“Tiểu Phi, đứng lên.” Ngoài phòng vài cái tiếng đập cửa vang lên, Vạn Quý Phi đang ngủ mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu thoang thoảng.
“Tiểu Phi…”
Là mẹ. Nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ sáng. Hôm nay là ngày nghỉ, như thế nào sáng sớm đã kêu cô dậy? Tối hôm qua bồi tên kia ăn xong trở về thì đã hơn mười một giờ, nửa giờ sau hắn lại gọi điện thoại đến nói chuyện thật lâu, trò chuyện trò chuyện, khi nào thì ngủ cũng không biết.
Cô xoa xoa đôi mắt đi ra mở cửa “Mẹ, còn sớm.”
“Không còn sớm, nhanh đi rửa mặt, có khách chờ ở dưới lầu đấy.”
“Ai?” Cô đánh cái ngáp thật to.
“Chính là nữ nhân kia.”
“Người nữ nhân nào?” Phát hiện thần sắc mẹ mình ngưng trọng, Vạn Quý Phi lập tức thanh tỉnh vài phần.
“Chính là nữ nhân làm cho bà nội tức giận kia, còn có hai nam nhân đi cùng, nói muốn tìm bà nội, nhưng bà nội con cùng ba ba đi cùng mọi người trong hiệp hội Trung y uống trà rồi. Cái người trẻ tuổi kia tự xưng là bạn bè của con, mẹ thấy hắn rất có lễ phép, liền để bọn họ vào.”
“Này này!” Trương Huệ Nghi đem cô giữ chặt. ”Trước hãy đi rửa mặt, thay quần áo rồi đi xuống.”
Vạn Quý Phi mới giật mình thấy chính mình quá khẩn trương, vội vàng đi rửa mặt chải đầu, thay cái váy dài liền lao xuống lầu.
Trong phòng khách, một nhà ba người họ Hoắc đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, trên bàn trà trước mặt có một giỏ hoa quả cùng vài cái hộp. Vạn Quý Phi nhẹ nhàng quét bên người bọn họ vài lần, không nhìn thấy va li tiền ở đây, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
“Di? Vạn tiểu thư đến đây.” Mở miệng đầu tiên chính là Hoắc Tinh Linh, cô đứng lên, thay vì bộ dạng lúc trước lạnh như băng cao ngạo, lúc này cười đến đặc biệt thân thiết.
Cái gọi chính là tình huống nghe người ta nói hay nói “không ai nỡ đánh kẻ tươi cười”, vốn dĩ đối với bà phi thường bất mãn, giờ phút này bà lại nhiệt tình như vậy, Vạn Quý Phi lại trở nên chân tay luống cuống.
“Dì… Xin chào, mời ngồi.”
Sau khi mời bà ngồi xuống, Vạn Quý Phi bỏ qua sự ngượng ngùng bối rối ban đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Duẫn Đình, muốn hỏi hắn lần này đến là có mục đích gì. Chỉ thấy hắn cười dài nhìn mình, vẻ mặt kia cực xấu xa, Vạn Quý Phi lườm hắn một cái, xoay người thấy mẹ cầm trà từ phòng bếp đi ra, vội vàng đi nhận lấy.
“Tiểu Phi, mẹ phải ghé qua nhà dì Lâm, con phụ trách tiếp khách nga.” Trương Huệ Nghi nói xong hướng một nhà ba người họ Hoắc gật gật đầu, biểu lộ dáng vẻ chính mình có việc muốn ra ngoài, sau đó vội vàng rời đi.
Vạn Quý Phi đem trà nóng đưa qua, rót cho mỗi người một ly. Sau khi rót xong, cô ngoan ngoãn ngồi ở đối diện bọn họ. Không khí bao trùm xấu hổ, rõ ràng hai nhà còn có mâu thuẫn, nhưng cô lại muốn làm bộ dường như không có việc gì.
