, vừa như quyến rũ. Tựa như một nụ hoa hồng chưa nở, lẫn giữa nét e ấp và gợi cảm, từng chút một lan tỏa trong không khí, khiến người ta không thể phớt lờ.

Trong thế giới của Mạnh Thanh Hoài, rất hiếm khi có mùi hương phụ nữ len lỏi đến gần như vậy.

Anh cúi đầu, nhấc ly cà phê trước mặt, nhấp một ngụm rồi hỏi một cách thản nhiên:

“Vì sao lại đổi ý?”

Quan Dĩnh Đường nhìn anh: “Cái gì cơ?”

Mạnh Thanh Hoài khẽ cong môi, nở một nụ cười nhẹ: “Phản ứng của cô Quan hôm qua… không giống kiểu người muốn kết hôn với tôi cho lắm.”

“Chuyện của hôm qua là chuyện của hôm qua, hôm nay là hôm nay.” Quan Dĩnh Đường mỉm cười tao nhã, “Hôm qua tôi vẫn là Quan Dĩnh Đường trong mắt người khác, còn hôm nay—”

Nói xong, cô cầm từ giá sách trong phòng khách VIP một tờ nhật báo giải trí:
“Giờ em đã là vị hôn thê thân mật như keo sơn của anh Mạnh rồi đấy.”

Sáng nay, một tờ báo lá cải nhân dịp đưa tin về tiệc thọ trọng đại của thầy Phó Thịnh Vân, đã đăng kèm một “tin sốc” không rõ nguồn, dùng nguyên một mặt báo cỡ lớn để đưa tin về Quan Dĩnh Đường và Mạnh Thanh Hoài:

“Chấn động giới hào môn! Tiểu thư nhà họ Quan được cho là sẽ kết hôn với thiếu gia Á Loan tập đoàn nội địa nổi tiếng. Sau tiệc sinh nhật, trưởng nam nhà họ Mạnh đích thân đưa vị hôn thê về biệt thự ở núi Gia Đa Lợi, tình cảm nồng nàn, hôn lễ có lẽ đã cận kề!”

Tấm hình đi kèm chỉ là bóng lưng một chiếc xe hơi, nhưng qua ngòi bút “bịa chuyện thành thần” của phóng viên xứ Cảng, trông vẫn rất ra dáng chuyện thật.

Dự tiệc kiểu này, Mạnh Thanh Hoài chưa bao giờ lo bị phanh phui.

Nhà họ Mạnh có quy định nghiêm ngặt, con cái trước khi kết hôn tuyệt đối không được để lộ bất kỳ hình ảnh nào trên truyền thông. Dù có ai đó lén chụp, kể cả báo đã in xong, thì đội ngũ PR của nhà họ cũng sẽ xử lý sạch sẽ trước khi phát hành.

Nhưng lần này, phóng viên Cảng đảo lại dùng một bức ảnh ô tô để dựng chuyện thì đúng là… anh cũng đành chịu.

Ánh mắt Mạnh Thanh Hoài rời khỏi tờ báo, nói:
“Nếu cô Quan thấy phiền, tôi có thể đăng báo đính chính.”

“Không cần.” Quan Dĩnh Đường trả lời.

Cô nhìn rất thấu suốt sớm muộn gì cũng phải đi con đường liên hôn này. Xét về xuất thân, Mạnh Thanh Hoài đích thực là lựa chọn phù hợp nhất.

“Chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn hôm nay, nhưng tôi có hai điều kiện.”

Ngón tay Mạnh Thanh Hoài mân mê quai cầm chiếc tách sứ trắng, khẽ bật cười, ánh mắt sâu xa:
“Cô nói đi.”

“Thứ nhất, đưa tôi đến Bắc Thành, nhưng không được nói với ba mẹ tôi.”

Mạnh Thanh Hoài khẽ nhíu mày, dừng lại một chút:
“Tôi không hiểu ý cô Quan lắm.”

