Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba Hoắc Duẫn Đình đem cô ném tới trên giường!
Đã có hai lần kinh nghiệm nằm chung giường kê chung gối, mày thế nhưng ngay cả tay cô cũng chưa chạm đến, quả thực uổng cho một thân nam nhân!
Hoắc Duẫn Đình một tay rút dây lưng bên hông dùng sức ném đi, đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống người con gái nằm ở trên giường kia. Khi vào phòng miệng cô vẫn như trước nỉ non không biết tiếng chim nước nào, hiện tại im lặng, vùi đầu ở sàng đan màu lam sẫm, phấn hồng ở trên người cô có vẻ càng thêm mềm mại.
Hắn hơi thở trầm đục, lồng ngực phập phồng dựng cả lên. Không khí bên trong gian phòng thoáng ẩn hiện hương rượu vị thuốc tàn dư trong buổi xã giao vừa rồi, hắn chán ghét nhíu mày, xoay người đi vào phòng tắm, đem quần áo trút bỏ, xoay vòi hoa sen, tính tốc chiến tốc thắng.
Bằng thời gian nhanh nhất gội rửa sạch sẽ, tắt vòi nước, đẩy cánh cửa kính thủy tinh đi ra. Mới vừa ngẩng đầu, bất thình lình ở trước cửa đã bị một màn dọa sốc. Không gian bên trong tràn ngập màu trắng sương khói, có người con gái cúi đầu dựa ở cạnh cửa, trên người cô váy liền áo nghiêng nghiêng hạ xuống, tóc vây quanh khuôn mặt, giống như u linh bay bay lơ lửng đi vào, mục tiêu hướng tới bồn cầu.
Cô không nhìn một thân thể nam tính đứng ở trước mặt toàn thân xích lỏa, đẩy nắp bồn lên, không coi ai ra gì đem váy kéo lên cao, quần lót trút xuống tới đầu gối, trực tiếp ngồi xuống. [TNN: ^O^ Oh My God~ quá mất mặt orz]
Tiếng nước róc rách vang lên, Hoắc Duẫn Đình nhìn lên trần nhà, quả thật muốn cười to ba tiếng. Cô nàng ngu ngốc này! Hắn thuận tay vươn tới cái giá bên tường sờ soạng rút cái khăn tắm vây quanh ở bên hông, đi đến trước người cô ngồi xổm xuống.
Đầu vẫn như cũ buông xuống, cô tựa như một học trò ngoan, hai tay nhu thuận đặt ở trên hai bên đầu gối, đôi chân trắng nõn gác chồng lên nhau trên mặt đất, mười đầu ngón tay mượt mà vô tội song song cùng một chỗ.
“Vạn Quý Phi” Hoắc Duẫn Đình nâng cằm của cô lên, nhìn kỹ cô: “Cô có biết chính mình đang làm cái gì không?”
“Đi tiểu.” Cô là bị nước tiểu làm thức tỉnh, theo tiếng nước đi qua đây, quả nhiên tìm được toilet. Đầu thật choáng váng, cước bộ lỗ mãng, hết thảy mọi thứ trước mắt đều mờ ảo. Khẳng định là đang nằm mơ, bởi vì nơi này thực xa lạ. Vừa rồi thời điểm nước tiểu thoát ra, cô thậm chí có điểm lo lắng, chỉ vì mới trước đây nằm mơ đi tiểu ngày hôm sau tỉnh lại khẳng định đái dầm.[TNN: =.=]
“Tốt lắm.” Nếu tỉnh liền rất tốt. Hắn vỗ vỗ bả vai của cô “Muốn tắm rửa không?”
Vạn Quý Phi lắc đầu “Đã tẩy sạch.” Buổi chiều đã làm SPA, ngay cả ngón chân đều được sửa sạch sẽ, cô có ấn tượng.
“Ân.” Cô đang muốn đứng lên, híp mắt đột nhiên quét đến hắn “Anh xoay người, tôi muốn đứng lên.”
Hoắc Duẫn Đình buồn cười xoay mặt qua, thế nhưng còn biết hắn phải tránh một bên, xem ra không có say lợi hại như hắn tưởng.
Vạn Quý Phi nhanh chóng đứng lên kéo quần lót về, đem váy kéo xong xuôi. Tất tất tốt tốt thanh âm lua khua biến mất, hắn vươn tay chụp một bên hông cô, trực tiếp ôm lấy người đi ra ngoài.