“Vạn tiểu thư.” Lần này mở miệng chính là Hà Nguyễn Đông “Chúng tôi lần này đến chủ yếu là vì muốn xin lỗi bà nội nhà cháu. Chuyện xảy ra hai ngày trước, hy vọng cháu có thể đại nhân đại lượng, đừng trách chúng tôi.”
“Cái kia… Bà nội cháu không có ở nhà.”
“Chúng tôi sẽ chờ.” Hoắc Tinh Linh đáp.
“Kỳ thật, ân… Dì rất ngượng ngùng. Bởi vì dì tự cho mình là đúng, mang đến phiền toái cho nhà cháu. Vạn tiểu thư, dì xin lỗi cháu, cháu có thể tha thứ cho dì không?”
“Ách? Này…” Trưởng bối đối với chính mình xin lỗi, Vạn Quý Phi càng không biết phải phản ứng ra sao. Tình huống như thế nào lại chuyển biến lớn như vậy kia?
“Cháu… cháu không sao , dì nếu muốn xin lỗi, chỉ cần nói với bà nội là được.” Nói xong lời này, cô lại thấy không ổn. Như vậy có phải gián tiếp chỉ trích đối phương làm sai hay không? A!
“Ý tứ của Vạn tiểu thư, chính là cháu không có tức giận, đúng không? Vậy là tốt rồi, dì yên tâm rồi.” Hoắc Tinh Linh vỗ vỗ ngực, giống như buông được tảng đá thật lớn ở trong lòng xuống.
Vạn Quý Phi bị làm cho hồ đồ, đây là nữ nhân lãnh diễm cao quý lúc trước sao?
Hà Nguyễn Đông đại khái nhìn ra sự hoang mang của cô, nhanh chóng giải thích: “Vợ chú tính tình có đôi khi thực tùy hứng, cô làm việc buôn bán cho tới bây giờ đều là mạnh mẽ vang dội, mọi chuyện đều là dùng tiền tài để trao đổi, lại hoàn toàn không lo lắng đến đạo lí đối nhân xử thế.
Bác sĩ Xa là một người thầy thuốc đức cao vọng trọng, chẩn bệnh vốn là không phải chỉ vì tiền. Mà Vạn tiểu thư có ý tốt giúp chúng tôi, ngược lại vì vậy mà khiến cho người nhà chịu ủy khuất. Lần này, chúng tôi tới đây trừ bỏ muốn xin lỗi bác sĩ Xa, đồng thời cũng hy vọng có thể được Vạn tiểu thư tha thứ.”
“Cháu…” Bị hai vợ chồng bọn họ nói như vậy, tình huống giống như bị nghiêm trọng hóa, giống như thái độ của cô đối với bọn họ mà nói dường như rất trọng yếu.
“Tốt lắm, hai người đừng nữa nói.” Vẫn trầm mặc Hoắc Duẫn Đình rốt cục hòa giải. Hắn di di cái mông, ngồi vào bên người cô, ôn nhu nói: “Chúng tôi có thể ở chỗ này chờ bà nội cô trở về sao?” [TNN: mặt dày, lợi dụng ^_^]
“Là… Đương nhiên có thể!”
“Vậy là tốt rồi.” Nhìn cô cực kỳ bất an xoa xoa hai tay, hắn vỗ vỗ bả vai của cô: “Cô đừng để cho bọn họ dọa sợ, chúng tôi lần này thật sự thuần túy đến là vì xin lỗi, tuyệt không có ý tứ gì khác.”
“Nga.”
“Ăn sáng chưa?”
Cô ngốc lăng lắc lắc đầu. Mới rời giường liền chạy xuống dưới này, như thế nào tới kịp ăn sáng?
Hoắc Duẫn Đình từ chỗ vừa nãy ngồi lấy một cái hộp nhỏ, đưa qua cho cô. ”Bánh ngọt dâu tây của Hồ Điệp Hiên, mới ra lò.”
Vạn Quý Phi ngơ ngác nhận lấy, đáy lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, giống như ăn mật.
“Đừng thất thần nữa, mau ăn nha.” Hắn sờ sờ đầu cô, ngữ khí ôn hòa giống như dỗ tiểu hài tử vậy.
