Chịu sự nhờ vả của người ta, Vạn Quý Phi đành phải lập tức gọi điện thoại trưng cầu ý kiến của bà.
Bà nội nhà họ Vạn, Xa Thục Mai đã được tám mươi tuổi rồi, nhưng người dưỡng sinh (?), mặc dù đầu đầy tóc bạc, thế nhưng vẫn như cũ khỏe khoắn. Trong nhà có một phòng khám nhỏ từ xưa, bà dốc hết sức chống đỡ, vẫn có thể xuôi chèo mát mái, sự quyết đoán này so với người trẻ tuổi cao hơn rất nhiều.
Những người có y thuật tốt đều có tính tình kỳ quái, huống chi người sống đến từng tuổi này giống như bà, nhận được không ít vinh dự của một người thầy thuốc trung y. Bà đối với bệnh nhân yêu cầu rất cao.
Đầu tiên phải tuyệt đối phục tùng. Bệnh nhân phải nghe lời của thầy thuốc nói, phải tin tưởng y thuật của bà, trong lòng không thể tồn đọng cho dù chỉ có một chút hoài nghi, bằng không bà thà rằng không nhận.
Thứ hai, bà đối với bệnh nhân nào cũng đều đối xử bình đẳng, đừng hy vọng trong nhà có tiền, liền có thể dùng tiền tài mà làm kiêu.
Từng có vị tự xưng phú hào mà đến, chưa hẹn trước liền xông vào phòng khám, để một cọc tiền ở trên bàn ngay trước mặt bà, yêu cầu bà vì hắn chẩn trị.
Lúc ấy người đợi bên ngoài phòng quá nhiều, Xa Thục Mai cũng không tức giận, bà chính là coi thường sự tồn tại của vị phú hào kia, vẫn như cũ thản nhiên từng bước từng bước xem bệnh cho các bệnh nhân khác.
Không phải ai dùng tiền là có thể thông qua được, Xa Thục Mai xem bệnh cũng là muốn kiếm dùng tiền dùng. Nhưng bà thật sâu hiểu được, năm đó trượng phu đem phòng khám này gọi là “Diệu Thủ Đường”, trừ bỏ có ý nghĩa dùng y thuật của mình giúp mọi người, cũng là muốn hướng tới vẻ đẹp của người làm y ‘diệu thủ mỹ đức’.
Nhà họ Vạn tuy không phải nhà đại phú gì, nhưng cuộc sống cũng không cần phải lo. Người quân tử yêu tài, bà lúc trước đã dạy con cháu câu, tuyệt không thể bởi vì một chút tiền tài này mà làm hỏng thanh danh trượng phu vất vả gây dựng nên.
Ngày đó thẳng cho đến khi phòng khám tan tầm đóng cửa, phú hào kia không được bà liếc mắt một cái, cuối cùng đành phải xám xịt cầm tiền chạy lấy người.
Chuyện này ở trong miệng hàng xóm láng giềng nói chuyện có chút say sưa, rất nhiều người đều biết Xa đại phu phẩm đức cao thượng, cũng không thấy tiền sáng mắt. Mà từ đó về sau, loại người có tiền cao ngạo như thế này cũng trở thành điều tối kỵ nhất của Xa Thục Mai.
Vạn Quý Phi tất nhiên là tương đối hiểu biết bà nội nhà mình, cho nên khi ở trong điện thoại thảo luận lời cô nói cực kỳ cẩn thận, không đem hoàn cảnh gia thế bệnh nhân nói ra, chỉ nói là mẹ của một người bạn của cô, bởi vì nhiều năm bị chứng bệnh đau nghiêng đầu tra tấn, hy vọng có thể trị liệu được chứng bệnh này.
Sau khi nghe xong cô trần thuật, Xa Thục Mai đại khái hiểu được bảy tám phần.
“Trước để cho cô ngủ một hồi, nếu sau khi tỉnh lại vẫn thấy đau đầu không thôi, lập tức đưa tới chẩn trị. Tình huống nghiêm trọng sẽ phải tiến hành châm chích, cháu tốt nhất cùng bệnh nhân đánh tiếng trước để cho cô có sự chuẩn bị về tâm lý.”
Thấy bà nội đồng ý, Vạn Quý Phi giống hệt như vừa mới hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ, nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm. Đem lời nói nguyên văn của bà chuyển cáo cho cha con nhà họ Hoắc, Hoắc ba ba trong lòng luôn mãi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.