Cô cũng không phản kháng, bên tai tiếng tim đập ‘Đột đột đột’ càng êm tai, khuôn mặt nóng bỏng dán vào trong khuôn ngực của hắn, vừa thoải mái lại mát mẻ.
“Anh như thế nào nhìn lén tôi đi tiểu?” Cô toàn tâm toàn ý chọt chọt cơ bắp trước mặt, cứng rắn thật.
Bắt được bàn tay nhỏ bé đang quấy rối, đem cô đặt ngồi ở mép giường, Hoắc Duẫn Đình ngồi xổm xuống. Cô nghiêng đầu, mở nửa tròng mắt xung quanh một mảnh mờ mịt, tựa hồ còn đang chờ hắn trả lời. Cánh tay ở cô trước mặt lay lay mấy lần, hoàn toàn không có nháy mắt, Hoắc Duẫn Đình nhất thời nghẹn lời, nguyên lai cô thật sự say.
Cả người mềm nhũn, buồn ngủ quá, Vạn Quý Phi vô ý thức ma sát hai chân, ba lần bốn lượt muốn nằm xuống.
Hoắc Duẫn Đình hai tay đỡ hai vai của cô, tính cường ngạnh muốn cô ngồi thẳng.
“Nói cho tôi biết, tôi là ai?” Nếu lần này nói sai, hắn thật sự sẽ bóp chết cô, động tác chuẩn bị cũng đã sẵn sàng.
Cô nhẹ nhàng dụi mắt, ngữ khí lộ ra không kiên nhẫn. ”Trứng thối, quỷ hẹp hòi…”
“Tên!”
“Hoắc Duẫn Đình, tôi mệt lắm.” Cô lập tức thay đổi thành bộ dáng đáng thương hề hề, nửa khóc lại muốn nằm về sau.
Khóe miệng khẽ nhếch, Hoắc Duẫn Đình lập tức kéo cô dựa vào trên người chính mình, làm cho cô gối lên vai hắn. Xoa đỉnh đầu mềm mại, tâm tình hớn hở ra mặt: “Thực ngoan!”
Vạn Quý Phi hai tay vòng cổ của hắn, thuận thế đem sức nặng chính mình giao cho hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Trong phòng vắng vẻ không tiếng động, đêm dài từ từ kéo đến, ngày như thế quả thật là cảnh đẹp, hắn nhẹ giọng gọi: “Vạn Quý Phi… Làm bạn gái của anh đi?”
Có lẽ như vậy có chút ti bỉ, bất quá khi cần thiết phải dùng thủ đoạn tất yếu.
Tiếng hít thở bên tai mang theo hương rượu tinh tế, như dự đoán không có đáp án. Hắn cúi đầu, ngọn đèn rơi xuống ngay giữa đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, chỉ có cách hắn khoảng môt ly. Giây tiếp theo, hắn kìm lòng không đậu hấp duyện môi của cô.
Ẩm ướt, dính dính, ngứa … Miệng có thứ gì đó giống như con rắn ngọ ngậy quấn quanh, làm cho cô khó hô hấp. Vạn Quý Phi vươn tay đẩy hắn ra, đáng tiếc thân thể giống sợi bông mềm oặt, căn bản không có tác dụng.
Cô nức nở vài tiếng, chỉ có thể yên lặng thừa nhận ức hiếp của hắn. Đến khi sắp hít thở không thong nữa, hắn rốt cục cũng thoáng rời đi. Được đến vài giây thở dốc, cô mới mềm vô lực hờn dỗi: “Khó thở quá.”
Khóe miệng cong lên ngoác càng lớn hơn nữa, Hoắc Duẫn Đình đầu tựa vào trán của cô, lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành: “Thích không? Thích anh liền tiếp tục!” Thật sự rất yêu bộ dáng hiện tại của cô, mơ mơ màng màng, mặc hắn làm cái gì cũng sẽ không phản kháng.
Vạn Quý Phi căn bản là không có cách nào để trả lời. Loại tra tấn mê người này, khiến cho đầu óc thiếu dưỡng khí, nhưng trong lúc hoạn nạn lại có loại cảm giác ngọt ngào khác lạ, muốn ngừng mà không được.
Môi của hắn liên tục ở bên miệng cô bồi hồi, dùng ngữ điệu so với lông chim còn muốn nhẹ nhàng hơn, mang theo dụ hoặc nỉ non: “Làm bạn gái của anh, ân? Làm bạn gái anh…”
Vạn Quý Phi cố gắng muốn mở mắt ra, nghĩ muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng không thành. Ẩn ẩn có cái thanh âm nói cho cô, không thể đáp ứng.
