Ngoài cửa sổ trời lại đang mưa, từ lúc nửa đêm đã bắt đầu, sấm chớp điên cuồng gào thét khoảng chừng một vòng thì trầm tĩnh trở lại được một lát, hiện tại lại điên cuồng hò hét không ngừng.
Vạn Quý Phi nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh, phiêu lãng ở trên bầu trời nhìn đến màn mưa trong suốt quét ngang qua trên cành lá bạch lan thụ.
Đầu hạ, mưa, mất ngủ cả đêm… Rõ ràng là trên chiếc giường mà cô vốn quen thuộc nhất, thân thể thế nhưng lại cảm thấy hư không không hiểu, chỉ có thể ôm lấy chăn, thật sâu đem chính mình bao vây bên trong, lẳng lặng, lẳng lặng … Nghe tiếng mưa rơi.
Về nhà đã một tuần, về phương diện trường học không biết là ai giúp cô xin phép rồi, di động bị mất, không cho phép ra ngoài, cấm cùng ngoại giới liên hệ. Tại nơi đây trong ngôi nhà này lúc bấy giờ, cô xem như là bị giam lỏng .
Trong nhà mấy lão không thể lý giải được hành vi tùy hứng của cô, liền giống như chuyện cô rất khó đọc biết bọn họ cố chấp giống nhau. Mặc kệ hôn nhân của cô có hiệu lực pháp luật hay không, một câu bọn họ cũng không thừa nhận chính là không thừa nhận. Hoắc Duẫn Đình bị hoàn toàn cự tuyệt ở ngoài cửa, mặc cho cô khóc lại bi tình, cũng vô pháp dao động quyết tâm của bọn họ.
Tình cảnh này có điểm giống như những vở kịch khổ tình trong TV thời xã hội phong kiến hay diễn, dù sao Vạn Quý Phi là hoàn toàn bị cô lập. Bà nội hờ hững, ba lạnh lùng đối đãi, còn có mẹ than thở. Trong thời gian bảy ngày nay, cô thấu đủ tư vị bị vắng vẻ. Có phải đứa nhỏ nào từng làm chuyện gì sai đều bị loại trừng phạt này hay không?
Trong lòng mỗi khi khó chịu cơ hồ có thời điểm nào hít thở không thông, cô liền càng thêm hoài niệm cái ôm ấp ấm áp kia. Hoắc Duẫn Đình, anh có phải đang lòng nóng như đốt hay không, mỗi ngày đều giống như em nóng ruột hy vọng có thể sớm ngày được giải thoát?
Ba từng tìm riêng cô nói qua, mẹ cũng tìm cô, đều lặp lại những lời trách cứ. Kỳ thật cô cũng đã biết sai rồi, nhìn cô mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong đóng cửa suy nghĩ không phải là chứng minh tốt nhất rồi sao? Bước tiếp theo hẳn là như thế nào đi, ai có thể vì cô chiếu sáng một cái phương hướng?
Dưới lầu chuông đồng hồ điểm sáu giờ, Vạn Quý Phi đảo cái thân, hai mắt mệt mỏi đã muốn nhắm nghiền lại, cảm thấy như bị bóng đen mãnh liệt bao quanh tới. Cô bối rối mở mắt ra, vuốt bụng, cố gắng hít sâu. Không có việc gì, không có việc gì !
Thời gian cứ như nặng trĩu mà dài đằng đẳng trôi qua, thật lâu thật lâu, khi tiếng chuông rốt cục cũng ngừng lại, tiếng bước chân đúng giờ ở ngoài phòng vang lên, sau đó có người gõ cửa.
“Tiểu Phi, ăn bữa sáng, muốn mẹ đặt ở cửa sao?”
Không thể lại trốn tránh! Vạn Quý Phi nhấc người đứng lên, tĩnh tọa vài giây, đợi cho cơn choáng váng qua đi, liền lết thân mình mệt mỏi đi mở cửa.
“Rời giường?” Con gái rốt cục cũng chủ động mở cửa, Trương Huệ Nghi có chút kinh ngạc. Trở về một tuần, trừ bỏ ở bên trong khóc nháo qua, tiểu nha đầu hầu hết thời gian còn lại tựa như hiện tại trầm tĩnh như vậy. Loại hành động không khóc không nháo này, làm cho người ta sầu lo.
Trương Huệ Nghi đang cầm đồ ăn vào phòng, phòng nho nhỏ có vẻ thực áp lực. Cô buông cái khay trong tay, đem rèm cửa sổ kéo ra, không khí tươi mới nghênh diện đánh tới. Mưa to suốt cả một đêm, đến buổi sáng rốt cục trời cũng trong.