Hoắc Tinh Linh vẫn chưa ngủ được bao lâu, nửa giờ sau liền tỉnh lại. Tuy rằng đau đớn có chút hoãn, nhưng tứ chi vẫn như cũ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Cũng không biết Hoắc Duẫn Đình cùng bà câu thông như thế nào, Vạn Quý Phi chỉ nghe đến một đống điểu ngữ từ bọn họ miệng nhổ ra, sau đó Hoắc Tinh Linh không ngừng mà lắc đầu.
15 phút sau, Hoắc Duẫn Đình thất bại nói: “Bà không chịu đi, bà sợ châm, nói sẽ đau.”
“Ách? Châm cứu không đau, khả năng sẽ như kiến cắn, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đau!”
“Có biện pháp nào không?”
“Không có rồi, nếu đương sự không chịu, chúng ta không thể miễn cưỡng. Người nhát gan xứng đáng chịu tội!”
Một câu cuối cùng, Vạn Quý Phi nói đặc biệt dùng sức, tiếng vang cũng đủ lớn để làm cho Hoắc Tinh Linh nghe thấy.
“Nếu bà không đi, tôi cũng đi về nhà đây. Bà nội của tôi kia cũng không phải anh muốn khám liền sẽ chuẩn trị, gần đây cũng có phòng bệnh đó, tùy tiện đi.” Nói xong cô đứng lên, đem túi xách lên trên vai, tính bỏ chạy lấy người.
“Cô cứ như vậy mà đi?”
Vạn Quý Phi nháy mắt mấy cái “Nếu không như thế nào? Bà cũng không phải mẹ tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ đi cầu cạnh bà.” Nói xong phất tay áo bước đi.
“Chậm đã!” Cất cao tiếng nói đột nhiên phiêu tới, Hoắc Tinh Linh híp mắt, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.
“Tiểu nha đầu học người dùng phép khích tướng? Thực cho rằng tôi nghe không hiểu?” Bà đứng lên, đối diện với Vạn Quý Phi, thật lâu sau, mới khinh miệt hừ một tiếng: “Cô nói phương pháp trị liệu có hiệu quả tốt nhất, bằng không, tôi nhất định sẽ hủy đi bảng hiệu nhà cô!”
Không khí thoáng chốc ngưng trệ đông lạnh, Vạn Quý Phi khẽ cắn môi, tuy rằng như vậy giống như thực không lễ phép, nhưng nhìn ra mẹ của hắn là nữ nhân bị làm hư, cho nên bất đắc dĩ mới dùng khổ nhục kế.
Bị bà nói như vậy, Vạn Quý Phi có chút tức giận, cô hận nhất người ta nghi ngờ công hiệu của Trung y. ”Chỉ cần dì phối hợp trị liệu, nhất định sẽ có hiệu quả!”
“Được!”
Hai nữ nhân liền giao kèo như vậy.
Thời điểm cơm chiều nhà họ Vạn thực yên tĩnh, đối lập với sự náo nhiệt vào ban ngày. Cây lan trắng che khuất khoảng trời phía tây, gió nhẹ phất quá, lá cây ‘Sàn sạt’ khe khẽ vang, vì đầu hạ nên mang theo đến vài làn gió mát.
Vạn Quý Phi dẫn theo ba người nhà họ Hoắc đi xuyên qua khoảng sân, đến phòng chờ khám bệnh. Cô đem đèn phòng trong mở ra, bố trí đơn sơ ngay lập tức đập vào mắt khiến cho Hoắc Tinh Linh nhíu mi.
Bô bô tiếng Pháp ở bên trong không gian trống trải quanh quẩn, Vạn Quý Phi đại khái đoán được cô nói cái gì, chỉ vì cô ở trong mắt Hoắc Tinh Linh nhìn đến sự không tín nhiệm cùng ghét bỏ.
Phòng khám trang hoàng có chút cũ, không thể so sánh với bệnh viện lớn, nhưng nơi này được quét tước sạch sẽ, cùng với các thiết bị chữa bệnh đều phù hợp tiêu chuẩn, mà kỹ thuật trung y nhà họ Vạn càng làm cho cô cảm thấy tự hào. Cố tình lại bị người xem nhẹ, cô thực khó chịu.
“Nếu mẹ anh tiếp tục lấy loại tư thái này đến xem bệnh, bà nội tôi nhất định sẽ đuổi thẳng bà đi ra ngoài.” Vạn Quý Phi không hờn giận cảnh cáo Hoắc Duẫn Đình.
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bả vai của cô, xoay người cùng ba mẹ hắn thầm thì, không đến một hồi Hoắc Tinh Linh liền an tĩnh lại.