“Ân? Mau trả lời anh!” Hắn tiếp tục dụ dỗ, không chiếm được đáp lại vươn người qua cướp đoạt cánh môi xinh đẹp của cô.
Lại là nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông, Vạn Quý Phi lắc lắc đầu, nhiều lần muốn tránh thoát nhưng không có hiệu quả.
Muốn cô! Thật muốn thật muốn!
Trong lòng sốt ruột, động tác thượng thong thả có thể, Hoắc Duẫn Đình chậm rãi đem cô đặt ở trên giường. Cô say rượu thân thể mềm mại giống như một trái đào chính, thực tủy tri vị*, hắn nhịn không được ôm cô thân xong lại thân. Đợi đến khi môi dời đi, nơi nào đó trên người đã muốn cứng rắn phát đau. Hô hấp trở nên gấp gáp, hắn xoa xoa khuôn mặt của cô, trong mắt tan toả sáng sắc đỏ.
*Thực tủy tri vị: đại khái là lần đầu tiên nếm thử thì cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành thói quen, cứ muốn tiếp tục, không ngừng. (Theohttp://thecloudnme.wordpress.com/2011/03/22/ddh3-thu-ly-th%C6%B0%E1%BB%A3ng/)
Người dưới thân hai má ửng hồng, ánh mắt mê ly, đối với vấn đề của hắn thủy chung không chịu đáp lại. Vừa rồi những nụ hôn đó cơ hồ cướp đi hô hấp của cô, giờ phút này tiểu nha đầu kia đang từng ngụm từng ngụm hít thở.
Khóe mắt dư quang vừa quắc tới di động bên giường, Hoắc Duẫn Đình đầu óc lóe sáng, nghiêng người cầm lấy ấn vài cái, khi trở về miệng dán bên tai của cô, không ngừng hy vọng tiếp tục thúc dục: “Nói nha, đáp ứng làm bạn gái của anh.” Tiếp theo hắn cắn khuyên tai của cô, lấy ngữ điệu nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa uy hiếp: “Bằng không anh lại cho em hít thở không thông nữa đó nga?”
Vạn Quý Phi bị quấy nhiễu cực kỳ phiền, tạp âm tựa như ruồi bọ ở bên tai càng không ngừng ‘Ong ong ong’ gọi bậy, cô khóc cổ họng ồn ào: “Được rồi được rồi!” Ý nghĩ đã không chịu khống chế ngất đi, tuy rằng đối với loại ngoạn ý ‘hít thở không thông’ này cũng không chán ghét, nhưng cô thật muốn đi ngủ, vì sao tên kia ở trong mộng vẫn đang muốn kiên trì không ngừng khi dễ cô?
Di động truyền đến ‘Đô’ một tiếng, Hoắc Duẫn Đình cười cầm nó ném đi, quay người lại cúi xuống thực hiện một nụ hôn vừa nhiệt tình lại kéo dài thật lâu.
“Ô… Anh không tuân thủ lời hứa.” Vạn Quý Phi vươn tay phản kháng.
Hắn chuyển hướng gáy bột non mịn của cô, cánh tay dán ở phía sau lưng của cô, kéo vòng eo thon mảnh kia. Xúc cảm trơn nhẵn làm cho thân thể hắn càng thêm phấn khởi, hai tay từ sau lưng chuyển tới trước ngực, trong lòng bàn tay hơi hơi có chút vết chai xẹt qua tỉ mĩ từng nơi chốn, chọc cô phát run. Vải dệt tơ tằm mềm mại theo động tác mà bị kéo đến thắt lưng, da thịt tuyết trắng ở dưới ngọn đèn mờ nhạt cơ hồ muốn mù hai mắt của hắn. Hoắc Duẫn Đình vùi đầu ở trước ngực mềm mại của cô, thật cẩn thận vuốt ve đường cong của cô.
Hắn hoàn toàn không dám dùng sức, trong lòng nho nhỏ có chút giãy dụa, sợ đem oa nhi mềm mại này phá hư, sợ thương tổn cô. Nhưng là trong mũi nghe hương thơm tươi mát của thiếu nữ, miệng đã không chịu khống chế đẩy ngăn trở trở trước ngực của cô ra. Hai cánh hoa tuyết trắng tròn trịa vươn ra, hắn dùng mặt đè ép lên, lấy đầu lưỡi nhấm nháp. Đầu óc trừ bỏ hưng phấn, căn bản không có chút nào do dự, tay dọc theo xương đùi mềm nhẵn, một tấc lại một tấc di chuyển lên phía trên.
