Thực ra Mạnh Thanh Hoài không hề ngủ.
Khi nhiều người cùng tuổi vẫn còn thức đêm chơi game, ăn xiên nướng, đi bar, Mạnh Thanh Hoài đã sớm tiếp nhận và gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Có lẽ cũng chính vì lý do này, giấc ngủ của anh không được tốt, cần nhiều thời gian hơn người khác để đi vào giấc ngủ.
Trong tình huống bình thường còn như vậy, huống hồ bây giờ bên cạnh còn có thêm một Quan Dĩnh Đường.
Khi cô bắt đầu quay lại và mò mẫm cái gì đó giữa hai người, Mạnh Thanh Hoài đã nhận ra, nhưng anh không bận tâm. Cho đến khi bàn tay của Quan Dĩnh Đường mò mẫm ở eo anh, sau đó lại gây rối ở trên đầu anh.
Trên người cô có một mùi hương rất nhẹ, giống như mùi của một loài hoa nào đó, theo hơi thở của cô, bay vào hơi thở của anh, làm anh mất đi sự thanh tỉnh.
Mặc dù vậy, Mạnh Thanh Hoài hít một hơi thật sâu, vẫn nhịn xuống.
Thật không ngờ cô lại kiên trì đến mức muốn lục soát anh từ đầu đến chân, điều này mới khiến anh giữ chặt tay cô, đè cô xuống.
“Không muốn ngủ sao?” Giọng Mạnh Thanh Hoài có chút khàn khàn khó nhận ra.
Quan Dĩnh Đường không kịp trở tay, tay bị giữ chặt trên đầu, không có sức phản kháng.
Trong bóng tối, đường nét của cả hai đan xen vào nhau, hơi thở dường như đều ngừng lại một chút.
“Tôi…” Tim Quan Dĩnh Đường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn bộ cơ thể bị đè nặng bởi cơ thể đàn ông, giọng nói run rẩy.
Mạnh Thanh Hoài nới lỏng tay cô một chút, nhưng vẫn giữ, khẽ hỏi: “Em muốn làm gì?”
Quan Dĩnh Đường há miệng, đột nhiên có chút tủi thân: “Sao anh hung dữ vậy?”
Cô đã làm “kẻ trộm” cả đêm, tâm trạng đã rất bất an, bây giờ còn bị anh, người gây ra mọi chuyện, trách mắng.
Không phải tất cả là vì anh không xóa ảnh của cô sao!
Mạnh Thanh Hoài lại vô cớ bị gán thêm một tội danh, dừng lại, hít một hơi thật sâu đầy bất lực: “Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, em không ngủ, sờ soạng tìm kiếm cái gì.”
Quan Dĩnh Đường đột nhiên đỏ mặt: “Tôi không có sờ anh!”
“Tôi đâu có nói em sờ tôi.”
“…”
Lúc này, Quan Dĩnh Đường đã hoàn toàn thể hiện ra câu *“lạy ông tôi ở bụi này”.
*“lạy ông tôi ở bụi này” : thành thật khai báo những việc mình đã làm, sau khi đã lén lút thực hiện một việc gì đó.
Mọi chuyện đã đến nước này, có thể nói là hoàn toàn hỏng bét. Cô nhắm mắt lại, dứt khoát nói thẳng.
“Anh đã hứa với tôi là sẽ xóa những bức ảnh đó.” Quan Dĩnh Đường tức đến mức nói lắp bắp, rồi đột nhiên nâng cao giọng: “Mạnh Thanh Hoài, sao anh có thể thất hứa?”
Mạnh Thanh Hoài: “…?”
Rất tốt, đã bắt đầu gọi thẳng tên rồi. Có thể thấy sự oán giận trong lòng không hề nhỏ.
Mạnh Thanh Hoài từ sớm đã biết Quan Dĩnh Đường đến phòng mình với mục đích khác, nhưng không ngờ lại chỉ vì vài bức ảnh.