“Mẹ hôm nay được nghỉ, đợi lát nữa con đi theo giúp mẹ đi mua đồ ăn, được không?” Đáy lòng có chút chuyện muốn nói cùng cô, gần đây trong nhà bởi vì chuyện của cô huyên háo mà cũng thật bế tắc, mẹ chồng tức giận đến ăn không vô nuốt không trôi, ngay cả trượng phu cũng bởi vậy mà phát ra cáu kỉnh.
Mọi người đều khó có thể chấp nhận tiểu nha đầu đã gả làm vợ người ta là chuyện thực, nhưng là hết thảy mọi chuyện đã thành kết cục đã định, không phải sao? Cho dù có lại tức giận cũng phải thừa nhận. Cường ngạnh nhốt đứa nhỏ, chính là lòng tự trọng vô vị quấy phá thôi. Làm một người mẹ, cô không thể nhìn đến con gái từ từ gầy yếu mà cái gì cũng không quản.
Bà nội muốn giải trừ lệnh cấm sao? Cho phép cô ra ngoài? Trong đầu tính toán, Vạn Quý Phi nắm chặt quyền đầu, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, đau.
“Được không?” Thấy cô không nói lời nào, Trương Huệ Nghi lại ôn nhu hỏi, Vạn Quý Phi cuối cùng gật đầu.
“Kia trước đi rửa mặt, hôm nay mẹ từ rất sớm liền thức dậy hầm cháo, con nhất định phải ăn hai chén nga.” Buổi sáng ngày hôm qua uống sữa đều bị cô ói ra hết, Trương Huệ Nghi lo lắng chết khiếp, dù sao hiện tại không chỉ một người, sức ăn của cô rất ít, cả người gầy còm, căn bản không đủ cung cấp chất dinh dưỡng cho hai người. Hôm nay đứa nhỏ nhà họ Hoắc kia rốt cục cũng được phê chuẩn cho qua đây, hy vọng người nhà hai người nhanh một chút đạt được nhận thức chung, để tránh cho đứa nhỏ chịu khổ.
Vạn Quý Phi nghe lời đi vào trong phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ra mẹ cô còn chưa đi, cô ở chỗ này giám sát ăn một chén cháo, cuối cùng cũng lấy lại chút thể lực.
Đi đổi quần áo, cô cùng mẹ đi xuống lầu. Ở trong nhà ăn, vài người đang vây quanh bàn ăn sớm hơn mọi hôm một chút, Đạm Dung cùng tiểu Vạn Y cũng qua đây, mà anh trai thì vắng mặt bởi có cuộc họp, đại khái đã đi làm.
Vạn Quý Phi xuất hiện, nguyên bản Xa Thục Mai cầm cái lắc chơi đùa cùng tiểu Vạn Y chợt dừng một chút. Khi cô ngồi xuống, sau đó Xa Thục Mai dường như không có việc gì khôi phục động tác.
“Tiểu Phi, có muốn ăn bánh bao hay không? Mẹ lấy cho con?”
Vạn Quý Phi nhẹ lắc đầu “Không ạ.”
Đang xem báo, Vạn ba ba nhìn cô liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: “Cho nó một ly sữa.”
“Không phải nói ngày hôm qua khi uống không phải ói ra sao?” Xa Thục Mai tiếp lời, lập tức ý thức được chính mình còn đang tức giận lại căm giận ngoảnh mặt.
Lúc này Đạm Dung đem một đĩa táo đã xử lý đưa qua “Chịu chút đi, có chút chua, khi khẩu vị không tốt có vẻ dễ lót bụng.”
Sợ mình không biết thân biết phận lại khiến người chán ghét, Vạn Quý Phi lấy một miếng chậm rãi nhấm nuốt.
Sau đó theo mẹ đi siêu thị một chuyến, trên đường về khi đi qua một nhà bán trái cây ở ngã tư, lão bản cùng các cô vui mừng chào hỏi, cứng rắn đưa cho các cô một túi táo thật to.
“Ai nha cũng đừng khách khí, lần trước may mắn có bác sĩ Xa chữa khỏi bệnh của tôi, hôm nay tôi mới có thể tinh thần chấn hưng đứng ở chỗ này, chỉ chút này xem như thành ý hai đứa hãy nhận đi.”
Thịnh tình người ta cũng không thể chối từ, hai người đành phải nhận lấy. Lúc sau, Trương Huệ Nghi lôi kéo tay con gái, cười nói: “Luôn có rất nhiều người nhiệt tình, không phải người này chính là người kia, trong nhà hoa quả ăn không hết.”
“Đó là bởi vì mọi người đều được bà nội giúp.”