Môi bị người đoạt mất hô hấp quấy rầy khó chịu, cho dù quần áo bị thoát, nửa người trên bị ẩm ướt vết đỏ lốm đốm dây dưa, vẫn không tổn hao gì đến quyết tâm ngủ của Vạn Quý Phi. Thân thể bị người giam cầm, cắn cắn trước ngực làm cho cô co rúm lại một chút, cô vẫy tay đem cái thứ quấy rối mình bỏ ra, ngoài ý muốn sức nặng đột nhiên biến mất. Được giải thoát, cô nhẹ nhàng than thở, đảo cái thân, thoải mái đi vào giấc mộng.
Hoắc Duẫn Đình kỳ thật chính là đồ bảo hộ, cực kỳ gấp gáp thế nhưng trong nhà lại không biết còn có hay không. Hắn lòng như lửa đốt mở ngăn kéo đầu giường ra, lục lọi hồi lâu rốt cuộc mới tìm thấy một cái. Lại trở lại giường, cơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà biến thành huyết mạch sôi sục.
Cô quần áo cởi phân nửa, cánh tay đè nặng bộ ngực, lộ ra hơn phân nửa mông tròn nhỏ nhắn phía dưới. Lưng đã lỏa, đường cong tuyết trắng hoàn mỹ kéo đến thắt lưng, cái mông trực tiếp bị che lấp ở dưới làn váy. Làn váy bị kéo lên trên, đùi thon cong lên, hình thành một cái tư thế cực độ mê người.
Thân thể như tên ở trong cung, hắn hung hăng nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu đột ngột khát khô. Nhẹ nhàng vỗ cô, không phản ứng. Lại vỗ vỗ, sờ sờ mặt cô, khom lưng nghiêng người đến trên giường sâu hơn.
Đang ngủ? Chỉ ngắn ngủn chưa đến 1 phút? Đầu bị người tạt cho một chậu nước đá, đem hắn hoàn toàn đánh tỉnh! Không thể nào? Không thể nào? Hắn nghĩ muốn gầm rú, nghĩ muốn lay tỉnh cô, để giải thoát đau đớn trên người. Nhưng là tay vừa mới muốn chạm vào vai của cô, trong mắt có thể thấy rõ ràng được bộ dáng ngủ vô cùng ngây ngô của cô, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình rất xấu xa!
Là có thể liều lĩnh xâm chiếm sự hồn nhiên của cô, như vậy có thể giải quyết dục vọng của bản thân hắn. Nhưng ngày mai tỉnh lại, cô sẽ như thế nào? Bảo thủ như cô sẽ khóc, sẽ khổ sở muốn chết. Hắn không nghĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại càng không nghĩ muốn đem sự tín nhiệm của cô đối với chính mình hoàn toàn phá hủy!
Vòng vo suy đoán một hồi, đem cái chăn vải tơ tằm bên cạnh kéo đến, hoàn toàn che lấp đi cảnh xuân sắc mê người kia.
Yêu một người hẳn là nên quý trọng cô, Hoắc Duẫn Đình bụm mặt thở dài. Thân thể trướng căng đau đớn, hắn nhảy xuống giường, tùy tiện kéo quần dài lao ra phòng. Vốn định đi vào phòng tắm, thế nhưng phòng tắm thời thời khắc khắc đều có thể có mặt cô, hiện tại hắn cần một lượng lớn nước đá.
‘Đăng đăng đăng’ chạy nhanh xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn mỗi ánh đèn bên tường. Ở khoảnh khắc trước khi hắn cất bước đi vào phòng bếp, một đạo âm thanh dày âm truyền vào trong tai.
“Mẹ nghĩ đến con đêm nay không có khả năng rảnh rỗi.”
Dừng lại cước bộ, tìm kiếm phương hướng của giọng nói, trước quầy bar, mẹ hắn giơ chén rượu miễn cưỡng nhìn hắn. Hoắc Duẫn Đình không để ý tới, nhảy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra đem khay nước đá lấy ra phân nữa, ngay cả cái chén cũng không lấy, ngẩng đầu lên ‘Cô lỗ cô lỗ’ tuôn vào trong miệng.