Anh bật cười bất lực, ngồi thẳng dậy, rút tay ra tìm điện thoại, mở thư viện ảnh ra đối diện với Quan Dĩnh Đường.
Quan Dĩnh Đường sững sờ.
Mặc dù không biết chiếc điện thoại này từ đâu ra, nhưng…
Hàng trăm bức ảnh mất kiểm soát sau khi say rượu trước đó, đã không còn một tấm nào.
Thậm chí cả vài tấm chụp tối nay cũng không còn.
Thư viện ảnh của anh sạch sẽ, không có chút dấu vết nào của cô.
Mọi chuyện đảo ngược quá bất ngờ, khiến Quan Dĩnh Đường nhìn chằm chằm vào điện thoại và im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi Mạnh Thanh Hoài lên tiếng hỏi: “Bây giờ có thể yên tâm ngủ chưa?”
Quan Dĩnh Đường khẽ “ừm” một tiếng, chân di chuyển xuống giường, như không có chuyện gì xảy ra, lịch sự chào tạm biệt: “Vậy anh Mạnh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Mạnh Thanh Hoài: “...?”
Giây trước còn là “Mạnh Thanh Hoài”, giây sau đã là “anh Mạnh”.
Giây trước muốn ngủ với anh, giây sau lại tạm biệt.
Tất cả đều tùy vào tâm trạng của tiểu thư.
Trong ánh sáng mờ ảo, Mạnh Thanh Hoài trực tiếp đưa tay kéo thân hình đó trở lại.
Quan Dĩnh Đường đột ngột nằm xuống giường, còn chưa kịp hoàn hồn, chăn đã được đắp lại.
Kèm theo đó là một cảm giác xâm chiếm đột ngột. Hơi nóng trầm lắng của đàn ông, dường như đột nhiên không còn che giấu nữa, tràn ngập xung quanh.
Quan Dĩnh Đường nuốt nước bọt, không dám động đậy.
Hai từ mệnh lệnh vang lên bên tai: “Ngủ đi.”
Quan Dĩnh Đường: “…”
Trên hòn đảo tư nhân của Công tước trồng rất nhiều hoa tulip, tháng Tư là mùa hoa nở rộ, con đường dẫn vào khu vườn ngập tràn sắc hồng, khi gió biển thổi qua, tạo nên một vẻ lãng mạn vừa yên bình vừa nồng nhiệt.
Sáng hôm sau, Quan Dĩnh Đường tỉnh giấc một cách tự nhiên nhờ ánh nắng và gió biển.
Không còn bị ảnh hưởng bởi những “lịch sử đen tối” nữa, giấc ngủ của cô khá thoải mái, khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn. Nhưng vì số lần ngủ nướng đã nhiều, Mạnh Thanh Hoài không hỏi, cô cũng trở nên vô tư hơn, gánh nặng "tiểu thư" dần được buông bỏ.
Mạnh Thanh Hoài không có trong phòng, người làm trong lâu đài nói với Quan Dĩnh Đường rằng anh đang uống trà với Công tước và phu nhân trong vườn.
Quan Dĩnh Đường vệ sinh cá nhân đơn giản, sau khi dùng bữa sáng muộn, cô cũng đi đến khu vườn.
Mạnh Thanh Hoài đang ngồi trò chuyện với Công tước và phu nhân. Áo vest của anh vẫn phẳng phiu như thường lệ, chân dài vắt chéo, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ nhàng trong lúc nói chuyện. Ngay cả trước mặt Công tước cao quý, vẻ điềm tĩnh của anh vẫn không hề kém cạnh.
Quan Dĩnh Đường nhìn từ xa, đột nhiên nhớ lại cảnh anh nắm chặt cổ tay cô tối qua.
Rõ ràng, người chồng này của cô không phải lúc nào cũng ôn hòa, điềm đạm. Anh cũng có sự quyết liệt, giống như một lăng kính phức tạp với nhiều mặt, để lộ ra một khía cạnh bí ẩn khi bạn không đề phòng.
