Đối với chuyện Hoắc Duẫn Đình nói muốn hỗ trợ, Vạn Quý Phi sau khi về nhà liền quyết định đem cái này trở thành một chuyện cười. Cô có thể nào đem chuyện cảm tình chính mình phó thác ở trên thân một nam nhân không quan hệ gì với mình? Lúc ấy khẳng định là bị ngớ ngẩn đi.
Đem ảnh ngày đó chụp chỉnh sửa xong xuôi, liền đưa lên mạng. Vạn Quý Phi cũng đã nói rõ, đây là lần cuối cùng mà cô hỗ trợ, về sau cho dù hắn có lại yêu cầu gì thêm, cô cũng không liên quan.
Bởi vì cô cảm thấy, nam nhân này quả thực không đơn giản, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, vẫn là đừng tiếp xúc với hắn thì an toàn hơn.
Vạn Quý Phi người này có đôi khi tuy rằng thực loắt choắt (nhị? chém a~), nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Cô cho rằng ở trong thế giới chính mình, chỉ cần đơn thuần học tập thì tốt rồi, những chuyện khác phức tạp gì đó vẫn là tạm thời bỏ qua. Cho nên sau khi hắn gọi điện tới vài lần, cô đều nói một hai câu liền vội vàng cúp máy.
Sau khi ngày nghỉ kết thúc, hết thảy lại nhớ tới việc phải làm trong đời. Lấy học tập làm nghiệp, ngày nghỉ vụng trộm lười, tựa như hiện tại lúc này đây, buổi chiều cuối tuần cô đang cầm laptop máy tính ở trên giường xem phim, lơ lơ lửng lửng nửa ngày nhàn, cuộc sống rất thích thú.
“Uy!”
Bất thình lình bị người náo đó hét lớn một tiếng, Vạn Quý Phi tháo tai nghe điện thoại xuống, nhìn xuống Thiệu Mẫn đối diện giường.
“Cho cậu xem cái này.” Cô ấy đánh cái thủ thế “Gửi tới QQ rồi đó, mở ra đi!”
Vạn Quý Phi vội vàng điểm vài biểu tượng hình cái đầu nhấp nháy thật lâu, khung đối thoại là một đường link, cô mở ra, là diễn đàn trường học.
Đập vào mắt cái tiêu đề chói lọi bắt mắt: 《 Lựa chọn trung y, cuộc sống của bạn sẽ hướng đến bước đường cùng 》.
Đơn giản lướt xem qua một lần, đại khái ý tứ chính là lúc trước nhập học tràn đầy nhiệt tình, nghĩ đến chính mình có thể đem trung y trong nước mở rộng phát triển ngày một lớn mạnh.
Đến khi tốt nghiệp, mới biết được sự thật của xã hội, học trung y căn bản rất khó tìm được công việc tốt. Ngay cả cuộc sống cơ bản cũng không giải quyết được, cái gì lý tưởng đều biến thành lời nói suông.
Từ xưa đến nay diễn đàn trường học chưa từng gặp qua loại đề tài không tích cực này, nhưng hôm nay ngôn ngữ không tốt, ích kỉ chỉ quan tâm tới lợi ích chính mình, đối trung y chán ghét, làm cho người ta nhìn mà trái tim băng giá.
Là thế hệ sau trong gia đình làm bác sĩ, hơn nữa trong nhà mở quán trung y, Vạn Quý Phi tuyệt đối là một trong những người ủng hộ trung y. Cô nhanh chóng lướt qua diễn đàn, tính đi nói một hai câu.
“Này cậu sẽ không đi hồi đáp đó chứ?”
“Đương nhiên!”
“Những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, hiện tại toàn bộ diễn đàn đều tràn ngập các loại thầm oán, lúc này đi phát biểu khẳng định sẽ bị chụp chết.”
Vạn Quý Phi vừa nghe thấy, tùy tiện quét một vòng khắp topic này nhìn thử, quả nhiên đúng như lời như Thiệu Mẫn nói, nội dung trên topic này mọi người đều là đối với việc học trung y lên án.
“Người này có phải hay không có bệnh? Viết cái chủ đề như vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ để khuyến khích cho mọi người cùng nhau chán ghét trung y, làm cho trung y diệt vong hắn liền trở nên cao hứng?” Khinh bỉ người như thế!
“Ai, có phải có bệnh hay không đều tốt, nhìn đến cái này, tớ đều cảm thấy con đường phía trước thật tối tăm mờ mịt.”
“Như thế nào cậu lại có loại suy nghĩ này?” Không chiếm được nhận thức chung, Vạn Quý Phi trách cứ cô.
Thiệu Mẫn thở dài: “Đại tiểu thư ơi, bộ cậu cho rằng người ta ai cũng đều giống như cậu hay sao, sau khi tốt nghiệp trở về phòng khám nhà mình là được, căn bản không cần lo lắng vấn đề công việc.”