Lúc này ngoài phòng có tiếng bước chân, bà nội Xa Thục Mai người chưa tới mà giọng đã vang lên trước. ”Tiểu Phi, đứa nha đầu kia, sao trễ như vậy mới đến?”
Vạn Quý Phi nhìn thấy Xa Thục Mai, lập tức chạy qua lôi kéo cánh tay của cô, yếu ớt kêu: “Bà nội.”
“Đứa nhóc này nha, vài tuần lễ cũng chưa trở về, muốn bà nội buồn chết sao.” Xa Thục Mai điểm điểm cái trán của cô, Vạn Quý Phi lập tức nhăn cái mũi lại.
“Nào có? Giống như chỉ mới có một tuần không trở về.”
“Là là! Chính mình tự đi tính đi, toán học càng học càng kém cỏi. Ăn cơm chưa? Bà bảo mẹ để lại canh đó, ngốc một lát nữa rồi phải uống toàn bộ.”
“Biết biết. Trước đừng nói chuyện này, bà nhanh đi xem bệnh cho người ta đi.” Vạn Quý Phi nói xong kéo Xa Thục Mai đi qua.
Xa Thục Mai mắt nhìn thấy Hoắc Duẫn Đình bên kia, chợt ngẩn ra.
“Di? Là bạn bè nước ngoài?” Hoắc Tinh Linh là một trong số ít người Trung Quốc mang đặc thù của người ngoại quốc đặc biệt rõ ràng.
“Dạ, cho nên bà nội phải dùng kỹ thuật của mình để cho bạn bè nước ngoài cảm phục.”
“Cũng chỉ được cái miệng giỏi ngon nói ngọt mà thôi.” Xa Thục Mai nhìn cháu gái liếc mắt một cái, tươi cười đi tới trước mặt bọn họ.
Sau khi làm quen chào hỏi, Xa Thục Mai đối với Hoắc Tinh Linh vẫy tay, sau đó hai người vào phòng. Cha con nhà họ Hoắc vốn định theo vào, Vạn Quý Phi đúng lúc đem Hoắc Duẫn Đình giữ chặt.
“Bà nội tôi thời điểm chẩn bệnh không thích có những người khác ở đây.”
Hà Nguyễn Đông tỏ vẻ lý giải, vì thế ngoan ngoãn ngồi ở đợi ở khu khám bệnh, thông qua cửa sổ thủy tinh trong phòng không ngừng mà nhìn xung quanh, ý đồ từ dưới khe hở giữa tấm rèm cửa sổ nhìn xem đến tột cùng là như thế nào.
Vạn Quý Phi huých khuỷu tay Hoắc Duẫn Đình, nhỏ giọng hỏi: “Này, anh vừa rồi là nói như thế nào thuyết phục mẹ anh vậy”
“Khi nào?”
“Ai nha, chính là khi mẹ anh bước vào, lúc đó vẻ mặt có chút ghét bỏ.”
“Bà có ghét bỏ sao?” Hoắc Duẫn Đình vuốt cằm, khi nhận được cái quyền đầu đe dọa của cô, mới hơi lộ ra tươi cười. ”Tôi cùng bà nói, cửa hiệu rượu nhà chúng tôi lịch sử cũng đã lâu gần như tàn cũ, nhưng chúng ta nhưỡng rượu đem ra thị trường, người người nghe danh lưu khắp thế giới. Bà nghĩ nghĩ, liền tiêu tan.”
“Phốc. Cho nên cũng là anh thật hiểu rõ mẹ anh sao?”
“Ân. Tuy rằng mẹ tôi có đôi khi tính tình rất xấu, nhưng cá tính bà là người có tình, vẫn biết giảng đạo lý. Cho nên, cô có thể đem kim đâm trên người thu lại đi.”
“Tôi khi nào thì có thứ đó chứ?” Vạn Quý Phi phẫn nộ phản bác.
“Còn nói không có? Bác sĩ Vạn giống như con nhím nhỏ, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.”
Vạn Quý Phi dậm chân: “Không có không có! Anh vu tội cho tôi, tôi rõ ràng là người xinh đẹp dễ thân thiết như vậy!”
Hoắc Duẫn Đình nhún nhún vai, cười mà không nói. Vạn Quý Phi tà tà trừng mắt nhìn hắn, người này một tay để trong túi quần, khóe miệng gợi lên độ cong nhợt nhạt, vẻ mặt lười nhác, nhìn xem bộ dạng nghiến răng của cô, quả thật làm cho cô muốn nhảy qua cắn mấy ngụm.