Phu nhân Công tước lúc này phát hiện ra sự có mặt của Quan Dĩnh Đường, bà nhiệt tình gọi tên cô: “Y!”
Mạnh Thanh Hoài hơi khựng lại, quay đầu nhìn thấy cô, liền đứng dậy chào tạm biệt Công tước.
Việc kinh doanh đã bàn bạc gần xong, Mạnh Thanh Hoài vẫn đang đợi vị tiểu thư này tỉnh ngủ. Việc quay về Barcelona từ đảo cũng mất một khoảng thời gian, anh còn có những sắp xếp khác vào buổi chiều.
Khi Quan Dĩnh Đường bước đến bên cạnh Mạnh Thanh Hoài, Công tước đang nói với vẻ mong đợi: “Hy vọng tôi sẽ có cơ hội đến Trung Quốc để gặp lại hai vị.”
Đây vốn là một câu nói không chắc chắn, vì không ai có thể đoán trước được khi nào mới có cơ hội gặp lại nhau, và phải chờ đợi bao lâu.
Nhưng Mạnh Thanh Hoài chỉ mỉm cười nhẹ: “Tôi nghĩ sẽ sớm thôi.”
Quan Dĩnh Đường bên cạnh đóng vai một “bạn đồng hành” đúng mực, hoàn toàn không để ý đến ẩn ý sâu xa trong câu nói của Mạnh Thanh Hoài. Cho đến khi cả hai sắp lên trực thăng rời đi, phu nhân Công tước đột nhiên nhẹ nhàng hỏi Mạnh Thanh Hoài: “Ethan, cậu và Y là người yêu sao?”
Quan Dĩnh Đường sững sờ.
Cô ngượng ngùng liếc nhìn phu nhân Công tước, rồi nhìn Mạnh Thanh Hoài. Tưởng rằng anh sẽ khôn ngoan lảng tránh chủ đề, nhưng không ngờ sau vài giây, Mạnh Thanh Hoài lại gật đầu, rất tự nhiên nói: “Phải.”
Câu trả lời khẳng định này khiến Quan Dĩnh Đường bất ngờ, tim đập mạnh một cái.
Nhưng trên mặt cô không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, thậm chí còn phối hợp khoác tay anh.
Phu nhân Công tước lúc này nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tốt quá, chúc hai bạn có một ngày vui vẻ.”
Quan Dĩnh Đường nghĩ đây chỉ là một lời chúc bình thường trước khi chia tay, không suy nghĩ nhiều. Trực thăng đã đợi sẵn, cô và Mạnh Thanh Hoài nói lời tạm biệt rồi lên máy bay rời đi.
Máy bay từ từ rời khỏi mặt biển, vẫn có thể thấy mờ mờ Công tước và phu nhân đang vẫy tay chào họ trên đảo.
Họ trông thật tình cảm.
Những cánh đồng tulip trải dài trên đảo là bằng chứng tốt nhất cho điều đó.
Nghĩ đến đây, Quan Dĩnh Đường đột nhiên quay sang hỏi Mạnh Thanh Hoài: “Lúc nãy tại sao anh không phủ nhận?”
Cô đang hỏi về câu nói “người yêu” kia.
Mạnh Thanh Hoài liếc nhìn cô: “Tại sao phải phủ nhận?”
Quan Dĩnh Đường mím môi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, sửa lại: “Chúng ta không phải người yêu, là vợ chồng.”
“Có khác gì nhau không?”
“…”
Tất nhiên là có khác.
Hơn nữa là khác nhau rất lớn.
Đầu óc đàn ông đều đơn giản như vậy sao?
Quan Dĩnh Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: “Người yêu sẽ hẹn hò.”
Họ, những người chỉ mới quen biết một ngày đã đi đăng ký kết hôn, không hề có trải nghiệm yêu đương, hoàn toàn không liên quan gì đến khái niệm người yêu.