Gia cảnh Vạn Quý Phi đối với chúng bạn ở trong phòng ngủ không là cái gì bí mật, lúc trước nhập học khi điền vào mẫu biểu《Bảng điều tra tình huống gia đình》, đối với bối cảnh bác sĩ thế gia của cô, còn có người anh trai học sinh giỏi nữa, tất cả mọi người cũng biết.
Cũng bởi vậy, cô mới phải thừa nhận áp lực lớn hơn nữa, thành tích học tập nhất định phải cao, tuyệt không thể để cho người ta lời ra tiếng vào.
Ở một bên đang xem sách tiểu Mỹ sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai người các cô, cũng khe khẽ thở dài: “Thiệu Mẫn cậu còn tốt, học xong chính là thạc sĩ a, tìm việc có vẻ dễ dàng, tớ cùng Diệc Lăng mới chính là sinh viên khoa chính quy, nghe các sư tỷ nói, các bệnh viện lớn cũng không thu nhận sinh viên chưa tốt nghiệp, thật khiến người phiền muộn!”
“Đúng rồi đó! Gần đây trên radio không phải là có người nói trường học của chúng ta khi ra trường kỳ thật còn chưa đến 10% có công việc ổn định, sau trường học mới lại làm sáng tỏ nói có 90% tốt nghiệp đã có công ăn việc làm.
90%! Có khả năng sao? Đã sớm nghe nói khoa trung y chuyên nghiệp chúng ta rất khó tìm việc, những bệnh viện trung y không nhận sinh viên chưa tốt nghiệp, các bệnh viện nhỏ thì vẻn vẹn một tháng chỉ có hơn một ngàn.
Hiện tại nói cái gì là trường công? Tùy tiện trong một trường đại học nào đi ra cũng chỉ có bằng này tiền lương.” Nằm ở trên giường Diệc Lăng cũng đem sách úp ở trên mặt, căm giận nói.
Thiệu Mẫn ủ rũ ủ rũ tiếp lời: “Tớ còn nghe tiểu Hắc nói, hắn cùng Tiếu sư huynh thực tập tại bệnh viện trung y ở tỉnh kia, bởi vì là sinh viên chưa tốt nghiệp, chỉ có thể đều là làm chút chuyện vụn vặt như giúp bác sĩ quét rác nấu cơm, ngay cả một cơ hội chuẩn mạch cũng đều không có, liền ngay cả nghiên cứu sinh đến kêu đi hét tựa như heo giống nhau a.”
“Không thể nào?” Tiểu Mỹ kinh hãi, nguyên lai khuôn mặt trắng nõn ngay phút chốc liền trở nên tái nhợt: “Tớ đây vẫn là xem xét khảo nghiên được rồi.”
“Khảo nghiên cũng không phải con đường đi tốt, học phí rất đắt. Gia cảnh không tốt, thế nào có năng lực lại học tiếp? Giống như Tiếu sư huynh, lúc trước tiểu Hắc nói hắn nghĩ muốn thi, nhưng người nhà không đồng ý, nói không đủ sức. Trong khoa chính quy tốn năm năm, hắn không phải cũng đều là tốt nghiệp rồi ra trường sao.”
“Là như thế này sao?” Vạn Quý Phi thì thào nói nhỏ.
“Này trước đó tớ không rõ ràng cho lắm, ai, sớm biết rằng lúc trước sẽ không lựa chọn trung y, hoặc là học Tây y khoa đó tương lai cũng có vẻ rộng mở, ngẫm lại còn có bốn năm, tâm đều lạnh.” Thiệu Mẫn càng nói ác cảm càng sâu, đơn giản ném bút, bài tập cũng không làm.
Diệc Lăng đột nhiên kêu to: “A! Thực phiền thực phiền! Miễn bàn chuyện thương cảm đó đi, sang năm chúng ta phải đi thực tập, quá khủng hoảng!”
“Ai!” Còn lại hai người cũng đồng thời thở dài.
“Mọi người… Đừng như vậy.” Vạn Quý Phi vô lực an ủi.
Thiệu Mẫn nâng lên uể oải không chút phấn chấn khuôn mặt hướng về cô: ”Đứa nhỏ hạnh phúc, cậu căn bản không thể nào lý giải được nỗi đau của chúng tôi!”
Bị nói như vậy, Vạn Quý Phi lại nghẹn. Cô cho tới bây giờ đều biết mình quả thật rất hạnh phúc. Trước kia từng có nghĩ tới tương lai sau khi tốt nghiệp muốn đi tới bệnh viện lớn trước tiên công tác hai ba năm, có chút kinh nghiệm.
