“...”
“Đừng tưởng là lên giường được với ta một đêm thì có thể trở thành nữ chủ nhân của nơi này, ngươi chỉ là...”
“Công cụ phát tiết tìиɧ ɖu͙©.” Molly trực tiếp nói nốt những lời hắn chưa kịp nói.
Sáo rỗng.
“Ngươi nên biết rõ vị trí của mình.” Lancer đứng thẳng người lên, liếc nhìn chút thức ăn còn dính trên khóe miệng cô, cảm thấy chướng mắt vô cùng: “Nha đầu thô bỉ.”
Nói xong, hắn xoay người đi lên lầu.
Chờ sau khi hắn rời đi, Molly lập tức lộ mặt thật, lườm nguýt hắn một cái.
Ai thèm cơ chứ!
Gã đàn ông chết tiệt, đúng là đáng tiếc cho một vẻ ngoài điển trai như thế, cứ mở miệng là lại không nói tiếng người.
Chẳng mấy chốc, Lancer đã thay xong quần áo, từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ giống như chuẩn bị ra ngoài.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi ren trắng tinh, cổ áo được xếp chồng lên nhau, cổ tay áo hơi xòe cũng được trang trí bằng ren tương tự, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo và những ngón tay thon dài của hắn.
Hắn nhìn bàn ăn sạch bong đồ ăn thì hơi dừng lại một chút, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, quay sang hỏi người hầu: “Các ngươi đã dọn bàn rồi cơ à?”
Người hầu cung kính cúi đầu đáp: “Dạ chưa, thưa chủ nhân.”
Khóe mắt Lancer giật giật, ánh mắt liếc nhìn về phía bụng Molly.
Molly cũng cúi đầu nhìn bụng mình, vô thức vươn tay vuốt ve một chút, đúng là hơi tròn.
Cô cắn miếng dưa cuối cùng, mỉm cười: “Tôi... Bình thường tôi không ăn nhiều như thế này đâu, hôm nay... hôm nay... có lẽ là do đói quá...”
Lancer không nói gì thêm, đội mũ lên rồi đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn cô thêm cái nào.
Molly nhún vai, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, sau đó vỗ nhẹ người hầu đứng bên cạnh mình: “Tôi có thể ra ngoài đi dạo không?”
Người hầu tỏ vè hơi khó xử, nếu như là những nữ nô bình thường thì tất nhiên là không có tư cách, nhưng chủ nhân lại cho cô gái này ngồi ăn cơm cùng, thế nên bọn họ cũng không dám chắc chắn.
“Để tôi đi hỏi quản gia, cô chờ một chút.”
“Được.”
Quản gia của Lancer là một người mặt đơ, nghiêm túc y như giáo viên chủ nhiệm hồi cô còn đi học vậy. Nghe thấy cô nói muốn ra ngoài, ông ta lập tức lạnh lùng nói: “Không được chủ nhân đồng ý thì không được.”
“... Tôi biết rồi.” Lúc đầu Molly còn định xin xỏ thêm một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của quản gia thì lập tức im miệng.
Nếu đã không được ra ngoài thì cô ở trong phòng đi dạo một chút vậy. Molly trở lại gian phòng lúc trước, chuẩn bị tìm mấy người đẹp nói chuyện, thuận tiện tìm hiểu một chút tình hình nơi này, để xem có tìm ra được manh mối gì để quay về hay không.
Cô ôm cái bụng tròn vo trở về, những người phụ nữ trong phòng lập tức nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị, sau đó hỏi: “Cô... Sao mà nhanh như thế đã... mang thai rồi?”
“Trí tưởng tượng của các cô phong phú thật đấy, tôi chỉ là ăn no quá thôi.”
Molly và mọi người chơi đùa một lát, bụng cô cũng dần dần tiêu hóa, không còn to như vừa rồi nữa.
Mọi người đều ngạc nhiên với dạ dày của cô, nhưng khi nghĩ đến thể chất của cô khác với bọn họ thì cũng không cảm thấy kỳ quái như vậy nữa.
Molly hỏi một số điều về đất nước này, nhưng những người phụ nữ ở đây hầu hết đều bị bán tới nơi đây, nên cũng không biết nhiều về nước Thánh Đế Tư. Tuy nhiên, tốt xấu gì bọn họ cũng phổ cập khoa học cho cô chút kiến thức về tình hình chung của toàn bộ lại lục, giúp Molly có chút hiểu biết về nơi này.
Cô lại nghĩ đến Lancer, liền hỏi: “Chủ nhân... Đêm nào cũng biến thân sao?”
"Cái này khó mà nói được, không có bất cứ quy luật nào hết, nhưng mà đều vào ban đêm.”
Molly thở dài, có thể nào để cô ngủ ngon giấc được không, như thế này đúng là giày vò người ta mà.
Nhưng mà cũng may, không biết Lancer đi đâu mà mấy ngày không về.
Một tuần sau, vào buổi tối, Molly mơ hồ nghe được tiếng của Lancer. Cô lập tức quyết định không ngủ, thức đến mười hai giờ, xem tình huống thế nào rồi tính tiếp.