Nói xong câu đó, Mạnh Thanh Hoài không đáp lại, trong khoang trực thăng yên lặng một lúc.
Quan Dĩnh Đường bỗng thấy mình lỡ lời.
Đã kết hôn rồi, cô còn nhấn mạnh những điều này làm gì? Sao vậy, không cam tâm sao? Vẫn muốn tìm một người yêu để hẹn hò bù đắp lại?
Cô lén lút liếc nhìn Mạnh Thanh Hoài bằng khóe mắt, người đó vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh, trên mặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Trên thực tế, Quan Dĩnh Đường không hiểu người đàn ông này, anh luôn có khả năng khiến người khác không thể nhìn thấu. Anh nói ít, ngắn gọn, lý trí và bình tĩnh, che giấu mọi thứ rất tốt.
Ví dụ như lúc này, chỉ một lát sau anh đã thản nhiên nói: “Buổi chiều tôi phải gặp một đối tác. Nếu em không muốn về khách sạn, bên cạnh nơi gặp mặt có một trung tâm thương mại, em có thể đi dạo ở đó đợi tôi. Tối tôi đã đặt nhà hàng để ăn tối.”
Anh dường như không hề để tâm đến câu nói vừa rồi.
Nhưng Quan Dĩnh Đường cũng hiểu, yêu đương gì đó, đối với những người có xuất thân như họ vốn dĩ là một thứ xa xỉ.
Từ nhỏ, cô đã được học ở những trường tốt nhất, học các nghi thức lễ nghi, cầm kỳ thi họa, mỗi bước đi đều liên quan đến thể diện gia tộc. Đừng nói là người yêu, ngay cả việc kết bạn với ai cũng luôn bị Quan Chí Hanh giám sát và sàng lọc, để đề phòng đối phương tiếp cận có mục đích.
Ở Hồng Kông, phần lớn các hợp đồng hôn nhân của các gia tộc giàu có có thể dày đến mấy chục trang, mỗi điều khoản đều lạnh lùng dự đoán và đề phòng cho sự kết thúc của hôn nhân.
Yêu đương là gì? Đối với những người trong gia đình như họ, đó là một thứ quá phù phiếm.
Hòn đảo cách trung tâm Barcelona một quãng đường, sau khi trực thăng hạ cánh, hai người đi xe chuyên dụng quay về. Khi trở lại trung tâm thành phố là 2:30 chiều.
Barcelona hôm nay dường như có chút khác biệt.
Thực ra ngay khi vừa vào thành phố, Quan Dĩnh Đường đã phát hiện ra. Toàn bộ thành phố được trang trí bằng hoa hồng, từ những tòa nhà cao tầng, cửa hàng cho đến hàng rào ven đường, ở đâu cũng có thể thấy bóng dáng của hoa hồng.
Ngoài hoa, trên đường phố còn có rất nhiều quầy sách, những người đi bộ trên đường, nếu không cầm một cành hoa thì cũng ôm một cuốn sách.
Chiếc xe của họ dừng trước cửa một trung tâm thương mại.
ZOE, nhân viên phòng PR của chi nhánh, đã đợi ở đây từ nửa tiếng trước. Nhiệm vụ hôm nay của cô là đi cùng bạn đồng hành của Tổng giám đốc Mạnh, một cô gái tên là Y.
“Nếu em cảm thấy buồn chán và không muốn đợi, hãy để ZOE đưa em về khách sạn.” Mạnh Thanh Hoài nói với Quan Dĩnh Đường trước khi xuống xe.
Quan Dĩnh Đường gật đầu. Trên thực tế, trong việc chăm sóc cô, Mạnh Thanh Hoài lúc nào cũng thể hiện sự hoàn hảo.
ZOE, người đến đón Quan Dĩnh Đường, là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, người Tây Ban Nha, nói tiếng Anh trôi chảy.