Nhưng năm trước bà nội đã nói rõ, phòng khám nhỏ trong nhà muốn để cho cô đi kế thừa, cho nên cô tâm lý cũng đã sẵn sàng, chờ sau khi tốt nghiệp liền trở về đó.
Bằng sức mạnh của bà nội, còn không sợ học không chỗ dùng hay sao. Con đường tương lai đã được kế hoạch hóa, vấn đề của cô xác thực rất khó có thể khiến người khác phải quan tâm lo lắng. Cho nên hiện giờ cho dù có nói cái gì có đạo lý đi chăng nữa, trong mắt của các cô đều chính là đứng nói chuyện thắt lưng không đau mà thôi.
Vạn Quý Phi buông laptop ra, đột nhiên cảm thấy chính mình khó có thể dung nhập trong hố đau thương chung với các cô. Yên lặng xuống giường, cầm ví tiền cùng di động, khi ra cửa ai cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tâm tình buồn bực, ở ven đường gần đó đi dạo một vòng, khi trở lại trường học liền nhìn thấy ở cửa đang đứng người kia chẳng phải chính là Tiếu Hà hay sao.
Nhìn đến cô, Tiếu Hà nhất thời nở nụ cười. ”Tuần này em không về nhà?”
“Không ạ.” Cô gảy gảy phía sau gáy, tận lực ổn định trái tim chính mình đang kịch liệt nhảy lên.
“Như thế nào một bộ dáng chán nản như thế kia?”
“A?” Thế nhưng liếc mắt một cái bị nhìn thấu, Vạn Quý Phi sắc mặt ửng đỏ, không dám trực tiếp nhìn hắn nửa.
“Em… em không sao.” Nếu hắn biết chính mình đang phiền lòng cái gì, có thể mắng cô ngây thơ hay không?
“Muốn đi uống chút trà sữa hay không?”
Hắn đột nhiên đưa ra mời, Vạn Quý Phi mừng rỡ, đã quên đi rụt rè, vội vàng gật đầu.
Cạnh trường học có tiệm trà sữa Bảo Châu, buổi chiều từ bốn giờ trở đi trong tiệm người cũng không nhiều lắm. Bọn họ tìm vị trí ngồi xuống, phục vụ lấy đến hai cái menu rồi lui đi.
Vạn Quý Phi vụng trộm ngắm người đối diện bên cái bàn, hắn buông đầu đang chuyên tâm xem menu, lông mi thật dài vây quanh đôi mắt hắn, rất là mê người.
“Muốn uống cái gì?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, Vạn Quý Phi né tránh không kịp, bất giác chìm vào trong ánh sáng xinh đẹp trong đôi mắt ấy.
“Tùy… Tùy tiện là tốt rồi.” Lời nói nói xong thiếu chút nữa liền cắn đầu lưỡi, cô thầm mắng chính mình một câu.
“Nơi này không có tùy tiện.” Hắn khẽ cười, hai mắt bởi vậy mà phát ánh sáng lấp lánh, giống như biết nói, làm cho cô luyến tiếc dời tầm mắt.
“Kia, em muốn một ly trà sữa trân châu hương nhài.”
Vạn Quý Phi nói xong, Tiếu Hà gọi phục vụ, chọn hai ly trà sữa giống nhau, hắn lại ôn nhu hỏi cô có muốn ăn chút gì hay không, Vạn Quý Phi lắc đầu, nói không đói bụng.
Sau đó phục vụ lui ra, không bao lâu sau liền nghe được phục vụ quầy bên kia truyền đến âm thanh lay động của máy pha chế.
“Nói thử xem, em vì sao không vui?”
“A?”
“Anh mỗi lần nhìn đến em, trên mặt luôn dạng vô ưu vô lự tươi cười. Nhưng là hôm nay, em không cười.” Hắn khoa tay múa chân một chút biểu lộ mặt của cô.
“Em…” Thật sự có rõ ràng như vậy sao? Vạn Quý Phi cắn cắn môi, buồn rầu vòng vo đề tài: “Sư huynh? Các anh không phải là rất khó tìm công việc sao?”
“Nga?” Tiếu Hà sửng sốt, lập tức có chút cảm khái: “Là đúng nha, đến tốt nghiệp mới phát hiện muốn tìm công việc tốt rất khó. Đột nhiên phát hiện học năm năm trung y, không biết vì là cái gì.”
“Như vậy nha.” Nguyên lai chuyện mà mọi người lo lắng đều giống nhau.
“Như thế nào đột nhiên hỏi cái này chút? Em hẳn là… Không có chuyện khó khăn trên phương diện này đi? Nga, ý tứ của anh là, nghe nói nhà em mở phòng khám, cho nên…”
Nguyên lai hắn cũng biết, Vạn Quý Phi nhếch miệng: “Em lại không có những buồn phiền đó.”