Quan Dĩnh Đường vẫn chưa đủ tin tưởng người đàn ông trước mặt. Nếu nói thẳng với anh rằng mình hoàn toàn không phải tiểu thư khuê các gì cả, hiện giờ đang… bỏ nhà ra đi, muốn đến Bắc Thành hưởng thụ ba tháng tự do phóng túng, cuối cùng lại có tờ giấy đăng ký kết hôn làm cái ô che chở, tránh bị trách móc—

Với cái kiểu nguyên tắc và khó đoán thế này, có khi nào anh trực tiếp áp tải cô về nhà không?

Không ai nói trước được.

Cô cười nhẹ, bịa chuyện không chớp mắt:
“Bất ngờ thôi mà. Tôi nói với ba mẹ là đi du lịch, thực ra là muốn tạo bất ngờ đến Bắc Thành sớm để làm quen với cuộc sống sau hôn nhân.”

Ánh mắt Mạnh Thanh Hoài nhìn chằm chằm cô như muốn dò xét, lạnh lùng mà áp lực.

Quan Dĩnh Đường nuốt khan một ngụm nước bọt, giữ vững nụ cười dịu dàng:
“Thực ra ba tôi không nỡ gả tôi đi xa, ông sợ tôi không quen khí hậu, ăn uống ở Bắc Thành. Nhưng ông lại rất nể trọng anh, hy vọng hai nhà có thể kết thân.”

“Tôi làm vậy, cũng là để ba tôi yên tâm gả con gái đi.”

Một lúc sau, Mạnh Thanh Hoài mới tựa lưng vào ghế da, khó hiểu nói:
“Cô Quan quả là người có hiếu.”

Giọng điệu khó đoán, Quan Dĩnh Đường không biết anh tin hay không. Cô vẫn giữ nét cười thục nữ:
“Ba mẹ tôi nói đã chọn cho tôi một người đàn ông tốt nhất, mà nếu là tốt nhất, chắc chắn sẽ ủng hộ lòng hiếu thảo của tôi rồi?”

Cô đội cho anh chiếc mũ “người đàn ông tốt”, nếu còn từ chối thì đúng là… không lịch sự rồi.

Phòng khách VIP yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim, Mạnh Thanh Hoài không lên tiếng. Quan Dĩnh Đường bắt đầu cảm thấy tình thế bấp bênh, đang định tự tìm lối thoát thì người đàn ông kia bỗng khẽ cúi đầu, nở nụ cười khó đoán rồi gọi một cuộc điện thoại:

“Năm phút nữa lên máy bay, tôi sẽ mang theo một người.”

Ba tiếng rưỡi sau, chuyên cơ riêng của Mạnh Thanh Hoài hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Thành.

Xe đến đón đưa họ thẳng đến cục dân chính của một quận.

Ngay khi còn trên máy bay, Mạnh Thanh Hoài đã bảo trợ lý liên hệ người quen đáng tin, trung tâm đăng ký lập tức mở riêng một cửa sổ đặc biệt cho anh. Giờ đây, anh và Quan Dĩnh Đường đang đứng cạnh nhau, chụp ảnh làm đăng ký kết hôn.

Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức khó tin.

Nhiếp ảnh gia được mời đến dù không biết danh tính của cặp đôi trước mặt, nhưng ở nơi thế này mà có thể được "bao trọn" cả khu, chắc chắn không phải người bình thường. Chưa kể từ khí chất và cách nói chuyện cũng có thể đoán được, nam thì quyền quý giàu sang, nữ chắc chắn cũng xuất thân danh môn.

“Cặp đôi mới cưới, có thể sát lại gần nhau chút nữa không?” Nhiếp ảnh gia nói sau ống kính.

Mạnh Thanh Hoài và Quan Dĩnh Đường im lặng nửa giây, nhưng lại rất ăn ý cùng nghiêng người tiến lại gần.

“Cô dâu cười lên một chút nhé.”

“Rồi, rất tốt.”

“Đầu lại gần nhau thêm chút nữa.”

Nhiếp ảnh gia không ngừng khen ngợi, chụp rất hăng say. Mạnh Thanh Hoài hạ mắt, thấy khóe môi Quan Dĩnh Đường khẽ cong lên một nụ cười nhè nhẹ. Cánh tay hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, mùi hương dịu nhẹ của cô vô thức len lỏi trong hơi thở.