Cô ấy còn đi cùng một vệ sĩ, vừa là để bảo vệ Quan Dĩnh Đường, vừa là để đề phòng cô mua sắm quá nhiều, có một người đàn ông giúp xách túi sẽ tiện hơn.
Họ đang ở trong trung tâm thương mại hàng hiệu lớn nhất Barcelona, Mạnh Thanh Hoài cũng đã dặn dò từ sớm, Quan Dĩnh Đường thích gì thì cứ ký tên anh.
Nhưng điều ZOE không ngờ là Quan Dĩnh Đường lại không có nhiều hứng thú mua sắm.
Cô đặc biệt quan tâm đến bức tường hoa lớn bên ngoài trung tâm thương mại. Sau khi chụp rất nhiều ảnh ở đó, cô mới nhớ ra hỏi ZOE: “Tại sao hôm nay khắp nơi đều có hoa và sách vậy?”
ZOE ngạc nhiên vì Quan Dĩnh Đường lại không biết ngày hôm nay. Cô ấy vốn nghĩ, Tổng giám đốc Mạnh đưa cô gái xinh đẹp này đến Barcelona, chính là vì ngày lễ đặc biệt này.
“Thưa cô Y,” ZOE giới thiệu, “hôm nay là ngày lễ tình nhân của Tây Ban Nha – Sant Jordi.”
Quan Dĩnh Đường rất bất ngờ: “Lễ tình nhân?”
“Vâng.”
So với ngày lễ tình nhân 14 tháng 2 mà mọi người đều biết, Sant Jordi là ngày lễ tình nhân đặc trưng của Tây Ban Nha.
ZOE kể cho Quan Dĩnh Đường truyền thuyết cổ xưa về ngày lễ: Xưa kia có một con rồng hung ác quấy phá làng, và cố gắng bắt công chúa làm vật hiến tế. Sau đó, một người đàn ông tên là Thánh George đã đứng lên giết chết con rồng, cứu được công chúa. Bông hồng nở ra từ máu rồng chính là minh chứng cho tình yêu của họ.
Từ đó, ngày 23 tháng 4 hàng năm trở thành ngày lễ tình nhân ở Barcelona.
Vào ngày này, cả thành phố tràn ngập tình yêu, ăn mừng tình yêu. Các quý ông sẽ tặng hoa hồng cho quý cô, và nếu quý cô tặng lại một cuốn sách, điều đó có nghĩa là cô ấy cũng có tình cảm với người đó.
…Thì ra là vậy.
Quan Dĩnh Đường trầm tư nhìn ngắm những bông hồng được trang trí khắp các ngóc ngách của trung tâm thương mại, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa nghĩ. Không hiểu sao, cô lại đột nhiên nghĩ đến Mạnh Thanh Hoài.
Cô nhận ra rằng mình đã vô thức đặt kỳ vọng vào một người nào đó.
Không…
Quan Dĩnh Đường ngay lập tức ngăn chặn những tưởng tượng không cần thiết này.
“Cô Y,” lúc này ZOE chỉ vào một quầy ký tặng sách của một nhà văn cách đó không xa và hỏi, “Hoặc cô có cần mua một cuốn sách để tặng cho ai đó không?”
Khi hoàng hôn buông xuống, Mạnh Thanh Hoài mới kết thúc cuộc gặp mặt không thể từ chối này. Đối tác Phần Lan bay đến tận nơi, một người đàn ông 62 tuổi, đặc biệt mang theo rượu vang hảo hạng từ trang trại của mình để tặng cho Mạnh Tùng Niên.
Ông ấy quá nhiệt tình, thực sự khiến người ta không thể từ chối.
Sau khi gặp ZOE, Mạnh Thanh Hoài đón Quan Dĩnh Đường. Vừa đúng giờ ăn tối, hai người ngồi xe đến nhà hàng.
Một nhà hàng rất nổi tiếng ở Barcelona, vào một ngày đặc biệt như Sant Jordi, lại không có một ai.