“Ai, mình cũng rất muốn ăn bánh ngọt dâu tây, như thế nào không có người mua cho nhỉ?” Hoắc Tinh Linh đột nhiên thở dài.
Hoắc Duẫn Đình vô lực nhìn mẹ mình “Mẹ muốn ăn cái gì bộ không có hay sao?”
Hoắc Tinh Linh đầu vừa chuyển, vẻ mặt đau khổ khóc kể cùng trượng phu: “Sinh đứa con như vậy có gì dùng? Có con dâu không cần mẹ.”
“Không phải đã có người đối với mẹ ‘muốn gì có nấy’ hay sao?” Hoắc Duẫn Đình tầm mắt cố ý vô tình xẹt qua ở trên người cha.
Hoắc Tinh Linh lý nào không biết dụng ý của hắn, hai mắt ra sức trừng, nghĩ muốn phát tác. Hà Nguyễn Đông ấn bả vai của cô, nhẹ lắc đầu. Lúc này, Vạn Quý Phi cầm vài cái đĩa nhỏ từ phòng bếp đi ra, sau đó đem bánh ngọt tách ra thành bốn phần.
Hoắc Tinh Linh cũng không khách khí, rất nhanh liền đem chỗ bánh ngọt nọ giải quyết, ngay cả phần của trượng phu kia cũng ôm đồm. Vạn Quý Phi ăn xong phần của chính mình , thấy cái đĩa của Hoắc Duẫn Đình hoàn toàn không có động tĩnh, cô hỏi: “Anh sao không ăn?”
“Cô biết rõ tôi không thích loại đồ ngọt này.” Hắn chán ghét đem cái đĩa dịch qua trước mặt cô.
Như thế nào nghe ra thành lỗi sai của cô? Nếu như vậy, Vạn Quý Phi đành phải miễn cưỡng vì hắn đem bánh ngọt diệt gọn.
Đợi ước chừng một giờ, Xa Thục Mai rốt cục cũng trở về. Vạn Quý Phi khi thấy cánh cửa phòng khách mở ra, lập tức chạy tới đánh tiếng trước. Xa Thục Mai không phải là cái người keo kiệt, việc này vốn sẽ không để ở trong lòng, huống chi người ta đều đã đến xin lỗi, bà đương nhiên sẽ không truy cứu nữa.
“Bác sĩ Xa, cám ơn sự rộng lượng của bà. Kỳ thật chúng tôi còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện là như vậy, vợ tôi mang chứng bệnh này khổ sở đã nhiều năm, lần này rất khó khăn nhận được sự giúp đỡ của bác sĩ Xa mới có chuyển biến tốt, chúng tôi thât sự chân thành hy vọng bác sĩ Xa có thể tiếp tục vì cô ấy trị liệu.”
“Tôi không phải nói sẽ không đi Pháp hay sao?”
“Nga không không, bác sĩ Xa hiểu lầm.” Hà Nguyễn Đông vội vàng xua tay “Bởi vì mọi công việc của chúng tôi đều ở nước Pháp, một năm mới khó được về nước một lần, cho nên lúc trước mới có chỗ mạo phạm. Nhưng lần này, vợ tôi đã quyết định trước ở lại trong nước, đợi bác sĩ Xa nói được rồi mới có thể quay về Pháp.”
Xa Thục Mai có chút do dự, Vạn Quý Phi lắc lắc cánh tay của bà: “Bà nội, bà đáp ứng đi, người ta có thành ý như vậy.” [TNN: có con gái (cháu gái) là toàn theo giai đẹp không thôi à…chỉ vì một mẫu bánh ¼]
Xa Thục Mai quay sang cháu gái liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Bà có nói là không sao?” Cô mắng yêu cháu gái, sau đột nhiên nói sang chuyện khác: “Mọi người đều là người Pháp?”
“A? Đúng.” Người trả lời chính là Hoắc Tinh Linh, cô tròng mắt vừa chuyển, hỏi: “Bác sĩ Xa hỏi cái này có chuyện gì sao?”