“Ân. Tiểu Phi…” Trương Huệ Nghi đột nhiên dừng lại cước bộ, nhìn con gái hơi cảm khái: “Phòng khám nhỏ tuy rằng không lớn, thế nhưng rất nhiều rất nhiều người cần. Nó đã ở trong này đã vài chục năm, đã trải qua mấy phần phong sương (gian nan vất vả), vẫn như cũ đứng sừng sững không ngã, toàn bộ đều là dựa vào bà nội con tự lực chống đỡ. Kỳ thật bà tuổi lớn, rất muốn có thể sớm một chút lui ra để an hưởng tuổi già. Nhưng anh trai con lại cự tuyệt kế thừa phòng khám, cho nên bà mới đem hết mọi hi vọng đều ký thác trên người con. Bà so với bất luận kẻ nào đều hy vọng con có thể mau chóng tiếp quản phòng khám, hy vọng con có thể đem truyền thống làm việc thiện của phòng khám nhỏ ngày càng rạng rỡ. Bởi vậy cbà mới đặc biệt nghiêm khắc với con, con biết không?”
Vạn Quý Phi gật đầu, chuyện này cô đương nhiên rõ ràng, năm đó lựa chọn học y, cô liền rõ ràng hiểu được chính mình là bị giao cho trọng trách, khi đó cô còn cảm thấy vô cùng quang vinh.
Trương Huệ Nghi cười cười, vuốt đầu nữ nhi, thực vui mừng cô có thể hiểu được.
“Con cùng với anh trai đều biết nghĩ như vậy, mẹ cùng ba ba đều thật cao hứng. Có lẽ con sẽ cảm thấy kỳ quái, lúc nhìn nhận đối đãi với chuyện chung thân đại sự các con, thái độ của chúng ta không đồng nhất. Con không phải là nghĩ rằng chúng ta đối với con nghiêm cẩn quá đáng đấy chứ? Không giống với anh trai khi đó thật thoải mái tùy ý?”
Vạn Quý Phi không nói được lời nào.
Trương Huệ Nghi lại lại tiếp tục: “Anh trai con người này, từ nhỏ đều tự có ý nghĩ của chính mình, sau khi lớn lên hắn trở nên kiêu ngạo, không coi ai ra gì, đoạn thời gian kia mọi người đều vì chuyện chung thân đại sự của hắn mà hao hết tâm thần. Cho nên khi Đạm Dung cùng hắn cùng một chỗ, chúng ta liền đặc biệt hưng phấn. Cái loại tâm tình này, con cũng có thể thật sâu cảm nhận được đi?”
Đương nhiên, bởi vì cô cũng tham dự trong đó. Anh trai có thể có được hạnh phúc, làm em gái, cô cũng thật cao hứng.
“Nhưng là con thì bất đồng.” Trương Huệ Nghi hơi tạm dừng, giống như muốn sắp xếp sửa sang lại lời muốn nói. ”Chúng ta phải thừa nhận, làm cha mẹ đều là ích kỷ như vậy. Đối khuê nữ nhà người khác cùng với đối với khuê nữ nhà chính mình có thêm tiêu chuẩn.
Đạm Dung khi đó với anh con ở cùng một chỗ, chúng ta hận không thể bọn họ có thể nhanh chút đơm hoa kết trái. Mà còn con thì đâu? Chúng ta chỉ sợ con bị người ta lừa, bị người khi dễ. Hoắc gia đứa nhỏ kia cũng không phải là không tốt, kỳ thật hắn có thể kiên trì đi xuống như thế, chúng ta vẫn là cảm nhận được tâm ý của hắn. Cố tình hắn lựa chọn đi đường tắt, biết rõ con đối chúng ta trọng yếu như thế, vẫn bí mật che giấu cùng với con kết hôn.
Chuyện này đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của chúng ta, thử hỏi có cha mẹ nhà ai hy vọng con gái chính mình ở dưới tình huống bọn họ không rõ ràng không tiếng động gả đi mất? Huống chi con còn đang đi học, hiện tại lại đột nhiên mang thai, chuyện này đối với tương lai có ảnh hưởng bao nhiêu chứ. Kỳ thật có phải con cảm thấy chúng ta rất cố chấp, vậy thì con hãy thử đứng ở trên lập trường của người làm cha mẹ mà ngẫm lại mọi chuyện thử xem, có lẽ con cũng có thể lý giải được chúng ta vì sao lại tức giận như vậy.”
“Con hiểu được …” Cô thì thào đáp lại.
“Đứa ngốc.” Trương Huệ Nghi vỗ vỗ bả vai con gái “Con cũng phải biết rằng, vô luận con làm chuyện gì sai, nhà, vĩnh viễn là nhà của con. Chúng ta vĩnh viễn đều yêu con, đây là sự thật sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Đã biết.” Vạn Quý Phi lau lệ vươn nơi khóe mắt, là thật sự hiểu được tâm tình cha mẹ, cô cô phụ kỳ vọng của bọn họ.