Điều này khiến Quan Dĩnh Đường không khỏi thắc mắc, những người dân địa phương đang tận hưởng ngày lễ không ăn tối sao?
Cách bài trí của nhà hàng giống hệt với không khí của thành phố, nhưng có một vẻ lãng mạn tinh tế và tỉ mỉ hơn. Ví dụ, xung quanh bức tường hoa có những giá nến cao thấp khác nhau, và mỗi món ăn đều được trang trí bằng vài cánh hoa hồng tươi tắn.
Ánh nến mờ ảo giữa biển hoa, so với sự ồn ào bên ngoài, nhà hàng cũng có một vẻ quyến rũ riêng.
Ngồi xuống, Mạnh Thanh Hoài thấy cô tay không, hỏi: “Không mua gì sao?”
Quan Dĩnh Đường lắc đầu.
Một trung tâm thương mại tầm thường sao có thể thú vị bằng một ngày lễ đặc biệt như hôm nay? Cô đã dành cả buổi chiều loanh quanh ở các quầy hàng nhộn nhịp, xem các cặp đôi hôn nhau, xem người qua đường tặng hoa ngẫu nhiên, chụp rất nhiều bức ảnh thú vị.
Quan Dĩnh Đường cúi đầu ăn cơm, suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được hỏi Mạnh Thanh Hoài: “Anh có biết hôm nay…”
“Gì cơ?”
Quan Dĩnh Đường ban đầu muốn nói với Mạnh Thanh Hoài về ngày lễ tình nhân hôm nay, về phong tục trao đổi quà tặng, nhưng cô lại cảm thấy, vào một ngày lễ lãng mạn như thế này, một khi cô nói ra, sẽ giống như đang ngửa tay xin anh.
Chính cô đã nói, họ là vợ chồng, không phải người yêu.
Thôi bỏ đi.
“…Hôm nay, ZOE đã kể cho tôi rất nhiều câu chuyện về Barcelona.” Quan Dĩnh Đường tạm thời đổi chủ đề.
"Có thật không?"
"Ừm." Quan Dĩnh Đường tự nhiên chuyển chủ đề, "Anh đã làm xong việc chưa? Khi nào chúng ta về thành phố Bắc?"
Mạnh Thanh Hoài "ừm" một tiếng, "Ngày mai."
Vừa dứt lời, từ tầng dưới của nhà hàng truyền đến những tiếng hò reo, ánh mắt của cả hai đều hướng ra phía cửa sổ. Thì ra là một chàng trai trẻ cùng bạn bè đang nhảy flash mob cho cô gái mình yêu. Sau khi bài hát kết thúc, chàng trai quỳ một gối, tặng cho cô gái một bông hoa hồng, khiến những người xung quanh ghen tị và hò reo.
Quan Dĩnh Đường bị thu hút, nhìn theo vài lần. Khi nhớ ra và quay sang muốn xem phản ứng của Mạnh Thanh Hoài, cô mới phát hiện người đó dường như không có chút hứng thú nào, ánh mắt đã thu về từ lâu.
Ánh sáng trong mắt Quan Dĩnh Đường lập tức mờ đi, vai xụ xuống, cô cũng thu tầm mắt lại và tiếp tục ăn.
Bữa tối kết thúc lúc 8 giờ tối.
Mặc dù đã vào buổi tối, nhưng không khí lễ hội không hề giảm sút, đường phố thậm chí còn đông người hơn. Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, ai cũng cầm một bông hoa hồng trên tay.
Điều này khiến Quan Dĩnh Đường có cảm giác như ngay cả một con chó đi ngang qua ở Barcelona hôm nay cũng sẽ được nhét một bông hoa.
Ngoại trừ cô.
Hai người xuống đến cửa nhà hàng, khi đang đợi tài xế đến, một phụ nữ địa phương đột nhiên bưng một giỏ hoa đến trước mặt Mạnh Thanh Hoài, hỏi anh có muốn mua một bông hoa cho Quan Dĩnh Đường không.