“Thực xin lỗi, anh… Tựa hồ có chút mạo phạm.”
Hắn đột nhiên xin lỗi, Vạn Quý Phi nhất thời không biết làm sao: “Không có không có, em chỉ là… bạn học trong ký túc xá đều đang thảo luận vấn đề này, nhưng là em không có phiền muộn giống mọi người, liền cảm giác rất khó dung nhập chung với các bạn ấy. Ai nha, em có phải thực nhàm chán ngây thơ hay không, vì vấn đề nhỏ như vậy mà không vui.” Nói cho cùng giống như đang khoe ra, cô càng phiền muộn.
“Hạnh phúc không phải là lỗi của em, thế nên vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng?”
“Kia… đúng là vậy.” Nghe hắn nói như vậy, Vạn Quý Phi mây mù tiêu tan. Cô vô thố gảy gảy đầu, thẹn thùng cười.
Phục vụ hợp thời đem đồ uống đưa tới, hóa giải sự xấu hổ của cô. Hai người trầm mặc một hồi, Vạn Quý Phi cắn ống hút, nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: “Sư huynh, kỹ thuật xoa bóp của anh có phải thực rất cao hay không.”
“Châm cứu cùng xoa bóp của anh là chuyên nghiệp, không phải sao?”
“A…” Hỏi một cái ngu ngốc vấn đề, quá 囧, cô ngượng ngùng cười. Di động trong túi tiền rung một chút, có tin nhắn đến, cô lấy ra nhìn xem, là Hoắc Duẫn Đình tên kia gửi đến: đêm nay mời cô ăn cơm.
Qua đây sao? Người này luôn ở thời điểm cô cùng Tiếu sư huynh cùng một chỗ xuất hiện kịp thời, không phải là cố ý đấy chứ? Cô gập điện thoại, không để ý tới.
“Em có việc?”
“Không!” Cô vội vàng lắc đầu. Nhưng là mới qua vài giây, tên kia chờ không kiên nhẫn, trực tiếp gọi điện thoại. Vạn Quý Phi nhìn cái tên trên màn hình di động chớp động, khẽ cắn môi, trực tiếp tắt máy.
“Điện thoại cũng không nghe?” Tiếu Hà tò mò hỏi.
“Cái kia… Là nhân viên bán hàng, luôn gọi tới hỏi em có muốn mua bảo hiểm hay không, thực phiền!”
“Nga.” Tiếu Hà cười cười, không nghi ngờ.
Hô, sư huynh lừa tốt lắm, Vạn Quý Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hai người lại hàn huyên một hồi, đồ uống không bao lâu liền uống xong. Vén màn, bọn họ hướng trường học đi đến.
“Sư huynh, anh trong khoảng thời gian này có rảnh không?”
“Ân, không ngừng nghỉ ngơi.”
“Kia… Em có thể tìm anh không? Nga, em muốn tăng cường một chút kĩ năng trên phương diện châm cứu với xoa bóp, anh có thể chỉ bảo chút ít cho em không?” Vạn Quý Phi thật cẩn thận đặt vấn đề, sợ rằng hắn một chút sẽ phát hiện ra là cô đang lấy cớ.
Ai ngờ hắn thực chân thành trả lời: “Không thành vấn đề, vô cùng hoan nghênh.”
Nghe nói như thế, Vạn Quý Phi cảm thấy vui vẻ, không khỏi đối với hắn nở rộ ra một cái tươi cười vô cùng tươi tắn.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến một đạo tiếng kêu âm lãnh: “Vạn —- Quý —- Phi.”
Vạn Quý Phi đầu vừa chuyển, chỉ thấy đứng cách mấy thước ở bên kia xuất hiện chiếc Volvo màu đen, mà cái người dựa ở bên cạnh xe chính là Hoắc Duẫn Đình đã bị cô ngắt máy.
Hắn chậm rãi đi tới, mang theo một loại khí thế khó có thể hình dung.
Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi: “Anh như thế nào ở đây?”
“Tôi không phải nói tới tìm cô hay sao? Điện thoại cũng không nghe?” Hoắc Duẫn Đình quét cô một vòng, ánh mắt lạnh lùng chuyển dời đến trên người Tiếu Hà.
Vạn Quý Phi không trả lời vấn đề của hắn, thế nhưng thật ra Tiếu Hà khi nhìn thấy hắn giống như phi thường cao hứng, hai mắt lóe ra quang mang không tầm thường, mang theo chút hưng phấn nói: “Anh chính là học trưởng Vạn Tuế, anh Quý Phi sao ạ?”
Hoắc Duẫn Đình nheo mắt lại, đối mặt với Vạn Quý Phi, âm trầm tối tăm nói: “Anh trai?”