Ánh mắt anh khẽ động, rồi dời đi nhìn thẳng về phía trước.

Chụp ảnh xong, các thủ tục tiếp theo diễn ra theo đúng quy trình, chưa đầy bao lâu, nhân viên đã đưa cho họ hai cuốn sổ đỏ có đóng dấu kết hôn. Luật sư của Mạnh Thanh Hoài cũng đã có mặt, cho toàn bộ người tham gia ký cam kết bảo mật, đảm bảo không ai được tiết lộ việc họ đã đăng ký kết hôn.

Ngay cả Mạnh Tùng Niên và Trang Giai Di cũng không hay biết hai người trẻ tối qua còn là người xa lạ, nay đã thành vợ chồng trên giấy tờ.

Chỉ vì điều kiện thứ hai mà Quan Dĩnh Đường đưa ra là:

“Chuyện em đăng ký kết hôn với anh, trước ngày cưới mà ba anh đã định sẵn, chỉ được hai chúng ta biết.”

Hai nhà Quan – Mạnh giấu cô lén định ngày cưới, thì cô cũng âm thầm lén đi đăng ký trước.

Nghe thì hơi trẻ con, nhưng…

Đối với Quan Dĩnh Đường, ít ra đó là chút tự chủ cuối cùng mà cô có thể nắm lấy, là điểm cân bằng nhỏ nhoi trong cuộc sống bị sắp đặt này.

Ra khỏi cục dân chính đã gần mười hai giờ trưa.

Quan Dĩnh Đường ngồi trên xe của Mạnh Thanh Hoài, cửa kính mở hé, cô ngước nhìn cảnh xe cộ tấp nập và những mảng tường gạch đỏ ở Bắc Thành.

Tứ Cửu Thành và Cảng đảo là hai thành phố hoàn toàn khác nhau. Cùng là đô thị quốc tế, nhưng Bắc Thành mang một chiều sâu văn hóa lịch sử rõ nét hơn: những tòa nhà chọc trời bằng thép và xi măng, những con hẻm cổ kính, dòng người tấp nập trên đại lộ Trường An, cảm giác trang nghiêm tĩnh lặng dưới chân hoàng thành, mọi thứ đều lạ lẫm.

Nhưng cái lạ lại chính là sự khởi đầu đầy phấn khích.

Nó có nghĩa là trong quãng thời gian tới, Quan Dĩnh Đường có thể thoải mái vùng vẫy trên mảnh đất xa lạ này.

“Phó Húc, đặt một chỗ ăn trưa đi.”  Trên xe, Mạnh Thanh Hoài dặn trợ lý ngồi phía trước.

Phó Húc làm việc ở Á Loan ba năm, từ khi Mạnh Thanh Hoài gia nhập công ty đã luôn kề cận, tin tưởng lẫn nhau.

“Vâng.” Phó Húc gật đầu, vừa cầm điện thoại lên thì đột nhiên quay đầu hỏi Quan Dĩnh Đường:

“Phu nhân, cô có muốn ăn món gì đặc biệt không ạ?”

Quan Dĩnh Đường thoáng khựng lại, vẻ mặt hơi gượng gạo:
“...Shídàn.” (tiếng Quảng: tuỳ/đều được)

Phó Trợ: “Hả?”

Một tiếng “phu nhân” khiến Quan Dĩnh Đường lúng túng đến mức hệ thống ngôn ngữ của cô cũng trục trặc một chút, cô nhanh chóng chuyển sang tiếng phổ thông:
“Ý tôi là, món gì cũng được.”

Phó Trợ: “Rõ.”

Chỉ mấy câu nói đơn giản, nhưng Quan Dĩnh Đường lập tức thoát khỏi sự phấn khích ban nãy, quay về thực tại.
Trong túi xách cô lúc này là tờ giấy đăng ký kết hôn còn nóng hổi, đỏ chói như mới in ra.

Cô đã kết hôn rồi.

Người từng là tâm điểm bàn tán thời học sinh, giờ đã là chồng cô.

Nghe sao cũng thấy... thật hư ảo.