Cái lạnh thấu tâm thông qua cổ họng tiến vào trong cơ thể, thật đúng lúc đem ngọn lựa dục vọng dập tắt hơn một nửa, trong không gian tối đen vô hình chung chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của hắn. Mẹ nó, mày thực bất lực! Ngay cả một tiểu nữ sinh muốn làm cũng không làm được!
Khi xác định chính mình đã muốn bình tĩnh trở lại, hắn mới thong thả đi ra khỏi phòng bếp.
Thanh âm của bà lại lại lượn lờ vang lên: “Con, nhìn bộ dáng này của con chỉ biết không thành công! Thực kém cỏi, uổng phí mẹ tỉ mỉ an bài!”
“Mẹ biết cái gì!” Hắn khinh thường.
“Chậc chậc, yêu thảm người ta đi?”
Hoắc Duẫn Đình cảm thấy không đáng trả lời.
Hoắc Tinh Linh phe phẩy chén rượu, ánh mắt hư ảo nhìn khoảng không trước mặt.”Tuổi trẻ thật tốt! Thời điểm năm đó, khi ta cường bạo cha con, mắt cũng không dùng nháy một chút, dũng khí mười phần!”
Vốn muốn trở về phòng thế nhưng khi hắn nghe đến lời của bà trong nháy mắt dừng lại. ”Mẹ đối với ba ba dùng sức mạnh?” Kiều quý như bà lại làm cái chuyện này?
Hoắc Tinh Linh đầu nhất ngang, kiêu ngạo y hệt loài khổng tước. ”Đương nhiên?”
“Vì sao?” Hoắc Duẫn Đình tò mò. Hiếm khi biết chuyện về họ từ miệng của họ, cha đối với mẹ thường là nói gì nghe nấy, thế nhưng cũng có thời điểm không theo?
Bị con hỏi như vậy, Hoắc Tinh Linh lập tức cúi hạ vai, ngữ khí ngượng ngùng: “Bởi vì hắn vốn là không muốn cùng mẹ kết hôn, đáng tiếc bị cuộc sống bức bách, không có biện pháp mới đi vào khuôn khổ. Thời gian đầu khi kết hôn mẹ đối với hắn cực kỳ ác liệt, còn lợi dụng hắn sinh đứa nhỏ, cho nên đã bị chán ghét .”
“Lợi dụng hắn sinh đứa nhỏ?” Hoắc Duẫn Đình nheo lại mắt bước đến ngồi xuống.
Hoắc Tinh Linh nhún nhún vai “Bởi vì ông cố ngoại con muốn mẹ sinh đứa nhỏ mới cho mẹ kế thừa rượu trang?”
“Cho nên sinh ra tôi chính là công cụ để bà có được rượu trang?” Hàn khí lạnh lùng như mũi tên nhọn từ trên người hắn bắn ra.
“Không không!” Hoắc Tinh Linh lắc lắc đầu, thần sắc có chút thống khổ.
“Đứa nhỏ sinh non kia cũng không phải con nha, con trai. Đừng hoài nghi, con tuyệt đối được sinh ra khi có cả tình cảm yêu thương của ba và mẹ.” Nói xong, cô vươn tay nắm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Hương vị toan chát, lướt qua thực quản, hồi tưởng lại chuyện cũ.
Hoắc Duẫn Đình sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi, hắn cầm lấy bình rượu trên quầy bar, vì chính mình rót nửa chén. ”Sau đó?”
“Hai người vì sao lại đưa tôi về nước?” Khó khi nào thấy mẹ con hai người có thể bình tĩnh ngồi một chỗ như vậy, khiến cho hắn muốn mở rộng cánh cửa lòng mình. Nếu không phải Vạn Quý Phi sớm đã nói trước, hắn còn không có ý thức được chính mình trong lòng oán hận thế nhưng lại sâu nặng như thế . Nhiều năm qua vẫn bị vấn đề này làm phức tạp, nhưng hắn lại cũng không thể đến hỏi. Đêm nay trong bầu không khí này, hắn đột nhiên muốn biết đáp án.
“Việc này… Bởi vì năm đó vì tranh đoạt rượu trang, sợ con sẽ trở thành uy hiếp, cũng vì an toàn của con mà suy nghĩ, cho nên liền làm quyết định này. Ba con cực lực phản đối, nhưng bởi vì mẹ khư khư cố chấp, cho nên… Con, mẹ kỳ thật…” Là rất yêu con.