Mạnh Thanh Hoài hơi khựng lại, quay sang nhìn Quan Dĩnh Đường.
Ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao Quan Dĩnh Đường đột nhiên đỏ mặt. Cô giả vờ thờ ơ nhìn sang hướng khác, tim đập thình thịch, rất không muốn thừa nhận rằng...
Cô cũng muốn nhận một bông hoa.
Đúng vậy, chỉ cần một bông thôi, giống như những người qua đường kia là đủ rồi.
Trong không khí lễ hội tràn ngập khắp thành phố này, cô không muốn trở thành người đáng thương bị lãng quên, bị bỏ rơi.
Cô là Quan Dĩnh Đường, tiểu thư danh giá số một Hồng Kông. Nếu ngày lễ này được tổ chức ở Hồng Kông, số hoa cô nhận được có thể chất đống từ Tiêm Sa Chủy đến Đại Bộ.
Đã nói là đưa cô đến để trải nghiệm tuần trăng mật, một bông hoa chưa đến 1 Euro, tặng một bông có khó không?
Người họ Mạnh kia, mau tặng tôi đi!
Tặng tôi, anh sẽ là người chồng tốt của tôi!
Nhanh lên!
Quan Dĩnh Đường giống như một cô gái tuổi mới lớn, tràn đầy kỳ vọng trong lòng. Nhưng giây sau, bên tai cô vang lên giọng nói nhàn nhạt của Mạnh Thanh Hoài:
"Không cần, cảm ơn."
...
Quan Dĩnh Đường nhẹ nhàng chớp mắt, có lẽ là quá sốc, sốc đến mức khó mà tin được.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tài xế lúc này đã lái xe đến. Mạnh Thanh Hoài rất lịch sự mở cửa xe cho Quan Dĩnh Đường, dường như hoàn toàn không để ý đến chuyện bông hoa.
Quan Dĩnh Đường không thể tin được rằng...
Ngay cả khi hôm nay không phải là bất kỳ ngày lễ nào, từ chối tặng hoa cho cô ngay trước mặt cô, điều này có đúng không?
Có đúng không chứ?
"Đang nghĩ gì vậy?" Trên đường về khách sạn, Mạnh Thanh Hoài còn có mặt mũi hỏi.
Quan Dĩnh Đường không nói một lời.
Một lúc sau, cô ủ rũ đáp: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi."
"Vậy về nghỉ ngơi sớm đi."
"..."
Nghỉ ngơi ư?
Quan Dĩnh Đường e rằng tối nay sẽ tức đến không ngủ được.
Cô ngồi thẳng, hai tay khoanh lại ôm lấy mình, một cục tức nghẹn ở ngực, sắp nén đến mức tổn thương nội tạng.
Một lúc sau lại như thể tức đến bật cười, cô vén tóc lên, tự an ủi:
Chỉ là một bông hoa tầm thường thôi, có gì ghê gớm đâu.
Hai người không nói chuyện gì nữa trên suốt quãng đường về. Đến khách sạn, điện thoại của Mạnh Thanh Hoài đột nhiên reo.
Anh dừng lại ở ngoài cửa để nghe điện thoại, còn Quan Dĩnh Đường, đang đầy oán giận, cúi đầu đi thẳng vào phòng ngủ mà cô đã ngủ đêm qua.
Đóng cửa lại, cô tựa vào cửa hít thở sâu vài lần, cố gắng xua tan chút thất vọng và buồn bã trong lòng.
Cửa sổ ban công không đóng, gió biển mằn mặn thổi vào, mang theo một hương thơm thoang thoảng.
Quan Dĩnh Đường cúi đầu đi vào phòng, vừa đi vừa bị mùi hương này thu hút, rồi dừng lại.
Cô dường như cảm nhận được điều gì đó, theo bản năng ngẩng đầu lên...
Tấm rèm cửa màu trắng bị gió biển thổi tung, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, một bó hoa hồng tươi tắn đang kiêu sa đứng trên bàn.