Mi tâm nhíu lại, Xa Thục Mai bình tĩnh nói: “Cũng không có gì, chỉ do tò mò. Cô cũng đã nguyện ý ở lại trong nước nhận điều trị, tôi cũng không lý do cự tuyệt.”
“Vậy là tốt rồi.” Mọi người còn lại đều nhẹ nhàng thở ra.
Sắp xếp xong xuôi lịch trị liệu, Vạn Quý Phi tiễn bọn họ rời đi. Đi tới cửa, Hoắc Duẫn Đình đi cuối cùng dừng cước bộ lại nói với cô: “Cám ơn cô.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được .”
Hoắc Duẫn Đình không khỏi cười.
“Cười cái gì? Tôi mới không giống như anh, keo kiệt như vậy đi, một chút ân huệ nho nhỏ đều phải cầu mong có hồi báo.” Nhớ tới mỗi lần bị hắn uy hiếp, Vạn Quý Phi sẽ không nhỏ nghen.
Hoắc Duẫn Đình càng nghe độ cong khóe miệng càng lớn. ”Tôi là người nhân quả ngàn năm nhớ, đại ân đại đức của cô, tôi chắc chắn hồi báo.”
“Tùy anh!” Chỉ cần đừng tính kế với cô nữa là tốt rồi.
“Ngày mai, tôi đưa cô trở về trường?”
“Không cần, rất phiền toái.” Đi đi lại lại ít nhất phải hai ba tiếng đồng hồ.
“Vì báo ân cũng không có biện pháp.”
Vạn Quý Phi đảo mắt.
“Chờ điện thoại tôi.” Hắn dặn dò lần nữa.
“Được rồi, đi mau, mẹ anh họ đang đợi kìa!”
Tay hắn xoa xoa đỉnh đầu của cô, dừng lại vài giây, rất muốn làm thêm chút gì, thế nhưng vẫn chỉ có thể lưu luyến không rời nói: “Tôi đi đây.”
“Ân.”
Tiễn bước bọn họ, trở lại trong phòng, Vạn Quý Phi phát hiện bà nội ngồi ở trên sô pha ngẩn người. ”Bà nội, bà làm sao vậy?”
Xa Thục Mai như người trong mộng bừng tỉnh: “Nga, không có việc gì.”
Vạn Quý Phi không nghi ngờ, mới muốn lên lâu, lập tức lại bị kêu trụ.
“Tiểu Phi.”
Cô quay đầu. ”Dạ?”
Xa Thục Mai vỗ vỗ chỗ ngồi bên người “Lại đây ngồi.”
Vạn Quý Phi nghe lời đi đến cạnh Xa Thục Mai ngồi xuống. ”Có chuyện gì ạ?”
Xa Thục Mai nghiêng đầu lo lắng vài giây, mới chậm rãi nói: “Tiểu Phi, cháu cùng cái nam tử vừa rồi kia, là cái quan hệ gì?”
“Thì bạn bè thôi.” Được rồi, có lẽ không chỉ là bạn bè, nhưng… Còn không có phát triển đến cái kia nha. Cô không phải là không có cảm giác, tên kia đối với cô thực đặc biệt.
“Nếu là bạn bè cháu sẽ để ý như vậy? Ngày hôm qua vẫn là bộ dạng rầu rĩ không vui , hôm nay người ta đến xin lỗi, cháu liền thoải mái?” Ánh mắt nam nhân kia vẫn đảo quanh cháu gái, vừa rồi ở cửa còn luyến tiếc đi, thực cho là bà mắt mù.
“Bà nội, bà muốn nói cái gì?” Vạn Quý Phi không thuận theo ôm lấy Xa Thục Mai làm nũng “Thật sự chỉ là bạn bè!” Ít nhất bây giờ chính là vậy, cô cũng không có nói dối.
Không thừa nhận cũng không có biện pháp, Xa Thục Mai khẽ thở dài một cái, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, cũng không nói nhiều, hy vọng là bà quá lo lắng.