Chiếc Maybach lặng lẽ chạy trên con đường Bắc Thành. Dù trong lòng có đôi chút xao động, Quan Dĩnh Đường vẫn ngồi thẳng lưng, tao nhã. Cuộc hành trình nổi loạn này là bí mật riêng của cô, trước mặt Mạnh Thanh Hoài, cô vẫn phải là Quan đại tiểu thư dịu dàng đoan trang của dòng dõi thư hương.

Đúng vào giờ cơm trưa, thành phố đông nghịt, xe cộ di chuyển chậm chạp.

Quan Dĩnh Đường gần như thức trắng đêm qua, chỉ chợp mắt được hai ba tiếng, sáng sớm đã ra sân bay. Giờ bị kẹt xe, ban đầu cô vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng rồi cơn buồn ngủ ập đến, cô lặng lẽ dựa vào lưng ghế, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu ngọc trai thêu hoa, khoác ngoài là áo choàng cashmere mỏng. Mạnh Thanh Hoài phát hiện cô ngủ quên là lúc tấm choàng hơi trượt xuống, chất liệu mềm mại chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.

Anh quay đầu, chỉ thấy Quan Dĩnh Đường nhắm mắt, lông mi cong phủ bóng dưới mắt, dù đã thắt dây an toàn, hai tay cô vẫn bắt chéo ôm lấy mình như một phản xạ tiềm thức, giữ đúng tư thế đoan trang.

Một cơn gió lùa vào từ khe cửa kính, thổi bay lọn tóc bên má cô.

Cô hơi cau mày, đưa tay vén tóc.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong khoang xe yên tĩnh chợt đổ chuông.

Là cuộc gọi từ Trang Giai Di.

Mạnh Thanh Hoài cúi mắt, lướt tay sang nút im lặng, rồi mới bấm nghe máy.

Giọng Trang Giai Di vang lên từ đầu dây bên kia, nghe có phần tiếc nuối:
“Thanh Hoài, cuối tuần này con không cần bay sang Hồng Kông nữa, nhà họ Quan vừa gọi điện bảo cô Quan đi du lịch với bạn rồi.”

Khi máy bay hạ cánh tại Bắc Thành, ở biệt thự Gia Đa Lợi, vợ chồng Quan Chí Hành và Hách Linh cuối cùng cũng phát hiện ra con gái đã bỏ nhà đi.

Quan Dĩnh Đường chỉ để lại một bức thư, nói rằng mình đi chơi giải khuây cùng bạn bè, hứa sẽ quay về đúng thời điểm trước lễ cưới, bảo bố mẹ không cần lo.

Nhưng Quan Chí Hành giận dữ vô cùng. Bao nhiêu lịch trình phỏng vấn tạp chí, diễn thuyết thiện nguyện đều bị huỷ hết. Quan trọng nhất là cuối tuần này họ đã hẹn trước với vợ chồng Mạnh Tùng Niên, để hai đứa trẻ gặp nhau uống trà, tăng thêm hiểu biết.

Sự việc xảy ra đột ngột, Hách Linh đành vừa trấn an chồng, vừa gọi cho Trang Giai Di, bảo rằng Dĩnh Đường hứng chí đột xuất nên đi nghỉ mát với bạn.

Thế nên mới có cuộc gọi này.

Nhưng Mạnh Thanh Hoài không chút dao động, nhàn nhạt đáp:
“Vâng.”

Sự điềm tĩnh thái quá của con trai khiến Trang Giai Di có phần bất an:
“Con nói xem, có phải cô Quan cố ý tránh mặt con không? Không thì sao lại đúng lúc này mà đi du lịch chứ?”

“…”

“Con thì chẳng sốt ruột gì cả. Mẹ nghe nói bên Hồng Kông có mấy công tử thế gia đều có ý với tiểu thư Quan. Mẹ bắt đầu lo không biết hôn sự này có thành hay không.” Giọng Trang Giai Di mang theo lo lắng.

Mạnh Thanh Hoài kiên nhẫn nghe mẹ nói hết, khẽ dừng một chút, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, thản nhiên nói:

“Mẹ yên tâm, chắc chắn thành.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc