Lúc Molly tỉnh lại thì đã không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, thế nhưng vừa mở mắt ra đã phát hiện có một nhóm phụ nữ đang vây quanh mình.
Khi nhìn thấy cô tỉnh dậy, bọn họ hoảng sợ nói: “Trời ạ, cô ta thực sự không có chuyện gì.”
Molly ôm lấy cái eo đau nhức của mình, cố gắng ngồi dậy nhưng không có chút sức lực nào, mấy người phụ nữ bên cạnh ba chân bốn cẳng đỡ cô dậy, lo lắng nhìn cô.
Bị nhiều người đẹp như vậy nhìn chăm chú, Molly khó hiểu: “Sao thế?”
Những người đẹp vây quanh cô lập tức ôm đầu khóc rống: “Chúng ta được cứu rồi! Cô thật tuyệt vời!”
Molly không biết tại sao những người này lại ca tụng cô như thế, nhưng mà được nhóm mỹ nữ ngực lớn ăn mặc mát mẻ ôm vào lòng thế này cũng khá thoải mái.
Cô chậm rãi nhớ lại tình cảnh trước lúc mình hôn mê, cũng cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Lần đầu tiên trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© trọn vẹn mà đã chơi lớn như vậy...
Cô ngẩng đầu khỏi ngực của mấy người đẹp, hỏi: “Các cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với hắn được không?”
“Trước đây chủ nhân đã bị Nữ Vu nguyền rủa, cứ đến nửa đêm thì sẽ biến thân, trở nên vô cùng khủng bố. Khi đó, ý thức của chủ nhân vô cùng hỗn loạn, chỉ biết phát tiết tìиɧ ɖu͙©, căn bản không để tâm đến sống chết của người dưới thân... Có đôi khi, một đêm chết mất mấy người.”
“Đúng vậy, thế mà cô lại có thể sống sót dưới thân ngài ấy, đúng là quá lợi hại.”
“làʍ t̠ìиɦ cường độ cao như vậy... Thế mà cô không hề hấn gì.”
Sắc mặt Molly đỏ bừng, ý thức của cô bây giờ vẫn hơi mơ hồ, cô chỉ nhớ là bản thân mình lúc đó rất phóng đãng, chẳng lẽ tất cả đều bị bọn họ nhìn thấy à?
Xấu hổ chết đi được!
Những người phụ nữ nhìn ra được tâm tư của cô, vỗ vai cô, thân thiết hỏi: “Cô tên là gì?”
“Molly.”
“Tôi là Olivia.”
“Tôi là Cecil.”
...
Mọi người đều giới thiệu bản thân, Molly cũng chẳng nhớ được mấy người. Cô gãi đầu một cái, hỏi: “Không có cách nào hóa giải lời nguyền sao?”
"Tạm thời vẫn chưa tìm được biện pháp, Nữ Vu muốn có được tình yêu của chủ nhân, nếu ngài ấy không yêu ả ta thì ả ta sẽ không giải lời nguyền này cho ngài ấy đâu.”
“A...”
Molly xuống giường, ngoại trừ hai chân hơi bủn rủn thì cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Thật là thần kỳ.
Chỉ có điều, bây giờ cô rất đói bụng.
Dù sao thì từ lúc xuyên không tới đây cô cũng mới chỉ ăn được một bữa, sau đó đã bị lật qua lật lại không biết bao nhiêu lâu...
Cô cũng bội phục thân thể mình luôn rồi.
Do bị hạ đường huyết nên lúc xuống giường cô hơi lảo đảo, nhóm người đẹp lập tức chạy tới đỡ cô, sợ cô xảy ra sơ xuất gì.
“Cô không được xảy ra chuyện đâu đấy, cẩn thận một chút.”
“... Tôi không sao, cảm ơn.”
Mọi người đang nói chuyện thì người hầu đẩy cửa tiến vào: “Molly ŧıểυ thư, Lancer đại nhân gọi cô tới ăn cơm.”
“Được rồi, tôi đến ngay!” Vừa nghe đến ăn cơm là Molly lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo. Cô chỉnh lý lại quần áo trên người, sau đó hăm hở đi ra ngoài.
Trong phòng ăn rộng lớn có một chiếc bàn dài được phủ khăn trải bàn tinh xảo, bên trên còn có mấy giá cắm nến, ánh nến hơi đung đưa.
Lancer ngồi ở ghế chủ tọa, sống lưng thẳng tắp, như thể một bức tượng điêu khắc, ngay cả tư thế ăn cơm cũng có thể hoàn mỹ như tạc đến vậy.
Molly nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì hai mắt sáng lên, cả một bàn sơn hào hải vị, có thịt nướng thơm ngào ngạt, có bánh mì xốp, dăm bông, trứng gà, và cả salad.
Cô vội vàng từ trên lầu chạy tới, mái tóc đen chưa chải chuốt vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên không, toàn thân giống như một chú cừu non tràn đầy sức sống.
Lancer nhướn mày: “Nhìn ngươi có vẻ vẫn tràn đầy tinh lực nhỉ.”
Molly hoàn toàn không có một chút ý thức nào về việc mình đang là nô lệ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, cười hì hì: “Sao thế? Tôi không chết trên giường nên ngài thất vọng lắm à?”