Về nhà, Đạm Dung cùng Vạn Y đang ở trong sân phơi nắng, tối hôm qua mưa to tựa hồ không ảnh hưởng tới thời tiết đẹp đẽ ngày hôm nay, sáng sớm mặt trời sáng ngời mà không mạnh liệt, thích hợp nhất cho trẻ con chơi đùa.
Trương Huệ Nghi mang theo đồ mua được vào nhà, Vạn Quý Phi đi qua gia nhập vào hàng ngũ phơi nắng. Bé cưng tiểu Vạn Y đang ngủ ở trên giường, khuôn mặt thịt đô đô khiến người ta nhìn thôi đã muốn cắn một ngụm. Vạn Quý Phi vuốt ve thực giường gỗ cái, hai mắt tham lam nhìn cô.
“Tiểu Dung, làm mẹ cảm giác là như thế nào?”
Đang xem sách, Đạm Dung ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên nhìn rõ ràng là cảm giác điềm tĩnh lại hạnh phúc. ”Cảm giác làm mẹ… Không thể nói rõ, chính là cảm thấy đứa nhỏ là hết thảy của chính mình, thực yêu thực yêu nó.”
“Nga.” Vạn Quý Phi không này nhiên sờ bụng chính mình.
“Em hiện tại hẳn là còn chưa có cảm nhận được đi?” Đạm Dung đơn giản buông cuốn sách, cùng cô nói chuyện phiếm.
“A? Là không cảm giác.” Hoàn hảo không cảm giác, không phải sao?
“Yên tâm, chờ bụng càng lúc càng lớn, đến có thể cảm nhận được nhịp đập, tình thương của mẹ tự nhiên nảy sinh.”
Nhịp đập? Vạn Quý Phi cắn cắn môi, thì thào nói: “Hẳn là không có.”
“Ân? Vì sao?” Đạm Dung kỳ quái nhìn cô, từng biểu lộ nho nhỏ trên mặt, nước mắt trong suốt ngưng kết ở trong đôi mắt vô thần của cô. Trong lòng không khỏi rùng mình, Đạm Dung đột nhiên túm lấy bàn tay cô: “Tiểu Phi… em…”
“Em…” Vạn Quý Phi đờ đẫn quay đầu, giọt nước như ngọc lưu ly tràn trong mắt, nước mắt rốt cục cũng tràn quanh.
“Em không cần làm chuyện điên rồ!” Mơ hồ đoán được lòng của cô, thần sắc Đạm Dung trở nên ngưng trọng.
“Em… Không có biện pháp…”
“Em như thế nào mà có loại ý nghĩ thế này!” Đạm Dung phút chốc đứng lên, vội vàng chạy vào phòng trong.
Không bao lâu, thanh âm của cô từ bên trong phòng truyền ra đến: “Mọi người mau khuyên nhủ em ấy, tiểu nha đầu muốn đem đứa nhỏ xoá sạch!”
Vạn Quý Phi nháy mắt mấy cái, ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy Hoắc Duẫn Đình kích động lao tới, ủy khuất tích lũy đã lâu ở khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện một khắc kia lập tức trở nên quân lính tan rã.
Ôm ấp ấm áp liền bao vây lấy cô, bên tai vang lên tiếng kêu cấp tốc của hắn: “Đứa ngốc đứa ngốc! Ai chuẩn cho em làm như vậy?”
Nước mắt vẫn rơi, vẫn cứ thản thiên rơi thế, trái tim đau đến quặn thắt. Vạn Quý Phi đã không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể gắt gao nhéo cánh tay của hắn, phát ra từng câu chữ: “Thực xin lỗi… Hoắc Duẫn Đình… Thực xin lỗi.” Cô đã không còn có cách nào khác, nếu không có đứa nhỏ, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, đó là cô hạ bao nhiêu quyết tâm mới đưa ra quyết định gian nan này a.
“Anh không phải bảo em đừng miên man suy nghĩ sao? Trời sụp xuống có anh giúp em chống đỡ!” Hoắc Duẫn Đình gắt gao ôm lấy cô, nội tâm tự trách không thôi. Là hắn rất ích kỷ, rất tự cho là mình đúng, một lòng thầm nghĩ muốn đem cô làm của riêng, lại hoàn toàn xem nhẹ cảm thụ của cô. Trong chuyện này, kỳ thật bị thương nhất chính là cô đi. Hắn thực đáng chết!
Phía sau đi ra, Xa Thục Mai lặng lẽ lau hai hàng lệ nơi khóe mắt. Tiểu nha đầu cái đầu ngốc nghếch kia rốt cuộc là chứa cái gì chứ? Thế nhưng có cái ý niệm này trong đầu? Được rồi, bà nhận lời xin lỗi của xú tiểu tử kia, nhận đề nghị của hắn. Chỉ cần —— bọn chúng vui vẻ là tốt rồi.