“Không cần phải nói !” Hoắc Duẫn Đình chậm rãi uống một ngụm rượu. Đáp án căn bản đã không hề trọng yếu, hắn đã trưởng thành, mà bà cũng được như mong muốn, không phải sao?
Bị con trách móc, Hoắc Tinh Linh nỗ lực bĩu môi. Đứa nhỏ này cùng bà rất giống, tính cách tính tình y hệt từ một khuôn đi ra. Hiếu thắng không chịu thua, kiêu ngạo, muốn thứ gì đó thì luôn trăm phương nghìn kế nắm tới tay. Không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh đây nữa.
Không khí lúc này có chút bế tắc, bà đúng lúc chuyển hoán đề tài: “Cái kia… Tiểu Phi nó ngủ rồi à?”
“Vâng.”
“Hôm nay, mẹ giúp con thử nó.”
“Thử?”
“Mẹ mang theo hai mươi vạn đi cùng nó đi dạo phố, nó thế nhưng bất vi sở động*. Không để cho mẹ mua thứ gì cho nó, không cảm thấy tự hào, cuối cùng mẹ đưa cho nó bốn vạn, nó rất giống như gặp quỷ. Sau khi chúng ta dùng còn lại hai vạn, khi trở về còn lặng lẽ đặt ở cái hòm trên bàn trà. Con nói xem, trên đời này còn có đứa nhỏ ngốc như vậy? Ngốc làm cho người ta giận sôi! Bất quá lớn lên trong hoàn cảnh kia, cũng khó trách. Cả nhà đều xem tiền tài như cặn bã, ai.”
*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Hoắc Duẫn Đình nhịn không được cho mẹ mình một cái vệ sinh mắt. ”Xin đừng đem những mánh khóe trên thương trường kia sử dụng ở trên người cô ấy. Cô ấy chất phác đơn thuần, không phải là đối tượng dùng để tính kế .”
“Được rồi, là mẹ tâm cơ nặng. Đứa nhỏ kia không tệ, con đừng buông tha nó.” Quan trọng nhất là có thể mềm hoá hắn, sau này có thể hảo hảo lợi dụng.
“Không cần mẹ phải nói!” Hoắc Duẫn Đình đem chỗ rượu còn thừa uống hết, cái chén hướng quầy bar đặt lên, trước khi đi nhịn không được nói: “Đi ngủ sớm một chút, đừng uống nhiều quá.”
“Ân.” Hoắc Tinh Linh hít một hơi thật sâu, buổi nói chuyện đêm nay cùng con, xem như có thu hoạch lớn. Nghĩ lại, trong lòng lại thấy phiền muộn. ”Rất nhớ cha con.” Làm vợ chồng hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tách ra lâu như vậy. Hơn một tháng, mới chỉ qua non nửa.
Hoắc Duẫn Đình đảo đảo mắt, nghe xong lải nhải của bà, hắn muốn bắt đầu một lần nữa nhận thức đối với đôi vợ chồng này. Nguyên lai bọn họ đều không phải như trong tưởng tượng của hắn tương kính như băng? Cảm giác này tò mò quái.
Trở lại phòng, không ngoài ý muốn nhìn người trên giường đá rơi chăn. Trách không được lại ngã bệnh!
Hắn lấy áo T – shirt của mình, giúp cô đem váy áo cởi ra. Thay bộ mới, trong mắt tinh quang chợt lóe, lại muốn sinh ra cái chủ ý. Sau khi xong xuôi, hắn vỗ về khuôn mặt ngủ say của cô, đáy lòng một mảnh mềm mại. Có lẽ sinh mệnh mỗi người đều có khắc tinh, hắn xác định, khắc tinh của hắn chính là tiểu linh tinh đáng yêu này.
Tắt đèn ngủ, nằm xuống ở bên người cô, bàn tay to vươn tới, đem cô nhét vào trong lòng. Mặt dán trên đỉnh đầu của cô, hắn thấp giọng nói: “Em nhất định phải yêu anh, bằng không em sẽ rất thống khổ!”
Dường như nghe thấy hắn nói như thế, Vạn Quý Phi không quá tán thành khuôn mặt đồng thời nhăn nhíu.
Hoắc Duẫn Đình buộc chặt hai tay, đem mặt vùi vào giữa trán của cô, mũi thưởng thức mùi hương thơm ngát thản nhiên. Nguyên lai đơn thuần ôm cô ngủ như vậy cũng không tệ, năm tháng yên bình này thật tốt, có loại cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
Hắn cười cười, nhắm mắt lại, chờ ngày mai kéo đến.