So với tình hình bên ngoài bắt đầu giằng co, trong phòng yên tĩnh hơn. Hoắc Tinh Linh nằm ở trên giường bệnh, nhận sự an bài từng chút từng chút một của Xa Thục Mai.
“Đau đầu đã bao lâu?”
“Ân, ắt hẳn mười mấy năm đi.” Hoắc Tinh Linh ngưng mi, cảm giác được ngón tay của đối phương từ trên đầu cô hướng tới các địa phương khác nhẹ nhàng nắm bắt, đến chỗ nào, chỗ ấy lưu lại một trận đau âm ỉ. ”Ai nha, đau!”
“Cổ của cô thực cứng, khí huyết tắc nghẽn, cho nên mới bị đau đầu.” Xa Thục Mai một tay chống đằng sau gáy bột của cô nâng lên, để thuận lợi cho ngón cái cùng ngón trỏ bàn tay kia đè ép không ngừng.
“Thật sự đau, nhẹ chút.” Hoắc Tinh Linh lại dùng tiếng Trung không quá lưu loát, nhe răng trợn mắt khẽ gọi.
“Nhắm mắt lại, thả lỏng!” Xa Thục Mai nói xong chuyển hoán độ mạnh yếu, bất đồng ở trên huyệt vị nhẹ nhàng xoa ấn. Lúc này thật thoải mái khiến cho người ta muốn thở dài.
Một lát sau, Xa Thục Mai đem một cái gối đầu kê vào dưới cổ của cô, khiến cho gáy bộ ngửa ra sau. Sau đó lấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái đem nhũ khóa lại rồi đột ngột tay chuyển từ trước gáy kéo một đường mạch tiền hướng ra sườn ngoài, lấy kim châm ra, tiêu độc sau đó thần không biết quỷ không hay đâm vào.
Mấy chỗ sau bị bị châm xong khiến cho Hoắc Tinh Linh ngay lập tức cảm thấy tê dại sưng đau, cô mở mắt ra, tay không tự giác hướng tới cổ sờ, mới phát hiện có thêm cái gì đó.
“Chớ có sờ cũng đừng nhúc nhích! Phải giữ kim châm từ 20 đến 30 phút!”
Hoắc Tinh Linh bị sự uy nghiêm của bà trấn áp, ngay lập tức dừng tay. Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, không thể tưởng tượng được lão nhân này thủ pháp vô cùng thuần thục làm cho cô mất đi cảnh giác, hơn nữa phương pháp này so với uống thuốc giảm đau càng có hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Hơn nửa giờ sau, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, Hoắc Tinh Linh vuốt cổ đi ra.
“Tốt lắm sao?” Hà Nguyễn Đông vươn tay nhận người.
Hoắc Tinh Linh gật gật đầu: “Thật sự không đau .”
Lúc này Xa Thục Mai cầm mấy bao thuốc Đông y đi ra “Tôi kê một chút thuốc Đông y, phối hợp uống. Về phần châm cứu, mỗi ngày làm một lần, bảy ngày làm một đợt trị liệu. Tốt nhất có thể làm ba đợt trị liệu, mới có thể ổn định, bệnh tình sẽ không còn phát tác.”
“Ách? Phải lâu như vậy sao? Nhưng là, chúng tôi vài ngày nữa sẽ trở Pháp.” Hoắc Tinh Linh khó xử nói.
“Nếu thật sự muốn chuẩn bệnh, mẹ liền ở tại chỗ này một thời gian đi.” Hoắc Duẫn Đình nhận thuốc Đông y, thanh toán tiền liền nói lời cảm tạ.
Tiễn bước ba người nhà họ Hoắc, Vạn Quý Phi đóng cửa lại, xoay người chỉ thấy bà nội ôm ngực đứng ở phía sau.
“Làm sao vậy ạ?”
“Hừ hừ, thành thật trả lời mau, nam nhân kia với cháu có cái quan hệ gì?”
“Cái gì… Cái quan hệ gì? Cũng chỉ là bạn sao?” Vạn Quý Phi cũng không biết vì sao, thế nhưng bị cà lăm, rất giống như chính mình đang nói dối.
Xa Thục Mai nheo mắt lại: “Thật sự chỉ là bạn?”
“Đúng đúng. Ai nha thật sự đói chết mất, cháu đi ăn cơm!” Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy, chỉ lưu lại mỗi mình Xa Thục Mai cùng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.